Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy
Chương 54
Đào Bạch Bách
03/11/2021
Đường Lạc nơm nớp lo sợ cả buổi chiều, cuối cùng tất cả lo lắng đều không xảy ra.
Rất nhiều sinh viên bị gọi đi, lãnh đạo trong học viện đọc kinh cho mọi người một hồi giảng đạo lý một lúc giống như mở cuộc họp, sau đó ý thức được nhiều người thế này cũng không thuận tiện cho từng sinh viên mách lẻo riêng, thế nên lại sắp xếp giảng viên hướng dẫn đích thân đến nói chuyện.
Kết quả các sinh viên đều rất phối hợp, nhiều giảng viên lại có ý kiến.
Hạ Kính Sinh gửi tin nhắn cho Đường Lạc, nói là có giảng viên già rất có kinh nghiệm đã bài tỏ sự bất mãn ngay trước mặt phó viện trưởng, nói lải nhải hơn hai mươi phút. Đầu tiên là phản đối nhà trường đàn áp cá tính của sinh viên, tiếp đó nhấn mạnh sinh viên của mình đều là những đứa trẻ ngoan, sau đó lại giáo dục lãnh đạo học viện phải hiểu đạo lý nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có phản kháng. Người lớn tuổi khó tránh khỏi dông dài, ông nói tới nói lui huyên thuyên không ngừng lặp lại, khiến người nghe choáng đầu.
Các giảng viên khác cũng lên tiếng phụ họa không ít.
Dù sao không ai muốn gây chuyện, lỡ như bị khai ra là sinh viên của mình, hoặc ít hoặc nhiều cũng có trách nhiệm liên quan trong việc giám sát chưa tận lực. Có vài sinh viên trẻ tuổi nóng tính quyết tâm cảm thấy cùng lắm thì bị phạt em không sợ, nhưng giảng viên lo lắng hơn nhiều. Lo lắng đánh giá công việc, lo lắng đánh giá chức danh, lo lắng tiền lương tiền thưởng, ai vui lòng giúp nhà trường chỉnh đốn những thứ này. Thật ra tác phẩm nghệ thuật ít nhiều có thể suy ra tác giả từ phong cách nghệ thuật, có vài người đã sớm nhận ra sinh viên của mình, đang âm thầm sốt ruột, mắt thấy có tiền bối lên tiếng, nên nhanh chóng phụ họa theo.
Cuối cùng trò hề này không giải quyết được gì.
Đường Lạc nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, chuyện cậu mong đợi cũng không xảy ra.
Sau khi được thả, Hạ Kính Sinh không hề đến tìm cậu, chỉ gửi mấy tin nhắn, dặn đi dặn lại cậu đừng quên chuẩn bị hành lý kỹ càng, dự báo thời tiết bên kia có khả năng trời mưa nhớ để ô vào balo. Trời mưa sẽ giảm nhiệt độ, tốt nhất mang theo cái khăn quàng cổ, ngày mai còn phải bôn ba nên tối nay ngủ sớm nghỉ ngơi cho tốt.
Đường Lạc không trả lời tin nhắn nào cả.
Cậu hơi không vui. Nói nhiều như thế, điệu bộ rất quan tâm. Nhưng hôm qua họ mới cãi nhau lần đầu tiên, mình vẫn đang giận dỗi, khoảng cách gần như vậy cũng lười tới gặp cậu, như này đâu giống quan tâm chứ.
Nhớ lại một chút, hình như trước kia hầu như đều là mình chủ động đến tìm anh ấy.
Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, thảo nào không được xem trọng, thảm quá đi.
Đường Lạc buồn bực không thôi, có vẻ như Hạ Kính Sinh không hề hay biết, vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cậu. Mãi đến buổi tối, anh lại gửi đến một tin nhắn thoại có nội dung gần như giống như khuya hôm qua.
“Ngoan nào, đừng cứ mãi đoán mò được không?”
Gửi xong không lâu lại gõ chữ bổ sung.
—— Thật đấy, những gì em nghĩ mãi mãi không phải là vấn đề, hại người hại mình.
Đường Lạc tức giận.
Người này, tại sao lại châm biếm nữa? Xem ra không hề có ý định làm lành với cậu!
Ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy Hạ Kính Sinh ở địa điểm đã hẹn, Đường Lạc mới phát hiện hình như mình thật sự trách nhầm anh.
“… Đây là gì?” Cậu chỉ vào một cái hộp vuông Hạ Kính Sinh xách trên tay và hỏi.
“Rượu chứ gì,” Hạ Kính Sinh nói, “Cái này dù người thích uống rượu hay không đều có thể thử, mỗi ngày một cốc nhỏ tốt cho sức khỏe.”
“Anh mang cái này làm gì?” Đường Lạc vô cùng mờ mịt.
“Anh cũng không thể tay không đến nhà em được,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Cái này cho chú, trong balo của anh còn có khăn quàng cổ, cho cô. Đến khi xuống xe lại đi mua quả ướp lạnh là đủ rồi.”
Đường Lạc ngây ra một lát, hỏi: “Hôm qua anh đi mua?”
“Còn mua ít đồ ăn,” Hạ Kính Sinh lắc lắc cái túi khác trong tay với cậu, “Có thể ăn trên đường, em xem có thích gì thì lấy trước đi.”
“Không cần đâu…” Tâm trạng Đường Lạc hết sức phức tạp, “Anh đến là được rồi, chú trọng chuyện này làm gì.”
Hạ Kính Sinh nhìn cậu một cái, thở dài: “Một đứa trẻ lớn thế này, còn đần độn nữa.”
“…”
“Đi thôi,” Hạ Kính Sinh lười giải thích với cậu, “Người xách ít đồ đạc đi bắt xe.”
Đường Lạc hơi hối hận lúc trước mua vé tách ra.
Vốn dĩ hai người ngồi cạnh nhau hơn một tiếng, với “sức đề kháng” của cậu đối với Hạ Kính Sinh cho dù kìm nén thế nào đoán chừng cũng được dỗ dành.
Cậu cảm thấy bây giờ hình như mình đâm lao phải theo lao.
Muốn cho Hạ Kính Sinh một cơ hội giải thích rõ ràng, nhưng hai ngày qua hết lần này đến lần khác từ đầu tới cuối đều không chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa. Tiếp tục thế này, họ phải làm thế nào thuận lý thành chương mà làm lành đây? Trong lòng cậu sốt ruột, nhưng Hạ Kính Sinh có vẻ rất nhàn nhã. Đường Lạc bắt đầu hối hận ngày đó vì đột nhiên lo lắng nên hỏi anh liệu có muốn chia tay không. Sau khi bại lộ điểm mấu chốt của mình, thằng cha này hoàn toàn không sợ nữa, bình chân như vại, thái độ nhận sai không hề nghiêm túc.
Nhưng nể tình anh để bụng tới chuyện đến nhà mình như thế, quả bóng nhỏ trong lòng Đường Lạc hai ngày trước căng phồng ra cũng đã xì hơi bốn phía, mắt thấy sắp hoàn toàn xẹp xuống rồi.
Có lẽ tính cách của Hạ Kính Sinh thật sự cứ tồi tệ thế này, trêu người ta hoàn toàn không biết chừng mực. Nhưng tình cảm anh ấy dành cho mình, chắc cũng là thật.
Muốn nhanh chóng làm lành. Muốn đi vòng quanh anh như trước đây. Muốn chủ động nói chuyện với anh. Muốn hôn anh. Muốn nhắm mắt tâng bốc anh. Muốn cười ngu với anh.
Còn tiếp tục như vậy mình cũng giống như đang bị trừng phạt, Đường Lạc cảm thấy sắp kìm nén gần chết rồi.
