Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 22: Tạ Tiểu Hoa nguyền rủa

La Tiều Sâm

18/10/2023

Tôi vừa dừng bước thì trưởng thôn quay đầu lại nhìn tôi.

Ông ta vội đến gần tôi và nắm lấy cổ tay tôi.

"Lý Âm Dương, chú Hai của cậu đâu!", trưởng thôn sốt ruột hỏi tôi.

Tôi bị đau giãy khỏi tay ông ta, hỏi ông ta tìm chú Hai của tôi làm gì? Chú hai đi tìm Hà Quỷ bà rồi.

Trưởng thôn đổ mồ hôi đầm đìa, lại hỏi tôi, khi nào bọn họ mới trở về ?

Tim tôi thắt lại, liền hỏi trưởng thôn đã xảy ra chuyện gì, ban ngày chú Hai của tôi bị đám Phùng Đại Căn hại, ông vừa mới đi tìm Hà quỷ bà, không biết khi nào mới trở về.

Sắc mặt trưởng thôn tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt chút nữa là ngã sấp xuống.

Ông ta nói với vẻ mặt kinh hồn bạt vía, sẽ xảy ra án mạng...

Sau đó, ông ta chỉ vào mũi tôi và mắng: "Đều tại cái đứa ôn thần như mày làm hại mà!"

"La Âm bà đi rồi, Tạ Tiểu Hoa chết thai trong bụng, không có ai đỡ âm linh, cô ta bóp cổ chồng của cô ta trong nhà kìa!"

"Tạ Tiểu Hoa đã trở thành mẫu tử sát, chờ giết chết chồng của mình xong, cô ta sẽ giết cả thôn chúng ta!"

Đầu tôi ong ong.

Tạ Tiểu Hoa....Người phụ nữ mang thai đó...

Cô ta thực sự thành quỷ rồi à?!

Cả người tôi mướt mồ hôi lạnh, vì vậy hai lần đầu cô ta đến tìm tôi, cũng không phải là ảo giác và mơ...

Bây giờ cô ta không tiếp tục quấy rầy tôi, mà lại đến tìm chồng mình đòi mạng!?

Tôi mím môi không nói một lời.

Ban ngày đọc xong Cửu Thuật Âm Sinh, tôi mới biết mẫu tử sát đáng sợ như thế nào...

[1] Chín thuật đỡ đẻ cho người chết.

Mẹ tôi là mẫu sát, mà hai mẹ con dính liền, chính là mẫu sát thêm âm thai, sẽ càng thêm hung hãn.

Đây quả thực là chuyện lớn! Hơn nữa, Hà Quỷ bà cũng không thể giúp được, ông chỉ là Quỷ bà, không thể đỡ âm linh...

Tôi cũng đứng không yên, một lúc lâu sau, tôi nhỏ giọng nói: "Tìm Quỷ bà cũng vô dụng, trưởng thôn ông dẫn tôi đi xem trước đã."

Trưởng thôn kinh ngạc nhìn tôi, hỏi tôi đang nói phét gì thế? Ông ta muốn tìm Quỷ bà hỗ trợ, cho dù có vớt được xác, tôi còn có thể lo chuyện đỡ âm linh sao?

Tôi gật gật đầu.

Trưởng thôn nhìn tôi như nhìn đồ thần kinh.

Ông ta chửi mấy câu thô tục, nói ông ta thật sự xúi quẩy mà, không muốn lãng phí thời gian với tôi!

Nói xong, ông ta xoay người bước ra khỏi nhà tôi.

Tôi thở hắt ra, nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu, trưởng thôn không tin tưởng tôi là chuyện bình thường, chắc chắn ông ta đã tìm người khác để thúc giục chú Hai và Hà Quỷ bà.

Sau khi do dự một lúc lâu, tôi vội chạy vào nhà, đeo cái rương gỗ lớn màu đen trên lưng.



Tôi đã đọc sơ lược về Cửu Thuật Âm Sinh, đỡ âm linh cũng không phức tạp, nếu xem lâu hơn, nhất định tôi sẽ có thể học được.

Nhưng hiện tại tình thế cấp bách, nếu Tạ Tiểu Hoa giết chết chồng mình, La Âm bà nhất định sẽ không nhắm mắt.

Tôi bước ra khỏi nhà và đi về phía thôn.

Mặc dù không biết nhà của Tạ Tiểu Hoa ở đâu, nhưng nơi có chuyện chắc hẳn sẽ có rất nhiều người đến đó xem "náo nhiệt".

Vào thôn đi một vòng lớn, tôi phát hiện ở đầu thôn phía tây có một khoảng sân, trên mái nhà trong sân treo một cái đèn lồng trắng toát, trên đó còn viết chữ “Điện [2]”.

[2] Trong tang lễ truyền thống của người Trung Quốc, chữ 'điện' thường được đặt trịnh trọng trước ban thờ cùng với các bức trướng, câu đối viết bằng chữ Hán thể hiện niềm tiếc thương và cầu mong cho linh hồn người đã khuất được siêu thoát

Bên trong và ngoài sân, có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, trưởng thôn thì đang nói chuyện với mọi người, nhưng không ai đáp lại ông ta.

Có một người đàn ông ngồi ở cửa nhà chính cạnh sân, vẻ mặt dại ra, kinh hồn bạt vía.

Tôi sửng sốt, đây không phải là người đàn ông đến đập bàn tay máu vào vai tôi ngày đó sao!?

Tôi lập tức hiểu ra, Tạ Tiểu Hoa đã sớm hiện hồn về nhà nguyền rủa rồi.

Sự xuất hiện của tôi thu hút sự chú ý của dân làng.

