Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 24

Tần Tam Kiến

04/05/2021

Chương 24:

Đồng Dã không dám chắc liệu Vinh Hạ Sinh có hiểu rõ lời của mình không, nhưng hắn có thể khẳng định rằng hiện tại đối phương chẳng có ý nghĩ gì về vấn đề tình cảm với hắn.

Bị đả kích một chút, cái này là chắc chắn.

Nhưng từ xưa đến nay Đồng Dã vẫn luôn là người lạc quan, câu chuyện của hai người vừa mới bắt đầu, chút đả kích nho nhỏ này tính là gì đâu.

Vào khoảnh khắc rung động kia hắn đã biết Vinh Hạ Sinh là người như thế nào, nếu dễ dàng yêu thích ai đó quá thì Vinh Hạ Sinh đã không phải là Vinh Hạ Sinh.

Hai người cơm nước xong, Đồng Dã nói. “Anh muốn đi dạo nữa không? Hay là về nhà?”

Vinh Hạ Sinh chần chừ một chút, sau đó hỏi hắn. “Có tiện đến thư viện của các cậu một chút không?”

Đồng Dã cười. “Gì mà không tiện chứ, anh muốn thì chúng ta đi!”

Vinh Hạ Sinh cười. “Được.”

Đồng Dã cảm thấy rất xa lạ với thư viện của trường, hắn tới đó chẳng được mấy lần, trước đó là vì muốn viết lời bài hát mà định bổ sung thêm chút kiến thức văn học, nhưng đọc chưa đến vài trang hai mí mắt đã sắp đánh nhau đến nơi.

Nhưng mà cũng may, ít nhất hắn đã từng ghé qua cho nên khi dẫn Vinh Hạ Sinh đến đây sẽ không phải bối rối, trông cũng không giống một đứa học dốt chẳng bao giờ đặt chân đến thư viện.

Thư viện trong trường Đồng Dã phải quét thẻ sinh viên thì mới được vào, Vinh Hạ Sinh không có thẻ, tới cửa rồi lại quay qua nhìn Đồng Dã như đang cầu cứu.

Đồng Dã vô cùng thích mỗi khi Vinh Hạ Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt này, cảm giác bản thân mình cực kỳ đáng tin cậy với đối phương.

Thực ra có một vấn đề Đồng Dã vẫn luôn vướng mắc, đó là tuổi của hai người.

Không phải hắn để ý việc Vinh Hạ Sinh lớn hơn mình bảy tuổi, mà là lo lắng trong mắt Vinh Hạ Sinh mình lại chỉ như đứa nít ranh chẳng hiểu sự đời.

Đồng Dã vẫn luôn nghĩ Vinh Hạ Sinh sẽ cần một người có thể khiến anh toàn tâm toàn ý mà dựa vào, tuy rằng Vinh Hạ Sinh chưa bao giờ nói, cũng chẳng dễ dàng biểu lộ ra, nhưng Đồng Dã cảm thấy dường như anh cực kỳ mệt mỏi, tựa như anh đang phái gánh vác cả thế giới trên vai vậy.

Người như vậy chẳng cần một người bạn để cùng chơi đùa, mà cần một bờ vai vững chắc đáng tin cậy.

“Cho anh cái này.” Đồng Dã đưa thẻ sinh viên của mình cho Vinh Hạ Sinh, chính là chiếc thẻ có dán sticker “hotboy” kia. “Để tôi đi tìm thủ thư đăng ký.”

Vinh Hạ Sinh không tranh cùng hắn, trực tiếp nhận rồi quẹt thẻ đi vào.

Trường của Đồng Dã vô cùng “có tâm”, hành lang đối diện cửa có lắp một màn hình lớn, mỗi khi sinh viên quẹt thẻ, trên màn hình lớn sẽ hiện lên thông tin và ảnh chụp của sinh viên đó.

Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên nhìn thấy ảnh chụp của Đồng Dã trên màn hình lớn mà không nhịn nổi cười.

“Đừng cười, đừng cười!” Đồng Dã đăng ký xong mới tiến vào, hắn chạy chậm tới chỗ của Vinh Hạ Sinh, bất đắc dĩ nhìn ảnh thẻ của mình bị lộ ra. “Chụp hồi học cấp ba đấy.”

“Đẹp trai mà.”

“Anh đừng điêu.” Thời cấp ba quả thật Đồng Dã cũng rất đẹp trai, nhưng khi đó đang trong tuổi dậy thì cho nên hắn quyết không chịu để kiểu tóc đang thịnh hành khi đó. Kiểu tóc mọi người để đều khá dài, còn hắn thì không, hắn cạo hẳn đầu đinh.

Khi đó hắn cảm thấy mình ngầu vô cùng, nhưng giờ nhìn lại chỉ cảm thấy đầu như bị nhúng nước.

“Anh muốn xem sách gì?” Đồng Dã chuyển đề tài. “Lát nữa có thể dùng thẻ của tôi mà mượn, thế thì có thể mượn bốn năm quyển cùng lúc.”

“Trước tiên cứ đi xem đã.”

Sách trong nhà Vinh Hạ Sinh cũng đủ để anh đọc, dù có những quyển không mua được thì vẫn có thể đến thư viện thành phố, không nhất thiết phải mượn ở đây.

Nhưng anh lại có thói quen đó, tới nơi nào cũng phải đến thư viện xem một chút.



Đồng Dã ngoan ngoãn đi bên cạnh Vinh Hạ Sinh, đi theo anh từ phòng đọc tầng một.

Trường bọn họ là học viện âm nhạc, cho nên hầu hết sách đều liên quan đến chuyên ngành, chỉ có tầng năm là có sách văn học.

Hai người đi dạo từ tầng một đến tầng năm, Vinh Hạ Sinh đảo mắt qua từng dãy sách và những sinh viên đang đọc sách gần đó.

Tới tầng năm, Đồng Dã đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn liền bắt lấy cổ tay Vinh Hạ Sinh, nói. “Anh lại đây, tôi cho anh xem cái này.”

Vinh Hạ Sinh ngạc nhiên đi về phía hắn, sau đó tùy ý để cho đối phương kéo mình đến tận trong cùng của kệ sách.

Đồng Dã tìm kiếm trong hai kệ sách tận cùng một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cuốn sách mình muốn cho Vinh Hạ Sinh xem kia.

“Cậu muốn tìm gì vậy?” Vinh Hạ Sinh hỏi.

Đồng Dã tiếc nuối nói. “Trước kia tôi có đọc một cuốn sách về Sagan và Sartre, anh có biết không?”

Vinh Hạ Sinh gật gật đầu.

“Sagan từng viết cho Sartre một bức thư tình, trong đó có một câu tôi cực kỳ thích.”

Chính là câu: Ở thế kỷ đã vốn điên cuồng, vô nhân tính, đồi bài này, ấy vậy mà anh vẫn thanh tỉnh, ôn nhu, không nhiễm một hạt bụi trần.

(“Love Letter to Jean-Paul Sartre”: Một chương trong cuốn tự truyện “With Fondest Regards” của tiểu thuyết gia người Pháp Françoise Sagan, trong đó bà viết về khoảng thời gian ngắn ngủi của bà và thể hiện tình cảm, sự ngưỡng mộ, tôn trọng, tin tưởng với nhà triết học và nhà văn Jean-Paul Sartre)

Đồng Dã muốn tìm cuốn sách kia và chỉ cho Vinh Hạ Sinh câu này, bởi vì ấn tượng đầu tiên của hắn về Vinh Hạ Sinh chính là “thanh tỉnh, ôn nhu, không nhiễm một hạt bụi trần”.

Nhưng thật đáng tiếc.

Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái, sau đó đầu ngón tay tùy ý gõ nhẹ lên những cuốn sách, nhẹ giọng nói. “Hình như là tôi biết chương sách đó.”

Đồng Dã thấy hơi vui vẻ. “Anh biết sao?”

Vinh Hạ Sinh gật gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa.

