Dẫn Lửa

Chương 96: Phiên ngoại: Hồi ức dưới góc nhìn của Tạ Thầm Ngạn

Kim Họa

23/10/2023

Năm Hạ Nam Chi vào làng giải trí, Tạ Thầm Ngạn cũng đến Luân Đôn, trong hai tháng đầu anh làm việc chẳng phân biệt ngày đêm, tham dự các loại tiệc tối, kết giao với một số nhân vật cấp cao của giới quý tộc Luân Đôn, văn kiện hợp đồng cần ký chất cao như núi trên bàn làm việc, khiến cho đoàn thư ký tinh anh đi theo có ảo giác ông chủ nhà mình bị lưu đày xuất cảnh, không kiếm đủ tiền thì không về được Tứ Thành.

Vì vậy.

Suốt một tháng liền, Lam Anh tăng ca suốt đêm với Tạ Thầm Ngạn, học được cách tẩy trang đắp mặt nạ dưỡng da ngay tại chỗ, miễn cưỡng để những người đàn ông trong đoàn thư ký may mắn nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô, tay cầm laptop đặt trên bàn trà hình tròn, người lười biếng nằm nghiêng trên sô pha: “Cả nhà tôi chết sạch rồi, nếu tôi chết vì công việc, tiền trợ cấp của người thân cũng không có ai lãnh, mạng còn khổ hơn cải trắng trên đất nữa.”

Thịnh Kỳ ở một bên mới được tuyển dụng vào đoàn thư ký, chưa từng bị công việc vô tình chà đạp, từ trước đến nay Lam Anh nói gì cũng tin là thật: “Sếp Tạ sắp xếp cho cô nhiệm vụ bí mật gì sao?

“…”

Ngón tay trắng nõn tinh tế của Lam Anh kéo mặt nạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra cảm giác thanh thuần, không chút biểu cảm nói: “Năng lực đọc hiểu kém như vậy, làm sao anh thi vào cùng một học viện thương mại hàng đầu với tôi vậy? Bằng tốt nghiệp của anh là hàng photoshop à?”

Thịnh Kỳ bị nhục nhã, run lẩy bẩy không dám lên tiếng.

Lam Anh bộp một tiếng vứt mặt nạ vào thùng rác, lại rút khăn giấy lau tay: “Cho dù trời sập xuống tôi cũng phải ngủ một giấc mới được, bằng không cứ ôm cả tôi cùng nệm ném từ ban công tầng mười này xuống đi, chết một trăm phần trăm.”

Kết quả chưa đợi cô về phòng khách, cửa phòng sách đã chậm rãi mở ra.

Ánh đèn tường trắng lạnh chiếu rọi đường nét rõ ràng của Tạ Thầm Ngạn, chợt thấy anh rũ mắt liếc nhìn mấy vị thư ký trong phòng khách, sau đó, lời ít ý nhiều nói một câu: “Tạm hoãn lại công việc ngày mai, tôi về Tứ Thành một chuyến.”

Giây tiếp theo.

Đôi chân dài thẳng tắp trong quần tây lạnh lẽo kia bước ra, biến mất ở cửa.

Lam Anh hơi chần chờ giây lát, nhanh chóng phản ứng lại, tốc độ nói cực nhanh dặn dò Thịnh Kỳ đang bối rối sắp xếp lại lịch trình một lần nữa, yến tiệc quý tộc nào từ chối được thì nên từ chối, sau đó giẫm lên giày cao gót, xách thêm áo khoác tức tốc theo sau.

*

Tạ Thầm Ngạn trở lại Tứ thành, lấy quyền thế nhà họ Tạ muốn kiểm tra tình trạng hiện tại của một người là chuyện rất đơn giản.

Nhưng anh không phải người thích theo dõi Hạ Nam Chi 24/24, nhà họ Hạ cũng không, đều ăn ý để mặc cô làm một nghệ sĩ bình thường trong giới giải trí, không có đãi ngộ tài nguyên đặc biệt, không có ánh mắt trốn trong bóng tối theo dõi, để cô tự do phát triển.

Hoàn cảnh Hoành Điế.m quá mức đơn sơ, Hạ Nam Chi lấy ghế ra nhỏ ngồi dưới tàng cây, một tay chống má, cùng quản lý vểnh tai nghe diễn viên đóng vai quần chúng đồn thổi những câu chuyện lạ của đoàn làm phim. Lúc đang nghe chuyện đạo diễn Vương bên cạnh có một năm nọ đi quay phim ở khu vực xa xôi, mỗi khi đến nửa đêm cửa phòng sẽ bị gõ vang. Nguồn âm thanh còn là tiếng vang chậm rãi từ trong cánh cửa phòng.

Đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập mấy chữ chưa từng trải đời, kéo cô diễn viên nọ lại hỏi: “Nữ quỷ áo đỏ tới cửa đòi mạng?”

Cô diễn viên đó liếc xéo qua, lại bị dung mạo xinh đẹp như tiên của Hạ Nam Chi làm choáng ngợp, quên mất tiếp theo nên nói gì.

Đàm Tụng khoanh tay: “Chắc chắn là có người muốn đến tìm đạo diễn dùng quy tắc ngầm!”

Cô diễn viên lấy lại tinh thần: “À, là đạo diễn không được vệ sinh nhưng lại thích uống rượu, tùy tiện ném chai rượu chưa uống hết vào góc, nửa đêm bị chuột uống trộm, say đến mức quên mất mình là chủng loại gì rồi xông ra cửa, muốn giết con mèo trong sân.”

Xa xa, đạo diễn cao giọng hô quay.

Chưa tới một giây.

Nhóm diễn viên quần chúng lập tức giải tán, chỉ có Hạ Nam Chi và Đàm Tụng còn thổi gió tây bắc ngồi xổm tại chỗ. Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó, anh ấy lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra rồi đứng lên, nói: “Anh qua bên cạnh hỏi đạo diễn Vương không giữ vệ sinh thử, có vai xác chết nào để em diễn được không.”

…..

“Cuộc sống làm diễn viên quần chúng của công chúa điện hạ xem ra rất nhàn nhã.”

Ở trong chiếc xe tư nhân khiêm tốn phía xa xa, xuyên qua cửa xe thủy tinh màu đen, cô ấy thấy rõ hình ảnh Hạ Nam Chi nhàm chán bắt đầu đếm kiến dưới gốc cây. Lam Anh trêu chọc một tiếng, lại quay đầu nhìn người đàn ông trầm tĩnh ở ghế sau.

Vẻ mặt tinh xảo của Tạ Thầm Ngạn không hề có ý cười, không vui không buồn nhìn chăm chú phía trước.

Thấy cô thỉnh thoảng chống má ngóng nhìn bầu trời xanh thẳm treo từng đám mây trắng như lông vũ, ống tay áo vén lên lộ ra một nửa cổ tay trắng như tuyết, trên đó không đeo thứ gì, có lẽ là luôn ghi nhớ thân phận diễn viên bình thường nên đã tự giác từ bỏ thói quen sau khi rời giường ăn sáng đều phải chọn một món trang sức tinh xảo để đeo vào tay.

Hạ Nam Chi mặt mày cong cong thích cười, ngay cả chó mèo đi ngang qua cũng nở nụ cười.

Các diễn viên trong đoàn làm phim đều thích xếp hàng kể chuyện xưa cho cô nghe, thỉnh thoảng cô cũng sẽ chia sẻ những chuyện thú vị khi học hí khúc, cứ như vậy từ ban ngày nhìn thấy mặt trời lặn, Hạ Nam Chi lại lăn lộn ở Hoành Điế.m một ngày, đến giờ về sẽ xếp ghế nhỏ lại kết thúc công việc.

Tạ Thầm Ngạn dặn dò tài xế đi theo từ xa, đừng để cô nhận ra, hộ tống cô trở lại chung cư.

Xuống dưới lầu.

Lam Anh nói: “Sếp Tạ, anh không đi lên chào hỏi công chúa điện hạ sao?”

Trong xe yên tĩnh hồi lâu.

Cho đến khi hình dáng ngồi ngay ngắn của Tạ Thầm Ngạn như bị đèn đường chiếu vào phác họa ra thành những đường nét lạnh lẽo cứng rắn, chỉ một cử động sẽ nứt ra ngay tại chỗ, anh mới mở đôi môi mím chặt ra: “Người cô ấy không muốn gặp nhất, là tôi.”

Tạ Thầm Ngạn không muốn nhìn thấy đôi mắt linh động biết cười kia của Hạ Nam Chi sau khi nhìn thấy anh sẽ dần dần trở nên lạnh lùng hoang vắng.

Bọn họ bây giờ giống như chênh lệch múi giờ cách nhau Thái Bình Dương, nhưng bất kể Hạ Nam Chi đóng vai khách mời ở đoàn phim nào, mỗi một tuần Tạ Thầm Ngạn đều lặng lẽ trở lại Tứ Thành, đến nơi cách cô mười mét chờ đợi.

Hành tung của anh ngoại trừ Lam Anh nắm giữ thì không ai biết được, ngay cả báo chí quốc tế cũng đưa tin anh vẫn luôn ở Luân Đôn.

Căn hộ mà Hạ Nam Chi được công ty sắp xếp, trong đêm đầu tiên cô ở lại, ngay cả chủ của cả toà nhà cũng lặng lẽ trở thành Tạ Thầm Ngạn. Vì cô từ chối quy tắc ngầm của giới thượng lưu, Tinh Kỷ sẽ không trả tiền thuê nhà cho các nghệ sĩ nhỏ bị các sếp tổng phong sát, cô chỉ đành thêm Wechat của chủ nhà để tự trả tiền thuê.

Cộng thêm đêm đó.

Hạ Nam Chi lễ phép hỏi tài khoản thẻ ngân hàng của anh, đợi ba ngày, chủ nhà có avatar đen trắng trả lời một câu: [Trả phòng rồi thanh toán.]

Sau đó, Hạ Nam Chi lén lút thì thầm với Đàm Tụng: “Trên đời này vẫn có người tốt, chủ nhà của em không thu tiền thuê, nói lúc nào trả phòng rồi thanh toán.”

Đàm Tụng: “Có thể chủ nhà thấy em là ngôi sao, đánh cược sau này em sẽ trở thành sao hạng A, không sợ em quỵt nợ.”

Hạ Nam Chi cầm di động: “Anh Tụng, anh không có trái tim.”

Đàm Tụng nhất thời hóa thân thành người máy làm việc không có tình người, cuộn kịch bản gõ vào cái đầu nhỏ của cô một cái: “Đúng, anh rất lạnh lùng vô tình, đừng quan tâm chủ nhà thần bí không thấy bóng người đó của em nữa, mau học thuộc lòng nội dung kịch bản này cho anh, vất vả lắm mới nhận được cảnh quay này đấy.”

“Mười phút đóng máy, phải học thuộc một vạn chữ???”

Hạ Nam Chi rũ mi nhìn vài giây, lại kinh ngạc ngẩng lên: “Em phải đọc diễn cảm balabala một hơi sao?”

“Thù lao đóng phim một vạn.”

“À, một vạn chữ thôi mà, học thuộc lòng là thế mạnh của em!”

….

Ở Hoành Đi.ếm rất dễ tìm được diễn viên nhỏ rẻ tiền như Hạ Nam Chi, cũng rất khó tìm được loại nhan sắc tiên nữ này.

Cho nên thời gian một lâu.

Đàm Tụng lại thường xuyên dùng thuốc lá để hòa mình với đạo diễn, gián tiếp nhận không ít cảnh khách mời cho cô.

Thời gian Hạ Nam Chi trở lại chung cư cũng càng ngày càng ít, thỉnh thoảng một lần tuyết rơi cô bắt taxi về đó, dùng áo lông trắng quấn mình thật chặt, giống như một chú chim cánh cụt xinh đẹp vụng về, chờ đến khi lên lầu mới phát hiện đèn điều khiển âm thanh ở hành lang bị hỏng.

Đứng giậm chân tại chỗ mấy lần cũng không thấy sáng, Hạ Nam Chi đành phải lấy điện thoại di động ra thắp sáng, giống như đêm khuya làm trộm lấy chìa khóa mở cửa.

Mệt đến độ nằm ườn lên sofa, nghĩ thầm phải kêu Đàm Tụng rảnh rỗi đến thay đèn.

Ngày hôm sau tuyết rơi.

Cô lại giống như một con chim cánh cụt nhỏ xinh đẹp vụng về, kết thúc quay phim ở Hoành Đi.ếm, trở về căn hộ.



Lần này vừa vào hành lang, đèn điều khiển âm thanh lại sáng.

