Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 92: Bắt đầu
Nhữ Phu Nhân
13/12/2016
“Ha ha, nhóc con, mày nói cũng thật là dễ nghe, như vậy mày thay nó chết trước đi, thế nào?” Tên đầu mục vẻ mặt hứng thú nhìn người thiếu niên
vừa lên tiếng, hắn muốn nhìn xem thằng nhóc trước mặt có thể vì một
người xa lạ mới gặp mà hy sinh tính mạng hay không.
Đương nhiên là không rồi! Lăng Lan biết nếu mình là người vừa mới lên tiếng thì mình cũng không làm chuyện như vậy, cô cũng không tin có ai thánh mẫu tới mức dùng mạng mình đổi mạng cho một người xa lạ.
Nhưng câu trả lời của người thiếu niên kia khiến Lăng Lan ngạc nhiên, cô tưởng như mình đang nghe nhầm.
Người thiếu niên kia thật sự nói “Tôi đổi” sao.
Chết tiệt! Không gian học tập chết tiệt, không thể thiết kế chương trình một cách bình thường sao?? Lăng Lan theo bản năng chỉ trích người viết ra chương trình này.(ý chí là mình đang ở trong một chương trình giả lập nào đó do không gian học tập tạo ra) Nhưng không thể phủ nhận lòng cô bị chấn động khi nghe thấy câu trả lời này, cô không thể lý giải được vì sao trong chương trình của không gian học tập lại có một người ngu ngốc như vậy tồn tại.
“Ha ha, tiểu chuột nhắt, vận khí của của mày thật là tốt nha, có người dám đồng ý chết thay mày đấy.” Tên đầu lĩnh nhẹ nhàng mà vỗ mặt Lăng Lan ngửa đầu cười to nói: “Mày có phải nên cám ơn người kia hay không?” Người thiếu niên có chút bất ngờ với phản ứng vui vẻ của tên đầu lĩnh, cậu như nghĩ tới cái gì…
“Vậy để cảm ơn tình thần giúp người của nó, tao sẽ cho mày nhìn thấy cảnh bọn tao lột da nó ra…” Tên đầu lĩnh hung tận xoay đầu Lăng Lan nhìn về phía người thiếu niên vừa nói, lúc này người đó đã bị hai tên to con, hung tợn đè xuống đất, một tên khác từ đằng sau đang đi tới, tay cầm dao đưa lên lưỡi liếm như đang nếm thứ mỹ vị gì.
Những người khác bị khống chế quỳ xuống nhìn thấy một màn này không tự chủ mà hoảng sợ, có mấy người thậm chí không thể tin, có lẽ bọn họ không thể lý giải được vì sao người thiếu niên này lại muốn cứu một người xa lạ để rồi phải chết trong đau đớn như vậy.
Tầm mắt đám cướp để ở trên người của người thiếu niên kia, bọn họ ai cũng muốn thưởng thức cảnh tượng này, nhìn thấy người khác vùng vẫy, thống khổ, la hét trước khi chết khiến bọn chúng cảm thấy hưng phấn vô cùng, kể cả tên thủ lĩnh kia cũng đang chăm chú nhìn về phía người thiếu niên, quên luôn cả Lăng Lan đang ở bên cạnh.
Cơ hội tới! Khi tất cả mọi người đều đang chú ý tới người thiếu niên bên kia thì Lăng Lan biết cơ hội của mình đến rồi.
Cô không di động gì, chỉ có cánh tay cong lên theo môt góc cong quỹ dị, gần như đột phá giơi hạn của mức giản thể của con người, cây dao găm trong tay không chút do dự hướng về phía đầu của tên đầu lĩnh.
Lúc này tên đầu lĩnh đang cực kỳ hứng trí nhìn thủ hạ của mình đang từ từ tới gần người thiếu niên kia, hắn chờ đợi, muốn nhìn xem cảnh người thiếu niên kia bị hoảng sợ, khóc lóc, cầu xin,… Đột nhiên hắn cảm thấy yết hầu của mình lạnh buốt, rồi hình ảnh xung quanh đột nhiên quay cuồng.
Hắn thấy thủ hạ của mình, cũng thấy bọn chúng đang chuẩn bị hành hạ con kiến “can đảm” kia, hắn thậm chí còn nhìn thấy con chuột nhắt mà mình mới cầm trong tay lúc nãy, và một thân thể nhìn quen thuộc vô cùng, nhưng…. Thân thể kia không có đầu…
Đầu? Nhìn quen mắt? Đó không phải là thân thể của hắn sao? Hắn hoảng sợ, đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Lăng Lan nhất kích thành công cũng không chần chừ, sau khi vặn gãy cánh tay đang nắm đầu mình thì cô nhanh chóng đánh về tên cướp đứng gần mình nhất. Bọn chúng ai cũng chú ý đến hình ảnh tuyệt vời sắp diễn ra kia nên không ai phát hiện thủ lĩnh của mình đã bị xử lý, chúng vẫn vui tươi, hớn hở nhìn bạn mình giết người thiếu niên kia.
Vì không muốn những người chung quanh chú ý nên Lăng Lan không bùng nổ tốc độ nhanh nhất của mình. Vẫn khống chế mình như cũ, hành động trở nên yên lặng không tiếng động, vài lần chớp động, đã có mấy kẻ bị cô vô tình cắt vỡ yết hầu.
Máu phun ra theo vết đứt, miệng bị Lăng Lan che lại, những kẻ đã gần bước tới con đường chết kia không thể thông báo với đồng bọn của mình có một tử thần đã đến.
Kỳ thực Lăng Lan lựa chọn cắt yết hầu ngoài việc cắt đứt luôn số mệnh cô cũng cắt luôn khả năng nói chuyện của những kẻ đó, bất quá vì đảm bảo an toàn, cô vẫn che miệng chúng lại.
Đối với hành động của Lăng Lan, chỉ có người thiếu niên bị đè xuống đất kia mới có thể thấy rõ, hai mắt cậu ta trợn trùng, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin, người vốn đang giãy dụa kịch liệt cũng dừng lại.
Nhìn tình huống thay đổi của người thiếu niên khiến những kẻ đang xem cuộc tra tấn này kinh ngạc, bọn họ theo bản năng nhìn lên để xem có chuyện gì khiến cho người thiếu niên quên cả vù vẫy, quên cả việc mình đang trên con đường chuẩn bị xuống hoàng tuyền?
Thật là một tên đồng đội ngu như heo.
Lăng Lan quyết đoán cho người thiếu niên kia một ánh mắt khinh thường, may là không biểu hiện vẻ kinh hỉ, nếu không đám cướp kia nhất định sẽ nâng cao cảnh giác chứ không tò mò nhìn qua.
Lăng Lan biết đã không còn nhiều thời gian, cô cần phải ra tay trước khi đám người đó phản ứng, cần phải giết hết toàn bộ nếu không sẽ có phiền toái lớn.
Lần này Lăng Lan cũng không khống chế tốc độ của mình nữa, cô bạo phát tốc độ tối đa của thân thể, chỉ thấy Lăng Lan lao về phía giữa sân, hai tay hai dao vung lên không ngừng, đi tới nơi nào máu chảy nơi đó,từng tên từng tên cướp bắt đầu ngã xuống, tất cả đều bị cắt ở nơi yết hầu, máu văng tung tóe.
Lăng Lan lao về phía trước, tuy đây không phải là con đường tốt nhất để tiêu diệt hết đám người này nhưng lại là con đường tốt nhất để cứu người thanh niên vừa nãy. Mặc dù nếu đi theo đường này có thể cho đám kẻ địch kia có cơ hội bỏ trốn nhưng như vậy còn hơn chuyện người thiếu niên vừa rồi mở lời giúp cô bị bắt làm con tin.
Sau khi giải quyết 2 tên đang nè người thiếu niên kia, Lăng Lan trực tiếp giơ chân, đá cậu ta về phía sau lưng mình, nơi không còn bất cứ kẻ địch nào, chỗ an toàn nhất.
Đến lúc này, những tên còn chưa bị giết mới phản ứng lại chuyện gì đang xãy ra, vốn Lăng Lan nghĩ chúng sẽ hoảng sợ bỏ chạy bốn phía để cô không có cơ hội ra tay tiếp, nhưng không nghĩ tới đám người đó lại giơ vũ khi trong tay lên, rống to rồi lao về phía cô.
Thật tốt quá! Nguyên lai cũng là những kẻ ngu như heo, địch ta giống nhau, huề.
Lăng Lan cũng không cho những tên đó có cơ hội hành động gì, chỉ trong vài cái chớp mắt, cô đã thanh lý sạch sẽ toàn bộ những kẻ còn lại.
Cô đứng giữa thi thể kẻ địch, người không nhiễm chút máu nào, có chăng cũng chỉ là một ít tro bụi vô tình bay lên.
Vẫn là một cảnh tang hoang, thi thể vô số, chỉ là thi thể lần này là của những tên giết người.
Lăng Lan đứng thẳng người, lạnh lùng thu hồi vũ khí trong tay, cô nhìn thấy cái đầu đang nằm dưới đất kia, vẻ mặt vẫn tươi cười điên rồ nhưng lại mang theo một tia hoảng sợ, quỷ dị vô cùng…. Lăng Lan gật gật đầu tự nhủ: “Quả nhiên sau khi đầu rời khỏi thân thể thì cũng không chết ngay, phải thêm 2,3 giây nữa mới chết, có lẽ còn có thể lâu hơn…”
Lăng Lan không nhìn những người sống sót khác đang sững sờ nhìn mình, cô chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lăng Lan vừa mới bước đi thì người thiếu niên kia đã hô: “Đợi chút.”
Bởi vì người này đã nguyện ý trả giá sinh mệnh thay cô nên Lăng Lan quyết định cho cậu một cơ hội: “Cái gì?”
“Em đi một mình có phải không? Nếu không có chỗ để đi thì theo anh về làng của anh đi.” Người thiếu niên cố gắng nở nụ, dù sao cũng vừa mới sống về từ đường chết, cho dù là người lạnh nhạt cũng không thể duy trì được bình tĩnh, mà cậu cũng không phải là người lạnh nhạt..
Đây là nhiệm vụ liên hoàn sao? Lăng Lan nhanh chóng suy nghĩ rồi quyết định đi thôn trang xem thử, dù sao cô cũng không hiểu con đường tiến hóa nghĩa là gì nên cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhìn Lăng Lan gật đầu, thiếu niên kia kích động vô cùng, cứ như vậy Lăng Lan chuẩn bị theo người thiếu niên kia về thôn trang của cậu ta.
Những người bỏ trốn lúc nãy giờ cũng thu lượm những đồ dùng còn sót lại rồi quay về cùng với Lăng Lan, trên túi họ đều có rất nhiều thứ nhưng còn có rất nhiều người đi cùng họ hồi nãy đã lưu lại đây mãi mãi không thể mang về.
Trên đường đi Lăng Lan biết những người này đều là người trong một thôn trang, lần này bọn họ rời làng ra ngoài chính là vì muốn đổi trao đổi hàng hóa để lấy lương thực về trang trải cùng cuộc sống, họ không nghỉ tới mình lại gặp phải thảm trạng này.
Lăng Lan theo bọn họ vòng quá một ngọn núi nhỏ, vốn cả vùng đất hoang vu bổng thay đổi thành một rừng cây xum xuê, phát triển. Người thiếu niên kia nói cho Lăng Lan biết nơi bọn họ sống có một con suối gọi là Thiên Tứ, nhờ có con suối đó mà dân làng bọn họ mới có thể sinh tồn trên vùng đất khô cằn này.
Tiếp tục đi một đoạn đường, người thiếu niên hưng phấn thông báo cho Lăng Lan sắp đến thôn trang của bọn họ rồi, bỗng nhiên sắc mặt Lăng Lan đại biến.
Cô bảo tất cả mọi người núp vào còn mình lặng lẽ hướng về phía trước. May mắn nơi này không phải vùng đất bằng phẳng mà là nơi có nhiều cây cỏ, dễ ẩn núp.
Rất nhanh Lăng Lan theo khe núi đi tới cửa vào thôn trang, nhưng khung cảnh bi thảm trước thôn khiến Lăng Lan biết, thôn trang này cũng gặp phải thảm kịch.
Ở trước cửa thôn có không ít đàn ông, thanh niên bị bắt trói nằm dưới đất, những người già, phụ nữ, trẻ em tay không tấc sắt bị bắt trói, quỳ cùng nhau ở xung quanh. Bọn họ quỳ trên mặt đất liều mạng giãy dụa, tiếng khóc la vang vọng gọi người thân của mình, những tên giết người đứng xung quanh ngửa đầu điên cuồng cười vui sướng, lấy vũ khí trong tay chém về phía những người đang cố gắng phản kháng kia, để cho những người khác, những người vợ, những người con xem chúng ra tay giết người như thế nào.
“Cặn bã!” Lửa giận trong lòng Lăng Lan bốc cháy dữ dội, những hình ảnh này đã chạm vào giới hạn của Lăng Lan, nếu như ngay từ đầu cô sợ phiền toái không nhúng tay vào thì lúc này cô chỉ muốn giết hết, giết hết những kẻ không bằng thú đó.
Bất quá cho dù lửa giận bừng bừng nhưng Lăng Lan cũng không muốn vì xúc động nhất thời mà khiến mình vừa không thể cứu người mà còn bị nguy hiểm.
Lăng Lan cô nhớ tới lúc nãy hệ thống có nhắc nhở một câu nhiệm vụ này chỉ được thực hiện một lần, như vậy, nhiệm vụ lần này không cho phép cô chết, nếu cô chết thì nhiệm vụ này sẽ dừng hoàn toàn.
Lăn lộn trong không gian học tập này cũng hơn 6 năm, Lăng Lan rất quen thuộc với cơ chế thưởng cho của nó, nhiệm vụ càng quỷ dị độc đáo thì phần thưởng càng phong phú. Mà khi Lăng Lan nghe thấy đây là nhiệm vụ chỉ được phép thực hiện một lần thì cô biết phần thưởng của nó chắc chắn cực kỳ phong phú khiến cô thèm nhỏ dãi.
Cho nên, ngay từ đầu Lăng Lan đã không muốn buông tay, cho có khó khăn gì thì cô cũng sẽ hoàn thành nó.
Đương nhiên là không rồi! Lăng Lan biết nếu mình là người vừa mới lên tiếng thì mình cũng không làm chuyện như vậy, cô cũng không tin có ai thánh mẫu tới mức dùng mạng mình đổi mạng cho một người xa lạ.
Nhưng câu trả lời của người thiếu niên kia khiến Lăng Lan ngạc nhiên, cô tưởng như mình đang nghe nhầm.
Người thiếu niên kia thật sự nói “Tôi đổi” sao.
Chết tiệt! Không gian học tập chết tiệt, không thể thiết kế chương trình một cách bình thường sao?? Lăng Lan theo bản năng chỉ trích người viết ra chương trình này.(ý chí là mình đang ở trong một chương trình giả lập nào đó do không gian học tập tạo ra) Nhưng không thể phủ nhận lòng cô bị chấn động khi nghe thấy câu trả lời này, cô không thể lý giải được vì sao trong chương trình của không gian học tập lại có một người ngu ngốc như vậy tồn tại.
“Ha ha, tiểu chuột nhắt, vận khí của của mày thật là tốt nha, có người dám đồng ý chết thay mày đấy.” Tên đầu lĩnh nhẹ nhàng mà vỗ mặt Lăng Lan ngửa đầu cười to nói: “Mày có phải nên cám ơn người kia hay không?” Người thiếu niên có chút bất ngờ với phản ứng vui vẻ của tên đầu lĩnh, cậu như nghĩ tới cái gì…
“Vậy để cảm ơn tình thần giúp người của nó, tao sẽ cho mày nhìn thấy cảnh bọn tao lột da nó ra…” Tên đầu lĩnh hung tận xoay đầu Lăng Lan nhìn về phía người thiếu niên vừa nói, lúc này người đó đã bị hai tên to con, hung tợn đè xuống đất, một tên khác từ đằng sau đang đi tới, tay cầm dao đưa lên lưỡi liếm như đang nếm thứ mỹ vị gì.
Những người khác bị khống chế quỳ xuống nhìn thấy một màn này không tự chủ mà hoảng sợ, có mấy người thậm chí không thể tin, có lẽ bọn họ không thể lý giải được vì sao người thiếu niên này lại muốn cứu một người xa lạ để rồi phải chết trong đau đớn như vậy.
Tầm mắt đám cướp để ở trên người của người thiếu niên kia, bọn họ ai cũng muốn thưởng thức cảnh tượng này, nhìn thấy người khác vùng vẫy, thống khổ, la hét trước khi chết khiến bọn chúng cảm thấy hưng phấn vô cùng, kể cả tên thủ lĩnh kia cũng đang chăm chú nhìn về phía người thiếu niên, quên luôn cả Lăng Lan đang ở bên cạnh.
Cơ hội tới! Khi tất cả mọi người đều đang chú ý tới người thiếu niên bên kia thì Lăng Lan biết cơ hội của mình đến rồi.
Cô không di động gì, chỉ có cánh tay cong lên theo môt góc cong quỹ dị, gần như đột phá giơi hạn của mức giản thể của con người, cây dao găm trong tay không chút do dự hướng về phía đầu của tên đầu lĩnh.
Lúc này tên đầu lĩnh đang cực kỳ hứng trí nhìn thủ hạ của mình đang từ từ tới gần người thiếu niên kia, hắn chờ đợi, muốn nhìn xem cảnh người thiếu niên kia bị hoảng sợ, khóc lóc, cầu xin,… Đột nhiên hắn cảm thấy yết hầu của mình lạnh buốt, rồi hình ảnh xung quanh đột nhiên quay cuồng.
Hắn thấy thủ hạ của mình, cũng thấy bọn chúng đang chuẩn bị hành hạ con kiến “can đảm” kia, hắn thậm chí còn nhìn thấy con chuột nhắt mà mình mới cầm trong tay lúc nãy, và một thân thể nhìn quen thuộc vô cùng, nhưng…. Thân thể kia không có đầu…
Đầu? Nhìn quen mắt? Đó không phải là thân thể của hắn sao? Hắn hoảng sợ, đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Lăng Lan nhất kích thành công cũng không chần chừ, sau khi vặn gãy cánh tay đang nắm đầu mình thì cô nhanh chóng đánh về tên cướp đứng gần mình nhất. Bọn chúng ai cũng chú ý đến hình ảnh tuyệt vời sắp diễn ra kia nên không ai phát hiện thủ lĩnh của mình đã bị xử lý, chúng vẫn vui tươi, hớn hở nhìn bạn mình giết người thiếu niên kia.
Vì không muốn những người chung quanh chú ý nên Lăng Lan không bùng nổ tốc độ nhanh nhất của mình. Vẫn khống chế mình như cũ, hành động trở nên yên lặng không tiếng động, vài lần chớp động, đã có mấy kẻ bị cô vô tình cắt vỡ yết hầu.
Máu phun ra theo vết đứt, miệng bị Lăng Lan che lại, những kẻ đã gần bước tới con đường chết kia không thể thông báo với đồng bọn của mình có một tử thần đã đến.
Kỳ thực Lăng Lan lựa chọn cắt yết hầu ngoài việc cắt đứt luôn số mệnh cô cũng cắt luôn khả năng nói chuyện của những kẻ đó, bất quá vì đảm bảo an toàn, cô vẫn che miệng chúng lại.
Đối với hành động của Lăng Lan, chỉ có người thiếu niên bị đè xuống đất kia mới có thể thấy rõ, hai mắt cậu ta trợn trùng, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin, người vốn đang giãy dụa kịch liệt cũng dừng lại.
Nhìn tình huống thay đổi của người thiếu niên khiến những kẻ đang xem cuộc tra tấn này kinh ngạc, bọn họ theo bản năng nhìn lên để xem có chuyện gì khiến cho người thiếu niên quên cả vù vẫy, quên cả việc mình đang trên con đường chuẩn bị xuống hoàng tuyền?
Thật là một tên đồng đội ngu như heo.
Lăng Lan quyết đoán cho người thiếu niên kia một ánh mắt khinh thường, may là không biểu hiện vẻ kinh hỉ, nếu không đám cướp kia nhất định sẽ nâng cao cảnh giác chứ không tò mò nhìn qua.
Lăng Lan biết đã không còn nhiều thời gian, cô cần phải ra tay trước khi đám người đó phản ứng, cần phải giết hết toàn bộ nếu không sẽ có phiền toái lớn.
Lần này Lăng Lan cũng không khống chế tốc độ của mình nữa, cô bạo phát tốc độ tối đa của thân thể, chỉ thấy Lăng Lan lao về phía giữa sân, hai tay hai dao vung lên không ngừng, đi tới nơi nào máu chảy nơi đó,từng tên từng tên cướp bắt đầu ngã xuống, tất cả đều bị cắt ở nơi yết hầu, máu văng tung tóe.
Lăng Lan lao về phía trước, tuy đây không phải là con đường tốt nhất để tiêu diệt hết đám người này nhưng lại là con đường tốt nhất để cứu người thanh niên vừa nãy. Mặc dù nếu đi theo đường này có thể cho đám kẻ địch kia có cơ hội bỏ trốn nhưng như vậy còn hơn chuyện người thiếu niên vừa rồi mở lời giúp cô bị bắt làm con tin.
Sau khi giải quyết 2 tên đang nè người thiếu niên kia, Lăng Lan trực tiếp giơ chân, đá cậu ta về phía sau lưng mình, nơi không còn bất cứ kẻ địch nào, chỗ an toàn nhất.
Đến lúc này, những tên còn chưa bị giết mới phản ứng lại chuyện gì đang xãy ra, vốn Lăng Lan nghĩ chúng sẽ hoảng sợ bỏ chạy bốn phía để cô không có cơ hội ra tay tiếp, nhưng không nghĩ tới đám người đó lại giơ vũ khi trong tay lên, rống to rồi lao về phía cô.
Thật tốt quá! Nguyên lai cũng là những kẻ ngu như heo, địch ta giống nhau, huề.
Lăng Lan cũng không cho những tên đó có cơ hội hành động gì, chỉ trong vài cái chớp mắt, cô đã thanh lý sạch sẽ toàn bộ những kẻ còn lại.
Cô đứng giữa thi thể kẻ địch, người không nhiễm chút máu nào, có chăng cũng chỉ là một ít tro bụi vô tình bay lên.
Vẫn là một cảnh tang hoang, thi thể vô số, chỉ là thi thể lần này là của những tên giết người.
Lăng Lan đứng thẳng người, lạnh lùng thu hồi vũ khí trong tay, cô nhìn thấy cái đầu đang nằm dưới đất kia, vẻ mặt vẫn tươi cười điên rồ nhưng lại mang theo một tia hoảng sợ, quỷ dị vô cùng…. Lăng Lan gật gật đầu tự nhủ: “Quả nhiên sau khi đầu rời khỏi thân thể thì cũng không chết ngay, phải thêm 2,3 giây nữa mới chết, có lẽ còn có thể lâu hơn…”
Lăng Lan không nhìn những người sống sót khác đang sững sờ nhìn mình, cô chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lăng Lan vừa mới bước đi thì người thiếu niên kia đã hô: “Đợi chút.”
Bởi vì người này đã nguyện ý trả giá sinh mệnh thay cô nên Lăng Lan quyết định cho cậu một cơ hội: “Cái gì?”
“Em đi một mình có phải không? Nếu không có chỗ để đi thì theo anh về làng của anh đi.” Người thiếu niên cố gắng nở nụ, dù sao cũng vừa mới sống về từ đường chết, cho dù là người lạnh nhạt cũng không thể duy trì được bình tĩnh, mà cậu cũng không phải là người lạnh nhạt..
Đây là nhiệm vụ liên hoàn sao? Lăng Lan nhanh chóng suy nghĩ rồi quyết định đi thôn trang xem thử, dù sao cô cũng không hiểu con đường tiến hóa nghĩa là gì nên cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhìn Lăng Lan gật đầu, thiếu niên kia kích động vô cùng, cứ như vậy Lăng Lan chuẩn bị theo người thiếu niên kia về thôn trang của cậu ta.
Những người bỏ trốn lúc nãy giờ cũng thu lượm những đồ dùng còn sót lại rồi quay về cùng với Lăng Lan, trên túi họ đều có rất nhiều thứ nhưng còn có rất nhiều người đi cùng họ hồi nãy đã lưu lại đây mãi mãi không thể mang về.
Trên đường đi Lăng Lan biết những người này đều là người trong một thôn trang, lần này bọn họ rời làng ra ngoài chính là vì muốn đổi trao đổi hàng hóa để lấy lương thực về trang trải cùng cuộc sống, họ không nghỉ tới mình lại gặp phải thảm trạng này.
Lăng Lan theo bọn họ vòng quá một ngọn núi nhỏ, vốn cả vùng đất hoang vu bổng thay đổi thành một rừng cây xum xuê, phát triển. Người thiếu niên kia nói cho Lăng Lan biết nơi bọn họ sống có một con suối gọi là Thiên Tứ, nhờ có con suối đó mà dân làng bọn họ mới có thể sinh tồn trên vùng đất khô cằn này.
Tiếp tục đi một đoạn đường, người thiếu niên hưng phấn thông báo cho Lăng Lan sắp đến thôn trang của bọn họ rồi, bỗng nhiên sắc mặt Lăng Lan đại biến.
Cô bảo tất cả mọi người núp vào còn mình lặng lẽ hướng về phía trước. May mắn nơi này không phải vùng đất bằng phẳng mà là nơi có nhiều cây cỏ, dễ ẩn núp.
Rất nhanh Lăng Lan theo khe núi đi tới cửa vào thôn trang, nhưng khung cảnh bi thảm trước thôn khiến Lăng Lan biết, thôn trang này cũng gặp phải thảm kịch.
Ở trước cửa thôn có không ít đàn ông, thanh niên bị bắt trói nằm dưới đất, những người già, phụ nữ, trẻ em tay không tấc sắt bị bắt trói, quỳ cùng nhau ở xung quanh. Bọn họ quỳ trên mặt đất liều mạng giãy dụa, tiếng khóc la vang vọng gọi người thân của mình, những tên giết người đứng xung quanh ngửa đầu điên cuồng cười vui sướng, lấy vũ khí trong tay chém về phía những người đang cố gắng phản kháng kia, để cho những người khác, những người vợ, những người con xem chúng ra tay giết người như thế nào.
“Cặn bã!” Lửa giận trong lòng Lăng Lan bốc cháy dữ dội, những hình ảnh này đã chạm vào giới hạn của Lăng Lan, nếu như ngay từ đầu cô sợ phiền toái không nhúng tay vào thì lúc này cô chỉ muốn giết hết, giết hết những kẻ không bằng thú đó.
Bất quá cho dù lửa giận bừng bừng nhưng Lăng Lan cũng không muốn vì xúc động nhất thời mà khiến mình vừa không thể cứu người mà còn bị nguy hiểm.
Lăng Lan cô nhớ tới lúc nãy hệ thống có nhắc nhở một câu nhiệm vụ này chỉ được thực hiện một lần, như vậy, nhiệm vụ lần này không cho phép cô chết, nếu cô chết thì nhiệm vụ này sẽ dừng hoàn toàn.
Lăn lộn trong không gian học tập này cũng hơn 6 năm, Lăng Lan rất quen thuộc với cơ chế thưởng cho của nó, nhiệm vụ càng quỷ dị độc đáo thì phần thưởng càng phong phú. Mà khi Lăng Lan nghe thấy đây là nhiệm vụ chỉ được phép thực hiện một lần thì cô biết phần thưởng của nó chắc chắn cực kỳ phong phú khiến cô thèm nhỏ dãi.
Cho nên, ngay từ đầu Lăng Lan đã không muốn buông tay, cho có khó khăn gì thì cô cũng sẽ hoàn thành nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.