Khi hai người rời khỏi thư viện trên tay Vinh Hạ Sinh cầm hai quyển sách, nói đến cũng thú vị, đây là hai cuốn anh đã tìm rất lâu rồi chưa mua được, lại không thể mượn được trong thư viện thành phố, thế mà lại có thể tìm thấy ở trong thư viện của học viện âm nhạc.

Hai cuốn sách này đã được xuất bản rất lâu rồi, bìa sách đã không còn hoàn toàn nguyên vẹn, trang giấy bên trong cũng đã ố vàng, nhưng Vinh Hạ Sinh lại cầm nó tựa như đang ôm trong mình bảo bối vậy.

Đồng Dã rất thích nhìn dáng vẻ cầm sách của Vinh Hạ Sinh, cả người anh tỏa ra khí chất thư hương cấm dục khiến cho thanh âm của Đồng Dã cũng nghẹn lại.

Trời bên ngoài đã tối, hai người họ đạp lên ánh đèn đường mờ ảo trên sân trường đi về phía cổng nhỏ của học viện. Mỗi khi ánh sáng chiếu lên người Vinh Hạ Sinh, hắn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt cùng với đường xương quai hàm, thậm chí vài sợi tóc phất phơ bay lên khi có cơn gió thổi qua cũng làm Đồng Dã phải mê đắm.

Mới quen được mấy ngày, Đồng Dã kinh ngạc phát hiện ra thế mà hắn đã si mê người bên cạnh đến mức này.

Hắn có thể liệt kê nguyên một rổ những điều đặc biệt về Vinh Hạ Sinh, ngoại trừ ôn nhu, bình thản, còn có cả sự trầm tĩnh mà chẳng ai có thể đánh vỡ được. Ở cái thế giới quá nóng nảy này, đây là sự trầm tĩnh không phải ai cũng có. Đối với Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh như một người đã trải qua một khoảng thời gian tu hành, mà trong quãng thời gian đó, anh có thể điều khiển ngàn sông vạn núi, có thể đọc được trăm ngàn suy nghĩ, có thể nắm lấy mọi khổ ải của thế gian và nhân tâm của người trần để trở thành vị thần tiên không bi không hỉ mang theo tâm thái thong dong bình thản.

Vinh Hạ Sinh mang một loại vẻ đẹp siêu việt, đó không phải là kiểu giả vờ thanh cao, mà là khí chất tỏa ra từ tận trong xương cốt.

Người như vậy, quả là động lòng người.

Đồng Dã đang lên kế hoạch viết một bài hát vì anh, nhưng hắn cũng hiểu được, mọi âm thanh, mọi từ ngữ, đều chẳng thể nào bằng một phần nhỏ vẻ đẹp của đối phương.

“Bây giờ có vẻ hơi khó bắt xe.” Hai người ra đến ngoài cổng nhỏ rồi đứng ở bên đường.

Đi qua đi lại đều là xe riêng, thỉnh thoảng lại có một chiếc taxi đã có khách vụt qua.

“Không sao.” Đồng Dã nói. “Chờ cũng được, coi như hai chúng ta đứng ngắm cảnh đêm ở đây.”



Vinh Hạ Sinh cười hắn tính tình tích cực, Đồng Dã nói. “Tôi thế nào cũng được hết.”

Chẳng qua khi hai người ngắm “cảnh đêm” chưa lâu lắm, một chiếc Bentley đã dừng trước mặt họ.

Đồng Dã vừa muốn mắng vài câu với Vinh Hạ Sinh về việc năm nay Bentley ra nhiều mẫu xe màu đen thì thấy cửa sổ xe mở ra, bên trong xuất hiện một khuôn mặt khá quen mắt.

“Trùng hợp vậy sao?” Thẩm Yển cười nhìn về phía Vinh Hạ Sinh. “Các cậu đứng vẫy xe ở đây à?”

Đồng Dã đi lên phía trước nửa bước, nhưng lại không ngăn được tầm mắt đối phương nhìn về phía Vinh Hạ Sinh.

Hắn giành nói trước. “Đúng là xui vậy đó, bị anh đụng xe nên giờ bọn tôi chỉ có thể đứng đây lạnh lẽo vẫy xe.”

Thẩm Yển xấu hổ cười với hắn, sau đó lại nói với Vinh Hạ Sinh. “Dù sao tôi cũng đang rảnh, để tôi đưa hai người về.”

Vinh Hạ Sinh vốn không nhớ rõ người này, nếu không phải Đồng Dã nhắc đến chuyện đụng xe thì anh cũng không nhận ra đối phương.

Trước kia Vinh Hạ Sinh là kiểu đã gặp qua là không bao giờ quên, người anh đã từng gặp dù chỉ thoáng qua chưa từng nói chuyện cũng có thể khiến anh nhớ kỹ khuôn mặt, nhưng mấy năm gần đây không rõ có phải vì tiếp xúc với quá ít người không, cả ngày nhốt mình trong nhà khiến cho trí nhớ của anh bị giảm sút, chuyện vừa xảy ra hai ngày trước mà hôm nay anh đã không nhận ra người ta.

“Không cần.”

Không chờ Vinh Hạ Sinh từ chối, Đồng Dã đã mở miệng trước. “Bọn tôi đang ngắm cảnh đêm ở đây, khá là lãng mạn đấy, không cần anh nhọc lòng.”

Thẩm Yển nhìn hai người như đánh giá một chút, tựa hồ có gì nghẹn ở cổ, muốn nói rồi lại thôi.

Nếu là người khác, có lẽ Đồng Dã sẽ hỏi thăm người ta muốn nói gì cho người ta thoải mái, nhưng đối phương là Thẩm Yển, là tình địch Đồng Dã tự nhận định, mà nhân từ đối với tình địch thì chính là tàn nhẫn đối với mình.

“Bên kia có xe trống kìa.”

Khi Đồng Dã còn đang suy nghĩ miên man trong đầu, Vinh Hạ Sinh đột nhiên kéo tay áo hắn.

Đồng Dã chạy nhanh tới vẫy cho chiếc taxi dừng lại.

Vinh Hạ Sinh nhìn Thẩm Yển, trên mặt treo nụ cười vừa khách khí vừa xa cách. “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng chúng tôi vẫy được xe rồi, không phiền anh nữa, tạm biệt.”

Đồng Dã cười nhún nhún vai về phía Thẩm Yển nói một câu “Chào”, sau đó theo Vinh Hạ Sinh rời đi.

Đồng Dã đắc ý, hắn có cảm giác mình vừa thắng trận, lúc này hắn như kỵ sĩ cứu hoàng tử ra khỏi bàn tay của ác long, dựa theo phát triển của kịch bản thì từ nay về sau, hoàng tử và kỵ sĩ sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Hắn ngồi trên taxi cùng Vinh Hạ Sinh, vừa mới ngồi xuống điện thoại đã vang lên, một tin nhắn WeChat được gửi tới.

Thẩm Yển: Vừa rồi quên hỏi cậu, xe cậu khi nào thì sửa xong? Có muốn tôi đưa cậu đi lấy xe không?

Đồng Dã nhanh chóng chỉnh hướng màn hình điện thoại, sợ bị Vinh Hạ Sinh nhìn thấy.

Hắn nhớ rõ lần trước mình đã chặn người này rồi cơ mà, chẳng lẽ WeChat ngáo à?

Thẩm Yển này cũng không thông minh lắm nhỉ, thế mà lại không phát hiện ra người y liên lạc lại chẳng phải Vinh Hạ Sinh, Đồng Dã cũng chẳng ham chiến, vốn muốn chặn luôn, nhưng nghĩ nghĩ một chút rồi lại trả lời: Không cần, tôi với bạn trai sẽ đi cùng nhau.

Sau đó block luôn.

“Gì mà vui vẻ vậy?” Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn hắn.

Đồng Dã nhịn cười đến muốn nội thương, hắn cắn môi lắc lắc đầu, mơ hồ nói. “Không sao, chỉ là nghĩ đến món lẩu cay hôm nay quá ngon liền muốn cười.”

Vinh Hạ Sinh. “… Thật à?”

Đồng Dã gật đầu liên tục, nghiêm trang nói xạo. “Đúng rồi, trước đến nay tôi chưa ăn bữa lẩu cay ngon như thế bao giờ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook