Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy
Chương 6
Đào Bạch Bách
03/11/2021
Đường Lạc rất muốn khóc.
Cậu nghĩ có lẽ đầu mình bị bệnh rồi. Hạ Kính Sinh biểu hiện tự nhiên như thế rõ ràng là quan tâm đến cảm xúc của cậu, nhưng lại gặp phải cậu cho mặt mũi chẳng cần, nói cắn là cắn giống như con chó điên.
Người bình thường được một đàn em cùng giới tính không mấy thân quen đột nhiên tỏ tình, không tỏ ra phản cảm ngay mặt đã xem như có phong độ rồi. Vừa rồi họ tình cờ gặp nhau lúng túng và đột ngột thế kia, cho dù người hiền lành như anh đại Lâm, nhìn thấy cậu mua đồ ở đó nhất định cũng sẽ mở miệng trêu chọc.
Có lẽ cậu ỷ vào việc Hạ Kính Sinh tốt tính, cho nên mới không ngừng cố tình gây sự.
Chắc chắn Hạ Kính Sinh sẽ cảm thấy cậu không thể nói lý.
Là con trai như nhau, lại lén lút mua kính áp tròng với kem tẩy lông, lại ôm tâm tư không thể cho ai biết với anh, còn luôn luôn đột nhiên không kiềm chế được nỗi lòng.
Dù đã bị từ chối, nhưng sau rốt để lại cho người mình thích ấn tượng kỳ dị như thế, vẫn khiến Đường Lạc cảm thấy đau khổ lắm. Đau khổ hơn là cậu nhận ra hình như mình chưa hết hy vọng.
Không phải ôm lấy hy vọng, mà là vẫn thích như cũ.
Tất cả cảm thán vừa rồi sau sự phỉ nhổ của bản thân, còn lại một kết luận khác là sao Hạ Kính Sinh lại tốt đến vậy chứ.
Anh tốt như thế, khiến người ta sao từ bỏ được.
Thất tình và tiếp tục đơn phương không mâu thuẫn với nhau.
Thích – tình cảm này càng kiềm chế càng dễ bành trướng, thay vì miễn cưỡng bản thân, không bằng mặc kệ, nói không chừng ngày nào đó đột nhiên tìm được mùa xuân thứ hai cũng chưa biết chừng.
Đường Lạc quyết định không gây thêm phiền phức cho Hạ Kính Sinh làm điều kiện tiên quyết, tiếp tục làm một fanboy.
Trước mắt để không xoắn xuýt một cách vô nghĩa, đâm đến mức đầu rơi máu chảy trong ngõ cụ này, cậu nghĩ mình nên tập trung vào nơi thiết thực hơn.
Ví dụ như, làm thế nào lén lút sử dụng kem tẩy lông trong phòng ngủ mà không bị bạn cùng phòng phát hiện.
Trong tờ hướng dẫn của kem tẩy lông viết là bôi đều lên chỗ muốn tẩy lông, để mười phút sau đó rửa sạch là xong.
Vốn dĩ lúc tắm lén lút làm là được, nhưng hệ thống nước nóng của toà nhà ký túc xá Đường Lạc ở đã hỏng một thời gian rồi. Hồi trước trời nóng bọn con trai tắm nước lạnh cũng không sao, bây giờ nhiệt độ không khí dần dần chuyển lạnh, mọi người vẫn tình nguyện đi thêm mấy bước đến phòng tắm công cộng của trường.
Đường Lạc có tật giật mình, sợ ở trong phòng tắm không thể tắm lâu như vậy sẽ bị mọi người nghi ngờ, thế là phải đợi khi bạn cùng phòng không có mặt rồi mới hành động. Ai ngờ đợi ròng rã hai ngày, mãi không tìm được cơ hội.
Mắt thấy ngày chính thức bắt đầu làm thêm đã tới, trong lúc cùng đường bí lối, cậu chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộc Tử, hỏi có thể cho phép cậu đến quán sớm hơn một tiếng không, cậu muốn mượn dùng nhà vệ sinh trong quán.
Sau khi nghe lý do Mộc Tử cười một lúc lâu, tỏ ý hoàn toàn không thành vấn đề.
Thời gian kinh doanh chính thức mỗi ngày của Masked girls là mười một rưỡi trưa.
Nhưng ngày hôm đó Đường Lạc dậy rất sớm, ngoài yếu tố tâm lý, cậu cảm thấy mình thực sự cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Trong danh sách công việc Lão Vương dặn dò cậu trước đó, kính áp tròng mua rồi, nhưng chưa tự đeo lần nào, có trời mới biết thao tác thực tế có gặp phiền phức hay không. Kem tẩy lông mua rồi, nhưng phải vào trong quán mới có cơ hội dùng, sau đó còn mua mặt nạ, cũng ngại đắp trong phòng ngủ, chỉ có thể mang luôn đến quán, coi như nước đến chân mới nhảy lần cuối cùng trước khi chính thức trang điểm.
Nhiều chuyện thế này vẫn chưa chuẩn bị xong, tốt nhất nên ra ngoài sớm trong lòng mới nắm chắc.
Đeo những trang bị này ra khỏi cổng trường, từ xa nhìn thấy đúng lúc có xe đến trạm, Đường Lạc chạy nước rút trăm mét, cuối cùng nhảy lên xe một giấy trước khi đóng cửa, mệt mỏi thở hồng hộc.
Cũng may trên xe vừa khéo có một chỗ trống.
Đường Lạc vừa đi tới, vẫn chưa ngồi xuống lại trợn tròn mắt lên.
Trước kia cậu tính toán mọi cách vắt hết óc nghĩ cách, một tuần cũng chỉ có thể gặp Hạ Kính Sinh hai lần, hơn nữa cơ bản chỉ có thể chào hỏi, chẳng nói được mấy câu. Bây giờ hoàn toàn thất tình khuyên mình nên giữ một khoảng cách, thì ông trời lại thích trêu đùa cậu hết lần này đến lần khác.
Biểu cảm của Hạ Kính Sinh trông còn kinh ngạc hơn cậu.
Nhưng anh cũng khôi phục bình tĩnh sớm hơn Đường Lạc, thậm chí còn chủ động cười với cậu: “Sao đứng ngẩn người vậy, không ngồi à?”
Đường Lạc khó hiểu ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó cảm thấy nửa người gần bên Hạ Kính Sinh của mình tê dại, não loạn tùng phèo. Xe lái được nửa đường, cậu mới sực tỉnh, do dự có nên xin lỗi vì sự thất lễ của mình lần trước không.
Nhưng có vẻ như Hạ Kính Sinh cũng không có ý trò chuyện với cậu. Đường Lạc dè dặt nghiêng người sang vụng trộm nhìn anh, phát hiện anh đang không biểu cảm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Đường Lạc lại không kiểm soát được bắt đầu nghĩ nhiều.
Hạ Kính Sinh luôn biết cách quan tâm người khác. Liên hoan trước đó sợ cậu sợ người lạ nên chủ động ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu câu nệ thế là tán gẫu với cậu suốt, còn lo lắng cậu chỉ uống rượu sẽ hại dạ dày nên liên tục gắp thức ăn cho cậu.
Nhưng bây giờ họ ngồi cạnh nhau năm phút, trông anh lại hoàn toàn không muốn giao lưu với mình.
Điều này có thể là gì đây?
Đường Lạc nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi buồn từ đó, mũi cũng bắt đầu cay cay.
Sớm biết còn không bằng không đuổi theo chiếc xe này.
Đúng lúc xe đến trạm, một bà cụ run rẩy bước lên, cậu bèn dứt khoát đứng dậy, gọi bà cụ đến ngồi. Ai ngờ Hạ Kính Sinh mãi không lên tiếng thấy thế thì duỗi tay kéo cậu lại, sau đó mình đứng lên.
“Để tôi nhường cho bà,” Anh cúi đầu nhìn Đường Lạc, “Cậu cứ ngồi đi.”
Đường Lạc sững sờ nhìn anh, không nói gì.
Thấy cậu ngẩn người, Hạ Kính Sinh lại bổ sung, “Tôi xuống ở trạm tiếp theo. Khung kính cắt lần trước có chút vấn đề, tôi mang đi chỉnh lại.”
“À, à ra vậy.” Đường Lạc ngu đột xuất trả lời, “Vậy, tạm biệt anh?”
Nói xong cậu muốn cho mình một bạt tai.
Còn có một trạm nữa mà, lời nói này giống như đang đuổi người ấy.
Cũng may Hạ Kính Sinh không để bụng, thậm chí hết sức phối hợp gật đầu với cậu, đoạn đi thẳng đến cửa sau xe, vịn lan can tiếp tục ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Sau mấy phút lại đến trạm, anh quay đầu vẫy tay với Đường Lạc rồi xuống xe.
Đường Lạc phát hiện mỗi lần mình bước vào Masked girls đều có tâm trạng rất nặng nề.
Không chỉ cậu, Mộc Tử cũng nhận ra. Sau khi chào hỏi Đường Lạc, y sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Tôi đang nghĩ, rốt cuộc cậu phải đến chỗ tôi đi làm mới không vui, hay là trời sinh trông có vẻ không vui.”
Đường Lạc vội vàng lắc đầu: “Tôi không phải không hề! Tôi điều chỉnh ngay đây!”
“Trêu cậu chơi thôi,” Mộc Tử cười chỉ chỉ phía phòng thay đồ, “Bên cạnh là nhà vệ sinh chuyên dụng của nhân viên, phòng nhỏ bên trong là tắm gội, mau đi đi. Làm xong đến phòng thay quần áo nhìn xem, làm cho cậu hai bộ quần áo mới rồi.”
Dùng kem tẩy lông trên thực thế rất đơn giản, so ra không hề khó như mức độ gian nan xây dựng tâm lý giai đoạn trước.
Đường Lạc đắp mặt nạ rung chân, chẳng mấy chốc mặt và chân đều trở nên trơn bóng mượt mà.
Sau khi vào phòng thay quần áo soi gương toàn thân, cậu mới nhận ra chân mình cũng đẹp chứ đùa. Trắng, mịn, dài, thẳng, hơn nữa bây giờ không nhìn thấy một cọng lông chân nào, nếu như che khuất nửa người trên, giả trang thành gái xinh tuyệt đối là lấy giả loạn thật.
Đợi đến khi thay quần áo hóa trang xong, không mở miệng nói chuyện sẽ không tìm thấy sơ hở.
Nghĩ như vậy, cậu chợt cảm thấy rất mới lạ và thú vị. Mặc dù quá trình rất khác nhau, nhưng thông qua việc cải trang hoàn toàn sửa đổi hình tượng biến thành một người khác, rất giống hiệp khách Zorro đeo mặt nạ đã xem hồi nhỏ.
Tiếc rằng giả thiết tốt đẹp như vậy lập tức tan vỡ sau khi cậu mở tủ quần áo có dán tên của cậu ra.
Cậu cảm thấy cách hiểu về ngắn gọn và thông thường của Mộc Tử khác hẳn với người bình thường.
Khác biệt lớn nhất giữa hai bộ quần áo mới này và những bộ nhìn thấy trước đó chỉ là – vải vóc ít hơn.
Một bộ không tay lộ vai, bộ kia ăn mặc gọn gàng hở rốn. Điểm giống nhau là váy bên dưới đều rất rất rất ngắn. Đường Lạc nghi ngờ nếu không phải bản chất của mình là nam giới, trước ngực bằng phẳng, bộ đồ này đoán chừng sẽ còn hở ngực.
Cái này thật sự khiến người ta sụp đổ.
Đường Lạc lấy hết can đảm vẫn không xuống tay được, dứt khoát đi tìm Mộc Tử kháng nghị.
Vừa ra khỏi phòng thay quần áo, nghe thấy Mộc Tử đứng ở cửa nhà vệ sinh hét vào bên trong: “Sao hôm nay đến muộn thế, Tiểu Đường đến được một lúc rồi, cậu nhanh lên đi.”
Người trong cửa cho y ăn bơ.
Mộc Tử cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn thấy Đường Lạc thì ra chiều mừng khấp khởi: “Nhìn thấy quần áo mới chưa?”
Đường Lạc điên cuồng xỉa xói trong lòng, nhưng người trước mắt này dù sao cũng là ông chủ của cậu, vậy nên lúc mở miệng chỉ có thể cố gắng uyển chuyển: “Chuyện là… tôi nghĩ có lẽ không hợp với tôi…”
“Sao có thể, đẹp lắm mà?” Mộc Tử không hiểu.
Đường Lạc cảm thấy hơi khó mở miệng: “… Có hở hang quá không?”
Mộc Tử nghe xong cười xuỳ một tiếng: “Con trai để trần hai tay vẫn gặp người được, chỉ mặc ít đi thì có liên quan gì?”
Cái logic này chợt nghe không có kẽ hở, bây giờ Đường Lạc lại không có cách nào cãi lại.
Nhưng nếu bảo cậu khuất phục như vậy lại cảm thấy không cam tâm.
Đúng vào lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên một giọng trầm thấp: “Mặc kệ quần áo, cậu đeo kính áp tròng vào chưa?”
Đường Lạc nhận lệnh, vội vàng chạy về phòng thay quần áo.
Trước khi đóng cửa nghe thấy giọng Mộc Tử: “Chuyện gì vậy, cậu bị cảm à?”
Mười phút sau nhìn thấy Lão Vương, quả nhiên hắn vẫn đeo khẩu trang giống như trước đây.
“Anh bị cảm à?” Hai mắt Đường Lạc rưng rưng, “Không nghiêm trọng chứ?”
Lão Vương hoàn toàn xem nhẹ câu hỏi của cậu, cau mày nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của cậu: “Khó đeo đến thế hả?”
“Tôi cũng không biết làm sao, lần trước cái cô trong cửa hàng nhét giúp tôi một phát là vào,” Đường Lạc phiền muộn, “Cái này mềm lắm, sắp bị tôi bóp vỡ rồi.”
Lão Vương đi đến trước mặt cậu, kéo cậu sang cúi đầu nhìn thấu kính mềm dẻo trên đầu ngón tay.
“Nó cứ ra theo tay của tôi, nhét vào không được.” Đường Lạc kể khổ.
“Ngược rồi,” Lão Vương thở dài, sau đó duỗi tay cầm cái kẹp bên cạnh lên, “Cậu đeo như thế cũng không thoải mái.”
“Ồ! Cái này còn phân mặt trái mặt phải à?” Đường Lạc kinh ngạc.
Lão Vương phớt lờ cậu, dùng cái kẹp gắp tròng kính trên đầu ngón tay cậu, bỏ vào trong dung dịch ngâm một lát, lại kẹp lên đưa đến trước mặt cậu: “Mở to mắt ra.”
Trước khi bị người ta chọc đồ gì vào mắt chung quy sẽ hơi kháng cự theo bản năng. Đường Lạc vô thức tránh ra sau, thế là lại bị đối phương quát khẽ một tiếng: “Đừng lộn xộn.”
Đường Lạc nín thở cổ cứng đờ bất động. Một tay Lão Vương đẩy da mắt cậu ra tay dùng kẹp gắp tròng kính đặt nhẹ vào trong mắt cậu, chớp mắt một cái, trong mắt không hề có cảm giác dị vật, thử soi gương, đã đeo vào rồi.
“Thần kỳ ghê?” Đường Lạc kinh ngạc, “Anh chuyên nghiệp hơn cô ở cửa hàng kính mắt đấy!”
Trông Lão Vương cũng không khoái kiểu khen ngợi này, vừa đeo cái còn lại giúp cậu vừa cằn nhằn: “Cậu học vẽ tranh mà, sao tay chân vụng về như vậy.”
“Học vẽ tranh sao không thể tay chân vụng về,” Đường Lạc tiếp tục căng thẳng mở to mắt, “Không đúng, tôi cũng không tay chân vụng về lắm, chỉ là lần đầu tiên đeo nên tôi không hiểu.”
Lão Vương không để ý cậu, vô cùng nhanh chóng thu dọn hộp kính áp tròng của cậu: “Nhắm mắt lại xoay một vòng để làm quen.”
Đường Lạc ngoan ngoãn làm theo, nhưng miệng vẫn không dừng lại: “Nhưng cũng có khả năng tay chân tôi vụng quá, cho nên mới mãi không vẽ được.”
“Hửm?” Lão Vương nhướng mày một cái, “Cậu không học ở học viện mỹ thuật của đại học C hả?”
Đường Lạc cười: “Nghe cũng khá tài giỏi đúng không. Thật ra chuyên ngành của chúng tôi có yêu cầu thấp nhất học viện về thành tích thi kỹ năng, thành tích môn văn hoá của tôi tạm được, tổng hợp lại vừa đủ điểm vào.”
Lão Vương khẽ “À” một tiếng, hỏi tiếp: “Mắt không khó chịu chứ?”
“Rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác,” Đường Lạc lại đảo tròn mắt, “Đúng rồi, sao anh biết tôi học ở đại học C?”
“… Mộc Tử nói.” Lão Vương đáp.
Đường Lạc nhất thời không nhớ ra mình có từng đề cập đến chuyện này trong buổi phỏng vấn trước đó không, nên coi như thôi.
Lão Vương lại mở miệng nói: “Hai bộ quần áo anh ta làm cho cậu không thích cứ mặc kệ, cậu không mặc anh ta cũng không thể làm gì cậu.”
“… Không tốt lắm thì phải?” Đường Lạc hơi do dự.
Dù sao cũng là ông chủ đại nhân đặc biệt làm theo kích cỡ của cậu, về tình về lý đều rất khó từ chối.
“À,” Lão Vương nhún vai, “Cảm thấy không tốt vậy cậu mặc đi.”