Hạ Nam Chi mở cửa vào nhà, cởi khăn quàng cổ mềm và áo lông quấn quanh, trước tiên vào phòng tắm tắm nước nóng cho thoải mái, sau đó quấn áo ngủ màu trắng rồi theo thói quen đến sô pha một chuyến. Lúc mở điện thoại di động ra, vừa vặn nhìn thấy trong khu chung cư có người nói:

[Cứu mạng!!! Hôm nay năm giờ sáng tôi dậy chạy bộ thì tình cờ gặp được một người đàn ông siêu cấp đẹp trai trong thang máy đấy!!]

[Người chị em, chị có tới xin số không?]

[Tôi muốn xin lắm chứ, nhưng nhìn anh ấy là biết có chủ rồi.]

[??? ]

[Năm giờ sáng, cầm bóng đèn lên lầu, vừa nhìn đã biết là người đàn ông tốt nhất thế giới của chị gái thuê nhà nào đó.]



Đầu ngón tay Hạ Nam Chi dừng lại một giây, nghĩ thầm chẳng lẽ chủ nhà đã tìm người đến sửa đèn điều khiển âm thanh trên hành lang rồi sao?

Sự hoang mang này không qua đêm trong đầu cô, ngày hôm sau Đàm Tụng nói vừa nhận công việc cho cô, chỉ là xa xôi một chút, phải ngồi xe lửa da xanh ba ngày ba đêm mới có thể đến nơi.

Hạ Nam Chi trước nay luôn làm theo sắp xếp của quản lý nhà mình.

Cô cũng không oán giận, cảm thấy cuộc sống quay phim kham khổ một chút cũng rất thú vị.

Hai cái vali màu đen siêu lớn nhét đầy, đợi đến khi lên xe lửa, Đàm Tụng trợn mắt há hốc mồm nhìn cô lấy ra hai chiếc chăn tơ tằm, anh ấy mới nhất thời tự kiểm điểm mình, để lại hai hàng nước mắt: “Xin lỗi em, anh không nên tiết kiệm kinh phí mua ghế cứng cho em…”

“Không sao.” Hạ Nam Chi đưa chiếc chăn màu lam cho anh ấy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý cười dịu dàng: “Trong xe náo nhiệt biết bao.”

So với cô bên này, hàng ghế cứng cách một cánh cửa như hai thế giới tách biệt.

Các thư ký tinh anh mặc âu phục giày da đi theo cũng không hiểu vì sao ông chủ nhà mình muốn tới thể nghiệm xe lửa da xanh, nhưng cũng chỉ có thể cầm tài liệu và laptop xách tay theo sau.

Tạ Thầm Ngạn ngồi ở chính giữa, âu phục màu xám lạnh khiến anh càng giống như tượng đá được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc, ở nơi có hơi thở khói lửa nặng nhất cũng không hề bị lây nhiễm, cổ tay áo lộ ra mạch máu màu xanh rõ ràng, thong thả lật xem văn kiện.

Nhưng nửa ngày trôi qua, một chữ cũng không lọt vào mắt.

Trong nháy mắt, nhân viên xe lửa thỉnh thoảng mở cửa, đôi mắt như ngọc trai của Tạ Thầm Ngạn mới có thể nhìn thấy trong thùng xe rộn ràng khác, giống như khoảng cách xa nhất trên thế giới, Hạ Nam Chi ngồi đưa lưng về phía anh.

Mà đối diện cô, Đàm Tụng tự bỏ tiền túi mời cô ăn cơm.

Cố ý thêm mười đồng, Đàm Tụng ăn chay, cô ăn phần đùi gà.

Trên đường đi ba ngày ba đêm.

Ở trạm cuối cùng, Tạ Thầm Ngạn mới dẫn theo nhóm thư ký ăn mặc đặc biệt khiêm tốn xuống xe lửa da xanh, thân hình tuấn tú cũng biến mất trong đám người qua lại.

Trở lại London.

Anh vẫn làm việc theo mô hình tự ngược đãi, đến tối lại dùng rượu để làm tê liệt thần kinh của mình.

Nằm ở trên giường, chỉ cần hai mắt nhắm nghiền, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh Hạ Nam Chi cắn xé đầu vai anh, ý hận thể hiện trong từng câu chữ, nhẹ nhàng khóc nức nở nói: “Tạ Thầm Ngạn, rõ ràng là anh cướp đi sự trong sạch của tôi, tôi chán ghét anh, chán ghét anh, cả đời này cũng chán ghét anh!”

Nửa đêm tỉnh lại, mồ hôi mỏng thấm đẫm áo ngủ màu đen, dán sát vào ngực anh, gió lạnh điều hòa thổi qua, thậm chí còn phác họa ra cơ bụng rõ ràng.

Tạ Thầm Ngạn yên lặng vài giây, đè nén cảm xúc muốn nứt vỡ, cầm di động lên.

Mở màn hình ra, đi xem dự báo thời tiết trong nước đã thành thói quen của anh.

Khi Tạ Thầm Ngạn nhìn thấy khu vực hẻo lánh mà Hạ Nam Chi đang ở có bão tố, vẻ mặt lãnh đạm xưa nay bỗng chốc thay đổi, trực tiếp xốc chăn rời giường.

….

“Thời gian ba ngày, lần này ai sẽ đi xe lửa da xanh với sếp Tạ đây?”

Bên ngoài, Lam Anh đang triệu tập các đồng nghiệp trong đoàn thư ký rút thăm quyết định, khi không quên làm một động tác nhỏ, cửa phòng ngủ chính đóng chặt bỗng nhiên mở ra, mấy ánh mắt đồng loạt nhìn qua, chợt thấy Tạ Thầm Ngạn hiếm khi không ăn mặc chỉnh tề, vừa phủ thêm áo khoác ngoài màu đen vừa hờ hững dặn dò sắp xếp máy bay tư nhân.

Lam Anh tùy tiện chỉ về phía người đeo kính kia: “Lần này anh đi cùng sếp Tạ đi.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Anh không hòa đồng, ở đây chỉ có anh đeo kính thôi.”

“….” Lý do này của cô hoàn mỹ đến mức mấy nhân sĩ tinh anh ở đây đều nhất trí đồng ý.

Đoàn làm phim mà Hạ Nam Chi đóng vai khách mời là đang quay phim niên đại, hoàn cảnh khắc khổ chưa kể mà ngay cả khách sạn vào ở cũng rất kém, phòng tốt nhất đã sớm bị đạo diễn và các diễn viên chính chiếm cứ, Tạ Thầm Ngạn từ Luân Đôn bay đến đây, xuống máy bay tư nhân chừng mười phút, giống như dự báo thời tiết, trong đêm hoàng hôn nồng đậm bắt đầu sấm sét vang dội.

Anh đưa cho bà chủ quầy lễ tân một khoản phí bịt miệng kếch xù, thành công hỏi được số phòng của Hạ Nam Chi.

Trên hành lang cũ nát đơn sơ, ánh đèn lờ mờ, trên vách tường màu xanh lá cây dán áp phích ca sĩ lỗi thời, cùng với cửa sổ lung lay sắp đổ, tựa như chỉ cần một trận gió mạnh thổi qua sẽ rớt từ lầu hai xuống.

Tạ Thầm Ngạn giờ phút này đã không còn màng đến chủ nghĩa hoàn mỹ thích sạch sẽ nữa, khi bàn tay thon dài cầm nắm cửa màu trắng bạc, muốn đẩy cánh cửa trước mắt ra, bỗng nhiên anh lại do dự. Anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú bị vầng sáng mơ hồ bao phủ, vẻ mặt nhìn không rõ.

Bên ngoài sấm sét đinh tai nhức óc, ngay cả hô hấp cũng dần yên lặng, nghe thấy trong cửa có tiếng động nhỏ.

Chỉ cần nghe được Hạ Nam Chi khóc một tiếng.

Cho dù bị cô chán ghét, anh cũng sẽ đẩy vào.

Không biết qua bao lâu, ngón tay Tạ Thầm Ngạn lạnh lùng cứng rắn, chậm rãi buông ra.

Đến nửa đêm, khách sạn mất điện, tất cả đèn lập tức tắt ngúm.

Anh đứng yên trước cửa, áo khoác màu đen gần như hòa thành một thể với bóng tối, hai chân tùy ý mở rộng, ngón tay thon dài bóp điếu thuốc, ngọn lửa đỏ tươi rõ ràng đã trở thành ánh sáng duy nhất trong hoàn cảnh nhỏ hẹp này.

Cho đến khoảng sáu giờ sáng.

Bóng dáng cao gầy cô quạnh của Tạ Thầm Ngạn rời khỏi khách sạn, trên cầu thang ánh sáng u ám, bước chân của anh cực nhanh, đi ngang qua Đàm Tụng mang theo bánh bao và cháo gạo nóng hổi, khí chất lạnh lùng khiến người ta không khỏi rùng mình.

Không đợi nhìn trộm thêm một cái, anh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Đàm Tụng tự biên tự diễn: “Khách sạn này năm mươi đồng một đêm, làm sao có thể xuất hiện một người đàn ông cao quý lạnh lùng thế nhỉ, đừng bảo là gặp quỷ đấy chứ!”

Anh vội vàng chạy lên lầu hai, trong lúc vô tình nhìn thấy trên hành lang cách cửa phòng Hạ Nam Chi gần nhất có một đống tàn thuốc.

Trong nháy mắt lại nhíu mày: “Trời ạ, tên bi.ến thái nào hút thuốc trước cửa phòng của người đẹp nhà tôi thế này.”

Trong phòng khách sạn, Hạ Nam uể oải rời giường đi rửa mặt, mái tóc dài như gấm tùy ý xõa trên vai cũng không chải, thấy Đàm Tụng đi vào, cô cất giọng mềm mại: “Ơ, chào buổi sáng.”

Đàm Tụng nhắc tới: “Tối qua sấm sét vang dội, không làm em sợ chứ?”

Hạ Nam Chi quấn áo choàng tắm ngồi xuống ghế, đầu ngón tay mở túi ăn sáng ra nhìn vài lần, lại ngẩng đầu: “Không có.”

“Em không sợ?”

“Sợ chứ, nhưng em nghĩ cách vượt qua…”

Vào ở một khách sạn cũ nát có thể lấy làm nơi quay phim kinh dị này, còn gặp phải thời tiết bão tố ác liệt, Hạ Nam Chi vẫn chưa tâm lặng như nước không biết sợ là gì, cô hơi nghiêng người, lắc lắc chai thuốc ngủ ở đầu giường rồi nói: “Trước khi ngủ uống một viên, bảo đảm cô hồn dã quỷ có tụ tập trước cửa sổ của em thì em cũng ngủ không biết gì.”

Thật sự là thông minh muốn chết, dùng hiệu quả của thuốc ngủ để chống đỡ cơn sợ hãi bão tố.



Còn có thể ngủ được no nê.

*

Hạ Nam Chi quay phim ở vùng xa xôi cũng chỉ nửa tháng, chẳng máy chốc đã cùng Đàm Tụng ngồi xe lửa da xanh ba ngày ba đêm trở lại Tứ Thành.

Hai người đã thỏa thuận xong.

Khi cô từ diễn viên quần chúng không tên không tuổi lăn lộn đến tuyến 18, về sau đi chỗ nào hơi xa một chút sẽ tự trả tiền ngồi máy bay.

Hạ Nam Chi trải nghiệm một lần là đủ rồi.

Đàm Tụng cười lạnh giễu cợt cô: “Xin hỏi nhà em có núi vàng núi bạc không?”

Hạ Nam Chi rũ đôi mắt mềm mại suy nghĩ một lúc lâu, góc nghiêng cực đẹp, nửa ngày sau cũng không lên tiếng.

Đàm Tụng thấy vậy, đáng chết là tật xấu thương hoa tiếc ngọc lại tái phát, chủ động xin lỗi: “Ý anh không phải nói em nghèo, tương lai!!! Chờ tương lai anh trở thành người đại diện kim bài của sao hạng A ở Tinh Kỷ, em muốn đến đâu quay phim cũng sẽ ngồi máy bay, ngồi khoang hạng nhất!”

Hạ Nam Chi khẽ thở dài: “Em chỉ đang nghĩ, trong nhà em hình như không có núi bạc.”

Tất cả đều là núi vàng, núi kim cương thôi ——

Đàm Tụng nói: “Nhà anh cũng không có.”

Có lẽ là lo lắng đến vấn đề kinh phí, một thời gian rất dài Đàm Tụng cũng không nhận phim khác cho cô nữa.

Điều này cũng làm cho Lam Anh ở Luân Đôn thở phào nhẹ nhõm, đời này cô ấy không muốn cùng Tạ Thầm Ngạn ngồi xe lửa da xanh lần thứ ba, còn ngồi ghế cứng.

Trong một năm này, bất luận là dùng máy bay tư nhân hay là ngồi các loại chuyến bay quốc tế trong nước, Tạ Thầm Ngạn vẫn kiên trì mỗi tuần đều trở về thăm Hạ Nam Chi một chuyến, nhưng chỉ đơn thuần nhìn cô, loại hành vi này làm cho Lam Anh cảm thấy rất khó hiểu.

Thỉnh thoảng đùa giỡn, cô ấy thuận miệng nói một câu: “Sếp Tạ làm như vậy, người không biết còn tưởng rằng người đính hôn với Tiểu Lý Nhi là cậu hai nhà họ Tạ ấy chứ.”

Dù sao cũng vợ chồng chưa cưới chân chính, sao lại không thể quang minh chính đại gặp mặt?

Lời này trùng hợp bị Tạ Thầm Ngạn nghe được, Lam Anh rét run đến mức trong vòng nửa năm phải tránh mặt anh.

Cũng bởi vậy, sau đó Tạ Thầm Ngạn không để cho bất kỳ vị thư ký nào đi theo, chỉ một mình về nước.

Anh tận mắt nhìn thấy lúc Hạ Nam Chi quay phim cho một đoàn phim nào đó, cứu được một con mèo hoang gầy trơ xương từ trên cây nhãn, áo lụa mỏng trắng nõn ôm con vật nhỏ bẩn thỉu, cũng không sợ nó cào bị thương, vươn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng trấn an nó.

Lúc cô cúi đầu, vừa vặn đi qua chiếc xe tư nhân màu đen đỗ bên cạnh đã lâu.

Tạ Thầm Ngạn ngồi trong xe, đáy mắt là cảm xúc yên ắng, nhìn bóng dáng linh hoạt kia đi ngang qua thân xe, chỉ nghe thấy cô nhẹ giọng thì thào: “…Gọi mày là Hạ Lai nhé.”

Hạ Lai sinh ra ở Hoành Đ.iếm, Hạ Nam Chi không thể mang nó về chung cư vừa vào ở không lâu.

Đến chạng vạng, ánh chiều tà biến mất, nhân viên đoàn làm phim gần như đã kết thúc công việc.

Tạ Thầm Ngạn mới xuất hiện, Hạ Lai bị bảo vệ nhốt trong thùng giấy vẫn luôn nhạy cảm với hơi thở nguy hiểm của những người bề trên, không đợi anh tới gần đã bắt đầu nhe răng trợn mắt hà hơi. Mắt mèo màu xanh thẫm hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú trước mặt.

Cuối cùng ngay cả mèo và hộp cũng bị xách lên.

Tạ Thầm Ngạn tự mình mang Hạ Lai đến bệnh viện thú cưng đắt tiền nhất trung tâm thành phố làm một loạt kiểm tra, bảo bác sĩ tắm rửa đuổi côn trùng cho nó, bao gồm cả tiêm, toàn bộ quá trình gần ba giờ, anh kiên nhẫn ngồi trên sô pha đại sảnh đèn đuốc sáng ngời chờ đợi, ngón tay thon dài nghịch chiếc di động siêu mỏng.

Có không ít chủ nhân chó mèo đi ngang qua, thấy có một quý công tử lạnh lùng cao quý ngồi ở chỗ này, người hàm súc thì đánh giá thêm vài lần, người lớn mật hơn một chút lại nhịn không được tiến lên bắt chuyện, mượn đề tài thú cưng muốn trò chuyện với anh.

Thường thường ánh mắt Tạ Thầm Ngạn nhìn các cô ấy cũng không khác gì nhìn bất cứ người nào trong chúng sinh.

Hỏi xem nuôi thú cưng gì.

Giọng nói nhạt nhẽo của anh tràn ra khỏi môi mỏng: “Chỉ là một con mèo mướp mà vợ tôi cứu được thôi.”

Có chủ rồi.

Vọng tưởng muốn xin phương thức liên lạc cứ thế thở dài tiếc hận.

Mới đầu Hạ Lai rất thù địch với anh, cũng không cảm kích được đưa đến bệnh viện, hay nhân lúc anh không để ý lại nhe răng nanh.

Tạ Thầm Ngạn lại kiên nhẫn hiếm thấy, thường xuyên thừa dịp Hạ Nam Chi quay phim xong ra về lại tới cho nó ăn thức ăn cho mèo, hạ mình trước một bước dùng khăn giấy ướt lau chùi khử trùng từ đầu tới cuối cho nó, không ngại bẩn kiểm tra móng vuốt có thể cào cô bị thương hay không.

Tiếp xúc lâu rồi, Hạ Lai cũng biết người đàn ông thần bí nguy hiểm này sẽ không làm tổn thương mình.

Nó bắt đầu nghịch ngợm, cố ý cào một cái, dùng móng mèo dính bùn cọ vào ống tay áo trắng như tuyết của Tạ Thầm Ngạn.

Tạ Thầm Ngạn chỉ khẽ nhíu mày, chậm rãi lấy khăn giấy ướt ra lau sạch sẽ cho nó.

Cố ý tránh một người, ngay cả đang ở trong Hoành Đ.iếm thì cũng sẽ không ngẫu nhiên gặp được.

Có điều thỉnh thoảng Hạ Nam Chi ôm Hạ Lai, phát hiện nó lại mập lên, loáng thoáng cảm giác không chỉ có một mình cô cho con mèo nhỏ tham ăn này ăn. Đôi lúc ngửi thấy trên đầu lông xù của nó có mùi quýt thoang thoảng, lại giống như phát hiện ra đại lục mới, đôi mắt xinh đẹp sáng lên: “Hạ Lai, mày có mùi thơm cơ thể!”

Hạ Lai lười biếng lật bụng với cô, chẳng mấy chốc đã lăn vào đống quần áo lộn xộn của đoàn làm phim.

Hạ Nam Chi nhìn thấy hành động không thích sạch sẽ của nó như vậy, yên lặng vỗ vỗ bàn tay mềm mại. Không lâu sau đó, bởi vì Hạ Lai sống an nhàn sung sướng, cô còn bị fan đến Hoành Đi.ếm thăm ban tố cáo một lần.

Lý do rất đơn giản.

Có người nói Hạ Lai bị nuôi thả này vừa nhìn là biết mèo có chủ, mà cô thân là chủ nhân lại đi ngược đãi động vật nhỏ!

Hạ Nam Chi có miệng khó giải thích, đành phải bắt đầu lập ra kế hoạch nuôi nấng, nghiêm khắc giảm một nửa đồ hộp cho mèo lại.

Nhưng thể trọng của Hạ Lai vẫn là dáng vẻ hung mãnh kiêu ngạo.

Cho đến khi cô tạm thời không nhận được cảnh quay, rời khỏi Hoành Đ.iếm một thời gian ngắn, cũng không hiểu được sao con mèo hoang gầy trơ xương lúc trước chỉ trong thời gian ngắn lại biến thành một con mèo lười có thể so với mèo địa chủ thời xưa lông mượt như nước.

Mưa to cuối thu dời núi lấp biển xối xuống, Hoành Điế.m chỗ nào cũng ướt sũng.

Chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại bên cạnh cây nhãn, bàn tay trắng lạnh của Tạ Thầm Ngạn cầm chiếc ô màu đen, đứng trên mặt đất đầy bùn, trong tiếng sấm sét vang dội xen lẫn âm thanh mèo con mơ hồ kêu to.

Qua mười phút, Hạ Lai mới vừa quyết chiến với mèo của đoàn làm phim bên cạnh xong, đang trốn dưới mái hiên tránh mưa, từ xa nhìn thấy anh thì mạo hiểm bị ướt chạy như điên tới.

So với lúc mới gặp nhe răng trợn mắt, hôm nay nó nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời này giống như trách trời thương dân, liền vẫy đuôi, càng không ngừng cọ vào ống quần lạnh như băng của anh.

Thỉnh thoảng lại meo một tiếng.

Giống như đang thành khẩn xin anh mau nhận nuôi nó đi.

Tạ Thầm Ngạn dùng một tay ôm nó lên xe tránh mưa, cũng không để ý bộ âu phục màu đen đắt tiền sẽ dính lông mèo, nhẹ nhàng cầm khăn lông trắng lau khô nước mưa cho nó, lại lấy đồ hộp nhập khẩu mở ra, xé rách tờ giấy văn kiện lót lên ghế da thật, đặt nó từ đầu gối xuống.

Hạ Lai tận hưởng xong, vẫn chưa liếm móng mèo, lại nhìn anh meo một tiếng làm nũng.

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn cong lên, làm như không chút để ý vuốt ve đầu nó, nói nhỏ:

“Hạ Lai, tao không mang mày theo được.”

Mày là của Hạ Nam Chi.

Mãi mãi cũng không thuộc về anh, trời sinh đã định sẵn sẽ tương khắc với con cá chép đỏ có số mệnh yếu ớt trong bể cá của biệt thự Tư Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dẫn Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook