Chương 74: Bạch Phụng đấu Lạc Long
Độc Cô Nhất Lang
21/11/2016
Tiêu Ngọc Lâm im lặng theo dõi trận chiến của hai cường giả. Tất cả 9
phân hồn đều nhìn ra nhiều điều mà những người khác quan chiến lại không nhìn thấy. Bạch Phụng tức Trận Mạc Quân vừa đánh vừa lui sang tứ phía.
Không phải hắn yếu thế mà đang bày trận pháp. Chân vẽ trận văn thỉnh
thoảng lại giấu một vài thần thạch xuống dưới đất. Lạc Long Quân không
thể không phát hiện ra điểm kỳ lạ cũng vừa đánh vừa phá vỡ trận văn của
Bạch Phụng.
Lâm còn phát hiện quyền pháp mà Bạch Phụng dùng chính là tinh hoa của các loại quyền cước đã được tổng hợp lại. Tĩnh Vân Quyền, Thiên Mã Hành Không Thoái. Bản thể đã cố tình không sử dụng Huyền Biến Bộ và các loại thuộc tính quang huy và hắc ám vũ kỹ. Nhờ điểm này mà quyền pháp của Bạch Phụng dùng lại khác xa với quyền cước mà Tiêu Ngọc Lâm sử dụng. Bạch Phụng dùng là minh quyền. Dựa vào cảnh giới quyền pháp bá đạo và quyền ý cường đại gặp một đối thủ đánh gục một đối thủ. Trong quyền pháp sử dụng cả thể lực của quyền pháp như người cự nhân tộc và ma thú, linh thú. Đối thủ cho dù có thể đoán biết được đường quyền đi như thế nào nhưng cũng không đủ nhanh nhẹn và lực lượng để né tránh hoặc đón đỡ.
Lạc Long Quân cũng không yếu thế. Ăn quyền nhận quyền. Hai người như hai Cự Nhân đánh nhau thì giống hơn là 2 nhân loại. Lôi Ảnh Thủ của Lạc Long Quân đã đưa Lôi Ảnh của Lạc Tộc lên một đỉnh cao mới. Lạc Long bay lên hô lớn:
- Lôi Biến!
Tức khắc hàng vạn quyền ảnh xuất ra từ hàng trăm thân thể khác nhau. Bạch Phụng không nao núng dùng bất biến đối vạn biến. Hóa cước thành đao phong, hóa quyền thành thương ảnh phá tan mọi công kích vụt tới. Lạc Long càng đánh càng hăng. Số lượng thân ảnh của Lôi Biến thuật hiện ra càng lúc càng nhiều. Lôi Biến thuật giống như Lôi Ảnh, nhưng thân ảnh được tạo ra bằng lôi điện và các thuộc tính khác của Lạc Long nữa. Tất cả 9 loại linh khí chỉ còn thiếu hắc ám. Tất cả đều có cảnh giới thấp nhất là đại thành. Các cường giả đang xem chiến chỉ có thể há hốc mồm. Lạc Long Quân này còn cường đại hơn lời đồn.
Họ còn ngạc nhiên hơn khi nhìn ra Bạch Phụng cũng không hề kém hơn. Long tranh hổ đấu rất nhanh hai bên đã đánh ra mất trăm vạn quyền ảnh. Cả thung lũng biến thành khu chiến đấu. Võ thần cảnh dùng thời gian chi cảnh cường đại đến mức có thể để lại tàn ảnh của mình để di chuyển. Bọn họ đã không còn ở chỗ cũ nhưng tàn ảnh vẫn tiếp tục giao quyền. Cả một thung lũng có đến 9, 10 tàn ảnh của hai người. Tốc độ di chuyển của họ khiến không gian và thời gian bạo nát. Như họ vừa đánh vừa trở lại quá khứ để đánh tiếp. Chỉ cần người nào chậm một bước thì sẽ bị trúng quyền đau đớn.
Bao vòng kết giới bị sức mạnh của quyền cước đập nát khiến các tiên nhân phải thay phiên nhau bày thêm. Trận chiến này cũng mới chỉ là khởi động cho nóng người mà thôi. Hình ảnh của hai người luân phiên thay đổi. Thời không chi cảnh của hai người đã lĩnh ngộ đến mức tận cùng của võ thần cảnh. Bọn họ có thể thuấn di với tốc độ kinh người. Lúc xuất hiện đằng sau kẻ địch phóng quyền, lúc xuất hiện từ dưới mặt đất đánh lên. Đối thủ cũng không kém lúc thì thuấn di né tránh lúc thì đón đỡ trực diện. Hai người như có thể đoán biết phương hướng của nhau nên cường độ chiến đấu vừa nhanh lại vừa bá đạo khủng bố.
”Xoẹt” một tiếng. Quyền phong của Lạc Long xé nát một tay áo của Bạch Phụng. Lạc Long mới vừa cười mỉm thì cảm thấy nửa thân áo của mình đã bị rách bươm. Cường độ quyền cước của hai người đã đủ để phá nát phòng thủ của đối phương. Cả hai người này đều có lực công kích mạnh hơn phòng thủ. Nếu là lúc ra tay thật sự đôi khi chỉ vài ba chiêu đã phân ra thắng bại.
Áo của Bạch Phụng sau khi bị rách một mảnh thì cũng từ từ mủn ra. Cường độ chiến đấu từ đầu đến giờ cũng khiến quần áo của hai người không chịu nổi. Họ dùng loại vải gì cơ chứ? Đao kiếm bình thường khó lòng đâm thủng nhưng va chạm của quyền cước lại có thể phá rách. Mọi người quan chiến, kể cả các bậc chí tôn đỉnh tiêm đều phải nín thở theo dõi. Kết giới của tiên nhân bày ra cũng theo sự va chạm của quyền cước mà rơi rụng. Hai người này có lực công kích quá mạnh mẽ.
- Lạc Long huynh, quyền cước của huynh không thua ta. Chúng ta chuyển sang kiếm đi.
- Bạch Phụng huynh nếu là trong chiến tranh thật sự với tài bày trận của huynh ta có lẽ đã thua triệt để trong quần đấu.
- Quyết đấu công bằng không phải chiến tranh. Thắng là thắng, thua là thua!
- Tốt, Kinh Thiên Kiếm Pháp và Lôi Ảnh là hai tuyệt kỷ của Lạc tộc ta. Không biết Bạch Phụng huynh sẽ dùng pho kiếm pháp gì?
- Độc Cô gia có một pho kiếm pháp, sau này đã được Phong sư đệ chỉnh sửa lại rất nhiều. Chúng ta đã cùng hắn nghiên cứu một thời gian. Chúng ta cũng thêm những điểm độc đáo của riêng mình. Chỉ gọi đó là Độc Cô Kiếm Pháp. Cùng với pho chỉ pháp được chúng ta chỉnh sửa Phá Thiên Chỉ Pháp.
- Thật tuyệt. Đây là thanh thần kiếm đã theo ta ngay từ lúc đầu. Đã có lúc ta thua cho Phong đại sư. Thiên Lôi Thần Kiếm hôm nay vì sự tinh tiến của ta mà cũng bước vào chuẩn chí tôn khí. Thanh kiếm của huynh chắc cũng là một bảo bối.
Bạch Phụng lấy ra thanh hắc kiếm. Thân kiếm thẳng tắp, mũi kiếm hơi cong. Tiêu Ngọc Lâm có thể nhìn ra ngay đây là thanh Hắc Thiết, là chìa khóa để vào Tụ Linh Điện. Kết hợp cùng huyền linh thiết của cây ma đao mà bản thể đã đúc ra nó. Nhưng thanh kiếm này hình như còn chưa trưởng thành. Linh trí của Hắc Thiết như ẩn giấu không lộ diện. Là nó tự mình ẩn giấu. Trong kiếm còn có Ngọc nhi đang ẩn náu. Là bản thể đã cố tình có sắp xếp này. Hắc Thiết và Ngọc Nhi lúc nào cũng đi cùng với nhau.
- Phong đệ để lại thanh kiếm này trước khi rời khỏi. Hắn để lại cho người nào có thể thức tỉnh linh trí của cây kiếm này. Có hắc ám thuộc tính rất tinh thuần. Chỉ tiếc rằng ta không phải là người có duyên với nó, nhưng tài liệu để đúc Hắc Kiếm này quả thật là tài liệu của chí tôn khí. Chỉ cần có chủ nhân thích hợp, thanh kiếm này sẽ có ngày sinh ra linh trí, một bước lên mây trở thành chí tôn khí.
- Ừm... Quả là một thanh tuyệt kiếm. Nhưng hình như nó còn chưa có hình thể hoàn mỹ cuối cùng.
- Phải. Ta không thể liên kết cùng linh thể của kiếm. Chúng ta đấu đi Lạc Long huynh.
- Được. Bạch Phụng huynh tiếp thử một kiếm này của ta. Kinh Thiên Nhất Trảm!
Lôi thuộc tính xuất ra từ Thiên Lôi Thần Kiếm lóe lên bắn ra những tia sét có thể đốt cháy vạn vật rất nhanh lao vút về phía Bạch Phụng. Áo rách để ngực trần với thân hình lực lưỡng Bạch Phụng quả nhiên là một hình ảnh mê người khiến bao cường giả nữ nhân phải ái mộ. Bạch Phụng không dùng kiếm mà hóa chỉ thành kiếm khí đánh ra một chiêu:
- Phá Thiên Nhất Chỉ.
Hai luồng kiếm khí chạm vào nhau tạo ra áp lực rồi từ trung tâm và chạm bật ngược lại kết giới. Hai luông lôi điện bao phủ hai cường giả tạo thành một lá chắn điện màu tím bạc rất huyền bí. Kiếm khí chạm kiếm khí. Rồi cước pháp hóa đao phong đập vào nhau. Khi hai thanh thần kiếm lần đầu tiên va chạm khiến trời long đất lở. Biến cả thung lũng lớn hơn, sâu hơn. Cường giả Phong Thần Bảng bao đời quyết đấu tại đây đã khiến đất đá ở đây mặc dù rất cứng rắn nhưng cũng phải biến dạng. Thung lũng này không phải tự nhiên mà có, mà là do các đợt quyết đấu tạo thành.
Thân pháp của hai người như ẩn như hiện. Lôi Ảnh so tốc độ cùng Long Biên cước pháp. Long Biên kiếm pháp của Phong lại dùng dưới cái tên của Độc Cô Kiếm Pháp. Đến thế giới này vì che giấu thân phận Phong không thể dùng tên khác. Long Biên kiếm pháp 72 thức, 48 chiêu biến hóa đánh vào 6 phương rồi lại chia thành minh sát và ám sát lúc ẩn lúc hiện rất khó lường. Độc Cô Kiếm pháp tuy cũng được Độc Cô Cửu Nhai và ba người Độc Cô Cửu Vạn sử dụng qua nhưng khi thấy Bạch Phụng sử dụng thì đã đưa bộ kiếm pháp này lên một đỉnh cao mới. Lạc Long Quân tấm tắc khen ngợi:
- Bạch Phụng huynh, không ngờ Độc Cô Kiếm pháp được các vị nghiên cứu và chỉnh sửa lại có thể xứng xếp vào hàng thiên cấp đỉnh phong. Tốt đỡ của ta thêm một kiếm này nữa. Thiên Lôi thập tam thức.
- Lạc Long huynh quá khen, là do công của các đời tiền bối Độc Cô gia sáng lập. Ta chỉ tổng hợp lại nghiên cứu của họ ra mà thôi. Huynh cũng xem Nghịch Thiên Trảm của ta đi.
Thiên Lôi Thập tam thức do Lạc Long biến hóa từ Kinh Thiên Kiếm Pháp, kết hợp cùng Thiên Lôi Liệp Sát trận mà ra. Lôi điện ùn ùn kéo đến theo kết ấn của Lạc Long Quân đánh ra những tia sét như có thể xé nát trời đất. Bạch Phụng cũng lần lượt sử dụng Nghịch Thiên Trảm gồm có Địa Liệt Trảm, Hải Hà Trảm, Phá Thiên Trảm. Hai người bất phân thắng bại. Trận chiến kéo dài hơn một khắc thì hai người dường như đã sử dụng hết linh khí của mình.
- Bạch Phụng huynh, hình như huynh sử dụng là song kiếm. Không phải một thanh kiếm.
- Ha ha ha... không hổ là Lạc Long. Tiếc rằng hôm nay ta không có vũ khí vừa tay. Tuy là vậy huynh cũng đừng khinh thường một chiêu này của ta. Chúng ta một chiêu phân thắng bại đi.
- Được! Vậy thì tới đây đi. Thiên Lôi Thần Kiếm! Xuất hiện đi!
Bản thể của Thiên Lôi Thần kiếm là một sấm thần. Một cự nhân khổng lồ cưỡi mây đạp gió thét ra sấm, thở ra khói. Hai tay của cự nhân cầm hai thanh sét nhập vào một thể cùng với Lạc Long Quân. Bỗng chốc hình dáng của Lạc Long Quân biến thành một cự nhân to lớn cầm hai thanh sét đang tóe ra lôi điện đốt cháy không khí sung quanh.
- Chưa ai ép ta sử dụng một chiêu này. Bạch Phụng Trận Mạc Quân. Bại cho ta!
Trong lúc Lạc Long Quân và Thần Kiếm Cự Nhân hào thành một thể thì tay trái của Trận Mạc Quân cũng vuốt Hắc Kiếm. Khi vuốt đến đâu thì linh khí lôi thuộc tính tinh thuần tàng ẩn vào bên trong thân kiếm như nạp điện đến đó. Lôi điện tóe ra thiêu đốt không khí khiến toàn thân kiếm trở lên rực sáng. Cự Nhân to lớn nhảy lên không trung biến quyền thành kiếm khí phóng ra. Bạch Phụng Trận Mạc Quân xoay ngược Hắc Kiếm chém vát từ dưới chém lên:
- Thôn Thiên Nghịch Trảm! Giết!
Hai luồng lôi điện đối đầu nhau khiến các tầng kết giới phòng thủ bị rạn nứt rồi với tốc độ mắt thường có thể thấy tan nát như thủy tinh trong suốt rơi vụn đầy thung lũng. Từng tầng linh khí bị phá nát để lại dấu hiệu 2 chiêu kia mạnh mẽ đến cỡ nào. Cả thung lũng rung chuyển. Bụi cát bay mù trời.
Vài phút qua đi chỉ hai tiếng thở dốc báo hiệu cả hai vẫn còn sống. Những người tinh mắt có thể nhìn thấy Thiên Lôi Cự Nhân đúng thật vẫn mạnh hơn Thôn Thiên Nghịch Trảm một bậc. Áo giáp của Trận Mạc Quân đang tàng hình nhưng vì hộ chủ lại lộ ra. Che khuất cả khuôn mặt và bao bọc cả tứ chi. Nếu không nhờ vào áo giáp này chắc chắn Trận Mạc Quân đã giữ nhiều lành ít. Các cường giả có mặt không thể không rung động vì họ đã nhìn ra đây chính là Hắc Long Giáp. Có tiếng cường giả lắp bắp.
- Thật không ngờ Bát Đại Thần Khí lại có đến 7 vật đã xuất hiện. Đây chính là Hắc Long Giáp trong truyền thuyết.
Hắc Long Giáp giúp Bạch Phụng nhanh chóng hấp thu linh khí. Rất may hắn còn thủ lại một chiêu cuối này. Cả hai đều bị cạn kiệt linh khí. Nếu muốn đánh tiếp thì phải dùng đến thiêu đốt linh lực. Đối với cảnh giới cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Lạc Long Quân lắc đầu thở dài:
- Bạch Phụng huynh. Ta đã thua.
- Lạc Long huynh. Nếu so vũ lực huynh không dưới cơ ta, còn hơn ta một bậc, chỉ tiếc rằng chiêu cuối kia của huynh là vũ kỹ của cấp bậc chí tôn giả. Chỉ cần huynh bước vào chí tôn cảnh huynh có thể sử dụng chiêu đó rất nhiều lần. Thiên hạ này e rằng rất khó gặp được đối thủ.
Lạc Long Quân lắc đầu.
- Thắng là thắng, thua là thua. Ta bước vào hàng ngũ chí tôn thì huynh cũng sẽ bước vào hàng ngũ chí tôn. Linh lực của ta nhiều hơn thì huynh cũng có nhiều linh lực hơn hiện giờ để chống đỡ. Không ngờ huynh còn thủ lại một Hắc Long Giáp nghịch thiên trong truyền thuyết. Nếu huynh đã sử dụng ngay từ đầu e rằng ta đã không thể cầm cự được lâu như vậy.
- Lạc Long huynh, là ta cố tình thủ lại để dụ huynh dùng sạch linh khí. Bằng không nếu huynh biết trước chưa chắc ta đã phòng thủ được một chiêu cuối kia của huynh.
- Ha ha ha... Bạch Phụng quả nhiên phi phàm. Lạc Long Quân này thua tâm phục khẩu phục. Đợi ta bước vào chí tôn giả mong rằng chúng ta có thể đấu lại một trận. Nếu có Lôi Trấn Phong ở đây, ta cũng rất muốn cùng hắn phân cao thấp.
- Phải tiếc rằng, hắn ... đã chết!
- Ha ha ha... Lôi Trấn Phong thật sự chết rồi sao? Trên đời này ... Ai có thể giết được hắn chứ?
Toàn thung lũng náo loạn. Tin tức do Lôi gia tung ra, giờ Lạc Long Quân lại khẳng định Lôi Trấn Phong vẫn chưa chết. Lạc Long Quân bước xuống xin thua không phải vì hắn không đánh tiếp được. Thật ra hắn còn chưa có thua. Là việc gì đã sảy ra? Các cường giả đỉnh tiêm như Thiên Tôn nhíu mày nhìn lại linh khí sung quanh của Bạch Phụng thì gật gù. Lão đã hiểu ra rằng Hắc Long Giáp tăng phúc cho tốc độ hấp thu linh khí. Chỉ cần hai người đánh tiếp, với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của hai người bọn họ, Bạch Phụng sẽ từ từ dành được thế thượng phong vì có Hắc Long Giáp phụ trợ còn Lạc Long thì không có.
Nếu Lạc Long Quân biết trước vậy chắc chắn sẽ đánh cầm chừng giữ lại linh khí. Chỉ là lần này hắn lại không biết Bạch Phụng đã giữ lại hậu chiêu. Khi linh khí của hai người cạn kiệt vậy phần thắng trước sau gì cũng sẽ do Bạch Phụng chiếm được. Tuy lần này vũ lực của Lạc Long có nhỉnh hơn một chút nhưng đúng thật như Lạc Long đã chấp nhận, là Bạch Phụng đã thắng. Thế mới biết, thắng bại không quyết định bằng vũ lực mạnh yếu mà còn do quyết tâm của tu luyện giả, tài trí và những điều kiện phụ trợ. Cũng như Độc Cô Cửu Nhai đã thắng được Lạc Long Nhân là do ý chí tử chiến của hắn. Thắng bại không thể dùng cảnh giới võ đạo không để phán quyết.
Bạch Phụng mặc lại áo bào trận pháp sư. Hắc Long Giáp cũng được giải trừ chỉ che nửa thân người của Bạch Phụng. Bạch Phụng cưỡi gió bay lên đài sen hấp thu linh khí phục hồi. Bãi chiến trường rất nhanh được bàn tay vô hình của tiên nhân biến đổi thành một bãi đất bằng phẳng dành cho quyết đấu. Mọi người lại nín thở chờ đợi trận chiến kế tiếp.
Tiêu Ngọc Lâm bỗng nhiên cảm thấy có bao ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Sát khí từ nhiều hướng bao phủ lại Lâm. Đã đến giờ lên thớt rồi sao. Cái tụi phân hồn này rất cường đại, bị tụi nó liên thủ dùng xa luân chiến thì chỉ có nước chết không có đường về quê ngoại. Dĩ nhiên bọn họ rất muốn cùng Lâm tỷ thí. Hắc Ám thuộc tính cường đại như thế nào thì không ai đoán trước được. Vạn vật trong vũ trụ chủ yếu đều được hắc ám bao phủ. Tổng thể của hắc ám thuộc tính trong vụ trụ là nhiều nhất, mạnh nhất.
Lâm nhìn các tia phần hồn cười trừ. Hỏa Long vỗ đùi cái đét nhìn Lâm cười ha hả.
- Tiêu Ngọc Lâm, Lâm thành chủ. Ta và ngài làm vài hiệp như thế nào?
Lâm đang định lên tiếng thì Thổ lão Địa Trấn đã lắc đầu lia lịa:
- Hỏa Long, ngươi là một kiếm sĩ, vừa rồi mọi người xem đấu kiếm nhiều rồi, để ta dùng quyền pháp đấu thử với Lâm thành chủ.
- Địa Trấn huynh đừng làm ồn. Kim Ngưu của ta mới xứng đáng để lên trước.
- Hừ, Kim Ngưu của ngươi làm sao bì lại được với Hỏa Kỳ Lân Địa Thú của ta?
- Tốt, nói vậy để ta lên trước, nếu ta thua thì hãy đến phiên của ngươi đi.
- Ngươi...
Những người quan thám lắc đầu. Mấy tên cường giả đỉnh tiêm này sao như mấy đứa trẻ ham chơi. Là cường giả quyết đấu có thể mất mạng như chơi. Cường độ chiến đấu vừa rồi mọi người đã quá rung động. Tranh dành nhị thập cường giả của Cửu Nhai và Lạc Long Nhân chỉ đánh nát 7 vòng kết giới, nhưng còn Bạch Phụng và Lạc Long trong cả một quá trình quyết đấu chưa đến nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ) đã đánh nát gần vạn vòng phòng thủ. Với cường độ như vậy mà bọn họ có thể tranh dành ra trận. Cường giả đỉnh tiêm quả nhiên là những cuồng nhân chiến đấu.
Tuy đây là quyết đấu có tiên nhân tọa trấn nhưng như Lạc Long Nhân hiện giờ bị cụt hai chân hai tay như người vô hồn đan điền bị tổn thương rất nặng phải từ từ chữa trị đối với một cường giả thật không dễ chịu chút nào. Như cường độ quyết đấu vừa rồi chỉ cần một trong hai người bất cẩn vậy thì số phận của bọn họ sẽ còn thảm thiết hơn cả Lạc Long Nhân, sẽ biến thành một phế nhân không biết bao lâu thời gian mới có thể khôi phục lại được.
Tiêu Ngọc Lâm nếu cứ lân phiên đấu hết 9 trận vậy không chết trước thì cũng hết linh khí để mà vào Tiên Duyên Chi Địa. Trước mặt Thiên Tôn và các cường giả không thể để ra sơ hở gì. Chỉ có thể dùng mưu mô để thoát hiểm lần này. Lâm lắc đầu khuyên can mọi người:
- Các ngươi làm ơn đừng có ồn nữa. Ta sẽ đấu hết cùng các ngươi một đợt.
Hỏa Long tính nóng như lửa gầm gừ:
- Cái gì? Tiêu Ngọc Lâm người tưởng có hắc ám tinh thuần thì có thể cùng lúc đấu hết với chúng ta hay sao? Ngươi không sợ chúng ta hội đồng ngươi hay sao?
- Haizz... Các vị nghe ta nói hết. Chúng ta cùng lúc dùng một phương thức phân chia thứ hạng. Hiện giờ Bạch Phụng đã bị linh khí cạn kiệt. Vậy nếu đem hắn xếp vào hạng bét thì thật bất công cho hắn. Chúng ta cho dù cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày cũng vẫn toàn thịnh hơn hắn. Cho dù có thắng cũng không hay ho gì. Chúng ta đều có cảnh giới võ đạo sàn sàn nhau. Tuy có người nhỉnh hơn đi chăng nữa thì cũng như Lạc Long đấu Bạch Phụng mà thôi. Khó phân ra thắng bại. Vả lại ta cũng chỉ đủ linh khí để đấu với một người, nếu có may mắn thắng được thì đến người thứ hai ta cũng thua là cái chắc. Vậy so với những người sau quyết đấu cùng ta quả thật không công bằng.
- Ừm! Hỏa Long ta vì vậy phải nhất định đấu trước với ngươi, bằng không ta sẽ không thể biết được giữa hai chúng ta ai mới là người cường đại nhất.
- Con bà nó tên thần lửa ngươi chỉ biết nghĩ đến mình. Vậy Kim Ngưu của ta để xếp hạng đi đâu. Chi bằng để ta đấu với ngươi trước. Người thắng thì đấu tiếp cùng Tiêu Ngọc Lâm.
Có một người lên tiếng, người kia lên tiếng Tiêu Ngọc Lâm lại chỉ có thể lắc đầu. 10 tên cường giả mà nhao nhao như một cái chợ. Bản thể Bạch Phụng bực mình mở mắt ra hắng giọng.
- Các ngươi ồn ào cái gì. Từ từ nghe tên hắc ám kia có gì muốn nói. Nghe thử xem đề nghị của hắn là gì.
Mọi người im lặng quay về phía Lâm. Những người trên khán đài thì chỉ hứng thú theo dõi. Đâu có mấy khi có thể xem các cường giả đỉnh tiêm tranh chấp chứ. Người nào người nấy trong bọn họ đều có vũ lực nghịch thiên. Nếu đánh loạn cùng lúc thì thật sự phải do tiên nhân ra mặt mới có thể ngăn chặn. Các chí tôn giả đỉnh tiêm cũng khó lòng cản trở hết đám quái vật này. Đợi cho toàn trường im lặng Tiêu Ngọc Lâm mới từ từ đứng dậy. Trận pháp của tiên nhân vừa theo dõi vừa truyền đối thoại của đội thập cường khiến toàn trường có thể nghe rõ mồn một.
- Ta có một cách này có thể phân ra thắng bại và thứ tự của tất cả mọi người. Nhưng mà chúng ta sẽ phải dùng mạng sống ra để cá cược. Nguy hiểm của thử thách lần này còn hơn cả quyết đấu vừa rồi của Lạc Long và Bạch Phụng.
Hỏa Long to tiếng nhất vỗ đùi.
- Hừ, chúng ta trong lúc tu luyện lịch lãm cũng phải dùng mạng sống để đánh đổi lấy cảnh giới võ đạo ngày hôm nay. Sống chết của ta đã từ lâu không màng đến. Hắc Ám thành chủ ngươi nói thử là thử thách như thế nào mới có thể phân ra cao thấp giữa chúng ta?
- Chúng ta đều là những võ thần cảnh. Đã lĩnh ngộ ra thời không chi cảnh đến mức tận cùng. Chỉ là, thời không chi cảnh của ai là mạnh nhất thì chúng ta không rõ. Tuy người có thời không chi cảnh mạnh nhất không nhất thiết là người có vũ lực mạnh nhất nhưng đây cũng là một cách thi đấu rất công bằng.
- Ý ngươi muốn nói là dùng Thời Gian Tửu?
- Đúng vậy Hỏa Long Huynh. Thời Gian Tửu nếu uống nhiều, sẽ có nguy cơ lạc vào thời không chi cảnh và cảm ngộ của Hỗn Độn. Chúng ta có thể dùng thời gian tỉnh lại nhanh hay chậm của chúng ta để phân chia thắng bại. Quyết định luôn thứ hạng của Phong Thần Bảng đợt này.
- Ừm. Hỏa Long ta không có ý kiến. Không biết Lâm thành chủ nói phải uống bao nhiêu đây?
- ... Cái này chúng ta cần phải bàn thêm. 1 giọt say 100 năm. Nhưng chúng ta đều uống thay nước lã. Nếu mà có uống chắc chắn phải uống cả ao mới có thể phân định.
Nghe đến đây thì mọi người trên khán đài lắc đầu ôm xòm trách móc. Bọ họ muốn nhìn thấy cảnh giới của võ đạo, giờ lại biến thành đấu rựu, đối với những người đến quan đấu ở đây thật sự không công bằng. Tiêu Ngọc Lâm như hiểu ý điều gì lấy ra một bình ngọc lớn rót vào một lúc lâu. Sau đó truyền cho Bạch Phụng Trận Mạc Quân.
- Quân huynh đệ. Huynh đã hứa tặng Lạc Long huynh một bầu lớn. Ta đây biết Thời Gian Tửu quý giá. Ta cũng rất muốn cùng Lạc Long huynh đấu một trận. Chỉ tiếc là lần này không có dịp. Hôm nay chia rựu hẹn ngày khác quyết đấu. Các vị thấy sao? Chúng ta cũng nên chia bớt vật phẩm của Tiên Nhân cho người của anh hùng thiên hạ nếm thử. Thời gian chỉ cảnh trong đây đối với cấp võ thần cảnh là vật đại bổ. Cho dù la chí tôn giả sơ kỳ cũng có tác dụng rất lớn. Đây mới gọi là phú quý bất tận hưởng.
- Ha ha ha... Thật không ngờ một võ giả của Cổ Duệ lại có ý nghĩ táo bạo như thế này. Bạch Phụng ta phục huynh sát đất. Nếu mọi cường giả đều có ý nghĩ như huynh vậy thiên hạ này thật sự bớt đi chiến loạn rất nhiều.
Tiêu Ngọc Lâm mỉm cười hòa ái gật gù vui vẻ nhưng lại nghĩ thầm: ”Cái tên bản thể nhà ngươi đi khen ta, tức là tự khen ngươi mà thôi. Ý nghĩ của ta dĩ nhiên hoàn toàn giống với ý nghĩ của ngươi. Coi bộ lão tử còn chưa hắc ám bằng tên bản thể ngươi rồi!”
Anh hùng thiên hạ nghe được đề nghị của Tiêu Ngọc Lâm thì cũng gật gù tán thành. Có duyên hưởng một chén Thời Gian Tửu của tiên nhân quả nhiên là một việc lạc thú và cơ duyên khó gặp. Tiếc rằng mọi người cũng hiểu uống Thời Gian Tửu cũng phải chịu nguy hiểm không nhỏ. Đó là cơ duyên nhưng cũng là một liều thuốc độc. Đừng thấy 10 tên thập cường lần này có thể uống thay nước mà tưởng lầm. Thời không chi cảnh của hai người Lạc Long và Bạch Phụng đã lĩnh ngộ ra cũng phải khiến cấp bậc chí tôn giả cúi đầu thán phục. Võ thần cảnh bình thường nhìn thấy rựu này còn không dám ngửi chứ đừng nói uống.
10 người Bạch Phụng, Tiêu Ngọc Lâm lấy ra những chén to chén nhỏ trong giới chỉ rót rựu rồi dùng tinh thần lực của bọn họ đưa rựu lăng không bay ra khỏi kết giới quyết đấu. Không kể đồng minh hay kẻ thù, chỉ cần là người cảm thấy mình là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất cũng sẽ nhất quyết thử nếm rựu này.
Ba tiên nhân đứng trên thấy cảnh thái bình vui vẻ hiếm thấy như vậy thì gật gù tán thành. Nếu thế gian bọn họ cai quản được như thế này mãi vậy họ cũng sẽ sớm ngày được vũ trụ hỗn độn đề thăng cảnh giới. Tiên nhân có thiên chức. Chỉ có khi nào làm tốt thiên chức của mình mới có thể đề thăng. Lần này ba người họ đã phá lệ cho 1 tên quái thai chiếm hết thứ hạng từ 1 đến 10. Tuy coi như là 1 phân hồn nhưng thật ra cũng chỉ có một. Tên Lôi Trấn Phong này quá giảo hoạt hắc ám đi.
Khi rựu đã rót xong cho mọi người dám bắt chén. Có người đón chén to, có người đón chén nhỏ. Kể cả hai đứa nhỏ cũng không sợ đòi mỗi người một chén nhỏ. Mộc Phong gật đầu ra dấu cho Mộ Dung Ám Long để cho hai đứa nhỏ thử. Bọn họ có Thiên Nhân Hợp Nhất hộ thể, không sợ nguy hiểm tính mạng nhưng uống xong chén nhỏ kia, có lẽ hai đứa nhỏ phải ngủ một giấc rất dài. Có Mộ Dung Ám Long chăm sóc Lôi Trấn Phong không sợ con mình gặp nguy hiểm gì.
Thập cường vì muốn quyết định ra cảnh giới và thứ hạng của mình đã lấy cách này ra để định đoạt. Tiêu Ngọc Lâm lấy ra mười viên Lãnh Thạch dùng thủ thuật khống chế thiên hỏa và tinh thần lực đúc ra 11 cái bát rất to. Nói là cái bát nhưng phải chứa được cả 100 lít nước. Để cho hào hứng Tiêu Ngọc Lâm đề nghị cá cược:
- Hay... chúng ta lần đầu tiên thi đấu đâu có thể không cá cược một trận cho thỏa thích. Chúng ta cá gì đây. 1 ức thần thạch cho người thắng cuộc đi.
- Hay! Trận pháp sư ta rất thích thần thạch. Lần này chơi lớn chút đi. Mỗi người một tỷ. Kẻ thắng làm vua. Ai tỉnh lại thì lấy hết rồi bước vào Tiên Duyên Chi Địa trước. Chiếm tiên cơ trước.
- Hay! 1 tỷ thì một tỷ. Chúng ta theo.
Hỏa Long sảng khoái dốc hết Thời Gian Tửu cũng chưa đổ đầy một bát to khủng của Lâm mới đúc ra. Các người khác vì vừa rồi chia rựu cho anh hùng thiên hạ cũng không phải ai cũng đủ. Thập cường nhìn nhau cười ha hả lấy của người bát đầy chia cho người bát vơi. 1 cảnh tượng từ trước tới nay chưa từng có. Võ giả Cổ Duệ uống rựu như huynh đệ cùng người Thiên Linh Giới. Khi mười cái bát đã được san sẻ đều với nhau Tiêu Ngọc Lâm nhặt hết hơn lăm mươi giới chỉ đủ các cấp vào bình rựu mới của hắn.
- Các vị. Bình rựu của chúng ta để đựng rựu là tốt nhất nhưng không có rựu vẫn là một bảo khí không gian. Nay tài hạ để hết 10 tỷ thần thạch vào trong này. Người thắng cuộc cứ thế cầm lấy bước vào Tiên Duyên Chi Địa trước. Chúng ta sẽ tái ngộ trong đó. Cơ duyên và nguy hiểm gì chờ đợi chúng ta trong đó còn chưa biết. Hiện giờ chúng ta có thể uống rựu cùng nhau cũng đã là một cơ duyên. Sau này ai nấy đều vì cảnh giới của mình mà tranh dành, thậm chí còn phải đối đầu với các cường giả khác. Hôm nay có rựu hôm nay say, chuyện ngày mai, để mai tính.
- Ha ha ha ... Tốt... Hôm nay có rựu hôm nay say!
- Nào các vị. Tiêu Ngọc Lâm ta hôm nay có thể cùng anh hùng các tộc cùng nâng ly cũng là một vinh dự của ta. Hôm nay chúng ta có duyên gặp mặt, ngày sau chắc chắn ta sẽ cùng các vị đối đầu. Sống không oán nhau, chết không thù nhau. Con đường của cường giả đầy giết chóc. Vì đỉnh cao võ đạo của chúng ta ngày hôm nay Tiêu Ngọc Lâm ta ở đây xin cạn cùng chư vị.
- Sống không oán nhau, chết không thù nhau!
- Sống không oán nhau, chết không thù nhau!
- Sống không oán nhau, chết không thù nhau!
Tiếng vang vọng của một số cường giả đỉnh tiêm đủ gan cầm lên một chén Thời Gian Tửu của thập đại cường giả mời. Riêng Lạc Long Quân cũng được mọi người chia cho một chén lớn không kém của bọn người thập cường. 11 cái chén do Tiêu Ngọc Lâm đúc ra có mang tên của 11 người bọn họ. Những cường giả có mặt đều nhận thức Lạc Long Quân. Tuy rớt khỏi thập cường nhưng xét cảnh giới võ đạo không ai không kính phục hắn.
Tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng rồi cùng lúc nâng ly. Hình ảnh này đã được ba tiên nhân ghi lại để đánh dấu cho một đại kỷ nguyên mới sắp bắt đầu. Sau này sự kiện này được các thế hệ truyền tụng thành một giai thoại mang tên Phong Thần Tửu Hội. Là một sự kiện bắt đầu cho các chuỗi sự kiện làm rung chuyển cả vũ trụ tinh không sau đó.
Phong Thần Tửu Hội kết thúc bằng những nụ cười của những cường giả ngã ngục vì thời gian chi cảnh. Họ được tiên nhân giữ lại thân xác. Có người tỉnh lại, có người cả trăm năm mới tỉnh nhưng vì đây không phải là thử thách của tiên nhân nên không ai mất mạng. Mảnh đất này mấy ngày sau đó đã biến mất vào hư không nhưng thời gian hai mươi mấy năm vẫn thỉnh thoảng có cường giả tỉnh lại và được tiên nhân truyền tống ra ngoài.
Cửu của Tiên Duyên Chi Địa đã được mở ra sau khi Tiêu Ngọc Lâm tỉnh dậy. Những cường giả đang nín thở theo dõi giật mình khi nhận ra Tiêu Ngọc Lâm đã tỉnh lại dầu tiên. Hỏa Nhân Tà Thần sau khi uống thử một bát nhỏ thì say khướt luôn gần một ngày. Không ngờ chỉ một tuần sau đó thì Tiêu Ngọc Lâm đã tỉnh. Thời gian chi cảnh của tên này khủng bố cỡ nào chứ? Lão cũng hiểu ra cảnh giới của lão hơn hẳn Lâm và số lượng Thời Gian Tửu của Lâm uống đâu chỉ hơn lão 100 lần chứ? Tên biến thái này thật sự nếu bước vào chí tôn cảnh sẽ cường đại đến đâu?
Lâm mỉm cười nhìn tất cả các phân hồn còn đang say ngủ. Bước tới khu chính giữa cầm lấy bình rựu trống rỗng đựng 10 tỷ thần thạch đeo vào bên hông. Lâm ngước mắt nhìn sang bên thì thấy Hỏa Thần và Thiên Tôn đang tít mắt khen ngợi. Lâm quay sang hướng của Quyền Tôn lớn tiếng:
- Quyền Tôn đại nhân. Vạn bối hy vọng ngài có thể giữ đúng lời hứa. Ta thoát khỏi Tiên Duyên Chi Địa sẽ đến Hỏa Linh Thành gặp mặt Ngũ Hành Chí Tôn. Hy vọng ngài sẽ cho ta một mảnh đất cắm dùi tại Thôn Kiếm Thành.
- Ha ha ha... Tiểu tử thật sự rất thú vị. Được, bản tôn có gan chơi có gan chịu. Hẹn gặp Lâm thành chủ tại Hỏa Linh Thành vậy!
- Đa tạ tiền bối. Nhờ ngài nói với bọn họ, ta đợi họ tại Tiên Duyên Chi Địa.
Nói xong Lâm quay người cắm bát của mình xuống đất gần cửa vào Tiên Duyên Chi Địa nhất rồi bước vào truyền tống trận. Bản thể nhờ có Hắc Long Giáp giúp đỡ nên mặc dù đã sử dụng hết linh khí nhưng khi tỉnh dậy thì cảm thấy thoải mái. Linh khí tràn đầy. Không lâu sau thì các phân hồn khác cũng lần lượt tỉnh dậy cách nhau không lâu. Bọn họ thấy chiếc bát của Tiêu Ngọc Lâm cắm gần cửa truyền tống nhất thì chỉ có thể lắc đầu. Lần lượt cầm bát của mình cắm sau bát của Lâm và bản thể Bạch Phụng.
Một số người ở đây đã rò rỉ ra tin tức, Bạch Phụng là người họ Lôi. Tên là gì thì không ai rõ. Hắn cùng với Lôi Trấn Phong có quan hệ như thế nào hiện giờ đã trở thành một đề tài nóng hổi. Tại sao Lạc Long Quân lại khẳng định Lôi Trấn Phong còn chưa có chết? Chuyện của cường giả không ai dám đi hỏi. Sau khi tất cả các phân hồn tỉnh lại phải mất mấy ngày Lạc Long Quân mới tỉnh. Quân chỉ có thể thở dài cam bái hạ phong. Thứ hạng thứ 11, Quân thua không oán ai được, 10 người kia ai nấy đều có thời không chi cảnh mạnh mẽ hơn Quân. Bọn họ xứng đáng nhận danh hiệu thập cường.
Quân làm sao hiểu được. Thật ra Phong đã cùng các phân hồn tu luyện trong thời gian chi cảnh của tiên nhân rất nhiều lần. Bình rựu mà Tửu Tiên tặng đã được chia một nửa cho bản thể. Lúc nào các phân hồn cũng cùng bản thể tu luyện. Đây là lân đầu tiên của Lạc Long Quân đã trong thời gian ngắn như vậy tỉnh lại. Quân tưởng hắn thua tất cả 10 người nhưng thật ra hắn chỉ thua cho một mình Lôi Trấn Phong mà thôi. Mặt mũi của Quyền Tôn lần này quá lớn vì Tiêu Ngọc Lâm tuy thắng cũng không thắng bao nhiêu so với các cường giả khác. Hắn chỉ nhanh hơn hai khắc so với Bạch Phụng và 3 khắc so với mọi người khác.
Các cường giả chỉ có thể tiếc nối cho Trận Mạc Quân. Nếu không phải là do hắn đã đấu đến kiệt sức cùng Lạc Long Quân, thật sự khó nói ai sẽ là người chiến thắng. Các thế lực vì vậy ai cũng nói Tiêu Ngọc Lâm quá mức giảo hoạt, biết lợi dụng thời cơ để đả bại mọi người. Tuy cuộc đấu giữa các cường giả đỉnh tiêm không diễn ra một cách lý thú nhưng các cường giả tỉnh rựu đều chỉ có thể rùng mình run sợ vì độ nguy hiểm của Thời Gian Tửu. Tuy chỗ tốt rất nhiều nhưng cường giả rất dễ bị lạc vào thời không chi cảnh của tửu lực. Có thể mất mạng như chơi. Ngoài các cường giả đã tỉnh lại ra còn lại rất nhiều người vẫn chưa tỉnh lại.
Hai đứa trẻ là những tu luyện giả vẫn đang ngủ vùi. Họ được Ám Long đem về Hỏa Linh Thành trong giấc ngủ say. Hai đứa bé được tiên nhân đặc biệt chiếu cố nên trong giấc ngủ của chúng có rất nhiều giấc mơ. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khánh khách của trẻ thơ trong giấc ngủ. Nhã Lan vuốt tóc hai con mỉm cười khi thấy chúng cười. Mắt nàng hướng lên trời nhìn về Phong Thần Chi Địa thở dài:
- Ngủ đi hai con, mơ những giấc mơ về cha. Cha của hai con rất cường đại. Hai con đã gặp người rồi. Sẽ rất nhanh người trở thành tồn tại thiên hạ đệ nhất, sẽ đủ sức che chở cho chúng ta.
***
Sau khi Tiêu Ngọc Lâm bước vào Tiên Duyên Chi Địa thì Thiên Tôn đã hạ lệnh rút lui. Các thành chủ dám uống thời gian tửu cũng đã tỉnh lại. Hỏa Nhân Tà Thần lắc đầu rùng mình kể lại những gì trải qua trong khi mê ngủ. Lão đã nhìn được thời kỳ sơ khai của thiên địa nhưng không đủ thời gian chi cảnh để nhìn vào quá khứ để xem lại thời kỳ sơ khai của vũ trụ tinh không. Lão chỉ có thể chứng kiến những biến cố sau thời tiên cổ. Không nhìn thấy sự sống của một tinh cầu. Như lạc lõng vào một không gian riêng biệt mà bản thân không thể tự chủ để ảnh hưởng đến được. Sống chết của bản thân hầu như bị một bàn tay vô hình nào đó khống chế. Thật sự là một cảm giác bất an và khó chịu.
Thế mới biết Tiêu Ngọc Lâm khinh khủng đến mức độ thế nào. Hỏa Nhân Tà Thần khẳng định nếu lão uống một lúc nhiều Thời Gian Tửu như Lâm thành chủ, vậy chắc chắn chỉ có chết. Những cường giả uống chén nhỏ hơn lão cũng chỉ có thể gật gù. Bọn họ cảm thấy Tiêu Ngọc Lâm và 11 người mạnh nhất đợt này quả thật rất cường đại. Không ngờ rằng Lạc Long Quân lại thua nhiều người như vậy. Lần này chỉ cần Lâm thành chủ thoát ra khỏi Tiên Duyên Chi Địa, 5 vị các chủ ngoại vực chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đền bù. Bọn họ thật sự đã cảm thấy e sợ Tiêu Ngọc Lâm. Có một cường giả như Lâm tọa trấn ba hành tinh nhỏ giữa nơi tranh chấp quả thật sẽ khiến Thần Địa trở lên yên bình hơn rất nhiều.
Mọi người các thế lực đều nín thở trông chờ xem 10 cường giả kia khi thoát khỏi sẽ có cảnh giới như thế nào. Họ làm sao ngờ được Tiêu Ngọc Lâm sau khi vào thì đã được ba vị tiên nhân chào đón. Các phân hồn khác cũng lần lượt theo vào. Bạc tiên chỉ có thể lắc đầu cười thầm tụi người nào dám đánh cá cùng Tiêu Ngọc Lâm đều gặp kết cục thê thảm. Trận pháp của ba tiên nhân bày ra có thể làm chậm dòng chảy của thời gian. So với ở ngoài trong này thời gian sẽ vùn vụt nhanh hơn. 1 ngày ở ngoài bằng 100 năm trong này. Đây là phần thưởng dành cho Lôi Trấn Phong giảo hoạt. Bạc Tiên vui vẻ nhận thức Lôi Trấn Phong. Lão chính thức nhận mình là Lão Lừa Đảo, còn Lôi Trấn Phong là Đại Lừa Đảo.
Ba vị tiên nhân đi rồi để lại 10 phân tàn hồn bắt đầu khổ tu. Bọn họ có thời gian nhiều hơn người ở ngoài nhưng cũng không có nghĩa là có thể đuổi kịp được bất kỳ ai. Tiên nhân chỉ cho họ ở trong đây 30 ngày. Tương đương với 3000 năm tu luyện mà thôi. Hỏa Long vẫn bực mình vì thua cuộc vỗ đùi tiếc hận:
- Lão Hắc, Không ngờ ngươi dùng kế này qua mặt mọi người quan chiến quả nhiên cao minh, nhưng lão tử vẫn chưa phục ngươi đâu.
- Ha ha ha... Lão Hỏa ngươi đâu phải kẻ ngu, cuối cùng vì đại cuộc nên cố tình nhường cho ta thôi à.
- Cái rắm. Ta cố tình tỉnh lại thật nhanh nhưng vẫn không lại ngươi. Cũng may là bản thể bị tốn quá nhiều linh khí bằng không tất nhiên hắn sẽ tỉnh lại trước. Dù sao thì linh khí của cơ thể Hỗn Độn mới là cường đại nhất.
- Phải rồi. Các ngươi rất giống người thật. Ta nghĩ bản thể đã nghiên cứu ra cách luyện chế ra cơ thể người thật.
Bản thể gật gù:
- Phải, ta đã nghĩ ra cách nhưng tài liệu luyện chế ra còn thiếu rất nhiều. Chỉ khi nào bước vào chí tôn giả mới có thể luyện chế ra thân thể Hỗn Độn tuyệt đối. Chúng ta thiếu nhất vẫn là Hồn Thạch.
- Hồn Thạch? Không phải trong chí tôn mộ địa Thôn Kiếm Lâm đã lấy được một viên rất lớn rồi hay sao?
- Chỉ là một viên, không đủ cho bao nhiêu người dùng. Trong lúc luyện chế ra chắc chắn sẽ phải thử nghiệm nhiều lần. Nếu tài liệu nghiên cứu không đủ, vậy thì thảm rồi.
- Ừm... Vậy các ngươi chắc chắn đã điều tra ra ở đâu có nhiều Hồn Thạch?
- Ha ha ha... Cái vụ này phải ngươi rồi lão Hắc! Vì chúng ta suy nghĩ nơi nào có nghĩa địa của các linh hồn, nơi đó sẽ theo thời gian mà sinh ra Hồn Thạch. Ta chắc chắn tại cấm địa nào đó của Cổ Duệ Mẫu Địa có loại Hồn Thạch này.
- Hử? Nói như vậy ta phải điều tra thêm rồi. Chúng ta trao đổi thế này cũng không phải cách. Nhập vào lại đi, nhận được tin tức nhanh hơn.
- Đừng gấp. Chúng ta tu luyện nhiều cuối cùng phát giác ra một điều bất lợi của tầng hai Đoạt Hồn Quyết.
- Điều gì!
- Đoạt Hồn, Khống Hồn, Tiêu Hồn. Ba tầng. Chúng ta đã luyện đến mức tận cùng của Khống Hồn. Chỉ là các phân hồn luyện tập cùng ta thì thường xuyên được trao đổi thông tin. Còn ngươi vì ít khi gặp mặt nên số lượng thông tin nhiều vô kể, sẽ phá nát thức hải của cơ thể tên kia. Chỉ có cơ thể của Hỗn Độn Thánh Thể mới có thể chịu được sức tải. Nhưng nếu không cẩn thận thì cũng sẽ giết chết cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm.
- Cái gì? Còn có chuyện này. Đừng nói là lão tử không thể về lại cơ thể? Bắt ta suốt đời cô đơn.
- Cái đó thì không hắn. Tin tức phải từ từ trao đổi cùng ngươi. Cho cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm nhập hồn với các phân hồn khác. Sau đó mới từ từ dung luyện. Bằng không, Tiêu Ngọc Lâm sẽ chính thức không còn tồn tại. Sức lực của linh hồn sẽ xé nát thân thể yếu ớt kia.
- Nguy hiểm vậy? Vậy có gì khó đâu. Tới đây đi, từng tên một.
Hỏa Long hì hì:
- Ha ha ha... Lão Hắc, chúng ta là những phân hồn. Đều có cảnh giới võ đạo không thua ngươi. Chỉ là, cơ thể của chúng ta hỏng rồi còn có thể làm ra lại, còn của ngươi thì không thể? Cơ thể khôi lỗi này có thể chịu tải được 3 -5 năm. Còn của ngươi tuy lâu hơn nhưng mất rồi là hết. Khống Hồn Quyết là phải đoạt hồn, khống hồn. Khi chúng ta nhập lại cùng ngươi thì cũng là lúc chúng ta thôn phệ ngươi. Phải chờ đến khi vào lại bản thể thì mới có thể một lần nữa tách hết mọi người ra. Chỉ sợ ngươi sẽ bị chúng ta tù đày linh hồn. Khó chịu một lát, sẽ rất nhanh ngươi được trả tự do. Đừng trách chúng ta.
- Ha ha ha... Nếu xét cảnh giới linh hồn, ta thua các ngươi sao?
Lâm nhìn Hỏa Long mỉm cười không trả lời hắn thì giật mình hiểu ra. Hắn có cảnh giới tự phụ thế này nhưng các phân hồn cũng không kém hắn. Bản Thể lại luyện chế tinh thần đan khiến hồn lực của các phân hồn cũng được nhờ vậy mà tu luyện. Hắc Ám tuy là đại diện cho linh hồn nhưng không phải vì vậy mà có thể đè bẹp các phân hồn khác. So cảnh giới vũ lực, Lâm phải thua ít nhất đến mấy người. Hỏa Long nhờ vào Thôn Thiên Kiếm, chắc chắn có thể đè bẹp Tiêu Ngọc Lâm. Lâm bỗng nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh. Bị bọn này gặm nhắm linh hồn của hắn sao? Thật là khó chịu. Lâm dù sao cũng là một phân hồn cường đại nhất. Có tự tin chiến thắng được các khôi lỗi.
- Vậy thì còn chờ đợi gì. Hỏa Long, ngươi lên trước!
- Ha ha ha... Hắc Ám vô tri, ta cho ngươi biết tay!
Khi Hỏa Long rời thể cũng là lúc Tiêu Ngọc Lâm cảm thấy thức hải đau nhức rồi trời trăng đảo ngược vì số lượng thông tin. Nào là vũ kỹ, công pháp và các cảm nhận về thiên địa đại đạo nhân sinh ùa về. Tiêu Ngọc Lâm như người mất ký ức lâu ngày bỗng nhiên nhớ lại bao cảnh đau buồn vui vẻ. Cảm giác lẫn lộn khiến Lâm khóc gào như một em bé, rồi lại có lúc khúc khích như một tiểu cô nương. Khi Lâm mở mắt ra thì Mộc Phong nhe răng cười:
- Nói rồi mà, ngươi còn không tin. Mới chưa đầy 1 tháng. Đến phiên ta. Ngươi có chịu tiếp được hay không?
- Mẹ ... tên Hỏa Long kia đã bị ta nuốt, nhưng hắn cũng gặm nhắm của ta không ít thần hồn. Ta... cũng có một phần tính cách của hắn. Con bà ngươi muốn ăn hiếp lão tử?
- Ha ha ha... 2 phần phân hồn hợp một. Câu cuối chắc chắn là của tên Hỏa thần kia rồi. Để lão Mộc ta hồi sinh cho người.
- Ai... Đừng... Lão tử còn chưa kịp thở.
- Ha ha ha ... Không kịp thở thì bị ta ăn!
Trở về với bản thể là một quá trình đầy gian khổ. Linh hồn không chỉ có ký ức và kiến thức, bọn họ còn có thuộc tính tinh thuần. Đó mới là điều khiến thân thể của Tiêu Ngọc Lâm bị quá tải. Mỗi lần một phân hồn nhập thể cùng Tiêu Ngọc Lâm, kinh mạch hắn đều bị quá tải. Phải dần dần thích nghi. Lâm cũng nhờ vậy luyện tập được một thân thể mạnh mẽ. Có bản thể quan sát giúp đỡ Tiêu Ngọc Lâm sau một năm trong Tiên Duyên Chi Địa bắt đầu hấp thu được đầy đủ linh khí để có một thân thể cường đại mới. Lần đầu tiên trong đời mình Lâm được tu luyện Thể Tu Hỗn Thiên Công của Lực Vương Kiếm Tôn. Cơ thể của Lâm nhanh chóng thay đổi.
Đứng đối mặt cùng bản thể Lâm mỉm cười hít sâu:
- Bản thể. Chúng ta đã đến một phút cuối. Ta sẽ về lại với ngươi.
- Tên mặt trắng. Thật vất vả cho ngươi. Ta không có ngươi cũng cảm thấy không trọn vẹn. Vợ con của chúng ta đang đợi chúng ta. 3000 năm trong đây chắc chắn sẽ khiến chúng ta trở lên cường đại không gí sánh được. Nhưng ta cũng sợ, nguy hiểm chúng ta sắp đối mặt, chắc chắn cũng sẽ không nhỏ.
- Con đường của cường giả, không tiến thì lùi. Dậm chân tại chỗ ắt sẽ có ngày thua kém người khác. Nếu không ngừng thăng tiến vậy cũng có lúc bị đẩy lùi. Ta có 5 pho bìa đen đang chờ ngươi phá giải. Ta nghĩ chỉ có khi nào nhập lại với ngươi mới có thể dùng Hỗn Độn Thánh Thể để mở ra bí mật này.
- Những 5 quyển?
- Phải do Băng, Phong, Vân, Lôi, Vũ các chủ Thánh Tháp thu thập được hồi bọn họ còn trẻ. Ta rất muốn biết đây là 5 loại công pháp nào?
Lâm còn phát hiện quyền pháp mà Bạch Phụng dùng chính là tinh hoa của các loại quyền cước đã được tổng hợp lại. Tĩnh Vân Quyền, Thiên Mã Hành Không Thoái. Bản thể đã cố tình không sử dụng Huyền Biến Bộ và các loại thuộc tính quang huy và hắc ám vũ kỹ. Nhờ điểm này mà quyền pháp của Bạch Phụng dùng lại khác xa với quyền cước mà Tiêu Ngọc Lâm sử dụng. Bạch Phụng dùng là minh quyền. Dựa vào cảnh giới quyền pháp bá đạo và quyền ý cường đại gặp một đối thủ đánh gục một đối thủ. Trong quyền pháp sử dụng cả thể lực của quyền pháp như người cự nhân tộc và ma thú, linh thú. Đối thủ cho dù có thể đoán biết được đường quyền đi như thế nào nhưng cũng không đủ nhanh nhẹn và lực lượng để né tránh hoặc đón đỡ.
Lạc Long Quân cũng không yếu thế. Ăn quyền nhận quyền. Hai người như hai Cự Nhân đánh nhau thì giống hơn là 2 nhân loại. Lôi Ảnh Thủ của Lạc Long Quân đã đưa Lôi Ảnh của Lạc Tộc lên một đỉnh cao mới. Lạc Long bay lên hô lớn:
- Lôi Biến!
Tức khắc hàng vạn quyền ảnh xuất ra từ hàng trăm thân thể khác nhau. Bạch Phụng không nao núng dùng bất biến đối vạn biến. Hóa cước thành đao phong, hóa quyền thành thương ảnh phá tan mọi công kích vụt tới. Lạc Long càng đánh càng hăng. Số lượng thân ảnh của Lôi Biến thuật hiện ra càng lúc càng nhiều. Lôi Biến thuật giống như Lôi Ảnh, nhưng thân ảnh được tạo ra bằng lôi điện và các thuộc tính khác của Lạc Long nữa. Tất cả 9 loại linh khí chỉ còn thiếu hắc ám. Tất cả đều có cảnh giới thấp nhất là đại thành. Các cường giả đang xem chiến chỉ có thể há hốc mồm. Lạc Long Quân này còn cường đại hơn lời đồn.
Họ còn ngạc nhiên hơn khi nhìn ra Bạch Phụng cũng không hề kém hơn. Long tranh hổ đấu rất nhanh hai bên đã đánh ra mất trăm vạn quyền ảnh. Cả thung lũng biến thành khu chiến đấu. Võ thần cảnh dùng thời gian chi cảnh cường đại đến mức có thể để lại tàn ảnh của mình để di chuyển. Bọn họ đã không còn ở chỗ cũ nhưng tàn ảnh vẫn tiếp tục giao quyền. Cả một thung lũng có đến 9, 10 tàn ảnh của hai người. Tốc độ di chuyển của họ khiến không gian và thời gian bạo nát. Như họ vừa đánh vừa trở lại quá khứ để đánh tiếp. Chỉ cần người nào chậm một bước thì sẽ bị trúng quyền đau đớn.
Bao vòng kết giới bị sức mạnh của quyền cước đập nát khiến các tiên nhân phải thay phiên nhau bày thêm. Trận chiến này cũng mới chỉ là khởi động cho nóng người mà thôi. Hình ảnh của hai người luân phiên thay đổi. Thời không chi cảnh của hai người đã lĩnh ngộ đến mức tận cùng của võ thần cảnh. Bọn họ có thể thuấn di với tốc độ kinh người. Lúc xuất hiện đằng sau kẻ địch phóng quyền, lúc xuất hiện từ dưới mặt đất đánh lên. Đối thủ cũng không kém lúc thì thuấn di né tránh lúc thì đón đỡ trực diện. Hai người như có thể đoán biết phương hướng của nhau nên cường độ chiến đấu vừa nhanh lại vừa bá đạo khủng bố.
”Xoẹt” một tiếng. Quyền phong của Lạc Long xé nát một tay áo của Bạch Phụng. Lạc Long mới vừa cười mỉm thì cảm thấy nửa thân áo của mình đã bị rách bươm. Cường độ quyền cước của hai người đã đủ để phá nát phòng thủ của đối phương. Cả hai người này đều có lực công kích mạnh hơn phòng thủ. Nếu là lúc ra tay thật sự đôi khi chỉ vài ba chiêu đã phân ra thắng bại.
Áo của Bạch Phụng sau khi bị rách một mảnh thì cũng từ từ mủn ra. Cường độ chiến đấu từ đầu đến giờ cũng khiến quần áo của hai người không chịu nổi. Họ dùng loại vải gì cơ chứ? Đao kiếm bình thường khó lòng đâm thủng nhưng va chạm của quyền cước lại có thể phá rách. Mọi người quan chiến, kể cả các bậc chí tôn đỉnh tiêm đều phải nín thở theo dõi. Kết giới của tiên nhân bày ra cũng theo sự va chạm của quyền cước mà rơi rụng. Hai người này có lực công kích quá mạnh mẽ.
- Lạc Long huynh, quyền cước của huynh không thua ta. Chúng ta chuyển sang kiếm đi.
- Bạch Phụng huynh nếu là trong chiến tranh thật sự với tài bày trận của huynh ta có lẽ đã thua triệt để trong quần đấu.
- Quyết đấu công bằng không phải chiến tranh. Thắng là thắng, thua là thua!
- Tốt, Kinh Thiên Kiếm Pháp và Lôi Ảnh là hai tuyệt kỷ của Lạc tộc ta. Không biết Bạch Phụng huynh sẽ dùng pho kiếm pháp gì?
- Độc Cô gia có một pho kiếm pháp, sau này đã được Phong sư đệ chỉnh sửa lại rất nhiều. Chúng ta đã cùng hắn nghiên cứu một thời gian. Chúng ta cũng thêm những điểm độc đáo của riêng mình. Chỉ gọi đó là Độc Cô Kiếm Pháp. Cùng với pho chỉ pháp được chúng ta chỉnh sửa Phá Thiên Chỉ Pháp.
- Thật tuyệt. Đây là thanh thần kiếm đã theo ta ngay từ lúc đầu. Đã có lúc ta thua cho Phong đại sư. Thiên Lôi Thần Kiếm hôm nay vì sự tinh tiến của ta mà cũng bước vào chuẩn chí tôn khí. Thanh kiếm của huynh chắc cũng là một bảo bối.
Bạch Phụng lấy ra thanh hắc kiếm. Thân kiếm thẳng tắp, mũi kiếm hơi cong. Tiêu Ngọc Lâm có thể nhìn ra ngay đây là thanh Hắc Thiết, là chìa khóa để vào Tụ Linh Điện. Kết hợp cùng huyền linh thiết của cây ma đao mà bản thể đã đúc ra nó. Nhưng thanh kiếm này hình như còn chưa trưởng thành. Linh trí của Hắc Thiết như ẩn giấu không lộ diện. Là nó tự mình ẩn giấu. Trong kiếm còn có Ngọc nhi đang ẩn náu. Là bản thể đã cố tình có sắp xếp này. Hắc Thiết và Ngọc Nhi lúc nào cũng đi cùng với nhau.
- Phong đệ để lại thanh kiếm này trước khi rời khỏi. Hắn để lại cho người nào có thể thức tỉnh linh trí của cây kiếm này. Có hắc ám thuộc tính rất tinh thuần. Chỉ tiếc rằng ta không phải là người có duyên với nó, nhưng tài liệu để đúc Hắc Kiếm này quả thật là tài liệu của chí tôn khí. Chỉ cần có chủ nhân thích hợp, thanh kiếm này sẽ có ngày sinh ra linh trí, một bước lên mây trở thành chí tôn khí.
- Ừm... Quả là một thanh tuyệt kiếm. Nhưng hình như nó còn chưa có hình thể hoàn mỹ cuối cùng.
- Phải. Ta không thể liên kết cùng linh thể của kiếm. Chúng ta đấu đi Lạc Long huynh.
- Được. Bạch Phụng huynh tiếp thử một kiếm này của ta. Kinh Thiên Nhất Trảm!
Lôi thuộc tính xuất ra từ Thiên Lôi Thần Kiếm lóe lên bắn ra những tia sét có thể đốt cháy vạn vật rất nhanh lao vút về phía Bạch Phụng. Áo rách để ngực trần với thân hình lực lưỡng Bạch Phụng quả nhiên là một hình ảnh mê người khiến bao cường giả nữ nhân phải ái mộ. Bạch Phụng không dùng kiếm mà hóa chỉ thành kiếm khí đánh ra một chiêu:
- Phá Thiên Nhất Chỉ.
Hai luồng kiếm khí chạm vào nhau tạo ra áp lực rồi từ trung tâm và chạm bật ngược lại kết giới. Hai luông lôi điện bao phủ hai cường giả tạo thành một lá chắn điện màu tím bạc rất huyền bí. Kiếm khí chạm kiếm khí. Rồi cước pháp hóa đao phong đập vào nhau. Khi hai thanh thần kiếm lần đầu tiên va chạm khiến trời long đất lở. Biến cả thung lũng lớn hơn, sâu hơn. Cường giả Phong Thần Bảng bao đời quyết đấu tại đây đã khiến đất đá ở đây mặc dù rất cứng rắn nhưng cũng phải biến dạng. Thung lũng này không phải tự nhiên mà có, mà là do các đợt quyết đấu tạo thành.
Thân pháp của hai người như ẩn như hiện. Lôi Ảnh so tốc độ cùng Long Biên cước pháp. Long Biên kiếm pháp của Phong lại dùng dưới cái tên của Độc Cô Kiếm Pháp. Đến thế giới này vì che giấu thân phận Phong không thể dùng tên khác. Long Biên kiếm pháp 72 thức, 48 chiêu biến hóa đánh vào 6 phương rồi lại chia thành minh sát và ám sát lúc ẩn lúc hiện rất khó lường. Độc Cô Kiếm pháp tuy cũng được Độc Cô Cửu Nhai và ba người Độc Cô Cửu Vạn sử dụng qua nhưng khi thấy Bạch Phụng sử dụng thì đã đưa bộ kiếm pháp này lên một đỉnh cao mới. Lạc Long Quân tấm tắc khen ngợi:
- Bạch Phụng huynh, không ngờ Độc Cô Kiếm pháp được các vị nghiên cứu và chỉnh sửa lại có thể xứng xếp vào hàng thiên cấp đỉnh phong. Tốt đỡ của ta thêm một kiếm này nữa. Thiên Lôi thập tam thức.
- Lạc Long huynh quá khen, là do công của các đời tiền bối Độc Cô gia sáng lập. Ta chỉ tổng hợp lại nghiên cứu của họ ra mà thôi. Huynh cũng xem Nghịch Thiên Trảm của ta đi.
Thiên Lôi Thập tam thức do Lạc Long biến hóa từ Kinh Thiên Kiếm Pháp, kết hợp cùng Thiên Lôi Liệp Sát trận mà ra. Lôi điện ùn ùn kéo đến theo kết ấn của Lạc Long Quân đánh ra những tia sét như có thể xé nát trời đất. Bạch Phụng cũng lần lượt sử dụng Nghịch Thiên Trảm gồm có Địa Liệt Trảm, Hải Hà Trảm, Phá Thiên Trảm. Hai người bất phân thắng bại. Trận chiến kéo dài hơn một khắc thì hai người dường như đã sử dụng hết linh khí của mình.
- Bạch Phụng huynh, hình như huynh sử dụng là song kiếm. Không phải một thanh kiếm.
- Ha ha ha... không hổ là Lạc Long. Tiếc rằng hôm nay ta không có vũ khí vừa tay. Tuy là vậy huynh cũng đừng khinh thường một chiêu này của ta. Chúng ta một chiêu phân thắng bại đi.
- Được! Vậy thì tới đây đi. Thiên Lôi Thần Kiếm! Xuất hiện đi!
Bản thể của Thiên Lôi Thần kiếm là một sấm thần. Một cự nhân khổng lồ cưỡi mây đạp gió thét ra sấm, thở ra khói. Hai tay của cự nhân cầm hai thanh sét nhập vào một thể cùng với Lạc Long Quân. Bỗng chốc hình dáng của Lạc Long Quân biến thành một cự nhân to lớn cầm hai thanh sét đang tóe ra lôi điện đốt cháy không khí sung quanh.
- Chưa ai ép ta sử dụng một chiêu này. Bạch Phụng Trận Mạc Quân. Bại cho ta!
Trong lúc Lạc Long Quân và Thần Kiếm Cự Nhân hào thành một thể thì tay trái của Trận Mạc Quân cũng vuốt Hắc Kiếm. Khi vuốt đến đâu thì linh khí lôi thuộc tính tinh thuần tàng ẩn vào bên trong thân kiếm như nạp điện đến đó. Lôi điện tóe ra thiêu đốt không khí khiến toàn thân kiếm trở lên rực sáng. Cự Nhân to lớn nhảy lên không trung biến quyền thành kiếm khí phóng ra. Bạch Phụng Trận Mạc Quân xoay ngược Hắc Kiếm chém vát từ dưới chém lên:
- Thôn Thiên Nghịch Trảm! Giết!
Hai luồng lôi điện đối đầu nhau khiến các tầng kết giới phòng thủ bị rạn nứt rồi với tốc độ mắt thường có thể thấy tan nát như thủy tinh trong suốt rơi vụn đầy thung lũng. Từng tầng linh khí bị phá nát để lại dấu hiệu 2 chiêu kia mạnh mẽ đến cỡ nào. Cả thung lũng rung chuyển. Bụi cát bay mù trời.
Vài phút qua đi chỉ hai tiếng thở dốc báo hiệu cả hai vẫn còn sống. Những người tinh mắt có thể nhìn thấy Thiên Lôi Cự Nhân đúng thật vẫn mạnh hơn Thôn Thiên Nghịch Trảm một bậc. Áo giáp của Trận Mạc Quân đang tàng hình nhưng vì hộ chủ lại lộ ra. Che khuất cả khuôn mặt và bao bọc cả tứ chi. Nếu không nhờ vào áo giáp này chắc chắn Trận Mạc Quân đã giữ nhiều lành ít. Các cường giả có mặt không thể không rung động vì họ đã nhìn ra đây chính là Hắc Long Giáp. Có tiếng cường giả lắp bắp.
- Thật không ngờ Bát Đại Thần Khí lại có đến 7 vật đã xuất hiện. Đây chính là Hắc Long Giáp trong truyền thuyết.
Hắc Long Giáp giúp Bạch Phụng nhanh chóng hấp thu linh khí. Rất may hắn còn thủ lại một chiêu cuối này. Cả hai đều bị cạn kiệt linh khí. Nếu muốn đánh tiếp thì phải dùng đến thiêu đốt linh lực. Đối với cảnh giới cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Lạc Long Quân lắc đầu thở dài:
- Bạch Phụng huynh. Ta đã thua.
- Lạc Long huynh. Nếu so vũ lực huynh không dưới cơ ta, còn hơn ta một bậc, chỉ tiếc rằng chiêu cuối kia của huynh là vũ kỹ của cấp bậc chí tôn giả. Chỉ cần huynh bước vào chí tôn cảnh huynh có thể sử dụng chiêu đó rất nhiều lần. Thiên hạ này e rằng rất khó gặp được đối thủ.
Lạc Long Quân lắc đầu.
- Thắng là thắng, thua là thua. Ta bước vào hàng ngũ chí tôn thì huynh cũng sẽ bước vào hàng ngũ chí tôn. Linh lực của ta nhiều hơn thì huynh cũng có nhiều linh lực hơn hiện giờ để chống đỡ. Không ngờ huynh còn thủ lại một Hắc Long Giáp nghịch thiên trong truyền thuyết. Nếu huynh đã sử dụng ngay từ đầu e rằng ta đã không thể cầm cự được lâu như vậy.
- Lạc Long huynh, là ta cố tình thủ lại để dụ huynh dùng sạch linh khí. Bằng không nếu huynh biết trước chưa chắc ta đã phòng thủ được một chiêu cuối kia của huynh.
- Ha ha ha... Bạch Phụng quả nhiên phi phàm. Lạc Long Quân này thua tâm phục khẩu phục. Đợi ta bước vào chí tôn giả mong rằng chúng ta có thể đấu lại một trận. Nếu có Lôi Trấn Phong ở đây, ta cũng rất muốn cùng hắn phân cao thấp.
- Phải tiếc rằng, hắn ... đã chết!
- Ha ha ha... Lôi Trấn Phong thật sự chết rồi sao? Trên đời này ... Ai có thể giết được hắn chứ?
Toàn thung lũng náo loạn. Tin tức do Lôi gia tung ra, giờ Lạc Long Quân lại khẳng định Lôi Trấn Phong vẫn chưa chết. Lạc Long Quân bước xuống xin thua không phải vì hắn không đánh tiếp được. Thật ra hắn còn chưa có thua. Là việc gì đã sảy ra? Các cường giả đỉnh tiêm như Thiên Tôn nhíu mày nhìn lại linh khí sung quanh của Bạch Phụng thì gật gù. Lão đã hiểu ra rằng Hắc Long Giáp tăng phúc cho tốc độ hấp thu linh khí. Chỉ cần hai người đánh tiếp, với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của hai người bọn họ, Bạch Phụng sẽ từ từ dành được thế thượng phong vì có Hắc Long Giáp phụ trợ còn Lạc Long thì không có.
Nếu Lạc Long Quân biết trước vậy chắc chắn sẽ đánh cầm chừng giữ lại linh khí. Chỉ là lần này hắn lại không biết Bạch Phụng đã giữ lại hậu chiêu. Khi linh khí của hai người cạn kiệt vậy phần thắng trước sau gì cũng sẽ do Bạch Phụng chiếm được. Tuy lần này vũ lực của Lạc Long có nhỉnh hơn một chút nhưng đúng thật như Lạc Long đã chấp nhận, là Bạch Phụng đã thắng. Thế mới biết, thắng bại không quyết định bằng vũ lực mạnh yếu mà còn do quyết tâm của tu luyện giả, tài trí và những điều kiện phụ trợ. Cũng như Độc Cô Cửu Nhai đã thắng được Lạc Long Nhân là do ý chí tử chiến của hắn. Thắng bại không thể dùng cảnh giới võ đạo không để phán quyết.
Bạch Phụng mặc lại áo bào trận pháp sư. Hắc Long Giáp cũng được giải trừ chỉ che nửa thân người của Bạch Phụng. Bạch Phụng cưỡi gió bay lên đài sen hấp thu linh khí phục hồi. Bãi chiến trường rất nhanh được bàn tay vô hình của tiên nhân biến đổi thành một bãi đất bằng phẳng dành cho quyết đấu. Mọi người lại nín thở chờ đợi trận chiến kế tiếp.
Tiêu Ngọc Lâm bỗng nhiên cảm thấy có bao ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Sát khí từ nhiều hướng bao phủ lại Lâm. Đã đến giờ lên thớt rồi sao. Cái tụi phân hồn này rất cường đại, bị tụi nó liên thủ dùng xa luân chiến thì chỉ có nước chết không có đường về quê ngoại. Dĩ nhiên bọn họ rất muốn cùng Lâm tỷ thí. Hắc Ám thuộc tính cường đại như thế nào thì không ai đoán trước được. Vạn vật trong vũ trụ chủ yếu đều được hắc ám bao phủ. Tổng thể của hắc ám thuộc tính trong vụ trụ là nhiều nhất, mạnh nhất.
Lâm nhìn các tia phần hồn cười trừ. Hỏa Long vỗ đùi cái đét nhìn Lâm cười ha hả.
- Tiêu Ngọc Lâm, Lâm thành chủ. Ta và ngài làm vài hiệp như thế nào?
Lâm đang định lên tiếng thì Thổ lão Địa Trấn đã lắc đầu lia lịa:
- Hỏa Long, ngươi là một kiếm sĩ, vừa rồi mọi người xem đấu kiếm nhiều rồi, để ta dùng quyền pháp đấu thử với Lâm thành chủ.
- Địa Trấn huynh đừng làm ồn. Kim Ngưu của ta mới xứng đáng để lên trước.
- Hừ, Kim Ngưu của ngươi làm sao bì lại được với Hỏa Kỳ Lân Địa Thú của ta?
- Tốt, nói vậy để ta lên trước, nếu ta thua thì hãy đến phiên của ngươi đi.
- Ngươi...
Những người quan thám lắc đầu. Mấy tên cường giả đỉnh tiêm này sao như mấy đứa trẻ ham chơi. Là cường giả quyết đấu có thể mất mạng như chơi. Cường độ chiến đấu vừa rồi mọi người đã quá rung động. Tranh dành nhị thập cường giả của Cửu Nhai và Lạc Long Nhân chỉ đánh nát 7 vòng kết giới, nhưng còn Bạch Phụng và Lạc Long trong cả một quá trình quyết đấu chưa đến nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ) đã đánh nát gần vạn vòng phòng thủ. Với cường độ như vậy mà bọn họ có thể tranh dành ra trận. Cường giả đỉnh tiêm quả nhiên là những cuồng nhân chiến đấu.
Tuy đây là quyết đấu có tiên nhân tọa trấn nhưng như Lạc Long Nhân hiện giờ bị cụt hai chân hai tay như người vô hồn đan điền bị tổn thương rất nặng phải từ từ chữa trị đối với một cường giả thật không dễ chịu chút nào. Như cường độ quyết đấu vừa rồi chỉ cần một trong hai người bất cẩn vậy thì số phận của bọn họ sẽ còn thảm thiết hơn cả Lạc Long Nhân, sẽ biến thành một phế nhân không biết bao lâu thời gian mới có thể khôi phục lại được.
Tiêu Ngọc Lâm nếu cứ lân phiên đấu hết 9 trận vậy không chết trước thì cũng hết linh khí để mà vào Tiên Duyên Chi Địa. Trước mặt Thiên Tôn và các cường giả không thể để ra sơ hở gì. Chỉ có thể dùng mưu mô để thoát hiểm lần này. Lâm lắc đầu khuyên can mọi người:
- Các ngươi làm ơn đừng có ồn nữa. Ta sẽ đấu hết cùng các ngươi một đợt.
Hỏa Long tính nóng như lửa gầm gừ:
- Cái gì? Tiêu Ngọc Lâm người tưởng có hắc ám tinh thuần thì có thể cùng lúc đấu hết với chúng ta hay sao? Ngươi không sợ chúng ta hội đồng ngươi hay sao?
- Haizz... Các vị nghe ta nói hết. Chúng ta cùng lúc dùng một phương thức phân chia thứ hạng. Hiện giờ Bạch Phụng đã bị linh khí cạn kiệt. Vậy nếu đem hắn xếp vào hạng bét thì thật bất công cho hắn. Chúng ta cho dù cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày cũng vẫn toàn thịnh hơn hắn. Cho dù có thắng cũng không hay ho gì. Chúng ta đều có cảnh giới võ đạo sàn sàn nhau. Tuy có người nhỉnh hơn đi chăng nữa thì cũng như Lạc Long đấu Bạch Phụng mà thôi. Khó phân ra thắng bại. Vả lại ta cũng chỉ đủ linh khí để đấu với một người, nếu có may mắn thắng được thì đến người thứ hai ta cũng thua là cái chắc. Vậy so với những người sau quyết đấu cùng ta quả thật không công bằng.
- Ừm! Hỏa Long ta vì vậy phải nhất định đấu trước với ngươi, bằng không ta sẽ không thể biết được giữa hai chúng ta ai mới là người cường đại nhất.
- Con bà nó tên thần lửa ngươi chỉ biết nghĩ đến mình. Vậy Kim Ngưu của ta để xếp hạng đi đâu. Chi bằng để ta đấu với ngươi trước. Người thắng thì đấu tiếp cùng Tiêu Ngọc Lâm.
Có một người lên tiếng, người kia lên tiếng Tiêu Ngọc Lâm lại chỉ có thể lắc đầu. 10 tên cường giả mà nhao nhao như một cái chợ. Bản thể Bạch Phụng bực mình mở mắt ra hắng giọng.
- Các ngươi ồn ào cái gì. Từ từ nghe tên hắc ám kia có gì muốn nói. Nghe thử xem đề nghị của hắn là gì.
Mọi người im lặng quay về phía Lâm. Những người trên khán đài thì chỉ hứng thú theo dõi. Đâu có mấy khi có thể xem các cường giả đỉnh tiêm tranh chấp chứ. Người nào người nấy trong bọn họ đều có vũ lực nghịch thiên. Nếu đánh loạn cùng lúc thì thật sự phải do tiên nhân ra mặt mới có thể ngăn chặn. Các chí tôn giả đỉnh tiêm cũng khó lòng cản trở hết đám quái vật này. Đợi cho toàn trường im lặng Tiêu Ngọc Lâm mới từ từ đứng dậy. Trận pháp của tiên nhân vừa theo dõi vừa truyền đối thoại của đội thập cường khiến toàn trường có thể nghe rõ mồn một.
- Ta có một cách này có thể phân ra thắng bại và thứ tự của tất cả mọi người. Nhưng mà chúng ta sẽ phải dùng mạng sống ra để cá cược. Nguy hiểm của thử thách lần này còn hơn cả quyết đấu vừa rồi của Lạc Long và Bạch Phụng.
Hỏa Long to tiếng nhất vỗ đùi.
- Hừ, chúng ta trong lúc tu luyện lịch lãm cũng phải dùng mạng sống để đánh đổi lấy cảnh giới võ đạo ngày hôm nay. Sống chết của ta đã từ lâu không màng đến. Hắc Ám thành chủ ngươi nói thử là thử thách như thế nào mới có thể phân ra cao thấp giữa chúng ta?
- Chúng ta đều là những võ thần cảnh. Đã lĩnh ngộ ra thời không chi cảnh đến mức tận cùng. Chỉ là, thời không chi cảnh của ai là mạnh nhất thì chúng ta không rõ. Tuy người có thời không chi cảnh mạnh nhất không nhất thiết là người có vũ lực mạnh nhất nhưng đây cũng là một cách thi đấu rất công bằng.
- Ý ngươi muốn nói là dùng Thời Gian Tửu?
- Đúng vậy Hỏa Long Huynh. Thời Gian Tửu nếu uống nhiều, sẽ có nguy cơ lạc vào thời không chi cảnh và cảm ngộ của Hỗn Độn. Chúng ta có thể dùng thời gian tỉnh lại nhanh hay chậm của chúng ta để phân chia thắng bại. Quyết định luôn thứ hạng của Phong Thần Bảng đợt này.
- Ừm. Hỏa Long ta không có ý kiến. Không biết Lâm thành chủ nói phải uống bao nhiêu đây?
- ... Cái này chúng ta cần phải bàn thêm. 1 giọt say 100 năm. Nhưng chúng ta đều uống thay nước lã. Nếu mà có uống chắc chắn phải uống cả ao mới có thể phân định.
Nghe đến đây thì mọi người trên khán đài lắc đầu ôm xòm trách móc. Bọ họ muốn nhìn thấy cảnh giới của võ đạo, giờ lại biến thành đấu rựu, đối với những người đến quan đấu ở đây thật sự không công bằng. Tiêu Ngọc Lâm như hiểu ý điều gì lấy ra một bình ngọc lớn rót vào một lúc lâu. Sau đó truyền cho Bạch Phụng Trận Mạc Quân.
- Quân huynh đệ. Huynh đã hứa tặng Lạc Long huynh một bầu lớn. Ta đây biết Thời Gian Tửu quý giá. Ta cũng rất muốn cùng Lạc Long huynh đấu một trận. Chỉ tiếc là lần này không có dịp. Hôm nay chia rựu hẹn ngày khác quyết đấu. Các vị thấy sao? Chúng ta cũng nên chia bớt vật phẩm của Tiên Nhân cho người của anh hùng thiên hạ nếm thử. Thời gian chỉ cảnh trong đây đối với cấp võ thần cảnh là vật đại bổ. Cho dù la chí tôn giả sơ kỳ cũng có tác dụng rất lớn. Đây mới gọi là phú quý bất tận hưởng.
- Ha ha ha... Thật không ngờ một võ giả của Cổ Duệ lại có ý nghĩ táo bạo như thế này. Bạch Phụng ta phục huynh sát đất. Nếu mọi cường giả đều có ý nghĩ như huynh vậy thiên hạ này thật sự bớt đi chiến loạn rất nhiều.
Tiêu Ngọc Lâm mỉm cười hòa ái gật gù vui vẻ nhưng lại nghĩ thầm: ”Cái tên bản thể nhà ngươi đi khen ta, tức là tự khen ngươi mà thôi. Ý nghĩ của ta dĩ nhiên hoàn toàn giống với ý nghĩ của ngươi. Coi bộ lão tử còn chưa hắc ám bằng tên bản thể ngươi rồi!”
Anh hùng thiên hạ nghe được đề nghị của Tiêu Ngọc Lâm thì cũng gật gù tán thành. Có duyên hưởng một chén Thời Gian Tửu của tiên nhân quả nhiên là một việc lạc thú và cơ duyên khó gặp. Tiếc rằng mọi người cũng hiểu uống Thời Gian Tửu cũng phải chịu nguy hiểm không nhỏ. Đó là cơ duyên nhưng cũng là một liều thuốc độc. Đừng thấy 10 tên thập cường lần này có thể uống thay nước mà tưởng lầm. Thời không chi cảnh của hai người Lạc Long và Bạch Phụng đã lĩnh ngộ ra cũng phải khiến cấp bậc chí tôn giả cúi đầu thán phục. Võ thần cảnh bình thường nhìn thấy rựu này còn không dám ngửi chứ đừng nói uống.
10 người Bạch Phụng, Tiêu Ngọc Lâm lấy ra những chén to chén nhỏ trong giới chỉ rót rựu rồi dùng tinh thần lực của bọn họ đưa rựu lăng không bay ra khỏi kết giới quyết đấu. Không kể đồng minh hay kẻ thù, chỉ cần là người cảm thấy mình là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất cũng sẽ nhất quyết thử nếm rựu này.
Ba tiên nhân đứng trên thấy cảnh thái bình vui vẻ hiếm thấy như vậy thì gật gù tán thành. Nếu thế gian bọn họ cai quản được như thế này mãi vậy họ cũng sẽ sớm ngày được vũ trụ hỗn độn đề thăng cảnh giới. Tiên nhân có thiên chức. Chỉ có khi nào làm tốt thiên chức của mình mới có thể đề thăng. Lần này ba người họ đã phá lệ cho 1 tên quái thai chiếm hết thứ hạng từ 1 đến 10. Tuy coi như là 1 phân hồn nhưng thật ra cũng chỉ có một. Tên Lôi Trấn Phong này quá giảo hoạt hắc ám đi.
Khi rựu đã rót xong cho mọi người dám bắt chén. Có người đón chén to, có người đón chén nhỏ. Kể cả hai đứa nhỏ cũng không sợ đòi mỗi người một chén nhỏ. Mộc Phong gật đầu ra dấu cho Mộ Dung Ám Long để cho hai đứa nhỏ thử. Bọn họ có Thiên Nhân Hợp Nhất hộ thể, không sợ nguy hiểm tính mạng nhưng uống xong chén nhỏ kia, có lẽ hai đứa nhỏ phải ngủ một giấc rất dài. Có Mộ Dung Ám Long chăm sóc Lôi Trấn Phong không sợ con mình gặp nguy hiểm gì.
Thập cường vì muốn quyết định ra cảnh giới và thứ hạng của mình đã lấy cách này ra để định đoạt. Tiêu Ngọc Lâm lấy ra mười viên Lãnh Thạch dùng thủ thuật khống chế thiên hỏa và tinh thần lực đúc ra 11 cái bát rất to. Nói là cái bát nhưng phải chứa được cả 100 lít nước. Để cho hào hứng Tiêu Ngọc Lâm đề nghị cá cược:
- Hay... chúng ta lần đầu tiên thi đấu đâu có thể không cá cược một trận cho thỏa thích. Chúng ta cá gì đây. 1 ức thần thạch cho người thắng cuộc đi.
- Hay! Trận pháp sư ta rất thích thần thạch. Lần này chơi lớn chút đi. Mỗi người một tỷ. Kẻ thắng làm vua. Ai tỉnh lại thì lấy hết rồi bước vào Tiên Duyên Chi Địa trước. Chiếm tiên cơ trước.
- Hay! 1 tỷ thì một tỷ. Chúng ta theo.
Hỏa Long sảng khoái dốc hết Thời Gian Tửu cũng chưa đổ đầy một bát to khủng của Lâm mới đúc ra. Các người khác vì vừa rồi chia rựu cho anh hùng thiên hạ cũng không phải ai cũng đủ. Thập cường nhìn nhau cười ha hả lấy của người bát đầy chia cho người bát vơi. 1 cảnh tượng từ trước tới nay chưa từng có. Võ giả Cổ Duệ uống rựu như huynh đệ cùng người Thiên Linh Giới. Khi mười cái bát đã được san sẻ đều với nhau Tiêu Ngọc Lâm nhặt hết hơn lăm mươi giới chỉ đủ các cấp vào bình rựu mới của hắn.
- Các vị. Bình rựu của chúng ta để đựng rựu là tốt nhất nhưng không có rựu vẫn là một bảo khí không gian. Nay tài hạ để hết 10 tỷ thần thạch vào trong này. Người thắng cuộc cứ thế cầm lấy bước vào Tiên Duyên Chi Địa trước. Chúng ta sẽ tái ngộ trong đó. Cơ duyên và nguy hiểm gì chờ đợi chúng ta trong đó còn chưa biết. Hiện giờ chúng ta có thể uống rựu cùng nhau cũng đã là một cơ duyên. Sau này ai nấy đều vì cảnh giới của mình mà tranh dành, thậm chí còn phải đối đầu với các cường giả khác. Hôm nay có rựu hôm nay say, chuyện ngày mai, để mai tính.
- Ha ha ha ... Tốt... Hôm nay có rựu hôm nay say!
- Nào các vị. Tiêu Ngọc Lâm ta hôm nay có thể cùng anh hùng các tộc cùng nâng ly cũng là một vinh dự của ta. Hôm nay chúng ta có duyên gặp mặt, ngày sau chắc chắn ta sẽ cùng các vị đối đầu. Sống không oán nhau, chết không thù nhau. Con đường của cường giả đầy giết chóc. Vì đỉnh cao võ đạo của chúng ta ngày hôm nay Tiêu Ngọc Lâm ta ở đây xin cạn cùng chư vị.
- Sống không oán nhau, chết không thù nhau!
- Sống không oán nhau, chết không thù nhau!
- Sống không oán nhau, chết không thù nhau!
Tiếng vang vọng của một số cường giả đỉnh tiêm đủ gan cầm lên một chén Thời Gian Tửu của thập đại cường giả mời. Riêng Lạc Long Quân cũng được mọi người chia cho một chén lớn không kém của bọn người thập cường. 11 cái chén do Tiêu Ngọc Lâm đúc ra có mang tên của 11 người bọn họ. Những cường giả có mặt đều nhận thức Lạc Long Quân. Tuy rớt khỏi thập cường nhưng xét cảnh giới võ đạo không ai không kính phục hắn.
Tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng rồi cùng lúc nâng ly. Hình ảnh này đã được ba tiên nhân ghi lại để đánh dấu cho một đại kỷ nguyên mới sắp bắt đầu. Sau này sự kiện này được các thế hệ truyền tụng thành một giai thoại mang tên Phong Thần Tửu Hội. Là một sự kiện bắt đầu cho các chuỗi sự kiện làm rung chuyển cả vũ trụ tinh không sau đó.
Phong Thần Tửu Hội kết thúc bằng những nụ cười của những cường giả ngã ngục vì thời gian chi cảnh. Họ được tiên nhân giữ lại thân xác. Có người tỉnh lại, có người cả trăm năm mới tỉnh nhưng vì đây không phải là thử thách của tiên nhân nên không ai mất mạng. Mảnh đất này mấy ngày sau đó đã biến mất vào hư không nhưng thời gian hai mươi mấy năm vẫn thỉnh thoảng có cường giả tỉnh lại và được tiên nhân truyền tống ra ngoài.
Cửu của Tiên Duyên Chi Địa đã được mở ra sau khi Tiêu Ngọc Lâm tỉnh dậy. Những cường giả đang nín thở theo dõi giật mình khi nhận ra Tiêu Ngọc Lâm đã tỉnh lại dầu tiên. Hỏa Nhân Tà Thần sau khi uống thử một bát nhỏ thì say khướt luôn gần một ngày. Không ngờ chỉ một tuần sau đó thì Tiêu Ngọc Lâm đã tỉnh. Thời gian chi cảnh của tên này khủng bố cỡ nào chứ? Lão cũng hiểu ra cảnh giới của lão hơn hẳn Lâm và số lượng Thời Gian Tửu của Lâm uống đâu chỉ hơn lão 100 lần chứ? Tên biến thái này thật sự nếu bước vào chí tôn cảnh sẽ cường đại đến đâu?
Lâm mỉm cười nhìn tất cả các phân hồn còn đang say ngủ. Bước tới khu chính giữa cầm lấy bình rựu trống rỗng đựng 10 tỷ thần thạch đeo vào bên hông. Lâm ngước mắt nhìn sang bên thì thấy Hỏa Thần và Thiên Tôn đang tít mắt khen ngợi. Lâm quay sang hướng của Quyền Tôn lớn tiếng:
- Quyền Tôn đại nhân. Vạn bối hy vọng ngài có thể giữ đúng lời hứa. Ta thoát khỏi Tiên Duyên Chi Địa sẽ đến Hỏa Linh Thành gặp mặt Ngũ Hành Chí Tôn. Hy vọng ngài sẽ cho ta một mảnh đất cắm dùi tại Thôn Kiếm Thành.
- Ha ha ha... Tiểu tử thật sự rất thú vị. Được, bản tôn có gan chơi có gan chịu. Hẹn gặp Lâm thành chủ tại Hỏa Linh Thành vậy!
- Đa tạ tiền bối. Nhờ ngài nói với bọn họ, ta đợi họ tại Tiên Duyên Chi Địa.
Nói xong Lâm quay người cắm bát của mình xuống đất gần cửa vào Tiên Duyên Chi Địa nhất rồi bước vào truyền tống trận. Bản thể nhờ có Hắc Long Giáp giúp đỡ nên mặc dù đã sử dụng hết linh khí nhưng khi tỉnh dậy thì cảm thấy thoải mái. Linh khí tràn đầy. Không lâu sau thì các phân hồn khác cũng lần lượt tỉnh dậy cách nhau không lâu. Bọn họ thấy chiếc bát của Tiêu Ngọc Lâm cắm gần cửa truyền tống nhất thì chỉ có thể lắc đầu. Lần lượt cầm bát của mình cắm sau bát của Lâm và bản thể Bạch Phụng.
Một số người ở đây đã rò rỉ ra tin tức, Bạch Phụng là người họ Lôi. Tên là gì thì không ai rõ. Hắn cùng với Lôi Trấn Phong có quan hệ như thế nào hiện giờ đã trở thành một đề tài nóng hổi. Tại sao Lạc Long Quân lại khẳng định Lôi Trấn Phong còn chưa có chết? Chuyện của cường giả không ai dám đi hỏi. Sau khi tất cả các phân hồn tỉnh lại phải mất mấy ngày Lạc Long Quân mới tỉnh. Quân chỉ có thể thở dài cam bái hạ phong. Thứ hạng thứ 11, Quân thua không oán ai được, 10 người kia ai nấy đều có thời không chi cảnh mạnh mẽ hơn Quân. Bọn họ xứng đáng nhận danh hiệu thập cường.
Quân làm sao hiểu được. Thật ra Phong đã cùng các phân hồn tu luyện trong thời gian chi cảnh của tiên nhân rất nhiều lần. Bình rựu mà Tửu Tiên tặng đã được chia một nửa cho bản thể. Lúc nào các phân hồn cũng cùng bản thể tu luyện. Đây là lân đầu tiên của Lạc Long Quân đã trong thời gian ngắn như vậy tỉnh lại. Quân tưởng hắn thua tất cả 10 người nhưng thật ra hắn chỉ thua cho một mình Lôi Trấn Phong mà thôi. Mặt mũi của Quyền Tôn lần này quá lớn vì Tiêu Ngọc Lâm tuy thắng cũng không thắng bao nhiêu so với các cường giả khác. Hắn chỉ nhanh hơn hai khắc so với Bạch Phụng và 3 khắc so với mọi người khác.
Các cường giả chỉ có thể tiếc nối cho Trận Mạc Quân. Nếu không phải là do hắn đã đấu đến kiệt sức cùng Lạc Long Quân, thật sự khó nói ai sẽ là người chiến thắng. Các thế lực vì vậy ai cũng nói Tiêu Ngọc Lâm quá mức giảo hoạt, biết lợi dụng thời cơ để đả bại mọi người. Tuy cuộc đấu giữa các cường giả đỉnh tiêm không diễn ra một cách lý thú nhưng các cường giả tỉnh rựu đều chỉ có thể rùng mình run sợ vì độ nguy hiểm của Thời Gian Tửu. Tuy chỗ tốt rất nhiều nhưng cường giả rất dễ bị lạc vào thời không chi cảnh của tửu lực. Có thể mất mạng như chơi. Ngoài các cường giả đã tỉnh lại ra còn lại rất nhiều người vẫn chưa tỉnh lại.
Hai đứa trẻ là những tu luyện giả vẫn đang ngủ vùi. Họ được Ám Long đem về Hỏa Linh Thành trong giấc ngủ say. Hai đứa bé được tiên nhân đặc biệt chiếu cố nên trong giấc ngủ của chúng có rất nhiều giấc mơ. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khánh khách của trẻ thơ trong giấc ngủ. Nhã Lan vuốt tóc hai con mỉm cười khi thấy chúng cười. Mắt nàng hướng lên trời nhìn về Phong Thần Chi Địa thở dài:
- Ngủ đi hai con, mơ những giấc mơ về cha. Cha của hai con rất cường đại. Hai con đã gặp người rồi. Sẽ rất nhanh người trở thành tồn tại thiên hạ đệ nhất, sẽ đủ sức che chở cho chúng ta.
***
Sau khi Tiêu Ngọc Lâm bước vào Tiên Duyên Chi Địa thì Thiên Tôn đã hạ lệnh rút lui. Các thành chủ dám uống thời gian tửu cũng đã tỉnh lại. Hỏa Nhân Tà Thần lắc đầu rùng mình kể lại những gì trải qua trong khi mê ngủ. Lão đã nhìn được thời kỳ sơ khai của thiên địa nhưng không đủ thời gian chi cảnh để nhìn vào quá khứ để xem lại thời kỳ sơ khai của vũ trụ tinh không. Lão chỉ có thể chứng kiến những biến cố sau thời tiên cổ. Không nhìn thấy sự sống của một tinh cầu. Như lạc lõng vào một không gian riêng biệt mà bản thân không thể tự chủ để ảnh hưởng đến được. Sống chết của bản thân hầu như bị một bàn tay vô hình nào đó khống chế. Thật sự là một cảm giác bất an và khó chịu.
Thế mới biết Tiêu Ngọc Lâm khinh khủng đến mức độ thế nào. Hỏa Nhân Tà Thần khẳng định nếu lão uống một lúc nhiều Thời Gian Tửu như Lâm thành chủ, vậy chắc chắn chỉ có chết. Những cường giả uống chén nhỏ hơn lão cũng chỉ có thể gật gù. Bọn họ cảm thấy Tiêu Ngọc Lâm và 11 người mạnh nhất đợt này quả thật rất cường đại. Không ngờ rằng Lạc Long Quân lại thua nhiều người như vậy. Lần này chỉ cần Lâm thành chủ thoát ra khỏi Tiên Duyên Chi Địa, 5 vị các chủ ngoại vực chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đền bù. Bọn họ thật sự đã cảm thấy e sợ Tiêu Ngọc Lâm. Có một cường giả như Lâm tọa trấn ba hành tinh nhỏ giữa nơi tranh chấp quả thật sẽ khiến Thần Địa trở lên yên bình hơn rất nhiều.
Mọi người các thế lực đều nín thở trông chờ xem 10 cường giả kia khi thoát khỏi sẽ có cảnh giới như thế nào. Họ làm sao ngờ được Tiêu Ngọc Lâm sau khi vào thì đã được ba vị tiên nhân chào đón. Các phân hồn khác cũng lần lượt theo vào. Bạc tiên chỉ có thể lắc đầu cười thầm tụi người nào dám đánh cá cùng Tiêu Ngọc Lâm đều gặp kết cục thê thảm. Trận pháp của ba tiên nhân bày ra có thể làm chậm dòng chảy của thời gian. So với ở ngoài trong này thời gian sẽ vùn vụt nhanh hơn. 1 ngày ở ngoài bằng 100 năm trong này. Đây là phần thưởng dành cho Lôi Trấn Phong giảo hoạt. Bạc Tiên vui vẻ nhận thức Lôi Trấn Phong. Lão chính thức nhận mình là Lão Lừa Đảo, còn Lôi Trấn Phong là Đại Lừa Đảo.
Ba vị tiên nhân đi rồi để lại 10 phân tàn hồn bắt đầu khổ tu. Bọn họ có thời gian nhiều hơn người ở ngoài nhưng cũng không có nghĩa là có thể đuổi kịp được bất kỳ ai. Tiên nhân chỉ cho họ ở trong đây 30 ngày. Tương đương với 3000 năm tu luyện mà thôi. Hỏa Long vẫn bực mình vì thua cuộc vỗ đùi tiếc hận:
- Lão Hắc, Không ngờ ngươi dùng kế này qua mặt mọi người quan chiến quả nhiên cao minh, nhưng lão tử vẫn chưa phục ngươi đâu.
- Ha ha ha... Lão Hỏa ngươi đâu phải kẻ ngu, cuối cùng vì đại cuộc nên cố tình nhường cho ta thôi à.
- Cái rắm. Ta cố tình tỉnh lại thật nhanh nhưng vẫn không lại ngươi. Cũng may là bản thể bị tốn quá nhiều linh khí bằng không tất nhiên hắn sẽ tỉnh lại trước. Dù sao thì linh khí của cơ thể Hỗn Độn mới là cường đại nhất.
- Phải rồi. Các ngươi rất giống người thật. Ta nghĩ bản thể đã nghiên cứu ra cách luyện chế ra cơ thể người thật.
Bản thể gật gù:
- Phải, ta đã nghĩ ra cách nhưng tài liệu luyện chế ra còn thiếu rất nhiều. Chỉ khi nào bước vào chí tôn giả mới có thể luyện chế ra thân thể Hỗn Độn tuyệt đối. Chúng ta thiếu nhất vẫn là Hồn Thạch.
- Hồn Thạch? Không phải trong chí tôn mộ địa Thôn Kiếm Lâm đã lấy được một viên rất lớn rồi hay sao?
- Chỉ là một viên, không đủ cho bao nhiêu người dùng. Trong lúc luyện chế ra chắc chắn sẽ phải thử nghiệm nhiều lần. Nếu tài liệu nghiên cứu không đủ, vậy thì thảm rồi.
- Ừm... Vậy các ngươi chắc chắn đã điều tra ra ở đâu có nhiều Hồn Thạch?
- Ha ha ha... Cái vụ này phải ngươi rồi lão Hắc! Vì chúng ta suy nghĩ nơi nào có nghĩa địa của các linh hồn, nơi đó sẽ theo thời gian mà sinh ra Hồn Thạch. Ta chắc chắn tại cấm địa nào đó của Cổ Duệ Mẫu Địa có loại Hồn Thạch này.
- Hử? Nói như vậy ta phải điều tra thêm rồi. Chúng ta trao đổi thế này cũng không phải cách. Nhập vào lại đi, nhận được tin tức nhanh hơn.
- Đừng gấp. Chúng ta tu luyện nhiều cuối cùng phát giác ra một điều bất lợi của tầng hai Đoạt Hồn Quyết.
- Điều gì!
- Đoạt Hồn, Khống Hồn, Tiêu Hồn. Ba tầng. Chúng ta đã luyện đến mức tận cùng của Khống Hồn. Chỉ là các phân hồn luyện tập cùng ta thì thường xuyên được trao đổi thông tin. Còn ngươi vì ít khi gặp mặt nên số lượng thông tin nhiều vô kể, sẽ phá nát thức hải của cơ thể tên kia. Chỉ có cơ thể của Hỗn Độn Thánh Thể mới có thể chịu được sức tải. Nhưng nếu không cẩn thận thì cũng sẽ giết chết cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm.
- Cái gì? Còn có chuyện này. Đừng nói là lão tử không thể về lại cơ thể? Bắt ta suốt đời cô đơn.
- Cái đó thì không hắn. Tin tức phải từ từ trao đổi cùng ngươi. Cho cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm nhập hồn với các phân hồn khác. Sau đó mới từ từ dung luyện. Bằng không, Tiêu Ngọc Lâm sẽ chính thức không còn tồn tại. Sức lực của linh hồn sẽ xé nát thân thể yếu ớt kia.
- Nguy hiểm vậy? Vậy có gì khó đâu. Tới đây đi, từng tên một.
Hỏa Long hì hì:
- Ha ha ha... Lão Hắc, chúng ta là những phân hồn. Đều có cảnh giới võ đạo không thua ngươi. Chỉ là, cơ thể của chúng ta hỏng rồi còn có thể làm ra lại, còn của ngươi thì không thể? Cơ thể khôi lỗi này có thể chịu tải được 3 -5 năm. Còn của ngươi tuy lâu hơn nhưng mất rồi là hết. Khống Hồn Quyết là phải đoạt hồn, khống hồn. Khi chúng ta nhập lại cùng ngươi thì cũng là lúc chúng ta thôn phệ ngươi. Phải chờ đến khi vào lại bản thể thì mới có thể một lần nữa tách hết mọi người ra. Chỉ sợ ngươi sẽ bị chúng ta tù đày linh hồn. Khó chịu một lát, sẽ rất nhanh ngươi được trả tự do. Đừng trách chúng ta.
- Ha ha ha... Nếu xét cảnh giới linh hồn, ta thua các ngươi sao?
Lâm nhìn Hỏa Long mỉm cười không trả lời hắn thì giật mình hiểu ra. Hắn có cảnh giới tự phụ thế này nhưng các phân hồn cũng không kém hắn. Bản Thể lại luyện chế tinh thần đan khiến hồn lực của các phân hồn cũng được nhờ vậy mà tu luyện. Hắc Ám tuy là đại diện cho linh hồn nhưng không phải vì vậy mà có thể đè bẹp các phân hồn khác. So cảnh giới vũ lực, Lâm phải thua ít nhất đến mấy người. Hỏa Long nhờ vào Thôn Thiên Kiếm, chắc chắn có thể đè bẹp Tiêu Ngọc Lâm. Lâm bỗng nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh. Bị bọn này gặm nhắm linh hồn của hắn sao? Thật là khó chịu. Lâm dù sao cũng là một phân hồn cường đại nhất. Có tự tin chiến thắng được các khôi lỗi.
- Vậy thì còn chờ đợi gì. Hỏa Long, ngươi lên trước!
- Ha ha ha... Hắc Ám vô tri, ta cho ngươi biết tay!
Khi Hỏa Long rời thể cũng là lúc Tiêu Ngọc Lâm cảm thấy thức hải đau nhức rồi trời trăng đảo ngược vì số lượng thông tin. Nào là vũ kỹ, công pháp và các cảm nhận về thiên địa đại đạo nhân sinh ùa về. Tiêu Ngọc Lâm như người mất ký ức lâu ngày bỗng nhiên nhớ lại bao cảnh đau buồn vui vẻ. Cảm giác lẫn lộn khiến Lâm khóc gào như một em bé, rồi lại có lúc khúc khích như một tiểu cô nương. Khi Lâm mở mắt ra thì Mộc Phong nhe răng cười:
- Nói rồi mà, ngươi còn không tin. Mới chưa đầy 1 tháng. Đến phiên ta. Ngươi có chịu tiếp được hay không?
- Mẹ ... tên Hỏa Long kia đã bị ta nuốt, nhưng hắn cũng gặm nhắm của ta không ít thần hồn. Ta... cũng có một phần tính cách của hắn. Con bà ngươi muốn ăn hiếp lão tử?
- Ha ha ha... 2 phần phân hồn hợp một. Câu cuối chắc chắn là của tên Hỏa thần kia rồi. Để lão Mộc ta hồi sinh cho người.
- Ai... Đừng... Lão tử còn chưa kịp thở.
- Ha ha ha ... Không kịp thở thì bị ta ăn!
Trở về với bản thể là một quá trình đầy gian khổ. Linh hồn không chỉ có ký ức và kiến thức, bọn họ còn có thuộc tính tinh thuần. Đó mới là điều khiến thân thể của Tiêu Ngọc Lâm bị quá tải. Mỗi lần một phân hồn nhập thể cùng Tiêu Ngọc Lâm, kinh mạch hắn đều bị quá tải. Phải dần dần thích nghi. Lâm cũng nhờ vậy luyện tập được một thân thể mạnh mẽ. Có bản thể quan sát giúp đỡ Tiêu Ngọc Lâm sau một năm trong Tiên Duyên Chi Địa bắt đầu hấp thu được đầy đủ linh khí để có một thân thể cường đại mới. Lần đầu tiên trong đời mình Lâm được tu luyện Thể Tu Hỗn Thiên Công của Lực Vương Kiếm Tôn. Cơ thể của Lâm nhanh chóng thay đổi.
Đứng đối mặt cùng bản thể Lâm mỉm cười hít sâu:
- Bản thể. Chúng ta đã đến một phút cuối. Ta sẽ về lại với ngươi.
- Tên mặt trắng. Thật vất vả cho ngươi. Ta không có ngươi cũng cảm thấy không trọn vẹn. Vợ con của chúng ta đang đợi chúng ta. 3000 năm trong đây chắc chắn sẽ khiến chúng ta trở lên cường đại không gí sánh được. Nhưng ta cũng sợ, nguy hiểm chúng ta sắp đối mặt, chắc chắn cũng sẽ không nhỏ.
- Con đường của cường giả, không tiến thì lùi. Dậm chân tại chỗ ắt sẽ có ngày thua kém người khác. Nếu không ngừng thăng tiến vậy cũng có lúc bị đẩy lùi. Ta có 5 pho bìa đen đang chờ ngươi phá giải. Ta nghĩ chỉ có khi nào nhập lại với ngươi mới có thể dùng Hỗn Độn Thánh Thể để mở ra bí mật này.
- Những 5 quyển?
- Phải do Băng, Phong, Vân, Lôi, Vũ các chủ Thánh Tháp thu thập được hồi bọn họ còn trẻ. Ta rất muốn biết đây là 5 loại công pháp nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.