Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Chương 100: Chắc Chắn Sẽ Có Một Việc Tốt

La Tiều Sâm

11/07/2024

Ngay chính giữa sân là một chiếc quan tài bằng vỏ cây đơn sơ.

Xung quanh được chất đầy xác ướp của Gia Tiên!

Tất cả chúng đều như đang quỳ lạy trước quan tài vậy!

Ngoài chuột, chồn, rắn, cáo, còn có cả những con nhím hiếm thấy!

Ngoài ra, trên quan tài còn phủ mấy tấm vải mỏng ố vàng. Nhưng nhìn kỹ, đó không phải là vải mà là da người mịn màng, chỉ vì trải qua quá nhiều năm tháng nên đã ngả vàng rất nặng.

Xác chết của các Gia Tiên không hề khiến tôi sợ hãi, nhưng chính tấm da người đó khiến tim tôi nghẹn lại, cực kỳ khó chịu.

"Bùm!" một tiếng, tiếng trống lại vang lên!

Đột nhiên tiếng cười của một người phụ nữ lọt vào tai tôi.

Giọng nói đó vô cùng quyến rũ, trong nháy mắt, nó khiến người ta tê dại đến tận xương tủy...

Bản thân nơi này đã cực kỳ đáng sợ, nhưng âm thanh này lại mang theo sự mập mờ, khiến cho cảm giác càng thêm kỳ quái.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang vọng khắp sân trong. Từ các cánh cửa, khoan thai bước ra một nhóm phụ nữ thắt đáy lưng ong, đầy đặn gợi cảm, xen kẽ là vài người đàn ông rắn rỏi, tuấn tú.

Những người phụ nữ vô cùng quyến rũ, lả lơi, da trắng mịn như tuyết. Chỉ trong chớp mắt, họ đã khiến tôi không thể rời mắt...

Đám đàn ông thì cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày sáng sủa như ngọc, trông vô cùng bảnh bao và thu hút!

Chiếc quan tài ở giữa sân cũng biến mất, thay vào đó là một chiếc bàn gỗ được làm từ vỏ cây, trên bàn có mấy cô bé thơ ngây đang vẫy tay chào tôi.

Mặc dù tôi biết đây là điều không bình thường, nhưng dường như có một bàn tay vô hình đang đẩy cơ thể tôi về phía trước.

Những người phụ nữ tiến về phía tôi, còn những người đàn ông kia lại đi về phía Thẩm Kế ...

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn không thay đổi...

Thoáng chốc, tôi đã đến gần chiếc bàn gỗ được làm từ vỏ cây, và những người phụ nữ xung quanh cũng bắt đầu vây quanh tôi.

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm tĩnh và lạnh lùng vang lên bên tai tôi:

"Tên trời có ba chuyện kỳ lạ, đất có sáu loại lễ nghi [1], ngọc nữ thủ thần, hung thần tránh xa!"

[1] bao gồm tế lễ, khách mời, triều đình, tang lễ, quân sự, xe ngựa và ngựa

"Tham lang tại mộc, chấn tốn đắc địa, thủy chí hợp cục! Cấp cấp như luật lệnh!"

Đầu óc tôi bỗng chốc sáng tỏ.

Khung cảnh trước mắt khiến tôi rùng mình ghê sợ! Tôi đã đến trước chiếc quan tài. Nắp quan tài đã được mở ra.

Đứng thẳng trước mặt tôi là thi thể của một ông già. Da thịt ông ta khô quắt, hốc mắt lõm sâu, trên làn da màu xanh nhợt nhạt phủ đầy lông tơ màu máu.

Ngực bụng ông ta phập phồng nhẹ, như thể vẫn còn thoi thóp thở.

Điều kinh khủng hơn là, ông ta giơ cánh tay duy nhất lên, như muốn ôm lấy cổ tôi!

Bên cạnh tôi không phải là những thiếu nữ trẻ trung, mà là mấy bà già, họ đeo trước ngực một chiếc trống da ố vàng, hai tay đang nhẹ nhàng vỗ.

Mấy bà già này đều có đôi mắt vô cùng kỳ lạ, đầy vẻ quyến rũ ma mị.

Chỉ có đôi mắt, trông giống như một cô gái!

Quỷ nhập vào người?!



Da đầu tôi tê dại!

Cùng lúc đó, từ gần đó lại vang lên tiếng quát tháo!

Liếc mắt nhìn, tôi thấy có mấy ông già đang vây quanh Thẩm Kế, và trước mặt Thẩm Kế, bóng roi quất ngang quất dọc!

Tôi vội vàng lùi lại phía sau, né tránh bàn tay của xác chết và những bà già đó!

Trong mắt họ đầy vẻ khẩn trương, hai tay vỗ mạnh vào chiếc trống da trước ngực. Ý thức của tôi lại bỗng chốc mơ hồ, nhưng lần này tôi đã không bị trúng đòn.

Tiếng người ngã lăn ra đất vang lên rầm rầm!

Những ông già vây quanh Thẩm Kế đều ngã lăn ra đất...

Tuy nhiên, họ không chỉ đơn thuần là bị roi đánh ngã, bởi vì tôi nhìn thấy trên trán họ còn dán chặt một đồng xu!

Ngay sau đó, vẻ mặt của những bà già trước mặt tôi trở nên sắc bén, họ đồng thời lao về phía Thẩm Kế!

Thẩm Kế tại chỗ xoay người một vòng, tiếng "vù vù" vang lên, hàng chục đồng xu bắn ra, tất cả các bà già gần như đồng thời đứng sững sờ tại chỗ!

Tôi nhìn đến ngây người.

Thẩm Kế liếc mắt nhìn quan tài trong sân, nhìn chằm chằm thi thể ông già, có vẻ kinh ngạc.

"Không phải Thanh Thi Sát, là Huyết Sát Hóa Thanh? Quái. . ."

Rất hiển nhiên, thi thể kia chính là lão Tiên nhi!

Lời nói của Thẩm Kế, khiến tôi tái nhợt mặt mày.

Huyết Sát Hóa Thanh, thoạt nhìn cô ta rất xem thường.

Nhưng khi đối mặt với thứ này, tôi vẫn chỉ có một con đường chết!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Thi thể của lão thần tiên đột nhiên đổ ra phía bên ngoài quan tài, như muốn lộn từ trong ra ngoài.

Thẩm Kế đột ngột giơ tay lên, ba mũi tên nỏ lại bắn ra từ tay áo của cô ta!

Ánh sáng đồng lóe lên, ghim chặt vào đỉnh đầu lão thần tiên!

Lão thần tiên không còn cử động gì nữa...

Thẩm Kế phóng người về phía trước, tôi kịp phản ứng, không kịp nhìn nhiều, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Kế

Chúng tôi bước vào gian nhà chính của khu nhà cổ này.

Giữa gian nhà chính đặt một chiếc trống lớn hơn!

Thân trống được khâu hoàn toàn từ da người.

Có vẻ như có thể nhìn thấy một số mặt người ở rìa...

Tôi càng cảm thấy áp lực hơn.

Thẩm Kế mím môi, mặt lạnh tanh, trong mắt dâng lên sát ý.

"Họ phản ứng nhạy bén thật đấy, thấy đánh không lại thì bỏ chạy." Giọng Thẩm Kế càng lạnh hơn.



Lòng tôi hoảng hốt, lo lắng nói: "Chú Trương."

"Cô gái kia miễn cưỡng dìu theo một bà già bị thương nặng, không thể dìu theo Trương què được, còn nữa, bà già toàn là tà khí, bị đồng mũi tên cắm vào cơ thể, trên mũi tên có đạo phù, bà ta không sống được mấy ngày nữa đâu." Thẩm Kế thản nhiên nói.

Lòng tôi lại chùng xuống.

Đạo phù?

Thẩm Kế này rốt cuộc có lai lịch thế nào...?

Biết phong thủy, biết xem số mệnh, giờ lại còn có cả đồ của đạo sĩ...

Vừa rồi rõ ràng chúng tôi bị mê hoặc tâm trí, đây hẳn là thứ còn lợi hại hơn cả ma nhập, nhưng chú pháp của Thẩm Kế lại khiến tôi tỉnh táo lại.

Nếu không có Thẩm Kế đó, e rằng chúng tôi sẽ phải chịu tổn thất lớn!

Mặc dù nghi ngờ, nhưng tôi vẫn không hỏi cô ta trước, mà nhanh chóng đi tìm quanh khu nhà cổ.

Tuy nhiên, điều khiến tôi run rẩy và bất an là tôi vẫn không tìm thấy Trương què...

Khi tôi quay lại sân, tôi thấy Thẩm Kế đang đứng trước xác chết của lão lão thần tiên, trầm tư.

Lòng tôi đau khổ bước tới, Thẩm Kế nhìn tôi với vẻ nghi ngờ: "Vẫn không có?"

Tôi mím môi, gật đầu.

“Xem ra tất cả suy đoán của cậu đều sai, hẳn là ông ấy bị người khác bắt đi.” Thẩm Kế nhẹ giọng nói.

Chẳng lẽ là. . . Nhâm Hà?" Tôi bất an mở miệng.

Thẩm Kế rõ ràng lộ vẻ bất mãn, nói: "Lần đầu tiên gặp cậu, lần thứ hai gặp cậu, cậu đều bình tĩnh trước nguy hiểm, lúc nãy, cậu cũng đánh đấm rất giỏi, rất liều mạng, sao giờ này, cậu lại luống cuống tay chân? Không thể nào là Nhâm Hà, gã xuất hiện chỉ để thử thăm dò thôi, gã rút lui, tôi quay lại, gã không có thời gian, nhưng nếu bắt người thì chỉ bắt một người thôi sao?

Giọng điệu của Thẩm Kế thậm chí còn mang hàm ý trách móc.

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi không thể phản bác.

Đúng là tôi đã luống cuống tay chân, một lần không tìm thấy, hai lần không tìm thấy... Trương què có thể bị mang đi đâu?

Tôi lo lắng ông sẽ gặp chuyện không may...

Nhịn không được, tôi đã nói với Thẩm Kế về việc trước đây tôi từng xuất hiện ấn đường màu đen, ấn đường xanh vàng. Dì Tần nói đó là do mọi việc không suôn sẻ, người thân bạn bè không rõ, tôi sợ rằng điều này sẽ ứng nghiệm lên người Trương què.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Thẩm Kế, cô ta nhìn kỹ vào khuôn mặt tôi.

Sau một lúc, Thẩm Kế lắc đầu nói: "Tướng mạo này rất yếu ớt, bị che khuất bởi hồng quang trên mặt cậu, nghĩa là vẫn chưa ứng nghiệm. Nếu ứng nghiệm, tôi sẽ nhìn thấy. Hơn nữa, cậu có hồng quang trên đỉnh đầu, ấn đường sáng sủa, ắt có một việc tốt [2]."

[2] Câu gốc: kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai; kẻ ngu nghĩ ngàn việc, ắt có một việc đúng

Tim tôi đập loạn xạ.

Tôi hỏi Thẩm Kế, nếu không ứng nghiệm thì có nghĩa là chú Trương vẫn an toàn? Vậy "một điều tốt đẹp" là gì?

Thẩm Kế nhíu mày nói cho tối biết, chưa hẳn vấn đề này là chỉ Trương què, hơn nữa Trương què cũng xem như là cha nuôi của tôi, hơn nữa tôi cũng không có mệnh cách mất cha, cho nên tạm thời không cần lo lắng cho mạng sống của Trương què, ít nhất ông vẫn còn sống.

Dừng lại một lúc, cô ta nói với tôi, "một điều tốt đẹp" kia, cô ta cũng không biết, đó là cơ duyên của tôi, khi cơ duyên đến, tôi sẽ tự hiểu.

Nói xong, Thẩm Kế gạt đi suy tư trong mắt, lại nhìn về phía xác chết của lão thần tiên.

Cô ta nói: "Phải quay lại xem cái mộ kia, xác chết này rất kỳ lạ, Huyết Sát Hóa Thanh, không nên dùng bùa vàng để trấn áp, trong mộ nhất định còn có thứ gì đó."

Lòng tôi bỗng chốc lạnh toát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook