Chương 67: Đổ Đấu!
Độc Cô Nhất Lang
01/11/2016
Lâm nhoẻn một nụ cười tay cầm lấy phi đao. Đây là một quyết đấu công
bằng diễn ra ngay cửa vào của Mộc kết giới. Đây là một kết giới có linh
khí hệ mộc rất nồng đậm. Trong đây mọc rất nhiều linh thảo, quả mọng
chứa đựng linh khí nghịch thiên. Cũng là một nơi ưa thích nhất để các
cường giả vào lịch lãm. Lâm đã chấp nhận quyết đấu sinh tử cùng Bất Phá
Ngưu Vương. Một người dùng rìu, còn Lâm vẫn chỉ một cây phi đao cấp
thấp. Bất Phá Ngưu Vương không vội ra tay:
- Ngươi chỉ cần người cúi đầu xưng thần cùng ta lão tử sẽ tha chết cho ngươi.
Hỏa Phong hừ nhẹ dùng Phong vực của hắn lan rộng đánh bay các thuộc hạ của Ngưu Vương đang quan chiến ra xa. Hỏa Phong bực mình với cái tên đầu bò này. Hỏa Phong đưa mắt về phía các thuộc hạ của Ngưu Vương lớn tiếng.
- Ha ha ha ... Người khiêu chiến không thể bỏ cuộc giữa chừng. Để xem hôm nay ai bảo vệ đám thuộc hạ của ngươi. Các huynh đệ, giết!!!
Khi Hỏa Phong nói đến các huynh đệ hắn cũng chỉ nghĩ đến ba người khác, nhưng không ngờ lần này theo họ còn có cả 900 cường giả nữa. Toàn trường lao lên chỉ trong chốc lát đã phá nát đan điền của hơn 40 cường giả theo hầu Bất Phá Ngưu Vương. Những tên này ngày thường theo sau Bất Phá khênh khang ngang tàn hống hách đã quen. Cảnh giới cũng rất mạnh mẽ nhưng thiếu tính đoàn kết. Khi gặp cường địch thì không biết cách phối hợp. Bọn họ dựa uy của Bất Phá mà hoành hành bá đạo đã quen. Giờ bị phá nát đan điền thì vô vọng bất lực. Bất Phá Ngưu Vương lạnh nhạt khinh bỉ. Những tên yếu kém nịnh hót theo hắn cũng chả để làm gì. Hết những tên này còn rất nhiều tên khác.
Không cần chờ đợi lâu kết giới hạ xuống. Các chủ tầng bốn lộ diện làm trọng tài. Đây là cuộc đổ đấu giữa hai cường giả. Lâm quay mặt sang phía Thiên Tàn ra lệnh:
- Thiên Tàn, Hỏa Phong, các ngươi làm nhà cái. Tính bằng khắc. Nếu ai đặt ta thắng trong 4 khắc đền 1-2. Ai đặt ta thắng trong ba khắc đền 4 lần. Nếu ta thắng trong hai khắc đền 8 lần. Còn ta thắng trong một khắc đền 16 lần.
Lâm hô đến đây thì cả ngàn cường giả đã nghe tin đổ đấu theo vào. Nghe Lâm huênh hoang như vậy thì mọi người đều cười ồ. Tuy có một số người cũng nghĩ Tiêu Ngọc Lâm chắc chắn thắng thì cũng không thể thắng nhanh như vậy được. Một số cường giả ở ngoài nghe Lâm chắc chắn như vậy thì vọng hỏi:
- Lâm thành chủ, nếu ngài sau 4 khắc mới thắng thì sao?
- Ha ha ha ... Nếu sau 4 khắc mà chưa thắng thì kể như ta thua. 1 đền 100. Bản cung trả hết.
Trong số các cường giả theo vào cũng có không ít người đỉnh tiêm trong thập đại ác ma. Có cả Băng Nương Tử tươi cười nhìn Phong. Tiếng của nàng vang vọng như chuông reo:
- Lâm thành chủ. Ta muốn cá ngài thắng. Không biết Lâm thành chủ quyết định thắng ở khoảng khắc nào?
- Ha ha ha... Băng nương tử đã mở lời, vậy nàng đoán được ra ta quyết định thắng vào lúc nào thì nàng cứ việc đặt, nếu đoán trúng vậy ta xin đền cho nàng gấp đôi số tiền đã định vừa nãy.
- Wow... Ngươi chịu bao bản cô nương như vậy. Tiêu Ngọc Lâm ta yêu ngươi.
- Ha ha ha... Ta rất thích người đẹp. Có cô nương cổ vũ ta dĩ nhiên ta sẽ ra tay đúng mức với tên đầu trâu kia!
Bất Phá nghe vậy thì nổi giận đùng đùng. Không ngờ hắn muốn kiếm chút oai phong lại bị tên này phớt lờ coi hắn như là không khí. Hắn có tên là Bất Phá Ngưu Vương. Da dày thịt béo phòng ngự vô kiên bất tồi. Kể cả những tên đầu bảng tọa trấn ở tầng 5 cũng không dám cùng hắn thách đấu. Tuy hắn không giết được bọn họ nhưng phòng thủ của hắn rất cường hãn không gì phá nổi. Hắn có bốn thuộc tính mộc, hỏa, thổ, kim viên mãn. Rất gần với ngũ hành thánh thể khiến hắn có thể dùng bốn loại thuộc tính liên tiếp nối đuôi nhau tăng phúc cho các loại thuộc tính kia. Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim như một vòng tròn chỉ còn thiếu thủy thuộc tính nữa là vô khuyết.
Thủy thuộc tính không phải thuộc tính quý hiếm. Có thể dùng Kiến Linh Đan để tăng thêm thuộc tính cho hắn. Người này có thể trở thành ngũ hành thánh thể. Với tài lực của Thần Địa tại sao không bồi dưỡng hắn? Lâm nhíu mày suy nghĩ thì Bất Phá đã vung rìu lao tới. Khi kết giới mở ra đưa hai người vào thì đổ đấu đã chính thức bắt đầu. Thanh rìu hai lưỡi to cong đều của Bất Phá có thể dễ dàng phá núi. Mọi người vội vàng đặt cược. Ngoài Băng Nương Tử ra đã không ai đặt Tiêu Ngọc Lâm có thể trong vòng 4 khắc đả bại Bất Phá Ngưu Vương. Đây là khu vực liệp sát ma thú nên có rất nhiều người theo vào kéo đến xem. Đa số đều đặt cược Tiêu Ngọc Lâm sau 4 khắc mới có thể thắng. Chỉ là nếu Bất Phá Ma Ngưu có thể thắng hay nếu Lâm trong 4 khắc không đả bại được thì phải đền gấp 100 lần.
Số lượng người xin đặt cược mỗi lúc một đông. Lâm không thèm ra chiêu chỉ né tránh. 1 khắc qua đi Lâm lại hô lớn:
- Những ai chưa đặt thì đặt nhanh đi. Ta sắp phản công! Ta không thắng kể như ta thua. Ta thua sẽ đền gấp 100 lần.
Mọi người nghe vậy thì bắt đầu móc thêm tiền ra. Bất Phá nghe vậy lại nổi khùng.
- Người chết rồi thì làm sao đền?
Bất Phá có sức trâu rất cường hãn. Kết giới này đặc biệt được chế ra cho cấp chí tôn giả. Lực lượng của chí tôn giả cưỡng hãn biết bao nhiêu. Lâm vừa né tránh rìu của Bất Phá vừa tìm hiểu kết cấu của kết giới. Họ dùng thần thạch bày bố kết giới rất khủng bố. Tại sao lại không dùng kết giới này để sử dụng trong chiến tranh. Kết giới có thể dùng để giữ cường giả ở bên trong thì cũng có thể dùng nó để hộ mạng sự tấn công từ bên ngoài. Bất Phá cứ ra sức chém, bổ, đâm xỉa cũng không đụng được vạt áo của Lâm. Hai khắc qua đi các cường giả ở bên ngoài đã có thể nhìn ra được với sức trâu của Bất Phá đã không tài nào chạm được vạt áo của Lâm. Nhưng chí tôn giả đánh nhau đâu phải bổ chém như võ giả bình thường. Bất Phá chống rìu cười khỉnh:
- Ta co giãn gân cốt thế này cũng đủ rồi. Chúng ta là những chí tôn giả... nếu có đánh cũng phải mất hàng ngày. Ngươi lại đi cá cược có thể thắng ta trong 4 khắc. Ngươi một là thật sự rất cường đại, hai là ngươi biết được yếu điểm của ta. Tiêu Ngọc Lâm, chỉ cần nếu ngươi có thể chỉ điểm cho ta làm sao tăng tiến. Lão Ngưu ta sẽ cúi đầu gọi ngươi một tiếng lão đại.
Lâm quay đầu bất ngờ. Tên đại ngưu này lao vào Lâm như một tên cuồng đồ nhưng ra chiêu chả hệ thống gì cả. Hắn làm như vậy không khác gì trẻ con đang đánh lộn. Tuy từng chiêu từng thức rất khủng bố cường đại nhưng chiêu này không nối liền chiêu kia. Các cường giả ở đây cũng không nóng lòng. Chỉ cần Tiêu Ngọc Lâm kéo dài quá bốn khắc thì bọn họ sẽ kiếm được tiền cược. Cái mà bọn họ muốn thấy chỉ là kim đồng hồ đánh tròn bốn khắc mà Lâm vẫn chưa thắng hay là có thể nhìn thấy Bất Phá Ngưu Vương bổ đôi Lâm ra. Có Thiên Tàn và Hỏa Phong hai người làm nhà cái, danh vọng của họ đã đủ để quần hùng tin tưởng. Sau hai khắc qua đi Lâm mới mỉm cười nhìn Bất Phá lắc đầu.
- Ngươi là tên không ra gì. Tuy thiên phú của ngươi rất tốt. Đã có thể chủ tu ra bốn loại thuộc tính ngũ hành. Ngươi bỏ qua hắc ám chỉ để chủ tu bốn loại linh khí. Tuy hắc ám của ngươi cũng đến được tứ tinh nhưng cũng chỉ đủ để hấp thu thần hồn qua Di Hồn Đại Pháp. Bù vào đó tuy không phải thiên phú bẩm sinh của ngươi, nhưng ngươi cũng mò ra được bốn loại ngũ hành viên mãn. Thiếu thủy, thừa hắc ám. Coi như không tệ. Chỉ tiếc rằng ngươi miệng nói muốn đầu nhập vào ta nhưng lại cho tiểu đệ của ngươi đặt cược vào sau bốn khắc. Ngươi tưởng ta không để ý ra sao?
- Hề hề hề… Lâm thành chủ. Tài hạ chỉ muốn kiếm thêm chút thu nhập.
- Hừ… Ngươi đầu nhập vào Thiên Tàn Quân, nhưng sau khi cường đại thì đã tự lập môn hộ. Thiên Tàn mới bị ta thu phục, cảnh giới bị đánh tụt thì ngươi đã vội muốn lấy vị trí của hắn. Chà chà chà… ta mà thu nhận ngươi sẽ có ngày ngươi cho ta đi bán muối lúc nào không hay. Tư cách làm người của ngươi quá tệ. Ta sẽ thu thập ngươi. Ai bảo ngươi dám đổ đấu sinh tử chiến với ta. Vạn Sát Phi Đao khởi!!!
Lâm vừa nói thì hàng vạn cây phi đao lao ra khỏi giới chỉ bay vùn vụt cắm thẳng vào áo giáp của Bất Phá. Bất Phá Ngưu Vương không hổ với danh xưng có lực phòng thủ nghịch thiên. Hắn đã mấy lần đổ đấu cùng các cường giả khác, cuối cùng hai bên xin hòa vì Bất Phá có lực phòng thủ quá cường đại. Không chí tôn nào có thể phá thủng. Cho dù Bất Phá có lực công kích không mạnh nhưng với lực lượng phòng thủ của hắn, hắn hoàn toàn không sợ bị ai lấy mạng.
- Ha ha ha… Lâm thành chủ, ta biết ngươi rất cường đại, tài phú lại nhiều. Đi theo ngươi dĩ nhiên kiếm được thứ tốt. Lão tử bao năm nay tung hoành Thánh Tháp cũng muốn kiếm ít tài phú để tu luyện mà thôi. Muốn dạy đời ta ha ha ha… Lần này ta đem cả tài sản ra cá với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ xin chịu hòa với ta mà thôi.
- Ngươi thật sự rất tồi. Thách đấu cùng người cường đại lại chỉ cầu có thể đánh hòa với người khác. Ngươi ngũ hành thiếu thủy nên công kích có điểm bị đứt quãng hay sao? Dùng thủy thuộc tính Kiến Linh Đan, nhưng hình như … ha ha ha… ngươi đã dùng quá nhiều lần kiến linh đan khiến thuốc vô hiệu hóa. Ha ha ha… muốn dùng kiến linh đan mà không sợ bị kháng thuốc thì phải dùng loại đại thành trở lên. Giết ngươi đối với ta thì khó gì. Để ta dạy ngươi bài học đơn giản về ngũ hành.
Mồm Lâm nói nhưng tay luôn phiên không ngừng nghỉ khống chế 1 vạn phi đao luân phiên đánh vào vòng phòng thủ của Bất Phá. Bất Phá tươi cười mặc kệ cứ dùng từng lớp một để phòng thủ. Hắn như khúc gỗ cứ trơ ra không biết sợ. Nhưng dần dần thì Bất Phá cảm thấy linh khí của mình bị ăn mòn với tốc độ kinh người. Linh khí hắn dùng là để tạo dựng một vòng phòng thủ liên miên bất tận. Tiếc rằng vòng tròn của hắn lại thiếu đi Thủy Hệ khiến linh khí của hắn sau mỗi lần kết giới bị đụng đều phải xuất ra một lượng linh khí nhất định để bù vào. Không phải là một vòng trong luân phiên lưu chuyển như Ngũ Hành Trận Pháp của bản thể đã dùng. Bất Phá phát hiện ra linh khí bị hao hụt nhưng hắn lại quá mức tự phụ cười ha hả:
- Ba khắc sắp trôi qua. Ta thắng là cái chắc.
- Kịch hay giờ mới bắt đầu, ngươi mừng vội làm cái gì?
Vạn Sát Phi Đao lập tức biến chuyển đánh vào 4 điểm của Bất Phá: Cổ, trán, ngực và lưng. Bất Phá cũng không chịu lép vế đánh ra những rìu ảnh phản kích. Trong kết giới đổ đấu các nền đất rung chuyển khi phải chịu sự oanh kích bá đạo của rìu pháp. Lâm dùng thân pháp né tránh, chọn những điểm yếu của chiêu thức rồi dùng phi đao xuyên phá. ”1 cây không làm nên non vạn cây trụm lại cho em về thành.” Bất Phá bị phi đao đánh túi bụi từ tứ phía vừa phải phòng thủ vừa phải phản kích nhưng thân pháp của Lâm quá nhanh khiến Bất Phá không có cách nào hoàn thủ. Lâm cười ha hả như kẻ khát máu. Tiêu Ngọc Lâm của ngày thường luôn hòa ái nay không còn đâu nữa.
- Ta dạy ngươi một bài học về ngũ hành. Tim thuộc hỏa, gan thuộc mộc, tỳ thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy. Ngươi yếu thủy tức thận của ngươi so với các chức năng khác kém. Vậy ta đánh vào điểu yếu của ngươi thì sao?
Lời vừa dứt hơn một nửa số lượng phi đao chia ra năm điểm tim, gan, tỳ, phổi, thận liên tục oanh kích. Khi các mũi phi đao chạm vào vòng phòng thủ của Bất Phá thì hắn đã rất nhanh dùng linh lực bày lại. Đồng thời Bất Phá cũng cảm thấy những mũi phi đao ngày càng đánh vào sát vào ngũ tạng mình hơn. Nhất là thận bị uy hiếp mạnh mẽ. Hắn không có thủy thuộc tính nên phải dùng linh khí hệ khác bù vào. Tưởng rằng vòng tròn linh khí nơi nào cũng đều mạnh mẽ như nhau thì ra không phải. Vòng tròn linh khí bảo hộ của Bất Phá không phải viên mãn, có điểm yếu và điều này đã bị Lâm tìm ra.
Bất Phá cảm thấy hơn bao giờ hết muốn thắng bởi vì hắn cảm thấy lần này sát ý của Lâm quá nặng. Hắn thua là sẽ chết chắc. Bất Phá phóng ra những rìu ảnh như có thể phá nát một ngọn núi. Rìu ảnh đánh đến đâu đều khiến mặt đất rung chuyển đến đó. Không ngờ kết giới này đủ để bao phủ che chở bằng không cả lối vào này đã trở thành bình địa từ lâu. Bất Phá dường như nhìn ra điều gì đó trong thân pháp của Lâm. Hắn di chuyển rất nhanh nhưng cũng chỉ di chuyển đến một số địa điểm nhất định. Hắn đã bỏ hết phòng thủ, chỉ cần đánh trúng một lần là có thể giết chết Lâm ngay lập tức.
Bất Phá nắm chắc cây rìu lớn nghĩ thầm: ”Di chuyển nhanh thì đã sao? Ta bao phủ các điểm mà ngươi di chuyển để xem ngươi làm sao né.” Nghĩ đến là làm. Bất Phá vung rìu đánh ra tuyệt chiêu Địa Nguyệt Trảm. Rìu ảnh bay đầy trời rất mạnh mẽ bay về phía Lâm. Lâm cười nhếch môi không né tránh tế ra một lớp bắn rất dày để chắn trước mặt hoàn toàn chặn lại một rìu của Bất Phá. Lâm cười ha hả:
- Cảnh giới của phòng thủ tuyệt đối đó là không gì phá nổi. Nhưng nếu không bị đánh trúng thì không cần phòng thủ. Đánh người trước thì sẽ không bị người đánh. Tiếc cho ngươi là ta không chỉ có thân pháp tuyệt luân. Ba tuyệt chiêu của ngươi sao không đem ra sử dụng đi? Ngươi thua thì chỉ có nước chết.
Tiếng đồng hồ tíc tắc reo vang. Ba khắc đã hết. Bất Phá gằn giọng lớn tiếng.
- Tiêu Ngọc Lâm. Người rất cường đại, chỉ mới là võ thần cảnh đã có đủ tư cách khiêu chiến chuẩn chí tôn cảnh vương giả như ta. Tiếc rằng muốn lấy mạng ta ngươi còn quá kém. Với Vạn Sát Phi Đao ngươi có thể mài chết ta. Nhưng ngươi cũng cần thời gian. Lâm thành chủ. Ta xin chịu thua, nếu ngươi có thể tha cho ta một mạng, bản tôn xin thề đi theo ngươi không dám hai lòng.
- Ha ha ha... Ngươi biết sợ rồi sao, muốn kéo dài thời gian trước khi phản công? Ta chính là sẽ đánh bại ngươi tại khắc thứ 4 này. Một tên vô lại như ngươi chuyên môn thay lòng đổi dạ, bản thành chủ không cần. Chết đi.
Linh thạch lóe sáng che khuất kết giới bên trong. Những tiếng leng keng nổ vang trong kết giới. Bên ngoài không ai nhìn thấy gì chỉ nghe thấy những tiếng nổ, tiếng của binh khí va chạm rồi đùng một tiếng thất thanh của Bất Phá Ngưu Vương.
- Không, đừng, Lâm thành chủ xin tha mạng.
Rồi tiếng của Bất Phá Ngưu Vương ú ớ dần. Kết giới được giải tỏa, Lâm bước ra tươi cười. Áo giáp của Bất Phá đã bị hàng vạn chỗ thủng to khủng bố. Những người quan thám đều không thể hiểu nổi chỉ bằng phi đao có thể đánh ra nhiều vết thương cỡ lớn như vậy hay sao? Thần hồn của Bất Phá đã không còn. Những người quan chiến chỉ tiếc hận lắc đầu. Tiêu Ngọc Lâm này đợi đến khắc thứ 4 mới thật sự ra tay nhưng lại không cho ai biết hắn đã ra tay cách nào. Phong các chủ nhíu mày bay đến nhìn thân xác đã dần lạnh của Bất Phá Ngưu Vương bỗng nhiên nhớ ra điều gì Tiêu Ngọc Lâm đã nói: “Vũ kỹ, vũ khí tiểu bối có rất nhiều!”
Lâm gật đầu hiền hòa chào Phong các chủ. Lão nhìn lại Lâm như nhìn thấy một tên quái vật giọng lão thì thào: “Là dùng tất cả các loại vũ khí mà hắn có. Phi đao công kích yếu nhưng các vũ khí khác thì lực công kích rất kinh người. Là hắn có thể liên kết cùng rất nhiều loại vũ khí và dùng vũ kỹ của vạn sát phi đao để phóng các loại vũ khí đó ra cùng một lúc. Bất Phá Ngưu Vương này cuối cùng cũng bị xuyên nát. Thần hồn bị thiêu đốt triệt để. Tiêu Ngọc Lâm này quá kinh khủng, quá biến thái!”
Lão các chủ rùng mình một cái nhìn lại đan điền của Lâm nhưng hình như Tiêu Ngọc Lâm đã dùng một bí pháp gì đó che giấu hơi thở và thế giới đan điền của mình. Nếu hắn không chịu khởi động thế giới đan điền của mình thì ai có thể nhìn ra được cảnh giới của hắn. Tên này trước hé lộ, sau lại che giấu. Rõ ràng là lúc hắn hé lộ ra cũng không phải tất cả sự cường đại của hắn.
Các thủ lĩnh chắp tay chúc mừng Lâm. Không ngờ bao người đổ đấu cũng chỉ có 2 người thắng cuộc. Một là Băng Nương Tử còn người kia là một tiểu đổi trưởng của một đoàn đội nhỏ, chỉ cỡ 5 người. Cảnh giới của năm người này cũng chỉ là chí tôn cảnh sơ kỳ 2-3 loại thuộc tính. Người nào vào đây cũng chủ tu hắc ám. Ngoài hắc ám ra còn chủ tu một số thuộc tính khác, nhưng những thuộc tính này lại không nhiều. Bọn người Hỏa Phong, Băng Nương Tử là những thiên tài chủ tu hai hoặc ba loại thuộc tính. Không ngờ tiểu đội 5 người kia cũng thuộc số thiên tài như vậy.
Lâm bước tới đưa cho trưởng đoàn một giới chỉ. Bọn họ đã đặt cược 1000 thần thạch. Số lượng này quá ít, nhưng cũng đã là một món tài phú không nhỏ. Trưởng đoàn của tiểu đội nhận lấy giới chỉ, đem tinh thần thẩm thấu vào thì bỗng giật mình. Trong đây không những có đến 5000 thần thạch còn có thêm vũ khí, áo giáp, hài, bảo vệ tay đủ loại đúng kích cỡ của 5 người. Vật phẩm đều thiên cấp. Tên đội trưởng vội vã chắp tay cung kính:
- Tài hạ Mạc Kinh Kiếm, người đứng đầu của Mạc gia Ngũ Tử. Theo thứ tự của tiểu tướng là Kiếm, Đao, Thương, Đan, Khí.
- Bái kiến Lâm thành chủ.
Năm người cúi gấp đầu xuống rất cung kính. Lâm cũng không ngại chạy vội đến nâng họ dậy.
- Các ngươi không phải thuộc cấp của ta. Không cần dùng đại lễ đối với ta. Mọi người cùng là võ sĩ của Thần Địa. Chúng ta có thể coi nhau là những chiến hữu.
- Tại hạ là thân phận thấp hèn, thật sự không dám nhận đứng cùng hàng cùng thành chủ.
- Ha ha ha... các ngươi đừng quên, chỉ mấy năm trước TA ... cũng chỉ là một sinh tử cảnh. Anh hùng không kể xuất thân. Ta chỉ quan tâm là người như thế nào và tiềm năng của các ngươi mà thôi. Bản thành chủ không lòng vòng. Năm người các ngươi hãy theo ta đi!
Lâm nói ra như một huấn luyện viên của The Voice. “Về với đội của anh đi em”. Thư thái của hắn rất giống Mr. Đàm khi khẳng định: “Em! Là phải về với đội của anh thì mới có tương lai nhất!” Rất bá đạo nhưng không thiếu vẻ ân cần thành khẩn. Năm người huynh muội họ Mạc không thể không động dung nhưng lại lắc đầu cúi gằm xuống.
- Được Lâm thành chủ yêu mến, năm huynh đệ tỷ muội chúng tôi cảm kích bất tận. Chỉ là chúng ta xuất thân là người của Phong Thần Thành. Trước khi chưa có lệnh của thành chủ cho phép, tiểu tướng chỉ sợ phải làm Lâm thành chủ thất vọng.
- Aihhh... Thật là tiếc quá. Vậy các ngươi cứ ráng đi theo Phong Thần Thành Chủ. Chúng ta có duyên gặp mặt vậy cũng có thể kết giao. Chỉ cần sau này các ngươi cần sự hỗ trợ của bản thành chủ, ta sẽ tận lực đáp ứng.
Lâm nói xong vỗ vai của Mạc Kinh Kiếm. Nét mặt không thể giấu được vẻ tiếc nuối thở dài rồi quay người hướng Băng Nương Tử tươi cười:
- Người đẹp, cô có muốn theo chúng ta kiếm chút lợi nhuận hay không đây?
- Ha ha ha... Lâm thành chủ. Ngài quả nhiên rất hào phóng. Đối với thuộc hạ chiếu cố hết sức có thể. Ta đối với ngài vừa yêu vừa hâm mộ rồi đó.
- Hề hề... người đẹp chiếu cố ta vậy bản thành chủ thật sự đỏ mặt đó. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
- Được.
Lâm giao ra cho Băng Nương Tử một giới chỉ có đến bốn vạn thần thạch. Băng Nương Tử cầm giới chỉ thì miệng tươi như hoa. Lâm thành chủ này quả nhiên là người rất biết mua chuộc lòng người. Tuy năm người họ Mạc không thể đi theo hắn nhưng lòng của bọn họ đã bị sự đối đãi chân thành của Lâm làm bọn họ cảm động. Trước khi rời đi Mạc Kinh Kiếm còn nói với lại:
- Lâm thành chủ, số tài phú này... chúng tài hạ...
- Ha ha ha... Kiếm huynh đệ. Bản thành chủ thành tâm muốn kết giao cùng các vị. Lần sau gặp mặt nhất định sẽ mời mọi người uống rựu. Hôm nay ta còn có việc cần làm. Hẹn ngày tái ngộ.
- Vậy... Đa tạ Lâm thành chủ.
- Ha ha ha ... đi.
Tiêu Ngọc Lâm nắm tay Băng Nương Tử một đường bay vào trong sơn cốc hệ mộc. Không lâu sau thì tiếng của linh thú đã vang dội. Tiêu Ngọc Lâm này ra tay quá bá đạo. 900 người đi theo hắn cũng không phải những kẻ ăn chay. Cả một vùng đất ở đây đã biến thành địa bàn của Lâm. Hắn muốn đi đâu thì đi, muốn đến đâu thì đến. Linh thú cản đường hắn chỉ có thể bị giết. Linh thú cấp chí tôn cảnh cũng không tài nào chạy thoát được sát chiêu của Hắc Phong đoàn do Tiêu Ngọc Lâm dẫn đầu. Sau khi Lâm đi rồi Phong các chủ mới chửi đổng:
- Con bà nó... lão tử lơ đãng còn quên chưa thu phí bày kết giới. Chuyến này lỗ nặng rồi Haizzz... Cái tên Tiêu Ngọc Lâm này, đến một thiên tài như Bất Phá cũng không chừa lại.... Haizzz...
Lão nhún nhảy vài cái đến trước mặt của 5 người họ Mạc. Mạc Kinh Kiếm rất nhanh đưa tay thủ lễ:
- Mạc Gia Ngũ Tử của Phong Thần Thành bái kiến Phong các chủ.
- Ừm... 5 tiểu gia hỏa các ngươi rất khá. Tại sao các ngươi lại đoán ra Tiêu Ngọc Lâm kia sẽ thắng ở khắc thứ 4?
- Khải bẩm Phong các chủ. Cái đó là do Đan muội của ta đã đoán ra. Chúng ta chắc chắn Lâm thành chủ sẽ thắng nhưng ngài lại báo lượng cược ra như vậy, chắc chắn là muốn đưa tiền cho người khác dùng. Ngài cũng chỉ là tiện tay giết chết Bất Phá mà thôi. Ai bảo hắn không biết điều còn dám đi đổ đấu với một cường giả như Lâm thành chủ cơ chứ.
- Ha ha ha... điều ta muốn biết là tại sao các ngươi lại nghĩ rằng Lâm thành chủ sẽ thắng ở khắc thứ bốn?
- Dạ là vì lý do kinh tế.
Đôi mắt của Phong các chủ lóe lên. Đúng vậy, nếu tất cả đặt cược Lâm thắng vào khắc thứ 4, thì Lâm cũng phải đền bù ít nhất. Đó cũng là thời khắc mọi người mong đợi nhiều nhất. Vì sau đó là Lâm thành chủ sẽ phải bù lỗ. Dĩ nhiên nếu cược thì chỉ có cược vào khắc thứ 4. Lâm đang phóng tiền thu mua thuộc hạ. Nhưng hắn không phải ai cũng thu phục. Những tên nào vô tình vô nghĩa như Bất Phá Ngưu Vương thì hắn sẽ nhất định giết chết. Bât Phá Ngưu Vương vào năm 15 tuổi, chỉ vì ham lợi trước mắt nên đã tự diệt cả tộc của chính mình để cướp bóc tài bảo. Sau đó trốn biệt vào rừng sâu tu luyện. Đến khi hắn trở thành sinh tử cảnh thì vào Thánh Tháp tầng một chính thức trở thành cường giả đỉnh tiêm. Hắn theo người nào thì rồi cũng sẽ giết chết người đó để trở thành kẻ thay thế. Hơn 1000 năm trước Bất Phá leo lên tầng thứ 4 và từ từ trở thành một trong thập đại ác ma.
Tiếc rằng ngày hôm nay hắn đã bị bại. Thi cốt vô tồn, thần hồn bị diệt. Tiêu Ngọc Lâm kia trong vòng thời gian ngắn ngủi đã thu phục được từ tên thứ 7 trong thập đại ác ma trở xuống. Đến Băng Nương Tử lạnh nhạt vô tình cũng liếc mắt đưa tình cùng hắn. Phong các chủ gật gù hài lòng đánh vào ấn ký của mình một linh thạch. Linh thạch chuyển biến thành 4 con bươm bướm màu đen nhánh rồi lao vút lên không trung biến mất. Trên lầu 5 Băng Các Chủ đang nghiên cứu một quyển sách thì quay lại bắt lấy con bướm màu đen này. Bươm bướm hóa hình thành linh thạch lóe sáng truyền tin rồi biến mất.
Băng Các chủ nhíu mày gật gù rồi ngồi xuống loay hoay viết một cái gì đó sai người truyền đi. Đưa tin xong rồi lão vẫn nhíu mày. Người có thể đánh bại các thiên tài Thiên Linh giới hay sao? Rất lâu rồi Thần Địa không xuất hiện một cường giả đỉnh tiêm trên Phong Thần Bảng. Có lẽ đợt này bọn họ sẽ có cơ hội và hy vọng rồi.
Tin tức Tiêu Ngọc Lâm chính thức đả bại Bất Phá Ngưu Vương như một làn sóng rất nhanh lan truyền toàn bộ Thánh Tháp. Võ Thần Cảnh đả bại một trong thập đại ác ma trong lúc đổ đấu công bằng. Hắn đã chính thức phá được hộ giáp bất bại của Ngưu Vương mà ngay cả đệ nhất cường giả tầng 5 cũng không làm được. Tiêu Ngọc Lâm này vì sao cường đại như vậy?
***
Tin tức rất nhanh cũng truyền đến tai của Thiên Tôn. Lão cười ha hả trước mặt các bá quan văn võ.
- Các ngươi còn muốn ta chứng minh điều gì về Tiêu Ngọc Lâm ngoài việc hắn rất khó gặm. Các ngươi còn muốn đối đầu với hắn nữa thì chỉ có nước chết mà thôi. Việc của các ngươi bản tôn từ nay không quản. Nhưng người nào cản trở Tiêu Ngọc Lâm thu thập tình báo cho ta kẻ đó sẽ chết rất thê thảm. Bãi triều!
Hình ảnh của Tiêu Ngọc Lâm sử dụng Vạn Sát Phi Đao của lão cũng được chuyển về. Nhìn bề ngoài thật sự rất giống Vạn Sát Phi Đao, nhưng cách của hắn dùng đã có rất nhiều điểm riêng biệt. Vạn Sát Phi Đao dùng tinh thần lực câu thông cùng phi đao để khóa lại kẻ thù, có thể bách phát bách trúng. Nhưng cũng phải đòi hỏi người dùng có tinh thần lực khủng bố cỡ nào. Trong một mật thất Thiên Tôn đứng song song cùng 2 vị Băng và Phong các chủ xem xét thân hình đã tàn tạ của Bất Phá Ngưu Vương. Cái tên Bất Phá giờ nghe lại thật buồn cười. Không thể ngờ rằng hắn dựa vào vòng bảo hộ mà bất bại bao năm giờ đây lại bị Tiêu Ngọc Lâm hủy diệt chỉ trong 4 khắc đồng hồ.
Thiên Tôn sờ cằm suy nghĩ thành tiếng:
- Đây rõ ràng là các loại vũ khí. Có vết tích của đao, thương, cung, kiếm đủ các loại.
Phong các chủ cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng thế. Hắn có từng nói qua, hắn thu thập được rất nhiều bí kíp, vũ khí. Bí kíp hắn đã giao lại cho chúng ta. Còn binh khí hắn vẫn còn giữ lại rất nhiều. Chỉ là...
- Chỉ là dùng bí quyết của Vạn Sát Phi Đao để cùng lúc khống chế nhiều loại binh khí như vậy, thông điệp của hắn đã rất rõ ràng. Tiềm lực của hắn còn trên cả ta!
- Thiên Tôn. Bây giờ ngài tính sao?
- Ha ha ha ... Ta đã sớm ngày muốn thu phục hắn, nhưng hắn ở dưới trướng của ta sẽ phải chịu nhiều ủy khuất vì không phải là người họ Thiên. Vả lại, các thành chủ khác, ngoài Hỏa Nhân ra cũng sẽ chèn ép hắn một đầu. Cứ quyết định như vậy đi. Chuyển hắn đến nội các. Giao lại cho năm người Thiên, Địa, Ma, Âm, Hồn dạy dỗ đi.
- Thiên Tôn. Giao hắn cho năm tên điên đó, ta không phục.
- Hử ... Thánh Tháp muốn chính thức thu nhận hắn sao? Không phải 5 người các ngươi đã có truyền nhân vừa ý rồi sao?
- Ha ha ha... Thiên tài như Tiêu Ngọc Lâm, đi đến đâu mà chả được chào đón. Ta nghĩ cứ để hắn ở lại Thánh Tháp cho hắn lịch lãm đi. Thiên tài như hắn chỉ có thể từ từ ma luyện. Để cho hắn tự đi con đường mà hặn chọn. Hắn sẽ trở thành một cường giả đỉnh tiêm chỉ sau ngài.
- Sau ta? Ta chỉ sợ nếu cho hắn mấy vạn năm, hắn chắc chắn siêu việt ta. Vậy cũng tốt. Thiên Tôn ta đây rớt cuộc cũng để lại được một truyền nhân rồi ha ha ha...
- Chúc mừng Thiên Tôn.
Hai vị các chủ ríu rít vui vẻ chúc mừng người đứng đầu của Thần Địa. Họ dù sao cũng là những hàng con cháu trực hệ của Thiên Tôn. Tuy tuổi tác cách xa, nhưng chỉ vì sự tồn tại của Thiên Tôn mà Thần Địa mới được phát triển như ngày hôm nay. Cho dù bọn họ có nắm trong tay quyền sinh quyền sát của cả Thánh Tháp quan trọng thì đối với Thiên Tôn bọn họ vẫn một mực cung kính. Họ còn sợ bảo hộ cho Tiêu Ngọc Lâm sẽ chọc giận Thiên Tôn, nào ngờ lão lại mừng rỡ khi Tiêu Ngọc Lâm cường đại như vậy. Đối với Thần Địa dĩ nhiên đây là một tin đáng mừng.
Khi hai vị các chủ đi rồi từ trong bóng tối một thân ảnh hiện ra. Thiên Tôn cúi đầu chắp tay thủ lễ.
- Ma sư, ngài nhìn!
- Ừm... Tiêu Ngọc Lâm này rất khá. Không ngờ cuối cùng Thần Địa cũng sinh ra một tiểu tử biến thái như hắn. Ngươi có muốn xem trước khi chết hắn đã sử dụng vũ kỹ như thế nào hay không?
- Ma sư, hắn đã dùng thiên hỏa thiêu đốt thần hồn của Bất Phá. Cả mười điểm tụ khí cũng bị hắn đánh nát. Ra tay rất nặng không để lại dấu vết. Ta cũng muốn xem nhưng không có cách.
- Ha ha ha... Tên này cũng thật đáng sợ, nhưng hắn đang muốn cho ngươi cố tình xem tiềm lực của hắn. Mắt của tên kia đã bị hắn bẻ lộn lại. Hãy móc mắt tên kia ra xoay lại thì ngươi sẽ nhìn thấy.
- Xoay lại tròng mắt?
- Đúng vậy, tròng mắt của con người trước khi chết sẽ ghi lại hình ảnh cuối cùng của cuộc đời mình. Ha ha ha... ngươi dùng tinh thần lực phóng to ra cho ta cùng xem. Tiêu Ngọc Lâm này... ta thích!
Thiên Tôn hơi rung động nhưng rồi cũng đem hình ảnh trong tròng mắt của Bất Phá ghi nhận lại trong linh thạch rồi phóng nó ra. Hình ảnh của Tiêu Ngọc Lâm dùng tinh thần lực khống chế các loại binh khí như đao, thương, cung, kiếm, kích, mác và phi đao bay rợp trời. Tiêu Ngọc Lâm được một băng nhân bao phủ bay đến chuẩn bị dùng quyền oanh kích. Thiên Tôn lắp bắp:
- Hắn đã hòa nhập cùng một thể với Băng Xương Quang Hỏa. Hắn... Ha ha ha... Hắn ... ha ha ha...
***
Băng Nương Tử quay phắt người lại yểu điệu dựa vào một gốc đá biểu lộ ra một thân hình tuyệt mỹ.
- Lâm thành chủ, ở đây chỉ có hai chúng ta. Thành chủ bày tỏ gì với ta đi chứ.
Nói rồi nàng liếm môi rất tinh nghịch như một ma nữ. Băng Nương Tử không phải chỉ vì nàng băng lạnh như tuyết mà nàng đúng là một loài bọ ngựa. Sau khi phối giống xong, nếu con đực không chạy nhanh, con bọ ngựa cái sẽ cắn đứt đầu của con đực. Tên Băng Nương Tử có ý nghĩa máu lạnh vô tình là như vậy. Lâm nhìn Băng Nương Tử mỉm cười rồi nháy mắt:
- Ta muốn ra tay cùng ba nhà Trình, Quác, Dương gia. Phiền cô chuyển lời đến ba vị thành chủ. Cùng ta và Hỏa Thần đại nhân sẽ phân chia lợi nhuận, còn không thì họ trước sau gì cũng sẽ là kẻ địch của ta.
- Nghe nói Lâm thành chủ đã từng nói không có kẻ địch vĩnh cửu, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi nhuận vĩnh viễn. Làm phiền Lâm thành chủ cho ra cái giá đi. Để xem lợi hại ra sao?
- Lợi nhuận của chúng ta là ở ba nhà Dương, Quách, Trình!
- Ý của ngài là...
- Đúng vậy!
- Ngài chắc cũng biết trong Dương gia có người họ Tiêu.
- Ha ha ha... tin tức về Tiêu Ngọc Hà bổn thành chủ đã nắm bắt từ lâu. Chuyện năm xưa có quá nhiều người biết. Dĩ nhiên ta cũng không ngoại lệ.
- Vậy... Ngài muốn làm sao?
- Ha ha ha... Ta đã diệt hết đám hậu bối cường đại nhất của ba nhà bọn họ. Ta sẽ diệt nốt những tên trưởng lão của bọn họ. Còn những hậu duệ yếu ớt của bọn họ, ta cũng không ngại để nhị vị thành chủ chiếu cố. Dù sao thì việc bọn họ đã đầu nhập vào nhị vị thành chủ là việc ai ai cũng biết. Tiêu Ngọc Lâm ta tất nhiên sẽ không vì việc tư mà làm mất mặt của nhị vị thành chủ.
- Vậy chúng tôi có thể giúp ngài điều gì?
- Ha ha ha... Bọn người kia thấy lợi quên nghĩa. Chỉ cần bọn họ nghĩ rằng có thể chắc chắn giết được ta thì bọn họ sẽ nhất định ra tay. Thiên Âm kết giới, đó là nơi ta muốn đến sắp tới để tìm kiếm Băng Tuyền Thảo.
- Băng Tuyền Thảo là linh thảo dùng để luyện chế ra Kiến Linh Đan băng thuộc tính và ngay cả Nhập Tôn Đan? Thu thập tài bảo chỉ là việc phụ, giết người mới là việc chính?
- Ha ha ha... Đúng vậy.
- Vậy ăn chia?
- Hử... Ta không cần dùng đến Kiến Linh Đan. Lời nhuận này bản thành chủ lấy 2 phần cũng đủ rồi. Tám phần còn lại chia đều cho các vị thành chủ chắc không vấn đề gì chứ?
- Ngài và Hỏa Thần đại nhân đang chia món lời Kiến Linh Đan. Ngài định ăn nói sao với Hỏa Thần đại nhân?
- Hừ... Việc của ta với Hỏa Thần tiền bối, tự ta biết lo liệu. Tầm mắt của ta và Hỏa Thần Thành Chủ đã để ý cao hơn rồi. Các vị thành chủ khác nếu có đủ thành ý thì cùng ta chia lợi nhuận, cùng ta gánh vác. Nếu không ha ha ha... vậy thì thật sự ta phải xin lỗi.
Sát vực bao phủ. Băng Nương Tử chỉ kịp dùng Băng Vực đối kháng nhưng sát vực như có sức thôn phệ cả băng thuộc tính. Nàng hoàn toàn bị khắc chế rơi vào cảnh tuyệt vọng nhưng nhoáng một cái sát vực mất tích. Lâm nhìn nàng tươi cười. Còn Băng Nương Tử mặt tái mẹt không còn một giọt máu. Sát vực quá khủng bố. Ảnh hưởng cả đến tâm trí con người. Sát Vực tầng thứ 2. Từ khi nào hắn đã đạt được. Ngay cả nàng là một thiên tài trogn số các thiên tài cũng chỉ có băng vực tầng một. Bao lâu nay cũng lẹt đẹt tại cảnh giới này mà thôi. Hắn... hình như chỉ mới bước vào võ thần cảnh trung kỳ... hay là hậu kỳ đây? Cảnh giới của hắn quá mù mịt, đến một chí tôn giả như nàng cũng khó lòng nhìn ra.
- Được, ta sẽ chuyển lời. Việc kế tiếp đó sẽ tùy vào Lâm thành chủ. Băng Nương Tử xin cáo từ.
- Ha ha ... cung nghênh Nương Tử!
Lâm chắp tay cung kính nhìn chằm chằm vào bộ đùi non của Băng Nương Tử. Hắn gọi như vậy cố nhiên khiêu khích Băng Nương Tử. Nàng cũng không vừa mỉm cười thật tươi liếm môi.
- Ha ha ha... Sắc đảm của thành chủ sẽ có ngày ta lãnh giáo.
Nói xong nàng bay về phía cửa ra vào kết giới. Trong thức hải của Lâm 8 linh hồn Nô Gia âm trầm suy nghĩ. Vì sao chủ công lại không đoạt xá Bất Phá Ngưu Vương. Để cho một người bọn họ đi ra giúp đỡ ngài. Lâm dường như hiểu được tâm sự của những thuộc hạ này tự mình thì thào:
- Con người bản tính khó đổi. Một tên vong ơn bội nghĩa lại trở thành kẻ trung tâm cẩn cẩn không phải rất đáng nghi hay sao? Vả lại hắn có thể trở thành vương giả rất cường đại. Giữ hắn lại chỉ đem lại phiền phức. Dùng không dùng được, giữ không giữ lại được. Hừ...
Phiền phức ở đây Lâm nhắc đến đó là tai họa cho Thiên Linh Giới. Nhờ cơ hội này tiêu diệt Bất Phá Ngưu Vương. Bớt đi một mối tai họa ngập trời cho võ giả Thiên Linh Thế Giới sau này.
Khi thấy Băng Nương Tử rời khỏi thì bốn người Hỏa Phong đã tìm hiểu được động tĩnh của đám linh thú khu vực quanh đây. Hỏa Lôi hốt hoảng chạy lại.
- Lâm thành chủ. Không xong rồi. Linh thú kéo đến chỗ này không kịp ở lâu. Xin ngài ra lệnh rút.
- Hử? Rút là rút thế nào. Truyền lệnh của ta. Tiến vào thung lũng. Trên đường không được phá một cọng cây, cọng cỏ. Tránh va chạm cùng đám linh thú.
- Không được, Lâm thành chủ, bọn chúng rất mạnh, xào huyệt của chúng chính là thung lũng cách đây một trăm dặm.
- Aizzz ta biết. Mọi người tiến vào đó đi. Ra lệnh của ta, không ai được tinh thần lực truy tung. Phe linh thú có vài đầu huyền thú chí tôn cảnh tọa trấn. Muốn chết thì cứ dùng ba động tinh thần lực. Toàn quân sẽ bị diệt rất nhanh.
- Thành chủ... Vậy... thuộc hạ... Rõ.
Hỏa Phong có vẻ suy nghĩ nhưng vẫn đi ra truyền lệnh. Trong một dong binh đoàn lời nói của lão đại là mệnh lệnh. Mệnh lệnh không thể chống đối. Đó là điều tất yếu để có thể sống còn trong những kết giới này. Đoàn người rất nhanh đánh thẳng vào xào huyệt của linh thú. Những chí tôn giả ở đây rất sợ gặp phải mấy con trùm nên còn hời đắn đo. Nhưng khi đánh vào bên trong thì chỉ có một vài đầu chí tôn cảnh sơ kỳ. Tuy linh thú hóa hình rất cường đại nhưng số lượng của hơn 900 cường giả không phải ăn chay. Dùng số lượng đè bẹp đám linh thú đó. Lâm cười ha hả ra lệnh.
- Chia quân hai đường. Phong Vân Lôi ba người các ngươi cùng bổn tọa trấn thủ cửa vào. Bọn linh thú cao cấp sẽ trở lại đây rất nhanh. Nơi này dễ thủ khó công. Đánh được vào trong đây thì ta đã chiếm được địa lợi. Chúng ra ngoài kiếm ăn nên đã lơ là. Hỏa Vũ và Tàn, Sát ba người các ngươi dẫn theo 100 người vào trong lùng bảo. Nhanh lên rồi còn đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Mọi người hưng phấn kéo vào tận xào huyệt. Đây là một trong những ổ của linh thú. Bọn chúng rất cường đại. Tài bảo bao đời các chí tôn giả xông vào kết giới này cũng bị bọn họ thâu tóm rất nhiều. Dần dần thung lũng này đã trở thành xào huyệt mà võ giả Thần Địa khiếp sợ. Không ngờ lần này Lâm thành chủ lại cả gan đánh thẳng vào trong đây. Cả mộc kết giới chỉ có ba xào huyệt của linh thú. Đây là một trong ba xào huyệt đó. Lâm bố trí tụ linh pháo vào các điểm. Bày bố binh lực ở các nơi hiểm yếu chuẩn bị chống trả lại sự liệp sát của đoàn linh thú đang trở lại.
Tiếng của đám linh thú vang vọng núi đồi. Lâm đứng trên đồn gác quan sát. Tinh thần lực của Lâm khủng bố khóa chặt các thủ lĩnh của chúng lại. Vạn Sát Phia Đao cùng lúc bắn ra 10 mũi phi đao vào các điểm. 10 tiếng keng cùng phát lên một lúc. Tiếng của một đầu thủ lĩnh linh thú rú lên:
- Nhân loại đáng chết. Dám tấn công xào huyệt của bọn ta. Các ngươi sẽ chôn thân tại đây. Có biết chúng ta là Xà Long Nhân rất cường đại hay không?
- Ha ha ha... Đồ ngu xuẩn. Bản tọa trấn thủ nơi này, để xem 2 phe kia có kiếm các ngươi liệp sát hay không? Các ngươi hiện giờ đã không còn nhà để về. Chết hết đi đồ rắn rết đáng ghét.
Linh thú hóa thành bản thể biến thành nhưng con trăn to khủng bố. Lưỡi dài lòng thòng.
- Xiii Làm sao ngươi biết được bản tôn không có ở bên trong mà nhân cơ hội chạy vào.
- Ha ha ha... Lúc các ngươi ra đi thì bản tọa đã để ý đến động tĩnh của các ngươi từ mấy ngàn dặm. Các ngươi có về được nhanh cũng phải mất đến 2 khắc. Ta dùng 1 khắc đủ giết chết đám linh canh cửa của các ngươi rồi. 1 khắc dùng để bày binh bố trận. Các ngươi mà xông vào thì khó lòng toàn thịnh trở ra. Ha ha ha... 2 phe Linh Ưng và Thánh Báo chắc cũng đã biết tin các ngươi bị chặn ở ngoài này rồi phải không ha ha ha... Lần này ta mượn tay 2 phe kia yếu hơn liệp sát bọn ngươi.
- Ngươi... nhân loại thối tha. Vì sao ngươi lại có thể truy tung xa như vậy. Thật ra ngươi là ai lại biết tình hình của chúng ta rõ như vậy?
- Linh thú ngu xuẩn. Võ giả Thần Địa ta vào đây bao đời, dĩ nhiên biết rõ phân tranh của Xà, Ưng, Báo các ngươi. Chắc ngươi muốn biết tại sao ta có lại biết các ngươi đi vắng mà lẻn vào phải không? Ha ha ha... Các ngươi lâu quá rồi không bị võ giả nhân loại tấn công vào tận xào huyệt, dĩ nhiên là không nghĩ đến lần này sẽ có người lẻn vào. Các ngươi có muốn thử đánh với bản tọa một trận hay không?
- Nhân loại khốn khiếp. Muốn đánh với bản tôn. Xà Nhân nghe lệnh, toàn bộ xông lên chiếm lại xào huyệt.
Tiếng của đám linh thú trên sinh tử cảnh bắt đầu vang vọng. Số lượng của chúng rất đông. Xà nhân hóa hình bán thể, đầu rắn thân người có đuôi giống thằn lằn hơn là loài trăn. Răng sắc bén chân tay có móng vuốt dài. Chúng bò lên hẻm núi cao chót vót như đi trên đất bằng. Những núi đá này rất chắc chắn. Cho dù là chí tôn giả cũng không có cách gì phá nát. Lâm bắt đầu dùng tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong các khối đá. Đây là chất liệu tương tự đã dùng để bày ra kết giới. Lâm tò mò dùng chường đánh vào các khối đá thì thấy không thể xây sát được dù chỉ một chút.
- Tài bảo của nơi này không phải số lượng tài phú kiếm được, mà tất cả đều nằm ở đây. Là những thiên thạch này. Nếu có cách để sử dụng chúng, đây không phải là tài liệu luyện chế khí giới rất tốt hay sao?
Lâm không kịp suy nghĩ nhiều thì linh thú đã bò lên đánh tới. Lâm chỉ đem theo không quá 10 khẩu tụ linh pháo nhưng từ trên cao đánh xuống quả thật tạo ra ảnh hưởng không tồi. Vác núi treo leo dễ thủ khó công. Xà Nhân lại là loài bò xát không có cánh bẩm sinh. Tuy bay được nhưng lại không nhanh nhẹn nên dễ dàng bị tụ linh pháo oanh kích. Những con võ thần, võ thánh cảnh dễ dàng bị các chí tôn giả từ từ liệp sát. 10 đầu linh thú chí tôn cảnh bực dọc xông lên.
Thân hình của linh thú chí tôn cảnh rất to, rất cường hãn khiến tụ linh pháo mất đi tác dụng. Lâm cười ha hả phóng ra thiên hỏa thiêu đốt từng đầu một. Võ giả Hắc Phong đoàn của Lâm tự nhiên chiếm được thế thượng phong. Sau nửa ngày trời xà nhân không đánh lên được bực mình rút lui. Khi chúng kéo xuống tụ hợp lại thì hai phía đông tây cất lên những tiếng vang vọng xé không. Ưng Báo hai phe đã đến.
Tiếng của Lâm cười ha hả nói vọng ra:
- Các ngươi ba phe phái tranh đấu lâu năm. Hôm nay bổn tọa giúp các ngươi có được hồi kết. Địa bàn của Xà Nhân sau này sẽ do hai phe Ưng Báo phân chia. Chúng ta là những võ giả nhân loại sẽ đứng ngoài bàng quan không nhúng tay vào. Chỉ là nếu các ngươi để mất cơ hội phân tranh cùng Xà Nhân muốn hợp sức giúp chúng tấn công vào đây, các ngươi cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Ha ha ha... Các võ giả binh đoàn khác cũng sẽ tìm cơ hội các ngươi yếu thế đánh chiếm xòa huyệt của các ngươi. Ưng Báo các ngươi ra quyết định đi.
Xà nhân bị kẹt ở giữa ba phe đã không còn đường để về. Võ giả nhân loại kia có thiên hỏa khắc chế bọn chúng. Linh thú muốn tấn công rất khó khăn. Ưng Báo hai phe đã quan sát lúc xà nhân tấn công vừa nãy. Đúng như lời Lâm nói, cho dù cả ba phe hợp sức lại cũng khó lòng đánh vào liệp sát nhân loại. Xà nhân hết đường trốn chạy gồng mình ứng chiến. Lâm mỉm cười quan sát ba phe giàn trận. Thỉnh thoảng Lâm lại dùng phi đao phóng ra đem theo thiên hỏa liệp sát một vài xà nhân cấp thấp. 10 tên linh thú đứng đầu tức tối chửi đổng nhưng không làm cách nào khác ngoài đối kháng cùng hai đội ngũ ưng báo. Lâm ở đằng sau khiến các xà nhân không cách nào toàn lực đối kháng.
Trong lúc quyết liệt Lâm cho bốn người Phong, Vân, Lôi, Vũ đem một chi đội ra ngoài đánh vào phía sau của xà nhân khiến đội ngũ của bọn chúng hoàn toàn hỗn loạn. 10 đầu linh xà chết gần hết chỉ còn lại ba tên tháo chạy. Lâm dùng tinh thần lực khóa chúng rồi sai hai người Tàn Sát ở lại trấn thủ. Bốn người Hỏa Phong theo Lâm tận lực truy kích. Ưng Báo nhị vị chủ tướng cũng cho đại tướng theo sát Lâm truy kích bằng được 3 xà nhân. Tất cả hơn 20 cường giả nhân loại linh thú cùng nhau bao vây tiễu trừ 3 tên nhân xà chí tôn giả trung kỳ.
Lâm khát máu tay cầm phi đao chỉ thẳng. 5 nhân loại chọn lão đại cứ đầu mà đánh. Báo Ưng hai phe cũng chọn cho mình một nhân xà cứng rắn giết cho bằng được. Mất 2 canh giờ cuối cùng nhân xà chống cự không nổi toàn quân bị diệt. Lâm thu phục thân thể cường hãn của tên lão đại vào giới chỉ rồi ung dung rút lui. Thần Báo hất hàm hỏi Thần Ưng:
- Thiên Ưng, ngươi không muốn truy sát tên nhân loại kia ư?
- Hừ... Hắn có thiên hỏa. Hắn đã cùng thiên hỏa nhập thành một thể. Đừng để bộ dáng của hắn làm cho ngươi mờ mắt. Còn nữa ta còn cảm thấy được trong người hắn có mùi vị của Hỗn Độn Thần Thú. Khí thế vương giả của hắn khiến ta rất muốn quỳ bái xưng thần. Ngươi không cảm thấy điều này hay sao?
- Hình như có chút. Ngươi làm sao có thể cảm giác rõ ràng như vậy được?
- Ha ha ha... Ưng gia chúng ta rất mẫn cảm đối với Hỗn Độn Thần Thú. Ta rất muốn gặp lại tên nhân loại kia lần nữa. Chúng ta trở về đi. Từ này trở đi Ưng Báo chúng ta chia đôi thiên hạ.
- Được. Con sông ngăn đôi ở giữa chúng ta dùng làm ranh giới. Không bên nào xâm phạm bên nào.
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Khi Lâm trở về thì hai bên Ưng Báo đã ngay ngắn bày trận khống chế tình hình. Xà nhân vì phải khổ chiến cùng phe nhân loại nửa ngày nên sức cùng lực kiệt. Phe nhân loại nhờ vào địa hình nên tổn thất không nhiều. Chỉ vài người chết. Một số nhỏ bị thương. Xà nhân tuy anh dũng nhưng bị quân số gấp đôi đè bẹp lại còn bị thiên hỏa của Lâm khắc chế gắt gao cuối cùng chỉ một số ít trốn thoát. Còn đâu toàn bộ đã phải nằm xuống.
Ưng Báo nhìn hàng ngũ quân đội nhân loại thì có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh rút lui. Nhân loại hình như có chuẩn bị mà đến. Chủ tướng của bọn họ lại có thiên hỏa. Linh thú không thể làm gì hơn. Chỉ có thể rút lui. Lâm kiểm kê đồ vật ở nơi đây thì khá vừa lòng. Xà nhân ghét nhân loại nhất cho nên số lượng tài phú của võ giả Thần Địa đem theo bị xà nhân thu nạp thật sự rất khá. Quân đoàn của Lâm bị chết đi 5 người. Lâm chỉ có thể lắc đầu thở dài. Trong khi mọi thành viên đang hào hứng vì những món tài phú kiếm được thì Lâm bực mình quay người lại quát:
- Ồn ào cái gì. Chết đến 5 người. Các ngươi còn quá yếu.
Lâm bực tức tay nắm chắc thiên hỏa đánh vào vách đá. Nào ngờ sức nổ phá một tảng to. Lâm mới bắt đầu nhìn lại vết nứt. Băng Xương Quang Hỏa vừa cứng lại chứa đựng băng và quang thuộc tính rất cường đại. Dần dần Lâm đã hòa mình vào cùng thiên hỏa nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mức tận cùng để sử dụng loại thiên hỏa này. Dùng thiên hỏa để chiến đấu phải như thế nào. Sự khát khao đối với sức mạnh khiến Lâm bắt đầu trầm tư. Các thuộc hạ của Lâm thấy chủ công như vậy thì không dám làm phiền. Tuy bị Lâm quát nhưng họ lại thấy cảm động vì mỗi một mạng sống của bọn họ đều rất quan trọng đối với lão đại. Vào được Thánh Tháp đều là những nhân vật nổi trội của một thế lực. Nhưng sau khi đi theo Lâm thì bọn họ đã bị Lâm hoàn toàn thu phục.
Tay của Lâm nắm chắc thành quyền gọi ra thiên hỏa rồi ra sức đánh vào vách đá. Chỉ một góc đá bị đánh tan ra nhưng cũng đủ khiến mọi người chứng kiến ở đây sợ run người. Những núi đá này chịu được cả tụ linh pháo oanh kích nhưng lại không chịu được 1 quyền của Lâm. Như bừng tỉnh bắt đầu hiểu ra điều gì Lâm ra lệnh hạ trại phòng thủ nghiêm mật. Động tĩnh vừa rồi chắc chắn đã hù sợ mọi võ giả gần đây chạy hết. Tạm thời sẽ không ai dám lại gần khu này. Linh thú hóa hình tranh dành địa bàn cũng như chiến tranh gia tộc của Thần Địa. Người bàng quan dễ dàng sẽ bị giết nhầm.
Mây ngày liên tiếp Lâm chìm đắm thử nghiệm cách phá núi. Những tảng to nhỏ như những viên bảo thạch đều được Lâm thu gom vào hết. Sau một tuần Lâm đứng trước một hòn núi nhỏ. Vung tay dùng băng thuộc tính đánh vào chân núi rồi dùng một quyền rất mạnh đánh bay cả ngọn núi ra. Lâm cười ha hả bắt đầu hiểu được cách khống chế thiên hỏa để chiến đấu. Những võ giả trong đoàn cũng không ở không. Bị Lâm mắng một lần cũng đủ sợ sẽ bị Lâm đá ra khỏi đoàn. Người nào người nấy đều quyết tâm khổ luyện. Nhất là hai người Tàn, Sát thì dốc sức tu luyện. Thỉnh thoảng còn mò ra khỏi thung lũng để kiếm linh thú thử tay. Tự dùng sinh tử tẩy lễ. Cuối cùng rồi võ giả Thần Địa cũng mò đến xào huyệt này. Bọn họ đều trấn động khi thấy người của Hắc Phong đoàn đang trấn thủ thung lũng. Tin tức lan tỏa rồi cả Thần Địa lại thêm một lần nữa rung động bởi Tiêu Ngọc Lâm.
Lâm mặc kệ những người kéo đến thăm dò. Ngày nào cũng bế quan phá núi. Sau một tháng thì thung lũng này đã dường như sụp đổ. Cả một thung lũng đã bị Lâm biến thành một bãi đá được san bằng rất bằng phẳng. Các linh thú gần đó thấy sự việc này thì càng tránh xa. Đến núi đá sừng sững bao năm còn bị một tên nhân loại biến thái một quyền đánh nát, da thịt của linh thú cho dù có béo chắc cũng không dám tới gần sinh sự. Lâm đã biến thung lũng này thành một bình địa. Ở đây đã không còn lại gì cho họ quyến luyến. Lâm dẫn đội bước về phía cửa ra. Trên đường ra ngoài một tóp người khá cường đại tươi cười chặn đầu Hắc Phong đoàn. Dẫn đầu bọn họ là một chí tôn giả họ Chu tên Bá Thương. Hắn gặp Lâm thì cúi rạp người ân cần chào hỏi. Thì ra người này là người của đệ tam ác ma Chu Khải Hưng.
- Lâm thành chủ, chủ công nhà ta có lệnh. Muốn mời thành chủ đến gặp mặt.
Lâm buồn bực hất tay:
- Ta không rảnh gặp hắn. Nếu hắn có thành ý thì ra ngoài gặp ta.
- Lâm thành chủ. Chủ công nhà ta muốn ngươi đến gặp. Không gặp cũng không được.
Lâm quay mình phóng ra một quyền. Thiên hỏa theo quyền đánh vào một cánh tay của Chu Khải Hưng dần dần thiêu đốt hắn.
- Ngươi kiếm chủ công ngươi xin cứu mạng. Nói cho hắn biết. Hắn còn cản đường lão tử thì hắn cũng sẽ như ngươi. Cút!
Chu Khải Hưng bị thiên hỏa thiêu đốt thì biết việc không xong. Nhanh chóng phóng vào cửa ra kết giới một đường chạy thẳng. Hắc Phong đoàn thấy lão đại của mình dám khiêu chiến cùng đệ tam ác ma thì vui mừng không tả nổi. Bọn họ thừa biết cảnh giới của Lâm thành chủ cường đại đến đâu. Đến xào huyệt của xà nhân còn bị hắn thu phục dễ dàng. Làm sao đệ tam ác nhân có thể cản nổi lão đại của bọn họ. Đi theo một chủ công như lão đại những võ giả ở đây cảm thấy không gì tốt bằng. Tài phú được lão đại chia lại quá đủ để bọn họ làm vốn tu luyện.
Lâm nhìn những võ giả đi theo mình thở dài. Bọn họ không đủ tư cách để lên tầng năm cùng Lâm. Họ còn quá yếu. Muốn có được vũ lực cường đại thì phải nhờ vào những người này. Một mình Lâm không đủ để trấn áp quần hùng. Tiếc rằng những người này vẫn còn quá yếu. Nhất định phải kiếm cách cho bọn họ thăng tiến. Như biết được tâm sự của Lâm Hỏa Phong hiến kế:
- Lão đại, ngài nên suy xét đến thời gian tháp của tầng 5. Trên tầng 5 có rất nhiều bảo bối để đề thăng thực lực. Chỉ là sẽ phải tốn rất nhiều thần thạch.
- Thời gian tháp của tầng 5? Thần thạch của ta kiếm còn chưa có nhiều. Không biết giá cả của thời gian tháp như thế nào?
- Lão đại ngài có nhiều tài phú như vậy, còn sợ không có đủ thần thạch hay sao? Những khối đá kia chính là Lãnh Thạch. Là tài liệu để bày ra kết giới đổ đấu. Chỉ cần ngài đem một phần đổi lại chắc chắn đủ để bọn thuộc hạ này tu luyện một hai năm. Thời gian tháp rất thần kỳ. Tại tầng Thời gian ở trong đó một năm bằng ở ngoài này 1 ngày. Nhanh hơn gấp 360 lần. Thời gian tháp có tất cả bốn tầng. Tầng 1 nhanh hơn ở ngoài 45 lần. Tầng thứ 2 nhanh hơn 90 lần. Tầng thứ 3 180 lần. Và tầng cuối cùng là 360 lần. Thần thạch để vào trong đó là 1000 thần thạch một ngày tu luyện ở tầng 1. Cứ lên một tầng thì giá cả tăng lên gấp 5 lần. Nếu ngài có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy lệnh bài Thánh Tháp thì giá cả còn rẻ nữa.
Lâm nghe vậy thì suy nghĩ đến điều gì. Vội lấy ra một tấm lệnh bài băng hệ bằng ngọc.
- Bằng vào cái lệnh bài này sẽ được giảm bao nhiêu?
Hỏa Phong thấy được lệnh bài thì há hốc mồm.
- Lão đại, đó là băng ngọc bài thiên cấp. Giảm được 5 phần. Nhưng chỉ có giá trị hiệu lực cho riêng một mình ngài mà thôi.
- Những 5 phần? Ha ha ha... Mấy vị các chủ kia quả nhiên chiếu cố ta rất nhiều đấy chứ. Ha ha ha... Ngươi cũng có lệnh bài tương tự chứ?
- Aizzz ... thuộc hạ ... chỉ có loại địa cấp. Được giảm 3 phần mà thôi.
- Còn có các loại khác?
- Phải... Của ngài là thiên cấp. Thánh Tháp nào cũng có những loại này. Ta tưởng ngài chỉ có ở tầng 4 nhưng không ngờ cả Băng các chủ cũng chiếu cố cho ngài. Thiên cấp được giảm giá 5 phần. Địa cấp 3 phần. Huyền cấp 2 phần. Hoàng cấp 1 phần. Hình như ngài có cả 5 cái lệnh bài. Ta chắc là do 5 vị các chủ cố ý muốn bồi dưỡng ngài đó.
Lâm gật gù hài lòng. Giảm giá 5 phần. Vậy một ngày tu luyện của Lâm chỉ mất có 6 vạn 2500 thần thạch. Còn những thuộc hạ để họ tu luyện tại tầng một thôi cũng đủ. Chi phí của Lâm cho mỗi ngày mất khoảng một triệu thần thạch mỗi ngày. Đây là con số không nhỏ cho bất kỳ thế lực nào có thể gánh vác. Trong thời gian tháp không chỉ có thời gian kéo dài mà còn có các loại trận pháp và linh khí nồng đậm. Võ giả vào đó tu luyện có hiệu lực tốt hơn gấp ở ngoài hàng trăm lần. Nhanh hơn cả trăm lần.
Tuy nhiên con số 1 triệu thần thạch mỗi ngày không phải là nhỏ. Lâm phải gãi đầu nghĩ cách giảm giá. Các thành viên Hắc Phong đoàn nghe đến đề nghị của Hỏa Phong phó đội trưởng cũng nín thở chờ đợi quyết định của Lâm. Lâm không chần trừ đùng linh thạch tạo ra một số chỉ thị.
- Trong đây có chỉ thị của ta. Các ngươi theo đó mà làm. Trận pháp phối hợp sẽ do bốn vị phó đội trưởng chỉ dạy. 2 tháng sau chúng ta sẽ đến Thiên Âm kết giới thu thập tài bảo. Sau đó bổn tọa sẽ cho các ngươi vào Thời Gian Tháp tu luyện. Thời gian tu luyện trong Thời Gian Tháp dài hay ngắn là do sắp tới chúng ta có thể thu nhập nhiều hay ít. Tàn Sát hai người theo ta lên tầng 5 lịch lãm.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Ngươi chỉ cần người cúi đầu xưng thần cùng ta lão tử sẽ tha chết cho ngươi.
Hỏa Phong hừ nhẹ dùng Phong vực của hắn lan rộng đánh bay các thuộc hạ của Ngưu Vương đang quan chiến ra xa. Hỏa Phong bực mình với cái tên đầu bò này. Hỏa Phong đưa mắt về phía các thuộc hạ của Ngưu Vương lớn tiếng.
- Ha ha ha ... Người khiêu chiến không thể bỏ cuộc giữa chừng. Để xem hôm nay ai bảo vệ đám thuộc hạ của ngươi. Các huynh đệ, giết!!!
Khi Hỏa Phong nói đến các huynh đệ hắn cũng chỉ nghĩ đến ba người khác, nhưng không ngờ lần này theo họ còn có cả 900 cường giả nữa. Toàn trường lao lên chỉ trong chốc lát đã phá nát đan điền của hơn 40 cường giả theo hầu Bất Phá Ngưu Vương. Những tên này ngày thường theo sau Bất Phá khênh khang ngang tàn hống hách đã quen. Cảnh giới cũng rất mạnh mẽ nhưng thiếu tính đoàn kết. Khi gặp cường địch thì không biết cách phối hợp. Bọn họ dựa uy của Bất Phá mà hoành hành bá đạo đã quen. Giờ bị phá nát đan điền thì vô vọng bất lực. Bất Phá Ngưu Vương lạnh nhạt khinh bỉ. Những tên yếu kém nịnh hót theo hắn cũng chả để làm gì. Hết những tên này còn rất nhiều tên khác.
Không cần chờ đợi lâu kết giới hạ xuống. Các chủ tầng bốn lộ diện làm trọng tài. Đây là cuộc đổ đấu giữa hai cường giả. Lâm quay mặt sang phía Thiên Tàn ra lệnh:
- Thiên Tàn, Hỏa Phong, các ngươi làm nhà cái. Tính bằng khắc. Nếu ai đặt ta thắng trong 4 khắc đền 1-2. Ai đặt ta thắng trong ba khắc đền 4 lần. Nếu ta thắng trong hai khắc đền 8 lần. Còn ta thắng trong một khắc đền 16 lần.
Lâm hô đến đây thì cả ngàn cường giả đã nghe tin đổ đấu theo vào. Nghe Lâm huênh hoang như vậy thì mọi người đều cười ồ. Tuy có một số người cũng nghĩ Tiêu Ngọc Lâm chắc chắn thắng thì cũng không thể thắng nhanh như vậy được. Một số cường giả ở ngoài nghe Lâm chắc chắn như vậy thì vọng hỏi:
- Lâm thành chủ, nếu ngài sau 4 khắc mới thắng thì sao?
- Ha ha ha ... Nếu sau 4 khắc mà chưa thắng thì kể như ta thua. 1 đền 100. Bản cung trả hết.
Trong số các cường giả theo vào cũng có không ít người đỉnh tiêm trong thập đại ác ma. Có cả Băng Nương Tử tươi cười nhìn Phong. Tiếng của nàng vang vọng như chuông reo:
- Lâm thành chủ. Ta muốn cá ngài thắng. Không biết Lâm thành chủ quyết định thắng ở khoảng khắc nào?
- Ha ha ha... Băng nương tử đã mở lời, vậy nàng đoán được ra ta quyết định thắng vào lúc nào thì nàng cứ việc đặt, nếu đoán trúng vậy ta xin đền cho nàng gấp đôi số tiền đã định vừa nãy.
- Wow... Ngươi chịu bao bản cô nương như vậy. Tiêu Ngọc Lâm ta yêu ngươi.
- Ha ha ha... Ta rất thích người đẹp. Có cô nương cổ vũ ta dĩ nhiên ta sẽ ra tay đúng mức với tên đầu trâu kia!
Bất Phá nghe vậy thì nổi giận đùng đùng. Không ngờ hắn muốn kiếm chút oai phong lại bị tên này phớt lờ coi hắn như là không khí. Hắn có tên là Bất Phá Ngưu Vương. Da dày thịt béo phòng ngự vô kiên bất tồi. Kể cả những tên đầu bảng tọa trấn ở tầng 5 cũng không dám cùng hắn thách đấu. Tuy hắn không giết được bọn họ nhưng phòng thủ của hắn rất cường hãn không gì phá nổi. Hắn có bốn thuộc tính mộc, hỏa, thổ, kim viên mãn. Rất gần với ngũ hành thánh thể khiến hắn có thể dùng bốn loại thuộc tính liên tiếp nối đuôi nhau tăng phúc cho các loại thuộc tính kia. Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim như một vòng tròn chỉ còn thiếu thủy thuộc tính nữa là vô khuyết.
Thủy thuộc tính không phải thuộc tính quý hiếm. Có thể dùng Kiến Linh Đan để tăng thêm thuộc tính cho hắn. Người này có thể trở thành ngũ hành thánh thể. Với tài lực của Thần Địa tại sao không bồi dưỡng hắn? Lâm nhíu mày suy nghĩ thì Bất Phá đã vung rìu lao tới. Khi kết giới mở ra đưa hai người vào thì đổ đấu đã chính thức bắt đầu. Thanh rìu hai lưỡi to cong đều của Bất Phá có thể dễ dàng phá núi. Mọi người vội vàng đặt cược. Ngoài Băng Nương Tử ra đã không ai đặt Tiêu Ngọc Lâm có thể trong vòng 4 khắc đả bại Bất Phá Ngưu Vương. Đây là khu vực liệp sát ma thú nên có rất nhiều người theo vào kéo đến xem. Đa số đều đặt cược Tiêu Ngọc Lâm sau 4 khắc mới có thể thắng. Chỉ là nếu Bất Phá Ma Ngưu có thể thắng hay nếu Lâm trong 4 khắc không đả bại được thì phải đền gấp 100 lần.
Số lượng người xin đặt cược mỗi lúc một đông. Lâm không thèm ra chiêu chỉ né tránh. 1 khắc qua đi Lâm lại hô lớn:
- Những ai chưa đặt thì đặt nhanh đi. Ta sắp phản công! Ta không thắng kể như ta thua. Ta thua sẽ đền gấp 100 lần.
Mọi người nghe vậy thì bắt đầu móc thêm tiền ra. Bất Phá nghe vậy lại nổi khùng.
- Người chết rồi thì làm sao đền?
Bất Phá có sức trâu rất cường hãn. Kết giới này đặc biệt được chế ra cho cấp chí tôn giả. Lực lượng của chí tôn giả cưỡng hãn biết bao nhiêu. Lâm vừa né tránh rìu của Bất Phá vừa tìm hiểu kết cấu của kết giới. Họ dùng thần thạch bày bố kết giới rất khủng bố. Tại sao lại không dùng kết giới này để sử dụng trong chiến tranh. Kết giới có thể dùng để giữ cường giả ở bên trong thì cũng có thể dùng nó để hộ mạng sự tấn công từ bên ngoài. Bất Phá cứ ra sức chém, bổ, đâm xỉa cũng không đụng được vạt áo của Lâm. Hai khắc qua đi các cường giả ở bên ngoài đã có thể nhìn ra được với sức trâu của Bất Phá đã không tài nào chạm được vạt áo của Lâm. Nhưng chí tôn giả đánh nhau đâu phải bổ chém như võ giả bình thường. Bất Phá chống rìu cười khỉnh:
- Ta co giãn gân cốt thế này cũng đủ rồi. Chúng ta là những chí tôn giả... nếu có đánh cũng phải mất hàng ngày. Ngươi lại đi cá cược có thể thắng ta trong 4 khắc. Ngươi một là thật sự rất cường đại, hai là ngươi biết được yếu điểm của ta. Tiêu Ngọc Lâm, chỉ cần nếu ngươi có thể chỉ điểm cho ta làm sao tăng tiến. Lão Ngưu ta sẽ cúi đầu gọi ngươi một tiếng lão đại.
Lâm quay đầu bất ngờ. Tên đại ngưu này lao vào Lâm như một tên cuồng đồ nhưng ra chiêu chả hệ thống gì cả. Hắn làm như vậy không khác gì trẻ con đang đánh lộn. Tuy từng chiêu từng thức rất khủng bố cường đại nhưng chiêu này không nối liền chiêu kia. Các cường giả ở đây cũng không nóng lòng. Chỉ cần Tiêu Ngọc Lâm kéo dài quá bốn khắc thì bọn họ sẽ kiếm được tiền cược. Cái mà bọn họ muốn thấy chỉ là kim đồng hồ đánh tròn bốn khắc mà Lâm vẫn chưa thắng hay là có thể nhìn thấy Bất Phá Ngưu Vương bổ đôi Lâm ra. Có Thiên Tàn và Hỏa Phong hai người làm nhà cái, danh vọng của họ đã đủ để quần hùng tin tưởng. Sau hai khắc qua đi Lâm mới mỉm cười nhìn Bất Phá lắc đầu.
- Ngươi là tên không ra gì. Tuy thiên phú của ngươi rất tốt. Đã có thể chủ tu ra bốn loại thuộc tính ngũ hành. Ngươi bỏ qua hắc ám chỉ để chủ tu bốn loại linh khí. Tuy hắc ám của ngươi cũng đến được tứ tinh nhưng cũng chỉ đủ để hấp thu thần hồn qua Di Hồn Đại Pháp. Bù vào đó tuy không phải thiên phú bẩm sinh của ngươi, nhưng ngươi cũng mò ra được bốn loại ngũ hành viên mãn. Thiếu thủy, thừa hắc ám. Coi như không tệ. Chỉ tiếc rằng ngươi miệng nói muốn đầu nhập vào ta nhưng lại cho tiểu đệ của ngươi đặt cược vào sau bốn khắc. Ngươi tưởng ta không để ý ra sao?
- Hề hề hề… Lâm thành chủ. Tài hạ chỉ muốn kiếm thêm chút thu nhập.
- Hừ… Ngươi đầu nhập vào Thiên Tàn Quân, nhưng sau khi cường đại thì đã tự lập môn hộ. Thiên Tàn mới bị ta thu phục, cảnh giới bị đánh tụt thì ngươi đã vội muốn lấy vị trí của hắn. Chà chà chà… ta mà thu nhận ngươi sẽ có ngày ngươi cho ta đi bán muối lúc nào không hay. Tư cách làm người của ngươi quá tệ. Ta sẽ thu thập ngươi. Ai bảo ngươi dám đổ đấu sinh tử chiến với ta. Vạn Sát Phi Đao khởi!!!
Lâm vừa nói thì hàng vạn cây phi đao lao ra khỏi giới chỉ bay vùn vụt cắm thẳng vào áo giáp của Bất Phá. Bất Phá Ngưu Vương không hổ với danh xưng có lực phòng thủ nghịch thiên. Hắn đã mấy lần đổ đấu cùng các cường giả khác, cuối cùng hai bên xin hòa vì Bất Phá có lực phòng thủ quá cường đại. Không chí tôn nào có thể phá thủng. Cho dù Bất Phá có lực công kích không mạnh nhưng với lực lượng phòng thủ của hắn, hắn hoàn toàn không sợ bị ai lấy mạng.
- Ha ha ha… Lâm thành chủ, ta biết ngươi rất cường đại, tài phú lại nhiều. Đi theo ngươi dĩ nhiên kiếm được thứ tốt. Lão tử bao năm nay tung hoành Thánh Tháp cũng muốn kiếm ít tài phú để tu luyện mà thôi. Muốn dạy đời ta ha ha ha… Lần này ta đem cả tài sản ra cá với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ xin chịu hòa với ta mà thôi.
- Ngươi thật sự rất tồi. Thách đấu cùng người cường đại lại chỉ cầu có thể đánh hòa với người khác. Ngươi ngũ hành thiếu thủy nên công kích có điểm bị đứt quãng hay sao? Dùng thủy thuộc tính Kiến Linh Đan, nhưng hình như … ha ha ha… ngươi đã dùng quá nhiều lần kiến linh đan khiến thuốc vô hiệu hóa. Ha ha ha… muốn dùng kiến linh đan mà không sợ bị kháng thuốc thì phải dùng loại đại thành trở lên. Giết ngươi đối với ta thì khó gì. Để ta dạy ngươi bài học đơn giản về ngũ hành.
Mồm Lâm nói nhưng tay luôn phiên không ngừng nghỉ khống chế 1 vạn phi đao luân phiên đánh vào vòng phòng thủ của Bất Phá. Bất Phá tươi cười mặc kệ cứ dùng từng lớp một để phòng thủ. Hắn như khúc gỗ cứ trơ ra không biết sợ. Nhưng dần dần thì Bất Phá cảm thấy linh khí của mình bị ăn mòn với tốc độ kinh người. Linh khí hắn dùng là để tạo dựng một vòng phòng thủ liên miên bất tận. Tiếc rằng vòng tròn của hắn lại thiếu đi Thủy Hệ khiến linh khí của hắn sau mỗi lần kết giới bị đụng đều phải xuất ra một lượng linh khí nhất định để bù vào. Không phải là một vòng trong luân phiên lưu chuyển như Ngũ Hành Trận Pháp của bản thể đã dùng. Bất Phá phát hiện ra linh khí bị hao hụt nhưng hắn lại quá mức tự phụ cười ha hả:
- Ba khắc sắp trôi qua. Ta thắng là cái chắc.
- Kịch hay giờ mới bắt đầu, ngươi mừng vội làm cái gì?
Vạn Sát Phi Đao lập tức biến chuyển đánh vào 4 điểm của Bất Phá: Cổ, trán, ngực và lưng. Bất Phá cũng không chịu lép vế đánh ra những rìu ảnh phản kích. Trong kết giới đổ đấu các nền đất rung chuyển khi phải chịu sự oanh kích bá đạo của rìu pháp. Lâm dùng thân pháp né tránh, chọn những điểm yếu của chiêu thức rồi dùng phi đao xuyên phá. ”1 cây không làm nên non vạn cây trụm lại cho em về thành.” Bất Phá bị phi đao đánh túi bụi từ tứ phía vừa phải phòng thủ vừa phải phản kích nhưng thân pháp của Lâm quá nhanh khiến Bất Phá không có cách nào hoàn thủ. Lâm cười ha hả như kẻ khát máu. Tiêu Ngọc Lâm của ngày thường luôn hòa ái nay không còn đâu nữa.
- Ta dạy ngươi một bài học về ngũ hành. Tim thuộc hỏa, gan thuộc mộc, tỳ thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy. Ngươi yếu thủy tức thận của ngươi so với các chức năng khác kém. Vậy ta đánh vào điểu yếu của ngươi thì sao?
Lời vừa dứt hơn một nửa số lượng phi đao chia ra năm điểm tim, gan, tỳ, phổi, thận liên tục oanh kích. Khi các mũi phi đao chạm vào vòng phòng thủ của Bất Phá thì hắn đã rất nhanh dùng linh lực bày lại. Đồng thời Bất Phá cũng cảm thấy những mũi phi đao ngày càng đánh vào sát vào ngũ tạng mình hơn. Nhất là thận bị uy hiếp mạnh mẽ. Hắn không có thủy thuộc tính nên phải dùng linh khí hệ khác bù vào. Tưởng rằng vòng tròn linh khí nơi nào cũng đều mạnh mẽ như nhau thì ra không phải. Vòng tròn linh khí bảo hộ của Bất Phá không phải viên mãn, có điểm yếu và điều này đã bị Lâm tìm ra.
Bất Phá cảm thấy hơn bao giờ hết muốn thắng bởi vì hắn cảm thấy lần này sát ý của Lâm quá nặng. Hắn thua là sẽ chết chắc. Bất Phá phóng ra những rìu ảnh như có thể phá nát một ngọn núi. Rìu ảnh đánh đến đâu đều khiến mặt đất rung chuyển đến đó. Không ngờ kết giới này đủ để bao phủ che chở bằng không cả lối vào này đã trở thành bình địa từ lâu. Bất Phá dường như nhìn ra điều gì đó trong thân pháp của Lâm. Hắn di chuyển rất nhanh nhưng cũng chỉ di chuyển đến một số địa điểm nhất định. Hắn đã bỏ hết phòng thủ, chỉ cần đánh trúng một lần là có thể giết chết Lâm ngay lập tức.
Bất Phá nắm chắc cây rìu lớn nghĩ thầm: ”Di chuyển nhanh thì đã sao? Ta bao phủ các điểm mà ngươi di chuyển để xem ngươi làm sao né.” Nghĩ đến là làm. Bất Phá vung rìu đánh ra tuyệt chiêu Địa Nguyệt Trảm. Rìu ảnh bay đầy trời rất mạnh mẽ bay về phía Lâm. Lâm cười nhếch môi không né tránh tế ra một lớp bắn rất dày để chắn trước mặt hoàn toàn chặn lại một rìu của Bất Phá. Lâm cười ha hả:
- Cảnh giới của phòng thủ tuyệt đối đó là không gì phá nổi. Nhưng nếu không bị đánh trúng thì không cần phòng thủ. Đánh người trước thì sẽ không bị người đánh. Tiếc cho ngươi là ta không chỉ có thân pháp tuyệt luân. Ba tuyệt chiêu của ngươi sao không đem ra sử dụng đi? Ngươi thua thì chỉ có nước chết.
Tiếng đồng hồ tíc tắc reo vang. Ba khắc đã hết. Bất Phá gằn giọng lớn tiếng.
- Tiêu Ngọc Lâm. Người rất cường đại, chỉ mới là võ thần cảnh đã có đủ tư cách khiêu chiến chuẩn chí tôn cảnh vương giả như ta. Tiếc rằng muốn lấy mạng ta ngươi còn quá kém. Với Vạn Sát Phi Đao ngươi có thể mài chết ta. Nhưng ngươi cũng cần thời gian. Lâm thành chủ. Ta xin chịu thua, nếu ngươi có thể tha cho ta một mạng, bản tôn xin thề đi theo ngươi không dám hai lòng.
- Ha ha ha... Ngươi biết sợ rồi sao, muốn kéo dài thời gian trước khi phản công? Ta chính là sẽ đánh bại ngươi tại khắc thứ 4 này. Một tên vô lại như ngươi chuyên môn thay lòng đổi dạ, bản thành chủ không cần. Chết đi.
Linh thạch lóe sáng che khuất kết giới bên trong. Những tiếng leng keng nổ vang trong kết giới. Bên ngoài không ai nhìn thấy gì chỉ nghe thấy những tiếng nổ, tiếng của binh khí va chạm rồi đùng một tiếng thất thanh của Bất Phá Ngưu Vương.
- Không, đừng, Lâm thành chủ xin tha mạng.
Rồi tiếng của Bất Phá Ngưu Vương ú ớ dần. Kết giới được giải tỏa, Lâm bước ra tươi cười. Áo giáp của Bất Phá đã bị hàng vạn chỗ thủng to khủng bố. Những người quan thám đều không thể hiểu nổi chỉ bằng phi đao có thể đánh ra nhiều vết thương cỡ lớn như vậy hay sao? Thần hồn của Bất Phá đã không còn. Những người quan chiến chỉ tiếc hận lắc đầu. Tiêu Ngọc Lâm này đợi đến khắc thứ 4 mới thật sự ra tay nhưng lại không cho ai biết hắn đã ra tay cách nào. Phong các chủ nhíu mày bay đến nhìn thân xác đã dần lạnh của Bất Phá Ngưu Vương bỗng nhiên nhớ ra điều gì Tiêu Ngọc Lâm đã nói: “Vũ kỹ, vũ khí tiểu bối có rất nhiều!”
Lâm gật đầu hiền hòa chào Phong các chủ. Lão nhìn lại Lâm như nhìn thấy một tên quái vật giọng lão thì thào: “Là dùng tất cả các loại vũ khí mà hắn có. Phi đao công kích yếu nhưng các vũ khí khác thì lực công kích rất kinh người. Là hắn có thể liên kết cùng rất nhiều loại vũ khí và dùng vũ kỹ của vạn sát phi đao để phóng các loại vũ khí đó ra cùng một lúc. Bất Phá Ngưu Vương này cuối cùng cũng bị xuyên nát. Thần hồn bị thiêu đốt triệt để. Tiêu Ngọc Lâm này quá kinh khủng, quá biến thái!”
Lão các chủ rùng mình một cái nhìn lại đan điền của Lâm nhưng hình như Tiêu Ngọc Lâm đã dùng một bí pháp gì đó che giấu hơi thở và thế giới đan điền của mình. Nếu hắn không chịu khởi động thế giới đan điền của mình thì ai có thể nhìn ra được cảnh giới của hắn. Tên này trước hé lộ, sau lại che giấu. Rõ ràng là lúc hắn hé lộ ra cũng không phải tất cả sự cường đại của hắn.
Các thủ lĩnh chắp tay chúc mừng Lâm. Không ngờ bao người đổ đấu cũng chỉ có 2 người thắng cuộc. Một là Băng Nương Tử còn người kia là một tiểu đổi trưởng của một đoàn đội nhỏ, chỉ cỡ 5 người. Cảnh giới của năm người này cũng chỉ là chí tôn cảnh sơ kỳ 2-3 loại thuộc tính. Người nào vào đây cũng chủ tu hắc ám. Ngoài hắc ám ra còn chủ tu một số thuộc tính khác, nhưng những thuộc tính này lại không nhiều. Bọn người Hỏa Phong, Băng Nương Tử là những thiên tài chủ tu hai hoặc ba loại thuộc tính. Không ngờ tiểu đội 5 người kia cũng thuộc số thiên tài như vậy.
Lâm bước tới đưa cho trưởng đoàn một giới chỉ. Bọn họ đã đặt cược 1000 thần thạch. Số lượng này quá ít, nhưng cũng đã là một món tài phú không nhỏ. Trưởng đoàn của tiểu đội nhận lấy giới chỉ, đem tinh thần thẩm thấu vào thì bỗng giật mình. Trong đây không những có đến 5000 thần thạch còn có thêm vũ khí, áo giáp, hài, bảo vệ tay đủ loại đúng kích cỡ của 5 người. Vật phẩm đều thiên cấp. Tên đội trưởng vội vã chắp tay cung kính:
- Tài hạ Mạc Kinh Kiếm, người đứng đầu của Mạc gia Ngũ Tử. Theo thứ tự của tiểu tướng là Kiếm, Đao, Thương, Đan, Khí.
- Bái kiến Lâm thành chủ.
Năm người cúi gấp đầu xuống rất cung kính. Lâm cũng không ngại chạy vội đến nâng họ dậy.
- Các ngươi không phải thuộc cấp của ta. Không cần dùng đại lễ đối với ta. Mọi người cùng là võ sĩ của Thần Địa. Chúng ta có thể coi nhau là những chiến hữu.
- Tại hạ là thân phận thấp hèn, thật sự không dám nhận đứng cùng hàng cùng thành chủ.
- Ha ha ha... các ngươi đừng quên, chỉ mấy năm trước TA ... cũng chỉ là một sinh tử cảnh. Anh hùng không kể xuất thân. Ta chỉ quan tâm là người như thế nào và tiềm năng của các ngươi mà thôi. Bản thành chủ không lòng vòng. Năm người các ngươi hãy theo ta đi!
Lâm nói ra như một huấn luyện viên của The Voice. “Về với đội của anh đi em”. Thư thái của hắn rất giống Mr. Đàm khi khẳng định: “Em! Là phải về với đội của anh thì mới có tương lai nhất!” Rất bá đạo nhưng không thiếu vẻ ân cần thành khẩn. Năm người huynh muội họ Mạc không thể không động dung nhưng lại lắc đầu cúi gằm xuống.
- Được Lâm thành chủ yêu mến, năm huynh đệ tỷ muội chúng tôi cảm kích bất tận. Chỉ là chúng ta xuất thân là người của Phong Thần Thành. Trước khi chưa có lệnh của thành chủ cho phép, tiểu tướng chỉ sợ phải làm Lâm thành chủ thất vọng.
- Aihhh... Thật là tiếc quá. Vậy các ngươi cứ ráng đi theo Phong Thần Thành Chủ. Chúng ta có duyên gặp mặt vậy cũng có thể kết giao. Chỉ cần sau này các ngươi cần sự hỗ trợ của bản thành chủ, ta sẽ tận lực đáp ứng.
Lâm nói xong vỗ vai của Mạc Kinh Kiếm. Nét mặt không thể giấu được vẻ tiếc nuối thở dài rồi quay người hướng Băng Nương Tử tươi cười:
- Người đẹp, cô có muốn theo chúng ta kiếm chút lợi nhuận hay không đây?
- Ha ha ha... Lâm thành chủ. Ngài quả nhiên rất hào phóng. Đối với thuộc hạ chiếu cố hết sức có thể. Ta đối với ngài vừa yêu vừa hâm mộ rồi đó.
- Hề hề... người đẹp chiếu cố ta vậy bản thành chủ thật sự đỏ mặt đó. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
- Được.
Lâm giao ra cho Băng Nương Tử một giới chỉ có đến bốn vạn thần thạch. Băng Nương Tử cầm giới chỉ thì miệng tươi như hoa. Lâm thành chủ này quả nhiên là người rất biết mua chuộc lòng người. Tuy năm người họ Mạc không thể đi theo hắn nhưng lòng của bọn họ đã bị sự đối đãi chân thành của Lâm làm bọn họ cảm động. Trước khi rời đi Mạc Kinh Kiếm còn nói với lại:
- Lâm thành chủ, số tài phú này... chúng tài hạ...
- Ha ha ha... Kiếm huynh đệ. Bản thành chủ thành tâm muốn kết giao cùng các vị. Lần sau gặp mặt nhất định sẽ mời mọi người uống rựu. Hôm nay ta còn có việc cần làm. Hẹn ngày tái ngộ.
- Vậy... Đa tạ Lâm thành chủ.
- Ha ha ha ... đi.
Tiêu Ngọc Lâm nắm tay Băng Nương Tử một đường bay vào trong sơn cốc hệ mộc. Không lâu sau thì tiếng của linh thú đã vang dội. Tiêu Ngọc Lâm này ra tay quá bá đạo. 900 người đi theo hắn cũng không phải những kẻ ăn chay. Cả một vùng đất ở đây đã biến thành địa bàn của Lâm. Hắn muốn đi đâu thì đi, muốn đến đâu thì đến. Linh thú cản đường hắn chỉ có thể bị giết. Linh thú cấp chí tôn cảnh cũng không tài nào chạy thoát được sát chiêu của Hắc Phong đoàn do Tiêu Ngọc Lâm dẫn đầu. Sau khi Lâm đi rồi Phong các chủ mới chửi đổng:
- Con bà nó... lão tử lơ đãng còn quên chưa thu phí bày kết giới. Chuyến này lỗ nặng rồi Haizzz... Cái tên Tiêu Ngọc Lâm này, đến một thiên tài như Bất Phá cũng không chừa lại.... Haizzz...
Lão nhún nhảy vài cái đến trước mặt của 5 người họ Mạc. Mạc Kinh Kiếm rất nhanh đưa tay thủ lễ:
- Mạc Gia Ngũ Tử của Phong Thần Thành bái kiến Phong các chủ.
- Ừm... 5 tiểu gia hỏa các ngươi rất khá. Tại sao các ngươi lại đoán ra Tiêu Ngọc Lâm kia sẽ thắng ở khắc thứ 4?
- Khải bẩm Phong các chủ. Cái đó là do Đan muội của ta đã đoán ra. Chúng ta chắc chắn Lâm thành chủ sẽ thắng nhưng ngài lại báo lượng cược ra như vậy, chắc chắn là muốn đưa tiền cho người khác dùng. Ngài cũng chỉ là tiện tay giết chết Bất Phá mà thôi. Ai bảo hắn không biết điều còn dám đi đổ đấu với một cường giả như Lâm thành chủ cơ chứ.
- Ha ha ha... điều ta muốn biết là tại sao các ngươi lại nghĩ rằng Lâm thành chủ sẽ thắng ở khắc thứ bốn?
- Dạ là vì lý do kinh tế.
Đôi mắt của Phong các chủ lóe lên. Đúng vậy, nếu tất cả đặt cược Lâm thắng vào khắc thứ 4, thì Lâm cũng phải đền bù ít nhất. Đó cũng là thời khắc mọi người mong đợi nhiều nhất. Vì sau đó là Lâm thành chủ sẽ phải bù lỗ. Dĩ nhiên nếu cược thì chỉ có cược vào khắc thứ 4. Lâm đang phóng tiền thu mua thuộc hạ. Nhưng hắn không phải ai cũng thu phục. Những tên nào vô tình vô nghĩa như Bất Phá Ngưu Vương thì hắn sẽ nhất định giết chết. Bât Phá Ngưu Vương vào năm 15 tuổi, chỉ vì ham lợi trước mắt nên đã tự diệt cả tộc của chính mình để cướp bóc tài bảo. Sau đó trốn biệt vào rừng sâu tu luyện. Đến khi hắn trở thành sinh tử cảnh thì vào Thánh Tháp tầng một chính thức trở thành cường giả đỉnh tiêm. Hắn theo người nào thì rồi cũng sẽ giết chết người đó để trở thành kẻ thay thế. Hơn 1000 năm trước Bất Phá leo lên tầng thứ 4 và từ từ trở thành một trong thập đại ác ma.
Tiếc rằng ngày hôm nay hắn đã bị bại. Thi cốt vô tồn, thần hồn bị diệt. Tiêu Ngọc Lâm kia trong vòng thời gian ngắn ngủi đã thu phục được từ tên thứ 7 trong thập đại ác ma trở xuống. Đến Băng Nương Tử lạnh nhạt vô tình cũng liếc mắt đưa tình cùng hắn. Phong các chủ gật gù hài lòng đánh vào ấn ký của mình một linh thạch. Linh thạch chuyển biến thành 4 con bươm bướm màu đen nhánh rồi lao vút lên không trung biến mất. Trên lầu 5 Băng Các Chủ đang nghiên cứu một quyển sách thì quay lại bắt lấy con bướm màu đen này. Bươm bướm hóa hình thành linh thạch lóe sáng truyền tin rồi biến mất.
Băng Các chủ nhíu mày gật gù rồi ngồi xuống loay hoay viết một cái gì đó sai người truyền đi. Đưa tin xong rồi lão vẫn nhíu mày. Người có thể đánh bại các thiên tài Thiên Linh giới hay sao? Rất lâu rồi Thần Địa không xuất hiện một cường giả đỉnh tiêm trên Phong Thần Bảng. Có lẽ đợt này bọn họ sẽ có cơ hội và hy vọng rồi.
Tin tức Tiêu Ngọc Lâm chính thức đả bại Bất Phá Ngưu Vương như một làn sóng rất nhanh lan truyền toàn bộ Thánh Tháp. Võ Thần Cảnh đả bại một trong thập đại ác ma trong lúc đổ đấu công bằng. Hắn đã chính thức phá được hộ giáp bất bại của Ngưu Vương mà ngay cả đệ nhất cường giả tầng 5 cũng không làm được. Tiêu Ngọc Lâm này vì sao cường đại như vậy?
***
Tin tức rất nhanh cũng truyền đến tai của Thiên Tôn. Lão cười ha hả trước mặt các bá quan văn võ.
- Các ngươi còn muốn ta chứng minh điều gì về Tiêu Ngọc Lâm ngoài việc hắn rất khó gặm. Các ngươi còn muốn đối đầu với hắn nữa thì chỉ có nước chết mà thôi. Việc của các ngươi bản tôn từ nay không quản. Nhưng người nào cản trở Tiêu Ngọc Lâm thu thập tình báo cho ta kẻ đó sẽ chết rất thê thảm. Bãi triều!
Hình ảnh của Tiêu Ngọc Lâm sử dụng Vạn Sát Phi Đao của lão cũng được chuyển về. Nhìn bề ngoài thật sự rất giống Vạn Sát Phi Đao, nhưng cách của hắn dùng đã có rất nhiều điểm riêng biệt. Vạn Sát Phi Đao dùng tinh thần lực câu thông cùng phi đao để khóa lại kẻ thù, có thể bách phát bách trúng. Nhưng cũng phải đòi hỏi người dùng có tinh thần lực khủng bố cỡ nào. Trong một mật thất Thiên Tôn đứng song song cùng 2 vị Băng và Phong các chủ xem xét thân hình đã tàn tạ của Bất Phá Ngưu Vương. Cái tên Bất Phá giờ nghe lại thật buồn cười. Không thể ngờ rằng hắn dựa vào vòng bảo hộ mà bất bại bao năm giờ đây lại bị Tiêu Ngọc Lâm hủy diệt chỉ trong 4 khắc đồng hồ.
Thiên Tôn sờ cằm suy nghĩ thành tiếng:
- Đây rõ ràng là các loại vũ khí. Có vết tích của đao, thương, cung, kiếm đủ các loại.
Phong các chủ cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng thế. Hắn có từng nói qua, hắn thu thập được rất nhiều bí kíp, vũ khí. Bí kíp hắn đã giao lại cho chúng ta. Còn binh khí hắn vẫn còn giữ lại rất nhiều. Chỉ là...
- Chỉ là dùng bí quyết của Vạn Sát Phi Đao để cùng lúc khống chế nhiều loại binh khí như vậy, thông điệp của hắn đã rất rõ ràng. Tiềm lực của hắn còn trên cả ta!
- Thiên Tôn. Bây giờ ngài tính sao?
- Ha ha ha ... Ta đã sớm ngày muốn thu phục hắn, nhưng hắn ở dưới trướng của ta sẽ phải chịu nhiều ủy khuất vì không phải là người họ Thiên. Vả lại, các thành chủ khác, ngoài Hỏa Nhân ra cũng sẽ chèn ép hắn một đầu. Cứ quyết định như vậy đi. Chuyển hắn đến nội các. Giao lại cho năm người Thiên, Địa, Ma, Âm, Hồn dạy dỗ đi.
- Thiên Tôn. Giao hắn cho năm tên điên đó, ta không phục.
- Hử ... Thánh Tháp muốn chính thức thu nhận hắn sao? Không phải 5 người các ngươi đã có truyền nhân vừa ý rồi sao?
- Ha ha ha... Thiên tài như Tiêu Ngọc Lâm, đi đến đâu mà chả được chào đón. Ta nghĩ cứ để hắn ở lại Thánh Tháp cho hắn lịch lãm đi. Thiên tài như hắn chỉ có thể từ từ ma luyện. Để cho hắn tự đi con đường mà hặn chọn. Hắn sẽ trở thành một cường giả đỉnh tiêm chỉ sau ngài.
- Sau ta? Ta chỉ sợ nếu cho hắn mấy vạn năm, hắn chắc chắn siêu việt ta. Vậy cũng tốt. Thiên Tôn ta đây rớt cuộc cũng để lại được một truyền nhân rồi ha ha ha...
- Chúc mừng Thiên Tôn.
Hai vị các chủ ríu rít vui vẻ chúc mừng người đứng đầu của Thần Địa. Họ dù sao cũng là những hàng con cháu trực hệ của Thiên Tôn. Tuy tuổi tác cách xa, nhưng chỉ vì sự tồn tại của Thiên Tôn mà Thần Địa mới được phát triển như ngày hôm nay. Cho dù bọn họ có nắm trong tay quyền sinh quyền sát của cả Thánh Tháp quan trọng thì đối với Thiên Tôn bọn họ vẫn một mực cung kính. Họ còn sợ bảo hộ cho Tiêu Ngọc Lâm sẽ chọc giận Thiên Tôn, nào ngờ lão lại mừng rỡ khi Tiêu Ngọc Lâm cường đại như vậy. Đối với Thần Địa dĩ nhiên đây là một tin đáng mừng.
Khi hai vị các chủ đi rồi từ trong bóng tối một thân ảnh hiện ra. Thiên Tôn cúi đầu chắp tay thủ lễ.
- Ma sư, ngài nhìn!
- Ừm... Tiêu Ngọc Lâm này rất khá. Không ngờ cuối cùng Thần Địa cũng sinh ra một tiểu tử biến thái như hắn. Ngươi có muốn xem trước khi chết hắn đã sử dụng vũ kỹ như thế nào hay không?
- Ma sư, hắn đã dùng thiên hỏa thiêu đốt thần hồn của Bất Phá. Cả mười điểm tụ khí cũng bị hắn đánh nát. Ra tay rất nặng không để lại dấu vết. Ta cũng muốn xem nhưng không có cách.
- Ha ha ha... Tên này cũng thật đáng sợ, nhưng hắn đang muốn cho ngươi cố tình xem tiềm lực của hắn. Mắt của tên kia đã bị hắn bẻ lộn lại. Hãy móc mắt tên kia ra xoay lại thì ngươi sẽ nhìn thấy.
- Xoay lại tròng mắt?
- Đúng vậy, tròng mắt của con người trước khi chết sẽ ghi lại hình ảnh cuối cùng của cuộc đời mình. Ha ha ha... ngươi dùng tinh thần lực phóng to ra cho ta cùng xem. Tiêu Ngọc Lâm này... ta thích!
Thiên Tôn hơi rung động nhưng rồi cũng đem hình ảnh trong tròng mắt của Bất Phá ghi nhận lại trong linh thạch rồi phóng nó ra. Hình ảnh của Tiêu Ngọc Lâm dùng tinh thần lực khống chế các loại binh khí như đao, thương, cung, kiếm, kích, mác và phi đao bay rợp trời. Tiêu Ngọc Lâm được một băng nhân bao phủ bay đến chuẩn bị dùng quyền oanh kích. Thiên Tôn lắp bắp:
- Hắn đã hòa nhập cùng một thể với Băng Xương Quang Hỏa. Hắn... Ha ha ha... Hắn ... ha ha ha...
***
Băng Nương Tử quay phắt người lại yểu điệu dựa vào một gốc đá biểu lộ ra một thân hình tuyệt mỹ.
- Lâm thành chủ, ở đây chỉ có hai chúng ta. Thành chủ bày tỏ gì với ta đi chứ.
Nói rồi nàng liếm môi rất tinh nghịch như một ma nữ. Băng Nương Tử không phải chỉ vì nàng băng lạnh như tuyết mà nàng đúng là một loài bọ ngựa. Sau khi phối giống xong, nếu con đực không chạy nhanh, con bọ ngựa cái sẽ cắn đứt đầu của con đực. Tên Băng Nương Tử có ý nghĩa máu lạnh vô tình là như vậy. Lâm nhìn Băng Nương Tử mỉm cười rồi nháy mắt:
- Ta muốn ra tay cùng ba nhà Trình, Quác, Dương gia. Phiền cô chuyển lời đến ba vị thành chủ. Cùng ta và Hỏa Thần đại nhân sẽ phân chia lợi nhuận, còn không thì họ trước sau gì cũng sẽ là kẻ địch của ta.
- Nghe nói Lâm thành chủ đã từng nói không có kẻ địch vĩnh cửu, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi nhuận vĩnh viễn. Làm phiền Lâm thành chủ cho ra cái giá đi. Để xem lợi hại ra sao?
- Lợi nhuận của chúng ta là ở ba nhà Dương, Quách, Trình!
- Ý của ngài là...
- Đúng vậy!
- Ngài chắc cũng biết trong Dương gia có người họ Tiêu.
- Ha ha ha... tin tức về Tiêu Ngọc Hà bổn thành chủ đã nắm bắt từ lâu. Chuyện năm xưa có quá nhiều người biết. Dĩ nhiên ta cũng không ngoại lệ.
- Vậy... Ngài muốn làm sao?
- Ha ha ha... Ta đã diệt hết đám hậu bối cường đại nhất của ba nhà bọn họ. Ta sẽ diệt nốt những tên trưởng lão của bọn họ. Còn những hậu duệ yếu ớt của bọn họ, ta cũng không ngại để nhị vị thành chủ chiếu cố. Dù sao thì việc bọn họ đã đầu nhập vào nhị vị thành chủ là việc ai ai cũng biết. Tiêu Ngọc Lâm ta tất nhiên sẽ không vì việc tư mà làm mất mặt của nhị vị thành chủ.
- Vậy chúng tôi có thể giúp ngài điều gì?
- Ha ha ha... Bọn người kia thấy lợi quên nghĩa. Chỉ cần bọn họ nghĩ rằng có thể chắc chắn giết được ta thì bọn họ sẽ nhất định ra tay. Thiên Âm kết giới, đó là nơi ta muốn đến sắp tới để tìm kiếm Băng Tuyền Thảo.
- Băng Tuyền Thảo là linh thảo dùng để luyện chế ra Kiến Linh Đan băng thuộc tính và ngay cả Nhập Tôn Đan? Thu thập tài bảo chỉ là việc phụ, giết người mới là việc chính?
- Ha ha ha... Đúng vậy.
- Vậy ăn chia?
- Hử... Ta không cần dùng đến Kiến Linh Đan. Lời nhuận này bản thành chủ lấy 2 phần cũng đủ rồi. Tám phần còn lại chia đều cho các vị thành chủ chắc không vấn đề gì chứ?
- Ngài và Hỏa Thần đại nhân đang chia món lời Kiến Linh Đan. Ngài định ăn nói sao với Hỏa Thần đại nhân?
- Hừ... Việc của ta với Hỏa Thần tiền bối, tự ta biết lo liệu. Tầm mắt của ta và Hỏa Thần Thành Chủ đã để ý cao hơn rồi. Các vị thành chủ khác nếu có đủ thành ý thì cùng ta chia lợi nhuận, cùng ta gánh vác. Nếu không ha ha ha... vậy thì thật sự ta phải xin lỗi.
Sát vực bao phủ. Băng Nương Tử chỉ kịp dùng Băng Vực đối kháng nhưng sát vực như có sức thôn phệ cả băng thuộc tính. Nàng hoàn toàn bị khắc chế rơi vào cảnh tuyệt vọng nhưng nhoáng một cái sát vực mất tích. Lâm nhìn nàng tươi cười. Còn Băng Nương Tử mặt tái mẹt không còn một giọt máu. Sát vực quá khủng bố. Ảnh hưởng cả đến tâm trí con người. Sát Vực tầng thứ 2. Từ khi nào hắn đã đạt được. Ngay cả nàng là một thiên tài trogn số các thiên tài cũng chỉ có băng vực tầng một. Bao lâu nay cũng lẹt đẹt tại cảnh giới này mà thôi. Hắn... hình như chỉ mới bước vào võ thần cảnh trung kỳ... hay là hậu kỳ đây? Cảnh giới của hắn quá mù mịt, đến một chí tôn giả như nàng cũng khó lòng nhìn ra.
- Được, ta sẽ chuyển lời. Việc kế tiếp đó sẽ tùy vào Lâm thành chủ. Băng Nương Tử xin cáo từ.
- Ha ha ... cung nghênh Nương Tử!
Lâm chắp tay cung kính nhìn chằm chằm vào bộ đùi non của Băng Nương Tử. Hắn gọi như vậy cố nhiên khiêu khích Băng Nương Tử. Nàng cũng không vừa mỉm cười thật tươi liếm môi.
- Ha ha ha... Sắc đảm của thành chủ sẽ có ngày ta lãnh giáo.
Nói xong nàng bay về phía cửa ra vào kết giới. Trong thức hải của Lâm 8 linh hồn Nô Gia âm trầm suy nghĩ. Vì sao chủ công lại không đoạt xá Bất Phá Ngưu Vương. Để cho một người bọn họ đi ra giúp đỡ ngài. Lâm dường như hiểu được tâm sự của những thuộc hạ này tự mình thì thào:
- Con người bản tính khó đổi. Một tên vong ơn bội nghĩa lại trở thành kẻ trung tâm cẩn cẩn không phải rất đáng nghi hay sao? Vả lại hắn có thể trở thành vương giả rất cường đại. Giữ hắn lại chỉ đem lại phiền phức. Dùng không dùng được, giữ không giữ lại được. Hừ...
Phiền phức ở đây Lâm nhắc đến đó là tai họa cho Thiên Linh Giới. Nhờ cơ hội này tiêu diệt Bất Phá Ngưu Vương. Bớt đi một mối tai họa ngập trời cho võ giả Thiên Linh Thế Giới sau này.
Khi thấy Băng Nương Tử rời khỏi thì bốn người Hỏa Phong đã tìm hiểu được động tĩnh của đám linh thú khu vực quanh đây. Hỏa Lôi hốt hoảng chạy lại.
- Lâm thành chủ. Không xong rồi. Linh thú kéo đến chỗ này không kịp ở lâu. Xin ngài ra lệnh rút.
- Hử? Rút là rút thế nào. Truyền lệnh của ta. Tiến vào thung lũng. Trên đường không được phá một cọng cây, cọng cỏ. Tránh va chạm cùng đám linh thú.
- Không được, Lâm thành chủ, bọn chúng rất mạnh, xào huyệt của chúng chính là thung lũng cách đây một trăm dặm.
- Aizzz ta biết. Mọi người tiến vào đó đi. Ra lệnh của ta, không ai được tinh thần lực truy tung. Phe linh thú có vài đầu huyền thú chí tôn cảnh tọa trấn. Muốn chết thì cứ dùng ba động tinh thần lực. Toàn quân sẽ bị diệt rất nhanh.
- Thành chủ... Vậy... thuộc hạ... Rõ.
Hỏa Phong có vẻ suy nghĩ nhưng vẫn đi ra truyền lệnh. Trong một dong binh đoàn lời nói của lão đại là mệnh lệnh. Mệnh lệnh không thể chống đối. Đó là điều tất yếu để có thể sống còn trong những kết giới này. Đoàn người rất nhanh đánh thẳng vào xào huyệt của linh thú. Những chí tôn giả ở đây rất sợ gặp phải mấy con trùm nên còn hời đắn đo. Nhưng khi đánh vào bên trong thì chỉ có một vài đầu chí tôn cảnh sơ kỳ. Tuy linh thú hóa hình rất cường đại nhưng số lượng của hơn 900 cường giả không phải ăn chay. Dùng số lượng đè bẹp đám linh thú đó. Lâm cười ha hả ra lệnh.
- Chia quân hai đường. Phong Vân Lôi ba người các ngươi cùng bổn tọa trấn thủ cửa vào. Bọn linh thú cao cấp sẽ trở lại đây rất nhanh. Nơi này dễ thủ khó công. Đánh được vào trong đây thì ta đã chiếm được địa lợi. Chúng ra ngoài kiếm ăn nên đã lơ là. Hỏa Vũ và Tàn, Sát ba người các ngươi dẫn theo 100 người vào trong lùng bảo. Nhanh lên rồi còn đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Mọi người hưng phấn kéo vào tận xào huyệt. Đây là một trong những ổ của linh thú. Bọn chúng rất cường đại. Tài bảo bao đời các chí tôn giả xông vào kết giới này cũng bị bọn họ thâu tóm rất nhiều. Dần dần thung lũng này đã trở thành xào huyệt mà võ giả Thần Địa khiếp sợ. Không ngờ lần này Lâm thành chủ lại cả gan đánh thẳng vào trong đây. Cả mộc kết giới chỉ có ba xào huyệt của linh thú. Đây là một trong ba xào huyệt đó. Lâm bố trí tụ linh pháo vào các điểm. Bày bố binh lực ở các nơi hiểm yếu chuẩn bị chống trả lại sự liệp sát của đoàn linh thú đang trở lại.
Tiếng của đám linh thú vang vọng núi đồi. Lâm đứng trên đồn gác quan sát. Tinh thần lực của Lâm khủng bố khóa chặt các thủ lĩnh của chúng lại. Vạn Sát Phia Đao cùng lúc bắn ra 10 mũi phi đao vào các điểm. 10 tiếng keng cùng phát lên một lúc. Tiếng của một đầu thủ lĩnh linh thú rú lên:
- Nhân loại đáng chết. Dám tấn công xào huyệt của bọn ta. Các ngươi sẽ chôn thân tại đây. Có biết chúng ta là Xà Long Nhân rất cường đại hay không?
- Ha ha ha... Đồ ngu xuẩn. Bản tọa trấn thủ nơi này, để xem 2 phe kia có kiếm các ngươi liệp sát hay không? Các ngươi hiện giờ đã không còn nhà để về. Chết hết đi đồ rắn rết đáng ghét.
Linh thú hóa thành bản thể biến thành nhưng con trăn to khủng bố. Lưỡi dài lòng thòng.
- Xiii Làm sao ngươi biết được bản tôn không có ở bên trong mà nhân cơ hội chạy vào.
- Ha ha ha... Lúc các ngươi ra đi thì bản tọa đã để ý đến động tĩnh của các ngươi từ mấy ngàn dặm. Các ngươi có về được nhanh cũng phải mất đến 2 khắc. Ta dùng 1 khắc đủ giết chết đám linh canh cửa của các ngươi rồi. 1 khắc dùng để bày binh bố trận. Các ngươi mà xông vào thì khó lòng toàn thịnh trở ra. Ha ha ha... 2 phe Linh Ưng và Thánh Báo chắc cũng đã biết tin các ngươi bị chặn ở ngoài này rồi phải không ha ha ha... Lần này ta mượn tay 2 phe kia yếu hơn liệp sát bọn ngươi.
- Ngươi... nhân loại thối tha. Vì sao ngươi lại có thể truy tung xa như vậy. Thật ra ngươi là ai lại biết tình hình của chúng ta rõ như vậy?
- Linh thú ngu xuẩn. Võ giả Thần Địa ta vào đây bao đời, dĩ nhiên biết rõ phân tranh của Xà, Ưng, Báo các ngươi. Chắc ngươi muốn biết tại sao ta có lại biết các ngươi đi vắng mà lẻn vào phải không? Ha ha ha... Các ngươi lâu quá rồi không bị võ giả nhân loại tấn công vào tận xào huyệt, dĩ nhiên là không nghĩ đến lần này sẽ có người lẻn vào. Các ngươi có muốn thử đánh với bản tọa một trận hay không?
- Nhân loại khốn khiếp. Muốn đánh với bản tôn. Xà Nhân nghe lệnh, toàn bộ xông lên chiếm lại xào huyệt.
Tiếng của đám linh thú trên sinh tử cảnh bắt đầu vang vọng. Số lượng của chúng rất đông. Xà nhân hóa hình bán thể, đầu rắn thân người có đuôi giống thằn lằn hơn là loài trăn. Răng sắc bén chân tay có móng vuốt dài. Chúng bò lên hẻm núi cao chót vót như đi trên đất bằng. Những núi đá này rất chắc chắn. Cho dù là chí tôn giả cũng không có cách gì phá nát. Lâm bắt đầu dùng tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong các khối đá. Đây là chất liệu tương tự đã dùng để bày ra kết giới. Lâm tò mò dùng chường đánh vào các khối đá thì thấy không thể xây sát được dù chỉ một chút.
- Tài bảo của nơi này không phải số lượng tài phú kiếm được, mà tất cả đều nằm ở đây. Là những thiên thạch này. Nếu có cách để sử dụng chúng, đây không phải là tài liệu luyện chế khí giới rất tốt hay sao?
Lâm không kịp suy nghĩ nhiều thì linh thú đã bò lên đánh tới. Lâm chỉ đem theo không quá 10 khẩu tụ linh pháo nhưng từ trên cao đánh xuống quả thật tạo ra ảnh hưởng không tồi. Vác núi treo leo dễ thủ khó công. Xà Nhân lại là loài bò xát không có cánh bẩm sinh. Tuy bay được nhưng lại không nhanh nhẹn nên dễ dàng bị tụ linh pháo oanh kích. Những con võ thần, võ thánh cảnh dễ dàng bị các chí tôn giả từ từ liệp sát. 10 đầu linh thú chí tôn cảnh bực dọc xông lên.
Thân hình của linh thú chí tôn cảnh rất to, rất cường hãn khiến tụ linh pháo mất đi tác dụng. Lâm cười ha hả phóng ra thiên hỏa thiêu đốt từng đầu một. Võ giả Hắc Phong đoàn của Lâm tự nhiên chiếm được thế thượng phong. Sau nửa ngày trời xà nhân không đánh lên được bực mình rút lui. Khi chúng kéo xuống tụ hợp lại thì hai phía đông tây cất lên những tiếng vang vọng xé không. Ưng Báo hai phe đã đến.
Tiếng của Lâm cười ha hả nói vọng ra:
- Các ngươi ba phe phái tranh đấu lâu năm. Hôm nay bổn tọa giúp các ngươi có được hồi kết. Địa bàn của Xà Nhân sau này sẽ do hai phe Ưng Báo phân chia. Chúng ta là những võ giả nhân loại sẽ đứng ngoài bàng quan không nhúng tay vào. Chỉ là nếu các ngươi để mất cơ hội phân tranh cùng Xà Nhân muốn hợp sức giúp chúng tấn công vào đây, các ngươi cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Ha ha ha... Các võ giả binh đoàn khác cũng sẽ tìm cơ hội các ngươi yếu thế đánh chiếm xòa huyệt của các ngươi. Ưng Báo các ngươi ra quyết định đi.
Xà nhân bị kẹt ở giữa ba phe đã không còn đường để về. Võ giả nhân loại kia có thiên hỏa khắc chế bọn chúng. Linh thú muốn tấn công rất khó khăn. Ưng Báo hai phe đã quan sát lúc xà nhân tấn công vừa nãy. Đúng như lời Lâm nói, cho dù cả ba phe hợp sức lại cũng khó lòng đánh vào liệp sát nhân loại. Xà nhân hết đường trốn chạy gồng mình ứng chiến. Lâm mỉm cười quan sát ba phe giàn trận. Thỉnh thoảng Lâm lại dùng phi đao phóng ra đem theo thiên hỏa liệp sát một vài xà nhân cấp thấp. 10 tên linh thú đứng đầu tức tối chửi đổng nhưng không làm cách nào khác ngoài đối kháng cùng hai đội ngũ ưng báo. Lâm ở đằng sau khiến các xà nhân không cách nào toàn lực đối kháng.
Trong lúc quyết liệt Lâm cho bốn người Phong, Vân, Lôi, Vũ đem một chi đội ra ngoài đánh vào phía sau của xà nhân khiến đội ngũ của bọn chúng hoàn toàn hỗn loạn. 10 đầu linh xà chết gần hết chỉ còn lại ba tên tháo chạy. Lâm dùng tinh thần lực khóa chúng rồi sai hai người Tàn Sát ở lại trấn thủ. Bốn người Hỏa Phong theo Lâm tận lực truy kích. Ưng Báo nhị vị chủ tướng cũng cho đại tướng theo sát Lâm truy kích bằng được 3 xà nhân. Tất cả hơn 20 cường giả nhân loại linh thú cùng nhau bao vây tiễu trừ 3 tên nhân xà chí tôn giả trung kỳ.
Lâm khát máu tay cầm phi đao chỉ thẳng. 5 nhân loại chọn lão đại cứ đầu mà đánh. Báo Ưng hai phe cũng chọn cho mình một nhân xà cứng rắn giết cho bằng được. Mất 2 canh giờ cuối cùng nhân xà chống cự không nổi toàn quân bị diệt. Lâm thu phục thân thể cường hãn của tên lão đại vào giới chỉ rồi ung dung rút lui. Thần Báo hất hàm hỏi Thần Ưng:
- Thiên Ưng, ngươi không muốn truy sát tên nhân loại kia ư?
- Hừ... Hắn có thiên hỏa. Hắn đã cùng thiên hỏa nhập thành một thể. Đừng để bộ dáng của hắn làm cho ngươi mờ mắt. Còn nữa ta còn cảm thấy được trong người hắn có mùi vị của Hỗn Độn Thần Thú. Khí thế vương giả của hắn khiến ta rất muốn quỳ bái xưng thần. Ngươi không cảm thấy điều này hay sao?
- Hình như có chút. Ngươi làm sao có thể cảm giác rõ ràng như vậy được?
- Ha ha ha... Ưng gia chúng ta rất mẫn cảm đối với Hỗn Độn Thần Thú. Ta rất muốn gặp lại tên nhân loại kia lần nữa. Chúng ta trở về đi. Từ này trở đi Ưng Báo chúng ta chia đôi thiên hạ.
- Được. Con sông ngăn đôi ở giữa chúng ta dùng làm ranh giới. Không bên nào xâm phạm bên nào.
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Khi Lâm trở về thì hai bên Ưng Báo đã ngay ngắn bày trận khống chế tình hình. Xà nhân vì phải khổ chiến cùng phe nhân loại nửa ngày nên sức cùng lực kiệt. Phe nhân loại nhờ vào địa hình nên tổn thất không nhiều. Chỉ vài người chết. Một số nhỏ bị thương. Xà nhân tuy anh dũng nhưng bị quân số gấp đôi đè bẹp lại còn bị thiên hỏa của Lâm khắc chế gắt gao cuối cùng chỉ một số ít trốn thoát. Còn đâu toàn bộ đã phải nằm xuống.
Ưng Báo nhìn hàng ngũ quân đội nhân loại thì có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh rút lui. Nhân loại hình như có chuẩn bị mà đến. Chủ tướng của bọn họ lại có thiên hỏa. Linh thú không thể làm gì hơn. Chỉ có thể rút lui. Lâm kiểm kê đồ vật ở nơi đây thì khá vừa lòng. Xà nhân ghét nhân loại nhất cho nên số lượng tài phú của võ giả Thần Địa đem theo bị xà nhân thu nạp thật sự rất khá. Quân đoàn của Lâm bị chết đi 5 người. Lâm chỉ có thể lắc đầu thở dài. Trong khi mọi thành viên đang hào hứng vì những món tài phú kiếm được thì Lâm bực mình quay người lại quát:
- Ồn ào cái gì. Chết đến 5 người. Các ngươi còn quá yếu.
Lâm bực tức tay nắm chắc thiên hỏa đánh vào vách đá. Nào ngờ sức nổ phá một tảng to. Lâm mới bắt đầu nhìn lại vết nứt. Băng Xương Quang Hỏa vừa cứng lại chứa đựng băng và quang thuộc tính rất cường đại. Dần dần Lâm đã hòa mình vào cùng thiên hỏa nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mức tận cùng để sử dụng loại thiên hỏa này. Dùng thiên hỏa để chiến đấu phải như thế nào. Sự khát khao đối với sức mạnh khiến Lâm bắt đầu trầm tư. Các thuộc hạ của Lâm thấy chủ công như vậy thì không dám làm phiền. Tuy bị Lâm quát nhưng họ lại thấy cảm động vì mỗi một mạng sống của bọn họ đều rất quan trọng đối với lão đại. Vào được Thánh Tháp đều là những nhân vật nổi trội của một thế lực. Nhưng sau khi đi theo Lâm thì bọn họ đã bị Lâm hoàn toàn thu phục.
Tay của Lâm nắm chắc thành quyền gọi ra thiên hỏa rồi ra sức đánh vào vách đá. Chỉ một góc đá bị đánh tan ra nhưng cũng đủ khiến mọi người chứng kiến ở đây sợ run người. Những núi đá này chịu được cả tụ linh pháo oanh kích nhưng lại không chịu được 1 quyền của Lâm. Như bừng tỉnh bắt đầu hiểu ra điều gì Lâm ra lệnh hạ trại phòng thủ nghiêm mật. Động tĩnh vừa rồi chắc chắn đã hù sợ mọi võ giả gần đây chạy hết. Tạm thời sẽ không ai dám lại gần khu này. Linh thú hóa hình tranh dành địa bàn cũng như chiến tranh gia tộc của Thần Địa. Người bàng quan dễ dàng sẽ bị giết nhầm.
Mây ngày liên tiếp Lâm chìm đắm thử nghiệm cách phá núi. Những tảng to nhỏ như những viên bảo thạch đều được Lâm thu gom vào hết. Sau một tuần Lâm đứng trước một hòn núi nhỏ. Vung tay dùng băng thuộc tính đánh vào chân núi rồi dùng một quyền rất mạnh đánh bay cả ngọn núi ra. Lâm cười ha hả bắt đầu hiểu được cách khống chế thiên hỏa để chiến đấu. Những võ giả trong đoàn cũng không ở không. Bị Lâm mắng một lần cũng đủ sợ sẽ bị Lâm đá ra khỏi đoàn. Người nào người nấy đều quyết tâm khổ luyện. Nhất là hai người Tàn, Sát thì dốc sức tu luyện. Thỉnh thoảng còn mò ra khỏi thung lũng để kiếm linh thú thử tay. Tự dùng sinh tử tẩy lễ. Cuối cùng rồi võ giả Thần Địa cũng mò đến xào huyệt này. Bọn họ đều trấn động khi thấy người của Hắc Phong đoàn đang trấn thủ thung lũng. Tin tức lan tỏa rồi cả Thần Địa lại thêm một lần nữa rung động bởi Tiêu Ngọc Lâm.
Lâm mặc kệ những người kéo đến thăm dò. Ngày nào cũng bế quan phá núi. Sau một tháng thì thung lũng này đã dường như sụp đổ. Cả một thung lũng đã bị Lâm biến thành một bãi đá được san bằng rất bằng phẳng. Các linh thú gần đó thấy sự việc này thì càng tránh xa. Đến núi đá sừng sững bao năm còn bị một tên nhân loại biến thái một quyền đánh nát, da thịt của linh thú cho dù có béo chắc cũng không dám tới gần sinh sự. Lâm đã biến thung lũng này thành một bình địa. Ở đây đã không còn lại gì cho họ quyến luyến. Lâm dẫn đội bước về phía cửa ra. Trên đường ra ngoài một tóp người khá cường đại tươi cười chặn đầu Hắc Phong đoàn. Dẫn đầu bọn họ là một chí tôn giả họ Chu tên Bá Thương. Hắn gặp Lâm thì cúi rạp người ân cần chào hỏi. Thì ra người này là người của đệ tam ác ma Chu Khải Hưng.
- Lâm thành chủ, chủ công nhà ta có lệnh. Muốn mời thành chủ đến gặp mặt.
Lâm buồn bực hất tay:
- Ta không rảnh gặp hắn. Nếu hắn có thành ý thì ra ngoài gặp ta.
- Lâm thành chủ. Chủ công nhà ta muốn ngươi đến gặp. Không gặp cũng không được.
Lâm quay mình phóng ra một quyền. Thiên hỏa theo quyền đánh vào một cánh tay của Chu Khải Hưng dần dần thiêu đốt hắn.
- Ngươi kiếm chủ công ngươi xin cứu mạng. Nói cho hắn biết. Hắn còn cản đường lão tử thì hắn cũng sẽ như ngươi. Cút!
Chu Khải Hưng bị thiên hỏa thiêu đốt thì biết việc không xong. Nhanh chóng phóng vào cửa ra kết giới một đường chạy thẳng. Hắc Phong đoàn thấy lão đại của mình dám khiêu chiến cùng đệ tam ác ma thì vui mừng không tả nổi. Bọn họ thừa biết cảnh giới của Lâm thành chủ cường đại đến đâu. Đến xào huyệt của xà nhân còn bị hắn thu phục dễ dàng. Làm sao đệ tam ác nhân có thể cản nổi lão đại của bọn họ. Đi theo một chủ công như lão đại những võ giả ở đây cảm thấy không gì tốt bằng. Tài phú được lão đại chia lại quá đủ để bọn họ làm vốn tu luyện.
Lâm nhìn những võ giả đi theo mình thở dài. Bọn họ không đủ tư cách để lên tầng năm cùng Lâm. Họ còn quá yếu. Muốn có được vũ lực cường đại thì phải nhờ vào những người này. Một mình Lâm không đủ để trấn áp quần hùng. Tiếc rằng những người này vẫn còn quá yếu. Nhất định phải kiếm cách cho bọn họ thăng tiến. Như biết được tâm sự của Lâm Hỏa Phong hiến kế:
- Lão đại, ngài nên suy xét đến thời gian tháp của tầng 5. Trên tầng 5 có rất nhiều bảo bối để đề thăng thực lực. Chỉ là sẽ phải tốn rất nhiều thần thạch.
- Thời gian tháp của tầng 5? Thần thạch của ta kiếm còn chưa có nhiều. Không biết giá cả của thời gian tháp như thế nào?
- Lão đại ngài có nhiều tài phú như vậy, còn sợ không có đủ thần thạch hay sao? Những khối đá kia chính là Lãnh Thạch. Là tài liệu để bày ra kết giới đổ đấu. Chỉ cần ngài đem một phần đổi lại chắc chắn đủ để bọn thuộc hạ này tu luyện một hai năm. Thời gian tháp rất thần kỳ. Tại tầng Thời gian ở trong đó một năm bằng ở ngoài này 1 ngày. Nhanh hơn gấp 360 lần. Thời gian tháp có tất cả bốn tầng. Tầng 1 nhanh hơn ở ngoài 45 lần. Tầng thứ 2 nhanh hơn 90 lần. Tầng thứ 3 180 lần. Và tầng cuối cùng là 360 lần. Thần thạch để vào trong đó là 1000 thần thạch một ngày tu luyện ở tầng 1. Cứ lên một tầng thì giá cả tăng lên gấp 5 lần. Nếu ngài có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy lệnh bài Thánh Tháp thì giá cả còn rẻ nữa.
Lâm nghe vậy thì suy nghĩ đến điều gì. Vội lấy ra một tấm lệnh bài băng hệ bằng ngọc.
- Bằng vào cái lệnh bài này sẽ được giảm bao nhiêu?
Hỏa Phong thấy được lệnh bài thì há hốc mồm.
- Lão đại, đó là băng ngọc bài thiên cấp. Giảm được 5 phần. Nhưng chỉ có giá trị hiệu lực cho riêng một mình ngài mà thôi.
- Những 5 phần? Ha ha ha... Mấy vị các chủ kia quả nhiên chiếu cố ta rất nhiều đấy chứ. Ha ha ha... Ngươi cũng có lệnh bài tương tự chứ?
- Aizzz ... thuộc hạ ... chỉ có loại địa cấp. Được giảm 3 phần mà thôi.
- Còn có các loại khác?
- Phải... Của ngài là thiên cấp. Thánh Tháp nào cũng có những loại này. Ta tưởng ngài chỉ có ở tầng 4 nhưng không ngờ cả Băng các chủ cũng chiếu cố cho ngài. Thiên cấp được giảm giá 5 phần. Địa cấp 3 phần. Huyền cấp 2 phần. Hoàng cấp 1 phần. Hình như ngài có cả 5 cái lệnh bài. Ta chắc là do 5 vị các chủ cố ý muốn bồi dưỡng ngài đó.
Lâm gật gù hài lòng. Giảm giá 5 phần. Vậy một ngày tu luyện của Lâm chỉ mất có 6 vạn 2500 thần thạch. Còn những thuộc hạ để họ tu luyện tại tầng một thôi cũng đủ. Chi phí của Lâm cho mỗi ngày mất khoảng một triệu thần thạch mỗi ngày. Đây là con số không nhỏ cho bất kỳ thế lực nào có thể gánh vác. Trong thời gian tháp không chỉ có thời gian kéo dài mà còn có các loại trận pháp và linh khí nồng đậm. Võ giả vào đó tu luyện có hiệu lực tốt hơn gấp ở ngoài hàng trăm lần. Nhanh hơn cả trăm lần.
Tuy nhiên con số 1 triệu thần thạch mỗi ngày không phải là nhỏ. Lâm phải gãi đầu nghĩ cách giảm giá. Các thành viên Hắc Phong đoàn nghe đến đề nghị của Hỏa Phong phó đội trưởng cũng nín thở chờ đợi quyết định của Lâm. Lâm không chần trừ đùng linh thạch tạo ra một số chỉ thị.
- Trong đây có chỉ thị của ta. Các ngươi theo đó mà làm. Trận pháp phối hợp sẽ do bốn vị phó đội trưởng chỉ dạy. 2 tháng sau chúng ta sẽ đến Thiên Âm kết giới thu thập tài bảo. Sau đó bổn tọa sẽ cho các ngươi vào Thời Gian Tháp tu luyện. Thời gian tu luyện trong Thời Gian Tháp dài hay ngắn là do sắp tới chúng ta có thể thu nhập nhiều hay ít. Tàn Sát hai người theo ta lên tầng 5 lịch lãm.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.