Dẫn Lửa

Chương 66: Bức thư tình trong két sắt

Kim Họa

23/10/2023

Đêm nay tuyết rơi dày đặc, tuyết dày trên cành cây ngoài bậu cửa sổ thỉnh thoảng lại rơi xuống.

Trời tờ mờ sáng, Hạ Nam Chi tỉnh lại trong tiếng tuyết rơi, có lẽ bên cạnh không có Tạ Thầm Ngạn chốc chốc lại muốn hôn muốn ôm cô, da thịt ở vành tai và sau gáy bị môi anh làm ướt không biết mấy lần, nên giấc ngủ này rất sâu. Khi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là từng lớp rèm màu trắng sương rủ xuống sàn nhà trước giường.

Trong không khí còn tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng tao nhã khiến người ta yên giấc.

Trở về phòng ở nhà, Hạ Nam Chi lười biếng không muốn rời giường, tiếp tục ôm chiếc gối mềm mại trong lòng, vừa như đã tỉnh vừa như chưa tỉnh, cho đến khi căn nhà yên tĩnh bên ngoài bắt đầu có tiếng quản gia và người giúp việc dọn dẹp, thỉnh thoảng đi qua cửa phòng cô sẽ vô thức đi khẽ lại.

Mí mắt thanh mảnh của Hạ Nam Chi nhấc lên, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ qua khe hở rèm cửa, một lúc sau, tấm rèm mỏng được vén lên, thân hình mảnh khảnh duyên dáng của thiếu nữ chậm rãi lộ khỏi chăn.

Nửa tiếng trôi qua.

Sau khi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Hạ Nam Chi đi tới tủ quần áo bên cạnh, khắp tủ kính treo đầy quần áo mùa đông mới nhất, nữ quản gia đã cẩn thận phân loại từ trước, nhìn thoáng qua đã thấy rực rỡ, món nào cũng sang trọng.

Mỗi một mùa đều như vậy, hàng đống quần áo được thay thế bằng những bộ mới nhất.

Ngón tay Hạ Nam Chi lướt qua dãy váy, cuối cùng chọn một chiếc váy dài đến mắt cá chân thêu chỉ bạc, cành mộc lan trong trẻo quấn từ thắt lưng lên đến cổ váy, tôn lên vóc dáng vừa mảnh khảnh vừa như tiên nữ của cô.

Khuôn mặt trắng trẻo không hề trang điểm, lúc ở nhà, dù yêu cái đẹp nhưng dáng vẻ của cô vẫn rất trẻ con.

Bên ngoài trời lạnh cóng, đi từ phòng khách qua một hành lang rộng trong suốt, rẽ sang là phòng trà của nhà tổ.

Hạ Nam Chi vén rèm châu chắn gió lên, nhẹ nhàng bước vào, cách tấm kính thủy tinh nhìn thấy mẹ cô Cố Thanh Sương đang nghiêng về phía cô, bà mặc bộ sườn xám thêu thủ công ngồi trên ghế quý phi bằng gỗ sẫm màu.

Hai bên trái phải còn có mấy phu nhân trang điểm tinh xảo đang mỉm cười nói chuyện với bà.

Dỏng tai lắng nghe thật kỹ một lát.

Người đầu tiên nhắc đến hôn sự của Hạ Tư Phạm, là một phu nhân họ Mộ đeo trang sức ngọc lục bảo, cũng trong gia tộc họ Hạ.

Theo thân phận, Hạ Nam Chi phải gọi bà ấy là thím.

Bà ấy nói lúc thắp hương khấn Phật, đã tìm chùa để tính một quẻ cho Hạ Tư Phạm.

Thầy kia nói người tiếp quản Hạ Thị mới có hôn nhân khó khăn như vậy, phải vẽ bùa để phá giải, bảo Hạ Tư Phạm đặt dưới đầu giường hàng ngày. Sau đó còn trách móc Dụ Tư Tình cứ nhất quyết muốn định cư ở New York, chẳng thèm quan tâm tới chuyện kết hôn của con trai ruột.

Chẳng trách bà cô nhà họ Hạ không thích gặp bà ấy, xuất thân từ một gia đình nhỏ, đúng là không ra thể thống gì.

Cố Thanh Sương nhấp một ngụm trà có độ ấm vừa phải, bình tĩnh đáp trả: “Cô cũng quan tâm nhiều nhỉ, chi bằng để cô làm chủ tất cả mọi chuyện trong nhà họ Hạ này nhé?”

Mộ Khởi nghẹn vài giây: “Thanh Sương, chị cần gì phải giễu cợt tôi như thế.”

Cố Thanh Sương vốn xuất thân từ hào môn đỉnh cấp, không dễ bắt nạt như Dụ Tư Tình là trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại là vợ của trưởng gia tộc, nếu đắc tội bà, chỉ cần tùy ý đổi quy tắc gia tộc, trừ tiền sinh hoạt phí gia tộc cung cấp hàng tháng cho mấy người họ, còn khổ hơn là bị mắng chửi vài câu.

Cho nên các phu nhân ở đây chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nịnh nọt người này mười năm như một.

May mà Cố Thanh Sương cũng không phải người khó giao tiếp, ngón tay bà đặt chén trà lên bàn trà bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn bình tĩnh: “Cứ khua môi múa mép về người nhà mình, để bên ngoài nghe được, người biết chuyện thì nói cô bằng này tuổi rồi còn ngây thơ đáng yêu như thiếu nữ, ai không biết còn tưởng Hạ thị chúng ta dạy dỗ không nghiêm, đến cả nữ chủ nhân trong nhà còn bị người khác coi thường.”

Lời này có tính sỉ nhục rất mạnh, còn chẳng thoải mái bằng trở tay tát Mộ Khởi một bạt tai.

Đúng lúc này.



Để đề phòng mẹ đại khai sát giới phá hỏng tâm trạng ngay sáng sớm, Hạ Nam Chi cố ý tạo ra chút tiếng động, giả vờ như không hề nghe lén, mỉm cười đi tới: “Các thím đều ở đây cả ạ?”

Mộ Khởi như nhìn thấy đấng cứu thế, nụ cười ẩn chứa sự chân thành từ tận đáy lòng: “Sao cành vàng lá ngọc nhà chúng ta lại về nhà tổ thế này, mau để thím xem xem có cao lên không nào, con đó, cuối năm mà nổi tiếng quá, nhiều đứa nhóc trong nhà làm mình làm mẩy đòi chị ký tên kia kìa.”

“Qua tết Nam Chi đã hai mươi hai rồi còn cao sao được nữa, Mộ Khởi, cô xun xoe quá đấy.”

“Không cao nữa, nhưng trông càng ngày càng duyên dáng, giống mẹ con hơn.”

Mấy người ngồi đây đều nịnh nọt.

Hạ Nam Chi mỉm cười, rất tự nhiên đi về phía Cố Thanh Sương, giơ bàn tay mảnh khảnh lên ôm bà như đang làm nũng: “Mẹ.”

Cố Thanh Sương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài đến eo của cô, cảm xúc lạnh nhạt trong mắt lập tức tan biến: “Con còn biết về nhà tìm mẹ à?”

“Con vẫn luôn muốn về mà, là đồ biến thái chết tiệt Tạ Thầm Ngạn kia nhốt con lại đấy chứ.”

Cô ra sức kể tội.

Đáng tiếc Cố Thanh Sương chỉ coi như cô chơi bời không chịu về nhà tổ, nên kiếm cớ vu oan cho người khác.

Hạ Nam Chi vẫn nép mình trong vòng tay mềm mại thơm tho của mẹ, đôi mi cong thỉnh thoảng run lên, nghe các trưởng bối tụ tập bàn tán những chuyện linh tinh cuối năm, mấy ngày liên tiếp đều như vậy, thỉnh thoảng cô phải cùng mẹ đi đếm lại quà mà khách tặng.

Cố Thanh Sương đi đằng trước, cô cứ cầm quyển sổ nhỏ đi theo ghi chép lại.

“Cô cả nhà họ Lôi ở Cảng Thành này là một người rất hiểu lễ nghĩa.”

Đột nhiên nghe tới nhà họ Lôi.

Hạ Nam Chi còn tưởng là Hình Tuyết, cô tò mò nhìn mẹ với đôi mắt sáng ngời: “Hả? Phạm Phạm nuốt trôi được cục tức vì bị nhận nhầm, cưới người ta vào cửa luôn à?”

Cố Thanh Sương ngoảnh lại nhìn cô: “May là con gả vào nhà họ Tạ, khuôn mặt này lại còn dễ nhìn nữa.”

“Là sao ạ?”

“Lúc bố chồng tương lai của con lên nắm quyền, mấy lão già bảo thủ ở mấy chi trong nhà họ Tạ đều vào quan tài nằm rồi, không có trưởng bối đức cao vọng trọng nào để con cần để ý…”

Cũng phải.

Đâu như nhà họ Hạ ai cũng sống lâu đến mức khiến Hạ Nam Chi phát sợ, cảm giác như mấy lão tổ tông sẽ sống mãi đến khi tiễn bố cô đi vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại.

Hạ Nam Chi cảm thấy mẹ lại lươn lẹo, mắng cô là đồ ngu ngốc xinh đẹp.

Thấy cô có vẻ đã nhận ra, Cố Thanh Sương đặt chiếc bình cổ thời nhà Thanh trong tay lên bàn gỗ lê, quay lại chủ đề chính nhắc tới nhà họ Lôi: “Lôi Minh có mười cô con gái nuôi, người được yêu thương hơn là cô cả nhà họ Lôi, Lôi Linh Vi. Mấy năm qua con bé không được trời ưu ái, cứ sống mãi với cơ thể đầy bệnh tật chữa mãi không khỏi, sống rất kín tiếng, nay một trong số các con nuôi là Hình Tuyết mất cơ hội liên hôn, nên con bé có ý với anh trai con.”

Mấy hôm trước.

Lôi Linh Vi cố ý đi theo bố mình, mang quà tới nhà tổ gặp mặt vợ chồng Hạ Duy Trầm và Cố Thanh Sương.

Từ cách nói chuyện ứng xử, không khó để nhận ra rằng cô cả ốm yếu nhà họ Lôi này học lễ nghĩa rất tốt, ứng xử không có gì để chê trách, hiển nhiên bà cũng thử vài lần, cố ý vô tình nhắc tới chuyện tháng trước qua New York tình cờ gặp được mẹ của Hạ Tư Phạm.

Từ chị dâu cả, Cố Thanh Sương đã biết rõ hơn về người đẹp bệnh tật khiến mình cảm thấy thương hại này.



Với tài lực hùng hậu của nhà họ Hạ, muốn nuôi nấng một bà chủ mới trong nhà kính cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Chỉ cần Hạ Tư Phạm thích.

Hạ Nam Chi nằm trên thảm không chút hình tượng, một tay chống má lắng nghe lời mẹ nói, một lúc sau, cô cũng suy ngẫm nói rằng: “Phạm Phạm nổi tiếng lòng dạ sắt đá, suốt ngày chìm đắm vào sự nghiệp của gia tộc Hạ Thị, có thể nói là không hề quan tâm tới chuyện tình cảm. Mẹ, con không tưởng tượng nổi ngày nào đó anh ấy đột nhiên thương hương tiếc ngọc…”

Nếu Lôi Linh Vi vào nhà họ Hạ thay cho Hình Tuyết.

Cô nghĩ, với cái tính lạnh nhạt của Hạ Tư Phạm, sẽ dành bao nhiêu thời gian để quan tâm chăm sóc người vợ ốm yếu đây?

“Lúc trước thằng bé muốn liên hôn với nhà họ Quý, mẹ và bác con đều nghĩ tới Quý Nhân Nhân, tuy con bé đó hơi đỏng đảnh kiêu kỳ, nhưng có thể chịu được cái nết của Tư Phạm.” Cố Thanh Sương cùng một suy nghĩ với cô, khẽ thở dài: “Cho dù không thể chung thủy thì tôn trọng nhau cũng được.”

Nhưng hôn ước này bị hủy rồi.

Hạ Tư Phạm cũng không giải thích rõ với bên nhà tổ, lại nói thích nhà họ Lôi ở Hồng Kông.

Hạ Nam Chi biết nội tình, đang cắn môi do dự không biết có nên thẳng thắn để được khoan hồng hay không. Suy nghĩ lại, chuyện này liên quan tới đàn chị, thế là chậm rãi nuốt trở về.

Hạ Tư Phạm không nhắc thì tự khắc anh ta sẽ suy nghĩ cẩn thận chu toàn hơn cô.

“Vậy là mọi người đồng ý liên hôn với nhà họ Lôi rồi ạ?”

Cố Thanh Sương suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Mẹ sợ với cái tính đó của anh trai con… Biết đâu cô cả nhà họ Lôi vào cửa chưa được bao lâu, nó đã khiến vợ mới cưới tức chết thì sao?”

Hạ Nam Chi hé cánh môi đỏ, à một tiếng như chợt hiểu ra: “Đúng vậy, giống như Tạ Thầm Ngạn cũng thường chọc giận con, may mà con được bố mẹ nuôi nấng rất khỏe mạnh, cơ thể chịu đựng được cơn giận đó.”

Nói nghe cũng hợp lý.

Sau đó.

Quản gia cung kính đứng bên cạnh cửa: “Nhà họ Tạ cho người mang một chút quà Tết tới, có một hộp gấm dành riêng cho cô chủ.”

“Vào đi.”

Cố Thanh Sương dứt lời, lại chậm rãi liếc nhìn cô.

Gò má Hạ Nam Chi đỏ ửng, giả vờ tự nhiên nhận lấy hộp gấm.

Cảm giác trong lòng bàn tay trắng nõn rất nhẹ, nặng như thể chỉ có một tờ giấy mỏng thôi vậy.

Đợi đến khi mở ra.

Cô cúi đầu xuống, ngay sau đó con ngươi đen láy đã phóng to.

Trong hộp gấm, đúng là có một tờ giấy thật.

Viết rõ ràng rằng: [Phiếu đổi không chiến tranh lạnh, có thể nhận được một Tiểu Lý Nhi hiểu lòng người]

Cố Thanh Sương nghiêng người nhìn thấy, bật thốt một câu: “Trò này con chơi với bố lúc còn nhỏ, bây giờ lớn rồi còn chơi với chồng sắp cưới?”

Hạ Nam Chi hừ hừ, ngón tay trắng nõn xé luôn phiếu đổi: “Anh ấy mơ đẹp lắm, nó hết hạn từ lâu rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dẫn Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook