Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Chương 3
Tần Tam Kiến
04/05/2021
Chương 3:
Nấu sủi cảo không khó, khó nhất chính là khả năng kiên nhẫn chờ cho đến khi sủi cảo chín.
Tính cách Đồng Dã cũng “hoang dã” giống như tên hắn vậy, chẳng thể kiềm chế được tính tình của mình.
Hắn nhìn Vinh Hạ Sinh đun nước, sau đó lại nhìn Vinh Hạ Sinh thả từng viên sủi cảo vào nồi nước sôi, động tác không nhanh không chậm, như là đang nhìn chiếc kim giây trên đồng hồ tích tắc nhích từng bước.
Hắn hỏi. “Sao anh không cho tất cả vào cùng một lúc?”
Không chờ Vinh Hạ Sinh trả lời, hắn tự trả lời. “Có phải anh sợ nước sôi bắn ra không?”
Vinh Hạ Sinh cười cười, khi cười anh cũng không nhìn hắn mà nhìn vào những miếng sủi cảo trôi nổi trong nồi. “Thật ra tôi không sợ cái đó.”
Đồng Dã nhìn anh.
“Là thói quen thôi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Bình thường chỉ ăn một mình, mỗi lần ăn tôi đều định sẵn số lượng nên thích đếm từng cái một khi cho vào nồi.”
“Vậy hôm nay thì sao?” Đồng Dã tò mò hỏi anh. “Bình thường anh ăn bao nhiêu cái?”
“Hôm nay nhiều gấp ba ngày thường.”
“Gấp ba?”
“Ừ, làm nhiều cho cậu ăn.”
Đồng Dã phát hiện Vinh Hạ Sinh không thích nhìn thẳng vào người khác, không biết là thói quen hay là anh cảm thấy xấu hổ vì hai người vẫn chưa quá thân thiết.
Nhưng hắn thích ngắm Vinh Hạ Sinh, trên người của người đàn ông này có một loại khí chất trầm tĩnh mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Theo lý thuyết, người cha làm giáo sư nghiên cứu văn học của hắn hẳn là người mang khí chất này rõ ràng nhất, nhưng có lẽ bởi vì ông trước giờ vẫn đứng ở cương vị “người cha nghiêm khắc” mà đối xử với hắn, mà ở trong nhà hắn lại là một đứa “cá biệt”, cho nên hắn hoàn toàn không thể dùng ánh mắt khách quan của những người khác để nhìn người cha máu mặt của mình cả.
Ngược lại là hiện tại, học sinh của cha mình lại mang theo khí chất thần tiên thoát tục trong truyền thuyết.
Hắn chưa hề thấy qua nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Hắn không kiềm chế được mà nhìn và dõi theo những bước chân của anh.
Đồng Dã rõ ràng bản thân vẫn chưa hiểu hết về tính cách của Vinh Hạ Sinh, nếu tùy tiện gán cho người ta cái mác “thần tiên” thì quả là hơi qua loa, nhưng lòng hắn không thể đứng yên nổi.
Giây phút trái tim thiếu niên rung động, vạn vật đều là bùa mê thuốc lú.
Ngày đầu tiên quen biết, Đồng Dã bị Vinh Hạ Sinh hấp dẫn.
Đối phương không thích nói chuyện thì hắn sẽ nói nhiều thêm vài câu, qua thời gian dài hẳn là sẽ quen thân mà thôi.
“Anh thích ăn sủi cảo lắm sao?” Đồng Dã nhận lấy muôi trong tay anh, bắt chước dáng vẻ cẩn thận của anh lật mấy viên sủi cảo nửa chín nửa sống.
“Cũng bình thường.” Vinh Hạ Sinh nhìn nồi sủi cảo trả lời. “Tiện thôi.”
“Anh bận lắm à?”
Nhất thời Vinh Hạ Sinh không biết phải trả lời thế nào.
Bận? Trong mắt vài người mình hẳn là một kẻ chơi bời lêu lổng vô tích sự.
Còn những người có thể hiểu thì anh chẳng cần giải thích làm gì.
“Cũng bình thường.”
Đồng Dã cười. “Sao cái gì với anh cũng là bình thường thế? Có cái gì không bình thường không?”
Vinh Hạ Sinh nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nói. “Hiện tại hệ thống sưởi chưa được bật, cho nên không bình thường cho lắm.”
Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó hắn cười thành tiếng.
“Thì ra anh cũng biết nói đùa.”
Vinh Hạ Sinh cười nhìn hắn một cái, sau đó lại thu lại ánh mắt. “Ai cũng biết mà.”
“Tôi còn nghĩ anh sẽ không biết.” Đồng Dã vớt một viên sủi cảo lên. “Đã chín chưa nhỉ?”
“Còn phải đợi thêm lát nữa.” Vinh Hạ Sinh nói. “Nếu là hoành thánh thì giờ chắc là được rồi.”
(Phân biệt sủi cảo với hoành thánh: Hoành thánh có dạng viên nhỏ vừa ăn, với lớp vỏ ngoài màu vàng đẹp mắt. Nhân hoành thánh bao gồm những nguyên liệu đơn giản như: thịt băm, nấm mèo, gia vị. Sủi cảo có lớp vỏ vàng giống như hoành thánh nhưng với kích thước lớn hơn một chút. Phần nhân sủi cảo bao gồm: tôm nguyên con đã lột vỏ, thịt băm, cải thảo và gia vị.)
Như đã nói thì Đồng Dã không phải là người có tính kiên nhẫn, bắt hắn đứng ở đây chờ sủi cảo chín thì quá nhàm chán, nhưng nếu đứng ở bên Vinh Hạ Sinh thì lại khác.
Ngày đó sau khi cơm nước xong Vinh Hạ Sinh trở lại phòng sách, để lại Đồng Dã một mình đứng ở ngoài ban công “quan sát thực vật”, nói là thế chứ thực ra là đang tự suy ngẫm về cuộc đời.
Cuộc đời của Đồng Dã vừa đơn giản mà cũng lại phức tạp.
Đơn giản là vì cho đến giờ hắn vẫn là sinh viên, vẫn chưa trải qua những thăng trầm của xã hội, bởi vì tình trạng gia đình cũng không tệ, từ nhỏ đến lớn đều thuận theo chiều gió mà trưởng thành, không hề có mấy chuyện máu chó rẽ trái rẽ phải như trên truyền hình.
Mà phức tạp là vì hắn có một bí mật, từ 14 tuổi đến nay đã rất nhiều đêm hắn ngồi bên bàn học, học thì không nhưng lại lén đọc truyện tranh BL, hoặc là viết xong xé bỏ những thổ lộ thầm kín của trái tim thiếu niên mà có chết hắn cũng không dám để cha mẹ biết.
(Truyện tranh BL: Truyện tranh Boy Love)
Thời dậy thì, hắn đã từng dùng một cuốn sách của Vương Sóc để miêu tả bản thân mình – Một nửa là ngọn lửa, một nửa là đại dương.
(Vương Sóc: Nhà văn và đạo diễn đã viết hơn 20 tiểu thuyết và viết kịch bản cho hàng loạt phim truyền hình và phim điện ảnh. Ông là một biểu tượng văn hóa lớn của Trung Quốc và trở thành nhà văn lừng danh ở đất nước này. Câu trên trong cuốn sách “Ocean Flame” và được chuyển thể thành phim “Ngọn lửa đại dương”)
Phần bị hắn xé bỏ đi chính là ngọn lửa, còn thứ cha mẹ hắn thấy thì là đại dương, bọn họ cho rằng hắn là người trong sáng hồn nhiên, nhưng thực ra họ chẳng thể nào biết được những cơn sóng ngầm mãnh liệt phía dưới mặt biển.
Giờ đây, đại dương của hắn đang cuộn trào, còn ngọn lửa của hắn lại đang bừng cháy.
Hắn nhéo một chiếc lá trầu bà vàng, nghĩ: Rốt cuộc Vinh Hạ Sinh là người như thế nào?
Cứ nói rằng phẩm chất quan trọng nhất của người đàn ông trưởng thành là biết kiềm chế lòng hiếu kỳ của bản thân, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy bại trận trước Vinh Hạ Sinh.
Hắn cảm thấy tò mò.
Tò mò đến mức cả đêm đều nghĩ về người ấy.
Mà bên kia trong phòng sách, Vinh Hạ Sinh ngồi trước máy tính cau mày gõ xuống ba chữ, sau đó lại thẳng tay xóa đi.
Vinh Hạ Sinh đã quen với sự yên tĩnh.
Từ khi anh từ chức, bởi vì sống một mình cho nên có một khoảng thời gian anh thậm chí hoài nghi bản thân đã mất đi khả năng nói chuyện.
Cuộc sống của anh cực kỳ tĩnh lặng, không có người nói chuyện với anh, mà dường như anh cũng chẳng có gì để nói, hay cũng chẳng biết đi đâu để mở miệng.
Mỗi ngày anh đều nhốt mình trong phòng sách, chỉ đối diện với máy tính và sách vở.
Cuốn sổ trước mặt anh như một kỵ sĩ anh dũng trên chiến trường, áo giáp vẫn còn nhưng đã bị phá hủy không còn hình dạng.
Thỉnh thoảng Vinh Hạ Sinh sẽ từ bỏ việc đánh chữ, anh viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ, nhưng tình huống này chỉ xuất hiện khi anh không thể khống chế được cảm xúc.
Rất nhiều lần đột nhiên anh như phát điên mà cầm bút viết, ngòi bút máy đè gắt gao lên trang giấy, anh cắn chặt răng dùng ngòi bút cắt qua trang giấy, tựa như đang dùng dao cứa lên động mạch.
Ban đầu rất chậm rãi, rồi cứ dần dần nhanh hơn.
Một vết rách như vết sẹo xuất hiện trên trang giấy.
Sau đó anh đối xử với cuốn sổ vô tội của mình điên cuồng, táo bạo như một con dã thú dùng răng nanh xé rách con mồi.
Đây là cách duy nhất để anh phát tiết cảm xúc của mình.
Quả là không bảo vệ môi trường.
Hôm nay, anh lại không viết được gì cả.
Cảm xúc tới đột ngột khó phòng bị, không phải chỉ một từ “cẩn thận” là có thể giảm bớt.
Bàn tay đặt trên bàn phím của Vinh Hạ Sinh dần dùng sức chậm rãi nắm lại, gầy đến mức khớp xương cũng rõ ràng, gân xanh cũng vì thế mà hiện lên.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại nói với bản thân, quên đi, đừng như vậy nữa.
Nhưng áp lực và thống khổ tựa như sóng thần không hề lưu tình đánh úp tới muốn nuốt chửng lấy anh.
Ngay khi anh không thể áp chế được luồng cảm xúc này, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh sợi dây nào đó được gảy lên.
“Tưng” một tiếng.
Là tiếng đàn ghita.
Khoảng mười lăm mười sáu năm trước, khi còn học cấp hai, Vinh Hạ Sinh cũng đã từng học đàn ghita.
Anh cũng không quá thích âm nhạc, chỉ muốn học cho giống bạn bè.
Thời niên thiếu khi đó cảm thấy vừa đàn vừa hát quả là ngầu hết chỗ nói, như một ngọn gió mạnh mẽ khiến người ta ngưỡng mộ khó thể quên được.
Vì thế anh cũng đi học.
Nhưng sau này mới hiểu được, thứ khiến người ta ngưỡng mộ không phải là chiếc đàn ghita, mà là trái tim và nhân cách.
Anh học khoảng hai năm, vì luyện hợp âm mà ngón tay cũng chai cả lên.
Nghe thấy tiếng đàn ghita đứt quãng bên ngoài phòng khách, đột nhiên anh thả lỏng lại, bàn tay đang nắm chặt cũng dần buông ra, anh đờ đẫn nhìn đầu ngón tay mình.
Năm đó khi mới học ghita, bởi vì dùng sức nhấn dây mà ngón tay anh tím lại vô cùng đau, đến tối cảm giác tay như bị bóc đi một lớp da, anh dùng bụng ngón tay cọ nhẹ lên môi mình, cảm tưởng như thế có thể giảm bớt đau đớn.
Những âm thanh đứt quãng đã biến thành giai điệu, người bên ngoài bắt đầu gảy vài nốt nhạc.
Cảm giác này giống điều gì nhỉ?
Vinh Hạ Sinh nhìn về hướng cửa phòng, anh cảm giác có một luồng gió len qua khe cửa chui vào phòng, mà luồng gió này lại mang theo hương vị của gỗ đàn hương khiến con người ta tĩnh tâm.
Anh đờ đẫn nhìn cửa hơn nửa ngày, sau đó đột nhiên đứng dậy, ghế dựa cọ xát với sàn nhà tạo ra âm thanh khiến người ta phải nhíu mày.
Vinh Hạ Sinh đi ra khỏi phòng giả vờ rót nước, thực ra là muốn nhìn Đồng Dã một chút.
Đồng Dã ôm đàn ghita ngồi trên thảm ngoài phòng khách, hắn vừa gảy đàn vừa ôm một bụng đầy tâm sự.
Từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua cảm giác này – như thể đang khát vọng tìm tòi nghiên cứu thế giới của một người.
Vinh Hạ Sinh vừa bước ra Đồng Dã đã nhìn về phía anh, trên động tác trên tay vẫn không dừng lại, hắn cười hỏi. “Có phải tôi làm phiền đến anh không?”
Vinh Hạ Sinh xua xua tay ý bảo hắn có thể tiếp tục, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Thời điểm rót nước anh cũng ngơ ngẩn, nước lạnh tràn ra, theo mặt bếp chảy xuống cả sàn nhà.
Ban đầu anh không nhận ra, cho đến khi phát hiện thì dưới chân đã là một vũng nước.
Vinh Hạ Sinh lau dọn phòng bếp rồi cầm hai cốc nước ra ngoài, một cốc đặt trên bàn trà cho Đồng Dã, một cho bản thân.
Anh ngồi trên ghế sofa nhìn Đồng Dã đánh đàn.
Đàn ghita làm từ gỗ tự nhiên, nếu nhìn kỳ còn có thể thấy cả vân gỗ.
Ngón tay hắn đánh đàn rất linh hoạt, mỗi một lần gảy đều nhẹ nhàng như chẳng tốn chút sức nào.
Không giống mình. Vinh Hạ Sinh nghĩ, ngày xưa mỗi lần đánh hợp âm đều vụng về như một kẻ nghiệp dư phải tự đặt gạch xây nhà.
Miệng anh uống nước, còn tai lắng nghe Đồng Dã đánh đàn.
Không qua bao lâu, Đồng Dã dừng lại.
Hắn ôm đàn hỏi Vinh Hạ Sinh. “Thầy Vinh thích nghe bài gì? Để tôi đánh cho anh nghe.”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn rồi uống một ngụm nước. “Bài nào cũng được.”
Đồng Dã bĩu môi.
“Đừng gọi tôi là thầy.”
“Vậy thì gọi là gì bây giờ?” Ngón tay Đồng Dã gảy đàn một cái, âm thanh phát ra nghe thật đầy đặn.
Vinh Hạ Sinh suy nghĩ một lát nhưng vẫn chưa đưa ra đáp án.
“Không gọi là thầy…” Đồng Dã hài hước nói. “Hay gọi là chú vậy? Chú Vinh? Chú nhỏ? Gọi vậy có làm anh thấy già đi không?”
Vinh Hạ Sinh cười bất đắc dĩ.
“Vốn tôi cũng không còn trẻ nữa.”
“Nếu lời này bị cha tôi nghe thấy đảm bảo ông sẽ tức cho mà xem.” Đồng Dã nói. “Ông ấy hơn anh hai ba mươi tuổi nhỉ? Ngày nào cũng khoe với tôi rằng ông vẫn khỏe mạnh, có thể chiến đấu đến hơn 50 năm nữa.”
Vinh Hạ Sinh khẽ cười ra tiếng. “Thầy Đồng quả thật vẫn khỏe mà.”
“Anh cũng vậy.” Đồng Dã nói. “Nhìn anh cũng chỉ mới 23, 24 thôi.”
Hắn nhích về phía trước. “Chú nhỏ này, anh bao nhiêu tuổi thế? Chắc không lớn hơn tôi nhiều đâu nhỉ? Hôm vừa rồi tôi vừa sang tuổi 22 xong.”
“Cậu đã gọi tôi là chú nhỏ rồi mà còn nói tôi không lớn hơn cậu nhiều lắm?” Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, anh muốn tìm dáng vẻ của bản thân năm 22 tuổi nhưng lại không có kết quả.
Anh nói. “Tôi 29.”
“Hơn 7 tuổi.” Đồng Dã nói. “Đàn ông 30 như một cành hoa, tôi hâm mộ đàn ông ở tuổi của anh nhất.”
Nấu sủi cảo không khó, khó nhất chính là khả năng kiên nhẫn chờ cho đến khi sủi cảo chín.
Tính cách Đồng Dã cũng “hoang dã” giống như tên hắn vậy, chẳng thể kiềm chế được tính tình của mình.
Hắn nhìn Vinh Hạ Sinh đun nước, sau đó lại nhìn Vinh Hạ Sinh thả từng viên sủi cảo vào nồi nước sôi, động tác không nhanh không chậm, như là đang nhìn chiếc kim giây trên đồng hồ tích tắc nhích từng bước.
Hắn hỏi. “Sao anh không cho tất cả vào cùng một lúc?”
Không chờ Vinh Hạ Sinh trả lời, hắn tự trả lời. “Có phải anh sợ nước sôi bắn ra không?”
Vinh Hạ Sinh cười cười, khi cười anh cũng không nhìn hắn mà nhìn vào những miếng sủi cảo trôi nổi trong nồi. “Thật ra tôi không sợ cái đó.”
Đồng Dã nhìn anh.
“Là thói quen thôi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Bình thường chỉ ăn một mình, mỗi lần ăn tôi đều định sẵn số lượng nên thích đếm từng cái một khi cho vào nồi.”
“Vậy hôm nay thì sao?” Đồng Dã tò mò hỏi anh. “Bình thường anh ăn bao nhiêu cái?”
“Hôm nay nhiều gấp ba ngày thường.”
“Gấp ba?”
“Ừ, làm nhiều cho cậu ăn.”
Đồng Dã phát hiện Vinh Hạ Sinh không thích nhìn thẳng vào người khác, không biết là thói quen hay là anh cảm thấy xấu hổ vì hai người vẫn chưa quá thân thiết.
Nhưng hắn thích ngắm Vinh Hạ Sinh, trên người của người đàn ông này có một loại khí chất trầm tĩnh mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Theo lý thuyết, người cha làm giáo sư nghiên cứu văn học của hắn hẳn là người mang khí chất này rõ ràng nhất, nhưng có lẽ bởi vì ông trước giờ vẫn đứng ở cương vị “người cha nghiêm khắc” mà đối xử với hắn, mà ở trong nhà hắn lại là một đứa “cá biệt”, cho nên hắn hoàn toàn không thể dùng ánh mắt khách quan của những người khác để nhìn người cha máu mặt của mình cả.
Ngược lại là hiện tại, học sinh của cha mình lại mang theo khí chất thần tiên thoát tục trong truyền thuyết.
Hắn chưa hề thấy qua nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Hắn không kiềm chế được mà nhìn và dõi theo những bước chân của anh.
Đồng Dã rõ ràng bản thân vẫn chưa hiểu hết về tính cách của Vinh Hạ Sinh, nếu tùy tiện gán cho người ta cái mác “thần tiên” thì quả là hơi qua loa, nhưng lòng hắn không thể đứng yên nổi.
Giây phút trái tim thiếu niên rung động, vạn vật đều là bùa mê thuốc lú.
Ngày đầu tiên quen biết, Đồng Dã bị Vinh Hạ Sinh hấp dẫn.
Đối phương không thích nói chuyện thì hắn sẽ nói nhiều thêm vài câu, qua thời gian dài hẳn là sẽ quen thân mà thôi.
“Anh thích ăn sủi cảo lắm sao?” Đồng Dã nhận lấy muôi trong tay anh, bắt chước dáng vẻ cẩn thận của anh lật mấy viên sủi cảo nửa chín nửa sống.
“Cũng bình thường.” Vinh Hạ Sinh nhìn nồi sủi cảo trả lời. “Tiện thôi.”
“Anh bận lắm à?”
Nhất thời Vinh Hạ Sinh không biết phải trả lời thế nào.
Bận? Trong mắt vài người mình hẳn là một kẻ chơi bời lêu lổng vô tích sự.
Còn những người có thể hiểu thì anh chẳng cần giải thích làm gì.
“Cũng bình thường.”
Đồng Dã cười. “Sao cái gì với anh cũng là bình thường thế? Có cái gì không bình thường không?”
Vinh Hạ Sinh nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nói. “Hiện tại hệ thống sưởi chưa được bật, cho nên không bình thường cho lắm.”
Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó hắn cười thành tiếng.
“Thì ra anh cũng biết nói đùa.”
Vinh Hạ Sinh cười nhìn hắn một cái, sau đó lại thu lại ánh mắt. “Ai cũng biết mà.”
“Tôi còn nghĩ anh sẽ không biết.” Đồng Dã vớt một viên sủi cảo lên. “Đã chín chưa nhỉ?”
“Còn phải đợi thêm lát nữa.” Vinh Hạ Sinh nói. “Nếu là hoành thánh thì giờ chắc là được rồi.”
(Phân biệt sủi cảo với hoành thánh: Hoành thánh có dạng viên nhỏ vừa ăn, với lớp vỏ ngoài màu vàng đẹp mắt. Nhân hoành thánh bao gồm những nguyên liệu đơn giản như: thịt băm, nấm mèo, gia vị. Sủi cảo có lớp vỏ vàng giống như hoành thánh nhưng với kích thước lớn hơn một chút. Phần nhân sủi cảo bao gồm: tôm nguyên con đã lột vỏ, thịt băm, cải thảo và gia vị.)
Như đã nói thì Đồng Dã không phải là người có tính kiên nhẫn, bắt hắn đứng ở đây chờ sủi cảo chín thì quá nhàm chán, nhưng nếu đứng ở bên Vinh Hạ Sinh thì lại khác.
Ngày đó sau khi cơm nước xong Vinh Hạ Sinh trở lại phòng sách, để lại Đồng Dã một mình đứng ở ngoài ban công “quan sát thực vật”, nói là thế chứ thực ra là đang tự suy ngẫm về cuộc đời.
Cuộc đời của Đồng Dã vừa đơn giản mà cũng lại phức tạp.
Đơn giản là vì cho đến giờ hắn vẫn là sinh viên, vẫn chưa trải qua những thăng trầm của xã hội, bởi vì tình trạng gia đình cũng không tệ, từ nhỏ đến lớn đều thuận theo chiều gió mà trưởng thành, không hề có mấy chuyện máu chó rẽ trái rẽ phải như trên truyền hình.
Mà phức tạp là vì hắn có một bí mật, từ 14 tuổi đến nay đã rất nhiều đêm hắn ngồi bên bàn học, học thì không nhưng lại lén đọc truyện tranh BL, hoặc là viết xong xé bỏ những thổ lộ thầm kín của trái tim thiếu niên mà có chết hắn cũng không dám để cha mẹ biết.
(Truyện tranh BL: Truyện tranh Boy Love)
Thời dậy thì, hắn đã từng dùng một cuốn sách của Vương Sóc để miêu tả bản thân mình – Một nửa là ngọn lửa, một nửa là đại dương.
(Vương Sóc: Nhà văn và đạo diễn đã viết hơn 20 tiểu thuyết và viết kịch bản cho hàng loạt phim truyền hình và phim điện ảnh. Ông là một biểu tượng văn hóa lớn của Trung Quốc và trở thành nhà văn lừng danh ở đất nước này. Câu trên trong cuốn sách “Ocean Flame” và được chuyển thể thành phim “Ngọn lửa đại dương”)
Phần bị hắn xé bỏ đi chính là ngọn lửa, còn thứ cha mẹ hắn thấy thì là đại dương, bọn họ cho rằng hắn là người trong sáng hồn nhiên, nhưng thực ra họ chẳng thể nào biết được những cơn sóng ngầm mãnh liệt phía dưới mặt biển.
Giờ đây, đại dương của hắn đang cuộn trào, còn ngọn lửa của hắn lại đang bừng cháy.
Hắn nhéo một chiếc lá trầu bà vàng, nghĩ: Rốt cuộc Vinh Hạ Sinh là người như thế nào?
Cứ nói rằng phẩm chất quan trọng nhất của người đàn ông trưởng thành là biết kiềm chế lòng hiếu kỳ của bản thân, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy bại trận trước Vinh Hạ Sinh.
Hắn cảm thấy tò mò.
Tò mò đến mức cả đêm đều nghĩ về người ấy.
Mà bên kia trong phòng sách, Vinh Hạ Sinh ngồi trước máy tính cau mày gõ xuống ba chữ, sau đó lại thẳng tay xóa đi.
Vinh Hạ Sinh đã quen với sự yên tĩnh.
Từ khi anh từ chức, bởi vì sống một mình cho nên có một khoảng thời gian anh thậm chí hoài nghi bản thân đã mất đi khả năng nói chuyện.
Cuộc sống của anh cực kỳ tĩnh lặng, không có người nói chuyện với anh, mà dường như anh cũng chẳng có gì để nói, hay cũng chẳng biết đi đâu để mở miệng.
Mỗi ngày anh đều nhốt mình trong phòng sách, chỉ đối diện với máy tính và sách vở.
Cuốn sổ trước mặt anh như một kỵ sĩ anh dũng trên chiến trường, áo giáp vẫn còn nhưng đã bị phá hủy không còn hình dạng.
Thỉnh thoảng Vinh Hạ Sinh sẽ từ bỏ việc đánh chữ, anh viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ, nhưng tình huống này chỉ xuất hiện khi anh không thể khống chế được cảm xúc.
Rất nhiều lần đột nhiên anh như phát điên mà cầm bút viết, ngòi bút máy đè gắt gao lên trang giấy, anh cắn chặt răng dùng ngòi bút cắt qua trang giấy, tựa như đang dùng dao cứa lên động mạch.
Ban đầu rất chậm rãi, rồi cứ dần dần nhanh hơn.
Một vết rách như vết sẹo xuất hiện trên trang giấy.
Sau đó anh đối xử với cuốn sổ vô tội của mình điên cuồng, táo bạo như một con dã thú dùng răng nanh xé rách con mồi.
Đây là cách duy nhất để anh phát tiết cảm xúc của mình.
Quả là không bảo vệ môi trường.
Hôm nay, anh lại không viết được gì cả.
Cảm xúc tới đột ngột khó phòng bị, không phải chỉ một từ “cẩn thận” là có thể giảm bớt.
Bàn tay đặt trên bàn phím của Vinh Hạ Sinh dần dùng sức chậm rãi nắm lại, gầy đến mức khớp xương cũng rõ ràng, gân xanh cũng vì thế mà hiện lên.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại nói với bản thân, quên đi, đừng như vậy nữa.
Nhưng áp lực và thống khổ tựa như sóng thần không hề lưu tình đánh úp tới muốn nuốt chửng lấy anh.
Ngay khi anh không thể áp chế được luồng cảm xúc này, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh sợi dây nào đó được gảy lên.
“Tưng” một tiếng.
Là tiếng đàn ghita.
Khoảng mười lăm mười sáu năm trước, khi còn học cấp hai, Vinh Hạ Sinh cũng đã từng học đàn ghita.
Anh cũng không quá thích âm nhạc, chỉ muốn học cho giống bạn bè.
Thời niên thiếu khi đó cảm thấy vừa đàn vừa hát quả là ngầu hết chỗ nói, như một ngọn gió mạnh mẽ khiến người ta ngưỡng mộ khó thể quên được.
Vì thế anh cũng đi học.
Nhưng sau này mới hiểu được, thứ khiến người ta ngưỡng mộ không phải là chiếc đàn ghita, mà là trái tim và nhân cách.
Anh học khoảng hai năm, vì luyện hợp âm mà ngón tay cũng chai cả lên.
Nghe thấy tiếng đàn ghita đứt quãng bên ngoài phòng khách, đột nhiên anh thả lỏng lại, bàn tay đang nắm chặt cũng dần buông ra, anh đờ đẫn nhìn đầu ngón tay mình.
Năm đó khi mới học ghita, bởi vì dùng sức nhấn dây mà ngón tay anh tím lại vô cùng đau, đến tối cảm giác tay như bị bóc đi một lớp da, anh dùng bụng ngón tay cọ nhẹ lên môi mình, cảm tưởng như thế có thể giảm bớt đau đớn.
Những âm thanh đứt quãng đã biến thành giai điệu, người bên ngoài bắt đầu gảy vài nốt nhạc.
Cảm giác này giống điều gì nhỉ?
Vinh Hạ Sinh nhìn về hướng cửa phòng, anh cảm giác có một luồng gió len qua khe cửa chui vào phòng, mà luồng gió này lại mang theo hương vị của gỗ đàn hương khiến con người ta tĩnh tâm.
Anh đờ đẫn nhìn cửa hơn nửa ngày, sau đó đột nhiên đứng dậy, ghế dựa cọ xát với sàn nhà tạo ra âm thanh khiến người ta phải nhíu mày.
Vinh Hạ Sinh đi ra khỏi phòng giả vờ rót nước, thực ra là muốn nhìn Đồng Dã một chút.
Đồng Dã ôm đàn ghita ngồi trên thảm ngoài phòng khách, hắn vừa gảy đàn vừa ôm một bụng đầy tâm sự.
Từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua cảm giác này – như thể đang khát vọng tìm tòi nghiên cứu thế giới của một người.
Vinh Hạ Sinh vừa bước ra Đồng Dã đã nhìn về phía anh, trên động tác trên tay vẫn không dừng lại, hắn cười hỏi. “Có phải tôi làm phiền đến anh không?”
Vinh Hạ Sinh xua xua tay ý bảo hắn có thể tiếp tục, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Thời điểm rót nước anh cũng ngơ ngẩn, nước lạnh tràn ra, theo mặt bếp chảy xuống cả sàn nhà.
Ban đầu anh không nhận ra, cho đến khi phát hiện thì dưới chân đã là một vũng nước.
Vinh Hạ Sinh lau dọn phòng bếp rồi cầm hai cốc nước ra ngoài, một cốc đặt trên bàn trà cho Đồng Dã, một cho bản thân.
Anh ngồi trên ghế sofa nhìn Đồng Dã đánh đàn.
Đàn ghita làm từ gỗ tự nhiên, nếu nhìn kỳ còn có thể thấy cả vân gỗ.
Ngón tay hắn đánh đàn rất linh hoạt, mỗi một lần gảy đều nhẹ nhàng như chẳng tốn chút sức nào.
Không giống mình. Vinh Hạ Sinh nghĩ, ngày xưa mỗi lần đánh hợp âm đều vụng về như một kẻ nghiệp dư phải tự đặt gạch xây nhà.
Miệng anh uống nước, còn tai lắng nghe Đồng Dã đánh đàn.
Không qua bao lâu, Đồng Dã dừng lại.
Hắn ôm đàn hỏi Vinh Hạ Sinh. “Thầy Vinh thích nghe bài gì? Để tôi đánh cho anh nghe.”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn rồi uống một ngụm nước. “Bài nào cũng được.”
Đồng Dã bĩu môi.
“Đừng gọi tôi là thầy.”
“Vậy thì gọi là gì bây giờ?” Ngón tay Đồng Dã gảy đàn một cái, âm thanh phát ra nghe thật đầy đặn.
Vinh Hạ Sinh suy nghĩ một lát nhưng vẫn chưa đưa ra đáp án.
“Không gọi là thầy…” Đồng Dã hài hước nói. “Hay gọi là chú vậy? Chú Vinh? Chú nhỏ? Gọi vậy có làm anh thấy già đi không?”
Vinh Hạ Sinh cười bất đắc dĩ.
“Vốn tôi cũng không còn trẻ nữa.”
“Nếu lời này bị cha tôi nghe thấy đảm bảo ông sẽ tức cho mà xem.” Đồng Dã nói. “Ông ấy hơn anh hai ba mươi tuổi nhỉ? Ngày nào cũng khoe với tôi rằng ông vẫn khỏe mạnh, có thể chiến đấu đến hơn 50 năm nữa.”
Vinh Hạ Sinh khẽ cười ra tiếng. “Thầy Đồng quả thật vẫn khỏe mà.”
“Anh cũng vậy.” Đồng Dã nói. “Nhìn anh cũng chỉ mới 23, 24 thôi.”
Hắn nhích về phía trước. “Chú nhỏ này, anh bao nhiêu tuổi thế? Chắc không lớn hơn tôi nhiều đâu nhỉ? Hôm vừa rồi tôi vừa sang tuổi 22 xong.”
“Cậu đã gọi tôi là chú nhỏ rồi mà còn nói tôi không lớn hơn cậu nhiều lắm?” Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, anh muốn tìm dáng vẻ của bản thân năm 22 tuổi nhưng lại không có kết quả.
Anh nói. “Tôi 29.”
“Hơn 7 tuổi.” Đồng Dã nói. “Đàn ông 30 như một cành hoa, tôi hâm mộ đàn ông ở tuổi của anh nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.