Chương 16: Tôi đã đắc tội với ai?
San
12/09/2023
“Đôi giày đó hình như là mẫu mới ra mắt, số lượng chỉ hai nghìn chiếc.”
“Tận hai nghìn chiếc, đáng bao nhiêu tiền chứ?”
“Tám mươi triệu.”
Nghe đến con số này đám người đó không khỏi ganh tỵ, bọn họ lập tức đăng bài lên IG kể lại chuyện ban nãy, thêm chút gia vị, đóng vai nạn nhân vô cùng chân thực.
Trác Viễn đi bên cạnh Cao Tử Hạ cập nhật tin tức cực kỳ nhanh, cậu ta biết hình ảnh cô trên mạng xã hội không được tốt, hiện tại càng thêm tiếng xấu.
Cậu ta ngại ngùng mở lời: “ Cô Hạ, sau này hình ảnh nên chú ý một chút.”
Chẳng biết chuyện quản lý nhắc đến là gì, cô lờ mờ hỏi: “Có phải tôi không nên mặc đồ rẻ tiền không?”
“Không phải cái đó.” Trác Viễn lắc đầu, đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Màn hình hiển thị trang cá nhân với số lượng theo dõi lên hàng trăm nghìn, đặc biệt sử dụng tên tuổi và hình ảnh của Cao Tử Hạ.
“Cái này không phải, đây mới là của tôi.” Cao Tử Hạ mở điện thoại, vào giao diện của IG, tài khoản của chưa đến mười lượt theo dõi.
Cái đầu tiên khiến Trác Viễn chú ý không phải là lượt theo dõi lác đác mà nằm ở chính cái điện thoại cũ kỹ. Nếu không mang danh phận phu nhân của Lam Tổng thì xuất thân cũng không phải bình thường, bộ dạng này quá tiết kiệm rồi.
Cậu ta cười, nói đùa: “Cô Hạ cố ý giả nghèo có đúng không, tôi thường hay xem mấy đoạn clip đó.”
Cất điện thoại vào túi, Cao Tử Hạ chỉ biết cười trừ, sự thật là đang nghèo. Ăn nhờ ở đậu còn phải xem sắc mặt của người khác, có chồng như không có, mấy ai hiểu cảm giác này.
Vì câu nói kia mà Cao Tử Hạ phải sắm cho bản thân chiếc điện thoại mới, khi lái xe về nhà trong lòng cứ bồn chồn khó chịu.
Dự cảm của cô luôn đúng, trên đoạn đường vắng hai chiếc xe phía sau đột nhiên tăng ga ép Cao Tử Hạ vào lề. Vì sợ hỏng xe của con ma bệnh, cô buộc phải tấp vào theo ý bọn người kia, đám người xuống khỏi xe mang theo gậy gộc nhắm thẳng vào xe cô.
Bọn người này là ai Cao Tử Hạ không quen, ngồi lì trong xe cũng không phải là cách, tiến về phía trước chỉ sợ cán chết người.
Lớp kính phía trước sau một lúc nỗ lực đã xuất hiện vết nứt, Cao Tử Hạ gục đầu trên vô lăng đợi cứu viện, mắt không nhìn tim không đau.
Tiếng còi của cảnh sát làm bọn người kia từ bỏ ý định đập phá, toàn bộ rút lui. Cô bước ra ngoài đối chất vài câu với cảnh sát.
“Cô có quen biết với đám người lúc nãy không?”
Cô lắc đầu nói: “Không quen.”
“Gần đây có đắc tội gì với ai không?”
“Hầu như ở trong nhà.” Cao Tử Hạ đột nhiên nhớ đến một chuyện liền khai báo “Có lần tôi đánh nhau với tên giật đồ, nhưng lúc nãy không nhìn thấy tên đó.”
“Được rồi, có thông tin chúng tôi sẽ liên lạc.”
Đoạn đường dằn dặt phía trước khiến cô không muốn trở về, phải trả lời thế nào với Lam Vũ Hàn?
Lúc nãy rời đi một thoáng cô nhận nhầm hắn thành tên đội trưởng khốn khiếp khi xưa. Tên đồng đội năm nào ác ý dắt cô vào hang ổ của bọn buôn bán ma túy, suýt chút nữa có đi không có về.
Thừa nhận vì chuyến đi năm đó mà lập được công lớn, nhưng số phận của cô định sẵn là không có được lời khen từ mọi người, những áp đặt đến không thể vì một công lao mà xoay chuyển. Cứ như mọi thứ đều dùng tiền để có được, ai mà biết cô bây giờ đến vết xước trên xe cũng phải khổ não, u sầu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Cao Tử Hạ giật mình, là tin nhắn đến từ số điện thoại của Lam Vũ Hàn: “Cô sao chưa về nhà?”
“Tôi có phải trẻ ba tuổi đâu, đi đây đi đó hóng gió một chút.” Cô nhìn quanh rồi nhập tin nhắn.
Cao Tử Hạ ngồi trên đầu xe mắt nhìn vào đám cỏ cây ven đường, với tâm trạng vô cùng nặng nề nhập dòng tin nhắn tiếp theo: “Tôi làm hỏng xe anh rồi, tính thế nào?”
Hồi âm của hắn vỏn vẹn vài chữ: “Ở yên đó đi.”
Cao Tử Hạ nhìn vào màn hình điện thoại đen xì có chút lo cho bản thân. Giống như bình yên trước cơn bão, đối phương thật sự không tức giận sao?
Chiếc xe vẫn chạy bình thường nhưng Lam Vũ Hàn đã nói như thế, cô ngoan ngoãn đợi, không ngờ rằng đối phương chịu rời khỏi vỏ ốc.
Cô phóng xuống đầu xe gương mặt hớn hở, chen lẫn chút ngạc nhiên đi đến mở cửa xe hỏi: “Anh thực sự ổn không?”
“Rất không ổn.” Hắn liếc nhìn chiếc xe bị trầy xước ở một số nơi, lớp kính xuất hiện vết nứt ánh, mắt cực kỳ lạnh.
Cao Tử Hạ dùng thân che chắn, cách này không hiệu quả rồi, gương mặt bối rối không biết nói gì.
Lam Vũ Hàn nhẹ như không mà nói: “Vào xe, chúng ta về.”
Vòng qua phía bên kia yên vị ngồi vào trong, Cao Tử Hạ lâu lâu lại liếc nhìn bên cạnh. Đối phương không nhắc gì về chi phí sửa xe.
Cô chủ động hỏi: “Cái đó.”
“Đã gặp phải chuyện gì?” Hắn xoay đầu nhìn cô, kiên nhẫn chờ hồi âm.
Cao Tử Hạ dựng thẳng lên nghiêm túc nói: “Tông xe.”
“Tông trúng phải lợn rừng sao?” Hắn cáu gắt hỏi.
“Tận hai nghìn chiếc, đáng bao nhiêu tiền chứ?”
“Tám mươi triệu.”
Nghe đến con số này đám người đó không khỏi ganh tỵ, bọn họ lập tức đăng bài lên IG kể lại chuyện ban nãy, thêm chút gia vị, đóng vai nạn nhân vô cùng chân thực.
Trác Viễn đi bên cạnh Cao Tử Hạ cập nhật tin tức cực kỳ nhanh, cậu ta biết hình ảnh cô trên mạng xã hội không được tốt, hiện tại càng thêm tiếng xấu.
Cậu ta ngại ngùng mở lời: “ Cô Hạ, sau này hình ảnh nên chú ý một chút.”
Chẳng biết chuyện quản lý nhắc đến là gì, cô lờ mờ hỏi: “Có phải tôi không nên mặc đồ rẻ tiền không?”
“Không phải cái đó.” Trác Viễn lắc đầu, đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Màn hình hiển thị trang cá nhân với số lượng theo dõi lên hàng trăm nghìn, đặc biệt sử dụng tên tuổi và hình ảnh của Cao Tử Hạ.
“Cái này không phải, đây mới là của tôi.” Cao Tử Hạ mở điện thoại, vào giao diện của IG, tài khoản của chưa đến mười lượt theo dõi.
Cái đầu tiên khiến Trác Viễn chú ý không phải là lượt theo dõi lác đác mà nằm ở chính cái điện thoại cũ kỹ. Nếu không mang danh phận phu nhân của Lam Tổng thì xuất thân cũng không phải bình thường, bộ dạng này quá tiết kiệm rồi.
Cậu ta cười, nói đùa: “Cô Hạ cố ý giả nghèo có đúng không, tôi thường hay xem mấy đoạn clip đó.”
Cất điện thoại vào túi, Cao Tử Hạ chỉ biết cười trừ, sự thật là đang nghèo. Ăn nhờ ở đậu còn phải xem sắc mặt của người khác, có chồng như không có, mấy ai hiểu cảm giác này.
Vì câu nói kia mà Cao Tử Hạ phải sắm cho bản thân chiếc điện thoại mới, khi lái xe về nhà trong lòng cứ bồn chồn khó chịu.
Dự cảm của cô luôn đúng, trên đoạn đường vắng hai chiếc xe phía sau đột nhiên tăng ga ép Cao Tử Hạ vào lề. Vì sợ hỏng xe của con ma bệnh, cô buộc phải tấp vào theo ý bọn người kia, đám người xuống khỏi xe mang theo gậy gộc nhắm thẳng vào xe cô.
Bọn người này là ai Cao Tử Hạ không quen, ngồi lì trong xe cũng không phải là cách, tiến về phía trước chỉ sợ cán chết người.
Lớp kính phía trước sau một lúc nỗ lực đã xuất hiện vết nứt, Cao Tử Hạ gục đầu trên vô lăng đợi cứu viện, mắt không nhìn tim không đau.
Tiếng còi của cảnh sát làm bọn người kia từ bỏ ý định đập phá, toàn bộ rút lui. Cô bước ra ngoài đối chất vài câu với cảnh sát.
“Cô có quen biết với đám người lúc nãy không?”
Cô lắc đầu nói: “Không quen.”
“Gần đây có đắc tội gì với ai không?”
“Hầu như ở trong nhà.” Cao Tử Hạ đột nhiên nhớ đến một chuyện liền khai báo “Có lần tôi đánh nhau với tên giật đồ, nhưng lúc nãy không nhìn thấy tên đó.”
“Được rồi, có thông tin chúng tôi sẽ liên lạc.”
Đoạn đường dằn dặt phía trước khiến cô không muốn trở về, phải trả lời thế nào với Lam Vũ Hàn?
Lúc nãy rời đi một thoáng cô nhận nhầm hắn thành tên đội trưởng khốn khiếp khi xưa. Tên đồng đội năm nào ác ý dắt cô vào hang ổ của bọn buôn bán ma túy, suýt chút nữa có đi không có về.
Thừa nhận vì chuyến đi năm đó mà lập được công lớn, nhưng số phận của cô định sẵn là không có được lời khen từ mọi người, những áp đặt đến không thể vì một công lao mà xoay chuyển. Cứ như mọi thứ đều dùng tiền để có được, ai mà biết cô bây giờ đến vết xước trên xe cũng phải khổ não, u sầu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Cao Tử Hạ giật mình, là tin nhắn đến từ số điện thoại của Lam Vũ Hàn: “Cô sao chưa về nhà?”
“Tôi có phải trẻ ba tuổi đâu, đi đây đi đó hóng gió một chút.” Cô nhìn quanh rồi nhập tin nhắn.
Cao Tử Hạ ngồi trên đầu xe mắt nhìn vào đám cỏ cây ven đường, với tâm trạng vô cùng nặng nề nhập dòng tin nhắn tiếp theo: “Tôi làm hỏng xe anh rồi, tính thế nào?”
Hồi âm của hắn vỏn vẹn vài chữ: “Ở yên đó đi.”
Cao Tử Hạ nhìn vào màn hình điện thoại đen xì có chút lo cho bản thân. Giống như bình yên trước cơn bão, đối phương thật sự không tức giận sao?
Chiếc xe vẫn chạy bình thường nhưng Lam Vũ Hàn đã nói như thế, cô ngoan ngoãn đợi, không ngờ rằng đối phương chịu rời khỏi vỏ ốc.
Cô phóng xuống đầu xe gương mặt hớn hở, chen lẫn chút ngạc nhiên đi đến mở cửa xe hỏi: “Anh thực sự ổn không?”
“Rất không ổn.” Hắn liếc nhìn chiếc xe bị trầy xước ở một số nơi, lớp kính xuất hiện vết nứt ánh, mắt cực kỳ lạnh.
Cao Tử Hạ dùng thân che chắn, cách này không hiệu quả rồi, gương mặt bối rối không biết nói gì.
Lam Vũ Hàn nhẹ như không mà nói: “Vào xe, chúng ta về.”
Vòng qua phía bên kia yên vị ngồi vào trong, Cao Tử Hạ lâu lâu lại liếc nhìn bên cạnh. Đối phương không nhắc gì về chi phí sửa xe.
Cô chủ động hỏi: “Cái đó.”
“Đã gặp phải chuyện gì?” Hắn xoay đầu nhìn cô, kiên nhẫn chờ hồi âm.
Cao Tử Hạ dựng thẳng lên nghiêm túc nói: “Tông xe.”
“Tông trúng phải lợn rừng sao?” Hắn cáu gắt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.