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài: “Mặc xong ra ngoài tìm tôi trang điểm.”
Cậu nghĩ có lẽ đầu mình bị bệnh rồi. Hạ Kính Sinh biểu hiện tự nhiên như thế rõ ràng là quan tâm đến cảm xúc của cậu, nhưng lại gặp phải cậu cho mặt mũi chẳng cần, nói cắn là cắn giống như con chó điên.
Người bình thường được một đàn em cùng giới tính không mấy thân quen đột nhiên tỏ tình, không tỏ ra phản cảm ngay mặt đã xem như có phong độ rồi. Vừa rồi họ tình cờ gặp nhau lúng túng và đột ngột thế kia, cho dù người hiền lành như anh đại Lâm, nhìn thấy cậu mua đồ ở đó nhất định cũng sẽ mở miệng trêu chọc.
Có lẽ cậu ỷ vào việc Hạ Kính Sinh tốt tính, cho nên mới không ngừng cố tình gây sự.
Chắc chắn Hạ Kính Sinh sẽ cảm thấy cậu không thể nói lý.
Là con trai như nhau, lại lén lút mua kính áp tròng với kem tẩy lông, lại ôm tâm tư không thể cho ai biết với anh, còn luôn luôn đột nhiên không kiềm chế được nỗi lòng.
Dù đã bị từ chối, nhưng sau rốt để lại cho người mình thích ấn tượng kỳ dị như thế, vẫn khiến Đường Lạc cảm thấy đau khổ lắm. Đau khổ hơn là cậu nhận ra hình như mình chưa hết hy vọng.
Không phải ôm lấy hy vọng, mà là vẫn thích như cũ.
Tất cả cảm thán vừa rồi sau sự phỉ nhổ của bản thân, còn lại một kết luận khác là sao Hạ Kính Sinh lại tốt đến vậy chứ.
Anh tốt như thế, khiến người ta sao từ bỏ được.
Thất tình và tiếp tục đơn phương không mâu thuẫn với nhau.
Thích – tình cảm này càng kiềm chế càng dễ bành trướng, thay vì miễn cưỡng bản thân, không bằng mặc kệ, nói không chừng ngày nào đó đột nhiên tìm được mùa xuân thứ hai cũng chưa biết chừng.
Đường Lạc quyết định không gây thêm phiền phức cho Hạ Kính Sinh làm điều kiện tiên quyết, tiếp tục làm một fanboy.
Trước mắt để không xoắn xuýt một cách vô nghĩa, đâm đến mức đầu rơi máu chảy trong ngõ cụ này, cậu nghĩ mình nên tập trung vào nơi thiết thực hơn.
Ví dụ như, làm thế nào lén lút sử dụng kem tẩy lông trong phòng ngủ mà không bị bạn cùng phòng phát hiện.
Trong tờ hướng dẫn của kem tẩy lông viết là bôi đều lên chỗ muốn tẩy lông, để mười phút sau đó rửa sạch là xong.
Vốn dĩ lúc tắm lén lút làm là được, nhưng hệ thống nước nóng của toà nhà ký túc xá Đường Lạc ở đã hỏng một thời gian rồi. Hồi trước trời nóng bọn con trai tắm nước lạnh cũng không sao, bây giờ nhiệt độ không khí dần dần chuyển lạnh, mọi người vẫn tình nguyện đi thêm mấy bước đến phòng tắm công cộng của trường.
Đường Lạc có tật giật mình, sợ ở trong phòng tắm không thể tắm lâu như vậy sẽ bị mọi người nghi ngờ, thế là phải đợi khi bạn cùng phòng không có mặt rồi mới hành động. Ai ngờ đợi ròng rã hai ngày, mãi không tìm được cơ hội.
Mắt thấy ngày chính thức bắt đầu làm thêm đã tới, trong lúc cùng đường bí lối, cậu chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộc Tử, hỏi có thể cho phép cậu đến quán sớm hơn một tiếng không, cậu muốn mượn dùng nhà vệ sinh trong quán.
Sau khi nghe lý do Mộc Tử cười một lúc lâu, tỏ ý hoàn toàn không thành vấn đề.
Thời gian kinh doanh chính thức mỗi ngày của Masked girls là mười một rưỡi trưa.
Nhưng ngày hôm đó Đường Lạc dậy rất sớm, ngoài yếu tố tâm lý, cậu cảm thấy mình thực sự cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Trong danh sách công việc Lão Vương dặn dò cậu trước đó, kính áp tròng mua rồi, nhưng chưa tự đeo lần nào, có trời mới biết thao tác thực tế có gặp phiền phức hay không. Kem tẩy lông mua rồi, nhưng phải vào trong quán mới có cơ hội dùng, sau đó còn mua mặt nạ, cũng ngại đắp trong phòng ngủ, chỉ có thể mang luôn đến quán, coi như nước đến chân mới nhảy lần cuối cùng trước khi chính thức trang điểm.
Nhiều chuyện thế này vẫn chưa chuẩn bị xong, tốt nhất nên ra ngoài sớm trong lòng mới nắm chắc.
Đeo những trang bị này ra khỏi cổng trường, từ xa nhìn thấy đúng lúc có xe đến trạm, Đường Lạc chạy nước rút trăm mét, cuối cùng nhảy lên xe một giấy trước khi đóng cửa, mệt mỏi thở hồng hộc.
Cũng may trên xe vừa khéo có một chỗ trống.
Đường Lạc vừa đi tới, vẫn chưa ngồi xuống lại trợn tròn mắt lên.
Trước kia cậu tính toán mọi cách vắt hết óc nghĩ cách, một tuần cũng chỉ có thể gặp Hạ Kính Sinh hai lần, hơn nữa cơ bản chỉ có thể chào hỏi, chẳng nói được mấy câu. Bây giờ hoàn toàn thất tình khuyên mình nên giữ một khoảng cách, thì ông trời lại thích trêu đùa cậu hết lần này đến lần khác.
Biểu cảm của Hạ Kính Sinh trông còn kinh ngạc hơn cậu.
Nhưng anh cũng khôi phục bình tĩnh sớm hơn Đường Lạc, thậm chí còn chủ động cười với cậu: “Sao đứng ngẩn người vậy, không ngồi à?”
Đường Lạc khó hiểu ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó cảm thấy nửa người gần bên Hạ Kính Sinh của mình tê dại, não loạn tùng phèo. Xe lái được nửa đường, cậu mới sực tỉnh, do dự có nên xin lỗi vì sự thất lễ của mình lần trước không.
Nhưng có vẻ như Hạ Kính Sinh cũng không có ý trò chuyện với cậu. Đường Lạc dè dặt nghiêng người sang vụng trộm nhìn anh, phát hiện anh đang không biểu cảm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Đường Lạc lại không kiểm soát được bắt đầu nghĩ nhiều.
Hạ Kính Sinh luôn biết cách quan tâm người khác. Liên hoan trước đó sợ cậu sợ người lạ nên chủ động ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu câu nệ thế là tán gẫu với cậu suốt, còn lo lắng cậu chỉ uống rượu sẽ hại dạ dày nên liên tục gắp thức ăn cho cậu.
Nhưng bây giờ họ ngồi cạnh nhau năm phút, trông anh lại hoàn toàn không muốn giao lưu với mình.
Điều này có thể là gì đây?
Đường Lạc nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi buồn từ đó, mũi cũng bắt đầu cay cay.
Sớm biết còn không bằng không đuổi theo chiếc xe này.
Đúng lúc xe đến trạm, một bà cụ run rẩy bước lên, cậu bèn dứt khoát đứng dậy, gọi bà cụ đến ngồi. Ai ngờ Hạ Kính Sinh mãi không lên tiếng thấy thế thì duỗi tay kéo cậu lại, sau đó mình đứng lên.
“Để tôi nhường cho bà,” Anh cúi đầu nhìn Đường Lạc, “Cậu cứ ngồi đi.”
Đường Lạc sững sờ nhìn anh, không nói gì.
Thấy cậu ngẩn người, Hạ Kính Sinh lại bổ sung, “Tôi xuống ở trạm tiếp theo. Khung kính cắt lần trước có chút vấn đề, tôi mang đi chỉnh lại.”
“À, à ra vậy.” Đường Lạc ngu đột xuất trả lời, “Vậy, tạm biệt anh?”
Nói xong cậu muốn cho mình một bạt tai.
Còn có một trạm nữa mà, lời nói này giống như đang đuổi người ấy.
Cũng may Hạ Kính Sinh không để bụng, thậm chí hết sức phối hợp gật đầu với cậu, đoạn đi thẳng đến cửa sau xe, vịn lan can tiếp tục ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Sau mấy phút lại đến trạm, anh quay đầu vẫy tay với Đường Lạc rồi xuống xe.
Đường Lạc phát hiện mỗi lần mình bước vào Masked girls đều có tâm trạng rất nặng nề.
Không chỉ cậu, Mộc Tử cũng nhận ra. Sau khi chào hỏi Đường Lạc, y sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Tôi đang nghĩ, rốt cuộc cậu phải đến chỗ tôi đi làm mới không vui, hay là trời sinh trông có vẻ không vui.”
Đường Lạc vội vàng lắc đầu: “Tôi không phải không hề! Tôi điều chỉnh ngay đây!”
“Trêu cậu chơi thôi,” Mộc Tử cười chỉ chỉ phía phòng thay đồ, “Bên cạnh là nhà vệ sinh chuyên dụng của nhân viên, phòng nhỏ bên trong là tắm gội, mau đi đi. Làm xong đến phòng thay quần áo nhìn xem, làm cho cậu hai bộ quần áo mới rồi.”
Dùng kem tẩy lông trên thực thế rất đơn giản, so ra không hề khó như mức độ gian nan xây dựng tâm lý giai đoạn trước.
Đường Lạc đắp mặt nạ rung chân, chẳng mấy chốc mặt và chân đều trở nên trơn bóng mượt mà.
Sau khi vào phòng thay quần áo soi gương toàn thân, cậu mới nhận ra chân mình cũng đẹp chứ đùa. Trắng, mịn, dài, thẳng, hơn nữa bây giờ không nhìn thấy một cọng lông chân nào, nếu như che khuất nửa người trên, giả trang thành gái xinh tuyệt đối là lấy giả loạn thật.
Đợi đến khi thay quần áo hóa trang xong, không mở miệng nói chuyện sẽ không tìm thấy sơ hở.
Nghĩ như vậy, cậu chợt cảm thấy rất mới lạ và thú vị. Mặc dù quá trình rất khác nhau, nhưng thông qua việc cải trang hoàn toàn sửa đổi hình tượng biến thành một người khác, rất giống hiệp khách Zorro đeo mặt nạ đã xem hồi nhỏ.
Tiếc rằng giả thiết tốt đẹp như vậy lập tức tan vỡ sau khi cậu mở tủ quần áo có dán tên của cậu ra.
Cậu cảm thấy cách hiểu về ngắn gọn và thông thường của Mộc Tử khác hẳn với người bình thường.
Khác biệt lớn nhất giữa hai bộ quần áo mới này và những bộ nhìn thấy trước đó chỉ là – vải vóc ít hơn.
Một bộ không tay lộ vai, bộ kia ăn mặc gọn gàng hở rốn. Điểm giống nhau là váy bên dưới đều rất rất rất ngắn. Đường Lạc nghi ngờ nếu không phải bản chất của mình là nam giới, trước ngực bằng phẳng, bộ đồ này đoán chừng sẽ còn hở ngực.
Cái này thật sự khiến người ta sụp đổ.
Đường Lạc lấy hết can đảm vẫn không xuống tay được, dứt khoát đi tìm Mộc Tử kháng nghị.
Vừa ra khỏi phòng thay quần áo, nghe thấy Mộc Tử đứng ở cửa nhà vệ sinh hét vào bên trong: “Sao hôm nay đến muộn thế, Tiểu Đường đến được một lúc rồi, cậu nhanh lên đi.”
Người trong cửa cho y ăn bơ.
Mộc Tử cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn thấy Đường Lạc thì ra chiều mừng khấp khởi: “Nhìn thấy quần áo mới chưa?”
Đường Lạc điên cuồng xỉa xói trong lòng, nhưng người trước mắt này dù sao cũng là ông chủ của cậu, vậy nên lúc mở miệng chỉ có thể cố gắng uyển chuyển: “Chuyện là… tôi nghĩ có lẽ không hợp với tôi…”
“Sao có thể, đẹp lắm mà?” Mộc Tử không hiểu.
Đường Lạc cảm thấy hơi khó mở miệng: “… Có hở hang quá không?”
Mộc Tử nghe xong cười xuỳ một tiếng: “Con trai để trần hai tay vẫn gặp người được, chỉ mặc ít đi thì có liên quan gì?”
Cái logic này chợt nghe không có kẽ hở, bây giờ Đường Lạc lại không có cách nào cãi lại.
Nhưng nếu bảo cậu khuất phục như vậy lại cảm thấy không cam tâm.
Đúng vào lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên một giọng trầm thấp: “Mặc kệ quần áo, cậu đeo kính áp tròng vào chưa?”
Đường Lạc nhận lệnh, vội vàng chạy về phòng thay quần áo.
Trước khi đóng cửa nghe thấy giọng Mộc Tử: “Chuyện gì vậy, cậu bị cảm à?”
Mười phút sau nhìn thấy Lão Vương, quả nhiên hắn vẫn đeo khẩu trang giống như trước đây.
“Anh bị cảm à?” Hai mắt Đường Lạc rưng rưng, “Không nghiêm trọng chứ?”
Lão Vương hoàn toàn xem nhẹ câu hỏi của cậu, cau mày nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của cậu: “Khó đeo đến thế hả?”
“Tôi cũng không biết làm sao, lần trước cái cô trong cửa hàng nhét giúp tôi một phát là vào,” Đường Lạc phiền muộn, “Cái này mềm lắm, sắp bị tôi bóp vỡ rồi.”
Lão Vương đi đến trước mặt cậu, kéo cậu sang cúi đầu nhìn thấu kính mềm dẻo trên đầu ngón tay.
“Nó cứ ra theo tay của tôi, nhét vào không được.” Đường Lạc kể khổ.
“Ngược rồi,” Lão Vương thở dài, sau đó duỗi tay cầm cái kẹp bên cạnh lên, “Cậu đeo như thế cũng không thoải mái.”
“Ồ! Cái này còn phân mặt trái mặt phải à?” Đường Lạc kinh ngạc.
Lão Vương phớt lờ cậu, dùng cái kẹp gắp tròng kính trên đầu ngón tay cậu, bỏ vào trong dung dịch ngâm một lát, lại kẹp lên đưa đến trước mặt cậu: “Mở to mắt ra.”
Trước khi bị người ta chọc đồ gì vào mắt chung quy sẽ hơi kháng cự theo bản năng. Đường Lạc vô thức tránh ra sau, thế là lại bị đối phương quát khẽ một tiếng: “Đừng lộn xộn.”
Đường Lạc nín thở cổ cứng đờ bất động. Một tay Lão Vương đẩy da mắt cậu ra tay dùng kẹp gắp tròng kính đặt nhẹ vào trong mắt cậu, chớp mắt một cái, trong mắt không hề có cảm giác dị vật, thử soi gương, đã đeo vào rồi.
“Thần kỳ ghê?” Đường Lạc kinh ngạc, “Anh chuyên nghiệp hơn cô ở cửa hàng kính mắt đấy!”
Trông Lão Vương cũng không khoái kiểu khen ngợi này, vừa đeo cái còn lại giúp cậu vừa cằn nhằn: “Cậu học vẽ tranh mà, sao tay chân vụng về như vậy.”
“Học vẽ tranh sao không thể tay chân vụng về,” Đường Lạc tiếp tục căng thẳng mở to mắt, “Không đúng, tôi cũng không tay chân vụng về lắm, chỉ là lần đầu tiên đeo nên tôi không hiểu.”
Lão Vương không để ý cậu, vô cùng nhanh chóng thu dọn hộp kính áp tròng của cậu: “Nhắm mắt lại xoay một vòng để làm quen.”
Đường Lạc ngoan ngoãn làm theo, nhưng miệng vẫn không dừng lại: “Nhưng cũng có khả năng tay chân tôi vụng quá, cho nên mới mãi không vẽ được.”
“Hửm?” Lão Vương nhướng mày một cái, “Cậu không học ở học viện mỹ thuật của đại học C hả?”
Đường Lạc cười: “Nghe cũng khá tài giỏi đúng không. Thật ra chuyên ngành của chúng tôi có yêu cầu thấp nhất học viện về thành tích thi kỹ năng, thành tích môn văn hoá của tôi tạm được, tổng hợp lại vừa đủ điểm vào.”
Lão Vương khẽ “À” một tiếng, hỏi tiếp: “Mắt không khó chịu chứ?”
“Rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác,” Đường Lạc lại đảo tròn mắt, “Đúng rồi, sao anh biết tôi học ở đại học C?”
“… Mộc Tử nói.” Lão Vương đáp.
Đường Lạc nhất thời không nhớ ra mình có từng đề cập đến chuyện này trong buổi phỏng vấn trước đó không, nên coi như thôi.
Lão Vương lại mở miệng nói: “Hai bộ quần áo anh ta làm cho cậu không thích cứ mặc kệ, cậu không mặc anh ta cũng không thể làm gì cậu.”
“… Không tốt lắm thì phải?” Đường Lạc hơi do dự.
Dù sao cũng là ông chủ đại nhân đặc biệt làm theo kích cỡ của cậu, về tình về lý đều rất khó từ chối.
“À,” Lão Vương nhún vai, “Cảm thấy không tốt vậy cậu mặc đi.”
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài: “Mặc xong ra ngoài tìm tôi trang điểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.