Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Chương 93: Nếu Có Thể, Hãy Để Tôi Gặp Tưởng Bàn
La Tiều Sâm
11/06/2024
Sắc mặt tôi bỗng chốc lạnh lẽo.
Lỗ Khang này quả thật là không hề nhắc đến chuyện y đi trộm Trương què!
Tôi bất ngờ giơ chân phải lên và đá vào ngực bà lão ăn xin kia.
Nhưng cơ thể bà ta giống như một tấm thép, không hề lùi lại nửa bước, ngược lại còn vung rìu chém vào chân tôi!
Đồng tử tôi co rút lại, nhưng tôi không hề hoảng sợ, nhanh chóng thu chân lại để tránh chiếc rìu, sau đó lấy mai rùa ra rồi “bụp” một tiếng, ụp lên trên đỉnh đầu Lỗ Khang!
Bà lão ăn xin đột nhiên ngã xuống đất không cử động...
Làn khói trắng không ngừng bốc lên, lông đen trên người Lỗ Khang nhanh chóng tan biến ...
Mùi hôi thối không ngừng bốc lên, thậm chí có thứ gì đó bắt đầu nhúc nhích trong đầu y.
Vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi, tôi nhanh chóng lấy lại mai rùa!
Lần này suýt chút nữa đã khiến Lỗ Khang hồn phi phách tán?!
Tôi kinh hãi nhìn chằm chằm vào mai rùa, rồi ngẩng đầu nhìn lên thi thể của Lỗ Khang. Phát hiện sự thối rữa của y lúc này mới dần dần dừng lại. Tôi lại nhìn Lỗ Khang một hồi lâu, khẳng định được một điều, Trương què vẫn còn sống.
Bởi vì âm khí trong cơ thể Lỗ Khang không mang theo huyết quang, một khi hung thi giết người, hung thần cũng không thể so sánh nổi.
Cũng giống như Tưởng U Nữ, con bé không chỉ đơn thuần là một Huyết Sát, mà trên người còn mang theo hơi thở huyết quang của nhân mạng, điều này càng tăng thêm vài phần hung lệ!
Quay đầu lại, đảo mắt nhìn những chiếc quan tài khác đang đứng trong phòng.
Tôi đi mở từng nắp quan tài.
Nhưng điều khiến lòng tôi nặng nề hơn nữa là những chiếc quan tài này đều rỗng tuếch, làm gì có Trương què!
Tôi lại ra bên ngoài cửa tiệm tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy Trương què.
Tôi kinh ngạc trở về buồng trong, ngơ ngác nhìn chằm chằm thi thể của Lỗ Khang, khàn giọng nói: "Ông giấu chú Trương ở đâu rồi? Mau giao người ra đi! Nếu không, tôi lập tức tiêu diệt ông!"
"Ầm!" một tiếng, thi thể của Lỗ Khang liền quỳ xuống.
Trên khuôn mặt đầy khí đen của y, chảy dài hai dòng nước mắt.
Có hai loại xác chết khóc... Một loại là oán khí sâu nặng, gây ra cảm xúc.
Một loại khác, là sợ hãi, xin tôi tha cho. . .
Rõ ràng đây là loại thứ hai...
Lỗ Khang sợ hãi đến như vậy nhưng vẫn không giao Trương què ra.
Một ý nghĩ rất tồi tệ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Chẳng lẽ, không phải y làm?
Nhưng rõ ràng vừa rồi y đã đến nhà tôi...
Trong chốc lát, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi đã tìm khắp cửa tiệm quan tài nhưng Lỗ Khang cũng không giao người ra được.
Điều này hoàn toàn chứng minh Trương què thực sự không có ở đây.
Nhưng bây giờ, tôi lại không biết phải đi tìm ở đâu.
Đột nhiên một tiếng gà gáy vang lên, âm khí trong phòng lập tức tiêu tán.
Trên thi thể Lỗ Khang chỉ còn lại sự im lặng chết chóc, nước mắt trên mặt y biến thành vệt nước mắt.
Tôi thở gấp hai hơi rồi đi ra khỏi buồng trong.
Bên ngoài tiệm quan tài, quả thực có một số người tụ tập xung quanh để xem trò vui.
Sắc trời yếu ớt đã xua tan bóng tối.
Tôi cúi đầu đi về phía con phố cũ, phớt lờ những ánh nhìn xa lạ của những người đó.
Nhưng tôi không thể bình tĩnh nổi, trái tim tôi cứ treo lơ lửng.
Nếu không phải Lỗ Khang vậy thì đó là ai?
Ban đầu trăm quỷ vây nhà đã tản đi từ lâu.
Người có thể để mắt tới chúng tôi không đi chính là Lỗ Khang...
Ngoài ra, người có liên quan đến Trương què chính là góa phụ Tế Phân.
Tuy nhiên, tôi nghĩ điều này khó có thể xảy ra.
Có thể phụ Tế Phân đến tìm Trương què, nhưng cũng không cần trực tiếp khiêng thi thể đi.
Nếu chắc chắn là cô ấy thì may ra sẽ có một chút chuyển biến.
Nếu như không phải, Trương què có thể sẽ gặp nguy hiểm...
Nhưng tôi cũng phải đợi đến tối mới có thể đến nhà Tế Phân xem.
Dưới tình huống bình thường, những thứ mà người chết cất giấu sẽ không thể tìm thấy vào lúc bình minh.
Tôi phải nhanh chóng quay về xem Thẩm Kế đã về chưa, tôi cũng sợ Tần Lục Nương sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mười phút sau, tôi về tới nhà.
Những người dân thị trấn bị chặn ở cửa đã biến mất.
Thẩm Kế trở lại, ngồi trên ghế cạnh bàn, Tần Lục Nương đứng bên cạnh.
Tôi cất bước vào nhà, Thẩm Kế lập tức ngẩng đầu lên.
Cô ta cau mày, trong đôi mắt xếch hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Cậu không mang người trở về?"
Hiển nhiên, Tần Lục Nương đã nói hết mọi chuyện với Thẩm Kế.
Mặt tôi càng tái hơn, lắc đầu nói: “Tôi tính sai rồi, chú Trương không phải bị chủ tiệm quan tài bắt đi… Có thể là người yêu của chú Trương, quả phụ Tế Phân … Tuy nhiên, chúng ta phải đợi đến tối mới đi xem được."
Tần Lục Nương mặt mũi tràn đầy lo lắng, há miệng, lại thốt không ra lời.
Thẩm Kế thu hồi ánh mắt, duỗi một tay về phía tôi.
Tôi mím môi, lấy mai rùa ra trả lại cho cô ta.
Cô ta một tay cầm mai rùa, tay kia lấy ra vài đồng xu.
Tần Lục Nương sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, buột miệng nói: "Bói toán?"
Thẩm Kế cũng không trả lời, tay hất lên.
Đồng xu rơi xuống đất!
Nhưng tất cả những đồng xu đều đứng thẳng trên mặt đất...
Cảnh tượng này khiến cô ta cau mày.
“Trong trấn này, đầy chuyện xấu, tôi thậm chí không thể tính quẻ được.” Trong mắt Thẩm Kế có chút u ám.
Tôi hầu như nghe không hiểu lời này.
Trước đây ông thầy đã nói với tôi về biến số rồi.
Khi Trương què đột phá tử kiếp, chính là biến số của ông, về sau mới khôi phục bình thường.
Tôi là một biến số khác.
Biến số này chính là sự việc đang diễn ra bị đảo lộn, khiến con người không thể tính toán được. ...
Lời nói này của Thẩm Kế có nghĩa là toàn bộ thị trấn Bát Mao này đã bị đảo lộn?
"Việc này không có khả năng... Chẳng lẽ chỉ là lão Trương là biến số, mới không cách nào tính quẻ được? Không thể là toàn bộ trấn..." Tần Lục Nương ngơ ngác nói.
"Không có gì là không thể, tôi tính cũng không phải Trương què." Thẩm Kế lắc đầu.
Cô ta lại nhìn ra ngoài nhà, hơi nheo mắt nói: “Người tối hôm qua đến đây không bình thường, hắn sắp xếp một số việc ở cuối trấn, bị tôi dây dưa một hồi mới bỏ chạy, hắn muốn giết tôi, nhưng giết không được, là đang thử thăm dò thực lực của tôi, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người này và tôi không biết mình đã đắc tội hắn ở đâu."
"Nếu hắn khiến thị trấn này xuất hiện biến số, dùng thủ đoạn này để để kìm hãm tôi, thì cũng không có gì lạ."
Tim tôi giật thót một cái.
Tôi lập tức nói cho Thẩm Kế biết, người đàn ông đêm qua có lẽ là Nhâm Hà!
Người này vẫn luôn đối phó với tôi và tôi cũng đã mấy lần thoát chết trong gang tấc.
Trong mắt Thẩm Kế hiện lên vẻ nghi hoặc, nói: "Nhâm Hà? Làm sao cậu biết?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với cô ta đó là một câu chuyện rất dài dòng, tôi suy ra từ phản ứng của Tưởng U Nữ, cho nên đoán người đến là Nhâm Hà.
Thẩm Kế nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
Rõ ràng là cô ta biết tôi chưa nói hết câu.
Tôi do dự một lát rồi nói: “Việc này có liên quan rất nhiều đến nhà họ Tưởng, cũng là bí mật trên người tôi, không thể tùy tiện nói cho cô biết, nếu gã muốn đối phó với cô, có lẽ có liên quan đến việc cô bảo vệ tôi?"
Ánh mắt Thẩm Kế lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, cứ như vậy lạnh lùng nhìn tôi.
Cơ thể tôi cứng đờ trong giây lát.
“Nói.” trong giọng điệu Thẩm Kế hàm chứa mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
Tôi: ". . ."
Đột nhiên, mồ hôi trên trán tôi lại càng nhiều hơn.
Đôi mắt của cô ta thật sắc bén.
"Tôi ghét những người nói chuyện kiểu thừa nước đục thả câu, nói một nửa, giữ lại một nửa, Tưởng Hồng Hà, cậu còn trẻ, đừng quên học tập cho tốt, chọc giận tôi, cậu không có quả ngon để ăn đâu." Thẩm Kế lạnh lùng nói.
Cô ta bước lại gần tôi, đồng thời giơ tay rút cây roi ra.
Cô ta dùng hai tay siết chặt roi, đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự tức giận.
Tôi không hề nghi ngờ cô ta có thể sẽ đánh tôi vào giây phút tiếp theo...
"Dừng tay!" Tôi giơ tay ngăn cô ta lại, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán tôi.
Tôi nói với Thẩm Kế, chuyện này thật sự là một câu chuyện rất dài dòng, tôi không có cố ý thừa nước đục thả câu, tôi nói cũng được, nhưng cô ta phải nói cho tôi biết, Tưởng Bàn là ai, bây giờ đang ở đâu?
Nếu có thể, hãy để tôi gặp Tưởng Bàn.
Nếu có thời gian, tốt nhất ông ấy nên đến trấn Bát Mao. Ở trấn Bát Mao có những người cực kỳ quan trọng với ông ấy!
Nhưng vào lúc này, Thẩm Kế lại trầm mặc.
Sự im lặng của cô ta khiến tôi lo lắng.
Nhưng tôi thực sự không dám nói sự thật với cô ta nếu cô ta không nói rõ ràng với tôi.
Hai ba phút sau, Thẩm Kế lắc đầu nói với tôi, Tưởng Bàn không thể đến trấn Bát Mao.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ta đã biết tôi là người rất quan trọng đối với Tưởng Bàn.
Không cần ông ấy tới, chỉ cần tôi đi cùng cô ta, cô ta sẽ dẫn tôi đi gặp Tưởng Bàn.
Tôi: ". . ."
Thẩm Kế nói lời này, chẳng phải là tương đương với chưa nói gì sao?
