Chương 53: Ám Huyết Lâu
Độc Cô Nhất Lang
19/09/2016
Phong âm thầm đánh giá Kim Minh Trí. Người họ kim nhưng tên này có thêm
hắc ám thuộc tính. Kim và hắc ám không kết hợp hoàn hảo lắm nhưng cảnh
giới của hắn cũng coi như không tệ. Đan điền nhiều vết nội thương khó
chữa trị. Minh Trí đã gặp nguy hiểm không nhỏ, cảm ngộ đã dư thừa để trở thành sinh tử cảnh. Chỉ tiếc rằng các vết thương đan điền của hắn khiến hắn khó có thể vượt qua rào cản.
Phong để trước mặt một viên linh thạch hạ phẩm truyền tin vào đó. Tin tức qua lại vài lần. Mắt Minh Trí lóe sáng rồi gật gù hẹn hai ngày sau sẽ dân đội đến bái kiến Phong. Điều kiện của Phong đưa ra đối với Trí quá hấp dẫn. Trí không thể bỏ qua cơ hội này. Lúc Minh Trí đứng dậy thì một vài sinh tử cảnh cũng hung hăng bước tới muốn Trí nhường mối làm ăn này lại. Phong cười thầm xem Trí sử lý ra sao.
Trí không nói không rằng rút đao ra chém luôn ba nhát. Đao mang khủng bố sắc bén khó tả. Ba tên sinh tử cảnh cũng không phải hạng vừa rút vũ khí ra đón đỡ. Trí biết đây là cơ hội hiếm có để chứng tỏ thực lực của mình. Phần thưởng của kỳ này là 1 vạn linh thạch cực phẩm và một viên Hồi Sinh Đan. Trong Cát Thành chỉ có người nào có nắm đấm lớn mới có quyền nói chuyện, chả có luật lệ gì cả. Trí đã nhận một giới chỉ 1 vạn linh thạch cực phẩm làm tiền đặt cọc trước. Mối làm ăn này hắn nhất định phải nhận. Đao mang ém theo ám thuộc tính cùng đao ý tam tinh đủ để Trí đi ngang tại Cát Thành. Chỉ có điều số lượng sinh tử cảnh có đến ba tên mà đội ngũ của Trí hôm nay lại không đi theo.
Qua lại vài chục chiêu quán rựu đã bị đập thành bình địa. Các khách quan chạy ra ngoài tán loạn. Riêng Phong vẫn ngồi chiễm trệ uống rựu ăn thịt như đang xem kịch. Sau 100 chiêu Trí chính thức bị ép lui. Mồ hôi đầm đìa. Linh hải cảnh đỉnh phong dựa vào đao ý tam tinh và kim ám hai thuộc tính có thể cầm cự lâu như vậy đã thật sự rất không tồi. Nếu chỉ có hai người chắc chắn đã không thể là đối thủ của trí. Ba tên sinh tử cảnh sơ kỳ thấy Trí bắt đầu thất thủ thì mừng rỡ ra tay lia lịa ý định ép Trí chịu thua. Bọn họ lại không biết Trí rớt cuộc cũng nhìn thấy ánh bình minh để đi theo một luyện dược sư có thể giúp hắn thăng cấp. Sống hết 700 năm thì mất 400 năm dừng lại ở cảnh giới linh hải cảnh đã khiến Trí sắp sửa cảm nhận được tuổi thọ của mình gần cạn kiệt. Chỉ khi nào bước vào sinh tử cảnh thì hắn mới có được tuổi thọ 1 vạn năm. Đó là một mức tăng vọt. Trí ôm tử ý quyết chiến quyết thắng.
Ám thuộc tính bao phủ cả người hắn. Kim đao sắc bén chém loạn vào ba tên sinh tử cảnh. Trí dùng chiến thuật lấy mạng đổi mạng liều mình lăn xả vào chém ba người. Ba tên sinh tử cảnh thấy việc không ổn thì muốn rút lui nhưng Kim Minh Trí đã điên cuồng ham sát. Đao mang dữ tợn bao phủ cả một khoảng không rộng lớn. Một số nhà cửa gần quán rựu đã không còn lấy một cái cột đứng thẳng. Ở một góc Phong vẫn âm trầm không nói năng gì. Tên Trí này đã đứng trước cản lại hết linh khí ngoại phóng có thể đánh về phía Phong. Trong lúc nguy cấp một tên sinh tử cảnh phóng một kiếm về phía Phong ép Trí phải lui lại để cản. Trí nhanh chân xoay người cản lại thì tên khác đã đưa kiếm kề cồ hắn.
Phong đang uống rựu bị làm phiền thì nhướng mày dùng chỉ bắn ra ba viên linh thạch hạ phẩm về phía ba tên sinh tử cảnh. Kiếm vừa đến cổ của Trí thì bị linh thạch bay ”véo” cản lại. Bọn họ quay lại nhướng mày thì tái mét vì đầu một tên đã bị linh thạch xuyên thủng phá nát. Linh thạch hạ phẩm mang theo hỏa thuộc tính rất nồng đậm thiêu đốt luôn linh hồn của hắn. Sinh tử cảnh không kịp dùng sinh tử trọng sinh chết ngay tại chỗ. Trí thu đao đứng chắn trước người Phong. Hai tên sinh tử cảnh cũng hồi hộp run sợ. Người này không biết là ai chỉ vài chiêu đã thu thập được một sinh tử cảnh sơ kỳ đồng bọn của họ.
- Các ngươi làm phiền bổn dược sư uống rựu. Cút bằng không cả hai người các ngươi phải ở lại.
- Đại sư, chúng ta chỉ muốn dành mối làm ăn này, Hắc Huyết đoàn chúng ta có thù thì phải báo. Lão đại của chúng ta là võ thần cảnh Hắc Huyết lão ma cũng có chút uy danh tại sa mạc Hắc Đô. Đại sư xin nhận chúng ta bằng không việc này quyết không bỏ qua.
”Bùm!” Ba viên linh thạch hạ phẩm bay ra mang theo những tiếng véo xé gió. Mọi người có mặt chỉ nghe được tiếng véo thì linh thạch đã bắn vào ba điểm yếu trán, miệng, họng của tên vừa lên tiếng.
- Ngươi về nói cho lão đại của các ngươi biết, đến một tên giết một tên. Đến hai tên giết một cặp. Lão đại của ngươi dám đến ta cũng sẽ không tha cho hắn. Cút!
Tên còn lại vẫn chưa biết sợ định nói gì nhưng khi nhìn thấy đồng bọn hắn ngã xuống cả người bốc cháy thì đã hoàn toàn run sợ. Lui lại mặt trắng bệt không còn một giọt máu. Người này không biết là ai, lần này bọn hắn đã đá phải thiết bản. Võ thần cảnh cũng không hù dọa được tên luyện dược sư này. Cảnh giới của hắn tại sao lại đi mướn một dong binh đoàn nhỏ như Hắc Long đoàn? Tên sinh tử cảnh còn lại không dám nói năng gì thêm lui lại chuồn mất. Sống chết tại Cát Thành là vậy. Cường giả vi tôn không có luật lệ.
Tại mấy góc chết Phong cảm thấy một số ánh mắt đã rời khỏi chiến địa biến mất. Phong mỉm cười âm thầm: ”Tốt nhất là lòi đuôi sớm để ta đỡ phải mất công tìm kiếm. Ám Huyết Lâu!”
Phong lệnh cho Trí sét hết tài bảo của 2 tên sinh tử cảnh. Trả tiền cho những khu tiệm đã bị phá nát. Trí cũng thật thà giao lại hơn 7000 linh thạch trung phẩm lại cho Phong. Phong lắc đầu không lấy quy hết lại cho Trí. Tên tiểu nhị cũng được nhận không ít thù lao vui vẻ lăng săng đi lo việc sửa sang lại tiệm. Ở đây là vậy, quán sá đều mang tính cách tạm bợ dựng lên. Chả có kết giới hay phòng thủ gì cả. Những gì giá trị của tiệm cũng được chủ quán cất trong giới chỉ. Khách cần gì cứ lấy ra. Không đến một khắc tiệm đã được dựng lại như bình thường. Chỉ có quán trọ là vẫn còn nguyên vẹn được trận pháp phòng thủ không bị sây sát. Sau vụ việc này thì đã không còn ai dám đến làm phiền Phong nữa. Ở đây là vậy, mạng người rất rẻ. Sinh tử cảnh cũng chỉ là những tên chạy việc vòng ngoài.
Sáng ngày thứ hai Trí đem theo 17 người thuộc hạ của hắn. Tên nào cũng sẹo đầy mặt. Cảnh giới ít nhất cũng là linh hải cảnh đỉnh phong. Trong đoàn còn có 11 người sinh tử cảnh. Mặc dù bọn họ có cảnh giới cao hơn Trí nhưng coi bộ bọn họ rất tôn trọng lão đại của mình. Với thực lực của Trí có thể vượt cấp khiêu chiến quả thật rất đáng được thủ hạ kính nể. Trí cũng đã chuẩn bị xong hết vật dụng để lịch lãm trong Hắc Đô sa mạc. Phong cũng không nói hắn muốn tìm gì chỉ nói vào trong Hắc Đô sa mạc tìm kiếm một số linh thảo cần dùng. Trí cũng biết điều không hỏi nhiều. Người như vị luyện dược sư này không phải người thường. Những dong binh đoàn tánh mạng rẻ mạc như Trí không nên biết nhiều quá sẽ mang họa sát thân.
Cả đoàn 19 người mới cưỡi linh thú đi vào sa mạc được 100 dặm thì đã có một đoàn người chắn đường. Ba tên võ thần cảnh sơ kỳ bước ra cản đường nét mặt âm trầm.
- Vị luyện dược sư này xin dừng bước.
- Chuyện gì?
Phong âm trầm không nói nhưng giọng của Phong đã tỏ ra không hài lòng.
- Chúng ta là Hắc Huyết đoàn, Xích Huyết đoàn và Lam Huyết đoàn. Là ba dong binh đoàn đỉnh phong của sa mạc Hắc Đô. Xin hỏi quý tính đại danh của các hạ là ai lại đi lạm sát thuộc hạ của ta?
Phong không nói không rằng khai hỏa Thiên Nhân Hợp Nhất phóng ra một Phá Thiên Chỉ. Hỏa thuộc tính được Mộc tăng phúc xuyên thủng não của tên Hắc Long đoàn trưởng. Tinh thần công kích đánh luôn vào thức hải đốt cháy linh hồn của hắn. Tiếng của võ thần cảnh sơ kỳ vang vọng: ”Đại sư xin tha...” nhưng chữ mạng chưa nói hết thì đầu hắn đã bị thiêu đốt không còn.
- Cút!
Chỉ một tiếng cả ba đội ngũ chắn đường đã lui lại mở ra một lối đi rộng rãi. Rất nhanh đoàn người lướt qua. Tiếng của Phong vang lại:
- Tốt nhất các ngươi thấy ta thì đi cho khuất mắt. Lần sau gặp mặt toàn bộ sẽ phải nằm xuống.
Quá cường đại, quá ngang tàn. Người như thế này tại sao bọn họ chưa từng nghe đến? Hỏa mộc là hai thuộc tính của luyện dược sư hay dùng đến. Dĩ nhiên bọn họ rất cường đại nhưng cảnh giới của người vừa rồi không phải kẻ tầm thường. Tiếng đồn vang xa làm rung động Cát Thành. Võ thần cảnh sơ kỳ không đỡ nổi một chiêu. Cường giả như vậy ít ra cũng phải là võ thần cảnh hậu kỳ. Lịch lãm trong Hắc Đô sa mạc hơn một tuần cuối cùng đoàn người của Phong cũng lòng vòng đến thủ phủ Hắc Linh thành.
Kim Minh Trí và đám thuộc hạ của hắn quá run sợ bởi cảnh giới của ông chủ của mình lần này. Bọn họ sau một tuần gặp không ít nguy hiểm nhưng lần nào lúc gặp nguy cũng được ông chủ ra tay cứu giúp. Bọn họ đóng vai những hoa tiêu và người hầu giống hơn là những cận vệ. Cũng không dám hỏi ông chủ đang tìm kiếm cái gì. Bọn họ chỉ đi theo ông chủ của mình để làm cảnh. Phong cũng cần hoa tiêu vì sa mạc đối với Phong là nơi lạ lẫm. Thiên phú nhớ đường của Phong thì thuộc dạng ôi thôi thảm hại. Cho dù thức hải của hắn rộng đến đâu nhưng lòng vòng vài lần là lại mất đi phương hướng. Phong có thể mở Thiên Địa Hồn Nhãn kết hợp cùng tinh thần lực khủng bố ra để biết vị trí của mình nhưng làm vậy không thể nghi ngờ sẽ đả động đến các lão bất tử. Phong tuy có thể miểu sát võ thần cảnh nhưng bán tôn trở lên đối với Phong vẫn là một ngưỡng cửa hắn khó lòng chống lại.
Phong cũng biết một số thế lực đỉnh tiêm của Hắc Đô đang theo dõi hắn. Điều mà Phong cần trong lúc này là có thể tiếp súc được với người của Ám Huyết Lâu. Đi lòng vòng một hồi tại các tiệm bày bán linh thảo Phong chỉ biết thở dài. Tuy đi đến đâu Phong cũng mua loạn cả lên nhưng hình như thứ Phong tìm vẫn chưa xuất hiện. Kim Minh Trí cuối cùng cũng không nhịn nổi chắp tay cung kính hỏi:
- Nhất Lang đại sư, không biết đại sư cần tìm thứ gì. Có lẽ tài hạ có thể dẫn đại sư đi đến các tụ điểm buôn bán lớn hơn tìm kiếm.
- Ừm. Ta muốn tìm số lượng lớn Hắc Mai Hoa, Kim Hồn Thiết và Cự Hồn Thảo.
Phong không che giấu giọng điệu của mình nói rõ lớn. Điều này khiến một số cường giả gần bên lập tức động đậy. Hắc Mai Hoa có thể luyện chế ra trận pháp ẩn nấp và cánh hoa có thể luyện thành Hắc Mai Đan. Người luyện chế ra được những thứ này cần phải có Hắc Ám và Quang thuộc tính. Kim Hồn Thiết dùng để luyện các loại khí giới phòng thủ thức hải và Cự Hồn Thảo dùng để tôi luyện thức hải. Tuy Cự Hồn Thảo không cường đại như Tinh Thần Thảo nhưng phản ứng phụ của nó thấp hơn rất nhiều. Là dược liệu quý hiếm mà nơi ráp ranh cùng dân Cổ Ma thường dùng đến. Đằng sau sa mạc Hắc Đô là biển cát mênh mông còn cuồng bạo hơn cả Hỏa Linh Hải. Cổ Ma tộc khi muốn cho người dò thám Thiên Linh Thế giới còn có thể liều mạng qua bằng đường này. Tuy cũng gặp nguy hiểm nhất định nhưng còn có cơ hội thoát hiểm. Bao năm nay bọn họ bước vào Hỏa Linh Hải thì chỉ có đi chứ không có về.
Một số lái buôn hết đường cũng phải cùng Cổ Ma tộc trao đổi lén lút hàng hóa. Bọn họ bán là nô lệ để đổi lấy tài phú của dân Cổ Ma. Cổ Ma tộc luôn luôn cần mạng sống của nhân loại để làm nô lệ cho họ. Khi nô lệ hết đát thì chỉ có nước bị thôn phệ linh hồn. Số phận của nô lệ bao đời không có cách trở mình. Liên Minh Bách Tộc cũng nhiều lần kiếm cách dẹp nhưng mãi vẫn không hết. Buôn bán nô lệ là món lời khổng lồ đối với nhiều thế lực hắc ám tại Hắc Đô. Ám Huyết Lâu không thể nghi ngờ là ông trùm buôn người trong số đó.
Một số nô lệ được thả về phải thề sống thề chết tận trung với Cổ Ma tộc. Thân nhân của họ bị Cổ Ma bắt giữ. Họ cũng không có cách nào không tuân theo buộc phải làm nội gián cho Cổ Ma nhân. Tuy số lượng của các nội gián rất khủng bố nhưng Phong cũng khó nói được bọn họ là những ai vì những người này không bị thức hải của Phong hấp dẫn. Họ như những người Thiên Linh Giới khác, không tu luyện tà công.
Kim Minh Trí dẫn Phong đến phòng giao dịch của Phùng gia. Đây là phòng giao dịch lớn nhất tại Hắc Đô. Phong chọn một số linh thảo cấp cao, trả bằng linh thạch cực phẩm. Tên trưởng quầy vui vẻ xoa tay mời Phong lên lầu cao nhất thăm quan. Phòng giao dịch này có tất cả 5 tầng. Trên tầng thứ năm là một số vật phẩm thiên cấp rất hiếm thấy. Đôi lúc còn có cả thánh cấp, thần cấp linh thảo. Tiếc rằng những vật trên thiên cấp cũng không có nhiều.
Phong đi vòng một hồi được thị nữ của tầng năm giới thiệu đủ loại, những vật phẩm này không hấp dẫn Phong. Bước đến một mảnh áo giáp Phong bỗng dừng lại. Áo giáp có giá cả 7 vạn 3000 linh thạch cực phẩm. Áo giáp này có rất nhiều Kim Hồn Thiết. Phong chả thèm trả giá mua luôn. Đi một vòng Phong cũng kiếm được vài loại linh thảo tàm tạm. Ba vị sư phụ bảo mua thì Phong mua liền không thèm trả giá. Vòng đi nửa ngày trời Phong tiêu hết 500 vạn linh thạch cực phẩm mà mặt không thèm nhăn đến một cái.
Trước khi rời đi Phong còn được trưởng quầy giao dịch mời đến dự đấu giá hội của Phùng gia được tổ chức vào tuần tới. Phong mặt lạnh như tiền nhưng trong lòng thầm mừng rỡ. Mọi việc đều như Phong đang vô tình nhưng thật ra Phong đúng là có chủ ý riêng. Muốn tiếp súc được với Ám Huyết Lâu thì phải qua Phùng gia. Nhưng không thể làm quá gấp. Phong phải từ từ để cá cắn câu.
Bước vào phòng trọ Phong sai Kim Minh Trí thuê cho Phong một mật thất bí mật, rồi sai người canh gác ngoài cửa bày kết giới và trận pháp để bắt đầu luyện đan. Sau ba ngày hương đan nồng nàn tràn ngậm mật thất. Thiên địa dị tượng cũng khó che lấp mặc dù trận pháp cường đại không để lộ tung tích nơi xuất phát. Phong đã thành công luyện chế ra Hắc Kim đan. Là loại đan dược kết hợp giữa Hắc Mai Hoa, Cự Hồn Thảo và Kim Hồn Thiết. Là loại đan dược có thể che giấu hơi thở và linh hồn thể. Vừa che giấu lại vừa có thể phòng thủ. Tuy Phong đã không để lộ nhưng tai mắt ở khắp nơi không khó đoán ra người gây ra động tĩnh lần này là vị luyện dược sư thần bí đang được Hắc Long đoàn đang theo hầu. Trong lầu các của Phùng gia trang, một lão già quỳ nửa gối đang chờ lệnh. Người phụ nữ tuổi trung niên đứng thẳng quay lưng lại cất tiếng ồm ồm:
- Đã điều tra ra người này thuộc thế lực nào chưa?
- Thuộc hạ bất lực, người này hình như cố tình che giấu cảnh giới cùng giới tính của hắn. Chúng thuộc hạ không thể điều tra ra.
- Hử? Đến hắn có cảnh giới gì cũng không điều tra ra?
- Dạ không! Ba ngày trước vị luyện dược sư đó đã đến phòng giao dịch của chúng ta mua một số dược liệu: Một áo giáp Kim Hồn Thiết, gần 50 gốc Hắc Mai Hoa. Cự Hồn Thảo 39 gốc. Ngoài ra còn rất nhiều các loại thiên tài địa bảo thiên cấp lặt vặt khác. Tổng số giao dịch cũng phải lên đến 5 triệu linh thạch cực phẩm mà cũng không thèm trả giá đến một lần.
- 5 triệu? Đã chiếm một phần mười kinh ngạch ngoại vi năm nay của ta. Có biết tại sao hắn mua nhiều hàng như vậy không?
- Thuộc hạ mới sáng nay phát hiện Hắc Linh Thành xuất hiện thiên địa dị tượng, có người đang luyện đan dược ít nhất cũng là địa giải đỉnh phong, có thể phải là thiên cấp.
- Hử? Ngươi nghi ngờ vị luyện dược sư kia?
Lão già khẽ gật nhưng không nói gì thêm đợi một thoáng trầm ngâm chủ mẫu lại tiếp:
- Ta muốn sau khi đấu giá hội có thể gặp mặt được vị luyện dược sư kia. Ngươi tìm cơ hội sắp xếp cho ta.
- Dạ chủ mẫu.
Tuy Phong có thể chui vào trong Hắc Giới luyện đan nhưng lại cố tình để lộ ra một ít thiên địa dị tượng. Quả thật như Phong dự đoán người của Phùng gia không thể không động tâm. Trước khi đến đây Phong đã điều tra kỹ lưỡng. Phùng gia là thế lực ngoại vi của Ám Huyết Lâu. Ám Huyết Lâu không liên quan đến Liên Minh Bách Tộc nhưng Liên Minh đã rất nhiều lần sử dụng thế lực này. Họ như một thế lực ngầm đôi khi làm việc đen tối thay Liên Minh Bách Tộc. Liên Minh Bách Tộc cũng không phải trong sạch. Đôi khi cũng phải lén lút trao đổi một số vật phẩm cùng dân Cổ Ma Tộc. Nếu muốn tìm hiểu dân Cổ Ma, Ám Huyết Lâu chắc chắn là đầu mối rất tốt.
Đấu giá hội Hắc Linh Thành không làm Phong rung động. Các vật phẩm ở đây so với Đấu Linh lúc này đã thua kém xa. Vật áp trụ cũng không làm Phong rung động. Phong đang muốn bước lên ra về thì đấu giá sư bỗng nhiên cho ra 3 gốc kiếm hình thảo để đấu giá. Khi đi hết sa mạc Hắc Đô sẽ đến một biển cát. Trong biển cát mênh mông không có gió. Mọi người gọi biển này là Biển Chết. Đây là vùng đất đã có từ thời tiên cổ. Là nơi các tiên nhân quyết chiến. Lâu ngày biến dị khiến không có vật gì có thể sống được. Nhưng trong các tuyệt địa đó lại xuất hiện một số linh thảo có sức sống mãnh liệt.
Giọng của ba vị sư phụ cười ha hả trong thức hải của Phong. Đan Tổ tươi cười:
- Phong nhi, ta mặc kệ dùng cái gì trao đổi, con cố gắng đoạt tới tay.
Lại nhắc đến lúc lịch lãm trong Chí Tôn Mộ Địa, các cường giả cuối cùng cũng trả thù lao cho Phong. 3 phần mười số tài bảo bọn họ thu được. Chỉ riêng linh thạch cực phẩm Phong nhân được là 3 tỷ. Cho dù Phong nài ép cũng không có thuộc hạ nào chịu nhận. Nếu không có Phong bọn họ đã không thể kiếm được số thần thạch nghịch thiên như vậy. Các cường giả có mặt đều hưng phấn. Võ thánh cảnh, võ thần cảnh đều muốn tới tay ba gốc kiếm hình thảo kia. Giá cả bắt đầu từ 10 vạn đã nhanh chóng lên 33 vạn linh thạch cực phẩm. Tốc độ kéo chậm lại.
- 35 vạn.
- 36 vạn.
- 45 vạn.
Mọi người giật mình quay lại nhìn Phong thì chỉ có thể lắc đầu. Tường mỏng không chắn nổi gió. Một số người có mặt tại tầng năm của phòng giao dịch Phùng gia thì không thể không để ý đến có vị luyện dược sư thu mua linh thảo như điên với số lượng lớn. Họ cũng bắt được tin vị luyện dược sư kia đã dùng một chiêu miểu sát võ thần cảnh sơ kỳ đoàn trưởng Hắc Huyết đoàn. Người này đã muốn ba gốc kiếm hình thảo thì tốt nhất đừng tranh đoạt. Hắc Linh Thành không có luật lệ. Người cường đại như vị luyện dược sư này không thể không có một thế lực khủng bố chống lưng.
Không ai nâng giá. Ba gốc kiếm hình thảo rất nhanh được quy cho Phong. Phong giờ này dùng cái tên Nhất Lang đại sư. Không bao lâu đấu giá sư đã công bố ba gốc kiếm hình thảo được quy cho Nhất Lang đại sư. Những người ham muốn ba gốc kiếm hình thảo kia cũng chỉ có thể chống mắt nhìn theo chứ không dám dị nghị gì nhiều. Phong đợi chờ người đến thanh toán trong một góc phòng khách quý. Rất nhanh một tỳ nữ bê một mâm linh quả và bầu rựu ngon đem đến. Đằng sau là một phụ nữ trung niên nét mặt nghiêm nghị cúi đầu chào Phong.
- Nhất Lang đại sư, chúng ta có thể bàn chuyện chút không?
Người phụ nữ kia mới mở miệng Phong đã dơ tay:
- Ta không nói chuyện với ngươi. Có nói thì nói chuyện với chủ của ngươi.
Phong đưa mắt nhìn chăm chú đến người hầu đã bưng rựu thịt. Nàng cũng ngẩng đầu nhìn lên.
- Nhất Lang đại sư không biết là người của thế lực nào mà tuệ nhãn hơn người. Không biết đại sư làm sao có thể nhìn ra ta?
Phong âm trầm không nói chỉ mỉm cười. Phòng khách quý có ba người nhưng có thể nghe được tiếng tim đập của cả ba. Người ta hỏi chả nhẽ mình không trả lời. Phong dựa lưng vào đằng sau ghế:
- Người hầu khi cúi gằm xuống thì không dám ngó lên vì sợ bị bắt tội. Còn người hầu vừa đi vừa đưa đầu lên ngang tầm như phu nhân ta mới thấy lần đầu. Ta nghĩ phu nhân chắc hẳn là lần đầu tiên giả làm người hầu đi thám thính một người như ta?
- Ta để lộ ra nhiều sơ hở vậy sao?
- Ha ha ha… Phùng Phu nhân nghĩ coi làm sao ta biết được bà đang giả dạng?
Một câu hỏi khiến Phùng phu nhân khựng lại. Nếu hắn không đoán ra vậy đã biết. Phùng phu nhân tin tưởng đến khả năng thứ hai hơn. Một người cường đại như thế này không thể không có tên tuổi. Bà liếc thử mặt của Nhất Lang đại sư nhưng không thể phát hiện ra điều gì. Mặt nạ da người quá tinh sảo. Tinh thần lực dò sét cũng không thấy. Người ta lại là luyện dược sư, đấu tinh thần lực với họ chỉ chuốc lấy nhục. Phùng phu nhân không thể không suy sét điều lợi điều hại trong chuyến giao dịch này.
- Ta muốn mời đại sư luyện chế hộ chút đan dược.
- Ha ha ha… Đừng nói chuyện dư thừa.
Nói xong Phong phóng ra 1 viên Hắc Kim đan.
- Muốn làm giàu dễ lắm. Buôn bán trong khi chiến tranh. Có người gây chiến thì ắt có người gây lợi.
- Đại sư muốn nói đến chiến tranh cùng Cổ Ma Tộc sắp diễn ra tại Đấu Linh?
- Ha ha ha… Đấu Linh không chiến thì ngoại vực chiến. Cần gì biết đến ở đâu chiến? Cổ Ma lúc nào cũng nhòm ngó Thiên Linh Thế Giới. Ta muốn nguồn cung cấp Hắc Mai Hoa, Kim Hồn Thiết và Cự Hồn Thảo của Phùng gia. Đổi lấy là lợi tức 5-5 để buôn bán Hắc Kim Đan.
Phùng phu nhân run rẩy đưa viên Hắc Kim Đan lên mũi ngửi.
- Đây quả thật là Hắc Kim Đan địa giai cấp 9 đỉnh. Dược lực rất tinh thuần. Người luyện chế ra loại đan dược này phải có đủ hỏa, mộc, thủy, kim, quang, ám 6 loại thuộc tính. Ngoài ra còn phải cần sử dụng đến tinh thần lực khủng bố mới có thể chế tạo ra. Biết bao năm Hồng Tộc rất cố gắng đào tạo ra một nhân vật như vậy cũng khó thành vì quang rất khó kết hợp cùng ám. Hỏa và thủy lại khắc chế lẫn nhau. Kim khắc mộc. Không biết đại sư…
- Phùng gia các ngươi không làm ta sẽ kiếm Ám Huyết Lâu nói chuyện. Ngươi cũng có thể chuyển lời với lâu chủ của các ngươi. Tỷ lệ 5-5 chia đều. Luyện chế Hắc Kim Đan cũng không dễ, ta phải thu 3 phần dược liệu mới mong có thể cho ra được một lò. Lão chỉ có thể đứng từ xa nhìn ta. Lão đòi đến bắt thì đừng hòng ta gặp mặt. Muốn bắt ta, vậy chuẩn bị tinh thần bị ta phản giết!
Phong vừa nói xong kiếm ý cửu tinh đã xé nát các vật dụng trong phòng. Tay Phong không động đậy. Kiếm chưa xuất mà kiếm ý đã xuất. Tuy Phùng phu nhân cũng là võ thần cảnh trung kỳ nhưng bà ít khi lịch lãm. Đề thăng cảnh giới chủ yếu là dùng đan dược. Đối với một cường giả như Phong bà không có lực hoàn thủ. Bà còn đang rung động vì đề nghị của Phong thì tiếng của Phong đã vang vảng bỏ bà lại.
- Lần này ta thu ba gốc kiếm hình thảo làm tiền đặt cọc. Các ngươi nghĩ kỹ rồi báo lại cho ta tại Khách Sạn Hắc Đô.
Thiên Lý Thuấn Di Toa lóe sáng vài lần thân ảnh của Độc Cô Nhất Lang đã mất dạng. Phùng gia chủ âm trầm đoán già đoán non. Với tốc độ vừa rồi của người kia nhất định phải là chí tôn giả. Thể nào hắn không sợ Ám Huyết Lâu chủ. Nếu so tốc độ chưa chắc gì Ám Huyết Lâu chủ đã nhanh bằng người này.
Phong biến mất trong màn đêm rồi từ cửa chính bước vào khách sạn Hoắc Đô. Là khách sạn lớn nhất của Hắc Linh Thành, cũng thuộc phạm vi thế lực của Phùng gia. Phong đã báo tên là Nhất Lang. Đồng thời Thiên Linh Giới cũng xuất hiện một vị luyện dược sư thần bí không biết thuộc thế lực nào tự xưng là Độc Cô Nhất Lang. Phùng phu nhân liên tưởng luôn Nhất Lang đại sư đã giao dịch cùng bà đến người thần bí kia. Khuôn mặt của Nhất Lang đại sư còn quá trẻ, nhưng bà cũng không thể biết được tuổi thật của cường giả này là bao nhiêu. Nếu là chí tôn giả có lẽ cũng phải mấy ức tuổi cũng không ai biết được. Vụ buôn bán này bà không thể tự quyết định. Phùng phu nhân bước vào trong một mật thất mở truyền ảnh trận lên liên lạc cùng Ám Huyết Lâu chủ.
Trong một động phủ tăm tối một người đàn ông có khuôn mặt trung niên đứng quay lưng ra ngoài ồm ồm lên tiếng:
- Ngươi liên lạc ta có chuyện gì?
- Bái kiến lâu chủ. Có người liên lạc muốn buôn bán cùng chúng ta Hắc Kim Đan.
- Hắc Kim Đan? Là đan dược có thể phòng thủ thức hải và che giấu ba động linh khí? Có đan dược này phần thắng giết chết Cổ Ma cường giả tăng lên những năm phần. Là tên luyện dược sư kia?
- Dạ lâu chủ. Hắn báo tên là Nhất Lang đại sư. Thuộc hạ tin rằng chính là Độc Cô Nhất Lang mà các thế lực Thiên Linh Giới đang muốn níu kéo.
- Ừm. Một chiêu nhấc tay miểu sát võ thần cảnh sơ kỳ như một con kiến. Tốc độ của người này nghe nói không ai sánh bằng. Nếu chúng ta cứng rắn thu phục sẽ mất trắng. Điều kiện của hắn đưa ra là gì?
- Ba phần dược liệu, ăn chia 5 – 5.
- Hắn có nói xác xuất thành đan một lò ra bao nhiêu không?
- Dạ, cái đó thì chưa. Nhưng cảnh giới của người này, rõ ràng không kém. Các luyện dược sư đều cổ quái. Hắn không nói trước, thuộc hạ chưa kịp hỏi thì hắn đã đi rồi. Hiện giờ hắn đang đợi câu trả lời của lâu chủ tại khách sạn Hắc Đô.
- Hắn đợi ta?
- Dạ không. Hắn nói nếu lâu chủ đích thân đến hắn sẽ đi. Không ai có thể cản.
- Ha ha ha... Thật là thẳng thắn. Nếu hắn thật là Độc Cô Nhất Lang kia, cho dù ta có đích thân đến cũng giữ không nổi hắn. [Đan Khí Thần Tôn được viết tại T r u y e n F U L L. v n] Thiên hỏa của hắn không phải để không. Tận lực đáp ứng hắn. Làm trước thử một vụ rồi chúng ta tính tiếp. Hồng tộc lúc nào cũng thu mua rất nhiều dược liệu của ta nhưng chúng ta bán mạng kiếm dược liệu trong biển cát lại không kiếm được lợi lộc gì từ họ. Hồng tộc cũng không có mấy người có thể luyện chế ra Hắc Kim Đan. Đan dược này nếu tung ra thị trường Liên Minh Bách Tộc nhất định sẽ thu mua hết. Nếu có thể ra được đan dược thiên cấp đỉnh, chúng ta có thể dùng thần thạch làm tiền giao dịch. Dưới thiên cấp chỉ có thể dùng cho cấp sinh tử cảnh. Đối với võ thánh, võ thần cảnh không có hiệu lực cao. Về việc này ngươi phải trực tiếp đi bàn. Tin tức này cũng phải tận lực che giấu.
- Thuộc hạ rõ. Nếu lâu chủ không còn gì căn dặn khác, thuộc hạ xin cáo lui.
- Tốt!
Truyền ảnh trận tắt. Ám Huyết Lâu chủ nhíu lông mày âm trầm lên tiếng.
- Các ngươi đã điều tra được gì về Lôi gia tam thiếu?
Một bóng đen đi ra sau một bức tượng.
- Thuộc hạ bất tài. Xin lâu chủ trách phạt.
- Đến ngươi cũng không biết gì về hắn? Có nghi ngờ gì không?
- Lâu chủ, thuộc hạ có một ý nghĩ táo bạo.
- Nói!
- Lôi gia tam thiếu rất có thể là người chúng ta đang tìm kiếm.
- Dựa vào đâu?
- Trực giác.
- Trực giác của ngươi từ trước đến giờ chưa từng sai. Chúng ta theo lời căn dặn của lão lâu chủ đã tìm kiếm thiếu chủ suốt bao năm nay. Tại sao ngươi lại nghĩ là Lôi gia tam thiếu?
- Lâu chủ đừng quên, trong ba anh em dòng chính của Lôi gia chỉ có Lôi gia tam thiếu là nổi bật nhất. Những sự kiện của Đấu Linh đều xuất phát từ tam thiếu gia. Mẹ của hắn trước khi rời khỏi còn mỉm cười bói được con của nàng sẽ mở ra một kỷ nguyên mới.
- Hân nhi...
- Lâu chủ. Người đã khuất, lâu chủ cũng đừng quá đau buồn.
- Chúng ta rời Đấu Linh đã bao lâu rồi Tử Tử?
- Một ngàn 500 năm.
- Lôi tộc thủ hộ Đấu Linh là do Thần Toán lão lâu chủ chỉ định. Phong nhi thật sự là người mà chúng ta đang chờ đợi hay sao? Người nhận được truyền thừa của lão lâu chủ lại là nhị ca của hắn, Quốc nhi.
- Lâu chủ nên nhớ, chỉ có người nhận được sự đồng ý của Chí Tôn Mộ Địa Hỏa Linh Hải mới có thể nhận được truyền thừa trong Thôn Kiếm Lâm, nhưng ai là người tiếp nhận truyền thừa của Thôn Kiếm Lâm có lẽ lâu chủ cũng hiểu ra được?
Yên lặng một hồi lâu rồi lão lâu chủ tiếp:
- Tử Tử, truyền lệnh của ta, theo dõi hết những nội gián của Cổ Ma Tộc chúng ta đã cài vào. Đợi ngày thiếu lâu chủ xuất hiện sẽ do hắn quyết định. Còn về việc vị luyện dược sư Nhất Lang kia ngươi cho người giao vật này cho hắn nói ta có việc cần gặp. Không cần phải chạy.
- Lâu chủ. Hắn đã nói rất rõ, hắn sẽ không gặp mặt ngài.
- Không cần phải lo. Cứ đưa chìa khóa này ra cho hắn, nếu hắn là Độc Cô Nhất Lang kia chắc chắn sẽ cho ta gặp mặt. Ngày giờ địa điểm do hắn chỉ định.
- Thuộc hạ rõ.
Bóng đen biến mất khỏi sơn động chỉ để lại vị trung niên xoay lưng ra ngoài. Mắt y đứng trước một bức tranh tú lệ. Trong bức tranh là một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ nhìn rất tươi cười. Lão đưa tay sờ mặt đứa bé sơ sinh trong tranh vẽ.
- Hân nhi, con của con đã lớn rồi. Người ông ngoại như ta có quá vô dụng không?
***
Đoạt Hồn Quyết. Tiên pháp mà Phong đã thu được trong Tiên Duyên Chi Địa. Tên mặt trắng đang tu luyện công pháp này trong thức hải của Phong. Mỗi khi hai phần linh hồn hội nhập Phong lại có thêm sự hiểu biết đối với công pháp này. Chỉ tiếc là tên mặt trắng lại không thể học những gì Phong biết. Mỗi khi tách rời ra thì hắn cũng chỉ có thể sử dụng được vũ kỹ và tiên pháp Đoạt Hồn Quyết. Còn về trận pháp, luyện khí và luyện đan thì hắn hoàn toàn không được. Phong đang nằm suy nghĩ về lý do này thì tinh thần lực bỗng có sự ba động ở ngoài.
Người đến rõ ràng không thèm che giấu cảnh giới hay sự hiện diện của mình. Ám Huyết Lâu đến rồi sao? Tiếng gõ cửa khẽ vang.
- Vào đi.
Hai bóng đen lẻn vào trong bóng tối. Cho dù tối đen như mực nhưng đối với cường giả cấp bậc này vẫn rõ như ban ngày. Một bóng đen đánh ra ba lần kết giới rồi tháo khăn che mặt xuống.
- Nhất Lang đại sư. Chúng ta có thể bàn chút chuyện không?
- Chúng ta đi đêm thế này Ám Huyết Lâu không sợ thế lực của Lạc Hồng nhị tộc và Liên Minh Bách Tộc dị nghị hay sao?
- Ha ha ha... đại sư coi bộ không thích làm việc chung với 2 siêu thế lực này.
- Là hai thế lực sao?
- Ha ha ha ... họ tự xưng là hai thế lực riêng biệt, chúng ta cũng chỉ biết vậy.
- Ám Huyết Lâu chắc cũng biết Hồng Tộc thu mua dược thảo luyện chế Hắc Kim Đan như điên. Chỉ là xác xuất thành đan của họ chỉ được 5 viên một lò, hỏng đến 3 lò mới được một lò nguyên vẹn. Các ngươi đến là để dò hỏi xác xuất thành đan của ta hay sao?
- Đại sư quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.
- Trên mười viên một lò địa cấp. Trên 5 viên một lò thiên cấp. Nếu là thiên cấp đỉnh còn có thể cho ra được 2 hoặc 3 viên.
Bóng đen thứ hai không bỏ khăn che mặt xuống. Giọng của một nam nhân trẻ tuổi:
- Đại sư có xác xuất thành đan vậy mà vẫn phải thu ba phần dược liệu hay sao?
- Ha ha ha... Vậy thì ta sẽ thu bốn phần như Hồng tộc vậy.
- Đại sư có thể cho nhiều đan dược chút được không?
- Các ngươi có thể bán giá cao hơn chút thì bù lỗ được rồi. Ba phần dược liệu không thể bớt.
Bóng đen không bỏ khăn che mặt trầm ngâm một lát:
- Thành giao với điều kiện như sau.
- Điều kiện gì?
Một chìa khóa lơ lửng trước mặt của Phong. Phong bắt lấy lật qua lật lại vài lần rồi trả lại cho người bịt mặt khăn đen.
- Chia khóa này liên quan gì đến ta?
- Đại sư, lâu chủ của ta muốn gặp mặt đại sư.
- Các ngươi giao lại chìa khóa này cho hắn nói ta không gặp hắn đâu.
- Đại sư, ngày giờ địa điểm do đại sư định đoạt. Việc của ta được lâu chủ giao phó nhất định xin đại sư cân nhắc.
- Ha ha ha... ngươi cứ về đi, ta sẽ cân nhắc. Các ngươi chắc cũng không muốn bỏ vụ làm ăn này. Đầu ra các ngươi lo. Giá cả các ngươi bán cho Liên Minh là bao nhiêu ta cũng sẽ tự biết được. Chỉ cần các ngươi không thành thật, giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc.
- Đại sư yên tâm, lần này Phùng gia chủ ta đích thân đi làm.
Phùng phu nhân phẩy tay một cái một chiếc dây truyền lơ lửng bay ra. Phong đón lấy thẩm thấu tinh thần lực vào trong. Trong này có khoảng 3000 phần dược liệu. Tính toán một lúc:
- Trong vòng 1 tháng ta sẽ giao đan. Số lượng ít nhất 1 vạn viên địa giai cấp 9 đỉnh. Ta sẽ cố gắng tạo thêm một số thiên cấp đỉnh. Các ngươi khi nào có thể giao tiền?
- Khi nào đại sư giao hàng chúng ta sẽ giao tiền cho đại sư trước. Số dư hay thiếu sẽ giao dịch vào những lần kế tiếp.
- Tốt! Các ngươi tốt nhất không được theo ta. Bằng không gặp được tên nào, giết không tha.
- Đại sư yên tâm nhưng các siêu thế lực khác cũng đã cho người bám theo đại sư.
- Ha ha ha... đó là việc đau đầu của các ngươi. Ta chỉ biết giết người.
Linh thạch lóe lên. Lại một chiêu cũ trong lúc 2 người trước mặt không để ý. Tinh thần lực của họ khuếch tán lan rộng mấy trăm thước nhưng bóng dáng của vị luyện dược sư kia đã không thấy đâu. Mùi của thiên hỏa thiêu đốt linh thạch cực phẩm nồng đậm ám thuộc tính vẫn còn đọng lại trong không khí. Kết giới của người bịt khăn đen đã bị thiên hỏa thiêu đốt phá hủy một cách vô hình. Có được thiên hỏa thể nào người này có thể trong vòng một tháng giao đan. Thu lại chìa khóa kia vào trong tay người bịt mặt biến mất chỉ để lại thân ảnh của Phùng phu nhân trong đêm vắng.
Cách khách sạn Hắc Đô hai trăm dặm Phong khựng người trên không trung đón gió.
- Còn theo nữa các ngươi sẽ chết.
- Đại sư, gia chủ của chúng ta muốn cùng đại sư cầu kiến.
- Ha ha ha... Chết!
Một tia sáng lóe lên. Một tên áo đen bịt mặt rơi xuống nằm bất tỉnh nhân sự. Cùng lúc từ 7 góc khác những tiếng ái chà liên tiếp vang lên khi bị thiên hỏa hóa chỉ điểm trúng. Không gian chi cảnh của chỉ pháp quá cường đại. Đến cấp bậc võ thánh cảnh cũng không cách gì nhìn ra. Võ thần cảnh có nhìn ra thì cũng chỉ may mắn kịp thời tránh né. Bọn họ chỉ là lâu la cấp thấp, không phải cường giả đỉnh tiêm. Cho dù cảnh giới có cao đi chăng nữa nhưng vũ lực cũng ở mức hạ đẳng. Không có lực hoàn thủ.
Tên đầu tiên rơi xuống choáng váng bò dậy không dám theo tiếp. Bóng ảnh của Phong biến mất vào mây mờ. Nếu phải cùng lúc đánh hết bọn người theo mình, Phong chỉ có cách dùng thiêu đốt linh lực mới có thể giải quyết được họ. Nhưng vì hung danh của Độc Cô Nhất Lang hôm nay đã không nhỏ nên các cường giả theo sau không dám thử vận may. Người ta đã phát hiện ra ngươi thì nhiệm vụ đã thất bại. Thiên Hồn Nhãn của Phong mở ra kiểm tra xung quanh trước khi chui vào một động phủ bày mấy vòng ảo trận, thủ hộ trận rồi Phong chui vào trong Hắc Giới. Chiếc nhẫn tàng hình chui vào lòng đất. Thời gian luyện đan của Phong thật ra không mất bao lâu. Phong muốn trong thời gian này tìm hiểu hai chìa khóa kỳ lạ và tu luyện tiên pháp.
Lúc lật qua lật lại chiếc chìa khóa Phong đã thu vào trong Hắc Giới, thay thế vào đó là một chìa khóa giả mạo làm bằng linh thạch. Kỳ hẹn với Ám Huyết Lâu chủ vào một tháng sau tại khách sạn Hắc Đô đã được Phong sắp xếp. Các thế lực xung quanh cũng chỉ có thể thám thính, nghe ngóng nhưng tin tức về vị luyện dược sư kia đã đi đâu thì đã hoàn toàn được phong tỏa. Những người biết lơ mơ cũng không dám lên tiếng. Những người không biết cũng không dám đi tìm kiếm tiếp. Ám Huyết Lâu sẽ không để các thế lực nhất lưu tự do đi lại trong địa bàn của mình.
Trong sơn động lão lâu chủ Ám Huyết Lâu gật gù nghe lại Tử Tử tường thuật.
- Phùng phu nhân có hay biết gì không?
- Thuộc hạ cũng không rõ. Nếu không phải thuộc hạ kiểm tra lại chìa khóa, thì chắc chắn cũng bị qua mặt. Lâu chủ, hắn quả thật là Độc Cô Nhất Lang luyện dược sư?
- Người này hành tung bí ẩn. Lúc nào cũng muốn lùng sục các tin tức về thiên hỏa. Ta đưa cho hắn chìa khóa có đọng lại một tia thiên hỏa. Dĩ nhiên là hắn sẽ không thể bỏ qua. Chỉ là Phùng phu nhân kia có qua lại với người thế lực khác hay không mà thôi?
- Lâu chủ, có cần ta?
Tử Tử vừa nói vừa đưa tay lên cổ cứa qua vài lần.
- Vậy thì không cần. Phùng gia đã giúp chúng ta nhiều năm. Chỉ là việc này có liên quan đến Lực Vương năm xưa. Ta được biết chìa khóa thứ nhất đã giao cho Phong nhi. Ta đã giao chìa khóa thứ hai cho Độc Cô Nhất Lang. Tử Tử không tò mò về thân thế của Độc Cô Nhất Lang sao?
- Điều này, thuộc hạ không dám đoán bừa.
- Ha ha ha. Ngươi mà không dám? Nha đầu ngươi tính tình còn trẻ, râu hùm của lão tử còn bị ngươi nhổ. Ngươi không hứng thú với ông chủ tương lai của ngươi hay sao?
- Hi hi hi... thái sư phụ, ngài thật sự chắc chắn Phong ca ca có dính líu đến Độc Cô Nhất Lang?
- Ừm. Ta còn có ý nghĩ. Độc Cô Nhất Lang kia chính là sư phụ của Phong nhi. Trận Mạc Phong giao chìa khóa Hắc Hỏa cho vị luyện dược sư thần bí Độc Cô Nhất Lang, kết quả là nhị phu nhân của Phong nhi nhận được. Con nói nếu không phải có liên quan đến Phong nhi hay sao?
- Thái sư phụ, ngài nghĩ ra được, vậy hai lão Trận Môn cũng nghĩ ra được điều này.
- Cái đó dĩ nhiên. Nhưng ta tin tưởng, Phong nhi cũng có liên quan rất mật thiết với hai lão già đó. Ha ha ha... Trực giác của con rất khá. Tử Tử à. Bao lâu nay ta huấn luyện con thành một sát thủ, con có hận thái sư phụ hay không?
- Lão lâu chủ, ngài lo xa.
- Haizz… Con tưởng tối ngày chém chém giết giết vui vẻ lắm sao đây. Ta đã phải từ bỏ người thân để thủ hộ cho Nạp Lan gia của ta, Lôi gia của ta. Nếu sau này ta có sảy ra chuyện gì, phiền con đem tin tức của ta về báo lại cho gia tộc, ta tên Nạp Lan Vĩ Hùng.
- Thái sư phụ, ngài sợ Cổ Ma sẽ thắng kỳ này hay sao?
- Ai… Chúng ta được lão lâu chủ giao phó, tổ chức thế lực sát thủ, chặn ở cửa này. Trận Địa Minh Tôn giúp Lôi gia thủ hộ Hỏa Linh Hải. Tại cửa này của chúng ta dùng những phản đồ của Thiên Linh Giới để giao dịch cùng dân Cổ Ma để đổi lấy thần thạch cho Liên Minh Bách Tộc. Bàn tay ta, đã đẫm máu của bao người. Ta thật sự cũng không biết, bọn họ còn có tội hay không nữa. Chiến tranh đã kết thúc 2000 năm thì cả thời gian này chúng ta đã chừng trị những người đã từng phản bội lại chúng ta. Con nói bao năm nay có phải đã đủ rồi hay chưa?
- Thái sư phụ. Tên của con là Tử Tử. Cha mất, mẹ mất, họ hàng đều mất cả. Con được sư phụ nhận về nuôi nhưng cũng bị Cổ Ma Tộc sát hại. Gia tộc của con bị bằng hữu bán đứng để chiếm đoạt tài sản. Con không có lý do để thương hại họ. Sau bao năm, kẻ thù của con cũng đã bị chết, bị đem bán. Con đã trả được thù, nhưng con cũng không còn lý do thù ghét họ. Người bình thường sống giỏi lắm được 300. Nếu họ thù hận đủ 300 cũng đã rất mỏi mệt. Chúng ta giết người khi không thù họ, cứu người khi không yêu mến họ, tất cả chi là tiện tay và là vì trong tầm với của chúng ta. Đó là cảnh giới của cường giả mà mọi người theo đuổi. Đột phá sinh tử, khống chế định mệnh của riêng mình.
- Tu luyện bao lâu cũng sẽ không thể phá tôn thành tiên. Tử Tử nói chúng ta tu luyện có phải bằng thừa rồi hay không?
- Thái sư phụ, ngài chán ghét tu luyện rồi hay sao?
- Ha ha ha… vậy thì không ha ha ha… Làm gì mình thích, có thể làm những gì mình thích mà không bị ai ràng buộc. Đó mới là cái đích của một cường giả. Ha ha ha… đôi khi ta đã đánh mất đi mục tiêu của chính ta. Cám ơn Tử Tử. Chúng ta chuẩn bị cho giao dịch kế tiếp đi.
