Chương 64: Thần Địa Thánh Tháp
Độc Cô Nhất Lang
27/10/2016
Phong mở mắt ra thì đã không thấy bóng dáng của Bạc Tiên. Magma có hình
thù của một Hỏa Kỳ Lân chạy lại như một chú cún tinh nghịch hích nhẹ cái đầu khổng lồ vào người Phong. Phong vỗ nhẹ đầu nó.
- Ha ha ha... tiểu gia hỏa, nhớ ta rồi sao? Được ta sẽ thu ngươi. Không biết ngươi đi rồi linh khí nơi này có bị ảnh hưởng nhiều không? Ngăn cản hai tộc va chạm cũng không phải là cách. Trước sau gì thì người Cổ Duệ cũng sẽ đánh đến đây. Biển Chết không có ngươi thì vẫn rất khắc nghiệt. Xuyên tinh toa khó lòng bay qua. Cấp chí tôn giả sơ kỳ cũng dễ dàng bị linh khí bạo loạn vùi dập. Vậy ngươi cứ theo ta đi. Tiếc rằng người phải làm lão Lục rồi.
Hỏa Kỳ Lân hơi ủ rũ nhưng rất vui vè lè lưỡi ra như một chú cún con. Phong mở thức hải cho Kỳ Lân bay vào. Các thiên hỏa khác bay quanh Kỳ Lân như chào đón một thành viên mới. Các linh hồn thể cẩm vệ binh năm xưa cũng vui vẻ cúi đầu chào Phong. Phong cất tiếng nói lớn:
- Các ngươi yên tâm. Một phân thần hồn của ta đã tạo được thế lực. Sẽ rất nhanh tìm được người thân của các ngươi, đem họ đến Băng Xương Thung Lũng thoát khỏi cảnh nô lệ tù đày.
Các nô lệ theo Phong cúi đầu bái tạ. Bọn họ làm nhiệm vụ chăm sóc thức hải và linh thảo trong thức hải và Phượng Hoàng Thành. Họ có thể tự do qua lại trong dạng linh hồn thể. Họ tự cho mình là nô bộc của Phong nên lấy họ là Nô Nhân. An Gia Lạc thủ lĩnh của các Nô Nhân đã theo Lâm cùng 9 tên khác. Bọn họ giúp Lâm có thêm sự hiểu biết về Thần Địa. Phong gật gù hài lòng với những gì đã đạt được ở nơi này. Hỏa Kỳ Lân sau khi chui vào trong thức hải của Phong thì linh khí nơi này cũng bị biến dạng loãng đi nhưng Biển Chết vẫn như một nơi không có sinh khí. Nơi này rất rộng lớn. Phong đưa mắt nhìn về phía bên kia của Biển Chết. Sa mạc cát này như thiêu đốt vạn vật, Phong có thể lờ mờ cảm nhận được sự hiện diện của một phân thần hồn của mình bên kia biên giới.
- Đã đến lúc đi đến Lạc tộc thu thập Lôi Hỏa rồi!
Phong nói xong thì hất tay một cái. Hai phân thần hồn mộc, thủy hiện lên. Phong đưa cho họ hai giới chỉ rồi để họ lên xuyên tinh toa bay về phía Thôn Kiếm Thành. Quang Linh Hỏa theo Mộc lão trở về Thôn Kiếm Thành. Phong có nhiều thiên hỏa như vậy tốt nhất nên để cho mỗi phân thần hồn của mình giữ một thiên hỏa. Có thiên hỏa tọa trấn trong thức hải của một phân hồn thì chúng sẽ trở lên cường đại hơn bình thường gấp nhiều lần. Lại có thể nhanh chóng luyện đan, luyện khí.
Hiện giờ chỉ mỗi bản thể có thể bày trận pháp cường đại. Những phân hồn khác vẫn chưa có bản lĩnh này. Nhưng mộc thủy hai phân hồn đã có thể tạo ra một số đan dược đỉnh cấp. Phong đã có thể chế luyện ra tất cả 9 phân hồn. Ngoài hắc ám đã theo Lâm ra đều có thể cho mỗi một phân hồn một loại thuộc tính tinh thuần viên mãn.
Phong ngưởng đầu lên trời thở dài. Hắn biến thái cường đại như vậy nhưng không có cách nào thay đổi Thiên Linh Thế Giới. Một trận chiến kia nhất định phải đánh. Lâm đã cho Phong biết tại Cổ Ma Đại Địa vẫn còn đến 30 tỷ binh lính. Chưa kể các thế lực không trực tiếp đầu nhập vào thế lực của Thiên Tử nhưng bọn họ ai cũng phục tùng. Chỉ cần Thiên Tử ra lệnh một tiếng, họ cũng sẽ trang bị sẵn sàng ứng chiến. Quân lực của dân Cổ Ma nhiều không thể đếm hết. Phong lắc đầu chỉ có thể suy nghĩ làm cách nào sớm ngày nhập tôn. Lĩnh ngộ ra đạo riêng của mình.
***
Lâm về đến Hỏa Thần Thành thì đến gặp thẳng Hỏa Thần Thành chủ. Lão tươi cười ra mặt tiếp đãi Lâm chu đáo. Trong đại sảnh của Hỏa Thần Thành lão tự tay rót rựu mời Lâm:
- Lâm tiểu hữu. Ngươi chạy đến Băng Xương Thung Lũng làm ta lo sốt vó. Thấy được ngươi về ta... tên biến thái ngươi đã bước vào võ thần cảnh?
- Nhờ ân đức của Thiên Tôn chỉ điểm vãn bối hôm nay may mắn bước vào hàng ngũ võ thần cảnh. Nếu không nhờ có sát vực của Thiên Tôn vãn bối e rằng đã thân vẫn đạo vong tại Băng Xương Thung Lũng.
- Haizz ngươi là người đầu tiên có thể vào đó mà toàn mạng trở ra. Năm xưa nhớ lúc ta trấn thủ Hỏa Thần Thành đánh đuổi Lực Vương lão tặc. Nào ngờ đánh không lại hắn còn để hắn lấy mất đi bảo bối của lão thành chủ. Ta cũng vì vậy mà ôm hận tiếc nuối bao năm nay. Xông vào đó phải đối chọi với tiên nhân, phải đối chọi với đại đạo của các chí tôn giả Thiên Linh giới. Nếu không lĩnh ngộ ra một loại đạo pháp đối kháng được với bọn họ thì chỉ có nước vong mạng. Chúng ta vây khốn hắn ở trong đó nhưng thật không ngờ lão không hổ là một trong thập đại cường tôn. Cuối cùng đột phá ra ngoài chạy về Thiên Linh Giới. Tiểu hữu ngươi làm sao thoát khỏi nơi đó?
- Aih... Nói ra thật sự xấu hổ. Nhưng vãn bối có điều khó hiểu. Thiên Tôn rất cường đại, tại sao lại không được xếp lên thập đại cường tôn bảng?
- Thiên Tôn nổi danh sau bọn người kia. Trong lúc quyết đấu cùng Nạp Lan Hồng Anh chí tôn lại bị mụ dùng quỷ kế lấy mạng đổi mạng. Vì vậy mà Thiên Tôn của chúng ta chưa từng được xếp lên bảng. Ngài muốn một bước lên mây khiêu chiến Viêm Đế. Nào ngờ thập đại cường tôn dùng liên hoàn chiến suy yếu ngài trước khi khiêu chiến. Sau đó Thiến Sát mụ mụ ăn gian dùng thiên hỏa khắc chế Thiên Tôn. Haizzz... Các lão thành chủ lúc trước không cách gì cản lại nên bọn họ mới quyết thề chết cũng phải trả thù cho Thiên Tôn và lập ra người thừa kế ý nguyện của Thiên Tôn theo hệ truyền ngôi từ đó mới có Thiên Tử. Nhớ đến những trận chiến năm xưa chúng ta đều theo các lão thành chủ xông trận. Huynh đệ của ta cũng vong mạng rất nhiều. Cuối cùng vẫn bị bọn họ lập ra quỷ kế ám toán. Nhưng lần này Thiên Tôn đã trở lại. Ta nhất định sẽ tòng quân bắt bọn người Thiên Linh giới trả đủ cả vốn lẫn lời.
- Thì ra chúng ta có thù hận sâu với họ như vậy. Nhưng thật ra theo ta nghĩ thù hận cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Làm cường giả mà suốt bao năm tháng theo đuổi thù hận sẽ không thể bước ra một bước kia. Tầm mắt của vãn bối là phải đạp phá sinh tử truy đuổi đỉnh cao của võ đạo.
Hỏa Nhân Tà Thần trố mắt nhìn Lâm. Nếu là một người khác nói ra điều này lão còn nghĩ đây là lời ngông cuồng nhưng người này lại là Tiêu Ngọc Lâm. Lời nói của hắn không phải không có đạo lý. Cường giả không bị thù hận ảnh hưởng đến võ đạo của mình. Lão cũng trầm mình với thù hận giữa hai dân tộc bao năm nên giờ đây cảm thấy vô vọng. Nhưng quyết tâm bao năm chả nhẽ giờ này phải bỏ. Đó là một điều đại nghịch bất đạo. Lão hơi âm trầm dò hỏi Lâm:
- Lâm tiểu hữu, tiểu hữu nói chúng ta nên buông bỏ thù hận cùng người Thiên Linh thế giới, không xâm chiếm họ nữa sao?
- Ha ha ha... tiền bối sao lại nghĩ vậy? Dấn thân trên con đường của cường giả dĩ nhiên phải tay đẫm máu. Không có người Thiên Linh thì chúng ta cũng tranh đấu như thường. Ý của ta chỉ là chúng ta tranh đấu cùng họ là vì sự sống còn của chúng ta, vì con đường cường giả của chúng ta, vì cảnh giới mà chúng ta truy cầu. Tiền bối giết một người có phải vì thù hận hắn? Con đường cường giả của ta không ai cản nổi. Người nào cản ta, người đó chết!
Lâm nói xong thì sát vực lóe hiện. Trong lời nói của Lâm lẫm lẫm bá khí. Hỏa Nhân Tà Thần cũng phải lui lại một bước dùng Hỏa Vực của lão ra trấn áp. Mắt lão trợn to ra run rẩy. Không phải lão sợ mà là vì hưng phấn với những gì chứng kiến. Sát khí của Lâm rất bá đạo. So với Thiên Tôn còn cách xa, nhưng Lâm đã có dấu hiệu lĩnh ngộ ra ý chí về đạo riêng của mình. Tên này hậu tích bạc phát, tiến triển rất nhanh. So với các thiên tài lão đã từng gặp qua, Lâm có thể nói là tên biến thái nhất từ trước đến giờ.
Ngoài hắc ám ra, Hỏa Nhân Tà Thần còn chủ tu hỏa thuộc tính. Lão cảm thấy Lâm có cái gì đó rất khác. Dường như hỏa khí của hắn rất cường đại, mang theo quang băng hai thuộc tính rất cường đại. Có thể khắc chế hỏa và hắc ám của lão. Tròng mắt lão mở to ra:
- Băng Xương Quang Hỏa! Lâm tiểu hữu. Ngươi không những không chết còn thu phục được Băng Xương Quang Hỏa?
- Ha ha ha... May mắn thôi, may mắn thôi.
Trong giọng nói của Lâm mang theo chút đắc ý. Bây giờ còn không hống hách thì đợi đến khi nào. Điệu thấp thì người ta còn tưởng người sợ sệt. Hống hách quá thì bị người ta ghét, nhưng nếu như không có một chút kiêu ngạo và bá khí thì làm sao khiến người người phục tùng? Không những phải khiến người khác nể phục, còn phải khiến bọn họ sợ mình mới là bá vương đại đạo. 30 tỷ binh lính không phải còn số nhỏ. Lôi Trấn Phong đã không còn thời giờ trì hoãn. Trong các vương đạo chỉ có con đường của bá vương mới có thể nhanh chóng đạt được kết quả. Trong khi bản thể dùng hiền vương đại đạo thì Lâm phải sử dụng đó là bá vương đại đạo. Đây là con đường tắt mà tất cả phân hồn cùng thỏa thuận nhất trí.
Hỏa Nhân Tà Thần vỗ vai Lâm cười ha hả:
- Lâm tiểu hữu, từ nay trở đi tốt nhất lão đệ đừng gọi ta là tiền bối nữa. Hoàng thiên có lệnh, Thiên Tử triệu viết hễ ai có thể thu phục được Băng Xương Quang Hỏa đều có thể trở thành vị thành chủ thứ 10. Tiểu hữu ngày hôm nay đã có thể đứng ngang hàng với chúng ta rồi.
- Đa tạ Hỏa Nhân Tà Thần đại nhân khen thưởng. Bổn cung còn chưa chính thức nhậm chức. Đối với ngài, ta lúc nào cũng sẽ coi ngài là bậc trưởng bối.
Lâm vẫn một mực cung kính và thái độ của Lâm tuy có chút cuồng vọng vẫn không làm cho Hỏa Nhân Tà Thần cảm thấy hắn đáng ghét. Điều này khiến lão có chút nâng nâng. Nâng đỡ một cường giả như vậy thế lực của lão sẽ lớn hơn trước rất nhiều. Băng Xương Thung Lũng là nơi táng thân của chí tôn giả bao đời. Tuy bọn họ đến đó sẽ không đem theo tài phú nghịch thiên nhưng trên đường liệp sát của bọn họ, họ cũng thu được tài bảo số lượng lớn. Ngày hôm nay Lâm lại làm chủ của số tài phú đó. Trao đổi với Lâm dĩ nhiên lão cũng sẽ kiếm số lời rất lớn. Lão đang kiếm cách mở miệng thì Lâm đã lên tiếng.
- Hỏa Thần đại nhân. Ta có một ý nghĩ, không biết ngài có hưởng ứng?
- Lâm tiểu hữu xin cứ nói.
- Thần Địa của chúng ta có rất nhiều nô lệ. Bọn họ sống là để phục vụ cho các thế lực nhưng thật ra bọn họ lại không có lợi ích đối với chúng ta lắm. Biết bao nhiêu nô lệ đều bị thải về Hỏa Thần Thành của ngài khiến nơi này trở lên một đống rác của Thần Địa. Đối với Hỏa Thần Thành ngài đây là việc mới bắt đầu từ 2000 năm trước. Hỏa Thần Thành bỗng nhiên phải nuôi một đám nô lệ trong khi tài nguyên lại không đủ. Nếu ngài có thể đào thải bớt bọn nô lệ, không phải đây đối với Hỏa Thần Thành là việc tốt hay sao?
Đôi mắt của Hỏa Nhân Tà Thần sáng lên. Nếu có thể đào thải bớt nô lệ đây đối với lão không thể không nói là một việc rất tốt. Đối với sự phát triển của Hỏa Thần Thành cũng là một món lời khổng lồ. Không cần nuôi nô lệ đối với lão đây không thể nghi ngờ sẽ giảm bớt đi gánh nặng kinh tế của Hỏa Thần Thành. Số lượng đan dược, linh thạch được chia bớt thì cũng đồng nghĩa với việc cường giả của Hỏa Thần Thành sẽ sinh ra nhiều hơn, nhanh hơn. Nhưng ý nghĩ của lão chỉ mới thoáng lóe lên lại vụt tắt.
- Lâm tiểu hữu. Chúng ta không được phép giết chết nô lệ. Giết bọn họ thì bọn họ sẽ làm phản. Đối với Thần Địa cũng không có lợi. Tuy chúng ta có một số trang trại linh hồn tại Hắc Thành nhưng bọn họ vì không được tu luyện nên quá yếu. Thôn phệ linh hồn của chúng không thể thỏa mãn các cường giả. Nuôi bọn chúng đúng thật là toi cơm. Giết không được giết, cho bọn chúng tu luyện cường đại quá cũng không được. Các thành chủ chúng ta cảm thấy vì bọn họ mà đau đầu.
- Hỏa Thần đại nhân. Băng Xương Thần Thành của ta đang rất cần công nhân xây dựng, người chồng linh thảo, kẻ đắp thành. Băng Xương Thành tại một thung lũng. Có thể bày bố thiên la địa võng xung quanh. Ta không sợ bọn họ chạy trốn đi đâu được.
Hỏa Nhân Tà Thần nghe Lâm nói đến đây thì hoàn toàn đồng ý. Nếu có người gánh rác cùng lão, lão có cầu cũng không được. Còn về việc Lâm nuôi bọn nô lệ như thế nào lão hoàn toàn không cần để tâm. Không cần suy nghĩ thêm lão đã quyết định chuyển hết số nô lệ của khu xóm nghèo đến cho Lâm cai quản. Việc Lâm làm gì đối với bọn họ lão không thèm để tâm. Qua lão Lâm cũng đã biết số lượng các nô lệ bị bán, bị chịu tội từ 2000 năm qua đang được giữ tại Hắc Thành. Hắc Thành không có thành chủ, là người của Thiên Tử bao đời cai quản cũng đang đau đầu với số lượng nô lệ ngày càng một đông. Không biết phải ném bọn họ đi đâu. Nếu Lâm chịu thu giữ họ, không thể nghi ngờ đây là điều biết bao thành chủ đều mong mỏi.
Lâm làm sao không kỳ kèo thêm 2 bớt một. Chỉ với 5 vạn dặm vuông mà phải thu giữ cả mấy chục tỷ nô lệ. Đối với Lâm đây là gánh nặng không thể tưởng tượng. Lâm chỉ thu nhận đám người của Hỏa Thần Thành. Các thành chủ khác nghe tin đều tỏ ý muốn nhường lại cho Lâm một mảnh đất cắm dùi. Lâm làm sao không nhận. Ba tháng sau tại mỗi thành Lâm đều cho ra một Trưởng Nô đứng ra quản lý. Với tài phú của Lâm các thủ lĩnh của Hắc Phong đoàn nhanh chóng bước vào cảnh giới sinh tử cảnh đỉnh phong. Đội người Tứ Ngưu, Ngũ Hổ lĩnh đội tọa trấn tại mọi xóm nghèo của 10 đại thành thị. Riêng Đại Phúc tiếp quản chức tổng quản Trưởng Nô tọa trấn Hỏa Thần Thành.
Lâm bắt các nô lệ phải ở trong xóm nghèo, không được ra ngoài. Muốn ra khỏi xóm nghèo làm việc phải có giấy thông hành của Trưởng Nô. Các thế lực cần nô lệ làm việc thì phải thỏa thuận giá cả cùng trưởng nô. Phần lớn các nô lệ đều rất nhanh chuyển đến Băng Xương Thung Lũng. Ba vị thành chủ Hỏa, Băng, Mộc đều muốn Lâm phát triển Băng Xương Thành nhanh chóng nên đã tặng Lâm một khu đất rộng rãi xung quanh Băng Xương Thành. Khu vực 5 vạn dặm vuông của Băng Xương Thành nhanh chóng lan rộng lớn hơn gấp 20 lần.
Đất đai của Thần Địa rất rộng lớn. Khu vực xung quanh Băng Xương Thành bao lâu nay đều không có linh thú hay nhân loại nào ở. Nay Lâm xây dựng khu vực này khiến đất đai dần dần biến đổi màu mỡ tốt tươi hơn. Cái mà Lâm có hiện giờ đó là linh thạch. Biết bao nhiêu tài phú của Băng Xương Thành đều được Lâm thu vào. Rồi các loại công pháp vũ kỹ mà các chí tôn giả Thiên Linh thu thập được khi đánh vào Thần Địa đều nằm trong túi Lâm. Thiên Tôn biết tin này khen thưởng Lâm hết lời. Lấy Lâm đem ra làm gương cho những thế hệ trẻ tinh anh của Thần Địa.
Dần dần số lượng nô lệ của các thành được Lâm khống chế. Lâm dùng nô lệ khống chế nô lệ. Không dùng bạo lực hay đánh đập. Lâm chỉ đưa ra hình ảnh của Băng Xương Thần Thành cho các nô lệ xem. Tại Băng Xương Thần Thành các nô lệ sẽ không còn thân phận của một nô lệ. Bọn họ có quyền tự do buôn bán, luyện đan, luyện khí và bày trận. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể làm vậy tại Băng Xương Thành mà thôi. Khi đi ra ngoài bọn họ không có quyền dùng tài năng của mình để trao đổi cùng bất kỳ thế lực nào hết. Họ cũng không được tự xưng mình là luyện dược sư, luyện khí sư hay trận pháp sư mà phải dùng những cái tên thấp kém như: Đan nô, Khí nô và trận nô.
Các thế lực biết được điều này cũng rất hài lòng. Băng Xương Thành cũng phải phát triển. Băng Xương Thành chủ chịu thu nhận bọn người nô lệ này đã khiến rất nhiều thành thị trở lên rộng rãi hơn. Không bị chia bớt linh khí để tu luyện cùng đám dân đen này đã khiến rất nhiều thế lực ca tụng công đức của Lâm ra mặt.
Các nô lệ mặc dù lúc đầu ngậm đắng nuốt cay nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của Băng Xương Thành thì bọn họ vui mừng không kịp nói. Chỉ là cái tên gọi, có đáng là gì. Ít ra họ sống tại Băng Xương Thành đã không bị ai quản thúc. Băng Xương Thành nhanh chóng phát triển. Lâm thành chủ đầu tư cho bọn họ rất đầy đủ. Từ các loại linh thảo để họ trồng, các loại linh thạch để bọn họ tạo đất đai màu mỡ. Nhất là linh khí của Băng Xương Thần Thành rất nồng đậm khiến rất nhiều nô lệ trong thời gian ngắn đột phá đến cấp linh hải cảnh dễ dàng. Ngoài những cái tên gọi thấp hèn ra thì nô lệ cảm thấy cuộc sống của bọn họ được đảm bảo hơn trước rất nhiều.
Lâm thành chủ kinh doanh các loại thảo dược cấp thấp cùng các thế lực. Dần dần thôn tín hết các mối làm ăn cấp thấp mà lúc trước nô lệ thường làm. Lâm thành chủ cho thuê nô lệ theo số lượng cùng các thế lực. Nếu chết một người thì các thế lực phải bồi thường vì đây là công đào tạo của Lâm thành chủ. Các thế lực vì vậy cũng không dám sát hại nô lệ như trước. Cảnh giới của nô lệ dần dần được đề thăng. Lâm thành chủ bắt bọn họ tu luyện các loại khinh công, vũ kỹ để phòng thân giữ mạng trong lúc ra ngoài làm việc cho các thế lực. Bọn họ được trả lương. So với lúc trước lương bổng của họ tăng vọt lên rất nhiều vì đan dược, trang bị đều được thành chủ ban tặng.
Các thế lực cũng buôn bán cùng Lâm thành chủ. Lâm thành chủ cần nhất là các loại trận pháp và tri thức để truyền lại cho nô lệ. Lúc trước vì các nô lệ không được phép học các loại nghề nghiệp cao cấp chỉ vì các thế lực không muốn phe nào cướp mối làm ăn của họ. Nô lệ cũng không có tiền để mua đan dược cao cấp nên khi nô lệ không còn sống trong các thành thị thì các thế lực cũng chả mất đi cái gì. Trái lại họ lại kiếm lời rất lớn vì Lâm thành chủ luôn luôn là khách hàng sộp của bọn họ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua. Ba năm sau sự phát triển của Băng Xương Thần Thành đã biến chuyển chóng mặt. Từ một vùng đất hoang vu giờ đã trở thành một thành thị xấm uất. Ở đây có rất nhiều tu luyện giả, có cả thể tu vì nô lệ không phải ai cũng có thiên phú tu luyện. Họ cũng không được phép dùng Kiến Linh Đan như nhân dân Thần tộc. Họ làm đủ các nghành nghề. Từ thầy giáo cho đến trận pháp sư. Thành chủ cũng không bắt ép họ hay trà đạp nhân phẩm của họ. Trái lại trong Băng Thần Thành rộng lớn chiếm đến 1 triệu dặm vuông (lớn gấp 3 lần diện tích Việt Nam hiện giờ) họ được phép làm bất cứ công việc gì. Chỉ khi nào ra ngoài làm việc thì họ phải điệu thấp.
Thành chủ thu thuế của những dong binh đoàn ra ngoài làm việc với giá cả rất cao nhưng bù vào đó các thế lực cũng đưa ra tiền công khá hậu hĩnh. So với mấy năm trước tiền công của nô lệ đã được nâng cao lên mấy lần. Lúc trước họ phải tự lo đan dược, binh khí nhưng hiện giờ thành chủ cung cấp đủ cho bọn họ. Tất cả mọi người đều có lợi. Riêng người phải bỏ ra của cải nhiều nhất, chịu lỗ nhiều nhất đó là Băng Xương Thành chủ Tiêu Ngọc Lâm. Ba năm nay thành chủ ngày đêm làm việc cai quản Băng Xương Thần Thành. Tạo dựng thành thị. Từ một vùng đất hoang vu giờ đây Băng Xương Thần Thành đã có gần 30 tỷ dân số.
1 triệu dặm vuông tuy to lớn nhưng để chứa được 30 tỷ người thì cũng là việc khiến rất nhiều người đau đầu, nhưng không ngờ Lâm thành chủ quy hoạch đất đai rất có trật tự. Băng Xương Thần Thành được 10 thành nhỏ bao bọc gồm có Hắc Nô thành, Hỏa Quang Nô thành ... theo tên gọi của linh khí. 10 thành nhỏ tọa trấn 10 góc thành. Nhà cửa được xây lên cao trót vót. Không có điện, không có thang máy nhưng tầng cao nhất được dành cho các cường giả trên khai thiên cảnh. Thế giới này không có những phiền hà như Địa Cầu. Một đứa trẻ 7 tuổi cũng có thể dễ dàng leo lên mấy chục tầng lầu.
Các dong binh đoàn ra ngoài làm việc cho các thế lực đem về thịt, gạo, hoa quả cung cấp cho Băng Xương Thần Thành. Dần dần Băng Xương Thần Thành càng tự cung tự cấp được thức ăn và vật dụng hàng ngày của mình. Lâm đứng trên đỉnh tháp của thành nhìn xuống vùng đất an bình hắn đã tạo ra ngước mặt lên trời thở dài. Lúc trước ở Địa Cầu mê chơi SIM và các trò chơi xây dựng đô thị. Không ngờ đến thế giới này lại có thể sử dụng tốt như vậy. Tuy Lâm vì e ngại Thiên Tôn nên không thể xây dựng như ở Địa Cầu nhưng cách lắp đặt cơ sở hạ tầng thì đều hỗn hợp giữa hai thế giới. Thành thị của Lâm xây dựng rất có trật tự.
Lâm rất hài lòng với những gì đã đạt được nhưng Lâm lại rất cô đơn vì biết bản thể cũng như hắn. Phải xa lánh vợ con. Không thể nào ở bên gia đình của mình. Lâm cảm thấy nhớ Nhã Lan, Khuynh Thành. Sau ba năm xa cách Lâm đã quyết định giao dịch cùng Nhã Lan.
Từ xa Thường bay đến quỳ một gối:
- Bẩm thành chủ, xuyên tinh toa của ngài đã chuẩn bị xong.
- Được! Ta có chuyện chạy đến Hỏa Linh Hải. Lúc ta đi vắng việc ở đây do ngươi cùng Đại Phúc cai quản. Có việc gì đợi ta về định đoạt. Nhớ đối với các thế lực phải tận lực điệu thấp. Các ngươi dù sao vẫn đeo trên mình cái mác nô lệ.
- Thuộc hạ rõ.
Tiểu Như theo mẹ đứng đằng xa trên xuyên tinh toa chờ Lâm. Cô bé giờ bắt đầu trổ mã cũng rất dễ thương. Đối với Lâm nàng vừa cung kính vừa ao ước. Nàng cũng hiểu thân phận của nàng thật sự không xứng với thành chủ. Thành chủ vừa tốt bụng vừa là một ân công đối với những người có số phận nô lệ như nàng. Cho dù thành chủ có muốn thu nhận nàng làm tỳ thiếp nàng cũng từ chối không suy nghĩ. Tiếc rằng trong mắt của thành chủ luôn đưa về phía Hỏa Linh Hải suy nghĩ. Người như thành chủ chắc chắn không chịu dừng lại tại Băng Xương Thành này.
Tiểu Như theo Lâm rời khỏi Băng Xương Thành không lâu thì Hỏa Nhân Tà Thần cầm chiếu chỉ đến gặp. Thường ra ngoài thành đón. Người tu luyện Di Hồn Đại Pháp không muốn tiến vào Băng Xương Thần Thành. Tuy thiên hỏa đã được Lâm thành chủ thu phục nhưng mảnh đất này vẫn khiến nhiều tu luyện giả e sợ. Hơn nữa nếu không có sự cho phép của Lâm thành chủ, đây coi như một mảnh đất tự trị của Lâm. Là quyền sở hữu của riêng hắn, kể cả Thiên Tôn cũng phải tôn trọng quyền tự trị này. Thiên Tôn cũng phải e sợ tiên khí nơi này. Từ trước đến nay chỉ riêng có Lâm thành chủ là có đủ mạng để gặp được Tửu Tiên. Thường không dám chậm trễ ra ngoài quỳ gối.
- Nô bộc tên Thường, bái kiến Hỏa Thần đại nhân giá lâm.
- Ừm.
- Ta đến tìm chủ tử của ngươi.
- Khai bẩm đại nhân, chủ nhân vừa đi rời khỏi Băng Xương Thành đến Hỏa Linh Hải. Việc ở đây tiểu nô tạm thời quản lý. Bất cứ chuyện gì cũng phải chờ chủ nhân về mới có thể quyết định.
- Ừm... Tốt, làm tốt phận sự của một nô bộc. Lâm tiểu hữu quả nhiên rất biết cách dạy người. Vậy ngươi tiếp chiếu chỉ dùm Lâm tiểu hữu. Đợi khi hắn về thì báo hắn đến gặp ta.
- Tiểu nô tuân chỉ.
- Ừm. Hoàng Thiên thừa nhận, Thiên Tôn triệu viết. Ngày 1 tháng 1 năm sau Thiên Tôn sẽ triệu tập tất cả các thành chủ gửi người đại diện tiến nhập Thần Địa Thánh Tháp. Riêng Băng Xương Thành Chủ Tiêu Ngọc Lâm vì là nhân tài có một không hai sẽ được đích thân bổn tôn truyền tống vào Thánh Tháp thu thập tài bảo và tu luyện. Người tiếp nhận thánh chỉ này phải có trách nhiệm bẩm báo lại cho Lâm thành chủ. Khâm thử.
- Tuân lệnh Thiên Tôn. Nô nhân tên Thường xin tiếp chỉ.
- Ừm. Không có chuyện, ta về trước.
- Cung thỉnh đại nhân.
Thường ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của Hỏa Thần đại nhân. Thần Địa Thánh Tháp là nơi ăn thịt người để sống. Các cường giả vào đó nói là để lịch lãm nhưng thật ra là để giết chóc lẫn nhau. Tài phú của kẻ thù, linh hồn đều được quy cho người thắng cuộc. Trong thần tháp có một số phòng. Người vào phòng thì có thể nghỉ ngơi một thời gian nhưng chỉ được ở trong đó một thời gian nhất định. Sau đó phải đi ra ngoài lịch lãm. Người nào ở ngoài thì phải kiếm điểm để đổi lấy giờ nghỉ ngơi. Không kiếm được điểm thì phải chịu ở ngoài. Cũng có nghĩa là phải chịu sự tấn công của người khác. Chỉ có người nào cường đại nhất mới có thể sống sót.
Tuy thành chủ cường đại nhưng trong đó các thế lực sẽ nhất định kiếm thành chủ để sử lý. Tài phú của hắn có quá nhiều. Đi đâu thành chủ cũng đem theo. Lần này bắt thành chủ vào trong đó rõ ràng là muốn cướp đoạt tài phú của Lâm thành chủ mà thôi. Không biết Thiên Tôn có ý gì. Chỉ sợ rằng Lâm thành chủ lần này mà vào sẽ khó lòng ra khỏi. Vào trong Thần Địa Thánh Tháp võ giả sẽ phải chịu đựng sự chém giết liên tục. Chỉ có người nào giết đủ 1 vạn người mới được ra khỏi. Tuy những thành chủ đã từng đứng đầu bảng, liệp sát được mấy chục vạn võ giả khác nhưng bọn họ cũng phải mất đến cả trăm năm, thậm chí cả ngàn năm. Lâm thành chủ lần này may ít rủi nhiều.
Không có Lâm thành chủ tọa trấn, chỉ sợ Băng Xương Thần Thành rồi sẽ trở thành khủ đổ rác của Thần Địa. Sẽ là địa ngục trần gian cho những người có thân phận nô lệ. Lần đầu tiên trong đời của Thường, nàng hy vọng lần này thành chủ đi rồi sẽ không về lại. Chỉ cần thành chủ một ngày nào đó cường đại lên số phận của những nô lệ như nàng mới có ngày khá được. Lần đầu tiên trong đời nàng hy vọng Lâm thành chủ đủ cường đại để đối kháng cùng Thiên Tôn. Nàng rùng mình lắc đầu không dám nghĩ ngợi thêm nữa. Phận làm thuộc hạ chỉ có thể chuyển lời.
***
Lâm một đường bay thẳng đến Hỏa Linh Thành. Khi Lâm đến địa phận của Hỏa Linh Thành thì cảm giác bị mấy trăm tinh thần lực cường đại của chí tôn giả theo dõi. Mới có ba năm mà Hỏa Linh Thành đã phát triển một cách quá mức tưởng tượng của Lâm. Số lượng chí tôn giả này là của riêng Đấu Linh Thủ Hộ giả. Số lượng thật sự thì không ai biết. Họ đang tọa trấn các vùng xung quanh Thôn Kiếm Lâm. Ba tên bán tôn cảnh bay ra cản đường của Lâm:
- Người đến là ai lại dám đến Hỏa Linh Thành?
- Tài hạ Tiêu Ngọc Lâm có việc cầu kiến Ngũ Hành chí tôn
Lâm bay ra trong tà áo đen của luyện dược sư Thần Địa. Trong tay không cầm binh khí, miệng tươi cười. Đằng xa một âm thanh thanh thót cất tiếng cười ha hả:
- Lâm đại sư. Lần trước ngươi hứa sẽ quay lại thăm bản tôn, nào ngờ chia cách giờ đã là 3 năm. Đại sư lần này còn dám đến thăm ta hay sao?
- Nhã Lan chí tôn mạnh giỏi. Lần trước tài hạ muốn đến đây để thăm ngài, 3 năm đối với cường giả chỉ là một cái chớp mắt. Không biết tâm trạng của chí tôn hôm nay ra sao?
- Tâm trạng của ta hôm nay rất khá. Ngươi nếu không sợ chết thì vào đây bàn chút việc.
- Ta đến đây dĩ nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lý. Vậy làm phiền ba vị ở đây dẫn đường.
Ba người Vạn Hành Điền mỗi lần gặp Lâm như gặp lại Phong đệ đệ của bọn họ. Phong tuy không còn hiện diện nhưng từ trước đến giờ chưa ai nghĩ Phong đã chết. Tiêu Ngọc Lâm này rõ ràng liên quan rất mật thiết cùng Nhã Lan, Khuynh Thành và Phong. Họ có thể cảm nhận được đây chính là Phong đệ đệ. Tuy hắn có vẻ rất hắc ám, nhưng vẫn không che giấu được cảm giác ấm áp mà Phong đệ đệ tạo ra cho những người sung quanh. Vạn Hành Điền không nói gì, âm thầm đưa Lâm đến đại điện Hỏa Linh Thành. Trong đại điện hai đứa trẻ nô đùa cùng hai người có thân thể cường tráng. Là lão Mộc và lão Thủy. Lâm phát hiện ra bọn họ ngay. Khi Lâm bước tới thì một cô bé rất ngộ nghĩnh bước tới mở mắt to nhìn Lâm. Nàng cười hì hì rồi chạy lại ôm Lâm hôn nhẹ lên má.
- Thúc thúc có kẹo cho con không?
- Nhỏ như vậy đã muốn ăn kẹo. Bé à. Bé tên gì đây?
- Con tên Lôi Khuynh Quốc. Nhưng cha con muốn tên của con phải là Lôi Thanh An. Con còn chưa quyết định phải lấy tên gì.
- Còn con tên Lôi Tiến Thành. Thúc thúc có gặp cha của con không? Nói cha về ngay, mẹ rất nhớ cha.
Lâm nheo mắt nhìn hai lão Mộc, Thủy. Hai tên này làm cái gì mà để tụi nó nhớ cha như vậy nhưng Lâm trợt nghĩ ra hai tên này là khôi lỗi. Đâu phải người thật gì chứ. Làm gì có bộ phận sinh dục như con người. Bọn họ cũng trầm mặt nhìn Lâm như muốn nói: “Bọn ta còn đau khổ hơn ngươi nữa kia. Cám treo heo nhịn đói!”
Nhìn xuống dưới chân thì một bé trai rất kháu khỉnh nheo mắt nhìn hắn. Hai đứa trẻ này không hề sợ sệt Lâm là một dân Cổ Ma. Lâm cũng xoa đầu hai bé.
- Ta là dân Cổ Ma. Hai con không sợ ta sao?
- Có mẹ ở đây đâu cần sợ ai?
Bé trai rất hồn nhiên chạy đi nô đùa cùng 2 phân thần hồn. Nhã Lan trên ghế chủ tọa nhìn Lâm đăm chiêu. Lâm hơi xấu hổ nhưng biết việc đến nước này hắn cũng không thể làm gì hơn. Bản thể hiện giờ không biết đang ở đâu. Chắc chắn hắn cũng không dám lơ đãng luyện tập. Nhã Lan cũng là một cường giả đỉnh tiêm mở lời:
- Lần trước bổn cung đang thai nghén. Tâm trạng không được tốt. Lâm đại sư không biết có giận bản cung?- Ha ha ha... Được một người đẹp để mắt đến, bản thành chủ cũng cảm thấy vinh hạnh. Không giận không giận ha ha ha... Không biết tâm trạng của Ngũ Hành chí tôn tốt như vậy chúng ta liệu có thể bàn chút việc làm ăn?
- Dĩ nhiên là được. Thiên Linh Giới của ta rất cần Kiến Linh Đan và dược liệu luyện đan của các ngươi. Các ngươi muốn trao đổi vật gì cùng bổn cung?
- Tinh Thần Đan và Hắc Kim Đan.
- Đó là hai loại đan dược độc môn của Lôi gia ta. Muốn trao đổi chỉ sợ Lâm dược sư phải bỏ ra cái giá không nhỏ để đổi lấy.
- Bản dược sư không thiếu nhất đó là linh thạch. Không biết Ngũ Hành Chí Tôn có thể cùng ta trao đổi?
- Có thể. Đấu Linh ta thiếu nhất chính là linh thạch để bày trận. Ngươi trao đổi cùng ta không sợ Thiên Tôn của ngươi trách tội?
- Cổ Duệ tộc ta thiếu nhất chính là tinh thần đan và Hắc Kim Đan. Ngài trao đổi cùng ta liệu không sợ các thế lực khác dị nghị?
- Ha ha ha... Chúng ta công khai trao đổi cùng ngươi. Ai dám dị nghị bổn cung?
- Việc của Thiên Tôn bản thành chủ tự biết lo liệu.
Âm trầm một lúc Nhã Lan nhíu mày.
- Tinh thần đan cấp 7 hạ phẩm đổi lấy 100 viên Kiến linh đan cấp 6 một thuộc tính của ngươi. Thêm một thuộc tính số lượng bớt đi 10 viên.
- Bớt 20 viên. Cô tưởng Kiến linh đan của ta dễ luyện chế lắm hay sao?
- Bớt 10 viên thôi, tinh thần đan của gia tộc ta luyện chế ra cũng cần dược liệu bồi bổ. So đẳng cấp thì tinh thần đan quý giá hơn kiến linh đan của ngươi gấp 10 lần.
- Kỳ kèo khó định. Chúng ta mỗi người nhường một bước ở mức 15 viên.
- Ha ha ha... Ngươi nói vậy chỉ cần ngươi luyện chế ra loại Kiến Linh đan trên 7 thuộc tính thì chúng ta phải tính sao với ngươi?
- Ai... Ngũ Hành chí tôn lo xa. Ta có thể luyện chế ra nhiều lắm là loại 5 thuộc tính. Vẫn phải dùng 25 viên để đổi lấy một tinh thần đan của ngài. So ra ngài vẫn còn lời chán.
- 5 thuộc tính? Nói như vậy Lâm đại sư không thể cho ra nhiều hơn các loại thuộc tính khác hay sao?
- Dĩ nhiên có thể nhưng mà số lượng quá ít. Các đại thế lực của Cổ Duệ ta cũng muốn mua. Tài hạ lực bất tòng tâm. Không thể đem ra trao đổi.
- Hử? Vậy tỷ lệ thành đan của các hạ là bao nhiêu.
Lâm ưỡn ngực như gà trống:
- Dĩ nhiên là mười phần. Cảnh giới của bổn dược sư đâu phải gà đất chó kiểng?
- Vậy nếu ta muốn mua dược liệu luyện Kiến Linh đan thì sao?
- Ha ha ha... dĩ nhiên là rẻ hơn vì ta không cần phải ra tay, nhưng như vậy ta sẽ lấy rất đắt.
- Đắt là giá cả bao nhiêu?
- Một phần dược liệu nếu là ta luyện sẽ ra một lò 100 viên. 1 phần dược liệu Kiến Linh Đan đổi 3 tinh thần đan địa cấp hạ phẩm của ngài.
- Bổn cung cũng là một luyện dược sư. Ta tin tưởng có thể làm tốt hơn ngươi. Vậy quyết định như vậy đi. 1 phần dược liệu đổi 3 viên tinh thần đan cấp 7.
Nói xong Lôi Nhã Lan ném cho Lâm một giới chỉ. Trong đó có 30 bình tinh thần đan cấp 7. Mỗi bình có 100 viên. Lâm cũng sảng khoái ném ra một giới chỉ có 1000 phần luyện Kiến Linh Đan. Hai bên trao đổi xong Lâm vẫn chưa muốn đi âm trầm giây lát.
- Ngũ Hành Chí Tôn. Không biết giá cả Hắc Kim Đan của ngài giá cả ra sao?
- Dùng Hắc Kim Đan để lẻn vào Thiên Linh Giới giết người hay sao? Không bán.
- Aizzz... Ta có nhiều kẻ thù đếm không hết. Hơi đâu lẻn vào đây quấy rối ngài chứ. Ta cần mấy chục viên Hắc Kim Đan thiên cấp đỉnh phong. Không biết ngài có vui lòng bán hay không?
- Ha ha ha... Số lượng mấy chục viên không có sức uy hiếp với bổn cung. Được chúng ta trao đổi. Nhưng bắt được tên nào dùng Hắc Kim Đan của bổn tộc lẻn vào đây ta giết không tha.
- Hai bên tranh đấu, không liên quan đến bổn dược sư. Ta chỉ là người buôn bán không muốn kết thù với phe nào.
- Hừ ngươi rõ ràng mới nói có nhiều kẻ thù, giờ lại chối băng.
- Kẻ thù của ta, chưa chắc đã là kẻ thù của ngài. Ta với họ tranh đấu cũng không có nghĩa ta và ngài là đồng minh. Ngài đánh họ, giết ta cũng không có nghĩa ta và họ cùng chung chiến tuyến. Đan dược là vật vô chủ. Chủ nhân của nó muốn dùng làm gì ta không thể quản.
- Ha ha ha... Bổn cung trấn thủ Hỏa Linh Thành cũng không sợ tên chí tôn con nào vào đây. Chí tôn giả vương cảnh dùng Hắc Kim Đan thiên cấp không có hiệu lực. Ta không cần sợ các ngươi. Được, chúng ta trao đổi. Giá một viên 1 ức linh thạch cực phẩm.
- 1 ức tức 100 triệu? Cô đi ăn cướp đi. Cùng lắm là 1 triệu linh thạch cực phẩm.
- Hừ... Mạng của một chí tôn con các ngươi rẻ mạc vậy sao?
- Người Thần Địa ta nhân tài vô số kể. Dùng Hắc Kim Đan cũng không phải tàng hình vô khuyết. Muốn có tác dụng cũng phải cần bỏ công không ít. So với các loại đan dược đề thăng cảnh giới hay bạo tăng lực lượng công kích và phòng thủ. Hắc Kim Đan không thể bằng một đồng xu.
Nhã Lan nhíu mày suy nghĩ.
- Ngươi nói cũng có lý. 10 triệu. Có mua hay cút?
- Dĩ nhiên là mua, nhưng không phải giá này. Cùng lắm là 5 triệu mà thôi.
- Một lời đã định. Thành giao.
Lâm nhướng mày thì cảm thấy Nhã Lan đang cười mỉm. Nàng hình như rất thích thú với vở kịch này. Không hứng thú sao được. Lâm muốn đưa tiền cho nàng sài cũng phải có một cái cớ. Hắc Kim Đan bán ra cho Liên Minh Bách Tộc nhiều lắm cũng được 1 triệu linh thạch cực phẩm mà thôi. Các cường giả cũng phải mua đan dược này của Liên Minh Bách Tộc. Phong luyện chế ra số lượng rất lớn giao lại cho lão Mộc nhưng bọn họ lại giấu đi tùy thời mới đem ra sử dụng.
Đóng kịch đóng cho trót. Linh thạch được đếm bằng thiên cấp giới chỉ. Lâm ném ra 30 giới chỉ. Thu về 30 viên Hắc Kim Đan rồi nhanh chóng cáo từ. Nhã Lan giọng điệu lạnh lùng: -“Không tiễn!” Bọn họ vẫn đóng vai là hai kẻ thù đại diện cho hai thế lực thù nghịch. 5 triệu một viên. 30 viên là 150 triệu. Con số này khổng lồ đến cỡ nào. Nhưng đối với Lâm thì cũng chỉ là tiền lẻ. Tài phú của chí tôn Thiên Linh để lại nhiều nhất chính là linh thạch và binh khí thiên cấp. Đi tìm chết không ai đem tài phú quá nghịch thiên theo cả. Tài phú của họ phần đông cũng là đồ cướp được của những chí tôn giả truy sát họ. Trong số đó có không ít vũ khí trên thiên cấp đã bị thiên hỏa nuốt trọn thần hồn của chủ nhân. Những binh khí này đã trở thành vật vô chủ. Sau ba năm mà Lâm vẫn chưa từng bỏ ra bán lại. Hắn chưa cần tiền, và cũng không có thời gian xem xét vũ khí nào tốt hay xấu.
Nếu so tài bảo thì bản thể cầm đến số lượng kinh người hơn nữa. Cả một Tử Tinh Cầu chất đầy thần thạch, nhưng số lượng vũ khí của Lâm hiện giờ có thể nói rất nghịch thiên. Nhìn lướt qua hai đứa trẻ lòng Lâm trĩu xuống, mím môi thật chặt rồi cúi đầu chào Nhã Lan như một người xa lạ. Lâm lên xuyên tinh toa biến mất phía chân trời để lại Nhã Lan ánh mắt hơi ngấn lệ. Bé Thành thấy mặt mẹ hơi trùng xuống thì chạy vào lòng ôm mẹ.
- Mẹ nhớ cha!
- Bé Thành ngoan. Sau này lớn lên con cũng phải như cha con, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhe con.
Khuynh Quốc cũng chạy lại ôm Lan.
- Đại nương đừng buồn. Mộc thúc thúc nói, cha sẽ sớm ngày trở về với chúng ta.
- Ha ha ha... Thanh An ngoan, đã quyết định tên của mình chưa con?
- Hừ... Con chờ cha về hỏi ý kiến hi hi hi...
Bé gái mới hơn hai tuổi nhưng đã rất tinh ranh, nói năng như một bà cụ non. Tiến Thành sinh sau một ngày làm em. Thanh An sinh trước làm chị. Hai đứa bé nô đùa cùng nhau khiến Hỏa Linh Thành bớt đi vẻ ảm đạm. Ở đây không có thành thị. Chỉ là một mảnh đất hoang vu của cường giả tọa trấn. Thành trì này giờ đây đã chắc chắn không gì phá nổi. Lâm rời khỏi đây với tấm lòng nặng trĩu. Thời gian mất đi rồi sẽ không quay trở lại được nữa. Hắn và bản thể không thể nhìn hậu duệ của mình lớn lên. Không được ở bên cạnh chúng để bồng bế. Nhìn thấy hai con Lâm lại nghĩ đến anh cả của chúng. Đạt. Giờ mới mấy năm, Đạt tại Địa Cầu vẫn chưa thêm được tuổi nào. Cách biệt âm dương quả là việc khiến người đau khổ.
Nhã Lan lục hết đống linh thạch trong một phòng bí mật. Bên cạnh nàng là hai người Mộc Thủy nhị lão. Ba người họ đang lung lọi cái gì đó trong đống linh thạch bỗng mắt nàng sáng lên khi tìm ra cái gì đó.
- Mộc ca, Thủy ca, tìm thấy rồi.
- Lan muội để ta xem.
Nói xong Thủy lão cầm viên linh thạch đưa tinh thần lực của mình vào trong. Không mất lâu thời gian trán hắn nhăn lại lắc đầu:
- Dân Cổ Ma tộc có đến 100 tỷ dân số. 50 tỷ nô lệ. Hiện giờ Hắc lão đã trở thành vua của nô lệ. Là thành chủ của Băng Xương Thần Thành. Dân số trong thành của hắn đã lên đến 30 tỷ. Thiên Tôn hiện giờ vẫn đang tu luyện để sớm ngày đạt được cảnh giới thập tinh viên mãn. Chỉ sợ khi hắn đạt thành thì cũng là lúc Cổ Ma tấn công. Các thế lực của Cổ Ma giờ đang đoàn kết lại sau bóng của Thiên Tôn. Lão Hắc sợ rằng nếu đợi đến khi Thiên Tôn tu luyện xong thì sẽ có hậu quả khôn lường. Thời gian càng kéo dài dân Cổ Ma sẽ càng đoàn kết. Lão Hắc muốn dâng tinh thần đan cho Thiên Tôn. Để hắn sớm ngày cường đại lên. Đồng thời kiếm cách chia rẽ các thế lực. Mua số lượng lớn Hắc Kim Đan để các thế lực minh tranh ám đấu loạn lên. Đợi thời cơ thích hợp hắn sẽ kêu gọi các nô lệ tạo phản. Đánh chiếm các thành. Tiếc rằng đây là một trận chiến ít nhất cũng phải mất cả trăm năm.
- Thủy ca, tại sao Thiên Tôn lại cần dùng đến tinh thần đan?
- Là do tên Sát Phá Thiên. Sát Phá Thiên vì muốn nhanh chóng đề thăng cảnh giới nên đã nuốt rất nhiều linh hồn. Như ma thú khiến hồn lực của hắn bị rối loạn. Nếu không có Thiên Tôn e rằng Sát Phá Thiên đã thành kẻ điên cuồng tính. Nhưng cũng vì vậy mà linh hồn của hắn bị tổn thương rất nặng. Khi Thiên Tôn đá Sát Phá Thiên ra khỏi cơ thể thì lĩnh đủ sự dày vò của các linh hồn mà Sát Phá Thiên đã thôn phệ. Số lượng đó rất kinh người. Nếu Thiên Tôn muốn tu luyện nhanh thì cũng phải mất cả ngàn năm. Thời gian đó đủ dài để các thế lực bị Thiên Tôn ổn định. Lão Hắc muốn đặt ra kỳ hạn 100 năm. Trong vòng 100 năm này nhất định phải chữa trị xong cho Thiên Tôn. Tâng bốc lão khiến lão cảm thấy mình là thiên hạ vô địch. Sớm ngày đem quân nam hạ.
- Có Hắc ca thu thập tình báo, muội yên tâm. Làm sao liên lạc cùng bản thể của huynh?
- Lão Mộc ở lại đây. Ta sẽ liên lạc cùng bản thể.
Khôi lỗi hệ Thụy mặc dù nhìn rất giống nhân loại nhưng khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm. Chỉ có ánh mắt là như một người sống. Lão Thủy nắm tay của Lan rồi quay mặt bước đi. Lão Mộc ở lại thở dài.
- Nàng có bao giờ hối hận đã yêu ta hay không?
Lan dựa đầu vào thân thể của một khôi lỗi.
- Muội không từng. Chỉ là chúng ta có con, bọn chúng cũng cần có cha. Trẻ con không giữ được tiếng. Đợi khi nào chúng lớn lên chút mới cho chúng gặp. Con đường của cường giả đầy trông gai. Tiếc rằng chúng còn nhỏ lại không được an hưởng cảnh êm ấp của gia đình. Chúng hình như rất quý hai huynh. Dù gì thì trong khôi lỗi này là một phần hồn của cha chúng.
- Ta... Ta tự mình nhốt ta vào trong khôi lỗi. Đây cũng là một phần tu luyện của ta. Ta phải cảm nhận được sự tang thương của các thần binh của ta. Sự ảm đạm của cuộc sống khi không có thân thể thật sự. Lạc tộc không cản nổi ta. Bản thể một năm trước đã đưa tin, hắn đã có Lôi Hỏa. Giờ chỉ còn thiếu Thủy thuộc tính là chúng ta đã có đầy đủ thuộc tính để tạo ra một tiểu thân thể hỗn độn. Kết hợp cùng hồn thạch và các loại thiên tài địa bảo ta sẽ khiến rất nhiều người sống lại. Sẽ xóa sổ Thiên Tôn. Đem lại hòa bình cho cả hai chủng tộc.
- Người Cổ Ma liệu có thể chung sống hòa bình cùng chúng ta hay không?
- Ha ha ha... Nếu không có Cổ Ma thì chúng ta cũng tự giết lẫn nhau thôi. Ở đâu cũng có tranh đấu. Chỉ là Thiên Tôn vì muốn đạt được bá nghiệp đã biết bao năm ra lệnh thôn tính chúng ta. Cửu Ma thừa kế ý nguyện này của hắn, truyền đạt lại cho các đời thiên tử. Khiến chiến loạn bao năm. Nếu muốn hòa bình nhất định phải diệt lão. Dân Cổ Duệ, không phải ai cũng ham sát. Công pháp của họ cũng cần thần hồn của kẻ khác để lớn mạnh. Họ tự giết lẫn nhau còn tàn ác hơn giết các chủng tộc khác. Thứ nhất phải trừ Thiên Tôn, thứ hai phải trừ đi công pháp này của họ. Tìm được điểm yếu của công pháp để khắc chế. Nếu họ không thể tu luyện công pháp này nữa thì ranh giới để phân biệt địch ta cũng biến mất. Mấy ngàn năm sau sẽ có cơ hội chung sống hòa bình.
Nhã Lan gật gù mắt hơi ngấn lệ:
- Để đổi lấy an nguy của hàng tỷ sinh linh. Hy sinh đi hạnh phúc của riêng mình thì có đáng là gì. Phong ca ca... Huynh yên tâm. Muội và Khuynh Thành sẽ kiên trì đến cùng.
Mộc lão âm trầm thầm lặng. Khôi Lỗi này không thể cảm giác được sự ấm áp của cơ thể của người khác. Hắn như một khối đá biết di động. Hắn ở đây bảo vệ người nhà trong vai của một cường giả bí mật. Không ai hỏi hắn là ai, từ đâu đến. Mọi người gọi hắn là Mộc lão. Một số cường giả đỉnh tiêm có thể nhìn ra điều đáng nghi nhưng hắn quá giống một nhân loại nên không ai nói gì. Nhất là hắn được thành chủ Hỏa Linh Thành tiếp đón như một thượng khách. Thỉnh thoảng Mộc lão còn luyện đan cho những người ở đây. Sự có mặt của Mộc lão khiến rất nhiều thế lực âm thầm điều tra thân thế của người này. Tiếc rằng một cường giả có cái tên Mộc lão từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện tại Thiên Linh Thế Giới.
Ngày hôm nay khi Thủy lão vao xuyên tinh toa đã có không ít thế lực tọa trấn khu vực gần Đấu Linh để ý đến. Một số cường giả chí tôn rất nhanh truy tung nhưng hình như Thủy lão bốc hơi trong không khí. Biến mất vô tung vô ảnh. Tại lôi bạo tầng Thủy lão cưỡi Đại Mao cười hăng hắc. Hắc Kim Đan hắn có rất nhiều. Còn có thêm Hắc Mai Đan. Muốn tìm hắn tại lôi bạo tầng là điều khó khăn cỡ nào chứ. Hắn phải truy tung bản thể báo cho bản thể biết tin tức mới nhất. Việc quan trọng, không thể dùng truyền tin trận để liên lạc. Tung tích của bản thể là một điều đại bí mật mà bao thế lực muốn rò xét. Độc Cô Nhất Lang đang ở đâu. Đó là đề tài luôn luôn khiến các thế lực phải đau đầu.
***
Tiêu Ngọc Lâm một đường trở về Hỏa Thần Thành. Hỏa Nhân Tà Thần cười ha hả ra tận ngoài cửa thành đón hắn. Hai người chào hỏi qua loa thì Đại Phúc đã đưa tin của Thường đến. Tiếp tờ chiếu chỉ Lâm nhận lời mời của Hỏa Nhân Tà Thần vào nội thành. Đại Phúc theo sát Lâm như một cận vệ thân tín. Lâm cũng không cản hắn lại đưa hắn theo vào. Trong nội các của Hỏa Nhân Tà Thần lão hơi âm trầm rót rựu mời Lâm:
- Lâm tiểu hữu. Lần này Thiên Tôn sai tiểu hữu vào Thần Địa Thánh Tháp. Lại sai ngươi đi vào khu vực của chí tôn giả. Không biết tiểu hữu sẽ làm gì?
- Thiên Tôn muốn hại ta đầu cần phí sức như vậy, chỉ một câu nói thì ta đã thi cốt vô tồn. Lần này ngài muốn ta vào đó lịch lãm chắc là muốn ta nhanh chóng để thăng cảnh giới. Dĩ nhiên ta không thể cô phụ khổ tâm của ngài.
- Tiểu hữu thật sự nghĩ như vậy?
- Lão ca nghĩ có việc gì khác sao?
- Aihh... Tuổi ngươi quá trẻ. Cảnh giới quá thần bí. Lúc ngươi còn là sinh tử cảnh đã dễ dàng loại bỏ được võ thần cảnh. Lần này đây biết bao thế lực ra mặt xin cho ngươi vào Thần Tháp lịch lãm. Bọn họ sợ ngươi vào khu vực võ thần cảnh sẽ trở thành vô địch, không có tác dụng đối với ngươi. Lại dồn ngươi vào khu vực chí tôn giả. Lão phu muốn cản cũng cản không nổi. Tức chết ta. Không ngờ Thiên Tôn lại đồng ý với bọn chúng. Ta thật sự không hiểu nổi. Tài phú của ngươi nắm giữ quá lớn. Chỉ sợ người của các thế lực sẽ luôn phiên liệp sát ngươi để cướp đoạt. Lâm tiểu hữu lần này thật xin lỗi?
- Lão ca, huynh thật sự nghĩ rằng Thiên Tôn cố ý đẩy ta vào cõi chết hay sao?
- Ta... ta không dám. Nhưng mà ngươi còn chưa lĩnh ngộ ra đạo của mình. Đẩy ngươi vào khu vực chí tôn giả ta e sợ...
- Ha ha ha... Ta không sợ, huynh sợ cái gì. Khi ta đi vắng xin lão ca chiếu cố dùm các thuộc hạ của ta. Tránh để bị các thế lực kia ép giá. Ta ra ngoài phải bù lỗ thì thật đáng tiếc. Vả lại, các thành chủ nào mà chả phải vào khu vực chí tôn để chứng minh cảnh giới của mình. Không có vũ lực cường đại, làm sao chúng ta có thể phục chúng.
- Hai! Ta biết vậy, nhưng cấp bậc thành chủ chúng ta đã từng giết hàng chục ngàn võ giả các cấp mới đạt được cảnh giới ngày hôm nay. Mỗi năm Thần Địa xuất hiện rất nhiều nhân tài ưu tú, cuối cùng cũng phải làm đá kê chân cho kẻ khác trong Thánh Tháp. Chúng ta có vũ lực siêu quần chỉ giết người khác, tên nào muốn làm thành chủ thì chỉ cần khiêu chiến chúng ta. Nhưng ngươi là trường hợp ngoại lệ. Không ngờ các thế lực đều ra mặt vì điều này xin Thiên Tôn cho phép ngươi vào trong Thánh Tháp lịch lãm. Nói là lịch lãm nhưng thật ra là để cướp đoạt tài phú của ngươi mà thôi.
- Lão ca yên tâm. Ta vào trong đó khác gì hổ vào bầy dê. Mấy tên chí tôn con kia sẽ làm mồi cho ta thôi. Lâu rồi ta không ra tay, chắc thế gian đã nghĩ ta là kẻ nhân từ. Ha ha ha... Họ tưởng ta thu phục nô lệ là vì nhân từ hay sao? Tài làm kinh tế của ta sẽ khiến cả thế gian này hãi hùng. Ta đang cần một số lớn tài phú bù lỗ. Trước khi các nô lệ của ta trưởng thành thì ta đang đầu tư dài hạn. Đã là đầu tư thì tất nhiên cần vốn. Tiền có nhiều đâu ai chê ít chứ.
- Lâm tiểu hữu, tiểu hữu thật sự không sợ Thánh Tháp?
- Có gì phải sợ. Chỉ cần Thiên Tôn ra lệnh một tiếng thì ta đã thi cốt vô tồn. Những gì ta có ngày hôm nay đều do Thiên Tôn ban tặng. Không chứng tỏ cảnh giới của ta thì làm sao phục vụ cho ngài. Lão ca nên nhớ ta là người như thế nào. Việc ở đây ta nhờ ngài chiếu cố. Ở đây ta có chút quà mọn, hy vọng ngài đừng chê bai.
Nói xong Lâm đưa cho lão một bình đan dược. Hỏa Nhân Tà Thần cũng vui vẻ đón nhận. Khi Lâm đi rồi lão mới đem ra xem thì mừng muốn ngất. 100 viên tinh thần đan. Lão mấp máy môi:
- Hắn làm cách nào mua được tinh thần đan tinh thuần như vậy từ Thiên Linh Thế Giới?
- Ha ha ha... tiểu gia hỏa, nhớ ta rồi sao? Được ta sẽ thu ngươi. Không biết ngươi đi rồi linh khí nơi này có bị ảnh hưởng nhiều không? Ngăn cản hai tộc va chạm cũng không phải là cách. Trước sau gì thì người Cổ Duệ cũng sẽ đánh đến đây. Biển Chết không có ngươi thì vẫn rất khắc nghiệt. Xuyên tinh toa khó lòng bay qua. Cấp chí tôn giả sơ kỳ cũng dễ dàng bị linh khí bạo loạn vùi dập. Vậy ngươi cứ theo ta đi. Tiếc rằng người phải làm lão Lục rồi.
Hỏa Kỳ Lân hơi ủ rũ nhưng rất vui vè lè lưỡi ra như một chú cún con. Phong mở thức hải cho Kỳ Lân bay vào. Các thiên hỏa khác bay quanh Kỳ Lân như chào đón một thành viên mới. Các linh hồn thể cẩm vệ binh năm xưa cũng vui vẻ cúi đầu chào Phong. Phong cất tiếng nói lớn:
- Các ngươi yên tâm. Một phân thần hồn của ta đã tạo được thế lực. Sẽ rất nhanh tìm được người thân của các ngươi, đem họ đến Băng Xương Thung Lũng thoát khỏi cảnh nô lệ tù đày.
Các nô lệ theo Phong cúi đầu bái tạ. Bọn họ làm nhiệm vụ chăm sóc thức hải và linh thảo trong thức hải và Phượng Hoàng Thành. Họ có thể tự do qua lại trong dạng linh hồn thể. Họ tự cho mình là nô bộc của Phong nên lấy họ là Nô Nhân. An Gia Lạc thủ lĩnh của các Nô Nhân đã theo Lâm cùng 9 tên khác. Bọn họ giúp Lâm có thêm sự hiểu biết về Thần Địa. Phong gật gù hài lòng với những gì đã đạt được ở nơi này. Hỏa Kỳ Lân sau khi chui vào trong thức hải của Phong thì linh khí nơi này cũng bị biến dạng loãng đi nhưng Biển Chết vẫn như một nơi không có sinh khí. Nơi này rất rộng lớn. Phong đưa mắt nhìn về phía bên kia của Biển Chết. Sa mạc cát này như thiêu đốt vạn vật, Phong có thể lờ mờ cảm nhận được sự hiện diện của một phân thần hồn của mình bên kia biên giới.
- Đã đến lúc đi đến Lạc tộc thu thập Lôi Hỏa rồi!
Phong nói xong thì hất tay một cái. Hai phân thần hồn mộc, thủy hiện lên. Phong đưa cho họ hai giới chỉ rồi để họ lên xuyên tinh toa bay về phía Thôn Kiếm Thành. Quang Linh Hỏa theo Mộc lão trở về Thôn Kiếm Thành. Phong có nhiều thiên hỏa như vậy tốt nhất nên để cho mỗi phân thần hồn của mình giữ một thiên hỏa. Có thiên hỏa tọa trấn trong thức hải của một phân hồn thì chúng sẽ trở lên cường đại hơn bình thường gấp nhiều lần. Lại có thể nhanh chóng luyện đan, luyện khí.
Hiện giờ chỉ mỗi bản thể có thể bày trận pháp cường đại. Những phân hồn khác vẫn chưa có bản lĩnh này. Nhưng mộc thủy hai phân hồn đã có thể tạo ra một số đan dược đỉnh cấp. Phong đã có thể chế luyện ra tất cả 9 phân hồn. Ngoài hắc ám đã theo Lâm ra đều có thể cho mỗi một phân hồn một loại thuộc tính tinh thuần viên mãn.
Phong ngưởng đầu lên trời thở dài. Hắn biến thái cường đại như vậy nhưng không có cách nào thay đổi Thiên Linh Thế Giới. Một trận chiến kia nhất định phải đánh. Lâm đã cho Phong biết tại Cổ Ma Đại Địa vẫn còn đến 30 tỷ binh lính. Chưa kể các thế lực không trực tiếp đầu nhập vào thế lực của Thiên Tử nhưng bọn họ ai cũng phục tùng. Chỉ cần Thiên Tử ra lệnh một tiếng, họ cũng sẽ trang bị sẵn sàng ứng chiến. Quân lực của dân Cổ Ma nhiều không thể đếm hết. Phong lắc đầu chỉ có thể suy nghĩ làm cách nào sớm ngày nhập tôn. Lĩnh ngộ ra đạo riêng của mình.
***
Lâm về đến Hỏa Thần Thành thì đến gặp thẳng Hỏa Thần Thành chủ. Lão tươi cười ra mặt tiếp đãi Lâm chu đáo. Trong đại sảnh của Hỏa Thần Thành lão tự tay rót rựu mời Lâm:
- Lâm tiểu hữu. Ngươi chạy đến Băng Xương Thung Lũng làm ta lo sốt vó. Thấy được ngươi về ta... tên biến thái ngươi đã bước vào võ thần cảnh?
- Nhờ ân đức của Thiên Tôn chỉ điểm vãn bối hôm nay may mắn bước vào hàng ngũ võ thần cảnh. Nếu không nhờ có sát vực của Thiên Tôn vãn bối e rằng đã thân vẫn đạo vong tại Băng Xương Thung Lũng.
- Haizz ngươi là người đầu tiên có thể vào đó mà toàn mạng trở ra. Năm xưa nhớ lúc ta trấn thủ Hỏa Thần Thành đánh đuổi Lực Vương lão tặc. Nào ngờ đánh không lại hắn còn để hắn lấy mất đi bảo bối của lão thành chủ. Ta cũng vì vậy mà ôm hận tiếc nuối bao năm nay. Xông vào đó phải đối chọi với tiên nhân, phải đối chọi với đại đạo của các chí tôn giả Thiên Linh giới. Nếu không lĩnh ngộ ra một loại đạo pháp đối kháng được với bọn họ thì chỉ có nước vong mạng. Chúng ta vây khốn hắn ở trong đó nhưng thật không ngờ lão không hổ là một trong thập đại cường tôn. Cuối cùng đột phá ra ngoài chạy về Thiên Linh Giới. Tiểu hữu ngươi làm sao thoát khỏi nơi đó?
- Aih... Nói ra thật sự xấu hổ. Nhưng vãn bối có điều khó hiểu. Thiên Tôn rất cường đại, tại sao lại không được xếp lên thập đại cường tôn bảng?
- Thiên Tôn nổi danh sau bọn người kia. Trong lúc quyết đấu cùng Nạp Lan Hồng Anh chí tôn lại bị mụ dùng quỷ kế lấy mạng đổi mạng. Vì vậy mà Thiên Tôn của chúng ta chưa từng được xếp lên bảng. Ngài muốn một bước lên mây khiêu chiến Viêm Đế. Nào ngờ thập đại cường tôn dùng liên hoàn chiến suy yếu ngài trước khi khiêu chiến. Sau đó Thiến Sát mụ mụ ăn gian dùng thiên hỏa khắc chế Thiên Tôn. Haizzz... Các lão thành chủ lúc trước không cách gì cản lại nên bọn họ mới quyết thề chết cũng phải trả thù cho Thiên Tôn và lập ra người thừa kế ý nguyện của Thiên Tôn theo hệ truyền ngôi từ đó mới có Thiên Tử. Nhớ đến những trận chiến năm xưa chúng ta đều theo các lão thành chủ xông trận. Huynh đệ của ta cũng vong mạng rất nhiều. Cuối cùng vẫn bị bọn họ lập ra quỷ kế ám toán. Nhưng lần này Thiên Tôn đã trở lại. Ta nhất định sẽ tòng quân bắt bọn người Thiên Linh giới trả đủ cả vốn lẫn lời.
- Thì ra chúng ta có thù hận sâu với họ như vậy. Nhưng thật ra theo ta nghĩ thù hận cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Làm cường giả mà suốt bao năm tháng theo đuổi thù hận sẽ không thể bước ra một bước kia. Tầm mắt của vãn bối là phải đạp phá sinh tử truy đuổi đỉnh cao của võ đạo.
Hỏa Nhân Tà Thần trố mắt nhìn Lâm. Nếu là một người khác nói ra điều này lão còn nghĩ đây là lời ngông cuồng nhưng người này lại là Tiêu Ngọc Lâm. Lời nói của hắn không phải không có đạo lý. Cường giả không bị thù hận ảnh hưởng đến võ đạo của mình. Lão cũng trầm mình với thù hận giữa hai dân tộc bao năm nên giờ đây cảm thấy vô vọng. Nhưng quyết tâm bao năm chả nhẽ giờ này phải bỏ. Đó là một điều đại nghịch bất đạo. Lão hơi âm trầm dò hỏi Lâm:
- Lâm tiểu hữu, tiểu hữu nói chúng ta nên buông bỏ thù hận cùng người Thiên Linh thế giới, không xâm chiếm họ nữa sao?
- Ha ha ha... tiền bối sao lại nghĩ vậy? Dấn thân trên con đường của cường giả dĩ nhiên phải tay đẫm máu. Không có người Thiên Linh thì chúng ta cũng tranh đấu như thường. Ý của ta chỉ là chúng ta tranh đấu cùng họ là vì sự sống còn của chúng ta, vì con đường cường giả của chúng ta, vì cảnh giới mà chúng ta truy cầu. Tiền bối giết một người có phải vì thù hận hắn? Con đường cường giả của ta không ai cản nổi. Người nào cản ta, người đó chết!
Lâm nói xong thì sát vực lóe hiện. Trong lời nói của Lâm lẫm lẫm bá khí. Hỏa Nhân Tà Thần cũng phải lui lại một bước dùng Hỏa Vực của lão ra trấn áp. Mắt lão trợn to ra run rẩy. Không phải lão sợ mà là vì hưng phấn với những gì chứng kiến. Sát khí của Lâm rất bá đạo. So với Thiên Tôn còn cách xa, nhưng Lâm đã có dấu hiệu lĩnh ngộ ra ý chí về đạo riêng của mình. Tên này hậu tích bạc phát, tiến triển rất nhanh. So với các thiên tài lão đã từng gặp qua, Lâm có thể nói là tên biến thái nhất từ trước đến giờ.
Ngoài hắc ám ra, Hỏa Nhân Tà Thần còn chủ tu hỏa thuộc tính. Lão cảm thấy Lâm có cái gì đó rất khác. Dường như hỏa khí của hắn rất cường đại, mang theo quang băng hai thuộc tính rất cường đại. Có thể khắc chế hỏa và hắc ám của lão. Tròng mắt lão mở to ra:
- Băng Xương Quang Hỏa! Lâm tiểu hữu. Ngươi không những không chết còn thu phục được Băng Xương Quang Hỏa?
- Ha ha ha... May mắn thôi, may mắn thôi.
Trong giọng nói của Lâm mang theo chút đắc ý. Bây giờ còn không hống hách thì đợi đến khi nào. Điệu thấp thì người ta còn tưởng người sợ sệt. Hống hách quá thì bị người ta ghét, nhưng nếu như không có một chút kiêu ngạo và bá khí thì làm sao khiến người người phục tùng? Không những phải khiến người khác nể phục, còn phải khiến bọn họ sợ mình mới là bá vương đại đạo. 30 tỷ binh lính không phải còn số nhỏ. Lôi Trấn Phong đã không còn thời giờ trì hoãn. Trong các vương đạo chỉ có con đường của bá vương mới có thể nhanh chóng đạt được kết quả. Trong khi bản thể dùng hiền vương đại đạo thì Lâm phải sử dụng đó là bá vương đại đạo. Đây là con đường tắt mà tất cả phân hồn cùng thỏa thuận nhất trí.
Hỏa Nhân Tà Thần vỗ vai Lâm cười ha hả:
- Lâm tiểu hữu, từ nay trở đi tốt nhất lão đệ đừng gọi ta là tiền bối nữa. Hoàng thiên có lệnh, Thiên Tử triệu viết hễ ai có thể thu phục được Băng Xương Quang Hỏa đều có thể trở thành vị thành chủ thứ 10. Tiểu hữu ngày hôm nay đã có thể đứng ngang hàng với chúng ta rồi.
- Đa tạ Hỏa Nhân Tà Thần đại nhân khen thưởng. Bổn cung còn chưa chính thức nhậm chức. Đối với ngài, ta lúc nào cũng sẽ coi ngài là bậc trưởng bối.
Lâm vẫn một mực cung kính và thái độ của Lâm tuy có chút cuồng vọng vẫn không làm cho Hỏa Nhân Tà Thần cảm thấy hắn đáng ghét. Điều này khiến lão có chút nâng nâng. Nâng đỡ một cường giả như vậy thế lực của lão sẽ lớn hơn trước rất nhiều. Băng Xương Thung Lũng là nơi táng thân của chí tôn giả bao đời. Tuy bọn họ đến đó sẽ không đem theo tài phú nghịch thiên nhưng trên đường liệp sát của bọn họ, họ cũng thu được tài bảo số lượng lớn. Ngày hôm nay Lâm lại làm chủ của số tài phú đó. Trao đổi với Lâm dĩ nhiên lão cũng sẽ kiếm số lời rất lớn. Lão đang kiếm cách mở miệng thì Lâm đã lên tiếng.
- Hỏa Thần đại nhân. Ta có một ý nghĩ, không biết ngài có hưởng ứng?
- Lâm tiểu hữu xin cứ nói.
- Thần Địa của chúng ta có rất nhiều nô lệ. Bọn họ sống là để phục vụ cho các thế lực nhưng thật ra bọn họ lại không có lợi ích đối với chúng ta lắm. Biết bao nhiêu nô lệ đều bị thải về Hỏa Thần Thành của ngài khiến nơi này trở lên một đống rác của Thần Địa. Đối với Hỏa Thần Thành ngài đây là việc mới bắt đầu từ 2000 năm trước. Hỏa Thần Thành bỗng nhiên phải nuôi một đám nô lệ trong khi tài nguyên lại không đủ. Nếu ngài có thể đào thải bớt bọn nô lệ, không phải đây đối với Hỏa Thần Thành là việc tốt hay sao?
Đôi mắt của Hỏa Nhân Tà Thần sáng lên. Nếu có thể đào thải bớt nô lệ đây đối với lão không thể không nói là một việc rất tốt. Đối với sự phát triển của Hỏa Thần Thành cũng là một món lời khổng lồ. Không cần nuôi nô lệ đối với lão đây không thể nghi ngờ sẽ giảm bớt đi gánh nặng kinh tế của Hỏa Thần Thành. Số lượng đan dược, linh thạch được chia bớt thì cũng đồng nghĩa với việc cường giả của Hỏa Thần Thành sẽ sinh ra nhiều hơn, nhanh hơn. Nhưng ý nghĩ của lão chỉ mới thoáng lóe lên lại vụt tắt.
- Lâm tiểu hữu. Chúng ta không được phép giết chết nô lệ. Giết bọn họ thì bọn họ sẽ làm phản. Đối với Thần Địa cũng không có lợi. Tuy chúng ta có một số trang trại linh hồn tại Hắc Thành nhưng bọn họ vì không được tu luyện nên quá yếu. Thôn phệ linh hồn của chúng không thể thỏa mãn các cường giả. Nuôi bọn chúng đúng thật là toi cơm. Giết không được giết, cho bọn chúng tu luyện cường đại quá cũng không được. Các thành chủ chúng ta cảm thấy vì bọn họ mà đau đầu.
- Hỏa Thần đại nhân. Băng Xương Thần Thành của ta đang rất cần công nhân xây dựng, người chồng linh thảo, kẻ đắp thành. Băng Xương Thành tại một thung lũng. Có thể bày bố thiên la địa võng xung quanh. Ta không sợ bọn họ chạy trốn đi đâu được.
Hỏa Nhân Tà Thần nghe Lâm nói đến đây thì hoàn toàn đồng ý. Nếu có người gánh rác cùng lão, lão có cầu cũng không được. Còn về việc Lâm nuôi bọn nô lệ như thế nào lão hoàn toàn không cần để tâm. Không cần suy nghĩ thêm lão đã quyết định chuyển hết số nô lệ của khu xóm nghèo đến cho Lâm cai quản. Việc Lâm làm gì đối với bọn họ lão không thèm để tâm. Qua lão Lâm cũng đã biết số lượng các nô lệ bị bán, bị chịu tội từ 2000 năm qua đang được giữ tại Hắc Thành. Hắc Thành không có thành chủ, là người của Thiên Tử bao đời cai quản cũng đang đau đầu với số lượng nô lệ ngày càng một đông. Không biết phải ném bọn họ đi đâu. Nếu Lâm chịu thu giữ họ, không thể nghi ngờ đây là điều biết bao thành chủ đều mong mỏi.
Lâm làm sao không kỳ kèo thêm 2 bớt một. Chỉ với 5 vạn dặm vuông mà phải thu giữ cả mấy chục tỷ nô lệ. Đối với Lâm đây là gánh nặng không thể tưởng tượng. Lâm chỉ thu nhận đám người của Hỏa Thần Thành. Các thành chủ khác nghe tin đều tỏ ý muốn nhường lại cho Lâm một mảnh đất cắm dùi. Lâm làm sao không nhận. Ba tháng sau tại mỗi thành Lâm đều cho ra một Trưởng Nô đứng ra quản lý. Với tài phú của Lâm các thủ lĩnh của Hắc Phong đoàn nhanh chóng bước vào cảnh giới sinh tử cảnh đỉnh phong. Đội người Tứ Ngưu, Ngũ Hổ lĩnh đội tọa trấn tại mọi xóm nghèo của 10 đại thành thị. Riêng Đại Phúc tiếp quản chức tổng quản Trưởng Nô tọa trấn Hỏa Thần Thành.
Lâm bắt các nô lệ phải ở trong xóm nghèo, không được ra ngoài. Muốn ra khỏi xóm nghèo làm việc phải có giấy thông hành của Trưởng Nô. Các thế lực cần nô lệ làm việc thì phải thỏa thuận giá cả cùng trưởng nô. Phần lớn các nô lệ đều rất nhanh chuyển đến Băng Xương Thung Lũng. Ba vị thành chủ Hỏa, Băng, Mộc đều muốn Lâm phát triển Băng Xương Thành nhanh chóng nên đã tặng Lâm một khu đất rộng rãi xung quanh Băng Xương Thành. Khu vực 5 vạn dặm vuông của Băng Xương Thành nhanh chóng lan rộng lớn hơn gấp 20 lần.
Đất đai của Thần Địa rất rộng lớn. Khu vực xung quanh Băng Xương Thành bao lâu nay đều không có linh thú hay nhân loại nào ở. Nay Lâm xây dựng khu vực này khiến đất đai dần dần biến đổi màu mỡ tốt tươi hơn. Cái mà Lâm có hiện giờ đó là linh thạch. Biết bao nhiêu tài phú của Băng Xương Thành đều được Lâm thu vào. Rồi các loại công pháp vũ kỹ mà các chí tôn giả Thiên Linh thu thập được khi đánh vào Thần Địa đều nằm trong túi Lâm. Thiên Tôn biết tin này khen thưởng Lâm hết lời. Lấy Lâm đem ra làm gương cho những thế hệ trẻ tinh anh của Thần Địa.
Dần dần số lượng nô lệ của các thành được Lâm khống chế. Lâm dùng nô lệ khống chế nô lệ. Không dùng bạo lực hay đánh đập. Lâm chỉ đưa ra hình ảnh của Băng Xương Thần Thành cho các nô lệ xem. Tại Băng Xương Thần Thành các nô lệ sẽ không còn thân phận của một nô lệ. Bọn họ có quyền tự do buôn bán, luyện đan, luyện khí và bày trận. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể làm vậy tại Băng Xương Thành mà thôi. Khi đi ra ngoài bọn họ không có quyền dùng tài năng của mình để trao đổi cùng bất kỳ thế lực nào hết. Họ cũng không được tự xưng mình là luyện dược sư, luyện khí sư hay trận pháp sư mà phải dùng những cái tên thấp kém như: Đan nô, Khí nô và trận nô.
Các thế lực biết được điều này cũng rất hài lòng. Băng Xương Thành cũng phải phát triển. Băng Xương Thành chủ chịu thu nhận bọn người nô lệ này đã khiến rất nhiều thành thị trở lên rộng rãi hơn. Không bị chia bớt linh khí để tu luyện cùng đám dân đen này đã khiến rất nhiều thế lực ca tụng công đức của Lâm ra mặt.
Các nô lệ mặc dù lúc đầu ngậm đắng nuốt cay nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của Băng Xương Thành thì bọn họ vui mừng không kịp nói. Chỉ là cái tên gọi, có đáng là gì. Ít ra họ sống tại Băng Xương Thành đã không bị ai quản thúc. Băng Xương Thành nhanh chóng phát triển. Lâm thành chủ đầu tư cho bọn họ rất đầy đủ. Từ các loại linh thảo để họ trồng, các loại linh thạch để bọn họ tạo đất đai màu mỡ. Nhất là linh khí của Băng Xương Thần Thành rất nồng đậm khiến rất nhiều nô lệ trong thời gian ngắn đột phá đến cấp linh hải cảnh dễ dàng. Ngoài những cái tên gọi thấp hèn ra thì nô lệ cảm thấy cuộc sống của bọn họ được đảm bảo hơn trước rất nhiều.
Lâm thành chủ kinh doanh các loại thảo dược cấp thấp cùng các thế lực. Dần dần thôn tín hết các mối làm ăn cấp thấp mà lúc trước nô lệ thường làm. Lâm thành chủ cho thuê nô lệ theo số lượng cùng các thế lực. Nếu chết một người thì các thế lực phải bồi thường vì đây là công đào tạo của Lâm thành chủ. Các thế lực vì vậy cũng không dám sát hại nô lệ như trước. Cảnh giới của nô lệ dần dần được đề thăng. Lâm thành chủ bắt bọn họ tu luyện các loại khinh công, vũ kỹ để phòng thân giữ mạng trong lúc ra ngoài làm việc cho các thế lực. Bọn họ được trả lương. So với lúc trước lương bổng của họ tăng vọt lên rất nhiều vì đan dược, trang bị đều được thành chủ ban tặng.
Các thế lực cũng buôn bán cùng Lâm thành chủ. Lâm thành chủ cần nhất là các loại trận pháp và tri thức để truyền lại cho nô lệ. Lúc trước vì các nô lệ không được phép học các loại nghề nghiệp cao cấp chỉ vì các thế lực không muốn phe nào cướp mối làm ăn của họ. Nô lệ cũng không có tiền để mua đan dược cao cấp nên khi nô lệ không còn sống trong các thành thị thì các thế lực cũng chả mất đi cái gì. Trái lại họ lại kiếm lời rất lớn vì Lâm thành chủ luôn luôn là khách hàng sộp của bọn họ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua. Ba năm sau sự phát triển của Băng Xương Thần Thành đã biến chuyển chóng mặt. Từ một vùng đất hoang vu giờ đã trở thành một thành thị xấm uất. Ở đây có rất nhiều tu luyện giả, có cả thể tu vì nô lệ không phải ai cũng có thiên phú tu luyện. Họ cũng không được phép dùng Kiến Linh Đan như nhân dân Thần tộc. Họ làm đủ các nghành nghề. Từ thầy giáo cho đến trận pháp sư. Thành chủ cũng không bắt ép họ hay trà đạp nhân phẩm của họ. Trái lại trong Băng Thần Thành rộng lớn chiếm đến 1 triệu dặm vuông (lớn gấp 3 lần diện tích Việt Nam hiện giờ) họ được phép làm bất cứ công việc gì. Chỉ khi nào ra ngoài làm việc thì họ phải điệu thấp.
Thành chủ thu thuế của những dong binh đoàn ra ngoài làm việc với giá cả rất cao nhưng bù vào đó các thế lực cũng đưa ra tiền công khá hậu hĩnh. So với mấy năm trước tiền công của nô lệ đã được nâng cao lên mấy lần. Lúc trước họ phải tự lo đan dược, binh khí nhưng hiện giờ thành chủ cung cấp đủ cho bọn họ. Tất cả mọi người đều có lợi. Riêng người phải bỏ ra của cải nhiều nhất, chịu lỗ nhiều nhất đó là Băng Xương Thành chủ Tiêu Ngọc Lâm. Ba năm nay thành chủ ngày đêm làm việc cai quản Băng Xương Thần Thành. Tạo dựng thành thị. Từ một vùng đất hoang vu giờ đây Băng Xương Thần Thành đã có gần 30 tỷ dân số.
1 triệu dặm vuông tuy to lớn nhưng để chứa được 30 tỷ người thì cũng là việc khiến rất nhiều người đau đầu, nhưng không ngờ Lâm thành chủ quy hoạch đất đai rất có trật tự. Băng Xương Thần Thành được 10 thành nhỏ bao bọc gồm có Hắc Nô thành, Hỏa Quang Nô thành ... theo tên gọi của linh khí. 10 thành nhỏ tọa trấn 10 góc thành. Nhà cửa được xây lên cao trót vót. Không có điện, không có thang máy nhưng tầng cao nhất được dành cho các cường giả trên khai thiên cảnh. Thế giới này không có những phiền hà như Địa Cầu. Một đứa trẻ 7 tuổi cũng có thể dễ dàng leo lên mấy chục tầng lầu.
Các dong binh đoàn ra ngoài làm việc cho các thế lực đem về thịt, gạo, hoa quả cung cấp cho Băng Xương Thần Thành. Dần dần Băng Xương Thần Thành càng tự cung tự cấp được thức ăn và vật dụng hàng ngày của mình. Lâm đứng trên đỉnh tháp của thành nhìn xuống vùng đất an bình hắn đã tạo ra ngước mặt lên trời thở dài. Lúc trước ở Địa Cầu mê chơi SIM và các trò chơi xây dựng đô thị. Không ngờ đến thế giới này lại có thể sử dụng tốt như vậy. Tuy Lâm vì e ngại Thiên Tôn nên không thể xây dựng như ở Địa Cầu nhưng cách lắp đặt cơ sở hạ tầng thì đều hỗn hợp giữa hai thế giới. Thành thị của Lâm xây dựng rất có trật tự.
Lâm rất hài lòng với những gì đã đạt được nhưng Lâm lại rất cô đơn vì biết bản thể cũng như hắn. Phải xa lánh vợ con. Không thể nào ở bên gia đình của mình. Lâm cảm thấy nhớ Nhã Lan, Khuynh Thành. Sau ba năm xa cách Lâm đã quyết định giao dịch cùng Nhã Lan.
Từ xa Thường bay đến quỳ một gối:
- Bẩm thành chủ, xuyên tinh toa của ngài đã chuẩn bị xong.
- Được! Ta có chuyện chạy đến Hỏa Linh Hải. Lúc ta đi vắng việc ở đây do ngươi cùng Đại Phúc cai quản. Có việc gì đợi ta về định đoạt. Nhớ đối với các thế lực phải tận lực điệu thấp. Các ngươi dù sao vẫn đeo trên mình cái mác nô lệ.
- Thuộc hạ rõ.
Tiểu Như theo mẹ đứng đằng xa trên xuyên tinh toa chờ Lâm. Cô bé giờ bắt đầu trổ mã cũng rất dễ thương. Đối với Lâm nàng vừa cung kính vừa ao ước. Nàng cũng hiểu thân phận của nàng thật sự không xứng với thành chủ. Thành chủ vừa tốt bụng vừa là một ân công đối với những người có số phận nô lệ như nàng. Cho dù thành chủ có muốn thu nhận nàng làm tỳ thiếp nàng cũng từ chối không suy nghĩ. Tiếc rằng trong mắt của thành chủ luôn đưa về phía Hỏa Linh Hải suy nghĩ. Người như thành chủ chắc chắn không chịu dừng lại tại Băng Xương Thành này.
Tiểu Như theo Lâm rời khỏi Băng Xương Thành không lâu thì Hỏa Nhân Tà Thần cầm chiếu chỉ đến gặp. Thường ra ngoài thành đón. Người tu luyện Di Hồn Đại Pháp không muốn tiến vào Băng Xương Thần Thành. Tuy thiên hỏa đã được Lâm thành chủ thu phục nhưng mảnh đất này vẫn khiến nhiều tu luyện giả e sợ. Hơn nữa nếu không có sự cho phép của Lâm thành chủ, đây coi như một mảnh đất tự trị của Lâm. Là quyền sở hữu của riêng hắn, kể cả Thiên Tôn cũng phải tôn trọng quyền tự trị này. Thiên Tôn cũng phải e sợ tiên khí nơi này. Từ trước đến nay chỉ riêng có Lâm thành chủ là có đủ mạng để gặp được Tửu Tiên. Thường không dám chậm trễ ra ngoài quỳ gối.
- Nô bộc tên Thường, bái kiến Hỏa Thần đại nhân giá lâm.
- Ừm.
- Ta đến tìm chủ tử của ngươi.
- Khai bẩm đại nhân, chủ nhân vừa đi rời khỏi Băng Xương Thành đến Hỏa Linh Hải. Việc ở đây tiểu nô tạm thời quản lý. Bất cứ chuyện gì cũng phải chờ chủ nhân về mới có thể quyết định.
- Ừm... Tốt, làm tốt phận sự của một nô bộc. Lâm tiểu hữu quả nhiên rất biết cách dạy người. Vậy ngươi tiếp chiếu chỉ dùm Lâm tiểu hữu. Đợi khi hắn về thì báo hắn đến gặp ta.
- Tiểu nô tuân chỉ.
- Ừm. Hoàng Thiên thừa nhận, Thiên Tôn triệu viết. Ngày 1 tháng 1 năm sau Thiên Tôn sẽ triệu tập tất cả các thành chủ gửi người đại diện tiến nhập Thần Địa Thánh Tháp. Riêng Băng Xương Thành Chủ Tiêu Ngọc Lâm vì là nhân tài có một không hai sẽ được đích thân bổn tôn truyền tống vào Thánh Tháp thu thập tài bảo và tu luyện. Người tiếp nhận thánh chỉ này phải có trách nhiệm bẩm báo lại cho Lâm thành chủ. Khâm thử.
- Tuân lệnh Thiên Tôn. Nô nhân tên Thường xin tiếp chỉ.
- Ừm. Không có chuyện, ta về trước.
- Cung thỉnh đại nhân.
Thường ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của Hỏa Thần đại nhân. Thần Địa Thánh Tháp là nơi ăn thịt người để sống. Các cường giả vào đó nói là để lịch lãm nhưng thật ra là để giết chóc lẫn nhau. Tài phú của kẻ thù, linh hồn đều được quy cho người thắng cuộc. Trong thần tháp có một số phòng. Người vào phòng thì có thể nghỉ ngơi một thời gian nhưng chỉ được ở trong đó một thời gian nhất định. Sau đó phải đi ra ngoài lịch lãm. Người nào ở ngoài thì phải kiếm điểm để đổi lấy giờ nghỉ ngơi. Không kiếm được điểm thì phải chịu ở ngoài. Cũng có nghĩa là phải chịu sự tấn công của người khác. Chỉ có người nào cường đại nhất mới có thể sống sót.
Tuy thành chủ cường đại nhưng trong đó các thế lực sẽ nhất định kiếm thành chủ để sử lý. Tài phú của hắn có quá nhiều. Đi đâu thành chủ cũng đem theo. Lần này bắt thành chủ vào trong đó rõ ràng là muốn cướp đoạt tài phú của Lâm thành chủ mà thôi. Không biết Thiên Tôn có ý gì. Chỉ sợ rằng Lâm thành chủ lần này mà vào sẽ khó lòng ra khỏi. Vào trong Thần Địa Thánh Tháp võ giả sẽ phải chịu đựng sự chém giết liên tục. Chỉ có người nào giết đủ 1 vạn người mới được ra khỏi. Tuy những thành chủ đã từng đứng đầu bảng, liệp sát được mấy chục vạn võ giả khác nhưng bọn họ cũng phải mất đến cả trăm năm, thậm chí cả ngàn năm. Lâm thành chủ lần này may ít rủi nhiều.
Không có Lâm thành chủ tọa trấn, chỉ sợ Băng Xương Thần Thành rồi sẽ trở thành khủ đổ rác của Thần Địa. Sẽ là địa ngục trần gian cho những người có thân phận nô lệ. Lần đầu tiên trong đời của Thường, nàng hy vọng lần này thành chủ đi rồi sẽ không về lại. Chỉ cần thành chủ một ngày nào đó cường đại lên số phận của những nô lệ như nàng mới có ngày khá được. Lần đầu tiên trong đời nàng hy vọng Lâm thành chủ đủ cường đại để đối kháng cùng Thiên Tôn. Nàng rùng mình lắc đầu không dám nghĩ ngợi thêm nữa. Phận làm thuộc hạ chỉ có thể chuyển lời.
***
Lâm một đường bay thẳng đến Hỏa Linh Thành. Khi Lâm đến địa phận của Hỏa Linh Thành thì cảm giác bị mấy trăm tinh thần lực cường đại của chí tôn giả theo dõi. Mới có ba năm mà Hỏa Linh Thành đã phát triển một cách quá mức tưởng tượng của Lâm. Số lượng chí tôn giả này là của riêng Đấu Linh Thủ Hộ giả. Số lượng thật sự thì không ai biết. Họ đang tọa trấn các vùng xung quanh Thôn Kiếm Lâm. Ba tên bán tôn cảnh bay ra cản đường của Lâm:
- Người đến là ai lại dám đến Hỏa Linh Thành?
- Tài hạ Tiêu Ngọc Lâm có việc cầu kiến Ngũ Hành chí tôn
Lâm bay ra trong tà áo đen của luyện dược sư Thần Địa. Trong tay không cầm binh khí, miệng tươi cười. Đằng xa một âm thanh thanh thót cất tiếng cười ha hả:
- Lâm đại sư. Lần trước ngươi hứa sẽ quay lại thăm bản tôn, nào ngờ chia cách giờ đã là 3 năm. Đại sư lần này còn dám đến thăm ta hay sao?
- Nhã Lan chí tôn mạnh giỏi. Lần trước tài hạ muốn đến đây để thăm ngài, 3 năm đối với cường giả chỉ là một cái chớp mắt. Không biết tâm trạng của chí tôn hôm nay ra sao?
- Tâm trạng của ta hôm nay rất khá. Ngươi nếu không sợ chết thì vào đây bàn chút việc.
- Ta đến đây dĩ nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lý. Vậy làm phiền ba vị ở đây dẫn đường.
Ba người Vạn Hành Điền mỗi lần gặp Lâm như gặp lại Phong đệ đệ của bọn họ. Phong tuy không còn hiện diện nhưng từ trước đến giờ chưa ai nghĩ Phong đã chết. Tiêu Ngọc Lâm này rõ ràng liên quan rất mật thiết cùng Nhã Lan, Khuynh Thành và Phong. Họ có thể cảm nhận được đây chính là Phong đệ đệ. Tuy hắn có vẻ rất hắc ám, nhưng vẫn không che giấu được cảm giác ấm áp mà Phong đệ đệ tạo ra cho những người sung quanh. Vạn Hành Điền không nói gì, âm thầm đưa Lâm đến đại điện Hỏa Linh Thành. Trong đại điện hai đứa trẻ nô đùa cùng hai người có thân thể cường tráng. Là lão Mộc và lão Thủy. Lâm phát hiện ra bọn họ ngay. Khi Lâm bước tới thì một cô bé rất ngộ nghĩnh bước tới mở mắt to nhìn Lâm. Nàng cười hì hì rồi chạy lại ôm Lâm hôn nhẹ lên má.
- Thúc thúc có kẹo cho con không?
- Nhỏ như vậy đã muốn ăn kẹo. Bé à. Bé tên gì đây?
- Con tên Lôi Khuynh Quốc. Nhưng cha con muốn tên của con phải là Lôi Thanh An. Con còn chưa quyết định phải lấy tên gì.
- Còn con tên Lôi Tiến Thành. Thúc thúc có gặp cha của con không? Nói cha về ngay, mẹ rất nhớ cha.
Lâm nheo mắt nhìn hai lão Mộc, Thủy. Hai tên này làm cái gì mà để tụi nó nhớ cha như vậy nhưng Lâm trợt nghĩ ra hai tên này là khôi lỗi. Đâu phải người thật gì chứ. Làm gì có bộ phận sinh dục như con người. Bọn họ cũng trầm mặt nhìn Lâm như muốn nói: “Bọn ta còn đau khổ hơn ngươi nữa kia. Cám treo heo nhịn đói!”
Nhìn xuống dưới chân thì một bé trai rất kháu khỉnh nheo mắt nhìn hắn. Hai đứa trẻ này không hề sợ sệt Lâm là một dân Cổ Ma. Lâm cũng xoa đầu hai bé.
- Ta là dân Cổ Ma. Hai con không sợ ta sao?
- Có mẹ ở đây đâu cần sợ ai?
Bé trai rất hồn nhiên chạy đi nô đùa cùng 2 phân thần hồn. Nhã Lan trên ghế chủ tọa nhìn Lâm đăm chiêu. Lâm hơi xấu hổ nhưng biết việc đến nước này hắn cũng không thể làm gì hơn. Bản thể hiện giờ không biết đang ở đâu. Chắc chắn hắn cũng không dám lơ đãng luyện tập. Nhã Lan cũng là một cường giả đỉnh tiêm mở lời:
- Lần trước bổn cung đang thai nghén. Tâm trạng không được tốt. Lâm đại sư không biết có giận bản cung?- Ha ha ha... Được một người đẹp để mắt đến, bản thành chủ cũng cảm thấy vinh hạnh. Không giận không giận ha ha ha... Không biết tâm trạng của Ngũ Hành chí tôn tốt như vậy chúng ta liệu có thể bàn chút việc làm ăn?
- Dĩ nhiên là được. Thiên Linh Giới của ta rất cần Kiến Linh Đan và dược liệu luyện đan của các ngươi. Các ngươi muốn trao đổi vật gì cùng bổn cung?
- Tinh Thần Đan và Hắc Kim Đan.
- Đó là hai loại đan dược độc môn của Lôi gia ta. Muốn trao đổi chỉ sợ Lâm dược sư phải bỏ ra cái giá không nhỏ để đổi lấy.
- Bản dược sư không thiếu nhất đó là linh thạch. Không biết Ngũ Hành Chí Tôn có thể cùng ta trao đổi?
- Có thể. Đấu Linh ta thiếu nhất chính là linh thạch để bày trận. Ngươi trao đổi cùng ta không sợ Thiên Tôn của ngươi trách tội?
- Cổ Duệ tộc ta thiếu nhất chính là tinh thần đan và Hắc Kim Đan. Ngài trao đổi cùng ta liệu không sợ các thế lực khác dị nghị?
- Ha ha ha... Chúng ta công khai trao đổi cùng ngươi. Ai dám dị nghị bổn cung?
- Việc của Thiên Tôn bản thành chủ tự biết lo liệu.
Âm trầm một lúc Nhã Lan nhíu mày.
- Tinh thần đan cấp 7 hạ phẩm đổi lấy 100 viên Kiến linh đan cấp 6 một thuộc tính của ngươi. Thêm một thuộc tính số lượng bớt đi 10 viên.
- Bớt 20 viên. Cô tưởng Kiến linh đan của ta dễ luyện chế lắm hay sao?
- Bớt 10 viên thôi, tinh thần đan của gia tộc ta luyện chế ra cũng cần dược liệu bồi bổ. So đẳng cấp thì tinh thần đan quý giá hơn kiến linh đan của ngươi gấp 10 lần.
- Kỳ kèo khó định. Chúng ta mỗi người nhường một bước ở mức 15 viên.
- Ha ha ha... Ngươi nói vậy chỉ cần ngươi luyện chế ra loại Kiến Linh đan trên 7 thuộc tính thì chúng ta phải tính sao với ngươi?
- Ai... Ngũ Hành chí tôn lo xa. Ta có thể luyện chế ra nhiều lắm là loại 5 thuộc tính. Vẫn phải dùng 25 viên để đổi lấy một tinh thần đan của ngài. So ra ngài vẫn còn lời chán.
- 5 thuộc tính? Nói như vậy Lâm đại sư không thể cho ra nhiều hơn các loại thuộc tính khác hay sao?
- Dĩ nhiên có thể nhưng mà số lượng quá ít. Các đại thế lực của Cổ Duệ ta cũng muốn mua. Tài hạ lực bất tòng tâm. Không thể đem ra trao đổi.
- Hử? Vậy tỷ lệ thành đan của các hạ là bao nhiêu.
Lâm ưỡn ngực như gà trống:
- Dĩ nhiên là mười phần. Cảnh giới của bổn dược sư đâu phải gà đất chó kiểng?
- Vậy nếu ta muốn mua dược liệu luyện Kiến Linh đan thì sao?
- Ha ha ha... dĩ nhiên là rẻ hơn vì ta không cần phải ra tay, nhưng như vậy ta sẽ lấy rất đắt.
- Đắt là giá cả bao nhiêu?
- Một phần dược liệu nếu là ta luyện sẽ ra một lò 100 viên. 1 phần dược liệu Kiến Linh Đan đổi 3 tinh thần đan địa cấp hạ phẩm của ngài.
- Bổn cung cũng là một luyện dược sư. Ta tin tưởng có thể làm tốt hơn ngươi. Vậy quyết định như vậy đi. 1 phần dược liệu đổi 3 viên tinh thần đan cấp 7.
Nói xong Lôi Nhã Lan ném cho Lâm một giới chỉ. Trong đó có 30 bình tinh thần đan cấp 7. Mỗi bình có 100 viên. Lâm cũng sảng khoái ném ra một giới chỉ có 1000 phần luyện Kiến Linh Đan. Hai bên trao đổi xong Lâm vẫn chưa muốn đi âm trầm giây lát.
- Ngũ Hành Chí Tôn. Không biết giá cả Hắc Kim Đan của ngài giá cả ra sao?
- Dùng Hắc Kim Đan để lẻn vào Thiên Linh Giới giết người hay sao? Không bán.
- Aizzz... Ta có nhiều kẻ thù đếm không hết. Hơi đâu lẻn vào đây quấy rối ngài chứ. Ta cần mấy chục viên Hắc Kim Đan thiên cấp đỉnh phong. Không biết ngài có vui lòng bán hay không?
- Ha ha ha... Số lượng mấy chục viên không có sức uy hiếp với bổn cung. Được chúng ta trao đổi. Nhưng bắt được tên nào dùng Hắc Kim Đan của bổn tộc lẻn vào đây ta giết không tha.
- Hai bên tranh đấu, không liên quan đến bổn dược sư. Ta chỉ là người buôn bán không muốn kết thù với phe nào.
- Hừ ngươi rõ ràng mới nói có nhiều kẻ thù, giờ lại chối băng.
- Kẻ thù của ta, chưa chắc đã là kẻ thù của ngài. Ta với họ tranh đấu cũng không có nghĩa ta và ngài là đồng minh. Ngài đánh họ, giết ta cũng không có nghĩa ta và họ cùng chung chiến tuyến. Đan dược là vật vô chủ. Chủ nhân của nó muốn dùng làm gì ta không thể quản.
- Ha ha ha... Bổn cung trấn thủ Hỏa Linh Thành cũng không sợ tên chí tôn con nào vào đây. Chí tôn giả vương cảnh dùng Hắc Kim Đan thiên cấp không có hiệu lực. Ta không cần sợ các ngươi. Được, chúng ta trao đổi. Giá một viên 1 ức linh thạch cực phẩm.
- 1 ức tức 100 triệu? Cô đi ăn cướp đi. Cùng lắm là 1 triệu linh thạch cực phẩm.
- Hừ... Mạng của một chí tôn con các ngươi rẻ mạc vậy sao?
- Người Thần Địa ta nhân tài vô số kể. Dùng Hắc Kim Đan cũng không phải tàng hình vô khuyết. Muốn có tác dụng cũng phải cần bỏ công không ít. So với các loại đan dược đề thăng cảnh giới hay bạo tăng lực lượng công kích và phòng thủ. Hắc Kim Đan không thể bằng một đồng xu.
Nhã Lan nhíu mày suy nghĩ.
- Ngươi nói cũng có lý. 10 triệu. Có mua hay cút?
- Dĩ nhiên là mua, nhưng không phải giá này. Cùng lắm là 5 triệu mà thôi.
- Một lời đã định. Thành giao.
Lâm nhướng mày thì cảm thấy Nhã Lan đang cười mỉm. Nàng hình như rất thích thú với vở kịch này. Không hứng thú sao được. Lâm muốn đưa tiền cho nàng sài cũng phải có một cái cớ. Hắc Kim Đan bán ra cho Liên Minh Bách Tộc nhiều lắm cũng được 1 triệu linh thạch cực phẩm mà thôi. Các cường giả cũng phải mua đan dược này của Liên Minh Bách Tộc. Phong luyện chế ra số lượng rất lớn giao lại cho lão Mộc nhưng bọn họ lại giấu đi tùy thời mới đem ra sử dụng.
Đóng kịch đóng cho trót. Linh thạch được đếm bằng thiên cấp giới chỉ. Lâm ném ra 30 giới chỉ. Thu về 30 viên Hắc Kim Đan rồi nhanh chóng cáo từ. Nhã Lan giọng điệu lạnh lùng: -“Không tiễn!” Bọn họ vẫn đóng vai là hai kẻ thù đại diện cho hai thế lực thù nghịch. 5 triệu một viên. 30 viên là 150 triệu. Con số này khổng lồ đến cỡ nào. Nhưng đối với Lâm thì cũng chỉ là tiền lẻ. Tài phú của chí tôn Thiên Linh để lại nhiều nhất chính là linh thạch và binh khí thiên cấp. Đi tìm chết không ai đem tài phú quá nghịch thiên theo cả. Tài phú của họ phần đông cũng là đồ cướp được của những chí tôn giả truy sát họ. Trong số đó có không ít vũ khí trên thiên cấp đã bị thiên hỏa nuốt trọn thần hồn của chủ nhân. Những binh khí này đã trở thành vật vô chủ. Sau ba năm mà Lâm vẫn chưa từng bỏ ra bán lại. Hắn chưa cần tiền, và cũng không có thời gian xem xét vũ khí nào tốt hay xấu.
Nếu so tài bảo thì bản thể cầm đến số lượng kinh người hơn nữa. Cả một Tử Tinh Cầu chất đầy thần thạch, nhưng số lượng vũ khí của Lâm hiện giờ có thể nói rất nghịch thiên. Nhìn lướt qua hai đứa trẻ lòng Lâm trĩu xuống, mím môi thật chặt rồi cúi đầu chào Nhã Lan như một người xa lạ. Lâm lên xuyên tinh toa biến mất phía chân trời để lại Nhã Lan ánh mắt hơi ngấn lệ. Bé Thành thấy mặt mẹ hơi trùng xuống thì chạy vào lòng ôm mẹ.
- Mẹ nhớ cha!
- Bé Thành ngoan. Sau này lớn lên con cũng phải như cha con, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhe con.
Khuynh Quốc cũng chạy lại ôm Lan.
- Đại nương đừng buồn. Mộc thúc thúc nói, cha sẽ sớm ngày trở về với chúng ta.
- Ha ha ha... Thanh An ngoan, đã quyết định tên của mình chưa con?
- Hừ... Con chờ cha về hỏi ý kiến hi hi hi...
Bé gái mới hơn hai tuổi nhưng đã rất tinh ranh, nói năng như một bà cụ non. Tiến Thành sinh sau một ngày làm em. Thanh An sinh trước làm chị. Hai đứa bé nô đùa cùng nhau khiến Hỏa Linh Thành bớt đi vẻ ảm đạm. Ở đây không có thành thị. Chỉ là một mảnh đất hoang vu của cường giả tọa trấn. Thành trì này giờ đây đã chắc chắn không gì phá nổi. Lâm rời khỏi đây với tấm lòng nặng trĩu. Thời gian mất đi rồi sẽ không quay trở lại được nữa. Hắn và bản thể không thể nhìn hậu duệ của mình lớn lên. Không được ở bên cạnh chúng để bồng bế. Nhìn thấy hai con Lâm lại nghĩ đến anh cả của chúng. Đạt. Giờ mới mấy năm, Đạt tại Địa Cầu vẫn chưa thêm được tuổi nào. Cách biệt âm dương quả là việc khiến người đau khổ.
Nhã Lan lục hết đống linh thạch trong một phòng bí mật. Bên cạnh nàng là hai người Mộc Thủy nhị lão. Ba người họ đang lung lọi cái gì đó trong đống linh thạch bỗng mắt nàng sáng lên khi tìm ra cái gì đó.
- Mộc ca, Thủy ca, tìm thấy rồi.
- Lan muội để ta xem.
Nói xong Thủy lão cầm viên linh thạch đưa tinh thần lực của mình vào trong. Không mất lâu thời gian trán hắn nhăn lại lắc đầu:
- Dân Cổ Ma tộc có đến 100 tỷ dân số. 50 tỷ nô lệ. Hiện giờ Hắc lão đã trở thành vua của nô lệ. Là thành chủ của Băng Xương Thần Thành. Dân số trong thành của hắn đã lên đến 30 tỷ. Thiên Tôn hiện giờ vẫn đang tu luyện để sớm ngày đạt được cảnh giới thập tinh viên mãn. Chỉ sợ khi hắn đạt thành thì cũng là lúc Cổ Ma tấn công. Các thế lực của Cổ Ma giờ đang đoàn kết lại sau bóng của Thiên Tôn. Lão Hắc sợ rằng nếu đợi đến khi Thiên Tôn tu luyện xong thì sẽ có hậu quả khôn lường. Thời gian càng kéo dài dân Cổ Ma sẽ càng đoàn kết. Lão Hắc muốn dâng tinh thần đan cho Thiên Tôn. Để hắn sớm ngày cường đại lên. Đồng thời kiếm cách chia rẽ các thế lực. Mua số lượng lớn Hắc Kim Đan để các thế lực minh tranh ám đấu loạn lên. Đợi thời cơ thích hợp hắn sẽ kêu gọi các nô lệ tạo phản. Đánh chiếm các thành. Tiếc rằng đây là một trận chiến ít nhất cũng phải mất cả trăm năm.
- Thủy ca, tại sao Thiên Tôn lại cần dùng đến tinh thần đan?
- Là do tên Sát Phá Thiên. Sát Phá Thiên vì muốn nhanh chóng đề thăng cảnh giới nên đã nuốt rất nhiều linh hồn. Như ma thú khiến hồn lực của hắn bị rối loạn. Nếu không có Thiên Tôn e rằng Sát Phá Thiên đã thành kẻ điên cuồng tính. Nhưng cũng vì vậy mà linh hồn của hắn bị tổn thương rất nặng. Khi Thiên Tôn đá Sát Phá Thiên ra khỏi cơ thể thì lĩnh đủ sự dày vò của các linh hồn mà Sát Phá Thiên đã thôn phệ. Số lượng đó rất kinh người. Nếu Thiên Tôn muốn tu luyện nhanh thì cũng phải mất cả ngàn năm. Thời gian đó đủ dài để các thế lực bị Thiên Tôn ổn định. Lão Hắc muốn đặt ra kỳ hạn 100 năm. Trong vòng 100 năm này nhất định phải chữa trị xong cho Thiên Tôn. Tâng bốc lão khiến lão cảm thấy mình là thiên hạ vô địch. Sớm ngày đem quân nam hạ.
- Có Hắc ca thu thập tình báo, muội yên tâm. Làm sao liên lạc cùng bản thể của huynh?
- Lão Mộc ở lại đây. Ta sẽ liên lạc cùng bản thể.
Khôi lỗi hệ Thụy mặc dù nhìn rất giống nhân loại nhưng khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm. Chỉ có ánh mắt là như một người sống. Lão Thủy nắm tay của Lan rồi quay mặt bước đi. Lão Mộc ở lại thở dài.
- Nàng có bao giờ hối hận đã yêu ta hay không?
Lan dựa đầu vào thân thể của một khôi lỗi.
- Muội không từng. Chỉ là chúng ta có con, bọn chúng cũng cần có cha. Trẻ con không giữ được tiếng. Đợi khi nào chúng lớn lên chút mới cho chúng gặp. Con đường của cường giả đầy trông gai. Tiếc rằng chúng còn nhỏ lại không được an hưởng cảnh êm ấp của gia đình. Chúng hình như rất quý hai huynh. Dù gì thì trong khôi lỗi này là một phần hồn của cha chúng.
- Ta... Ta tự mình nhốt ta vào trong khôi lỗi. Đây cũng là một phần tu luyện của ta. Ta phải cảm nhận được sự tang thương của các thần binh của ta. Sự ảm đạm của cuộc sống khi không có thân thể thật sự. Lạc tộc không cản nổi ta. Bản thể một năm trước đã đưa tin, hắn đã có Lôi Hỏa. Giờ chỉ còn thiếu Thủy thuộc tính là chúng ta đã có đầy đủ thuộc tính để tạo ra một tiểu thân thể hỗn độn. Kết hợp cùng hồn thạch và các loại thiên tài địa bảo ta sẽ khiến rất nhiều người sống lại. Sẽ xóa sổ Thiên Tôn. Đem lại hòa bình cho cả hai chủng tộc.
- Người Cổ Ma liệu có thể chung sống hòa bình cùng chúng ta hay không?
- Ha ha ha... Nếu không có Cổ Ma thì chúng ta cũng tự giết lẫn nhau thôi. Ở đâu cũng có tranh đấu. Chỉ là Thiên Tôn vì muốn đạt được bá nghiệp đã biết bao năm ra lệnh thôn tính chúng ta. Cửu Ma thừa kế ý nguyện này của hắn, truyền đạt lại cho các đời thiên tử. Khiến chiến loạn bao năm. Nếu muốn hòa bình nhất định phải diệt lão. Dân Cổ Duệ, không phải ai cũng ham sát. Công pháp của họ cũng cần thần hồn của kẻ khác để lớn mạnh. Họ tự giết lẫn nhau còn tàn ác hơn giết các chủng tộc khác. Thứ nhất phải trừ Thiên Tôn, thứ hai phải trừ đi công pháp này của họ. Tìm được điểm yếu của công pháp để khắc chế. Nếu họ không thể tu luyện công pháp này nữa thì ranh giới để phân biệt địch ta cũng biến mất. Mấy ngàn năm sau sẽ có cơ hội chung sống hòa bình.
Nhã Lan gật gù mắt hơi ngấn lệ:
- Để đổi lấy an nguy của hàng tỷ sinh linh. Hy sinh đi hạnh phúc của riêng mình thì có đáng là gì. Phong ca ca... Huynh yên tâm. Muội và Khuynh Thành sẽ kiên trì đến cùng.
Mộc lão âm trầm thầm lặng. Khôi Lỗi này không thể cảm giác được sự ấm áp của cơ thể của người khác. Hắn như một khối đá biết di động. Hắn ở đây bảo vệ người nhà trong vai của một cường giả bí mật. Không ai hỏi hắn là ai, từ đâu đến. Mọi người gọi hắn là Mộc lão. Một số cường giả đỉnh tiêm có thể nhìn ra điều đáng nghi nhưng hắn quá giống một nhân loại nên không ai nói gì. Nhất là hắn được thành chủ Hỏa Linh Thành tiếp đón như một thượng khách. Thỉnh thoảng Mộc lão còn luyện đan cho những người ở đây. Sự có mặt của Mộc lão khiến rất nhiều thế lực âm thầm điều tra thân thế của người này. Tiếc rằng một cường giả có cái tên Mộc lão từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện tại Thiên Linh Thế Giới.
Ngày hôm nay khi Thủy lão vao xuyên tinh toa đã có không ít thế lực tọa trấn khu vực gần Đấu Linh để ý đến. Một số cường giả chí tôn rất nhanh truy tung nhưng hình như Thủy lão bốc hơi trong không khí. Biến mất vô tung vô ảnh. Tại lôi bạo tầng Thủy lão cưỡi Đại Mao cười hăng hắc. Hắc Kim Đan hắn có rất nhiều. Còn có thêm Hắc Mai Đan. Muốn tìm hắn tại lôi bạo tầng là điều khó khăn cỡ nào chứ. Hắn phải truy tung bản thể báo cho bản thể biết tin tức mới nhất. Việc quan trọng, không thể dùng truyền tin trận để liên lạc. Tung tích của bản thể là một điều đại bí mật mà bao thế lực muốn rò xét. Độc Cô Nhất Lang đang ở đâu. Đó là đề tài luôn luôn khiến các thế lực phải đau đầu.
***
Tiêu Ngọc Lâm một đường trở về Hỏa Thần Thành. Hỏa Nhân Tà Thần cười ha hả ra tận ngoài cửa thành đón hắn. Hai người chào hỏi qua loa thì Đại Phúc đã đưa tin của Thường đến. Tiếp tờ chiếu chỉ Lâm nhận lời mời của Hỏa Nhân Tà Thần vào nội thành. Đại Phúc theo sát Lâm như một cận vệ thân tín. Lâm cũng không cản hắn lại đưa hắn theo vào. Trong nội các của Hỏa Nhân Tà Thần lão hơi âm trầm rót rựu mời Lâm:
- Lâm tiểu hữu. Lần này Thiên Tôn sai tiểu hữu vào Thần Địa Thánh Tháp. Lại sai ngươi đi vào khu vực của chí tôn giả. Không biết tiểu hữu sẽ làm gì?
- Thiên Tôn muốn hại ta đầu cần phí sức như vậy, chỉ một câu nói thì ta đã thi cốt vô tồn. Lần này ngài muốn ta vào đó lịch lãm chắc là muốn ta nhanh chóng để thăng cảnh giới. Dĩ nhiên ta không thể cô phụ khổ tâm của ngài.
- Tiểu hữu thật sự nghĩ như vậy?
- Lão ca nghĩ có việc gì khác sao?
- Aihh... Tuổi ngươi quá trẻ. Cảnh giới quá thần bí. Lúc ngươi còn là sinh tử cảnh đã dễ dàng loại bỏ được võ thần cảnh. Lần này đây biết bao thế lực ra mặt xin cho ngươi vào Thần Tháp lịch lãm. Bọn họ sợ ngươi vào khu vực võ thần cảnh sẽ trở thành vô địch, không có tác dụng đối với ngươi. Lại dồn ngươi vào khu vực chí tôn giả. Lão phu muốn cản cũng cản không nổi. Tức chết ta. Không ngờ Thiên Tôn lại đồng ý với bọn chúng. Ta thật sự không hiểu nổi. Tài phú của ngươi nắm giữ quá lớn. Chỉ sợ người của các thế lực sẽ luôn phiên liệp sát ngươi để cướp đoạt. Lâm tiểu hữu lần này thật xin lỗi?
- Lão ca, huynh thật sự nghĩ rằng Thiên Tôn cố ý đẩy ta vào cõi chết hay sao?
- Ta... ta không dám. Nhưng mà ngươi còn chưa lĩnh ngộ ra đạo của mình. Đẩy ngươi vào khu vực chí tôn giả ta e sợ...
- Ha ha ha... Ta không sợ, huynh sợ cái gì. Khi ta đi vắng xin lão ca chiếu cố dùm các thuộc hạ của ta. Tránh để bị các thế lực kia ép giá. Ta ra ngoài phải bù lỗ thì thật đáng tiếc. Vả lại, các thành chủ nào mà chả phải vào khu vực chí tôn để chứng minh cảnh giới của mình. Không có vũ lực cường đại, làm sao chúng ta có thể phục chúng.
- Hai! Ta biết vậy, nhưng cấp bậc thành chủ chúng ta đã từng giết hàng chục ngàn võ giả các cấp mới đạt được cảnh giới ngày hôm nay. Mỗi năm Thần Địa xuất hiện rất nhiều nhân tài ưu tú, cuối cùng cũng phải làm đá kê chân cho kẻ khác trong Thánh Tháp. Chúng ta có vũ lực siêu quần chỉ giết người khác, tên nào muốn làm thành chủ thì chỉ cần khiêu chiến chúng ta. Nhưng ngươi là trường hợp ngoại lệ. Không ngờ các thế lực đều ra mặt vì điều này xin Thiên Tôn cho phép ngươi vào trong Thánh Tháp lịch lãm. Nói là lịch lãm nhưng thật ra là để cướp đoạt tài phú của ngươi mà thôi.
- Lão ca yên tâm. Ta vào trong đó khác gì hổ vào bầy dê. Mấy tên chí tôn con kia sẽ làm mồi cho ta thôi. Lâu rồi ta không ra tay, chắc thế gian đã nghĩ ta là kẻ nhân từ. Ha ha ha... Họ tưởng ta thu phục nô lệ là vì nhân từ hay sao? Tài làm kinh tế của ta sẽ khiến cả thế gian này hãi hùng. Ta đang cần một số lớn tài phú bù lỗ. Trước khi các nô lệ của ta trưởng thành thì ta đang đầu tư dài hạn. Đã là đầu tư thì tất nhiên cần vốn. Tiền có nhiều đâu ai chê ít chứ.
- Lâm tiểu hữu, tiểu hữu thật sự không sợ Thánh Tháp?
- Có gì phải sợ. Chỉ cần Thiên Tôn ra lệnh một tiếng thì ta đã thi cốt vô tồn. Những gì ta có ngày hôm nay đều do Thiên Tôn ban tặng. Không chứng tỏ cảnh giới của ta thì làm sao phục vụ cho ngài. Lão ca nên nhớ ta là người như thế nào. Việc ở đây ta nhờ ngài chiếu cố. Ở đây ta có chút quà mọn, hy vọng ngài đừng chê bai.
Nói xong Lâm đưa cho lão một bình đan dược. Hỏa Nhân Tà Thần cũng vui vẻ đón nhận. Khi Lâm đi rồi lão mới đem ra xem thì mừng muốn ngất. 100 viên tinh thần đan. Lão mấp máy môi:
- Hắn làm cách nào mua được tinh thần đan tinh thuần như vậy từ Thiên Linh Thế Giới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.