Nhìn thấy bầu không khí lại sắp căng thẳng, Tần Lục Nương đột nhiên thấp giọng nói: "Hồng Hà... Cô ấy không có lừa cậu."
Lỗ Khang này quả thật là không hề nhắc đến chuyện y đi trộm Trương què!
Tôi bất ngờ giơ chân phải lên và đá vào ngực bà lão ăn xin kia.
Nhưng cơ thể bà ta giống như một tấm thép, không hề lùi lại nửa bước, ngược lại còn vung rìu chém vào chân tôi!
Đồng tử tôi co rút lại, nhưng tôi không hề hoảng sợ, nhanh chóng thu chân lại để tránh chiếc rìu, sau đó lấy mai rùa ra rồi “bụp” một tiếng, ụp lên trên đỉnh đầu Lỗ Khang!
Bà lão ăn xin đột nhiên ngã xuống đất không cử động...
Làn khói trắng không ngừng bốc lên, lông đen trên người Lỗ Khang nhanh chóng tan biến ...
Mùi hôi thối không ngừng bốc lên, thậm chí có thứ gì đó bắt đầu nhúc nhích trong đầu y.
Vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi, tôi nhanh chóng lấy lại mai rùa!
Lần này suýt chút nữa đã khiến Lỗ Khang hồn phi phách tán?!
Tôi kinh hãi nhìn chằm chằm vào mai rùa, rồi ngẩng đầu nhìn lên thi thể của Lỗ Khang. Phát hiện sự thối rữa của y lúc này mới dần dần dừng lại. Tôi lại nhìn Lỗ Khang một hồi lâu, khẳng định được một điều, Trương què vẫn còn sống.
Bởi vì âm khí trong cơ thể Lỗ Khang không mang theo huyết quang, một khi hung thi giết người, hung thần cũng không thể so sánh nổi.
Cũng giống như Tưởng U Nữ, con bé không chỉ đơn thuần là một Huyết Sát, mà trên người còn mang theo hơi thở huyết quang của nhân mạng, điều này càng tăng thêm vài phần hung lệ!
Quay đầu lại, đảo mắt nhìn những chiếc quan tài khác đang đứng trong phòng.
Tôi đi mở từng nắp quan tài.
Nhưng điều khiến lòng tôi nặng nề hơn nữa là những chiếc quan tài này đều rỗng tuếch, làm gì có Trương què!
Tôi lại ra bên ngoài cửa tiệm tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy Trương què.
Tôi kinh ngạc trở về buồng trong, ngơ ngác nhìn chằm chằm thi thể của Lỗ Khang, khàn giọng nói: "Ông giấu chú Trương ở đâu rồi? Mau giao người ra đi! Nếu không, tôi lập tức tiêu diệt ông!"
"Ầm!" một tiếng, thi thể của Lỗ Khang liền quỳ xuống.
Trên khuôn mặt đầy khí đen của y, chảy dài hai dòng nước mắt.
Có hai loại xác chết khóc... Một loại là oán khí sâu nặng, gây ra cảm xúc.
Một loại khác, là sợ hãi, xin tôi tha cho. . .
Rõ ràng đây là loại thứ hai...
Lỗ Khang sợ hãi đến như vậy nhưng vẫn không giao Trương què ra.
Một ý nghĩ rất tồi tệ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Chẳng lẽ, không phải y làm?
Nhưng rõ ràng vừa rồi y đã đến nhà tôi...
Trong chốc lát, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi đã tìm khắp cửa tiệm quan tài nhưng Lỗ Khang cũng không giao người ra được.
Điều này hoàn toàn chứng minh Trương què thực sự không có ở đây.
Nhưng bây giờ, tôi lại không biết phải đi tìm ở đâu.
Đột nhiên một tiếng gà gáy vang lên, âm khí trong phòng lập tức tiêu tán.
Trên thi thể Lỗ Khang chỉ còn lại sự im lặng chết chóc, nước mắt trên mặt y biến thành vệt nước mắt.
Tôi thở gấp hai hơi rồi đi ra khỏi buồng trong.
Bên ngoài tiệm quan tài, quả thực có một số người tụ tập xung quanh để xem trò vui.
Sắc trời yếu ớt đã xua tan bóng tối.
Tôi cúi đầu đi về phía con phố cũ, phớt lờ những ánh nhìn xa lạ của những người đó.
Nhưng tôi không thể bình tĩnh nổi, trái tim tôi cứ treo lơ lửng.
Nếu không phải Lỗ Khang vậy thì đó là ai?
Ban đầu trăm quỷ vây nhà đã tản đi từ lâu.
Người có thể để mắt tới chúng tôi không đi chính là Lỗ Khang...
Ngoài ra, người có liên quan đến Trương què chính là góa phụ Tế Phân.
Tuy nhiên, tôi nghĩ điều này khó có thể xảy ra.
Có thể phụ Tế Phân đến tìm Trương què, nhưng cũng không cần trực tiếp khiêng thi thể đi.
Nếu chắc chắn là cô ấy thì may ra sẽ có một chút chuyển biến.
Nếu như không phải, Trương què có thể sẽ gặp nguy hiểm...
Nhưng tôi cũng phải đợi đến tối mới có thể đến nhà Tế Phân xem.
Dưới tình huống bình thường, những thứ mà người chết cất giấu sẽ không thể tìm thấy vào lúc bình minh.
Tôi phải nhanh chóng quay về xem Thẩm Kế đã về chưa, tôi cũng sợ Tần Lục Nương sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mười phút sau, tôi về tới nhà.
Những người dân thị trấn bị chặn ở cửa đã biến mất.
Thẩm Kế trở lại, ngồi trên ghế cạnh bàn, Tần Lục Nương đứng bên cạnh.
Tôi cất bước vào nhà, Thẩm Kế lập tức ngẩng đầu lên.
Cô ta cau mày, trong đôi mắt xếch hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Cậu không mang người trở về?"
Hiển nhiên, Tần Lục Nương đã nói hết mọi chuyện với Thẩm Kế.
Mặt tôi càng tái hơn, lắc đầu nói: “Tôi tính sai rồi, chú Trương không phải bị chủ tiệm quan tài bắt đi… Có thể là người yêu của chú Trương, quả phụ Tế Phân … Tuy nhiên, chúng ta phải đợi đến tối mới đi xem được."
Tần Lục Nương mặt mũi tràn đầy lo lắng, há miệng, lại thốt không ra lời.
Thẩm Kế thu hồi ánh mắt, duỗi một tay về phía tôi.
Tôi mím môi, lấy mai rùa ra trả lại cho cô ta.
Cô ta một tay cầm mai rùa, tay kia lấy ra vài đồng xu.
Tần Lục Nương sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, buột miệng nói: "Bói toán?"
Thẩm Kế cũng không trả lời, tay hất lên.
Đồng xu rơi xuống đất!
Nhưng tất cả những đồng xu đều đứng thẳng trên mặt đất...
Cảnh tượng này khiến cô ta cau mày.
“Trong trấn này, đầy chuyện xấu, tôi thậm chí không thể tính quẻ được.” Trong mắt Thẩm Kế có chút u ám.
Tôi hầu như nghe không hiểu lời này.
Trước đây ông thầy đã nói với tôi về biến số rồi.
Khi Trương què đột phá tử kiếp, chính là biến số của ông, về sau mới khôi phục bình thường.
Tôi là một biến số khác.
Biến số này chính là sự việc đang diễn ra bị đảo lộn, khiến con người không thể tính toán được. ...
Lời nói này của Thẩm Kế có nghĩa là toàn bộ thị trấn Bát Mao này đã bị đảo lộn?
"Việc này không có khả năng... Chẳng lẽ chỉ là lão Trương là biến số, mới không cách nào tính quẻ được? Không thể là toàn bộ trấn..." Tần Lục Nương ngơ ngác nói.
"Không có gì là không thể, tôi tính cũng không phải Trương què." Thẩm Kế lắc đầu.
Cô ta lại nhìn ra ngoài nhà, hơi nheo mắt nói: “Người tối hôm qua đến đây không bình thường, hắn sắp xếp một số việc ở cuối trấn, bị tôi dây dưa một hồi mới bỏ chạy, hắn muốn giết tôi, nhưng giết không được, là đang thử thăm dò thực lực của tôi, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người này và tôi không biết mình đã đắc tội hắn ở đâu."
"Nếu hắn khiến thị trấn này xuất hiện biến số, dùng thủ đoạn này để để kìm hãm tôi, thì cũng không có gì lạ."
Tim tôi giật thót một cái.
Tôi lập tức nói cho Thẩm Kế biết, người đàn ông đêm qua có lẽ là Nhâm Hà!
Người này vẫn luôn đối phó với tôi và tôi cũng đã mấy lần thoát chết trong gang tấc.
Trong mắt Thẩm Kế hiện lên vẻ nghi hoặc, nói: "Nhâm Hà? Làm sao cậu biết?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với cô ta đó là một câu chuyện rất dài dòng, tôi suy ra từ phản ứng của Tưởng U Nữ, cho nên đoán người đến là Nhâm Hà.
Thẩm Kế nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
Rõ ràng là cô ta biết tôi chưa nói hết câu.
Tôi do dự một lát rồi nói: “Việc này có liên quan rất nhiều đến nhà họ Tưởng, cũng là bí mật trên người tôi, không thể tùy tiện nói cho cô biết, nếu gã muốn đối phó với cô, có lẽ có liên quan đến việc cô bảo vệ tôi?"
Ánh mắt Thẩm Kế lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, cứ như vậy lạnh lùng nhìn tôi.
Cơ thể tôi cứng đờ trong giây lát.
“Nói.” trong giọng điệu Thẩm Kế hàm chứa mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
Tôi: ". . ."
Đột nhiên, mồ hôi trên trán tôi lại càng nhiều hơn.
Đôi mắt của cô ta thật sắc bén.
"Tôi ghét những người nói chuyện kiểu thừa nước đục thả câu, nói một nửa, giữ lại một nửa, Tưởng Hồng Hà, cậu còn trẻ, đừng quên học tập cho tốt, chọc giận tôi, cậu không có quả ngon để ăn đâu." Thẩm Kế lạnh lùng nói.
Cô ta bước lại gần tôi, đồng thời giơ tay rút cây roi ra.
Cô ta dùng hai tay siết chặt roi, đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự tức giận.
Tôi không hề nghi ngờ cô ta có thể sẽ đánh tôi vào giây phút tiếp theo...
"Dừng tay!" Tôi giơ tay ngăn cô ta lại, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán tôi.
Tôi nói với Thẩm Kế, chuyện này thật sự là một câu chuyện rất dài dòng, tôi không có cố ý thừa nước đục thả câu, tôi nói cũng được, nhưng cô ta phải nói cho tôi biết, Tưởng Bàn là ai, bây giờ đang ở đâu?
Nếu có thể, hãy để tôi gặp Tưởng Bàn.
Nếu có thời gian, tốt nhất ông ấy nên đến trấn Bát Mao. Ở trấn Bát Mao có những người cực kỳ quan trọng với ông ấy!
Nhưng vào lúc này, Thẩm Kế lại trầm mặc.
Sự im lặng của cô ta khiến tôi lo lắng.
Nhưng tôi thực sự không dám nói sự thật với cô ta nếu cô ta không nói rõ ràng với tôi.
Hai ba phút sau, Thẩm Kế lắc đầu nói với tôi, Tưởng Bàn không thể đến trấn Bát Mao.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ta đã biết tôi là người rất quan trọng đối với Tưởng Bàn.
Không cần ông ấy tới, chỉ cần tôi đi cùng cô ta, cô ta sẽ dẫn tôi đi gặp Tưởng Bàn.
Tôi: ". . ."
Thẩm Kế nói lời này, chẳng phải là tương đương với chưa nói gì sao?
Nhìn thấy bầu không khí lại sắp căng thẳng, Tần Lục Nương đột nhiên thấp giọng nói: "Hồng Hà... Cô ấy không có lừa cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.