Dân làng ở cửa nhanh chóng né ra.

"Đồ xúi quẩy đến rồi! Trốn mau!"

"Chết tiệt... xui xẻo...", dân làng chửi ầm lên.

Không thay đổi sắc mặt, tôi đi thẳng vào trong sân.

Trưởng thôn nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt lướt qua vai tôi, ông ta lại càng hoảng sợ.

"Lý Âm Dương ... Mày trộm cái rương của La Âm bà?", trưởng thôn nín nhịn một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

Lời nói nghe có vẻ gay gắt nhưng nhất thời tôi lại khó mà giải thích được.

Tôi phớt lờ trưởng thôn , đi thẳng đến trước mặt chồng của Tạ Tiểu Hoa.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt rời rạc vô thần, trên cổ có hai dấu bàn tay màu đen, hơn nữa nhìn anh ta trông giống như ngu dại, không có phản ứng gì...

Tôi nhìn chằm chằm anh ta một lúc, tròng mắt anh ta cũng không di chuyển nhiều.

Tôi phớt lờ anh ta và đi thẳng vào nhà.

Trong nhà rất ngột ngạt, lạnh lẽo, làm người ta hoảng loạn.

Dân làng ở ngoài nhà hét lên: "Đừng để ý tới nó, chắc chắn là nó đang muốn thể hiện, cho rằng trộm được cái rương của La Âm bà là có thể giải quyết được tai họa?"

Tôi cố nén bất an, bây giờ chỉ có tôi mới có thể giải quyết vấn đề này, nếu tôi không quan tâm, sẽ không có người nào quan tâm...

Tôi liếc mắt một cái, phân biệt phòng ngủ với những căn phòng khác, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Khi tôi vén rèm bước vào, trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút

Thật sự là Tạ Tiểu Hoa đang nằm trên kháng! Bụng cô ta nhô cao, giống như muốn nổ tung, hai tay chống hai bên, móng tay thậm chí còn không cắm vào ga trải giường, đặc biệt là hai chân hơi cong lên, là động tác cô ta muốn sinh con.



"Cậu là bà đỡ âm linh sao?" Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai tôi.

Tôi giật mình, lại phát hiện chồng của Tạ Tiểu Hoa đi theo tới bên cạnh người tôi.

Đôi mắt anh ta vẫn tan rã vô thần, làm trong đầu tôi có một suy đoán là anh ta hoặc là quá sợ hãi hoặc bây giờ đang bị quỷ ám ...

Tôi đè nén sự bất an của mình, nhỏ giọng nói: "Đừng làm phiền tôi, tôi sẽ giúp cô ấy thử xem."

Người chồng ngơ ngác quay người lại, đóng cửa nhà chính, sau đó anh ta quay trở lại cửa phòng ngủ để nhìn tôi chằm chằm .

Anh ta chắc chắn đã bị quỷ ám... Nhưng dường như anh ta không có ý định làm tổn thương người khác, anh ta đang chờ tôi đỡ âm linh?!

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bước đến bên giường, đặt rương gỗ lớn màu đen xuống.

Nhìn xuống thi thể của Tạ Tiểu Hoa, tôi đặt một tay lên phần bụng đang nhô cao của cô ta.

Thuật pháp được ghi lại trong Cửu Thuật Âm Sinh, ấn vào bụng của thai phụ đã chết, chỉ cần chạm vào là có thể biết được đứa trẻ trong bụng đã mang thai bao lâu.

Mang thai mười tháng, là có thể thuận lợi đỡ âm linh.

Nếu bào thai không đủ tháng, xác chết nữ sẽ rất đau đớn khi đỡ âm linh, nếu thật sự không ra, thì còn phải mổ xác . . .

Bụng Tạ Tiểu Hoa cứng như da lợn chết, lại có cảm giác phập phồng kỳ quái!

Tôi giật mình một cái giơ tay lên!

"Đủ tháng rồi..." Tôi nhỏ giọng thì thầm.

Không biết từ khi nào, Tạ Tiểu Hoa mở mắt ra, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi kiên trì, hạ thấp giọng nói: "Tạ Tiểu Hoa, tôi biết cô khó chịu, tôi sẽ giúp cô đỡ âm linh."

"Nếu như cô xác chết vùng dậy hại người, tôi sẽ không giúp được cô đâu."

Cửu Thuật Âm Sinh cũng có ghi lại, cần phải bàn bạc với người phụ nữ mang thai, chỉ cần người phụ nữ sẵn sàng sinh con, về cơ bản họ sẽ nghe lời.

Nếu nghe theo, là có thể đỡ âm linh.

Nếu không nghe, thì phải sử dụng các biện pháp mạnh mẽ khác!

Trong lúc suy nghĩ, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Hiểu Hoa.

Đôi mắt mở to của cô ta đột nhiên nhắm lại...

Khuôn mặt lạnh lùng của người chết trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, hai chân cũng duỗi thẳng ra.

Tim tôi đập thình thịch, tôi quay đầu sang một bên hỏi chồng của Tạ Tiểu Hoa: "Đứa trẻ đã có sẵn tên chưa?"

Cửu Thuật Âm Sinh có yêu cầu, đỡ âm linh nhất định phải có tên của đứa bé!

"Con trai... Con trai tên là Tạ An, con gái tên là Tạ Niếp...", người chồng ngơ ngác trả lời.

Tôi thở hắt ra, mở cái rương gỗ lớn màu đen, lấy đôi găng tay xám trắng ra rồi đeo vào.

Sau đó, tôi mặc chiếc áo khoác da màu đen lên người.

Tôi không kìm được còng lưng xuống, giống như một bà già nhỏ bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook