Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Chương 31
Tần Tam Kiến
04/05/2021
Chương 31:
“Thế nào?” Đồng Dã gần như gạt đám người ra để chạy về tìm Vinh Hạ Sinh.
Màn biểu diễn chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hắn cầm lấy bình rượu trên bàn tu một ngụm lớn, rồi mong chờ nhìn người trước mặt trả lời.
Vinh Hạ Sinh đưa khăn giấy cho hắn lau mồ hôi. “Hay lắm.”
Đồng Dã cười, vừa nhướn mày vừa lau đi mồ hôi bên thái dương. “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai lắm.” Vinh Hạ Sinh khúc khích cười nhìn hắn, không ki bo một câu khích lệ.
Đồng Dã rất thích nghe Vinh Hạ Sinh khen mình, cho dù là lịch sự khách sao hay khen ngợi chân thành cũng đều thích.
Chỉ cần là do Vinh Hạ Sinh nói, tất cả đều có thể khiến hắn vui vẻ một thời gian dài.
Những người khác trong ban nhạc cũng đã trở lại, giọng ca chính còn cầm theo cả số điện thoại của một cô gái. Đối với loại hành vi này từ trước đến nay Đồng Dã vẫn thường khịt mũi khinh thường, nhưng giọng ca chính nói. “Tinh thần rock and roll của tôi chính là: Âm nhạc, sân khấu và con gái.”
Đồng Dã kệ cậu ta, dù sao mọi người ai cũng biết rõ rằng ban nhạc này của bọn họ chẳng thể nào tồn tại cả đời.
Mọi người bước tới rồi ngồi về vị trí cũ.
Tưởng Tức nhìn thấy hộp thuốc trên bàn bèn sửng sốt một chút, sau đó lặng lẽ bỏ vào trong túi quần mình.
Đồng Dã ở đằng kia vẫn đang hưng phấn bình luận với mọi người về màn biểu diễn lúc nãy cho nên không để ý động tác của Tưởng Tức, nhưng Vinh Hạ Sinh an tĩnh ngồi uống nước ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng.
Tưởng Tức và anh liếc nhìn nhau, cũng chẳng ai nhiều lời.
Khi đám người rời khỏi quán bar thì đã là 12 giờ, cánh cửa vừa mở ra gió lạnh bên ngoài đã gào thét tập kích bọn họ.
Đồng Dã thấy Vinh Hạ Sinh rụt rụt cổ lại rồi đưa tay kéo cao cổ áo khoác lên.
Hắn vòng sang phía bên kia của Vinh Hạ Sinh, như có như không chắn gió giúp anh.
Trừ Đồng Dã đi theo Vinh Hạ Sinh về nhà, những người còn lại đều ở trọ trong trường học, Vinh Hạ Sinh nói. “Cũng tiện đường, để tôi đưa các cậu về. Nhưng mà nhiều người thế này không vừa một xe, có lẽ phải gọi thêm một xe khác nữa.”
“Không cần đâu.” Tưởng Tức nói. “Tôi gọi xe rồi, chắc là đang tới.”
Y nhìn thoáng qua điện thoại. “Còn hai phút nữa, bọn tôi vào trong đợi một lát, hai người cứ đi trước đi, trên đường lái xe cẩn thận.”
Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã như đang đợi hắn quyết định.
Thật ra Đồng Dã cảm thấy không có vấn đề gì, hắn phất tay với mấy người Tưởng Tức, sau đó dùng bả vai huých Vinh Hạ Sinh. “Đi nào đi nào, lạnh quá.”
Gió lạnh luồn vào trong theo cổ áo, Đồng Dã cảm thấy trong bụng mình cũng toàn hơi lạnh cả rồi.
Bình thường mỗi khi ra cửa Vinh Hạ Sinh đều làm công tác giữ ấm cực kỳ tốt, không giống với thiếu niên Đồng Dã chỉ cần phong độ chứ không cần ấm, đối với Vinh Hạ Sinh mà nói thì đẹp hay không đẹp chẳng phải chuyện quan trọng, cứ gọn gàng mà ấm áp mới là điều phải để ý đầu tiên.
Nhưng hôm nay khi đến đây Vinh Hạ Sinh lại để khăn quàng ở trong xe, bây giờ gió thổi tới cảm thấy như bị từng mảnh dao nhỏ cứa lên mặt.
Anh cũng vẫy tay với hội Tưởng Tức, sau đó dựng cổ áo lên vùi mặt vào rồi cúi đầu bước nhanh theo Đồng Dã.
Trời lạnh, xe đậu ở bên ngoài vài tiếng đồng hồ, khi ngồi vào chỉ chắn được chút gió chứ cũng chẳng ấm áp thêm được tí nào.
Vinh Hạ Sinh nhanh tay mở điều hòa rồi ngồi chà sát hai bàn tay đông cứng.
“Đúng rồi.” Vinh Hạ Sinh đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, xoay người qua ghế sau lấy một cái túi giấy. “Cho cậu này.”
Một túi giấy màu đen vuông vức, ở giữa in một chiếc logo nhỏ.
Đồng Dã sửng sốt một chút, trước khi đưa tay nhận lấy còn nghi hoặc nhìn vào bên trong.
“Khăn quàng cổ?” Đồng Dã vui vẻ đến cả đôi mắt cũng sáng lên. “Anh tặng tôi sao?”
Hắn nhận lấy, nhấc từ trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ.
Khăn len sợi mềm mại còn mang theo chút hương thơm nhàn nhạt.
Đồng Dã vừa choàng khăn lên cổ vừa hưng phấn hỏi như đứa trẻ được nhận lì xì. “Đây là quà Giáng Sinh ư? Nhưng vẫn còn sớm mà.”
“Không phải.” Vinh Hạ Sinh khởi động xe. “Chỉ là thấy cho nên tiện tay mua.”
Anh cảm thấy hơi ngượng.
Vinh Hạ Sinh chưa từng có kinh nghiệm tặng quà cho người khác trực tiếp cho nên bây giờ anh thấy hơi ngượng khi phải đối diện với Đồng Dã. Khi đó anh chỉ nghĩ rằng Đồng Dã sẽ cần, cho nên mới không nghĩ thêm nhiều mà mua ngay lập tức.
Bây giờ lại đột nhiên cảm thấy hình như hơi mờ ám.
Mờ ám.
Tim anh đột nhiên hẫng một nhịp.
Anh không thích từ này cho lắm.
Từ nhỏ đến lớn các mối quan hệ của Đồng Dã đều tốt, quà được nhận cũng nhiều chẳng thể đếm được, nhưng từ khi nhận được chiếc khăn len màu đen này, ngày nào hắn cũng mang theo, đến cả lúc ngủ gật trong giờ học cũng phải dùng làm gối đầu.
Đây là quà Vinh Hạ Sinh tặng.
Chú nhỏ có thể đánh văng toàn bộ thế giới kia ấy vậy mà lại mở ra một cánh cửa sổ cho hắn, tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể đi vào được nhưng ít ra thỉnh thoảng cũng có thể nhìn trộm thế giới của người ấy một chút.
Đúng như Tưởng Tức nói, “Chó Săn” không được mời biểu diễn nữa.
Mấy người trong ban nhạc thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm và nói chuyện phiếm, giọng ca chính không biết chuyện gì mà nói với Tưởng Tức. “Anh Tức, anh hỏi anh Bùi chút xem, cuối năm mấy suất diễn ở livehouse chắc là nhiều lắm đó, cho bọn này xin tí không khí náo nhiệt với.”
Bọn họ đều không ngóng chờ việc nổi tiếng và kiếm tiền, họ chỉ đơn giản là thích được đứng trên sân khấu.
Tưởng Tức hiểu rõ, nhưng lại không thể nói thành lời.
“Gần đây anh ta bận.” Tưởng Tức nói. “Để nói sau đi.”
Đồng Dã nhìn ra được Tưởng Tức có mâu thuẫn với anh Bùi. Việc mâu thuẫn gượng gạo này bọn họ là người ngoài, cho nên cũng không tiện hỏi.
Đồng Dã ngắt lời. “Sắp đến cuối kỳ rồi, kể cả có được mời thì chúng ta cũng phải cân nhắc nữa.”
Giọng ca chính mếu máo khảy mấy hạt cơm trong bát, hơi không thoải mái nói. “Tại tôi thấy chúng ta không còn nhiều thời gian nữa mà, Tiểu Tứ nửa cuối năm sau đi nước ngoài rồi.”
Năm người bọn họ, vài người thậm chí còn chẳng thể ở trường vào năm cuối, “Chó Săn” này cũng coi như đi đến hồi kết.
“Xời, không phải vẫn còn nửa đầu năm đó sao.” Đồng Dã cố tỏ vẻ lạc quan, thực ra thì không muốn lạc quan thì cũng phải lạc quan, dù sao ít nhất cũng phải có người khuấy động không khí. Hắn rót rượu cho mọi người, nói. “Mấy hôm trước tôi nghe nói khoa chúng ta muốn tổ chức tiệc cuối năm đó, chắc chắn sẽ có năn phút cho “Chó Săn” chúng ta.”
Hắn rót rượu cho mọi người, Tưởng Tức chỉ nhìn hắn không nói gì.
Bữa cơm này khiến mọi người đều không quá thoải mái trong lòng, khi Đồng Dã gọi xe về nhà, hắn đứng bên ngoài xoa xoa mặt một lúc rồi mới mở cửa bước vào.
Hắn muốn rũ hết những phiền muộn ở bên ngoài, không muốn mang chúng đến gần chú nhỏ nhà mình.
Khi Đồng Dã vào nhà đã hơn 10 giờ tối, trong nhà tối đen như mực, đèn không bật mà cũng chẳng có tiếng động gì.
Hắn cảm thấy kì quái, rõ ràng chưa nghe thấy Vinh Hạ Sinh bảo muốn ra ngoài.
Hắn bật đèn ở huyền quan, thay giày ra, bước hai bước vào nhà rồi đột nhiên bật cười.
Trên sofa là một người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển ôm một chú mèo con nằm ngủ ngon lành.
Đồng Dã không mở đèn phòng khách lên, hắn nhẹ chân nhẹ tay đi về phía đó, ngồi xổm xuống bên cạnh sofa.
Tấm rèm ngoài ban công phòng khách vẫn được kéo lên, hắn lén lút ngắm nhìn gương mặt của Vinh Hạ Sinh nương nhờ ánh trăng.
Thật gầy.
Vẫn là dáng vẻ tiều tụy ốm yếu, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh.
Thật trắng.
Có thể so sánh với ánh trăng, thậm chí còn sáng hơn cả chúng.
Thật xinh đẹp.
Độ cong từ khóe mắt đuôi mày cho đến môi đều như được thiết kế riêng theo sự si mê của Đồng Dã.
Thật thíc.
Từ bề ngoại đơn độc cho đến nội tâm mềm mại, Đồng Dã chẳng thể chống cự lại bất cứ điều gì.
Hắn muốn sờ vào Vinh Hạ Sinh, muốn hôn Vinh Hạ Sinh, muốn được như mèo con mà dán mặt vào trong lòng anh.
Tầm mắt Đồng Dã chậm rãi lướt xuống dưới, dừng lại ở bàn tay đang ôm lấy mèo con.
Không thể sờ mặt, nếu lén lút cầm tay chắc là không sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, Đồng Dã cảm thấy bản thân thật xấu xa, thế mà lại đi chiếm tiện nghi của người ta.
Năm lần bày lượt hắn giơ tay lên, nhưng cuối cùng cũng đều từ bỏ.
Không được, hắn cảm thấy bản thân như vậy sẽ làm dơ bẩn Vinh Hạ Sinh.
Hắn muốn đến một ngày đối phương sẽ cam tâm tình nguyện cùng hắn tay trong tay, là kiểu mười ngón đan vào nhau, là kiểu cả đời chẳng bao giờ buông tay.
Hắn cứ ngồi trên thảm ngắm nhìn người kia ngủ, cũng chẳng biết nhìn đến bao lâu, tóm lại là hắn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên khiến Đồng Dã nhảy dựng lên, cùng lúc còn đánh thức cả một người một mèo.
Đồng Dã nhanh chóng tắt tiếng, nhìn thoáng qua mới biết thế mà lại là cha mình.
Hắn đứng lên, thậm chí còn không kịp nói lời xin lỗi với Vinh Hạ Sinh, cầm điện thoại chạy thẳng vào phòng ngủ.
“Tối muộn thế cha còn gọi con làm gì?” Đồng Dã đóng kín cửa, nhỏ giọng oán giận.
“Giờ này con cũng chưa ngủ, gọi thì làm sao?” Thầy Đồng nghe thấy con trai mình trách móc, bản thân cũng trách lại. “Cuống lên như thế là muốn giấu cái gì?”
“Đâu, không có gì, con chỉ hỏi thế thôi, ngài bớt giận.” Đồng Dã nói. “Thầy Đồng có chỉ thị gì à?”
“Chẳng có chỉ thị gì cả, vừa rồi mẹ con đột nhiên hỏi ta về chuyện con tìm phòng.”
Tháng 10 Đồng Dã chuyển đến, bây giờ đã hơn một tháng, khi ấy dọn ra ngoài quá vội cho nên trong lúc cấp thiết chưa tìm được phòng ở mới phải đến ở nhờ nhà Vinh Hạ Sinh.
Sau đó thầy Đồng liên tục thúc giục hắn đi tìm phòng, tiền thuê nhà đều đã chuyển qua, nhưng Đồng Dã có ý đồ riêng cho nên không hề động chân động tay đi tìm.
“Giờ tìm cũng không tiện.” Đồng Dã bịa chuyện. “Sắp nghỉ đông rồi, người ta thuê một căn bao giờ cũng là thuê nửa năm một năm, con thuê lâu dài nhưng tự dưng để trống kì nghỉ đông có phải là lãng phí không. Mà nếu thuê có một hai tháng thì chủ nhà cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Cho nên bây giờ không tiện thật.”
Thầy Đồng nghe vậy xong cũng cảm thấy có lý.
Tết Âm lịch năm nay đến sớm vào cuối tháng 1, mà hơn một tháng nữa đám sinh viên Đồng Dã đã bắt đầu nghỉ đông.
“Hạ Sinh đâu? Ngủ rồi à?” Thầy Đồng đột nhiên hỏi đến Vinh Hạ Sinh. “Cả ngày nghịch ngợm như thế có làm phiền người ra không?”
“… Cha, con là con ruột hay con ghẻ thế?” Đồng Dã nói. “Đã hơn hai mươi rồi còn dùng từ “nghịch ngợm” để tả, cha không thấy sai sai à?”
“Đừng nói nhảm mấy cái đó với cha. Dù sao thì liệu mà tìm phòng ở đi, được thì ở mà không được thì đợi thêm chút. Mà tốt nhất là nên nói chuyện tử tế với cậu bạn cùng phòng kia đi, hiểu lầm kiểu gì mà cứ phải gay gắt đến thế?” Thầy Đồng nói với hắn. “Tuổi còn trẻ, chẳng biết khoan dung là gì cả.”
“Khoan dung? Con không có khái niệm đó với mấy đứa ngốc.” Đồng Dã nói. “Muộn rồi, con không nói chuyện với cha nữa đâu, con đi ngủ đây.”
Hắn làm ra vẻ mà ngáp một cái.
“Được rồi, đi ngủ sớm đi, đừng thêm phiền cho Hạ Sinh nữa. Ngày mai cha gọi cho cậu ấy, xin cho con ở nhờ thêm hai tháng nữa.”
Đồng Dã cười khúc khích, cúp điện thoại trong sự thỏa mãn.
Nói chuyện xong, hắn mở cửa phòng ló đầu ra thấy Vinh Hạ Sinh đang cầm cốc nhìn mèo uống nước.
“Ngại quá, đánh thức anh dậy rồi.” Đột nhiên trong đầu Đồng Dã nảy ra một kế, nói với anh. “Cha tôi gọi điện hỏi tôi tìm phòng ở đến đâu rồi.”
Quả nhiên Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Đồng Dã nói. “Cha thúc giục tôi nhanh dọn ra ngoài, nói là sợ tôi làm phiền anh.”
“Thế nào?” Đồng Dã gần như gạt đám người ra để chạy về tìm Vinh Hạ Sinh.
Màn biểu diễn chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hắn cầm lấy bình rượu trên bàn tu một ngụm lớn, rồi mong chờ nhìn người trước mặt trả lời.
Vinh Hạ Sinh đưa khăn giấy cho hắn lau mồ hôi. “Hay lắm.”
Đồng Dã cười, vừa nhướn mày vừa lau đi mồ hôi bên thái dương. “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai lắm.” Vinh Hạ Sinh khúc khích cười nhìn hắn, không ki bo một câu khích lệ.
Đồng Dã rất thích nghe Vinh Hạ Sinh khen mình, cho dù là lịch sự khách sao hay khen ngợi chân thành cũng đều thích.
Chỉ cần là do Vinh Hạ Sinh nói, tất cả đều có thể khiến hắn vui vẻ một thời gian dài.
Những người khác trong ban nhạc cũng đã trở lại, giọng ca chính còn cầm theo cả số điện thoại của một cô gái. Đối với loại hành vi này từ trước đến nay Đồng Dã vẫn thường khịt mũi khinh thường, nhưng giọng ca chính nói. “Tinh thần rock and roll của tôi chính là: Âm nhạc, sân khấu và con gái.”
Đồng Dã kệ cậu ta, dù sao mọi người ai cũng biết rõ rằng ban nhạc này của bọn họ chẳng thể nào tồn tại cả đời.
Mọi người bước tới rồi ngồi về vị trí cũ.
Tưởng Tức nhìn thấy hộp thuốc trên bàn bèn sửng sốt một chút, sau đó lặng lẽ bỏ vào trong túi quần mình.
Đồng Dã ở đằng kia vẫn đang hưng phấn bình luận với mọi người về màn biểu diễn lúc nãy cho nên không để ý động tác của Tưởng Tức, nhưng Vinh Hạ Sinh an tĩnh ngồi uống nước ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng.
Tưởng Tức và anh liếc nhìn nhau, cũng chẳng ai nhiều lời.
Khi đám người rời khỏi quán bar thì đã là 12 giờ, cánh cửa vừa mở ra gió lạnh bên ngoài đã gào thét tập kích bọn họ.
Đồng Dã thấy Vinh Hạ Sinh rụt rụt cổ lại rồi đưa tay kéo cao cổ áo khoác lên.
Hắn vòng sang phía bên kia của Vinh Hạ Sinh, như có như không chắn gió giúp anh.
Trừ Đồng Dã đi theo Vinh Hạ Sinh về nhà, những người còn lại đều ở trọ trong trường học, Vinh Hạ Sinh nói. “Cũng tiện đường, để tôi đưa các cậu về. Nhưng mà nhiều người thế này không vừa một xe, có lẽ phải gọi thêm một xe khác nữa.”
“Không cần đâu.” Tưởng Tức nói. “Tôi gọi xe rồi, chắc là đang tới.”
Y nhìn thoáng qua điện thoại. “Còn hai phút nữa, bọn tôi vào trong đợi một lát, hai người cứ đi trước đi, trên đường lái xe cẩn thận.”
Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã như đang đợi hắn quyết định.
Thật ra Đồng Dã cảm thấy không có vấn đề gì, hắn phất tay với mấy người Tưởng Tức, sau đó dùng bả vai huých Vinh Hạ Sinh. “Đi nào đi nào, lạnh quá.”
Gió lạnh luồn vào trong theo cổ áo, Đồng Dã cảm thấy trong bụng mình cũng toàn hơi lạnh cả rồi.
Bình thường mỗi khi ra cửa Vinh Hạ Sinh đều làm công tác giữ ấm cực kỳ tốt, không giống với thiếu niên Đồng Dã chỉ cần phong độ chứ không cần ấm, đối với Vinh Hạ Sinh mà nói thì đẹp hay không đẹp chẳng phải chuyện quan trọng, cứ gọn gàng mà ấm áp mới là điều phải để ý đầu tiên.
Nhưng hôm nay khi đến đây Vinh Hạ Sinh lại để khăn quàng ở trong xe, bây giờ gió thổi tới cảm thấy như bị từng mảnh dao nhỏ cứa lên mặt.
Anh cũng vẫy tay với hội Tưởng Tức, sau đó dựng cổ áo lên vùi mặt vào rồi cúi đầu bước nhanh theo Đồng Dã.
Trời lạnh, xe đậu ở bên ngoài vài tiếng đồng hồ, khi ngồi vào chỉ chắn được chút gió chứ cũng chẳng ấm áp thêm được tí nào.
Vinh Hạ Sinh nhanh tay mở điều hòa rồi ngồi chà sát hai bàn tay đông cứng.
“Đúng rồi.” Vinh Hạ Sinh đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, xoay người qua ghế sau lấy một cái túi giấy. “Cho cậu này.”
Một túi giấy màu đen vuông vức, ở giữa in một chiếc logo nhỏ.
Đồng Dã sửng sốt một chút, trước khi đưa tay nhận lấy còn nghi hoặc nhìn vào bên trong.
“Khăn quàng cổ?” Đồng Dã vui vẻ đến cả đôi mắt cũng sáng lên. “Anh tặng tôi sao?”
Hắn nhận lấy, nhấc từ trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ.
Khăn len sợi mềm mại còn mang theo chút hương thơm nhàn nhạt.
Đồng Dã vừa choàng khăn lên cổ vừa hưng phấn hỏi như đứa trẻ được nhận lì xì. “Đây là quà Giáng Sinh ư? Nhưng vẫn còn sớm mà.”
“Không phải.” Vinh Hạ Sinh khởi động xe. “Chỉ là thấy cho nên tiện tay mua.”
Anh cảm thấy hơi ngượng.
Vinh Hạ Sinh chưa từng có kinh nghiệm tặng quà cho người khác trực tiếp cho nên bây giờ anh thấy hơi ngượng khi phải đối diện với Đồng Dã. Khi đó anh chỉ nghĩ rằng Đồng Dã sẽ cần, cho nên mới không nghĩ thêm nhiều mà mua ngay lập tức.
Bây giờ lại đột nhiên cảm thấy hình như hơi mờ ám.
Mờ ám.
Tim anh đột nhiên hẫng một nhịp.
Anh không thích từ này cho lắm.
Từ nhỏ đến lớn các mối quan hệ của Đồng Dã đều tốt, quà được nhận cũng nhiều chẳng thể đếm được, nhưng từ khi nhận được chiếc khăn len màu đen này, ngày nào hắn cũng mang theo, đến cả lúc ngủ gật trong giờ học cũng phải dùng làm gối đầu.
Đây là quà Vinh Hạ Sinh tặng.
Chú nhỏ có thể đánh văng toàn bộ thế giới kia ấy vậy mà lại mở ra một cánh cửa sổ cho hắn, tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể đi vào được nhưng ít ra thỉnh thoảng cũng có thể nhìn trộm thế giới của người ấy một chút.
Đúng như Tưởng Tức nói, “Chó Săn” không được mời biểu diễn nữa.
Mấy người trong ban nhạc thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm và nói chuyện phiếm, giọng ca chính không biết chuyện gì mà nói với Tưởng Tức. “Anh Tức, anh hỏi anh Bùi chút xem, cuối năm mấy suất diễn ở livehouse chắc là nhiều lắm đó, cho bọn này xin tí không khí náo nhiệt với.”
Bọn họ đều không ngóng chờ việc nổi tiếng và kiếm tiền, họ chỉ đơn giản là thích được đứng trên sân khấu.
Tưởng Tức hiểu rõ, nhưng lại không thể nói thành lời.
“Gần đây anh ta bận.” Tưởng Tức nói. “Để nói sau đi.”
Đồng Dã nhìn ra được Tưởng Tức có mâu thuẫn với anh Bùi. Việc mâu thuẫn gượng gạo này bọn họ là người ngoài, cho nên cũng không tiện hỏi.
Đồng Dã ngắt lời. “Sắp đến cuối kỳ rồi, kể cả có được mời thì chúng ta cũng phải cân nhắc nữa.”
Giọng ca chính mếu máo khảy mấy hạt cơm trong bát, hơi không thoải mái nói. “Tại tôi thấy chúng ta không còn nhiều thời gian nữa mà, Tiểu Tứ nửa cuối năm sau đi nước ngoài rồi.”
Năm người bọn họ, vài người thậm chí còn chẳng thể ở trường vào năm cuối, “Chó Săn” này cũng coi như đi đến hồi kết.
“Xời, không phải vẫn còn nửa đầu năm đó sao.” Đồng Dã cố tỏ vẻ lạc quan, thực ra thì không muốn lạc quan thì cũng phải lạc quan, dù sao ít nhất cũng phải có người khuấy động không khí. Hắn rót rượu cho mọi người, nói. “Mấy hôm trước tôi nghe nói khoa chúng ta muốn tổ chức tiệc cuối năm đó, chắc chắn sẽ có năn phút cho “Chó Săn” chúng ta.”
Hắn rót rượu cho mọi người, Tưởng Tức chỉ nhìn hắn không nói gì.
Bữa cơm này khiến mọi người đều không quá thoải mái trong lòng, khi Đồng Dã gọi xe về nhà, hắn đứng bên ngoài xoa xoa mặt một lúc rồi mới mở cửa bước vào.
Hắn muốn rũ hết những phiền muộn ở bên ngoài, không muốn mang chúng đến gần chú nhỏ nhà mình.
Khi Đồng Dã vào nhà đã hơn 10 giờ tối, trong nhà tối đen như mực, đèn không bật mà cũng chẳng có tiếng động gì.
Hắn cảm thấy kì quái, rõ ràng chưa nghe thấy Vinh Hạ Sinh bảo muốn ra ngoài.
Hắn bật đèn ở huyền quan, thay giày ra, bước hai bước vào nhà rồi đột nhiên bật cười.
Trên sofa là một người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển ôm một chú mèo con nằm ngủ ngon lành.
Đồng Dã không mở đèn phòng khách lên, hắn nhẹ chân nhẹ tay đi về phía đó, ngồi xổm xuống bên cạnh sofa.
Tấm rèm ngoài ban công phòng khách vẫn được kéo lên, hắn lén lút ngắm nhìn gương mặt của Vinh Hạ Sinh nương nhờ ánh trăng.
Thật gầy.
Vẫn là dáng vẻ tiều tụy ốm yếu, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh.
Thật trắng.
Có thể so sánh với ánh trăng, thậm chí còn sáng hơn cả chúng.
Thật xinh đẹp.
Độ cong từ khóe mắt đuôi mày cho đến môi đều như được thiết kế riêng theo sự si mê của Đồng Dã.
Thật thíc.
Từ bề ngoại đơn độc cho đến nội tâm mềm mại, Đồng Dã chẳng thể chống cự lại bất cứ điều gì.
Hắn muốn sờ vào Vinh Hạ Sinh, muốn hôn Vinh Hạ Sinh, muốn được như mèo con mà dán mặt vào trong lòng anh.
Tầm mắt Đồng Dã chậm rãi lướt xuống dưới, dừng lại ở bàn tay đang ôm lấy mèo con.
Không thể sờ mặt, nếu lén lút cầm tay chắc là không sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, Đồng Dã cảm thấy bản thân thật xấu xa, thế mà lại đi chiếm tiện nghi của người ta.
Năm lần bày lượt hắn giơ tay lên, nhưng cuối cùng cũng đều từ bỏ.
Không được, hắn cảm thấy bản thân như vậy sẽ làm dơ bẩn Vinh Hạ Sinh.
Hắn muốn đến một ngày đối phương sẽ cam tâm tình nguyện cùng hắn tay trong tay, là kiểu mười ngón đan vào nhau, là kiểu cả đời chẳng bao giờ buông tay.
Hắn cứ ngồi trên thảm ngắm nhìn người kia ngủ, cũng chẳng biết nhìn đến bao lâu, tóm lại là hắn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên khiến Đồng Dã nhảy dựng lên, cùng lúc còn đánh thức cả một người một mèo.
Đồng Dã nhanh chóng tắt tiếng, nhìn thoáng qua mới biết thế mà lại là cha mình.
Hắn đứng lên, thậm chí còn không kịp nói lời xin lỗi với Vinh Hạ Sinh, cầm điện thoại chạy thẳng vào phòng ngủ.
“Tối muộn thế cha còn gọi con làm gì?” Đồng Dã đóng kín cửa, nhỏ giọng oán giận.
“Giờ này con cũng chưa ngủ, gọi thì làm sao?” Thầy Đồng nghe thấy con trai mình trách móc, bản thân cũng trách lại. “Cuống lên như thế là muốn giấu cái gì?”
“Đâu, không có gì, con chỉ hỏi thế thôi, ngài bớt giận.” Đồng Dã nói. “Thầy Đồng có chỉ thị gì à?”
“Chẳng có chỉ thị gì cả, vừa rồi mẹ con đột nhiên hỏi ta về chuyện con tìm phòng.”
Tháng 10 Đồng Dã chuyển đến, bây giờ đã hơn một tháng, khi ấy dọn ra ngoài quá vội cho nên trong lúc cấp thiết chưa tìm được phòng ở mới phải đến ở nhờ nhà Vinh Hạ Sinh.
Sau đó thầy Đồng liên tục thúc giục hắn đi tìm phòng, tiền thuê nhà đều đã chuyển qua, nhưng Đồng Dã có ý đồ riêng cho nên không hề động chân động tay đi tìm.
“Giờ tìm cũng không tiện.” Đồng Dã bịa chuyện. “Sắp nghỉ đông rồi, người ta thuê một căn bao giờ cũng là thuê nửa năm một năm, con thuê lâu dài nhưng tự dưng để trống kì nghỉ đông có phải là lãng phí không. Mà nếu thuê có một hai tháng thì chủ nhà cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Cho nên bây giờ không tiện thật.”
Thầy Đồng nghe vậy xong cũng cảm thấy có lý.
Tết Âm lịch năm nay đến sớm vào cuối tháng 1, mà hơn một tháng nữa đám sinh viên Đồng Dã đã bắt đầu nghỉ đông.
“Hạ Sinh đâu? Ngủ rồi à?” Thầy Đồng đột nhiên hỏi đến Vinh Hạ Sinh. “Cả ngày nghịch ngợm như thế có làm phiền người ra không?”
“… Cha, con là con ruột hay con ghẻ thế?” Đồng Dã nói. “Đã hơn hai mươi rồi còn dùng từ “nghịch ngợm” để tả, cha không thấy sai sai à?”
“Đừng nói nhảm mấy cái đó với cha. Dù sao thì liệu mà tìm phòng ở đi, được thì ở mà không được thì đợi thêm chút. Mà tốt nhất là nên nói chuyện tử tế với cậu bạn cùng phòng kia đi, hiểu lầm kiểu gì mà cứ phải gay gắt đến thế?” Thầy Đồng nói với hắn. “Tuổi còn trẻ, chẳng biết khoan dung là gì cả.”
“Khoan dung? Con không có khái niệm đó với mấy đứa ngốc.” Đồng Dã nói. “Muộn rồi, con không nói chuyện với cha nữa đâu, con đi ngủ đây.”
Hắn làm ra vẻ mà ngáp một cái.
“Được rồi, đi ngủ sớm đi, đừng thêm phiền cho Hạ Sinh nữa. Ngày mai cha gọi cho cậu ấy, xin cho con ở nhờ thêm hai tháng nữa.”
Đồng Dã cười khúc khích, cúp điện thoại trong sự thỏa mãn.
Nói chuyện xong, hắn mở cửa phòng ló đầu ra thấy Vinh Hạ Sinh đang cầm cốc nhìn mèo uống nước.
“Ngại quá, đánh thức anh dậy rồi.” Đột nhiên trong đầu Đồng Dã nảy ra một kế, nói với anh. “Cha tôi gọi điện hỏi tôi tìm phòng ở đến đâu rồi.”
Quả nhiên Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Đồng Dã nói. “Cha thúc giục tôi nhanh dọn ra ngoài, nói là sợ tôi làm phiền anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.