Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay
Chương 104: Hôn ở đây sẽ bị nhiều người thấy lắm hả?
Ngư Yêu
11/09/2020
Bầu không khí tại hội chính ủy liên bang nghiêm nghị. Bên trong căn phòng toàn là những anh tài bậc nhất liên bang.
Người đàn ông ở chủ vị sở hữu một gương mặt hòa ái, gặp ai cũng nở nụ cười. Nụ cười của ông ta khác với Auston, không hề có sự sắc sảo trong đó, hoàn toàn không giống một người lãnh đạo.
Người đàn ông này chính là Adrian – tổng thống đương nhiệm của chính phủ liên bang.
Chỉ có điều Adrian không còn quản lý sự vụ nhiều như trước, mấy năm gần đây gần như đã thoái ẩn, hiếm khi tự mình chủ trì công bố chính sách mới, ngay cả việc thông báo quyết sách cơ bản cũng truyền đạt thông qua đoàn cố vấn. Có thể thấy Adrian xuất hiện, đó hẳn là một sự kiện long trọng.
Ấy thế mà cái người ở vị trí đầu tiên bên trái tổng thống vẫn chưa tới, các vị đang ngồi đấy khó kiềm suy đoán, nhẽ nào người ấy sợ?
Một lát sau, mọi người đã dùng hết một tách hồng trà, chủ của cái ghế trống vẫn chưa tới. Có người bắt đầu xì xào bàn tán, tổng thống đến cả rồi, y còn chưa tới, không coi ai ra gì.
Adrian tằng hắng một tiếng, tiếng xì xào im bặt. Ông ta mỉm cười, quét mắt nhìn mọi người: " Dẫu sao Aus vẫn còn trẻ, huống chi, cậu ấy còn đang giảng dạy ở Glasgow, bận rộn lắm. Không giống lão già như ta, cả ngày không xem mã cầu(1) thì cũng tìm người chơi bài brit(2), thời gian tất nhiên dư dả."
Mọi người nhìn nhau. Họ cứ cảm thấy tổng thống đang ngầm truyền đạt ý gì đó. Nói về tuổi tác, Adrian là người trẻ nhất trong số họ, ông ta còn tự xưng là lão già, vậy bọn họ là gì?
Lẽ nào ông ta có bất mãn gì đối với hội nghị hôm nay? Nhưng quyết định thành lập nghị viện đặc thù rõ ràng là hội chính ủy, hội chính ủy là người của tổng thống, bọn họ không thể thay mặt Adrian lên tiếng sao?
Song mọi người chỉ nghĩ thầm trong lòng thế thôi, người bình thường ai lại ngốc đến mức nói ra thành lời. Có mặt hôm nay đều là cựu thần, họ hiểu trình độ diễn xuất của Adrian quá ấy chứ.
Lại uống hết một tách hồng trà, bỗng có người đến. Đến cạnh Adrian. Cúi người nói gì đó bên tai ông ta, Adrian hơi nhíu mày, sau đó gật đầu: "Cậu mở màn hình đi."
Màn hình siêu mỏng trên tường được bật lên, tất cả mọi người nhìn sang, gương mặt của Auston xuất hiện. Y vẫn treo nụ cười trên môi, cất lời chào hỏi: "Các vị trưởng bối trưa an lành."
Adrian còn chưa mở miệng, đã có người hừ mũi: "Trưởng bối? Trong mắt anh còn có trưởng bối chúng tôi sao? Trên đời này có lý nào lại để trưởng bối chờ hậu bối chứ."
Nói rồi mà lão ta vẫn thấy bất mãn, chau mày, bên cạnh cũng có người phụ hoạ: "Đúng đấy, đã thế lại không trình diện, nói chuyện với chúng tôi qua thiết bị truyền âm, thật ngạo mạn."
Auston thực sự đã bao dung với mấy lão lắm rồi, để những lão già này chờ tổng thống thì không sao, nhưng phải chờ cả một hậu bối như y, khó tránh khỏi sinh lòng ganh ghét. Nhưng thế thì sao, những người đương an toạ ở đây đều phải khom mình trước giám sát viên, đều đã lui về sau hậu trường, sao y phải suy xét ánh mắt của bọn họ?
Auston cười cười: "Thành thật xin lỗi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Glasgow rất gấp gáp, tiết cuối buổi sáng nằm trong lịch dạy, đã làm huấn luyện viên thì nên tận chức trách. Hơn nữa tiết đầu buổi chiều cũng... Ấy, tôi quên mất, các chú các bác ở đây chưa từng học tập hay giảng dạy tại Glasgow, không biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của chúng tôi âu cũng là lẽ thường."
Các trưởng lão bị Auston chặn cứng họng, không tài nào trả lời được, huyết áp muốn tăng cao. Những người này phần lớn là văn chức, dùng thủ đoạn thì may ra, song đa số họ chưa từng ra chiến trường, ở cái xứ hiếu chiến này, gần như không có quyền lên tiếng. Auston mỉa mai bọn họ không chút nể nang.
Thấy bầu không khí cứng ngắc, Adrian liền hòa giải: "Được rồi, được rồi, nếu cậu ấy đã vội như vậy, chúng ta nói vắn tắt thôi, khỏi để ý những lễ tiết rườm rà."
Nói xong, ông ta cười nhìn Auston: "Thế nào? Aus này, nếu như cậu không có ý kiến khác, hôm nay chúng ta xác nhận thông qua thành lập nghị viện đặc thù đi, thành viên đều là các chú các bác, người quen của cậu. Sau này mọi người có chuyện gì có thể thương lượng."
Auston nhếch mép: "Đương nhiên, đề án sau khi được các vị các trưởng bối thương lượng thông qua, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có điều, tôi có một kiến nghị nho nhỏ."
Độ cong trên khóe môi Adrian hơi hạ xuống. Auston không đợi ai dò hỏi, nói thẳng: "Sắp rồi, hẳn ông ấy đã đến."
Cửa tự động phòng hội nghị từ từ mở ra. Adrian nhìn về phía cửa, một bóng đen đương đứng nơi đó, mang theo hơi thở chết chóc như bóng ma mãi mãi bủa vây tâm trí lão.
~•~
L
ộc Minh Trạch chạy như bay đến phòng làm việc của Auston. Lòng như lửa đốt, đến cửa chẳng buồn gõ, cứ thế xông vào.
"Aus!"
Auston vừa ngẩng đầu liền nghe tiếng, tay trái bưng tách cà phê còn chưa kịp thả xuống. Thấy Lộc Minh Trạch, y lại nở nụ cười theo thói quen: "A Trạch?"
Lộc Minh Trạch tựa cửa thở hồng hộc, nhìn quanh quất rồi hít một hơi thật sâu: "Chỉ mình anh à?"
"Đúng thế."
Auston khẽ gật đầu khó hiểu, sau đó đứng lên, ngoắc tay với Lộc Minh Trạch: "Mau vào đây. Sao em lại tới đây, bây giờ không phải là giờ nghỉ trưa sao?"
Lộc Minh Trạch vào phòng rồi tiện tay đóng cửa. Hắn thấy trên bàn Auston đặt hai chồng văn kiện, bên cạnh còn có một cây bút, xem ra tên này lại đang kí tên.
"Ăn chưa?"
Lộc Minh Trạch ngồi xuống, khẽ ừ một tiếng: "Mới từ nhà ăn lại đây."
Hắn cẩn trọng quan sát biểu cảm của Auston, nhận thấy không khác gì ngày thường. Lộc Minh Trạch do dự một hồi, Auston cũng chỉ nhìn lại hắn, không một biểu hiện kì lạ, không khỏi vội tằng hắng một tiếng: "Anh dạo này... thế nào?"
Auston nghi ngờ nhướn mày: "Dạo này tôi đâu có biến mất, sao hỏi thế? Em vội vàng chạy tới đây, chỉ để hỏi thăm tôi thôi à?"
Lộc Minh Trạch gãi đầu, không thể nói tuột ra rằng tôi thấy tin tức trên ti vi, đặc biệt đến quan tâm liệu anh có bị đối thủ đánh bại không. Auston dầu gì cũng là kẻ lõi đời, nói thế chẳng phải sẽ làm y tự ái sao.
Auston không vội, ở một bên mỉm cười nhìn hắn, chờ Lộc Minh Trạch xoắn xuýt rồi kể rõ sự tình. Người kia suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích nào uyển chuyển, đành đắn đo nói: "Lúc trưa, chẳng phải tôi ăn ở nhà ăn đấy sao?"
Auston gật đầu: "Ừ, em mới vừa nói."
"Sau đó tôi thấy trên ti vi nói, gì ấy nhỉ... Đề án của chủ tịch hội chính ủy... Khụ khụ, thành lập nghị viện đặc thù bên cạnh giám sát viên, thế là thế nào?"
Auston nhìn hắn không lên tiếng, lại ngồi xuống ghế, không trả lời mà hỏi ngược: "Ừm, em thấy thế nào?"
Thấy y bình tĩnh, Lộc Minh Trạch nhất thời sinh nghi. Cái tên này làm sao vậy, nom chẳng giống vừa mới bị người ta chơi đểu tí nào. Là y trời sinh bình tĩnh như thế, hay đã có sắp xếp khác? Lẽ nào việc thành lập nghị viện đặc thù có liên quan tới Auston? Không thể nào, cớ gì y lại tự phân chia quyền lực của mình.
Lộc Minh Trạch dựa vào ghế sôpha, khoanh tay nhìn y: "Tôi ý kiến gì được chắc, đã bao giờ tham gia vào giới chính trị đâu. Chỉ là...hơi lo lắng cho tình cảnh của anh thôi."
Nói đoạn không kiềm được mà nhíu mày lại: "Nếu anh có sắp xếp khác thì nói sớm, tôi về."
Auston thấy Lộc Minh Trạch đâm quýnh, bất đắc dĩ lắc đầu. Y đến bên Lộc Minh Trạch: "Kỳ thực em có thể nghĩ đến việc tìm tôi đầu tiên, tôi đã rất vui. Nếu như em bình tĩnh suy nghĩ một chút nữa, tôi sẽ càng vui hơn."
Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trời: "Ai quan tâm anh có vui hay không."
Auston khoát tay lên lưng ghế sô pha mà hắn đang dựa, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Rõ ràng em rất quan tâm, không thì đến tìm tôi làm gì?"
Lộc Minh Trạch cười híp mắt, nhìn lại: "Tôi sợ anh đột nhiên bị hạ bệ mà liên lụy đến tôi, dù sao bây giờ tôi cũng xem như người có tiếng ở trường, tiền đồ như gấm, đến lúc đó đừng cản tôi đổi chủ nhá."
Ngày đầu tiên đến Glasgow Lộc Minh Trạch vật ngã hầu tước Auston, ngày thứ hai bị Lawrence phạt chạy vòng, sau đó phạm nhiều sai lầm liên tiếp, nhưng thành tích đầu vào không tệ, có thể nói trong trường này Lộc Minh Trạch là người nổi tiếng, nổi nhờ cái số vừa đỏ vừa đen.
Auston cười hiền từ đến lạ: "Nói thế tức là em đã chọn được ai rồi à?"
"Làm gì có, tôi vẫn phải xem xét cẩn thận. Ai tốt thì tôi theo, tránh theo sai người, đến khi đó lại phải đổi."
Auston phì cười: "Em dễ trở mặt quá đấy, chỉ huy vừa gặp chuyện đã bỏ chạy, không có chút tinh thần kỵ sĩ nào cả, ai dám dùng?"
Lộc Minh Trạch rất ngạo mạn hất hàm. Tinh thần kỵ sĩ là cái quái gì? Hắn đâu phải quý tộc, đã là dân thường đương nhiên phải biết chim khôn chọn cây mà đậu.
"Nhưng."
Auston chợt thở dài: "Giới chính trị vốn luôn biến hóa khôn lường, muốn chọn đúng người mà theo rất khó. Em nhận thức được là tốt."
Lộc Minh Trạch nghe y nói thế, trái tim bỗng đánh lô tô, vô thức bật người dậy: "Nghĩa là sao?"
"Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, chỉ là tán thành cách làm của em thôi."
Auston bỗng nở nụ cười, tới chỗ máy chứa nước: "Muốn uống một ly cà phê không? Hay sữa bò? Nước trái cây? Nước ngọt?"
"Cho tôi một bình nhị oa đầu."
"..."
Lộc Minh Trạch đổi chân ngẩng đầu, nhìn y chòng chọc rồi cười khà khà: "Nếu không có thì khỏi dùng dăm ba thứ đồ giả ấy, tôi đến gặp anh không phải để uống cà phê. Hai ta có sao nói vậy, nói đi, rốt cuộc nghị viện đặc thù là cái gì?"
Auston bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi vốn muốn tán gẫu thêm với em một lát, mới đến đã vội hỏi những chuyện kia."
"Nếu không vì hỏi những việc này còn lâu tôi mới đến đây. Nói mau nói mau! Đừng vớ vẩn nữa."
Auston đành nói: "Được rồi. Thật ra tôi vốn đã tán đồng việc này rồi, không nhất thiết phải nói với em, không ngờ em tự tìm đến."
"Anh thật sự tự phân chia quyền lực của mình? Tại sao?"
"Kế tạm thời. Thật ra việc thành lập nghị viện không phải phong cách của Adrian, lão mới là người sợ bị phân chia quyền lực nhất, nghị viện đặc thù không chỉ làm suy yếu quyền lợi của tôi, mà tổng thống cũng sẽ bị nhiều người giám sát hơn. Trước mắt, thành viên của nghị viện đặc thù đều là những lão già đã lui về sau "hậu đài", ý kiến của bọn họ, nghe thôi là được, hơn nữa tôi cũng tiến cử cha tôi vào nghị viện, ông có thể tạm thời áp chế bọn họ."
Lộc Minh Trạch giật khóe miệng, bụng nghĩ quả nhiên tên này đã an bài sẵn đường lui cho mình, cha y cũng ra mặt, cần hắn lo lắng làm quái gì nữa.
Hắn thở dài thườn thượt, gãi đầu đứng lên: "Nếu anh đã an bài thỏa đáng, vậy tôi về đây."
"Chờ chút hẵng đi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với em."
Lộc Minh Trạch nghi hoặc nhìn y: "Hả?"
Auston ngả người lên lưng ghế, khẽ nhíu mày: "Tuy đề án đến từ hội chính ủy, nhưng tôi cho rằng đấy không phải là mưu kế của Adrian."
"Tại sao?"
Lộc Minh Trạch sửng sốt, lập tức hỏi: "Cho dù không phải ông ta thì sao?"
"Mấy chục năm qua, dù Adrian đối chọi gay gắt với cha tôi thế nào đi chăng nữa cũng không nhắc đến phân quyền, cho thấy lão rất ghét việc đó, nhưng hiện tại lão lại lệnh cho hội chính ủy đưa ra quyết định như thế, em nói xem tại sao?"
Lộc Minh Trạch nhíu mày, lại ngồi xuống, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói rằng: "Có người bày mưu tính kế thay lão?"
Auston gật đầu: "Không sai, điều này cho thấy, bên cạnh lão đã xuất hiện một đoàn cố vấn mới, hơn nữa bằng một lý do chính đáng nào đó đã thuyết phục Adrian thiết lập nghị viện đặc thù địa vị ngang hàng với giám sát viên."
Lộc Minh Trạch thở dài theo: "Là ngang hàng với anh."
Auston ngả mình lên ghế sô pha, lắc đầu: "Bọn họ nhằm vào vị trí giám sát viên, chứ không phải tôi."
"Chậc, được thôi."
Lộc Minh Trạch chợt nhớ tới một chuyện, Auston dẫn hắn đến cái chốn dũng sĩ lòng đất, chính là để điều tra người đứng sau, hai người kia liệu có phải một nhóm chăng?
"Sự kiện dũng sĩ lòng đất kia vẫn không có manh mối sao?"
Auston không ngờ Lộc Minh Trạch sẽ liên hệ hai chuyện này với nhau: "Em cảm thấy hai vụ này là cùng một người?"
Lộc Minh Trạch gật đầu: "Bộ lạ lắm hả? Tôi tưởng anh đã đoán ra rồi."
"Cũng không phải là không thể, nhưng nếu là thế... Vậy thì tâm tư của người này thâm trầm hơn cả dự đoán của tôi rồi. Tôi đã từng tóm được một kẻ tình nghi trong sự kiện cưỡng ép đóng băng người của tôi, cũng từng hoài nghi chủ nhân của kẻ đó có liên quan đến dũng sĩ lòng đất. Ừm... Thế nhưng dẫu có nghiêm hình bức cung ra sao, vẫn không moi được danh tính của người nọ từ miệng hắn ta."
Lộc Minh Trạch cười nhạo nói: "Này, không phải chứ, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này cơ mà. Dân chuyên mà lại gặp đối thủ... Quả là rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh."
Auston nhìn hắn, nở một nụ cười đầy thâm ý: "Bản lĩnh trong nghề của tôi ra sao, hẳn em phải rõ hơn ai hết. So với em, tôi ra tay người khác chỉ có tàn nhẫn hơn chứ không kém."
Lộc Minh Trạch nhất thời nghẹn trụ: "Vậy sao tra không ra?"
"Chỉ có một khả năng, hắn ta cũng không biết chủ nhân là ai. Người nọ là tiểu quý tộc, bị gia tộc đẩy ra làm kẻ thế mạng. Nhưng quan hệ giữa quý tộc đan xen chằng chịt, muốn tìm ra cực kì khó."
Lộc Minh Trạch khoanh tay suy nghĩ hồi lâu, bỗng giương mắt: "Anh nói xem, nếu người kia thật sự có ý định đấu đá với anh, liệu hắn ta có moi người từ Glasgow không? Ta bắt đầu tra từ đây thì sao?"
Auston hơi nhíu mày: "Đương nhiên có. Nhưng các thế lực muốn lôi kéo người của Glasgow quá nhiều, mà việc tìm chọn hiền tài gần như được ngầm mặc định là thông lệ, dù điều tra rõ ràng cũng chẳng được gì."
"Không chắc, tôi có cách... Có lẽ có thể thử xem."
"Cách gì?"
Lộc Minh Trạch chớp mắt, đứng dậy. Hắn đến bên Auston, bất ngờ kéo cái ghế xoay y đang ngồi, cái ghế xoay vòng vòng đến chỗ cửa sổ. Lộc Minh Trạch vươn tay, lướt qua đầu Auston, nhấn giữ ghế.
"Nếu như người bị lôi kéo là tôi thì sao?"
Lộc Minh Trạch cười tủm tỉm nhìn y, duỗi tay kéo rèm cửa sổ, tấm rèm rơi xuống bệ cửa rộng lớn. Nửa gò má hắn sáng bừng dưới ánh nắng. Lộc Minh Trạch ghé lên cửa sổ, dạng chân ngồi lên đùi Auston, người kia vô thức đỡ eo hắn.
Lộc Minh Trạch kề môi hôn y: "Hôn ở đây sẽ bị nhiều người thấy lắm hả?"
Auston ôm Lộc Minh Trạch, đưa mắt quan sát từ đầu đến chân: "Tất nhiên..."
Tòa văn phòng của y ngụ ở nơi rộng rãi nhất, sau bữa trưa, muốn về ký túc xá hay phòng học, đều phải băng qua nơi này.
Lộc Minh Trạch từ từ luồn ngón tay vào mái tóc Auston, nghiêng đầu, há miệng cắn chặt bờ môi y: "Vậy thì mãnh liệt chút đi..."
———————————
Chú thích:
(1)Mã Cầu: hay còn gọi là Polo. Trong môn này, người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.
(2)Bài brit (Brigde): Trò chơi gồm có 4 người tham gia. Hai người chơi ngồi đối diện nhau sẽ tạo thành 1 cặp. Loại bài sử dụng trong trò chơi này chính là bộ bài Tây 52 lá. Trước khi bắt đầu vào trận đấu, những người tham gia chơi phải chia theo cặp, xác định chỗ ngồi và chọn người chia bài ván đầu tiên. Người chơi nào, rút được lá bài có giá trị cao nhất sẽ được phép chọn vị trí chỗ ngồi, người có lá bài cao thứ 2 sẽ ngồi đối diện với người thứ nhất. Và 2 người chơi này sẽ tạo thành một đội chơi cho đến cuối trận. Còn chơi theo kiểu gì thì dài dòng lắm:)))
———————————
Editor: Đăng trong lo sợ
Người đàn ông ở chủ vị sở hữu một gương mặt hòa ái, gặp ai cũng nở nụ cười. Nụ cười của ông ta khác với Auston, không hề có sự sắc sảo trong đó, hoàn toàn không giống một người lãnh đạo.
Người đàn ông này chính là Adrian – tổng thống đương nhiệm của chính phủ liên bang.
Chỉ có điều Adrian không còn quản lý sự vụ nhiều như trước, mấy năm gần đây gần như đã thoái ẩn, hiếm khi tự mình chủ trì công bố chính sách mới, ngay cả việc thông báo quyết sách cơ bản cũng truyền đạt thông qua đoàn cố vấn. Có thể thấy Adrian xuất hiện, đó hẳn là một sự kiện long trọng.
Ấy thế mà cái người ở vị trí đầu tiên bên trái tổng thống vẫn chưa tới, các vị đang ngồi đấy khó kiềm suy đoán, nhẽ nào người ấy sợ?
Một lát sau, mọi người đã dùng hết một tách hồng trà, chủ của cái ghế trống vẫn chưa tới. Có người bắt đầu xì xào bàn tán, tổng thống đến cả rồi, y còn chưa tới, không coi ai ra gì.
Adrian tằng hắng một tiếng, tiếng xì xào im bặt. Ông ta mỉm cười, quét mắt nhìn mọi người: " Dẫu sao Aus vẫn còn trẻ, huống chi, cậu ấy còn đang giảng dạy ở Glasgow, bận rộn lắm. Không giống lão già như ta, cả ngày không xem mã cầu(1) thì cũng tìm người chơi bài brit(2), thời gian tất nhiên dư dả."
Mọi người nhìn nhau. Họ cứ cảm thấy tổng thống đang ngầm truyền đạt ý gì đó. Nói về tuổi tác, Adrian là người trẻ nhất trong số họ, ông ta còn tự xưng là lão già, vậy bọn họ là gì?
Lẽ nào ông ta có bất mãn gì đối với hội nghị hôm nay? Nhưng quyết định thành lập nghị viện đặc thù rõ ràng là hội chính ủy, hội chính ủy là người của tổng thống, bọn họ không thể thay mặt Adrian lên tiếng sao?
Song mọi người chỉ nghĩ thầm trong lòng thế thôi, người bình thường ai lại ngốc đến mức nói ra thành lời. Có mặt hôm nay đều là cựu thần, họ hiểu trình độ diễn xuất của Adrian quá ấy chứ.
Lại uống hết một tách hồng trà, bỗng có người đến. Đến cạnh Adrian. Cúi người nói gì đó bên tai ông ta, Adrian hơi nhíu mày, sau đó gật đầu: "Cậu mở màn hình đi."
Màn hình siêu mỏng trên tường được bật lên, tất cả mọi người nhìn sang, gương mặt của Auston xuất hiện. Y vẫn treo nụ cười trên môi, cất lời chào hỏi: "Các vị trưởng bối trưa an lành."
Adrian còn chưa mở miệng, đã có người hừ mũi: "Trưởng bối? Trong mắt anh còn có trưởng bối chúng tôi sao? Trên đời này có lý nào lại để trưởng bối chờ hậu bối chứ."
Nói rồi mà lão ta vẫn thấy bất mãn, chau mày, bên cạnh cũng có người phụ hoạ: "Đúng đấy, đã thế lại không trình diện, nói chuyện với chúng tôi qua thiết bị truyền âm, thật ngạo mạn."
Auston thực sự đã bao dung với mấy lão lắm rồi, để những lão già này chờ tổng thống thì không sao, nhưng phải chờ cả một hậu bối như y, khó tránh khỏi sinh lòng ganh ghét. Nhưng thế thì sao, những người đương an toạ ở đây đều phải khom mình trước giám sát viên, đều đã lui về sau hậu trường, sao y phải suy xét ánh mắt của bọn họ?
Auston cười cười: "Thành thật xin lỗi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Glasgow rất gấp gáp, tiết cuối buổi sáng nằm trong lịch dạy, đã làm huấn luyện viên thì nên tận chức trách. Hơn nữa tiết đầu buổi chiều cũng... Ấy, tôi quên mất, các chú các bác ở đây chưa từng học tập hay giảng dạy tại Glasgow, không biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của chúng tôi âu cũng là lẽ thường."
Các trưởng lão bị Auston chặn cứng họng, không tài nào trả lời được, huyết áp muốn tăng cao. Những người này phần lớn là văn chức, dùng thủ đoạn thì may ra, song đa số họ chưa từng ra chiến trường, ở cái xứ hiếu chiến này, gần như không có quyền lên tiếng. Auston mỉa mai bọn họ không chút nể nang.
Thấy bầu không khí cứng ngắc, Adrian liền hòa giải: "Được rồi, được rồi, nếu cậu ấy đã vội như vậy, chúng ta nói vắn tắt thôi, khỏi để ý những lễ tiết rườm rà."
Nói xong, ông ta cười nhìn Auston: "Thế nào? Aus này, nếu như cậu không có ý kiến khác, hôm nay chúng ta xác nhận thông qua thành lập nghị viện đặc thù đi, thành viên đều là các chú các bác, người quen của cậu. Sau này mọi người có chuyện gì có thể thương lượng."
Auston nhếch mép: "Đương nhiên, đề án sau khi được các vị các trưởng bối thương lượng thông qua, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có điều, tôi có một kiến nghị nho nhỏ."
Độ cong trên khóe môi Adrian hơi hạ xuống. Auston không đợi ai dò hỏi, nói thẳng: "Sắp rồi, hẳn ông ấy đã đến."
Cửa tự động phòng hội nghị từ từ mở ra. Adrian nhìn về phía cửa, một bóng đen đương đứng nơi đó, mang theo hơi thở chết chóc như bóng ma mãi mãi bủa vây tâm trí lão.
~•~
L
ộc Minh Trạch chạy như bay đến phòng làm việc của Auston. Lòng như lửa đốt, đến cửa chẳng buồn gõ, cứ thế xông vào.
"Aus!"
Auston vừa ngẩng đầu liền nghe tiếng, tay trái bưng tách cà phê còn chưa kịp thả xuống. Thấy Lộc Minh Trạch, y lại nở nụ cười theo thói quen: "A Trạch?"
Lộc Minh Trạch tựa cửa thở hồng hộc, nhìn quanh quất rồi hít một hơi thật sâu: "Chỉ mình anh à?"
"Đúng thế."
Auston khẽ gật đầu khó hiểu, sau đó đứng lên, ngoắc tay với Lộc Minh Trạch: "Mau vào đây. Sao em lại tới đây, bây giờ không phải là giờ nghỉ trưa sao?"
Lộc Minh Trạch vào phòng rồi tiện tay đóng cửa. Hắn thấy trên bàn Auston đặt hai chồng văn kiện, bên cạnh còn có một cây bút, xem ra tên này lại đang kí tên.
"Ăn chưa?"
Lộc Minh Trạch ngồi xuống, khẽ ừ một tiếng: "Mới từ nhà ăn lại đây."
Hắn cẩn trọng quan sát biểu cảm của Auston, nhận thấy không khác gì ngày thường. Lộc Minh Trạch do dự một hồi, Auston cũng chỉ nhìn lại hắn, không một biểu hiện kì lạ, không khỏi vội tằng hắng một tiếng: "Anh dạo này... thế nào?"
Auston nghi ngờ nhướn mày: "Dạo này tôi đâu có biến mất, sao hỏi thế? Em vội vàng chạy tới đây, chỉ để hỏi thăm tôi thôi à?"
Lộc Minh Trạch gãi đầu, không thể nói tuột ra rằng tôi thấy tin tức trên ti vi, đặc biệt đến quan tâm liệu anh có bị đối thủ đánh bại không. Auston dầu gì cũng là kẻ lõi đời, nói thế chẳng phải sẽ làm y tự ái sao.
Auston không vội, ở một bên mỉm cười nhìn hắn, chờ Lộc Minh Trạch xoắn xuýt rồi kể rõ sự tình. Người kia suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích nào uyển chuyển, đành đắn đo nói: "Lúc trưa, chẳng phải tôi ăn ở nhà ăn đấy sao?"
Auston gật đầu: "Ừ, em mới vừa nói."
"Sau đó tôi thấy trên ti vi nói, gì ấy nhỉ... Đề án của chủ tịch hội chính ủy... Khụ khụ, thành lập nghị viện đặc thù bên cạnh giám sát viên, thế là thế nào?"
Auston nhìn hắn không lên tiếng, lại ngồi xuống ghế, không trả lời mà hỏi ngược: "Ừm, em thấy thế nào?"
Thấy y bình tĩnh, Lộc Minh Trạch nhất thời sinh nghi. Cái tên này làm sao vậy, nom chẳng giống vừa mới bị người ta chơi đểu tí nào. Là y trời sinh bình tĩnh như thế, hay đã có sắp xếp khác? Lẽ nào việc thành lập nghị viện đặc thù có liên quan tới Auston? Không thể nào, cớ gì y lại tự phân chia quyền lực của mình.
Lộc Minh Trạch dựa vào ghế sôpha, khoanh tay nhìn y: "Tôi ý kiến gì được chắc, đã bao giờ tham gia vào giới chính trị đâu. Chỉ là...hơi lo lắng cho tình cảnh của anh thôi."
Nói đoạn không kiềm được mà nhíu mày lại: "Nếu anh có sắp xếp khác thì nói sớm, tôi về."
Auston thấy Lộc Minh Trạch đâm quýnh, bất đắc dĩ lắc đầu. Y đến bên Lộc Minh Trạch: "Kỳ thực em có thể nghĩ đến việc tìm tôi đầu tiên, tôi đã rất vui. Nếu như em bình tĩnh suy nghĩ một chút nữa, tôi sẽ càng vui hơn."
Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trời: "Ai quan tâm anh có vui hay không."
Auston khoát tay lên lưng ghế sô pha mà hắn đang dựa, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Rõ ràng em rất quan tâm, không thì đến tìm tôi làm gì?"
Lộc Minh Trạch cười híp mắt, nhìn lại: "Tôi sợ anh đột nhiên bị hạ bệ mà liên lụy đến tôi, dù sao bây giờ tôi cũng xem như người có tiếng ở trường, tiền đồ như gấm, đến lúc đó đừng cản tôi đổi chủ nhá."
Ngày đầu tiên đến Glasgow Lộc Minh Trạch vật ngã hầu tước Auston, ngày thứ hai bị Lawrence phạt chạy vòng, sau đó phạm nhiều sai lầm liên tiếp, nhưng thành tích đầu vào không tệ, có thể nói trong trường này Lộc Minh Trạch là người nổi tiếng, nổi nhờ cái số vừa đỏ vừa đen.
Auston cười hiền từ đến lạ: "Nói thế tức là em đã chọn được ai rồi à?"
"Làm gì có, tôi vẫn phải xem xét cẩn thận. Ai tốt thì tôi theo, tránh theo sai người, đến khi đó lại phải đổi."
Auston phì cười: "Em dễ trở mặt quá đấy, chỉ huy vừa gặp chuyện đã bỏ chạy, không có chút tinh thần kỵ sĩ nào cả, ai dám dùng?"
Lộc Minh Trạch rất ngạo mạn hất hàm. Tinh thần kỵ sĩ là cái quái gì? Hắn đâu phải quý tộc, đã là dân thường đương nhiên phải biết chim khôn chọn cây mà đậu.
"Nhưng."
Auston chợt thở dài: "Giới chính trị vốn luôn biến hóa khôn lường, muốn chọn đúng người mà theo rất khó. Em nhận thức được là tốt."
Lộc Minh Trạch nghe y nói thế, trái tim bỗng đánh lô tô, vô thức bật người dậy: "Nghĩa là sao?"
"Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, chỉ là tán thành cách làm của em thôi."
Auston bỗng nở nụ cười, tới chỗ máy chứa nước: "Muốn uống một ly cà phê không? Hay sữa bò? Nước trái cây? Nước ngọt?"
"Cho tôi một bình nhị oa đầu."
"..."
Lộc Minh Trạch đổi chân ngẩng đầu, nhìn y chòng chọc rồi cười khà khà: "Nếu không có thì khỏi dùng dăm ba thứ đồ giả ấy, tôi đến gặp anh không phải để uống cà phê. Hai ta có sao nói vậy, nói đi, rốt cuộc nghị viện đặc thù là cái gì?"
Auston bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi vốn muốn tán gẫu thêm với em một lát, mới đến đã vội hỏi những chuyện kia."
"Nếu không vì hỏi những việc này còn lâu tôi mới đến đây. Nói mau nói mau! Đừng vớ vẩn nữa."
Auston đành nói: "Được rồi. Thật ra tôi vốn đã tán đồng việc này rồi, không nhất thiết phải nói với em, không ngờ em tự tìm đến."
"Anh thật sự tự phân chia quyền lực của mình? Tại sao?"
"Kế tạm thời. Thật ra việc thành lập nghị viện không phải phong cách của Adrian, lão mới là người sợ bị phân chia quyền lực nhất, nghị viện đặc thù không chỉ làm suy yếu quyền lợi của tôi, mà tổng thống cũng sẽ bị nhiều người giám sát hơn. Trước mắt, thành viên của nghị viện đặc thù đều là những lão già đã lui về sau "hậu đài", ý kiến của bọn họ, nghe thôi là được, hơn nữa tôi cũng tiến cử cha tôi vào nghị viện, ông có thể tạm thời áp chế bọn họ."
Lộc Minh Trạch giật khóe miệng, bụng nghĩ quả nhiên tên này đã an bài sẵn đường lui cho mình, cha y cũng ra mặt, cần hắn lo lắng làm quái gì nữa.
Hắn thở dài thườn thượt, gãi đầu đứng lên: "Nếu anh đã an bài thỏa đáng, vậy tôi về đây."
"Chờ chút hẵng đi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với em."
Lộc Minh Trạch nghi hoặc nhìn y: "Hả?"
Auston ngả người lên lưng ghế, khẽ nhíu mày: "Tuy đề án đến từ hội chính ủy, nhưng tôi cho rằng đấy không phải là mưu kế của Adrian."
"Tại sao?"
Lộc Minh Trạch sửng sốt, lập tức hỏi: "Cho dù không phải ông ta thì sao?"
"Mấy chục năm qua, dù Adrian đối chọi gay gắt với cha tôi thế nào đi chăng nữa cũng không nhắc đến phân quyền, cho thấy lão rất ghét việc đó, nhưng hiện tại lão lại lệnh cho hội chính ủy đưa ra quyết định như thế, em nói xem tại sao?"
Lộc Minh Trạch nhíu mày, lại ngồi xuống, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói rằng: "Có người bày mưu tính kế thay lão?"
Auston gật đầu: "Không sai, điều này cho thấy, bên cạnh lão đã xuất hiện một đoàn cố vấn mới, hơn nữa bằng một lý do chính đáng nào đó đã thuyết phục Adrian thiết lập nghị viện đặc thù địa vị ngang hàng với giám sát viên."
Lộc Minh Trạch thở dài theo: "Là ngang hàng với anh."
