Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Chương 6
Tần Tam Kiến
04/05/2021
Chương 6:
Rất lâu khi xưa Đồng Dã đã từng nghe qua một câu, rằng khi bạn thích một người chưa chắc là bạn đã thực sự thích đối phương, mà đó chỉ là một người tình hoàn mỹ mà bạn tự tưởng tượng ra.
Đồng Dã cảm thấy câu nói này rất có lý, vì thế hắn luôn nhắc nhở bản thân phải mở to mắt và luôn giữ vững lí trí của mình.
Hắn tuân thủ theo điều đó hơn hai mươi năm, từ năm mười lăm tuổi đến nay đã được không ít người theo đuổi, mà hắn cũng chẳng ít lần nảy sinh hảo cảm với người khác, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy đến tiếp cả.
Bởi vì bản thân Đồng Dã rất tỉnh táo mà ý thức được phần “hảo cảm” và “thích” này đều bị lẫn lộn cùng với tưởng tượng của hai người đối với nhau.
Hắn không muốn bị dao động bởi thứ tưởng tượng đó.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ dao động mà còn trực tiếp từ bỏ việc giãy giụa, tùy ý để cho bản thân mình chết chìm trong thế giới ảo tưởng của thần tiên.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy vui vẻ mà chấp nhận nó.
Vinh Hạ Sinh uống nước xong bước ra lại thấy Đồng Dã đang đứng đó cười ngây ngẩn, thuận miệng hỏi một câu. “Cậu làm sao thế?”
Đối với việc Vinh Hạ Sinh đặt câu hỏi Đồng Dã cảm thấy vô cùng cảm động, Vinh Hạ Sinh đối với tất cả mọi thứ đều như vô hình, anh cũng chẳng có hứng thú với những người ở ngoài vòng tròn sinh hoạt của mình, ấy vậy mà lại chỉ có hắn được bước vào cái “vòng tròn” này.
Nói như vậy có hơi ích kỷ, nhưng trên thực tế lại không phải như thế. Đồng Dã có thể cảm nhận được Vinh Hạ Sinh không phải là người ích kỷ, chỉ là không biết vì sao anh lại đóng tất cả các chốt mở đến với thế giới bên ngoài rồi tự nhốt mình vào bên trong.
Nhìn Vinh Hạ Sinh, chẳng hiểu vì sao mà trong Đồng Dã lại nhen nhói lên ý thức trách nhiệm, hắn cảm thấy mình nên kéo đối phương trở lại thế giới bên ngoài, sau đó hai người sẽ cùng sóng vai nhau đi đến trung tâm của vũ trụ.
“Cười anh đấy.”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn hắn. “Tôi?”
“Đúng vậy.” Đồng Dã lại ngồi xuống bắt đầu gảy đàn ghita. “Anh nói xem, anh đẹp trai như vậy mà suốt ngày ở trong nhà đến chán chết, hay anh giấu giếm cái gì mà không cho người khác xem được?”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười nhìn hắn. “Tôi chẳng giấu gì cả.”
Tiếng đàn ghita “tưng” một tiếng, một nốt nhạc tùy hứng phát lên giữa dây đàn và đầu ngón tay.
Đồng Dã hỏi. “Anh không có bạn gái à?”
Vinh Hạ Sinh đang định về phòng sách, nghe Đồng Dã nói vậy bèn quay lại nhìn hắn.
“Tôi không có.”
“Cũng đúng thôi, cô gái nào mà muốn yêu đương với anh cũng phải tìm cơ hội thì mới được gặp anh mất.” Đồng Dã ôm đàn cười nhìn anh. “Chú nhỏ ơi, ngày xưa anh đã từng yêu ai chưa?”
“Tôi đã 29 tuổi rồi.”
“Tôi biết.” Đồng Dã nói. “Tôi có hỏi anh bao nhiêu tuổi đâu, tôi hỏi anh đã từng hẹn hò chưa mà.”
Nếu có, Đồng Dã quyết định sẽ ghen ghét một chút với người yêu cũ của Vinh Hạ Sinh.
Nếu không có, hắn muốn xem xét xem đối phương rốt cuộc là thích kiểu người thế nào.
Vinh Hạ Sinh đứng nơi đó như đang suy tư mà nhìn hắn.
“Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Đồng Dã cười anh. “Chẳng lẽ số lượng người yêu cũ của anh quá nhiều?”
Không đến mức đó.
Đồng Dã cảm thấy hoặc là Vinh Hạ Sinh chưa từng yêu đương, hoặc là chỉ hẹn hò với một hai người, mà thậm chí mỗi mối tình đều khắc cốt ghi tâm.
Thời gian bọn họ quen nhau khá ngắn, nhưng Đồng Dã đã có một cái nhìn bao quát về Vinh Hạ Sinh.
Người này một phần rất khó hiểu, nhưng có một số vấn đề lại vô cùng dễ hiểu.
“Không có.” Vinh Hạ Sinh đi đến bên sofa tùy tay cầm lấy cuốn sách đặt trên bàn trà, anh vừa lật sách vừa tỏ vẻ không có chuyện gì mà bình tĩnh nói. “Chưa từng hẹn hò.”
Đồng Dã nghe xong thì cười. “Thế mà làm tôi hết hồn.”
Vinh Hạ Sinh ngước mắt lên từ trong sách. “Tại sao?”
“Vấn đề ở câu anh vừa nói ấy.” Đồng Dã nói. “Tôi hỏi anh đã từng yêu đương chưa, anh nói anh 29 rồi, theo suy nghĩ của người bình thường thì sẽ cảm thấy ý của anh là “Tôi đã 29 rồi, làm gì có chuyện chưa từng yêu.”
Vinh Hạ Sinh vốn định gạt Đồng Dã, chẳng ngờ rằng tên nhóc này còn thông minh hơn anh nghĩ.
Bị bóc trần trò đùa, Vinh Hạ Sinh cũng chẳng hé răng mà chỉ cúi đầu giả vờ đọc sách.
Đồng Dã nhịn cười, nghiêng đầu gằn từng chữ. “Sự, quyến, rũ, nhàm, chán. Cuốn này hay lắm sao?”
Đây là quyển sách Vinh Hạ Sinh đang đọc gần đây, là cuốn duy nhất anh chưa đọc của vị nhà văn mình rất thích này.
Cũng thật tình cờ, chương anh đang xem lại có tiêu đề là “Đàn ông độc thân nằm mơ giữa ban ngày”.
(Sách gốc là “On Seeing and Noticing” của nhà văn Alain de Botton, tiêu đề bản tiếng Trung được xuất bản là “无聊的魅力”, tui tự dịch ra tiếng Việt là “Sự quyến rũ nhàm chán”)
Rũ mắt nhìn thấy tên chương, anh bất đắc dĩ mà thở dài cảm thấy mình đang bị châm chọc.
Vinh Hạ Sinh không phải người có ảo tưởng đối với tình yêu, thậm chí từ trước đến nay anh đều cảm thấy mình hẳn là sẽ chẳng bao giờ tìm được một nửa kia hoàn hảo, ở phương diện tình yêu này anh vẫn luôn trong một trạng thái tiêu cực.
Đồng Dã nghiêng người nhìn thoáng qua. “Người lãng mạn nhất trên đời, không thể nghi ngờ gì, nhất định sẽ sánh đôi cũng người chẳng có chút lãng mạn nào… Đây không phải là nói về tôi sao?”
Vinh Hạ Sinh theo phản xạ có điều kiện mà đóng sách lại, ngửa đầu nhìn Đồng Dã đang đứng bên cạnh mình.
Đồng Dã xấu hổ cười cười. “Tôi cảm thấy câu này nói về bản thân mình.”
Hắn chỉ chỉ quyển sách nói với Vinh Hạ Sinh. “Đọc xong cho tôi mượn được không? Cho thuê cũng được, tiền thuê là một bữa cơm một ngày.”
Đối mặt với Đồng Dã, làm thế nào Vinh Hạ Sinh cũng không thể tức giận nổi.
Anh đưa sách cho đối phương rồi đứng dậy đi về phòng sách. “Cậu cứ cầm đọc đi, không cần tiền thuê đâu.”
“Cảm ơn chú nhỏ!” Âm thanh Đồng Dã tràn đầy sức sống, nhưng thực ra hắn lại hơi thất vọng. Hắn cho rằng Vinh Hạ Sinh còn có thể tiếp tục ngồi buôn chuyện với hắn một lúc nữa, không ngờ người ta đã đứng dậy đi mất rồi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng sách đóng lại, Đồng Dã cúi đầu xem cuốn sách trong tay.
Mở ra theo vị trí của kẹp sách, phần mở đầu chính là câu hắn vừa đọc kia, tiếp theo đó là “Vào thời điểm chúng ta trở nên cô độc, khi trái tim không bị quấy nhiễu bởi công việc và bè bạn, ấy là khi chúng ta mới có thể thực sự lý giải được tinh túy và sự tất yếu của tình yêu.”
Đồng Dã ngồi xếp bằng trên ghế sofa nghiêm túc nghiên cứu cuốn sách này.
Cả đêm Vinh Hạ Sinh không ngủ, khó được hôm anh có linh cảm, anh viết một mạch đến tận hừng đông.
Anh luôn sống như vậy, mỗi khi bắt tay vào công việc, sinh hoạt của anh sẽ trở nên không có quy luật, đôi khi thức trắng cả đêm, lại có đôi lúc nằm hôn mê mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ.
Không chỉ làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, đến cả ăn uống cũng vậy.
Tình trạng thân thể của anh không tốt lắm, phần tệ nhất chính là xương cổ và eo.
Xương cổ anh đau là vì ngồi quá lâu, và dáng ngồi của anh cũng không tốt nữa.
Mấy năm trước phần eo của anh bị đụng phải nên để lại một chút di chứng.
Nhưng từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh không thèm để ý đến những thứ đó, đối với anh mà nói khỏe mạnh hay sống lâu cũng không quan trọng, quan trọng là khi còn sống có thể để lại điều gì.
Anh luôn nghĩ, anh không sợ cuộc đời mình kết thúc vào năm 30 tuổi, ít nhất hãy để anh có thể viết nên một tác phẩm được người đời nhớ kỹ.
Có thể chết sớm, nhưng không thể vô danh.
Nhưng mà lý tưởng thì luôn luôn xa vời, và những người theo đuổi lý tưởng thì vĩnh viễn sống trong sự bất mãn đối với chính bản thân mình.
Vinh Hạ Sinh không viết thơ, anh đã bẻ nát lòng nhiệt huyết đối với thơ mà ném nó vào trong tiểu thuyết.
Anh muốn viết một câu chuyện tầm thường, và mọi người trong câu chuyện tầm thường ấy bị bao phủ bởi những khúc mắc vĩ đại.
6 giờ 15 phút sáng, Vinh Hạ Sinh tắt phần văn bản đi.
Thời điểm đứng dậy anh phải chống tay lên bàn mới đứng vững được, bên hông đau nhức khiến anh không thể không nhăn mày.
Thật cẩn thận mà đứng dậy, anh vận động nhẹ nhàng một chút.
Đợi cho cơ thể tốt hơn rồi Vinh Hạ Sinh mới mở cửa phòng sách ra.
Bầu trời tháng 11 vẫn chưa sáng lên, dù đồng hồ đã nhích qua 6 giờ.
Khi đi ra khỏi phòng sách anh phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, anh tưởng Đồng Dã đã rời giường từ sớm, không ngờ lúc đi qua mới thấy thì ra đứa nhóc kia nằm trên sofa mà ngủ.
Đồng Dã hoàn toàn không thừa hưởng được tế bào văn học của cha hắn, từ nhỏ đến lớn chỉ cần đọc sách là hắn đều cảm thấy buồn ngủ, năm đó khi đọc bài văn hồi trung học của Đồng Dã, giáo sư văn học thầy Đồng còn hoài nghi không biết thằng nhóc này có phải do mình mộng du mà nhặt được ngoài đường về không.
Sau đó lớn lên cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, tối hôm qua Đồng Dã đọc được chưa tới vài trang của cuốn “Sự quyến rũ nhàm chán” kia đã nằm lăn ra mà ngủ mất.
Sau một buổi tối, một cậu thanh niên cao hơn 1m8 nằm rúc trên ghế sofa, tuy rằng trông không quá thoải mái nhưng thế mà lại ngủ rất say.
Vinh Hạ Sinh nhìn thời gian, nhớ rằng Đồng Dã đã từng nói thứ Hai có tiết học, do dự một chút rồi vẫn đi qua vỗ vỗ vai đối phương.
“Dậy đi nào.” Vinh Hạ Sinh nói. “Mấy giờ cậu phải đến trường?”
Đồng Dã đang nằm mơ, nghe đến chữ “trường” bèn giật mình tỉnh dậy, sau đó lăn từ trên sofa xuống.
Khuôn mặt Vinh Hạ Sinh không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại cười bất đắc dĩ.
“Sao cậu lại nằm đây ngủ thế?” Vinh Hạ Sinh hỏi. “Mấy giờ phải đến trường?”
Cú ngã từ trên sofa khiến Đồng Dã tỉnh lại, hắn nhe răng trợn mắt xoa đầu đứng lên, mơ màng nòi. “Tôi cũng không biết.”
“…” Không biết.
Vinh Hạ Sinh hoàn toàn không biết phải làm sao, anh khom lưng nhặt sách rơi xuống đất cùng Đồng Dã lên, nói. “Hôm nay cậu có đi học không? Đã 6 rưỡi rồi.”
Đồng Dã sửng sốt một chút, vài giây sau mới gọi được hồn về.
“Tôi đi tắm đã!” Đồng Dã chạy vọt vào phòng tắm, đồng thời còn lẩm bẩm. “Chết rồi chết rồi, muộn mất.”
Thời điểm Đồng Dã tắm rửa xong, Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi đi rửa mặt rồi lát đưa cậu đến trường, có đồ ăn sáng rồi cậu ăn trước đi.”
Đầu tóc Đồng Dã còn ướt nhỏ nước, cái dạ dày từ sáng sớm còn chưa uống được một giọt nước nào, nghe thấy Vinh Hạ Sinh nói thế Đồng Dã vô cùng phối hợp mà hô lên.
Hắn vừa lau tóc vừa cười với Vinh Hạ Sinh. “Chú nhỏ đảm đang quá!”
Vinh Hạ Sinh liếc mắt nhìn hắn rồi bước vào nhà vệ sinh.
Đồng Dã vui vẻ lắc lư bước vào phòng bếp, khi nhìn thấy trên bàn toàn là hoành thánh thì cứng họng.
“Chú nhỏ!” Đồng Dã gân cổ kêu lên. “Đừng bảo nhà mình chỉ có sủi cảo với hoành thánh nhé!”
Vinh Hạ Sinh đang đánh răng, nghe thấy tiếng của hắn bèn nhìn chính mình trong gương mà cười.
Anh nhổ bọt trong miệng mình ra rồi súc súc miệng, sau đó lớn tiếng đáp lại. “Không thích thì tự học rồi tự làm đi!”
Đồng Dã cứng họng không trả lời được, đành ngồi bên bàn mà ăn.
“Phải rút lại câu vừa nãy.” Hắn ăn một miếng hoành thánh, thực ra thì ăn khá ngon, những nghĩ đến sau này hôm nào cũng ăn cái này thì hắn lại cảm thấy không ổn. “Anh ấy chẳng đảm đang tí nào cả.”
Đồng Dã lại ăn thêm một miếng hoành thánh.
“Nhưng mà lớn lên đẹp trai là được.” Đồng Dã uống canh hoành thánh, lẩm bẩm lầu bầu. “Người đẹp thì chỉ cần đẹp thôi, mấy việc dính nước nấu canh này giao cho người khác cũng được.”
Nói thế, hắn liền mở điện thoại ra tải một app thực đơn về.
Rất lâu khi xưa Đồng Dã đã từng nghe qua một câu, rằng khi bạn thích một người chưa chắc là bạn đã thực sự thích đối phương, mà đó chỉ là một người tình hoàn mỹ mà bạn tự tưởng tượng ra.
Đồng Dã cảm thấy câu nói này rất có lý, vì thế hắn luôn nhắc nhở bản thân phải mở to mắt và luôn giữ vững lí trí của mình.
Hắn tuân thủ theo điều đó hơn hai mươi năm, từ năm mười lăm tuổi đến nay đã được không ít người theo đuổi, mà hắn cũng chẳng ít lần nảy sinh hảo cảm với người khác, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy đến tiếp cả.
Bởi vì bản thân Đồng Dã rất tỉnh táo mà ý thức được phần “hảo cảm” và “thích” này đều bị lẫn lộn cùng với tưởng tượng của hai người đối với nhau.
Hắn không muốn bị dao động bởi thứ tưởng tượng đó.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ dao động mà còn trực tiếp từ bỏ việc giãy giụa, tùy ý để cho bản thân mình chết chìm trong thế giới ảo tưởng của thần tiên.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy vui vẻ mà chấp nhận nó.
Vinh Hạ Sinh uống nước xong bước ra lại thấy Đồng Dã đang đứng đó cười ngây ngẩn, thuận miệng hỏi một câu. “Cậu làm sao thế?”
Đối với việc Vinh Hạ Sinh đặt câu hỏi Đồng Dã cảm thấy vô cùng cảm động, Vinh Hạ Sinh đối với tất cả mọi thứ đều như vô hình, anh cũng chẳng có hứng thú với những người ở ngoài vòng tròn sinh hoạt của mình, ấy vậy mà lại chỉ có hắn được bước vào cái “vòng tròn” này.
Nói như vậy có hơi ích kỷ, nhưng trên thực tế lại không phải như thế. Đồng Dã có thể cảm nhận được Vinh Hạ Sinh không phải là người ích kỷ, chỉ là không biết vì sao anh lại đóng tất cả các chốt mở đến với thế giới bên ngoài rồi tự nhốt mình vào bên trong.
Nhìn Vinh Hạ Sinh, chẳng hiểu vì sao mà trong Đồng Dã lại nhen nhói lên ý thức trách nhiệm, hắn cảm thấy mình nên kéo đối phương trở lại thế giới bên ngoài, sau đó hai người sẽ cùng sóng vai nhau đi đến trung tâm của vũ trụ.
“Cười anh đấy.”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn hắn. “Tôi?”
“Đúng vậy.” Đồng Dã lại ngồi xuống bắt đầu gảy đàn ghita. “Anh nói xem, anh đẹp trai như vậy mà suốt ngày ở trong nhà đến chán chết, hay anh giấu giếm cái gì mà không cho người khác xem được?”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười nhìn hắn. “Tôi chẳng giấu gì cả.”
Tiếng đàn ghita “tưng” một tiếng, một nốt nhạc tùy hứng phát lên giữa dây đàn và đầu ngón tay.
Đồng Dã hỏi. “Anh không có bạn gái à?”
Vinh Hạ Sinh đang định về phòng sách, nghe Đồng Dã nói vậy bèn quay lại nhìn hắn.
“Tôi không có.”
“Cũng đúng thôi, cô gái nào mà muốn yêu đương với anh cũng phải tìm cơ hội thì mới được gặp anh mất.” Đồng Dã ôm đàn cười nhìn anh. “Chú nhỏ ơi, ngày xưa anh đã từng yêu ai chưa?”
“Tôi đã 29 tuổi rồi.”
“Tôi biết.” Đồng Dã nói. “Tôi có hỏi anh bao nhiêu tuổi đâu, tôi hỏi anh đã từng hẹn hò chưa mà.”
Nếu có, Đồng Dã quyết định sẽ ghen ghét một chút với người yêu cũ của Vinh Hạ Sinh.
Nếu không có, hắn muốn xem xét xem đối phương rốt cuộc là thích kiểu người thế nào.
Vinh Hạ Sinh đứng nơi đó như đang suy tư mà nhìn hắn.
“Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Đồng Dã cười anh. “Chẳng lẽ số lượng người yêu cũ của anh quá nhiều?”
Không đến mức đó.
Đồng Dã cảm thấy hoặc là Vinh Hạ Sinh chưa từng yêu đương, hoặc là chỉ hẹn hò với một hai người, mà thậm chí mỗi mối tình đều khắc cốt ghi tâm.
Thời gian bọn họ quen nhau khá ngắn, nhưng Đồng Dã đã có một cái nhìn bao quát về Vinh Hạ Sinh.
Người này một phần rất khó hiểu, nhưng có một số vấn đề lại vô cùng dễ hiểu.
“Không có.” Vinh Hạ Sinh đi đến bên sofa tùy tay cầm lấy cuốn sách đặt trên bàn trà, anh vừa lật sách vừa tỏ vẻ không có chuyện gì mà bình tĩnh nói. “Chưa từng hẹn hò.”
Đồng Dã nghe xong thì cười. “Thế mà làm tôi hết hồn.”
Vinh Hạ Sinh ngước mắt lên từ trong sách. “Tại sao?”
“Vấn đề ở câu anh vừa nói ấy.” Đồng Dã nói. “Tôi hỏi anh đã từng yêu đương chưa, anh nói anh 29 rồi, theo suy nghĩ của người bình thường thì sẽ cảm thấy ý của anh là “Tôi đã 29 rồi, làm gì có chuyện chưa từng yêu.”
Vinh Hạ Sinh vốn định gạt Đồng Dã, chẳng ngờ rằng tên nhóc này còn thông minh hơn anh nghĩ.
Bị bóc trần trò đùa, Vinh Hạ Sinh cũng chẳng hé răng mà chỉ cúi đầu giả vờ đọc sách.
Đồng Dã nhịn cười, nghiêng đầu gằn từng chữ. “Sự, quyến, rũ, nhàm, chán. Cuốn này hay lắm sao?”
Đây là quyển sách Vinh Hạ Sinh đang đọc gần đây, là cuốn duy nhất anh chưa đọc của vị nhà văn mình rất thích này.
Cũng thật tình cờ, chương anh đang xem lại có tiêu đề là “Đàn ông độc thân nằm mơ giữa ban ngày”.
(Sách gốc là “On Seeing and Noticing” của nhà văn Alain de Botton, tiêu đề bản tiếng Trung được xuất bản là “无聊的魅力”, tui tự dịch ra tiếng Việt là “Sự quyến rũ nhàm chán”)
Rũ mắt nhìn thấy tên chương, anh bất đắc dĩ mà thở dài cảm thấy mình đang bị châm chọc.
Vinh Hạ Sinh không phải người có ảo tưởng đối với tình yêu, thậm chí từ trước đến nay anh đều cảm thấy mình hẳn là sẽ chẳng bao giờ tìm được một nửa kia hoàn hảo, ở phương diện tình yêu này anh vẫn luôn trong một trạng thái tiêu cực.
Đồng Dã nghiêng người nhìn thoáng qua. “Người lãng mạn nhất trên đời, không thể nghi ngờ gì, nhất định sẽ sánh đôi cũng người chẳng có chút lãng mạn nào… Đây không phải là nói về tôi sao?”
Vinh Hạ Sinh theo phản xạ có điều kiện mà đóng sách lại, ngửa đầu nhìn Đồng Dã đang đứng bên cạnh mình.
Đồng Dã xấu hổ cười cười. “Tôi cảm thấy câu này nói về bản thân mình.”
Hắn chỉ chỉ quyển sách nói với Vinh Hạ Sinh. “Đọc xong cho tôi mượn được không? Cho thuê cũng được, tiền thuê là một bữa cơm một ngày.”
Đối mặt với Đồng Dã, làm thế nào Vinh Hạ Sinh cũng không thể tức giận nổi.
Anh đưa sách cho đối phương rồi đứng dậy đi về phòng sách. “Cậu cứ cầm đọc đi, không cần tiền thuê đâu.”
“Cảm ơn chú nhỏ!” Âm thanh Đồng Dã tràn đầy sức sống, nhưng thực ra hắn lại hơi thất vọng. Hắn cho rằng Vinh Hạ Sinh còn có thể tiếp tục ngồi buôn chuyện với hắn một lúc nữa, không ngờ người ta đã đứng dậy đi mất rồi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng sách đóng lại, Đồng Dã cúi đầu xem cuốn sách trong tay.
Mở ra theo vị trí của kẹp sách, phần mở đầu chính là câu hắn vừa đọc kia, tiếp theo đó là “Vào thời điểm chúng ta trở nên cô độc, khi trái tim không bị quấy nhiễu bởi công việc và bè bạn, ấy là khi chúng ta mới có thể thực sự lý giải được tinh túy và sự tất yếu của tình yêu.”
Đồng Dã ngồi xếp bằng trên ghế sofa nghiêm túc nghiên cứu cuốn sách này.
Cả đêm Vinh Hạ Sinh không ngủ, khó được hôm anh có linh cảm, anh viết một mạch đến tận hừng đông.
Anh luôn sống như vậy, mỗi khi bắt tay vào công việc, sinh hoạt của anh sẽ trở nên không có quy luật, đôi khi thức trắng cả đêm, lại có đôi lúc nằm hôn mê mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ.
Không chỉ làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, đến cả ăn uống cũng vậy.
Tình trạng thân thể của anh không tốt lắm, phần tệ nhất chính là xương cổ và eo.
Xương cổ anh đau là vì ngồi quá lâu, và dáng ngồi của anh cũng không tốt nữa.
Mấy năm trước phần eo của anh bị đụng phải nên để lại một chút di chứng.
Nhưng từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh không thèm để ý đến những thứ đó, đối với anh mà nói khỏe mạnh hay sống lâu cũng không quan trọng, quan trọng là khi còn sống có thể để lại điều gì.
Anh luôn nghĩ, anh không sợ cuộc đời mình kết thúc vào năm 30 tuổi, ít nhất hãy để anh có thể viết nên một tác phẩm được người đời nhớ kỹ.
Có thể chết sớm, nhưng không thể vô danh.
Nhưng mà lý tưởng thì luôn luôn xa vời, và những người theo đuổi lý tưởng thì vĩnh viễn sống trong sự bất mãn đối với chính bản thân mình.
Vinh Hạ Sinh không viết thơ, anh đã bẻ nát lòng nhiệt huyết đối với thơ mà ném nó vào trong tiểu thuyết.
Anh muốn viết một câu chuyện tầm thường, và mọi người trong câu chuyện tầm thường ấy bị bao phủ bởi những khúc mắc vĩ đại.
6 giờ 15 phút sáng, Vinh Hạ Sinh tắt phần văn bản đi.
Thời điểm đứng dậy anh phải chống tay lên bàn mới đứng vững được, bên hông đau nhức khiến anh không thể không nhăn mày.
Thật cẩn thận mà đứng dậy, anh vận động nhẹ nhàng một chút.
Đợi cho cơ thể tốt hơn rồi Vinh Hạ Sinh mới mở cửa phòng sách ra.
Bầu trời tháng 11 vẫn chưa sáng lên, dù đồng hồ đã nhích qua 6 giờ.
Khi đi ra khỏi phòng sách anh phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, anh tưởng Đồng Dã đã rời giường từ sớm, không ngờ lúc đi qua mới thấy thì ra đứa nhóc kia nằm trên sofa mà ngủ.
Đồng Dã hoàn toàn không thừa hưởng được tế bào văn học của cha hắn, từ nhỏ đến lớn chỉ cần đọc sách là hắn đều cảm thấy buồn ngủ, năm đó khi đọc bài văn hồi trung học của Đồng Dã, giáo sư văn học thầy Đồng còn hoài nghi không biết thằng nhóc này có phải do mình mộng du mà nhặt được ngoài đường về không.
Sau đó lớn lên cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, tối hôm qua Đồng Dã đọc được chưa tới vài trang của cuốn “Sự quyến rũ nhàm chán” kia đã nằm lăn ra mà ngủ mất.
Sau một buổi tối, một cậu thanh niên cao hơn 1m8 nằm rúc trên ghế sofa, tuy rằng trông không quá thoải mái nhưng thế mà lại ngủ rất say.
Vinh Hạ Sinh nhìn thời gian, nhớ rằng Đồng Dã đã từng nói thứ Hai có tiết học, do dự một chút rồi vẫn đi qua vỗ vỗ vai đối phương.
“Dậy đi nào.” Vinh Hạ Sinh nói. “Mấy giờ cậu phải đến trường?”
Đồng Dã đang nằm mơ, nghe đến chữ “trường” bèn giật mình tỉnh dậy, sau đó lăn từ trên sofa xuống.
Khuôn mặt Vinh Hạ Sinh không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại cười bất đắc dĩ.
“Sao cậu lại nằm đây ngủ thế?” Vinh Hạ Sinh hỏi. “Mấy giờ phải đến trường?”
Cú ngã từ trên sofa khiến Đồng Dã tỉnh lại, hắn nhe răng trợn mắt xoa đầu đứng lên, mơ màng nòi. “Tôi cũng không biết.”
“…” Không biết.
Vinh Hạ Sinh hoàn toàn không biết phải làm sao, anh khom lưng nhặt sách rơi xuống đất cùng Đồng Dã lên, nói. “Hôm nay cậu có đi học không? Đã 6 rưỡi rồi.”
Đồng Dã sửng sốt một chút, vài giây sau mới gọi được hồn về.
“Tôi đi tắm đã!” Đồng Dã chạy vọt vào phòng tắm, đồng thời còn lẩm bẩm. “Chết rồi chết rồi, muộn mất.”
Thời điểm Đồng Dã tắm rửa xong, Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi đi rửa mặt rồi lát đưa cậu đến trường, có đồ ăn sáng rồi cậu ăn trước đi.”
Đầu tóc Đồng Dã còn ướt nhỏ nước, cái dạ dày từ sáng sớm còn chưa uống được một giọt nước nào, nghe thấy Vinh Hạ Sinh nói thế Đồng Dã vô cùng phối hợp mà hô lên.
Hắn vừa lau tóc vừa cười với Vinh Hạ Sinh. “Chú nhỏ đảm đang quá!”
Vinh Hạ Sinh liếc mắt nhìn hắn rồi bước vào nhà vệ sinh.
Đồng Dã vui vẻ lắc lư bước vào phòng bếp, khi nhìn thấy trên bàn toàn là hoành thánh thì cứng họng.
“Chú nhỏ!” Đồng Dã gân cổ kêu lên. “Đừng bảo nhà mình chỉ có sủi cảo với hoành thánh nhé!”
Vinh Hạ Sinh đang đánh răng, nghe thấy tiếng của hắn bèn nhìn chính mình trong gương mà cười.
Anh nhổ bọt trong miệng mình ra rồi súc súc miệng, sau đó lớn tiếng đáp lại. “Không thích thì tự học rồi tự làm đi!”
Đồng Dã cứng họng không trả lời được, đành ngồi bên bàn mà ăn.
“Phải rút lại câu vừa nãy.” Hắn ăn một miếng hoành thánh, thực ra thì ăn khá ngon, những nghĩ đến sau này hôm nào cũng ăn cái này thì hắn lại cảm thấy không ổn. “Anh ấy chẳng đảm đang tí nào cả.”
Đồng Dã lại ăn thêm một miếng hoành thánh.
“Nhưng mà lớn lên đẹp trai là được.” Đồng Dã uống canh hoành thánh, lẩm bẩm lầu bầu. “Người đẹp thì chỉ cần đẹp thôi, mấy việc dính nước nấu canh này giao cho người khác cũng được.”
Nói thế, hắn liền mở điện thoại ra tải một app thực đơn về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.