Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Chương 76: Ông Cố Tưởng Vô
La Tiều Sâm
11/06/2024
Trong một lúc, tôi không thể nói thành lời.
Nếu ở một thời điểm và địa điểm khác, tôi nghe thấy bà con một nhà mình chết hết, có lẽ tôi sẽ cảm thấy cuối cùng ông trời cũng có báo ứng, tổi nhổ ngụm ác khí, Tưởng Thục Lan cũng nhận được một câu trả lời.
Nhưng nhìn thi thể của bọn họ ở chỗ này, tôi biết thầy Không đã một mình giết chết họ.
Cảm giác đó hoàn toàn khác biệt...
Thân phận của y khiến tôi lo sợ không yên, sự an toàn của Trương què và Tần Lục Nương càng khiến tôi bất an hơn.
Đúng lúc tôi đang đứng ngồi không yên thì thầy Không đứng dậy.
Y vẫn đang nhìn vào mắt tôi, nhưng lúc này, cảm xúc trong mắt y đã chuyển thành tiếng thở dài.
Lòng tôi bỗng dưng nghẹn lại vì hình dáng của thầy Không thực ra hơi giống ông Tưởng?!
"Cậu còn chưa trả lời vấn đề của ta, người muốn báo thù, biến thành quỷ cũng muốn báo thù. Vậy người hại người khác, bọn họ là cái gì?" Thầy Không lại hỏi.
Tôi véo thật mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau khiến tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
"Tôi không biết," tôi khàn khàn trả lời.
“Rốt cuộc ông là ai?” Tôi hỏi lại từng chữ một.
Thầy Không lắc đầu, nở nụ cười tự giễu.
"Những kẻ hãm hại người khác, giống như ác quỷ nơi âm phủ, không xứng vào âm phủ luân hồi, hồn phi phách tán, không khỏi quá hời cho bọn họ, ngày đêm tra tấn dày vò, mới là cái giá bọn họ phải trả."
“Còn ta là ai?” Ánh mắt của thầy Không rời khỏi mặt tôi, nhìn về phía căn phòng phía sau, nhỏ giọng nói: “Ta cũng giống như cậu, một người không cha không mẹ.”
Mặt tôi cứng đờ, nhưng lông mày tôi nhíu chặt lại.
Tôi cảm nhận được cảm xúc sa sút của thầy Không, trong lòng càng có một cảm giác khó chịu khó tả, như thể trái tim tôi bị tắc nghẽn.
Lúc này, thầy Không lại lên tiếng, thấp giọng nói: “Chuyện đã bắt đầu từ nhiều năm trước.”
Mí mắt tôi nhảy dựng lên vì không ngờ thầy Không lại kể lại câu chuyện của mình!
Tôi không dám ngắt lời y, vừa nghe y nói vừa liếc nhìn quanh sân.
Trong sân bên trái và bên phải đều có phòng, nhưng không biết Trương què và Tần Lục Nương sẽ bị nhốt ở đâu.
Nhìn thầy Không như thế này, y thực sự không muốn giết tôi.
Vậy tôi có thể giả vờ ngoan ngoãn trước mặt y để y thả Trương què và Tần Lục Nương đi không?
Khi tôi đang suy nghĩ, thầy Không lại cúi người xuống một chút rồi nói tiếp: “Cha ta là một người tốt bụng và nhân từ trong mắt người ngoài, thà rằng thiên hạ phụ ông, nhưng ông sẽ không phụ người trong thiên hạ."
Tôi sững sờ.
Lời nói của thầy Không khiến tôi cảm thấy khác hẳn.
Y có một người cha rất tốt, còn tôi thậm chí còn không biết cha mình là ai.
Và từ cảnh ngộ của Tưởng Thục Lan, đây tuyệt đối là là một kẻ cặn bã tội ác tày trời!
Vậy làm sao tôi có thể giống y được?
Lúc này, thầy Không lại nói: “Bên ngoài tuy cha ta tốt bụng nhưng bên trong lại đáng sợ. Mẹ và chị ta cẩn thận từng li từng tí sống qua ngày, không cẩn thận sẽ bị mắng, nếu làm sai chuyện gì, sẽ tránh không được một trận đòn roi."
Cái này tôi hiểu được, khi còn nhỏ thầy Không đã phải chịu đựng không ít bạo lực gia đình.
Nhưng tôi không biết những nguồn gốc này có liên quan gì đến tôi.
Thầy Không không dừng lại mà nói tiếp: “Ông ta là người tốt, được vô số người khen ngợi, nhưng ông ta không thể giành được sự khen ngợi của chính gia đình mình. Khi ta còn rất nhỏ, ông ta đã giao ta cho người khác, lúc đầu ta không biết lí do, về sau ta mới biết được, đây là một cuộc giao dịch, bởi vì cháu trai của ông ta sắp chết, ông ta muốn giúp đỡ, mà người nọ muốn ta xem như trao đổi, ông ta liền không chút do dự bán ta đi."
Tôi: "..."
“Sau đó, ta nghe nói ông ta đã hại mẹ ta chết thảm vì một số người, khiến chị ta đau khổ đến mức không thể đầu thai. Thậm chí ông ta còn vì cháu trai mà chết ở nơi khác. Thật buồn cười, ông ta bất trung với gia đình, vậy cậu nói thử xem, dựa vào cái gì nói ông ta nhân nghĩa? Nếu ta không bị đưa đi, thì nhà họ Tưởng đã tuyệt hậu rồi."
Đầu tôi choáng váng, cuối cùng tôi cũng hiểu được một chút. Người mà y đang nói đến chính là người nhà họ Tưởng!
Đó là tổ tiên của tôi... Đây có phải là mối quan hệ giữa tôi và thầy Không sao?
Lúc này mặt tôi đã khá tái nhợt.
Sự vô tình vô nghĩa của nhà họ Tưởng có phải là di truyền từ các thế hệ không?
Thầy Không nhìn tôi thật sâu rồi nói: “Khi biết được những chuyện này, ta liền rời khỏi sư môn. Thật nực cười khi sư phụ của ta, người muốn đổi ta lúc đó cũng không phải người tốt lành gì”.
"Ta tìm được Tưởng gia thôn này, tìm một người đàn bà bình thường sinh ra hài tử, nhưng sau đó, ta phát hiện mệnh số của gông xiềng, bao phủ trên đỉnh đầu ta, con trai ta cực kỳ không tốt, người nhà càng nhiều lần gặp chuyện không may, là mệnh số nhà họ Tưởng đã sắp hết rồi, ông trời không cho nhà họ Tưởng lưu lại con cháu, nhưng đó là do cha ta gây họa, liên quan gì tới ta cơ chứ?”
“Ta bắt đầu ẩn cư, cố gắng tìm mọi cách để con trai ta sống sót. Nó sống một cuộc sống rất bình thường và cứng nhắc, nhưng cũng còn tốt, nó không sao. Nó thậm chí còn sinh được một đứa con gái. Cháu gái ta thực sự là một cô gái xinh đẹp, như hoa lan trong cốc vắng.
Nói đến đây, thầy Không dừng lại.
Tôi ngơ ngác mở to hai mắt
Cô gái xinh đẹp, như hoa lan trong cốc vắng, y đang nói về Tưởng Thục Lan!
Tôi nhìn kỹ thầy Không, đôi mắt, sống mũi và khuôn mặt của y, rồi tôi nhận ra y và tôi có phần giống nhau…
Tưởng Thục Lan là cháu gái của y, vậy tôi là chắt của y?!
Tin tức này quá lớn đối với tôi, khiến tôi choáng váng đến mức không biết phải nói sao trong một lúc.
Và sự bình tĩnh trong mắt thầy Không đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự oán giận và ý định giết người quái dị!
Y lại lên tiếng, khàn giọng nói: “Ta, Tưởng Vô cho rằng, đã dành nửa đời đầu để chống lại vận mệnh, chống lại vận mệnh của nhà họ Tưởng, chống lại sự bất công của ngày hôm nay. Nhưng ta mới phát hiện, cũng không phải là như thế. Đây là nạn của nhà họ Tưởng, hơn nữa không phải là nạn do ông trời, mà là nạn do con người tạo ra!
"Thật không công bằng? Haha, chính là cha ta được người ta kính ngưỡng khen ngợi, người đã để lại kiếp nạn kia! Mẹ ta đã chết trong kiếp nạn đó, còn chị gái ta cũng chết trong kiếp nạn đó. Ta tưởng rằng mình có thể được an toàn bình yên sống qua ngày ở Tưởng gia thôn nhỏ bé này, không ngờ bọn họ vẫn tìm thấy ta. Ngày đó Thục Lan tham gia tiệc cưới nhưng lại bị họ làm nhục một cách dã man, là bọn họ trả thù!"
“Bọn họ đang tìm ta, muốn một mẻ hốt gọn ta. Ta cũng muốn tìm bọn họ, ta muốn nhổ tận gốc bọn họ! Nhưng ta không lộ diện, bọn họ cũng không dám trắng trợn lộ diện. Cho đến khi Thục Lan sinh đứa nhỏ, bọn họ lại cản trở ta, lén lút cản trở ta, để cho U Nữ chết thảm, cậu thì bị người cõng xác kia mang đi."
"Kẻ xúi giục người cõng xác là một kẻ thù khác của ta, hắn cũng là kẻ đáng chết!"
Những gì thầy Không nói chứa đựng quá nhiều thông tin.
Nhưng những gì y nói đều có cơ sở và tôi hoàn toàn hiểu điều đó.
Nhà họ Tưởng kể từ thế hệ của cha y, chôn xuống mầm tai vạ.
Y bị cha mình bán cho người ta, cuối cùng muốn sống mai danh ẩn tích, nhưng y vẫn bị cuốn vào trong đó.
Y muốn lén trả thù nhưng lại bị người nhiều lần tính toán, thậm chí còn có thêm một người đến bên cạnh y.
Kẻ tử thù mà y nói đến có lẽ chính là ông thầy kia!
Nếu ở một thời điểm và địa điểm khác, tôi nghe thấy bà con một nhà mình chết hết, có lẽ tôi sẽ cảm thấy cuối cùng ông trời cũng có báo ứng, tổi nhổ ngụm ác khí, Tưởng Thục Lan cũng nhận được một câu trả lời.
Nhưng nhìn thi thể của bọn họ ở chỗ này, tôi biết thầy Không đã một mình giết chết họ.
Cảm giác đó hoàn toàn khác biệt...
Thân phận của y khiến tôi lo sợ không yên, sự an toàn của Trương què và Tần Lục Nương càng khiến tôi bất an hơn.
Đúng lúc tôi đang đứng ngồi không yên thì thầy Không đứng dậy.
Y vẫn đang nhìn vào mắt tôi, nhưng lúc này, cảm xúc trong mắt y đã chuyển thành tiếng thở dài.
Lòng tôi bỗng dưng nghẹn lại vì hình dáng của thầy Không thực ra hơi giống ông Tưởng?!
"Cậu còn chưa trả lời vấn đề của ta, người muốn báo thù, biến thành quỷ cũng muốn báo thù. Vậy người hại người khác, bọn họ là cái gì?" Thầy Không lại hỏi.
Tôi véo thật mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau khiến tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
"Tôi không biết," tôi khàn khàn trả lời.
“Rốt cuộc ông là ai?” Tôi hỏi lại từng chữ một.
Thầy Không lắc đầu, nở nụ cười tự giễu.
"Những kẻ hãm hại người khác, giống như ác quỷ nơi âm phủ, không xứng vào âm phủ luân hồi, hồn phi phách tán, không khỏi quá hời cho bọn họ, ngày đêm tra tấn dày vò, mới là cái giá bọn họ phải trả."
“Còn ta là ai?” Ánh mắt của thầy Không rời khỏi mặt tôi, nhìn về phía căn phòng phía sau, nhỏ giọng nói: “Ta cũng giống như cậu, một người không cha không mẹ.”
Mặt tôi cứng đờ, nhưng lông mày tôi nhíu chặt lại.
Tôi cảm nhận được cảm xúc sa sút của thầy Không, trong lòng càng có một cảm giác khó chịu khó tả, như thể trái tim tôi bị tắc nghẽn.
Lúc này, thầy Không lại lên tiếng, thấp giọng nói: “Chuyện đã bắt đầu từ nhiều năm trước.”
Mí mắt tôi nhảy dựng lên vì không ngờ thầy Không lại kể lại câu chuyện của mình!
Tôi không dám ngắt lời y, vừa nghe y nói vừa liếc nhìn quanh sân.
Trong sân bên trái và bên phải đều có phòng, nhưng không biết Trương què và Tần Lục Nương sẽ bị nhốt ở đâu.
Nhìn thầy Không như thế này, y thực sự không muốn giết tôi.
Vậy tôi có thể giả vờ ngoan ngoãn trước mặt y để y thả Trương què và Tần Lục Nương đi không?
Khi tôi đang suy nghĩ, thầy Không lại cúi người xuống một chút rồi nói tiếp: “Cha ta là một người tốt bụng và nhân từ trong mắt người ngoài, thà rằng thiên hạ phụ ông, nhưng ông sẽ không phụ người trong thiên hạ."
Tôi sững sờ.
Lời nói của thầy Không khiến tôi cảm thấy khác hẳn.
Y có một người cha rất tốt, còn tôi thậm chí còn không biết cha mình là ai.
Và từ cảnh ngộ của Tưởng Thục Lan, đây tuyệt đối là là một kẻ cặn bã tội ác tày trời!
Vậy làm sao tôi có thể giống y được?
Lúc này, thầy Không lại nói: “Bên ngoài tuy cha ta tốt bụng nhưng bên trong lại đáng sợ. Mẹ và chị ta cẩn thận từng li từng tí sống qua ngày, không cẩn thận sẽ bị mắng, nếu làm sai chuyện gì, sẽ tránh không được một trận đòn roi."
Cái này tôi hiểu được, khi còn nhỏ thầy Không đã phải chịu đựng không ít bạo lực gia đình.
Nhưng tôi không biết những nguồn gốc này có liên quan gì đến tôi.
Thầy Không không dừng lại mà nói tiếp: “Ông ta là người tốt, được vô số người khen ngợi, nhưng ông ta không thể giành được sự khen ngợi của chính gia đình mình. Khi ta còn rất nhỏ, ông ta đã giao ta cho người khác, lúc đầu ta không biết lí do, về sau ta mới biết được, đây là một cuộc giao dịch, bởi vì cháu trai của ông ta sắp chết, ông ta muốn giúp đỡ, mà người nọ muốn ta xem như trao đổi, ông ta liền không chút do dự bán ta đi."
Tôi: "..."
“Sau đó, ta nghe nói ông ta đã hại mẹ ta chết thảm vì một số người, khiến chị ta đau khổ đến mức không thể đầu thai. Thậm chí ông ta còn vì cháu trai mà chết ở nơi khác. Thật buồn cười, ông ta bất trung với gia đình, vậy cậu nói thử xem, dựa vào cái gì nói ông ta nhân nghĩa? Nếu ta không bị đưa đi, thì nhà họ Tưởng đã tuyệt hậu rồi."
Đầu tôi choáng váng, cuối cùng tôi cũng hiểu được một chút. Người mà y đang nói đến chính là người nhà họ Tưởng!
Đó là tổ tiên của tôi... Đây có phải là mối quan hệ giữa tôi và thầy Không sao?
Lúc này mặt tôi đã khá tái nhợt.
Sự vô tình vô nghĩa của nhà họ Tưởng có phải là di truyền từ các thế hệ không?
Thầy Không nhìn tôi thật sâu rồi nói: “Khi biết được những chuyện này, ta liền rời khỏi sư môn. Thật nực cười khi sư phụ của ta, người muốn đổi ta lúc đó cũng không phải người tốt lành gì”.
"Ta tìm được Tưởng gia thôn này, tìm một người đàn bà bình thường sinh ra hài tử, nhưng sau đó, ta phát hiện mệnh số của gông xiềng, bao phủ trên đỉnh đầu ta, con trai ta cực kỳ không tốt, người nhà càng nhiều lần gặp chuyện không may, là mệnh số nhà họ Tưởng đã sắp hết rồi, ông trời không cho nhà họ Tưởng lưu lại con cháu, nhưng đó là do cha ta gây họa, liên quan gì tới ta cơ chứ?”
“Ta bắt đầu ẩn cư, cố gắng tìm mọi cách để con trai ta sống sót. Nó sống một cuộc sống rất bình thường và cứng nhắc, nhưng cũng còn tốt, nó không sao. Nó thậm chí còn sinh được một đứa con gái. Cháu gái ta thực sự là một cô gái xinh đẹp, như hoa lan trong cốc vắng.
Nói đến đây, thầy Không dừng lại.
Tôi ngơ ngác mở to hai mắt
Cô gái xinh đẹp, như hoa lan trong cốc vắng, y đang nói về Tưởng Thục Lan!
Tôi nhìn kỹ thầy Không, đôi mắt, sống mũi và khuôn mặt của y, rồi tôi nhận ra y và tôi có phần giống nhau…
Tưởng Thục Lan là cháu gái của y, vậy tôi là chắt của y?!
Tin tức này quá lớn đối với tôi, khiến tôi choáng váng đến mức không biết phải nói sao trong một lúc.
Và sự bình tĩnh trong mắt thầy Không đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự oán giận và ý định giết người quái dị!
Y lại lên tiếng, khàn giọng nói: “Ta, Tưởng Vô cho rằng, đã dành nửa đời đầu để chống lại vận mệnh, chống lại vận mệnh của nhà họ Tưởng, chống lại sự bất công của ngày hôm nay. Nhưng ta mới phát hiện, cũng không phải là như thế. Đây là nạn của nhà họ Tưởng, hơn nữa không phải là nạn do ông trời, mà là nạn do con người tạo ra!
"Thật không công bằng? Haha, chính là cha ta được người ta kính ngưỡng khen ngợi, người đã để lại kiếp nạn kia! Mẹ ta đã chết trong kiếp nạn đó, còn chị gái ta cũng chết trong kiếp nạn đó. Ta tưởng rằng mình có thể được an toàn bình yên sống qua ngày ở Tưởng gia thôn nhỏ bé này, không ngờ bọn họ vẫn tìm thấy ta. Ngày đó Thục Lan tham gia tiệc cưới nhưng lại bị họ làm nhục một cách dã man, là bọn họ trả thù!"
“Bọn họ đang tìm ta, muốn một mẻ hốt gọn ta. Ta cũng muốn tìm bọn họ, ta muốn nhổ tận gốc bọn họ! Nhưng ta không lộ diện, bọn họ cũng không dám trắng trợn lộ diện. Cho đến khi Thục Lan sinh đứa nhỏ, bọn họ lại cản trở ta, lén lút cản trở ta, để cho U Nữ chết thảm, cậu thì bị người cõng xác kia mang đi."
"Kẻ xúi giục người cõng xác là một kẻ thù khác của ta, hắn cũng là kẻ đáng chết!"
Những gì thầy Không nói chứa đựng quá nhiều thông tin.
Nhưng những gì y nói đều có cơ sở và tôi hoàn toàn hiểu điều đó.
Nhà họ Tưởng kể từ thế hệ của cha y, chôn xuống mầm tai vạ.
Y bị cha mình bán cho người ta, cuối cùng muốn sống mai danh ẩn tích, nhưng y vẫn bị cuốn vào trong đó.
Y muốn lén trả thù nhưng lại bị người nhiều lần tính toán, thậm chí còn có thêm một người đến bên cạnh y.
Kẻ tử thù mà y nói đến có lẽ chính là ông thầy kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.