Auston ngả mình lên ghế sô pha, lắc đầu: "Bọn họ nhằm vào vị trí giám sát viên, chứ không phải tôi."
"Chậc, được thôi."
Lộc Minh Trạch chợt nhớ tới một chuyện, Auston dẫn hắn đến cái chốn dũng sĩ lòng đất, chính là để điều tra người đứng sau, hai người kia liệu có phải một nhóm chăng?
"Sự kiện dũng sĩ lòng đất kia vẫn không có manh mối sao?"
Auston không ngờ Lộc Minh Trạch sẽ liên hệ hai chuyện này với nhau: "Em cảm thấy hai vụ này là cùng một người?"
Lộc Minh Trạch gật đầu: "Bộ lạ lắm hả? Tôi tưởng anh đã đoán ra rồi."
"Cũng không phải là không thể, nhưng nếu là thế... Vậy thì tâm tư của người này thâm trầm hơn cả dự đoán của tôi rồi. Tôi đã từng tóm được một kẻ tình nghi trong sự kiện cưỡng ép đóng băng người của tôi, cũng từng hoài nghi chủ nhân của kẻ đó có liên quan đến dũng sĩ lòng đất. Ừm... Thế nhưng dẫu có nghiêm hình bức cung ra sao, vẫn không moi được danh tính của người nọ từ miệng hắn ta."
Lộc Minh Trạch cười nhạo nói: "Này, không phải chứ, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này cơ mà. Dân chuyên mà lại gặp đối thủ... Quả là rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh."
Auston nhìn hắn, nở một nụ cười đầy thâm ý: "Bản lĩnh trong nghề của tôi ra sao, hẳn em phải rõ hơn ai hết. So với em, tôi ra tay người khác chỉ có tàn nhẫn hơn chứ không kém."
Lộc Minh Trạch nhất thời nghẹn trụ: "Vậy sao tra không ra?"
"Chỉ có một khả năng, hắn ta cũng không biết chủ nhân là ai. Người nọ là tiểu quý tộc, bị gia tộc đẩy ra làm kẻ thế mạng. Nhưng quan hệ giữa quý tộc đan xen chằng chịt, muốn tìm ra cực kì khó."
Lộc Minh Trạch khoanh tay suy nghĩ hồi lâu, bỗng giương mắt: "Anh nói xem, nếu người kia thật sự có ý định đấu đá với anh, liệu hắn ta có moi người từ Glasgow không? Ta bắt đầu tra từ đây thì sao?"
Auston hơi nhíu mày: "Đương nhiên có. Nhưng các thế lực muốn lôi kéo người của Glasgow quá nhiều, mà việc tìm chọn hiền tài gần như được ngầm mặc định là thông lệ, dù điều tra rõ ràng cũng chẳng được gì."
"Không chắc, tôi có cách... Có lẽ có thể thử xem."
"Cách gì?"
Lộc Minh Trạch chớp mắt, đứng dậy. Hắn đến bên Auston, bất ngờ kéo cái ghế xoay y đang ngồi, cái ghế xoay vòng vòng đến chỗ cửa sổ. Lộc Minh Trạch vươn tay, lướt qua đầu Auston, nhấn giữ ghế.
"Nếu như người bị lôi kéo là tôi thì sao?"
Lộc Minh Trạch cười tủm tỉm nhìn y, duỗi tay kéo rèm cửa sổ, tấm rèm rơi xuống bệ cửa rộng lớn. Nửa gò má hắn sáng bừng dưới ánh nắng. Lộc Minh Trạch ghé lên cửa sổ, dạng chân ngồi lên đùi Auston, người kia vô thức đỡ eo hắn.
Lộc Minh Trạch kề môi hôn y: "Hôn ở đây sẽ bị nhiều người thấy lắm hả?"
Auston ôm Lộc Minh Trạch, đưa mắt quan sát từ đầu đến chân: "Tất nhiên..."
Tòa văn phòng của y ngụ ở nơi rộng rãi nhất, sau bữa trưa, muốn về ký túc xá hay phòng học, đều phải băng qua nơi này.
Lộc Minh Trạch từ từ luồn ngón tay vào mái tóc Auston, nghiêng đầu, há miệng cắn chặt bờ môi y: "Vậy thì mãnh liệt chút đi..."
———————————
Chú thích:
(1)Mã Cầu: hay còn gọi là Polo. Trong môn này, người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.
(2)Bài brit (Brigde): Trò chơi gồm có 4 người tham gia. Hai người chơi ngồi đối diện nhau sẽ tạo thành 1 cặp. Loại bài sử dụng trong trò chơi này chính là bộ bài Tây 52 lá. Trước khi bắt đầu vào trận đấu, những người tham gia chơi phải chia theo cặp, xác định chỗ ngồi và chọn người chia bài ván đầu tiên. Người chơi nào, rút được lá bài có giá trị cao nhất sẽ được phép chọn vị trí chỗ ngồi, người có lá bài cao thứ 2 sẽ ngồi đối diện với người thứ nhất. Và 2 người chơi này sẽ tạo thành một đội chơi cho đến cuối trận. Còn chơi theo kiểu gì thì dài dòng lắm:)))
———————————
Editor: Đăng trong lo sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.