Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Chương 12
Tần Tam Kiến
04/05/2021
Chương 12:
Đồng Dã luôn cho rằng mỗi cuộc đời đều xoay quanh một điều trung tâm, hoặc có một chủ đề đặc biệt của riêng mình.
Ví dụ như, chủ đề trong cuộc đời cha hắn là nghiên cứu văn học, còn của hắn là các loại nhạc cụ.
Thực ra Đồng Dã cũng xem không ít phim ảnh, hồi trước hắn vẫn dùng cách này để giết thời gian, những bộ phim kinh điển hoặc những phân cảnh nổi tiếng hắn vẫn có thể thuộc như lòng bàn tay, nhưng vấn đề là hắn thường xuyên “lạc đề” mỗi khi xem phim.
Về lĩnh vực phim ảnh, hắn không hiểu biết quá rõ về các vấn đề chuyên môn. Đối với những bộ phim nổi tiếng kia hắn chỉ ôm tâm lý xem cho hết nội dung, tuy nhiên nhạc phim của một số bộ phim lại khiến hắn rung động, cho nên mỗi khi xem phim, hắn luôn không kiềm được mà dời sự chú ý sang phần âm nhạc.
Tình tiết trong phim và âm nhạc kết hợp với nhau tạo nên một tác phẩm hoàn mỹ. Đồng Dã luôn mang một giấc mộng, đó chính là một ngày nào đó hắn có thể viết nên một bài hát mang vẻ đẹp như trong tranh.
Hẳn không ai là không biết bộ phim “Xuân Quang Xạ Tiết” mà Vinh Hạ Sinh nói này.
Thực ra Đồng Dã nói dối rằng mình chưa xem, vì hắn sợ nếu nói đã xem rồi thì Vinh Hạ Sinh sẽ không muốn xem phim cùng hắn nữa.
Đồng Dã xem bộ phim này vào năm cấp ba, khi ấy hắn ở trong nhà một người bạn học.
Mở đầu phim là một cảnh kích thích các giác quan, cảnh quay này khiến cho một thiếu niên mang theo bí mật nhưng lại chưa từng được trải nghiệm như Đồng Dã suýt nữa đầu hàng tại chỗ.
Lần đó căn bản Đồng Dã chẳng nhớ bộ phim nói về cái gì, gần một trăm phút, hắn chỉ có thể nhớ rõ cảnh đầu tiên của bộ phim khi hai người đàn ông quấn quít lấy nhau.
Xem xong phim, Đồng Dã thậm chí còn chẳng nhớ được tên hai người đàn ông đó.
Sau đó, vào một ngày cuối tuần, hắn trốn trong phòng mình xem lại bộ phim lần nữa, những sắc thái tràn đầy ám muội ấy như một con sông không đáy, cứ gõ vào trái tim ngây ngô của thiếu niên như những con sóng xô vào bờ.
Khi đó, Đồng Dã cũng không thể hiểu hoàn toàn tình cảm và cảm xúc mà bộ phim muốn truyền đạt, sau đó hắn cũng không xem lại lần nào nữa, chỉ là cảm thấy câu chuyện đằng sau bộ phim điện ảnh này là làn sóng ngầm mãnh liệt mà hắn chẳng bao giờ có thể lý giải nổi, dù không hiểu nhưng vẫn có thể chết chìm bên trong.
Âm thanh của phần mở đầu phim luôn khiến hắn hoa mắt chóng mắt, tựa như mỗi lần nghe thấy trước mặt hắn đều hiện lên cảnh quấn quýt của hai người đàn ông ấy.
Trước khi Vinh Hạ Sinh nhắc đến bộ phim này, Đồng Dã như đã quên hết mọi thứ về nó, nhưng một khi đối phương đã đề cập đến, ngay lập tức hắn đã có thể nhớ lại toàn bộ.
Vinh Hạ Sinh dời chiếc ghế dựa, hai người ngồi sóng vai trước máy tính.
Cửa phòng đóng chặt, rèm cũng được kéo xuống.
Ánh sáng trong phòng vô cùng tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính là nhấp nháy thay đổi.
Trước khi phim bắt đầu, Đồng Dã hỏi anh. “Phim này nói về cái gì thế?”
Vẻ mặt Vinh Hạ Sinh bình tĩnh nhìn màn hình máy tính, nhẹ giọng nói. “Lạc lối.”
“Hả?”
Vinh Hạ Sinh quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt “lạc lối” của Đồng Dã, cười nói. “Cậu tự xem rồi tự suy ngẫm đi.”
Sau đó, hai người không nói chuyện gì nữa, Vinh Hạ Sinh chăm chú nhìn màn hình, còn Đồng Dã thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh.
Giờ phút này, Đồng Dã cuối cùng cũng nhớ rõ tên của hai nam chính.
Khi Hà Bảo Vinh nói với Lê Diệu Huy rằng “Chúng ta hãy làm lại từ đầu đi”, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Đồng Dã cảm giác hình như hắn nhìn thấy Vinh Hạ Sinh khóc.
Phim ảnh của Vương Gia Vệ luôn là như vậy, cho dù bạn không nhớ rõ tình tiết hay không hiểu nội dung, bạn vẫn sẽ chìm đắm thật lâu trong cảm xúc nặng nề của bộ phim mà rất lâu cũng không thể thoát ra được.
Những khung cảnh liên tục xuất hiện, mỗi một đoạn “đối thoại kinh điển” đều nặng nề như tiếng thở dốc giãy giụa của một bệnh nhân nào đó.
Mỗi khi Đồng Dã nhìn về phía Vinh Hạ Sinh, hắn đều cảm thấy trong cơ thể của đối phương cũng mang theo một câu chuyện rực rỡ sâu nặng nào đó, bởi vì không ai có thể đi vào trái tim của anh, cho nên không ai có thể nhìn thấy lăng kính mơ hồ thật ảo kia, cũng như chẳng thể chạm tới vẻ đẹp cực hạn bên trong nó.
Như này, thật quá mê người.
Đồng Dã nuốt nước miếng, vào thời điểm Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy cùng nhau nhảy, hắn nhịn không được muốn tới gần Vinh Hạ Sinh.
Nhưng nhịn không được thì cũng phải nhịn.
Lê Diệu Huy nói: Cuối cùng thì tôi cũng đến thác nước rồi, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Bởi vì tôi luôn luôn cảm thấy, đáng nhẽ phải có hai người cùng đứng ở nơi này mới đúng.
Ánh mắt của Đồng Dã cuối cùng cũng rời từ Vinh Hạ Sinh trở lại màn hình, hắn nhẹ giọng nói. “Anh có muốn đi ngắm thác nước không?”
Vinh Hạ Sinh cười, hỏi. “Buenos Aires sao?”
(Buenos Aires: Thủ đô và là thành phố lớn nhất cũng như là thành phố cảng lớn nhất của Argentina. Thác nước được đề cập đến là Iguazu, thác nước nằm trên sông Iguazu, biên giới của bang Paraná của Brasil và tỉnh Misiones của Argentina, cũng là thác nước mà nhân vật Lê Diệu Huy đã đến trong phim.)
Bộ phim kết thúc, cuối cùng Lê Diệu Huy cũng đứng dưới thác nước, mà có những người thực sự đã bỏ qua nhau như vậy.
Lần này, điều khiến Đồng Dã ấn tượng nhất trong bộ phim lại chính là phần độc thoại cuối cùng –
Vào tháng 1 của năm 1997, cuối cùng tôi cũng đã đến được tận cùng của thế giới. Đây là ngọn hải đăng cực Nam tại Nam Mỹ, phía xa kia là Nam Cực. Bất giác tôi cảm thấy như đang trở về nhà, tuy rằng tôi đã cách bước chân của bọn họ rất xa, nhưng tại giờ phút này tôi lại cảm thấy thật gần. Tôi đã hứa rằng sẽ để lại những nỗi buồn của A Huy lại đây. Tôi không biết cậu đã nói gì vào tối hôm đó. Có lẽ máy ghi âm bị hỏng mất rồi, tôi chẳng nghe thấy gì trên băng cả, chỉ một vài âm thanh kỳ lạ tựa như tiếng ai đang khóc mà thôi.
Ngay khi phụ đề xuất hiện, Đồng Dã quay đầu sang nhìn Vinh Hạ Sinh, đôi mắt của đối phương đang đong đầy ánh trăng. Đồng Dã có thể chắc chắn đó là nước mắt, nhưng hắn vẫn nguyện ý gọi đó là ánh trăng.
“Vậy, bộ phim nói về cái gì, cậu có đáp án chưa?” Vinh Hạ Sinh cười nhạt quay đầu nhìn Đồng Dã.
Hai người đối diện với nhau làm Đồng Dã hoảng hốt trong nháy mắt.
Nước mắt không thể giết người.
Nhưng nước mắt lại có thể nhấn chìm sinh mệnh.
Đồng Dã nói. “Cũng đại khái rồi.”
“Có muốn nói không?”
Đồng Dã như muốn chơi xấu. “Không nói đâu, nói nhiều trước mắt anh tôi sợ bị bại lộ chỉ số thông minh.”
Vinh Hạ Sinh nở nụ cười, bộ phim cũng hoàn toàn kết thúc.
Bộ phim này nói về giấc mộng, nói về tận cùng của thế giới và một bến cảng ôn nhu, nói về cuộc đời phiêu bạc lưu lạc và nỗi niềm trở về.
Vòng đi vòng lại, hợp hợp tan tan.
Một niềm khao khát hạnh phúc, cuối cùng khi tỉnh lại, tất cả đều bị phủ đầy bằng những bụi bặm của ký ức.
Đồng Dã đứng lên duỗi cái eo lười biếng, sau đó như suy tư mà hỏi Vinh Hạ Sinh. “Anh cảm thấy đây là kết thúc có hậu hay không?”
Vinh Hạ Sinh đóng máy tính, kéo tấm rèm ra, đưa lưng về phía Đồng Dã nhìn bầu trời sao bên ngoài.
“Không buồn cũng chẳng vui.” Vinh Hạ Sinh nói. “Như cuộc đời vậy, chẳng có gì là tuyệt đối cả, tùy theo tâm trạng mới có thể nhìn ra kết thúc có đẹp hay không.”
“Vậy hiện tại anh cảm thấy đây là kết thúc như nào?”
Vinh Hạ Sinh nghĩ nghĩ rồi trả lời. “Một kết thúc thơ mộng.”
“… Nói cũng như không.” Đồng Dã cũng chẳng để ý phim có hay hay không, kết thúc có đẹp hay không, hắn không muốn những đáp án như thế.
Điều hắn muốn, đó là nhìn trộm được thế giới tinh thần của Vinh Hạ Sinh thông qua bộ phim này.
Nơi đó quá thần bí, làm cho hắn phải nhọc lòng.
“Chẳng thể nói nên lời được.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi chỉ cảm thấy là nên kết thúc như vậy, đến bước này rồi thì sẽ chẳng liên quan đến tôi nữa, cho dù là kết thúc bi kịch hay là vẫn đong đầy hy vọng thì cũng chẳng có một chút liên quan nào đến tôi cả.”
Vinh Hạ Sinh quay người dựa lưng vào cửa sổ, đối diện với Đồng Dã. “Cậu nhìn đi, tôi chính là người như vậy đấy, không tim không phổi, chỉ có thể bước tiếp theo dòng chảy của cuộc đời, chứ hoàn toàn không có ý nguyện khám phá những sinh mệnh xa lạ.”
Đồng Dã nghe ra một sự bi quan dày đặc như sương mù từ những lời này, hắn cau mày nói với Vinh Hạ Sinh. “Được rồi, tôi tạm thời nhận đáp án này vậy.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Sao lại tạm thời?”
“Để qua một thời gian nữa hai ta cùng nhau xem lại một lần, đến lúc đó hãy nhìn lại xem suy nghĩ của anh có thay đổi hay không.”
Vinh Hạ Sinh khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi về phía cửa.
“Anh đi đâu thế?” Đồng Dã khẩn trương đuổi theo.
Vinh Hạ Sinh. “Uống nước, sau đó tắm rửa và đi ngủ.”
Đồng Dã luôn cho rằng mỗi cuộc đời đều xoay quanh một điều trung tâm, hoặc có một chủ đề đặc biệt của riêng mình.
Ví dụ như, chủ đề trong cuộc đời cha hắn là nghiên cứu văn học, còn của hắn là các loại nhạc cụ.
Thực ra Đồng Dã cũng xem không ít phim ảnh, hồi trước hắn vẫn dùng cách này để giết thời gian, những bộ phim kinh điển hoặc những phân cảnh nổi tiếng hắn vẫn có thể thuộc như lòng bàn tay, nhưng vấn đề là hắn thường xuyên “lạc đề” mỗi khi xem phim.
Về lĩnh vực phim ảnh, hắn không hiểu biết quá rõ về các vấn đề chuyên môn. Đối với những bộ phim nổi tiếng kia hắn chỉ ôm tâm lý xem cho hết nội dung, tuy nhiên nhạc phim của một số bộ phim lại khiến hắn rung động, cho nên mỗi khi xem phim, hắn luôn không kiềm được mà dời sự chú ý sang phần âm nhạc.
Tình tiết trong phim và âm nhạc kết hợp với nhau tạo nên một tác phẩm hoàn mỹ. Đồng Dã luôn mang một giấc mộng, đó chính là một ngày nào đó hắn có thể viết nên một bài hát mang vẻ đẹp như trong tranh.
Hẳn không ai là không biết bộ phim “Xuân Quang Xạ Tiết” mà Vinh Hạ Sinh nói này.
Thực ra Đồng Dã nói dối rằng mình chưa xem, vì hắn sợ nếu nói đã xem rồi thì Vinh Hạ Sinh sẽ không muốn xem phim cùng hắn nữa.
Đồng Dã xem bộ phim này vào năm cấp ba, khi ấy hắn ở trong nhà một người bạn học.
Mở đầu phim là một cảnh kích thích các giác quan, cảnh quay này khiến cho một thiếu niên mang theo bí mật nhưng lại chưa từng được trải nghiệm như Đồng Dã suýt nữa đầu hàng tại chỗ.
Lần đó căn bản Đồng Dã chẳng nhớ bộ phim nói về cái gì, gần một trăm phút, hắn chỉ có thể nhớ rõ cảnh đầu tiên của bộ phim khi hai người đàn ông quấn quít lấy nhau.
Xem xong phim, Đồng Dã thậm chí còn chẳng nhớ được tên hai người đàn ông đó.
Sau đó, vào một ngày cuối tuần, hắn trốn trong phòng mình xem lại bộ phim lần nữa, những sắc thái tràn đầy ám muội ấy như một con sông không đáy, cứ gõ vào trái tim ngây ngô của thiếu niên như những con sóng xô vào bờ.
Khi đó, Đồng Dã cũng không thể hiểu hoàn toàn tình cảm và cảm xúc mà bộ phim muốn truyền đạt, sau đó hắn cũng không xem lại lần nào nữa, chỉ là cảm thấy câu chuyện đằng sau bộ phim điện ảnh này là làn sóng ngầm mãnh liệt mà hắn chẳng bao giờ có thể lý giải nổi, dù không hiểu nhưng vẫn có thể chết chìm bên trong.
Âm thanh của phần mở đầu phim luôn khiến hắn hoa mắt chóng mắt, tựa như mỗi lần nghe thấy trước mặt hắn đều hiện lên cảnh quấn quýt của hai người đàn ông ấy.
Trước khi Vinh Hạ Sinh nhắc đến bộ phim này, Đồng Dã như đã quên hết mọi thứ về nó, nhưng một khi đối phương đã đề cập đến, ngay lập tức hắn đã có thể nhớ lại toàn bộ.
Vinh Hạ Sinh dời chiếc ghế dựa, hai người ngồi sóng vai trước máy tính.
Cửa phòng đóng chặt, rèm cũng được kéo xuống.
Ánh sáng trong phòng vô cùng tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính là nhấp nháy thay đổi.
Trước khi phim bắt đầu, Đồng Dã hỏi anh. “Phim này nói về cái gì thế?”
Vẻ mặt Vinh Hạ Sinh bình tĩnh nhìn màn hình máy tính, nhẹ giọng nói. “Lạc lối.”
“Hả?”
Vinh Hạ Sinh quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt “lạc lối” của Đồng Dã, cười nói. “Cậu tự xem rồi tự suy ngẫm đi.”
Sau đó, hai người không nói chuyện gì nữa, Vinh Hạ Sinh chăm chú nhìn màn hình, còn Đồng Dã thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh.
Giờ phút này, Đồng Dã cuối cùng cũng nhớ rõ tên của hai nam chính.
Khi Hà Bảo Vinh nói với Lê Diệu Huy rằng “Chúng ta hãy làm lại từ đầu đi”, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Đồng Dã cảm giác hình như hắn nhìn thấy Vinh Hạ Sinh khóc.
Phim ảnh của Vương Gia Vệ luôn là như vậy, cho dù bạn không nhớ rõ tình tiết hay không hiểu nội dung, bạn vẫn sẽ chìm đắm thật lâu trong cảm xúc nặng nề của bộ phim mà rất lâu cũng không thể thoát ra được.
Những khung cảnh liên tục xuất hiện, mỗi một đoạn “đối thoại kinh điển” đều nặng nề như tiếng thở dốc giãy giụa của một bệnh nhân nào đó.
Mỗi khi Đồng Dã nhìn về phía Vinh Hạ Sinh, hắn đều cảm thấy trong cơ thể của đối phương cũng mang theo một câu chuyện rực rỡ sâu nặng nào đó, bởi vì không ai có thể đi vào trái tim của anh, cho nên không ai có thể nhìn thấy lăng kính mơ hồ thật ảo kia, cũng như chẳng thể chạm tới vẻ đẹp cực hạn bên trong nó.
Như này, thật quá mê người.
Đồng Dã nuốt nước miếng, vào thời điểm Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy cùng nhau nhảy, hắn nhịn không được muốn tới gần Vinh Hạ Sinh.
Nhưng nhịn không được thì cũng phải nhịn.
Lê Diệu Huy nói: Cuối cùng thì tôi cũng đến thác nước rồi, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Bởi vì tôi luôn luôn cảm thấy, đáng nhẽ phải có hai người cùng đứng ở nơi này mới đúng.
Ánh mắt của Đồng Dã cuối cùng cũng rời từ Vinh Hạ Sinh trở lại màn hình, hắn nhẹ giọng nói. “Anh có muốn đi ngắm thác nước không?”
Vinh Hạ Sinh cười, hỏi. “Buenos Aires sao?”
(Buenos Aires: Thủ đô và là thành phố lớn nhất cũng như là thành phố cảng lớn nhất của Argentina. Thác nước được đề cập đến là Iguazu, thác nước nằm trên sông Iguazu, biên giới của bang Paraná của Brasil và tỉnh Misiones của Argentina, cũng là thác nước mà nhân vật Lê Diệu Huy đã đến trong phim.)
Bộ phim kết thúc, cuối cùng Lê Diệu Huy cũng đứng dưới thác nước, mà có những người thực sự đã bỏ qua nhau như vậy.
Lần này, điều khiến Đồng Dã ấn tượng nhất trong bộ phim lại chính là phần độc thoại cuối cùng –
Vào tháng 1 của năm 1997, cuối cùng tôi cũng đã đến được tận cùng của thế giới. Đây là ngọn hải đăng cực Nam tại Nam Mỹ, phía xa kia là Nam Cực. Bất giác tôi cảm thấy như đang trở về nhà, tuy rằng tôi đã cách bước chân của bọn họ rất xa, nhưng tại giờ phút này tôi lại cảm thấy thật gần. Tôi đã hứa rằng sẽ để lại những nỗi buồn của A Huy lại đây. Tôi không biết cậu đã nói gì vào tối hôm đó. Có lẽ máy ghi âm bị hỏng mất rồi, tôi chẳng nghe thấy gì trên băng cả, chỉ một vài âm thanh kỳ lạ tựa như tiếng ai đang khóc mà thôi.
Ngay khi phụ đề xuất hiện, Đồng Dã quay đầu sang nhìn Vinh Hạ Sinh, đôi mắt của đối phương đang đong đầy ánh trăng. Đồng Dã có thể chắc chắn đó là nước mắt, nhưng hắn vẫn nguyện ý gọi đó là ánh trăng.
“Vậy, bộ phim nói về cái gì, cậu có đáp án chưa?” Vinh Hạ Sinh cười nhạt quay đầu nhìn Đồng Dã.
Hai người đối diện với nhau làm Đồng Dã hoảng hốt trong nháy mắt.
Nước mắt không thể giết người.
Nhưng nước mắt lại có thể nhấn chìm sinh mệnh.
Đồng Dã nói. “Cũng đại khái rồi.”
“Có muốn nói không?”
Đồng Dã như muốn chơi xấu. “Không nói đâu, nói nhiều trước mắt anh tôi sợ bị bại lộ chỉ số thông minh.”
Vinh Hạ Sinh nở nụ cười, bộ phim cũng hoàn toàn kết thúc.
Bộ phim này nói về giấc mộng, nói về tận cùng của thế giới và một bến cảng ôn nhu, nói về cuộc đời phiêu bạc lưu lạc và nỗi niềm trở về.
Vòng đi vòng lại, hợp hợp tan tan.
Một niềm khao khát hạnh phúc, cuối cùng khi tỉnh lại, tất cả đều bị phủ đầy bằng những bụi bặm của ký ức.
Đồng Dã đứng lên duỗi cái eo lười biếng, sau đó như suy tư mà hỏi Vinh Hạ Sinh. “Anh cảm thấy đây là kết thúc có hậu hay không?”
Vinh Hạ Sinh đóng máy tính, kéo tấm rèm ra, đưa lưng về phía Đồng Dã nhìn bầu trời sao bên ngoài.
“Không buồn cũng chẳng vui.” Vinh Hạ Sinh nói. “Như cuộc đời vậy, chẳng có gì là tuyệt đối cả, tùy theo tâm trạng mới có thể nhìn ra kết thúc có đẹp hay không.”
“Vậy hiện tại anh cảm thấy đây là kết thúc như nào?”
Vinh Hạ Sinh nghĩ nghĩ rồi trả lời. “Một kết thúc thơ mộng.”
“… Nói cũng như không.” Đồng Dã cũng chẳng để ý phim có hay hay không, kết thúc có đẹp hay không, hắn không muốn những đáp án như thế.
Điều hắn muốn, đó là nhìn trộm được thế giới tinh thần của Vinh Hạ Sinh thông qua bộ phim này.
Nơi đó quá thần bí, làm cho hắn phải nhọc lòng.
“Chẳng thể nói nên lời được.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi chỉ cảm thấy là nên kết thúc như vậy, đến bước này rồi thì sẽ chẳng liên quan đến tôi nữa, cho dù là kết thúc bi kịch hay là vẫn đong đầy hy vọng thì cũng chẳng có một chút liên quan nào đến tôi cả.”
Vinh Hạ Sinh quay người dựa lưng vào cửa sổ, đối diện với Đồng Dã. “Cậu nhìn đi, tôi chính là người như vậy đấy, không tim không phổi, chỉ có thể bước tiếp theo dòng chảy của cuộc đời, chứ hoàn toàn không có ý nguyện khám phá những sinh mệnh xa lạ.”
Đồng Dã nghe ra một sự bi quan dày đặc như sương mù từ những lời này, hắn cau mày nói với Vinh Hạ Sinh. “Được rồi, tôi tạm thời nhận đáp án này vậy.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Sao lại tạm thời?”
“Để qua một thời gian nữa hai ta cùng nhau xem lại một lần, đến lúc đó hãy nhìn lại xem suy nghĩ của anh có thay đổi hay không.”
Vinh Hạ Sinh khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi về phía cửa.
“Anh đi đâu thế?” Đồng Dã khẩn trương đuổi theo.
Vinh Hạ Sinh. “Uống nước, sau đó tắm rửa và đi ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.