Sau khi xuống xe, Đường Lạc chủ động chờ anh ở bên ngoài xe, sau đó vừa đi vừa bắt chuyện một cách nhạt nhẽo.
“Trời không mưa mà,” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đeo thêm một cái ô nặng quá.”
Hạ Kính Sinh thế mà không thèm quay đầu lại, giữ im lặng phối hợp đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới.
Đường Lạc chỉ xem như giọng mình nhỏ quá, thế nên đành phải hết sức xấu hổ lặp lại lần nữa: “Dự báo thời tiết không đúng, trời không mưa mà.”
“Hả?” Hạ Kính Sinh giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, quay đầu nhìn cậu một cái, đoạn gật đầu, “À.”
“…”
Chủ đề cứ bị kết thúc như vậy.
Đường Lạc kìm nén một hơi, cưỡng ép kéo dài tính mạng: “Hình như còn nóng hơn ở trường.”
Kết quả Hạ Kính Sinh lại cho cậu ăn bơ.
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt. Đường Lạc bị bơ đến mức chả hiểu ra sao, cộng thêm trong lòng vốn không được tự nhiên, cũng không muốn cưỡng cầu nữa.
Suốt dọc đường Hạ Kính Sinh như đi vào cõi thần tiên, cho đến khi đi theo Đường Lạc vào trong cư xá, đi tới dưới tầng, đột nhiên dừng bước.
“Em đợi một lát, ” Từ lúc xuống xe lửa Hạ Kính Sinh đã có vẻ rất mất tự nhiên, xách đồ hít sâu một hơi, “Anh hòa hoãn tí.”
Đường Lạc khó hiểu nhìn anh.
“Anh căng thẳng.” Anh nói.
Sau khi nói xong, anh đặt những thứ đang cầm trong hai tay sang một tay, để trống một tay nắm tay Đường Lạc.
Bàn tay kia, quả nhiên lạnh như băng.
Đường Lạc cảm thấy một góc nào đó trong tim mình giật một cái.
“… Bố mẹ em rất dễ gần, ” Cậu cũng cầm lại tay Hạ Kính Sinh, “Không hề đáng sợ.”
Hạ Kính Sinh nở một nụ cười cứng ngắc với cậu, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì, “A, xong rồi. Anh đang nghĩ xuống xe phải đi mua hoa quả.”
“Vậy thì thôi bỏ đi?” Đường Lạc nói.
“Không được,” Hạ Kính Sinh rút tay ra, “Em ở đây đợi anh một lát, anh quay về ngay.”
Anh nói xong buông đồ trong tay xuống, quay người chạy đi.
Để lại Đường Lạc đứng tại chỗ trông túi to túi nhỏ, dở khóc dở cười.
Ngồi xổm dưới tầng nhà mình, nhìn hộp quà đóng gói tinh xảo trước mặt ngẩn người một lát, điện thoại vang lên.
Là bà bô nhà cậu.
“Bây giờ hai đứa đang ở đâu?”
Đường Lạc không biết làm sao: “Đang trên đường ạ, sắp đến rồi?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát: “Thế cái đứa ngồi xổm dưới tầng kia là ai?”
“…”
Đường Lạc lúng túng ngẩng đầu, nhìn nhau với mẹ cậu đang thò đầu ra ngoài từ cửa sổ.
Biểu cảm và giọng điệu của mẹ cậu đều lo lắng: “Sao lại có một mình con? Bạn con đâu? Trên mặt đất là gì đấy? Tại sao sau đầu con lại có thêm bím tóc dài vậy?”
“Chuyện là… mẹ xem như không nhìn thấy được không,” Đường Lạc cười ngượng ngùng, “Nếu không con sợ lát nữa anh ấy xấu hổ.”
Đến khi Hạ Kính Sinh xách theo hoa quả thở hồng hộc chạy về, hoàn toàn không biết Đường Lạc chờ tại chỗ vừa bị bà bô nhà mình quở trách một trận vì anh.
Nhìn xem, con cái nhà người ta sao lại trưởng thành thế chứ, mày phải học tập nhiều vào biết chưa?
Từ nhỏ đến lớn cậu đã nghe vô số lần những lời tương tự, nhưng chỉ có lần này hơi muốn tỏ ý tán thành. Anh ấy rất tốt mà, lễ phép, được người khác thích, quá xuất sắc, còn có rất nhiều ưu điểm khác sau này bố mẹ từ từ sẽ phát hiện ra.
Nhưng Đường Lạc tự làm khó mình, kiên quyết kìm nén không nói ra.
Vẫn chưa chính thức làm lành đâu, không thể tùy tiện khen anh ấy.
Đường Lạc mất tự nhiên đưa khăn giấy lau mồ hôi cho anh, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ đi lên tầng cùng Hạ Kính Sinh.
Lúc bấm chuông cửa Hạ Kính Sinh nhắm mắt cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lây sang Đường Lạc cũng căng thẳng theo, vừa mở cửa, nói chuyện cũng trở nên cà lăm.
“Con về về về về về rồi.”
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Đường Lạc ngồi ở trong góc phòng khách, khoanh tay trước ngực, nhìn ba người trò chuyện thân thiện bên cạnh, cảm thấy hơi khó chịu.
Mình vừa về nhà đã lúng túng, nhưng Hạ Kính Sinh hại cậu hồi hộp thế mà không nhìn ra được vẻ bối rối vừa rồi. Anh tươi cười, từ lúc vào nhà mở miệng ngậm miệng đều gọi cô gọi chú đến là vô cùng thân mật, bắt đầu tâng bốc thì miệng lưỡi trơn tru.
Lúc Hạ Kính Sinh đeo kính ngoại hình trông hào hoa phong nhã, vốn dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tin cậy. Cộng thêm cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, cử chỉ vừa vặn, rất được lòng của trưởng bối.
Đối với việc con mình tìm một người bạn trai, người làm cha mẹ xem như đã nghĩ thông suốt, thật sự gặp người rồi cũng khó tránh khỏi có khúc mắc trong lòng. Nhưng trên dưới toàn thân đứa trẻ này không tìm ra được tật xấu gì, ngay cả mặt mũi cũng cao hơn kỳ vọng, vẫn khiến trong lòng cha mẹ của Đường Lạc yên tâm hơn nhiều.
Đến khi nói xã giao xong, Hạ Kính Sinh ngồi xuống và chủ động tự giới thiệu, Đường Lạc có thể dùng mắt thường nhìn thấy thái độ của cha mẹ mình lại có thay đổi.
Thật ra trước đó cậu chưa nói, là muốn cố ý dọa họ một chút.
Nhìn đi, Hạ Kính Sinh đó, bây giờ rất thích con, bố mẹ chịu chưa.
Nhiều năm qua Đường Lạc tâng bốc nam thần của mình đến mức trên trời có dưới đất không, cha mẹ của cậu cũng đã bị tẩy não từ lâu, chấp nhận thần tượng của con mình xuất sắc hạng nhất, là rồng phượng trong loài người. Tuyệt đối không ngờ Đường Lạc nhắc mãi nhiều năm như thế, lại thật sự có thể lừa được người ta, lập tức cảm thấy hơi trèo cao, ngay cả giới tính của anh cũng không để ý quá mức nữa.
Bản thân Hạ Kính Sinh hoàn toàn không biết gì về tình hình bên trong này, đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột của cha mẹ Đường Lạc lúc đầu còn khách sáo đến mức hơi cứng ngắc anh vẫn có phần không biết làm sao.
Cũng may anh giỏi nhất là giả ngoan ngoãn, nhanh chóng che giấu chút không hiểu và bối rối này, đánh lừa hai bậc phụ huynh cười tươi như hoa.
Đường Lạc rung chân ngồi bên cạnh yên tĩnh nhìn, trong lòng cười mỉa.
À, lúc đầu mình cũng bị lừa như thế.
Rất nhiều sinh viên bị gọi đi, lãnh đạo trong học viện đọc kinh cho mọi người một hồi giảng đạo lý một lúc giống như mở cuộc họp, sau đó ý thức được nhiều người thế này cũng không thuận tiện cho từng sinh viên mách lẻo riêng, thế nên lại sắp xếp giảng viên hướng dẫn đích thân đến nói chuyện.
Kết quả các sinh viên đều rất phối hợp, nhiều giảng viên lại có ý kiến.
Hạ Kính Sinh gửi tin nhắn cho Đường Lạc, nói là có giảng viên già rất có kinh nghiệm đã bài tỏ sự bất mãn ngay trước mặt phó viện trưởng, nói lải nhải hơn hai mươi phút. Đầu tiên là phản đối nhà trường đàn áp cá tính của sinh viên, tiếp đó nhấn mạnh sinh viên của mình đều là những đứa trẻ ngoan, sau đó lại giáo dục lãnh đạo học viện phải hiểu đạo lý nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có phản kháng. Người lớn tuổi khó tránh khỏi dông dài, ông nói tới nói lui huyên thuyên không ngừng lặp lại, khiến người nghe choáng đầu.
Các giảng viên khác cũng lên tiếng phụ họa không ít.
Dù sao không ai muốn gây chuyện, lỡ như bị khai ra là sinh viên của mình, hoặc ít hoặc nhiều cũng có trách nhiệm liên quan trong việc giám sát chưa tận lực. Có vài sinh viên trẻ tuổi nóng tính quyết tâm cảm thấy cùng lắm thì bị phạt em không sợ, nhưng giảng viên lo lắng hơn nhiều. Lo lắng đánh giá công việc, lo lắng đánh giá chức danh, lo lắng tiền lương tiền thưởng, ai vui lòng giúp nhà trường chỉnh đốn những thứ này. Thật ra tác phẩm nghệ thuật ít nhiều có thể suy ra tác giả từ phong cách nghệ thuật, có vài người đã sớm nhận ra sinh viên của mình, đang âm thầm sốt ruột, mắt thấy có tiền bối lên tiếng, nên nhanh chóng phụ họa theo.
Cuối cùng trò hề này không giải quyết được gì.
Đường Lạc nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, chuyện cậu mong đợi cũng không xảy ra.
Sau khi được thả, Hạ Kính Sinh không hề đến tìm cậu, chỉ gửi mấy tin nhắn, dặn đi dặn lại cậu đừng quên chuẩn bị hành lý kỹ càng, dự báo thời tiết bên kia có khả năng trời mưa nhớ để ô vào balo. Trời mưa sẽ giảm nhiệt độ, tốt nhất mang theo cái khăn quàng cổ, ngày mai còn phải bôn ba nên tối nay ngủ sớm nghỉ ngơi cho tốt.
Đường Lạc không trả lời tin nhắn nào cả.
Cậu hơi không vui. Nói nhiều như thế, điệu bộ rất quan tâm. Nhưng hôm qua họ mới cãi nhau lần đầu tiên, mình vẫn đang giận dỗi, khoảng cách gần như vậy cũng lười tới gặp cậu, như này đâu giống quan tâm chứ.
Nhớ lại một chút, hình như trước kia hầu như đều là mình chủ động đến tìm anh ấy.
Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, thảo nào không được xem trọng, thảm quá đi.
Đường Lạc buồn bực không thôi, có vẻ như Hạ Kính Sinh không hề hay biết, vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cậu. Mãi đến buổi tối, anh lại gửi đến một tin nhắn thoại có nội dung gần như giống như khuya hôm qua.
“Ngoan nào, đừng cứ mãi đoán mò được không?”
Gửi xong không lâu lại gõ chữ bổ sung.
—— Thật đấy, những gì em nghĩ mãi mãi không phải là vấn đề, hại người hại mình.
Đường Lạc tức giận.
Người này, tại sao lại châm biếm nữa? Xem ra không hề có ý định làm lành với cậu!
Ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy Hạ Kính Sinh ở địa điểm đã hẹn, Đường Lạc mới phát hiện hình như mình thật sự trách nhầm anh.
“… Đây là gì?” Cậu chỉ vào một cái hộp vuông Hạ Kính Sinh xách trên tay và hỏi.
“Rượu chứ gì,” Hạ Kính Sinh nói, “Cái này dù người thích uống rượu hay không đều có thể thử, mỗi ngày một cốc nhỏ tốt cho sức khỏe.”
“Anh mang cái này làm gì?” Đường Lạc vô cùng mờ mịt.
“Anh cũng không thể tay không đến nhà em được,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Cái này cho chú, trong balo của anh còn có khăn quàng cổ, cho cô. Đến khi xuống xe lại đi mua quả ướp lạnh là đủ rồi.”
Đường Lạc ngây ra một lát, hỏi: “Hôm qua anh đi mua?”
“Còn mua ít đồ ăn,” Hạ Kính Sinh lắc lắc cái túi khác trong tay với cậu, “Có thể ăn trên đường, em xem có thích gì thì lấy trước đi.”
“Không cần đâu…” Tâm trạng Đường Lạc hết sức phức tạp, “Anh đến là được rồi, chú trọng chuyện này làm gì.”
Hạ Kính Sinh nhìn cậu một cái, thở dài: “Một đứa trẻ lớn thế này, còn đần độn nữa.”
“…”
“Đi thôi,” Hạ Kính Sinh lười giải thích với cậu, “Người xách ít đồ đạc đi bắt xe.”
Đường Lạc hơi hối hận lúc trước mua vé tách ra.
Vốn dĩ hai người ngồi cạnh nhau hơn một tiếng, với “sức đề kháng” của cậu đối với Hạ Kính Sinh cho dù kìm nén thế nào đoán chừng cũng được dỗ dành.
Cậu cảm thấy bây giờ hình như mình đâm lao phải theo lao.
Muốn cho Hạ Kính Sinh một cơ hội giải thích rõ ràng, nhưng hai ngày qua hết lần này đến lần khác từ đầu tới cuối đều không chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa. Tiếp tục thế này, họ phải làm thế nào thuận lý thành chương mà làm lành đây? Trong lòng cậu sốt ruột, nhưng Hạ Kính Sinh có vẻ rất nhàn nhã. Đường Lạc bắt đầu hối hận ngày đó vì đột nhiên lo lắng nên hỏi anh liệu có muốn chia tay không. Sau khi bại lộ điểm mấu chốt của mình, thằng cha này hoàn toàn không sợ nữa, bình chân như vại, thái độ nhận sai không hề nghiêm túc.
Nhưng nể tình anh để bụng tới chuyện đến nhà mình như thế, quả bóng nhỏ trong lòng Đường Lạc hai ngày trước căng phồng ra cũng đã xì hơi bốn phía, mắt thấy sắp hoàn toàn xẹp xuống rồi.
Có lẽ tính cách của Hạ Kính Sinh thật sự cứ tồi tệ thế này, trêu người ta hoàn toàn không biết chừng mực. Nhưng tình cảm anh ấy dành cho mình, chắc cũng là thật.
Muốn nhanh chóng làm lành. Muốn đi vòng quanh anh như trước đây. Muốn chủ động nói chuyện với anh. Muốn hôn anh. Muốn nhắm mắt tâng bốc anh. Muốn cười ngu với anh.
Còn tiếp tục như vậy mình cũng giống như đang bị trừng phạt, Đường Lạc cảm thấy sắp kìm nén gần chết rồi.
Sau khi xuống xe, Đường Lạc chủ động chờ anh ở bên ngoài xe, sau đó vừa đi vừa bắt chuyện một cách nhạt nhẽo.
“Trời không mưa mà,” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đeo thêm một cái ô nặng quá.”
Hạ Kính Sinh thế mà không thèm quay đầu lại, giữ im lặng phối hợp đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới.
Đường Lạc chỉ xem như giọng mình nhỏ quá, thế nên đành phải hết sức xấu hổ lặp lại lần nữa: “Dự báo thời tiết không đúng, trời không mưa mà.”
“Hả?” Hạ Kính Sinh giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, quay đầu nhìn cậu một cái, đoạn gật đầu, “À.”
“…”
Chủ đề cứ bị kết thúc như vậy.
Đường Lạc kìm nén một hơi, cưỡng ép kéo dài tính mạng: “Hình như còn nóng hơn ở trường.”
Kết quả Hạ Kính Sinh lại cho cậu ăn bơ.
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt. Đường Lạc bị bơ đến mức chả hiểu ra sao, cộng thêm trong lòng vốn không được tự nhiên, cũng không muốn cưỡng cầu nữa.
Suốt dọc đường Hạ Kính Sinh như đi vào cõi thần tiên, cho đến khi đi theo Đường Lạc vào trong cư xá, đi tới dưới tầng, đột nhiên dừng bước.
“Em đợi một lát, ” Từ lúc xuống xe lửa Hạ Kính Sinh đã có vẻ rất mất tự nhiên, xách đồ hít sâu một hơi, “Anh hòa hoãn tí.”
Đường Lạc khó hiểu nhìn anh.
“Anh căng thẳng.” Anh nói.
Sau khi nói xong, anh đặt những thứ đang cầm trong hai tay sang một tay, để trống một tay nắm tay Đường Lạc.
Bàn tay kia, quả nhiên lạnh như băng.
Đường Lạc cảm thấy một góc nào đó trong tim mình giật một cái.
“… Bố mẹ em rất dễ gần, ” Cậu cũng cầm lại tay Hạ Kính Sinh, “Không hề đáng sợ.”
Hạ Kính Sinh nở một nụ cười cứng ngắc với cậu, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì, “A, xong rồi. Anh đang nghĩ xuống xe phải đi mua hoa quả.”
“Vậy thì thôi bỏ đi?” Đường Lạc nói.
“Không được,” Hạ Kính Sinh rút tay ra, “Em ở đây đợi anh một lát, anh quay về ngay.”
Anh nói xong buông đồ trong tay xuống, quay người chạy đi.
Để lại Đường Lạc đứng tại chỗ trông túi to túi nhỏ, dở khóc dở cười.
Ngồi xổm dưới tầng nhà mình, nhìn hộp quà đóng gói tinh xảo trước mặt ngẩn người một lát, điện thoại vang lên.
Là bà bô nhà cậu.
“Bây giờ hai đứa đang ở đâu?”
Đường Lạc không biết làm sao: “Đang trên đường ạ, sắp đến rồi?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát: “Thế cái đứa ngồi xổm dưới tầng kia là ai?”
“…”
Đường Lạc lúng túng ngẩng đầu, nhìn nhau với mẹ cậu đang thò đầu ra ngoài từ cửa sổ.
Biểu cảm và giọng điệu của mẹ cậu đều lo lắng: “Sao lại có một mình con? Bạn con đâu? Trên mặt đất là gì đấy? Tại sao sau đầu con lại có thêm bím tóc dài vậy?”
“Chuyện là… mẹ xem như không nhìn thấy được không,” Đường Lạc cười ngượng ngùng, “Nếu không con sợ lát nữa anh ấy xấu hổ.”
Đến khi Hạ Kính Sinh xách theo hoa quả thở hồng hộc chạy về, hoàn toàn không biết Đường Lạc chờ tại chỗ vừa bị bà bô nhà mình quở trách một trận vì anh.
Nhìn xem, con cái nhà người ta sao lại trưởng thành thế chứ, mày phải học tập nhiều vào biết chưa?
Từ nhỏ đến lớn cậu đã nghe vô số lần những lời tương tự, nhưng chỉ có lần này hơi muốn tỏ ý tán thành. Anh ấy rất tốt mà, lễ phép, được người khác thích, quá xuất sắc, còn có rất nhiều ưu điểm khác sau này bố mẹ từ từ sẽ phát hiện ra.
Nhưng Đường Lạc tự làm khó mình, kiên quyết kìm nén không nói ra.
Vẫn chưa chính thức làm lành đâu, không thể tùy tiện khen anh ấy.
Đường Lạc mất tự nhiên đưa khăn giấy lau mồ hôi cho anh, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ đi lên tầng cùng Hạ Kính Sinh.
Lúc bấm chuông cửa Hạ Kính Sinh nhắm mắt cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lây sang Đường Lạc cũng căng thẳng theo, vừa mở cửa, nói chuyện cũng trở nên cà lăm.
“Con về về về về về rồi.”
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Đường Lạc ngồi ở trong góc phòng khách, khoanh tay trước ngực, nhìn ba người trò chuyện thân thiện bên cạnh, cảm thấy hơi khó chịu.
Mình vừa về nhà đã lúng túng, nhưng Hạ Kính Sinh hại cậu hồi hộp thế mà không nhìn ra được vẻ bối rối vừa rồi. Anh tươi cười, từ lúc vào nhà mở miệng ngậm miệng đều gọi cô gọi chú đến là vô cùng thân mật, bắt đầu tâng bốc thì miệng lưỡi trơn tru.
Lúc Hạ Kính Sinh đeo kính ngoại hình trông hào hoa phong nhã, vốn dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tin cậy. Cộng thêm cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, cử chỉ vừa vặn, rất được lòng của trưởng bối.
Đối với việc con mình tìm một người bạn trai, người làm cha mẹ xem như đã nghĩ thông suốt, thật sự gặp người rồi cũng khó tránh khỏi có khúc mắc trong lòng. Nhưng trên dưới toàn thân đứa trẻ này không tìm ra được tật xấu gì, ngay cả mặt mũi cũng cao hơn kỳ vọng, vẫn khiến trong lòng cha mẹ của Đường Lạc yên tâm hơn nhiều.
Đến khi nói xã giao xong, Hạ Kính Sinh ngồi xuống và chủ động tự giới thiệu, Đường Lạc có thể dùng mắt thường nhìn thấy thái độ của cha mẹ mình lại có thay đổi.
Thật ra trước đó cậu chưa nói, là muốn cố ý dọa họ một chút.
Nhìn đi, Hạ Kính Sinh đó, bây giờ rất thích con, bố mẹ chịu chưa.
Nhiều năm qua Đường Lạc tâng bốc nam thần của mình đến mức trên trời có dưới đất không, cha mẹ của cậu cũng đã bị tẩy não từ lâu, chấp nhận thần tượng của con mình xuất sắc hạng nhất, là rồng phượng trong loài người. Tuyệt đối không ngờ Đường Lạc nhắc mãi nhiều năm như thế, lại thật sự có thể lừa được người ta, lập tức cảm thấy hơi trèo cao, ngay cả giới tính của anh cũng không để ý quá mức nữa.
Bản thân Hạ Kính Sinh hoàn toàn không biết gì về tình hình bên trong này, đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột của cha mẹ Đường Lạc lúc đầu còn khách sáo đến mức hơi cứng ngắc anh vẫn có phần không biết làm sao.
Cũng may anh giỏi nhất là giả ngoan ngoãn, nhanh chóng che giấu chút không hiểu và bối rối này, đánh lừa hai bậc phụ huynh cười tươi như hoa.
Đường Lạc rung chân ngồi bên cạnh yên tĩnh nhìn, trong lòng cười mỉa.
À, lúc đầu mình cũng bị lừa như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.