- Dạ lâu chủ.
Cô bé Tử Tử cúi đầu thật lâu rồi biến mất vào bức tường. Sơn động trở lên yên tĩnh chỉ để lại một vị trung niên ngắm nhìn bức tranh trên tường.
- Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh. Hỗn Độn hiện có nghĩa là gì đây?
Phong để trước mặt một viên linh thạch hạ phẩm truyền tin vào đó. Tin tức qua lại vài lần. Mắt Minh Trí lóe sáng rồi gật gù hẹn hai ngày sau sẽ dân đội đến bái kiến Phong. Điều kiện của Phong đưa ra đối với Trí quá hấp dẫn. Trí không thể bỏ qua cơ hội này. Lúc Minh Trí đứng dậy thì một vài sinh tử cảnh cũng hung hăng bước tới muốn Trí nhường mối làm ăn này lại. Phong cười thầm xem Trí sử lý ra sao.
Trí không nói không rằng rút đao ra chém luôn ba nhát. Đao mang khủng bố sắc bén khó tả. Ba tên sinh tử cảnh cũng không phải hạng vừa rút vũ khí ra đón đỡ. Trí biết đây là cơ hội hiếm có để chứng tỏ thực lực của mình. Phần thưởng của kỳ này là 1 vạn linh thạch cực phẩm và một viên Hồi Sinh Đan. Trong Cát Thành chỉ có người nào có nắm đấm lớn mới có quyền nói chuyện, chả có luật lệ gì cả. Trí đã nhận một giới chỉ 1 vạn linh thạch cực phẩm làm tiền đặt cọc trước. Mối làm ăn này hắn nhất định phải nhận. Đao mang ém theo ám thuộc tính cùng đao ý tam tinh đủ để Trí đi ngang tại Cát Thành. Chỉ có điều số lượng sinh tử cảnh có đến ba tên mà đội ngũ của Trí hôm nay lại không đi theo.
Qua lại vài chục chiêu quán rựu đã bị đập thành bình địa. Các khách quan chạy ra ngoài tán loạn. Riêng Phong vẫn ngồi chiễm trệ uống rựu ăn thịt như đang xem kịch. Sau 100 chiêu Trí chính thức bị ép lui. Mồ hôi đầm đìa. Linh hải cảnh đỉnh phong dựa vào đao ý tam tinh và kim ám hai thuộc tính có thể cầm cự lâu như vậy đã thật sự rất không tồi. Nếu chỉ có hai người chắc chắn đã không thể là đối thủ của trí. Ba tên sinh tử cảnh sơ kỳ thấy Trí bắt đầu thất thủ thì mừng rỡ ra tay lia lịa ý định ép Trí chịu thua. Bọn họ lại không biết Trí rớt cuộc cũng nhìn thấy ánh bình minh để đi theo một luyện dược sư có thể giúp hắn thăng cấp. Sống hết 700 năm thì mất 400 năm dừng lại ở cảnh giới linh hải cảnh đã khiến Trí sắp sửa cảm nhận được tuổi thọ của mình gần cạn kiệt. Chỉ khi nào bước vào sinh tử cảnh thì hắn mới có được tuổi thọ 1 vạn năm. Đó là một mức tăng vọt. Trí ôm tử ý quyết chiến quyết thắng.
Ám thuộc tính bao phủ cả người hắn. Kim đao sắc bén chém loạn vào ba tên sinh tử cảnh. Trí dùng chiến thuật lấy mạng đổi mạng liều mình lăn xả vào chém ba người. Ba tên sinh tử cảnh thấy việc không ổn thì muốn rút lui nhưng Kim Minh Trí đã điên cuồng ham sát. Đao mang dữ tợn bao phủ cả một khoảng không rộng lớn. Một số nhà cửa gần quán rựu đã không còn lấy một cái cột đứng thẳng. Ở một góc Phong vẫn âm trầm không nói năng gì. Tên Trí này đã đứng trước cản lại hết linh khí ngoại phóng có thể đánh về phía Phong. Trong lúc nguy cấp một tên sinh tử cảnh phóng một kiếm về phía Phong ép Trí phải lui lại để cản. Trí nhanh chân xoay người cản lại thì tên khác đã đưa kiếm kề cồ hắn.
Phong đang uống rựu bị làm phiền thì nhướng mày dùng chỉ bắn ra ba viên linh thạch hạ phẩm về phía ba tên sinh tử cảnh. Kiếm vừa đến cổ của Trí thì bị linh thạch bay ”véo” cản lại. Bọn họ quay lại nhướng mày thì tái mét vì đầu một tên đã bị linh thạch xuyên thủng phá nát. Linh thạch hạ phẩm mang theo hỏa thuộc tính rất nồng đậm thiêu đốt luôn linh hồn của hắn. Sinh tử cảnh không kịp dùng sinh tử trọng sinh chết ngay tại chỗ. Trí thu đao đứng chắn trước người Phong. Hai tên sinh tử cảnh cũng hồi hộp run sợ. Người này không biết là ai chỉ vài chiêu đã thu thập được một sinh tử cảnh sơ kỳ đồng bọn của họ.
- Các ngươi làm phiền bổn dược sư uống rựu. Cút bằng không cả hai người các ngươi phải ở lại.
- Đại sư, chúng ta chỉ muốn dành mối làm ăn này, Hắc Huyết đoàn chúng ta có thù thì phải báo. Lão đại của chúng ta là võ thần cảnh Hắc Huyết lão ma cũng có chút uy danh tại sa mạc Hắc Đô. Đại sư xin nhận chúng ta bằng không việc này quyết không bỏ qua.
”Bùm!” Ba viên linh thạch hạ phẩm bay ra mang theo những tiếng véo xé gió. Mọi người có mặt chỉ nghe được tiếng véo thì linh thạch đã bắn vào ba điểm yếu trán, miệng, họng của tên vừa lên tiếng.
- Ngươi về nói cho lão đại của các ngươi biết, đến một tên giết một tên. Đến hai tên giết một cặp. Lão đại của ngươi dám đến ta cũng sẽ không tha cho hắn. Cút!
Tên còn lại vẫn chưa biết sợ định nói gì nhưng khi nhìn thấy đồng bọn hắn ngã xuống cả người bốc cháy thì đã hoàn toàn run sợ. Lui lại mặt trắng bệt không còn một giọt máu. Người này không biết là ai, lần này bọn hắn đã đá phải thiết bản. Võ thần cảnh cũng không hù dọa được tên luyện dược sư này. Cảnh giới của hắn tại sao lại đi mướn một dong binh đoàn nhỏ như Hắc Long đoàn? Tên sinh tử cảnh còn lại không dám nói năng gì thêm lui lại chuồn mất. Sống chết tại Cát Thành là vậy. Cường giả vi tôn không có luật lệ.
Tại mấy góc chết Phong cảm thấy một số ánh mắt đã rời khỏi chiến địa biến mất. Phong mỉm cười âm thầm: ”Tốt nhất là lòi đuôi sớm để ta đỡ phải mất công tìm kiếm. Ám Huyết Lâu!”
Phong lệnh cho Trí sét hết tài bảo của 2 tên sinh tử cảnh. Trả tiền cho những khu tiệm đã bị phá nát. Trí cũng thật thà giao lại hơn 7000 linh thạch trung phẩm lại cho Phong. Phong lắc đầu không lấy quy hết lại cho Trí. Tên tiểu nhị cũng được nhận không ít thù lao vui vẻ lăng săng đi lo việc sửa sang lại tiệm. Ở đây là vậy, quán sá đều mang tính cách tạm bợ dựng lên. Chả có kết giới hay phòng thủ gì cả. Những gì giá trị của tiệm cũng được chủ quán cất trong giới chỉ. Khách cần gì cứ lấy ra. Không đến một khắc tiệm đã được dựng lại như bình thường. Chỉ có quán trọ là vẫn còn nguyên vẹn được trận pháp phòng thủ không bị sây sát. Sau vụ việc này thì đã không còn ai dám đến làm phiền Phong nữa. Ở đây là vậy, mạng người rất rẻ. Sinh tử cảnh cũng chỉ là những tên chạy việc vòng ngoài.
Sáng ngày thứ hai Trí đem theo 17 người thuộc hạ của hắn. Tên nào cũng sẹo đầy mặt. Cảnh giới ít nhất cũng là linh hải cảnh đỉnh phong. Trong đoàn còn có 11 người sinh tử cảnh. Mặc dù bọn họ có cảnh giới cao hơn Trí nhưng coi bộ bọn họ rất tôn trọng lão đại của mình. Với thực lực của Trí có thể vượt cấp khiêu chiến quả thật rất đáng được thủ hạ kính nể. Trí cũng đã chuẩn bị xong hết vật dụng để lịch lãm trong Hắc Đô sa mạc. Phong cũng không nói hắn muốn tìm gì chỉ nói vào trong Hắc Đô sa mạc tìm kiếm một số linh thảo cần dùng. Trí cũng biết điều không hỏi nhiều. Người như vị luyện dược sư này không phải người thường. Những dong binh đoàn tánh mạng rẻ mạc như Trí không nên biết nhiều quá sẽ mang họa sát thân.
Cả đoàn 19 người mới cưỡi linh thú đi vào sa mạc được 100 dặm thì đã có một đoàn người chắn đường. Ba tên võ thần cảnh sơ kỳ bước ra cản đường nét mặt âm trầm.
- Vị luyện dược sư này xin dừng bước.
- Chuyện gì?
Phong âm trầm không nói nhưng giọng của Phong đã tỏ ra không hài lòng.
- Chúng ta là Hắc Huyết đoàn, Xích Huyết đoàn và Lam Huyết đoàn. Là ba dong binh đoàn đỉnh phong của sa mạc Hắc Đô. Xin hỏi quý tính đại danh của các hạ là ai lại đi lạm sát thuộc hạ của ta?
Phong không nói không rằng khai hỏa Thiên Nhân Hợp Nhất phóng ra một Phá Thiên Chỉ. Hỏa thuộc tính được Mộc tăng phúc xuyên thủng não của tên Hắc Long đoàn trưởng. Tinh thần công kích đánh luôn vào thức hải đốt cháy linh hồn của hắn. Tiếng của võ thần cảnh sơ kỳ vang vọng: ”Đại sư xin tha...” nhưng chữ mạng chưa nói hết thì đầu hắn đã bị thiêu đốt không còn.
- Cút!
Chỉ một tiếng cả ba đội ngũ chắn đường đã lui lại mở ra một lối đi rộng rãi. Rất nhanh đoàn người lướt qua. Tiếng của Phong vang lại:
- Tốt nhất các ngươi thấy ta thì đi cho khuất mắt. Lần sau gặp mặt toàn bộ sẽ phải nằm xuống.
Quá cường đại, quá ngang tàn. Người như thế này tại sao bọn họ chưa từng nghe đến? Hỏa mộc là hai thuộc tính của luyện dược sư hay dùng đến. Dĩ nhiên bọn họ rất cường đại nhưng cảnh giới của người vừa rồi không phải kẻ tầm thường. Tiếng đồn vang xa làm rung động Cát Thành. Võ thần cảnh sơ kỳ không đỡ nổi một chiêu. Cường giả như vậy ít ra cũng phải là võ thần cảnh hậu kỳ. Lịch lãm trong Hắc Đô sa mạc hơn một tuần cuối cùng đoàn người của Phong cũng lòng vòng đến thủ phủ Hắc Linh thành.
Kim Minh Trí và đám thuộc hạ của hắn quá run sợ bởi cảnh giới của ông chủ của mình lần này. Bọn họ sau một tuần gặp không ít nguy hiểm nhưng lần nào lúc gặp nguy cũng được ông chủ ra tay cứu giúp. Bọn họ đóng vai những hoa tiêu và người hầu giống hơn là những cận vệ. Cũng không dám hỏi ông chủ đang tìm kiếm cái gì. Bọn họ chỉ đi theo ông chủ của mình để làm cảnh. Phong cũng cần hoa tiêu vì sa mạc đối với Phong là nơi lạ lẫm. Thiên phú nhớ đường của Phong thì thuộc dạng ôi thôi thảm hại. Cho dù thức hải của hắn rộng đến đâu nhưng lòng vòng vài lần là lại mất đi phương hướng. Phong có thể mở Thiên Địa Hồn Nhãn kết hợp cùng tinh thần lực khủng bố ra để biết vị trí của mình nhưng làm vậy không thể nghi ngờ sẽ đả động đến các lão bất tử. Phong tuy có thể miểu sát võ thần cảnh nhưng bán tôn trở lên đối với Phong vẫn là một ngưỡng cửa hắn khó lòng chống lại.
Phong cũng biết một số thế lực đỉnh tiêm của Hắc Đô đang theo dõi hắn. Điều mà Phong cần trong lúc này là có thể tiếp súc được với người của Ám Huyết Lâu. Đi lòng vòng một hồi tại các tiệm bày bán linh thảo Phong chỉ biết thở dài. Tuy đi đến đâu Phong cũng mua loạn cả lên nhưng hình như thứ Phong tìm vẫn chưa xuất hiện. Kim Minh Trí cuối cùng cũng không nhịn nổi chắp tay cung kính hỏi:
- Nhất Lang đại sư, không biết đại sư cần tìm thứ gì. Có lẽ tài hạ có thể dẫn đại sư đi đến các tụ điểm buôn bán lớn hơn tìm kiếm.
- Ừm. Ta muốn tìm số lượng lớn Hắc Mai Hoa, Kim Hồn Thiết và Cự Hồn Thảo.
Phong không che giấu giọng điệu của mình nói rõ lớn. Điều này khiến một số cường giả gần bên lập tức động đậy. Hắc Mai Hoa có thể luyện chế ra trận pháp ẩn nấp và cánh hoa có thể luyện thành Hắc Mai Đan. Người luyện chế ra được những thứ này cần phải có Hắc Ám và Quang thuộc tính. Kim Hồn Thiết dùng để luyện các loại khí giới phòng thủ thức hải và Cự Hồn Thảo dùng để tôi luyện thức hải. Tuy Cự Hồn Thảo không cường đại như Tinh Thần Thảo nhưng phản ứng phụ của nó thấp hơn rất nhiều. Là dược liệu quý hiếm mà nơi ráp ranh cùng dân Cổ Ma thường dùng đến. Đằng sau sa mạc Hắc Đô là biển cát mênh mông còn cuồng bạo hơn cả Hỏa Linh Hải. Cổ Ma tộc khi muốn cho người dò thám Thiên Linh Thế giới còn có thể liều mạng qua bằng đường này. Tuy cũng gặp nguy hiểm nhất định nhưng còn có cơ hội thoát hiểm. Bao năm nay bọn họ bước vào Hỏa Linh Hải thì chỉ có đi chứ không có về.
Một số lái buôn hết đường cũng phải cùng Cổ Ma tộc trao đổi lén lút hàng hóa. Bọn họ bán là nô lệ để đổi lấy tài phú của dân Cổ Ma. Cổ Ma tộc luôn luôn cần mạng sống của nhân loại để làm nô lệ cho họ. Khi nô lệ hết đát thì chỉ có nước bị thôn phệ linh hồn. Số phận của nô lệ bao đời không có cách trở mình. Liên Minh Bách Tộc cũng nhiều lần kiếm cách dẹp nhưng mãi vẫn không hết. Buôn bán nô lệ là món lời khổng lồ đối với nhiều thế lực hắc ám tại Hắc Đô. Ám Huyết Lâu không thể nghi ngờ là ông trùm buôn người trong số đó.
Một số nô lệ được thả về phải thề sống thề chết tận trung với Cổ Ma tộc. Thân nhân của họ bị Cổ Ma bắt giữ. Họ cũng không có cách nào không tuân theo buộc phải làm nội gián cho Cổ Ma nhân. Tuy số lượng của các nội gián rất khủng bố nhưng Phong cũng khó nói được bọn họ là những ai vì những người này không bị thức hải của Phong hấp dẫn. Họ như những người Thiên Linh Giới khác, không tu luyện tà công.
Kim Minh Trí dẫn Phong đến phòng giao dịch của Phùng gia. Đây là phòng giao dịch lớn nhất tại Hắc Đô. Phong chọn một số linh thảo cấp cao, trả bằng linh thạch cực phẩm. Tên trưởng quầy vui vẻ xoa tay mời Phong lên lầu cao nhất thăm quan. Phòng giao dịch này có tất cả 5 tầng. Trên tầng thứ năm là một số vật phẩm thiên cấp rất hiếm thấy. Đôi lúc còn có cả thánh cấp, thần cấp linh thảo. Tiếc rằng những vật trên thiên cấp cũng không có nhiều.
Phong đi vòng một hồi được thị nữ của tầng năm giới thiệu đủ loại, những vật phẩm này không hấp dẫn Phong. Bước đến một mảnh áo giáp Phong bỗng dừng lại. Áo giáp có giá cả 7 vạn 3000 linh thạch cực phẩm. Áo giáp này có rất nhiều Kim Hồn Thiết. Phong chả thèm trả giá mua luôn. Đi một vòng Phong cũng kiếm được vài loại linh thảo tàm tạm. Ba vị sư phụ bảo mua thì Phong mua liền không thèm trả giá. Vòng đi nửa ngày trời Phong tiêu hết 500 vạn linh thạch cực phẩm mà mặt không thèm nhăn đến một cái.
Trước khi rời đi Phong còn được trưởng quầy giao dịch mời đến dự đấu giá hội của Phùng gia được tổ chức vào tuần tới. Phong mặt lạnh như tiền nhưng trong lòng thầm mừng rỡ. Mọi việc đều như Phong đang vô tình nhưng thật ra Phong đúng là có chủ ý riêng. Muốn tiếp súc được với Ám Huyết Lâu thì phải qua Phùng gia. Nhưng không thể làm quá gấp. Phong phải từ từ để cá cắn câu.
Bước vào phòng trọ Phong sai Kim Minh Trí thuê cho Phong một mật thất bí mật, rồi sai người canh gác ngoài cửa bày kết giới và trận pháp để bắt đầu luyện đan. Sau ba ngày hương đan nồng nàn tràn ngậm mật thất. Thiên địa dị tượng cũng khó che lấp mặc dù trận pháp cường đại không để lộ tung tích nơi xuất phát. Phong đã thành công luyện chế ra Hắc Kim đan. Là loại đan dược kết hợp giữa Hắc Mai Hoa, Cự Hồn Thảo và Kim Hồn Thiết. Là loại đan dược có thể che giấu hơi thở và linh hồn thể. Vừa che giấu lại vừa có thể phòng thủ. Tuy Phong đã không để lộ nhưng tai mắt ở khắp nơi không khó đoán ra người gây ra động tĩnh lần này là vị luyện dược sư thần bí đang được Hắc Long đoàn đang theo hầu. Trong lầu các của Phùng gia trang, một lão già quỳ nửa gối đang chờ lệnh. Người phụ nữ tuổi trung niên đứng thẳng quay lưng lại cất tiếng ồm ồm:
- Đã điều tra ra người này thuộc thế lực nào chưa?
- Thuộc hạ bất lực, người này hình như cố tình che giấu cảnh giới cùng giới tính của hắn. Chúng thuộc hạ không thể điều tra ra.
- Hử? Đến hắn có cảnh giới gì cũng không điều tra ra?
- Dạ không! Ba ngày trước vị luyện dược sư đó đã đến phòng giao dịch của chúng ta mua một số dược liệu: Một áo giáp Kim Hồn Thiết, gần 50 gốc Hắc Mai Hoa. Cự Hồn Thảo 39 gốc. Ngoài ra còn rất nhiều các loại thiên tài địa bảo thiên cấp lặt vặt khác. Tổng số giao dịch cũng phải lên đến 5 triệu linh thạch cực phẩm mà cũng không thèm trả giá đến một lần.
- 5 triệu? Đã chiếm một phần mười kinh ngạch ngoại vi năm nay của ta. Có biết tại sao hắn mua nhiều hàng như vậy không?
- Thuộc hạ mới sáng nay phát hiện Hắc Linh Thành xuất hiện thiên địa dị tượng, có người đang luyện đan dược ít nhất cũng là địa giải đỉnh phong, có thể phải là thiên cấp.
- Hử? Ngươi nghi ngờ vị luyện dược sư kia?
Lão già khẽ gật nhưng không nói gì thêm đợi một thoáng trầm ngâm chủ mẫu lại tiếp:
- Ta muốn sau khi đấu giá hội có thể gặp mặt được vị luyện dược sư kia. Ngươi tìm cơ hội sắp xếp cho ta.
- Dạ chủ mẫu.
Tuy Phong có thể chui vào trong Hắc Giới luyện đan nhưng lại cố tình để lộ ra một ít thiên địa dị tượng. Quả thật như Phong dự đoán người của Phùng gia không thể không động tâm. Trước khi đến đây Phong đã điều tra kỹ lưỡng. Phùng gia là thế lực ngoại vi của Ám Huyết Lâu. Ám Huyết Lâu không liên quan đến Liên Minh Bách Tộc nhưng Liên Minh đã rất nhiều lần sử dụng thế lực này. Họ như một thế lực ngầm đôi khi làm việc đen tối thay Liên Minh Bách Tộc. Liên Minh Bách Tộc cũng không phải trong sạch. Đôi khi cũng phải lén lút trao đổi một số vật phẩm cùng dân Cổ Ma Tộc. Nếu muốn tìm hiểu dân Cổ Ma, Ám Huyết Lâu chắc chắn là đầu mối rất tốt.
Đấu giá hội Hắc Linh Thành không làm Phong rung động. Các vật phẩm ở đây so với Đấu Linh lúc này đã thua kém xa. Vật áp trụ cũng không làm Phong rung động. Phong đang muốn bước lên ra về thì đấu giá sư bỗng nhiên cho ra 3 gốc kiếm hình thảo để đấu giá. Khi đi hết sa mạc Hắc Đô sẽ đến một biển cát. Trong biển cát mênh mông không có gió. Mọi người gọi biển này là Biển Chết. Đây là vùng đất đã có từ thời tiên cổ. Là nơi các tiên nhân quyết chiến. Lâu ngày biến dị khiến không có vật gì có thể sống được. Nhưng trong các tuyệt địa đó lại xuất hiện một số linh thảo có sức sống mãnh liệt.
Giọng của ba vị sư phụ cười ha hả trong thức hải của Phong. Đan Tổ tươi cười:
- Phong nhi, ta mặc kệ dùng cái gì trao đổi, con cố gắng đoạt tới tay.
Lại nhắc đến lúc lịch lãm trong Chí Tôn Mộ Địa, các cường giả cuối cùng cũng trả thù lao cho Phong. 3 phần mười số tài bảo bọn họ thu được. Chỉ riêng linh thạch cực phẩm Phong nhân được là 3 tỷ. Cho dù Phong nài ép cũng không có thuộc hạ nào chịu nhận. Nếu không có Phong bọn họ đã không thể kiếm được số thần thạch nghịch thiên như vậy. Các cường giả có mặt đều hưng phấn. Võ thánh cảnh, võ thần cảnh đều muốn tới tay ba gốc kiếm hình thảo kia. Giá cả bắt đầu từ 10 vạn đã nhanh chóng lên 33 vạn linh thạch cực phẩm. Tốc độ kéo chậm lại.
- 35 vạn.
- 36 vạn.
- 45 vạn.
Mọi người giật mình quay lại nhìn Phong thì chỉ có thể lắc đầu. Tường mỏng không chắn nổi gió. Một số người có mặt tại tầng năm của phòng giao dịch Phùng gia thì không thể không để ý đến có vị luyện dược sư thu mua linh thảo như điên với số lượng lớn. Họ cũng bắt được tin vị luyện dược sư kia đã dùng một chiêu miểu sát võ thần cảnh sơ kỳ đoàn trưởng Hắc Huyết đoàn. Người này đã muốn ba gốc kiếm hình thảo thì tốt nhất đừng tranh đoạt. Hắc Linh Thành không có luật lệ. Người cường đại như vị luyện dược sư này không thể không có một thế lực khủng bố chống lưng.
Không ai nâng giá. Ba gốc kiếm hình thảo rất nhanh được quy cho Phong. Phong giờ này dùng cái tên Nhất Lang đại sư. Không bao lâu đấu giá sư đã công bố ba gốc kiếm hình thảo được quy cho Nhất Lang đại sư. Những người ham muốn ba gốc kiếm hình thảo kia cũng chỉ có thể chống mắt nhìn theo chứ không dám dị nghị gì nhiều. Phong đợi chờ người đến thanh toán trong một góc phòng khách quý. Rất nhanh một tỳ nữ bê một mâm linh quả và bầu rựu ngon đem đến. Đằng sau là một phụ nữ trung niên nét mặt nghiêm nghị cúi đầu chào Phong.
- Nhất Lang đại sư, chúng ta có thể bàn chuyện chút không?
Người phụ nữ kia mới mở miệng Phong đã dơ tay:
- Ta không nói chuyện với ngươi. Có nói thì nói chuyện với chủ của ngươi.
Phong đưa mắt nhìn chăm chú đến người hầu đã bưng rựu thịt. Nàng cũng ngẩng đầu nhìn lên.
- Nhất Lang đại sư không biết là người của thế lực nào mà tuệ nhãn hơn người. Không biết đại sư làm sao có thể nhìn ra ta?
Phong âm trầm không nói chỉ mỉm cười. Phòng khách quý có ba người nhưng có thể nghe được tiếng tim đập của cả ba. Người ta hỏi chả nhẽ mình không trả lời. Phong dựa lưng vào đằng sau ghế:
- Người hầu khi cúi gằm xuống thì không dám ngó lên vì sợ bị bắt tội. Còn người hầu vừa đi vừa đưa đầu lên ngang tầm như phu nhân ta mới thấy lần đầu. Ta nghĩ phu nhân chắc hẳn là lần đầu tiên giả làm người hầu đi thám thính một người như ta?
- Ta để lộ ra nhiều sơ hở vậy sao?
- Ha ha ha… Phùng Phu nhân nghĩ coi làm sao ta biết được bà đang giả dạng?
Một câu hỏi khiến Phùng phu nhân khựng lại. Nếu hắn không đoán ra vậy đã biết. Phùng phu nhân tin tưởng đến khả năng thứ hai hơn. Một người cường đại như thế này không thể không có tên tuổi. Bà liếc thử mặt của Nhất Lang đại sư nhưng không thể phát hiện ra điều gì. Mặt nạ da người quá tinh sảo. Tinh thần lực dò sét cũng không thấy. Người ta lại là luyện dược sư, đấu tinh thần lực với họ chỉ chuốc lấy nhục. Phùng phu nhân không thể không suy sét điều lợi điều hại trong chuyến giao dịch này.
- Ta muốn mời đại sư luyện chế hộ chút đan dược.
- Ha ha ha… Đừng nói chuyện dư thừa.
Nói xong Phong phóng ra 1 viên Hắc Kim đan.
- Muốn làm giàu dễ lắm. Buôn bán trong khi chiến tranh. Có người gây chiến thì ắt có người gây lợi.
- Đại sư muốn nói đến chiến tranh cùng Cổ Ma Tộc sắp diễn ra tại Đấu Linh?
- Ha ha ha… Đấu Linh không chiến thì ngoại vực chiến. Cần gì biết đến ở đâu chiến? Cổ Ma lúc nào cũng nhòm ngó Thiên Linh Thế Giới. Ta muốn nguồn cung cấp Hắc Mai Hoa, Kim Hồn Thiết và Cự Hồn Thảo của Phùng gia. Đổi lấy là lợi tức 5-5 để buôn bán Hắc Kim Đan.
Phùng phu nhân run rẩy đưa viên Hắc Kim Đan lên mũi ngửi.
- Đây quả thật là Hắc Kim Đan địa giai cấp 9 đỉnh. Dược lực rất tinh thuần. Người luyện chế ra loại đan dược này phải có đủ hỏa, mộc, thủy, kim, quang, ám 6 loại thuộc tính. Ngoài ra còn phải cần sử dụng đến tinh thần lực khủng bố mới có thể chế tạo ra. Biết bao năm Hồng Tộc rất cố gắng đào tạo ra một nhân vật như vậy cũng khó thành vì quang rất khó kết hợp cùng ám. Hỏa và thủy lại khắc chế lẫn nhau. Kim khắc mộc. Không biết đại sư…
- Phùng gia các ngươi không làm ta sẽ kiếm Ám Huyết Lâu nói chuyện. Ngươi cũng có thể chuyển lời với lâu chủ của các ngươi. Tỷ lệ 5-5 chia đều. Luyện chế Hắc Kim Đan cũng không dễ, ta phải thu 3 phần dược liệu mới mong có thể cho ra được một lò. Lão chỉ có thể đứng từ xa nhìn ta. Lão đòi đến bắt thì đừng hòng ta gặp mặt. Muốn bắt ta, vậy chuẩn bị tinh thần bị ta phản giết!
Phong vừa nói xong kiếm ý cửu tinh đã xé nát các vật dụng trong phòng. Tay Phong không động đậy. Kiếm chưa xuất mà kiếm ý đã xuất. Tuy Phùng phu nhân cũng là võ thần cảnh trung kỳ nhưng bà ít khi lịch lãm. Đề thăng cảnh giới chủ yếu là dùng đan dược. Đối với một cường giả như Phong bà không có lực hoàn thủ. Bà còn đang rung động vì đề nghị của Phong thì tiếng của Phong đã vang vảng bỏ bà lại.
- Lần này ta thu ba gốc kiếm hình thảo làm tiền đặt cọc. Các ngươi nghĩ kỹ rồi báo lại cho ta tại Khách Sạn Hắc Đô.
Thiên Lý Thuấn Di Toa lóe sáng vài lần thân ảnh của Độc Cô Nhất Lang đã mất dạng. Phùng gia chủ âm trầm đoán già đoán non. Với tốc độ vừa rồi của người kia nhất định phải là chí tôn giả. Thể nào hắn không sợ Ám Huyết Lâu chủ. Nếu so tốc độ chưa chắc gì Ám Huyết Lâu chủ đã nhanh bằng người này.
Phong biến mất trong màn đêm rồi từ cửa chính bước vào khách sạn Hoắc Đô. Là khách sạn lớn nhất của Hắc Linh Thành, cũng thuộc phạm vi thế lực của Phùng gia. Phong đã báo tên là Nhất Lang. Đồng thời Thiên Linh Giới cũng xuất hiện một vị luyện dược sư thần bí không biết thuộc thế lực nào tự xưng là Độc Cô Nhất Lang. Phùng phu nhân liên tưởng luôn Nhất Lang đại sư đã giao dịch cùng bà đến người thần bí kia. Khuôn mặt của Nhất Lang đại sư còn quá trẻ, nhưng bà cũng không thể biết được tuổi thật của cường giả này là bao nhiêu. Nếu là chí tôn giả có lẽ cũng phải mấy ức tuổi cũng không ai biết được. Vụ buôn bán này bà không thể tự quyết định. Phùng phu nhân bước vào trong một mật thất mở truyền ảnh trận lên liên lạc cùng Ám Huyết Lâu chủ.
Trong một động phủ tăm tối một người đàn ông có khuôn mặt trung niên đứng quay lưng ra ngoài ồm ồm lên tiếng:
- Ngươi liên lạc ta có chuyện gì?
- Bái kiến lâu chủ. Có người liên lạc muốn buôn bán cùng chúng ta Hắc Kim Đan.
- Hắc Kim Đan? Là đan dược có thể phòng thủ thức hải và che giấu ba động linh khí? Có đan dược này phần thắng giết chết Cổ Ma cường giả tăng lên những năm phần. Là tên luyện dược sư kia?
- Dạ lâu chủ. Hắn báo tên là Nhất Lang đại sư. Thuộc hạ tin rằng chính là Độc Cô Nhất Lang mà các thế lực Thiên Linh Giới đang muốn níu kéo.
- Ừm. Một chiêu nhấc tay miểu sát võ thần cảnh sơ kỳ như một con kiến. Tốc độ của người này nghe nói không ai sánh bằng. Nếu chúng ta cứng rắn thu phục sẽ mất trắng. Điều kiện của hắn đưa ra là gì?
- Ba phần dược liệu, ăn chia 5 – 5.
- Hắn có nói xác xuất thành đan một lò ra bao nhiêu không?
- Dạ, cái đó thì chưa. Nhưng cảnh giới của người này, rõ ràng không kém. Các luyện dược sư đều cổ quái. Hắn không nói trước, thuộc hạ chưa kịp hỏi thì hắn đã đi rồi. Hiện giờ hắn đang đợi câu trả lời của lâu chủ tại khách sạn Hắc Đô.
- Hắn đợi ta?
- Dạ không. Hắn nói nếu lâu chủ đích thân đến hắn sẽ đi. Không ai có thể cản.
- Ha ha ha... Thật là thẳng thắn. Nếu hắn thật là Độc Cô Nhất Lang kia, cho dù ta có đích thân đến cũng giữ không nổi hắn. [Đan Khí Thần Tôn được viết tại T r u y e n F U L L. v n] Thiên hỏa của hắn không phải để không. Tận lực đáp ứng hắn. Làm trước thử một vụ rồi chúng ta tính tiếp. Hồng tộc lúc nào cũng thu mua rất nhiều dược liệu của ta nhưng chúng ta bán mạng kiếm dược liệu trong biển cát lại không kiếm được lợi lộc gì từ họ. Hồng tộc cũng không có mấy người có thể luyện chế ra Hắc Kim Đan. Đan dược này nếu tung ra thị trường Liên Minh Bách Tộc nhất định sẽ thu mua hết. Nếu có thể ra được đan dược thiên cấp đỉnh, chúng ta có thể dùng thần thạch làm tiền giao dịch. Dưới thiên cấp chỉ có thể dùng cho cấp sinh tử cảnh. Đối với võ thánh, võ thần cảnh không có hiệu lực cao. Về việc này ngươi phải trực tiếp đi bàn. Tin tức này cũng phải tận lực che giấu.
- Thuộc hạ rõ. Nếu lâu chủ không còn gì căn dặn khác, thuộc hạ xin cáo lui.
- Tốt!
Truyền ảnh trận tắt. Ám Huyết Lâu chủ nhíu lông mày âm trầm lên tiếng.
- Các ngươi đã điều tra được gì về Lôi gia tam thiếu?
Một bóng đen đi ra sau một bức tượng.
- Thuộc hạ bất tài. Xin lâu chủ trách phạt.
- Đến ngươi cũng không biết gì về hắn? Có nghi ngờ gì không?
- Lâu chủ, thuộc hạ có một ý nghĩ táo bạo.
- Nói!
- Lôi gia tam thiếu rất có thể là người chúng ta đang tìm kiếm.
- Dựa vào đâu?
- Trực giác.
- Trực giác của ngươi từ trước đến giờ chưa từng sai. Chúng ta theo lời căn dặn của lão lâu chủ đã tìm kiếm thiếu chủ suốt bao năm nay. Tại sao ngươi lại nghĩ là Lôi gia tam thiếu?
- Lâu chủ đừng quên, trong ba anh em dòng chính của Lôi gia chỉ có Lôi gia tam thiếu là nổi bật nhất. Những sự kiện của Đấu Linh đều xuất phát từ tam thiếu gia. Mẹ của hắn trước khi rời khỏi còn mỉm cười bói được con của nàng sẽ mở ra một kỷ nguyên mới.
- Hân nhi...
- Lâu chủ. Người đã khuất, lâu chủ cũng đừng quá đau buồn.
- Chúng ta rời Đấu Linh đã bao lâu rồi Tử Tử?
- Một ngàn 500 năm.
- Lôi tộc thủ hộ Đấu Linh là do Thần Toán lão lâu chủ chỉ định. Phong nhi thật sự là người mà chúng ta đang chờ đợi hay sao? Người nhận được truyền thừa của lão lâu chủ lại là nhị ca của hắn, Quốc nhi.
- Lâu chủ nên nhớ, chỉ có người nhận được sự đồng ý của Chí Tôn Mộ Địa Hỏa Linh Hải mới có thể nhận được truyền thừa trong Thôn Kiếm Lâm, nhưng ai là người tiếp nhận truyền thừa của Thôn Kiếm Lâm có lẽ lâu chủ cũng hiểu ra được?
Yên lặng một hồi lâu rồi lão lâu chủ tiếp:
- Tử Tử, truyền lệnh của ta, theo dõi hết những nội gián của Cổ Ma Tộc chúng ta đã cài vào. Đợi ngày thiếu lâu chủ xuất hiện sẽ do hắn quyết định. Còn về việc vị luyện dược sư Nhất Lang kia ngươi cho người giao vật này cho hắn nói ta có việc cần gặp. Không cần phải chạy.
- Lâu chủ. Hắn đã nói rất rõ, hắn sẽ không gặp mặt ngài.
- Không cần phải lo. Cứ đưa chìa khóa này ra cho hắn, nếu hắn là Độc Cô Nhất Lang kia chắc chắn sẽ cho ta gặp mặt. Ngày giờ địa điểm do hắn chỉ định.
- Thuộc hạ rõ.
Bóng đen biến mất khỏi sơn động chỉ để lại vị trung niên xoay lưng ra ngoài. Mắt y đứng trước một bức tranh tú lệ. Trong bức tranh là một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ nhìn rất tươi cười. Lão đưa tay sờ mặt đứa bé sơ sinh trong tranh vẽ.
- Hân nhi, con của con đã lớn rồi. Người ông ngoại như ta có quá vô dụng không?
***
Đoạt Hồn Quyết. Tiên pháp mà Phong đã thu được trong Tiên Duyên Chi Địa. Tên mặt trắng đang tu luyện công pháp này trong thức hải của Phong. Mỗi khi hai phần linh hồn hội nhập Phong lại có thêm sự hiểu biết đối với công pháp này. Chỉ tiếc là tên mặt trắng lại không thể học những gì Phong biết. Mỗi khi tách rời ra thì hắn cũng chỉ có thể sử dụng được vũ kỹ và tiên pháp Đoạt Hồn Quyết. Còn về trận pháp, luyện khí và luyện đan thì hắn hoàn toàn không được. Phong đang nằm suy nghĩ về lý do này thì tinh thần lực bỗng có sự ba động ở ngoài.
Người đến rõ ràng không thèm che giấu cảnh giới hay sự hiện diện của mình. Ám Huyết Lâu đến rồi sao? Tiếng gõ cửa khẽ vang.
- Vào đi.
Hai bóng đen lẻn vào trong bóng tối. Cho dù tối đen như mực nhưng đối với cường giả cấp bậc này vẫn rõ như ban ngày. Một bóng đen đánh ra ba lần kết giới rồi tháo khăn che mặt xuống.
- Nhất Lang đại sư. Chúng ta có thể bàn chút chuyện không?
- Chúng ta đi đêm thế này Ám Huyết Lâu không sợ thế lực của Lạc Hồng nhị tộc và Liên Minh Bách Tộc dị nghị hay sao?
- Ha ha ha... đại sư coi bộ không thích làm việc chung với 2 siêu thế lực này.
- Là hai thế lực sao?
- Ha ha ha ... họ tự xưng là hai thế lực riêng biệt, chúng ta cũng chỉ biết vậy.
- Ám Huyết Lâu chắc cũng biết Hồng Tộc thu mua dược thảo luyện chế Hắc Kim Đan như điên. Chỉ là xác xuất thành đan của họ chỉ được 5 viên một lò, hỏng đến 3 lò mới được một lò nguyên vẹn. Các ngươi đến là để dò hỏi xác xuất thành đan của ta hay sao?
- Đại sư quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.
- Trên mười viên một lò địa cấp. Trên 5 viên một lò thiên cấp. Nếu là thiên cấp đỉnh còn có thể cho ra được 2 hoặc 3 viên.
Bóng đen thứ hai không bỏ khăn che mặt xuống. Giọng của một nam nhân trẻ tuổi:
- Đại sư có xác xuất thành đan vậy mà vẫn phải thu ba phần dược liệu hay sao?
- Ha ha ha... Vậy thì ta sẽ thu bốn phần như Hồng tộc vậy.
- Đại sư có thể cho nhiều đan dược chút được không?
- Các ngươi có thể bán giá cao hơn chút thì bù lỗ được rồi. Ba phần dược liệu không thể bớt.
Bóng đen không bỏ khăn che mặt trầm ngâm một lát:
- Thành giao với điều kiện như sau.
- Điều kiện gì?
Một chìa khóa lơ lửng trước mặt của Phong. Phong bắt lấy lật qua lật lại vài lần rồi trả lại cho người bịt mặt khăn đen.
- Chia khóa này liên quan gì đến ta?
- Đại sư, lâu chủ của ta muốn gặp mặt đại sư.
- Các ngươi giao lại chìa khóa này cho hắn nói ta không gặp hắn đâu.
- Đại sư, ngày giờ địa điểm do đại sư định đoạt. Việc của ta được lâu chủ giao phó nhất định xin đại sư cân nhắc.
- Ha ha ha... ngươi cứ về đi, ta sẽ cân nhắc. Các ngươi chắc cũng không muốn bỏ vụ làm ăn này. Đầu ra các ngươi lo. Giá cả các ngươi bán cho Liên Minh là bao nhiêu ta cũng sẽ tự biết được. Chỉ cần các ngươi không thành thật, giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc.
- Đại sư yên tâm, lần này Phùng gia chủ ta đích thân đi làm.
Phùng phu nhân phẩy tay một cái một chiếc dây truyền lơ lửng bay ra. Phong đón lấy thẩm thấu tinh thần lực vào trong. Trong này có khoảng 3000 phần dược liệu. Tính toán một lúc:
- Trong vòng 1 tháng ta sẽ giao đan. Số lượng ít nhất 1 vạn viên địa giai cấp 9 đỉnh. Ta sẽ cố gắng tạo thêm một số thiên cấp đỉnh. Các ngươi khi nào có thể giao tiền?
- Khi nào đại sư giao hàng chúng ta sẽ giao tiền cho đại sư trước. Số dư hay thiếu sẽ giao dịch vào những lần kế tiếp.
- Tốt! Các ngươi tốt nhất không được theo ta. Bằng không gặp được tên nào, giết không tha.
- Đại sư yên tâm nhưng các siêu thế lực khác cũng đã cho người bám theo đại sư.
- Ha ha ha... đó là việc đau đầu của các ngươi. Ta chỉ biết giết người.
Linh thạch lóe lên. Lại một chiêu cũ trong lúc 2 người trước mặt không để ý. Tinh thần lực của họ khuếch tán lan rộng mấy trăm thước nhưng bóng dáng của vị luyện dược sư kia đã không thấy đâu. Mùi của thiên hỏa thiêu đốt linh thạch cực phẩm nồng đậm ám thuộc tính vẫn còn đọng lại trong không khí. Kết giới của người bịt khăn đen đã bị thiên hỏa thiêu đốt phá hủy một cách vô hình. Có được thiên hỏa thể nào người này có thể trong vòng một tháng giao đan. Thu lại chìa khóa kia vào trong tay người bịt mặt biến mất chỉ để lại thân ảnh của Phùng phu nhân trong đêm vắng.
Cách khách sạn Hắc Đô hai trăm dặm Phong khựng người trên không trung đón gió.
- Còn theo nữa các ngươi sẽ chết.
- Đại sư, gia chủ của chúng ta muốn cùng đại sư cầu kiến.
- Ha ha ha... Chết!
Một tia sáng lóe lên. Một tên áo đen bịt mặt rơi xuống nằm bất tỉnh nhân sự. Cùng lúc từ 7 góc khác những tiếng ái chà liên tiếp vang lên khi bị thiên hỏa hóa chỉ điểm trúng. Không gian chi cảnh của chỉ pháp quá cường đại. Đến cấp bậc võ thánh cảnh cũng không cách gì nhìn ra. Võ thần cảnh có nhìn ra thì cũng chỉ may mắn kịp thời tránh né. Bọn họ chỉ là lâu la cấp thấp, không phải cường giả đỉnh tiêm. Cho dù cảnh giới có cao đi chăng nữa nhưng vũ lực cũng ở mức hạ đẳng. Không có lực hoàn thủ.
Tên đầu tiên rơi xuống choáng váng bò dậy không dám theo tiếp. Bóng ảnh của Phong biến mất vào mây mờ. Nếu phải cùng lúc đánh hết bọn người theo mình, Phong chỉ có cách dùng thiêu đốt linh lực mới có thể giải quyết được họ. Nhưng vì hung danh của Độc Cô Nhất Lang hôm nay đã không nhỏ nên các cường giả theo sau không dám thử vận may. Người ta đã phát hiện ra ngươi thì nhiệm vụ đã thất bại. Thiên Hồn Nhãn của Phong mở ra kiểm tra xung quanh trước khi chui vào một động phủ bày mấy vòng ảo trận, thủ hộ trận rồi Phong chui vào trong Hắc Giới. Chiếc nhẫn tàng hình chui vào lòng đất. Thời gian luyện đan của Phong thật ra không mất bao lâu. Phong muốn trong thời gian này tìm hiểu hai chìa khóa kỳ lạ và tu luyện tiên pháp.
Lúc lật qua lật lại chiếc chìa khóa Phong đã thu vào trong Hắc Giới, thay thế vào đó là một chìa khóa giả mạo làm bằng linh thạch. Kỳ hẹn với Ám Huyết Lâu chủ vào một tháng sau tại khách sạn Hắc Đô đã được Phong sắp xếp. Các thế lực xung quanh cũng chỉ có thể thám thính, nghe ngóng nhưng tin tức về vị luyện dược sư kia đã đi đâu thì đã hoàn toàn được phong tỏa. Những người biết lơ mơ cũng không dám lên tiếng. Những người không biết cũng không dám đi tìm kiếm tiếp. Ám Huyết Lâu sẽ không để các thế lực nhất lưu tự do đi lại trong địa bàn của mình.
Trong sơn động lão lâu chủ Ám Huyết Lâu gật gù nghe lại Tử Tử tường thuật.
- Phùng phu nhân có hay biết gì không?
- Thuộc hạ cũng không rõ. Nếu không phải thuộc hạ kiểm tra lại chìa khóa, thì chắc chắn cũng bị qua mặt. Lâu chủ, hắn quả thật là Độc Cô Nhất Lang luyện dược sư?
- Người này hành tung bí ẩn. Lúc nào cũng muốn lùng sục các tin tức về thiên hỏa. Ta đưa cho hắn chìa khóa có đọng lại một tia thiên hỏa. Dĩ nhiên là hắn sẽ không thể bỏ qua. Chỉ là Phùng phu nhân kia có qua lại với người thế lực khác hay không mà thôi?
- Lâu chủ, có cần ta?
Tử Tử vừa nói vừa đưa tay lên cổ cứa qua vài lần.
- Vậy thì không cần. Phùng gia đã giúp chúng ta nhiều năm. Chỉ là việc này có liên quan đến Lực Vương năm xưa. Ta được biết chìa khóa thứ nhất đã giao cho Phong nhi. Ta đã giao chìa khóa thứ hai cho Độc Cô Nhất Lang. Tử Tử không tò mò về thân thế của Độc Cô Nhất Lang sao?
- Điều này, thuộc hạ không dám đoán bừa.
- Ha ha ha. Ngươi mà không dám? Nha đầu ngươi tính tình còn trẻ, râu hùm của lão tử còn bị ngươi nhổ. Ngươi không hứng thú với ông chủ tương lai của ngươi hay sao?
- Hi hi hi... thái sư phụ, ngài thật sự chắc chắn Phong ca ca có dính líu đến Độc Cô Nhất Lang?
- Ừm. Ta còn có ý nghĩ. Độc Cô Nhất Lang kia chính là sư phụ của Phong nhi. Trận Mạc Phong giao chìa khóa Hắc Hỏa cho vị luyện dược sư thần bí Độc Cô Nhất Lang, kết quả là nhị phu nhân của Phong nhi nhận được. Con nói nếu không phải có liên quan đến Phong nhi hay sao?
- Thái sư phụ, ngài nghĩ ra được, vậy hai lão Trận Môn cũng nghĩ ra được điều này.
- Cái đó dĩ nhiên. Nhưng ta tin tưởng, Phong nhi cũng có liên quan rất mật thiết với hai lão già đó. Ha ha ha... Trực giác của con rất khá. Tử Tử à. Bao lâu nay ta huấn luyện con thành một sát thủ, con có hận thái sư phụ hay không?
- Lão lâu chủ, ngài lo xa.
- Haizz… Con tưởng tối ngày chém chém giết giết vui vẻ lắm sao đây. Ta đã phải từ bỏ người thân để thủ hộ cho Nạp Lan gia của ta, Lôi gia của ta. Nếu sau này ta có sảy ra chuyện gì, phiền con đem tin tức của ta về báo lại cho gia tộc, ta tên Nạp Lan Vĩ Hùng.
- Thái sư phụ, ngài sợ Cổ Ma sẽ thắng kỳ này hay sao?
- Ai… Chúng ta được lão lâu chủ giao phó, tổ chức thế lực sát thủ, chặn ở cửa này. Trận Địa Minh Tôn giúp Lôi gia thủ hộ Hỏa Linh Hải. Tại cửa này của chúng ta dùng những phản đồ của Thiên Linh Giới để giao dịch cùng dân Cổ Ma để đổi lấy thần thạch cho Liên Minh Bách Tộc. Bàn tay ta, đã đẫm máu của bao người. Ta thật sự cũng không biết, bọn họ còn có tội hay không nữa. Chiến tranh đã kết thúc 2000 năm thì cả thời gian này chúng ta đã chừng trị những người đã từng phản bội lại chúng ta. Con nói bao năm nay có phải đã đủ rồi hay chưa?
- Thái sư phụ. Tên của con là Tử Tử. Cha mất, mẹ mất, họ hàng đều mất cả. Con được sư phụ nhận về nuôi nhưng cũng bị Cổ Ma Tộc sát hại. Gia tộc của con bị bằng hữu bán đứng để chiếm đoạt tài sản. Con không có lý do để thương hại họ. Sau bao năm, kẻ thù của con cũng đã bị chết, bị đem bán. Con đã trả được thù, nhưng con cũng không còn lý do thù ghét họ. Người bình thường sống giỏi lắm được 300. Nếu họ thù hận đủ 300 cũng đã rất mỏi mệt. Chúng ta giết người khi không thù họ, cứu người khi không yêu mến họ, tất cả chi là tiện tay và là vì trong tầm với của chúng ta. Đó là cảnh giới của cường giả mà mọi người theo đuổi. Đột phá sinh tử, khống chế định mệnh của riêng mình.
- Tu luyện bao lâu cũng sẽ không thể phá tôn thành tiên. Tử Tử nói chúng ta tu luyện có phải bằng thừa rồi hay không?
- Thái sư phụ, ngài chán ghét tu luyện rồi hay sao?
- Ha ha ha… vậy thì không ha ha ha… Làm gì mình thích, có thể làm những gì mình thích mà không bị ai ràng buộc. Đó mới là cái đích của một cường giả. Ha ha ha… đôi khi ta đã đánh mất đi mục tiêu của chính ta. Cám ơn Tử Tử. Chúng ta chuẩn bị cho giao dịch kế tiếp đi.
- Dạ lâu chủ.
Cô bé Tử Tử cúi đầu thật lâu rồi biến mất vào bức tường. Sơn động trở lên yên tĩnh chỉ để lại một vị trung niên ngắm nhìn bức tranh trên tường.
- Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh. Hỗn Độn hiện có nghĩa là gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.