Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 491: Chơi kích thích một lần!

Nhữ Phu Nhân

23/07/2018

Nhóm trọng tài luôn luôn chờ đợi cười một tiếng, kích động đứng lên, đội trưởng trọng tài, nhìn thời gian trên máy truyền tin, cười nói: "Đi đến đại bản doanh đầu tiên, mất 1 giờ 59 phút. Thời gian rất ngắn, đáng tiếc vẫn không thể nào phá vỡ kỷ lục trước kia."

"Năm đó Đại Tướng Lăng Tiêu lập kỷ lục1 giờ 37 phút, trên lý thuyết đã đến gần tốc độ nhanh nhất, làm sao có người có thể phá vỡ kỷ lục này?" Một vị trọng tài nghe vậy không nhịn được phản bác lại.

Trọng tài chính cũng ngẫm lại, nếu có người có thể phá vỡ kỷ lục về mất ít thời gian nhất của Đại Tướng Lăng Tiêu sáng lập, cái này mới chính thức làm cho người khiếp sợ. Lúc này nhóm trọng tài chính cũng không biết, nếu không phải Lăng Lan muốn xác định suy đoán của mình mà chờ đợi nửa giờ, nói không chừng, Lăng Lan có thể phá hết kỷ lục ban đầu mà Lăng Tiêu sáng lập.

Bỏ lại nhàn nhạt tiếc nuối trong lòng, trọng tài chính quay đầu hỏi một lần trọng tài giám sát truyền tín hiệu nói: "Mất bao lâu để biết G17 là Trường quân đội nào?"

"Quang Não đang tiếp thu tín hiệu, bây giờ là 91%, có thể biết được đáp án ngay lập tức." Trọng tài vừa nhìn, vừa báo cáo.

Vừa dứt lời, nghe một tiếng “bíp”, tiếp thu tín hiệu đã đạt đến 100%. Ngay sau đó, điểm khu vực G17 sáng lên, xuất hiện một huy hiệu học viện rất quen thuộc: "Là Trường Quân đội nam sinh đệ nhất!" *dien dan* lequydon@

"Lần thi đấu trước đó Trường Quân đội nam sinh đệ nhất rất mạnh, điểm tích lũy đã bỏ xa các Trường quân đội khác, chỉ cần biểu hiện trong đại hỗn chiến không quá kém, NO. 1 năm nay cũng sẽ thuộc về bọn họ. Chậc chậc, cũng gần 7 lần không đạt được NO. 1 rồi hơn hai mươi năm, Trường Quân đội nam sinh đệ nhất nên trở lại rồi." Có trọng tài không nhịn được thở dài nói.

Lúc này, có trọng tài như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bật cười. Mọi người kinh ngạc nhìn, không biết ông đang vui vẻ chuyện gì.

Vị trọng tài kia vội vàng giải thích: "Chẳng qua ta cảm thấy rất đúng dịp, hơn hai mươi năm trước, Đại Tướng Lăng Tiêu mang Trường Quân đội nam sinh đệ nhất giành được hạng nhất huy hoàng, hơn hai mươi năm sau, Đại tướng Lăng Tiêu quá bộ đến cuộc so tài cơ giáp, hết lần này tới lần khác Trường Quân đội nam sinh đệ nhất biểu hiện vô cùng xuất sắc, có phải Đại tướng Lăng Tiêu là ngôi sao may mắn của Trường Quân đội nam sinh đệ nhất hay không, chỉ cần có ngài ấy ở đây, tất cả đều thuận lợi?"

Lời nói này mang chút nhạo báng khiến mọi người cười một tiếng, tuy nhiên đúng như vị trọng tài kia nói, đúng dịp vô cùng. Từ khi Đại tướng Lăng Tiêu dẫn đội đạt được thành tích hạng nhất, 7 lần tiếp theo, Đại tướng Lăng Tiêu không xuất hiện, Trường Quân đội nam sinh đệ nhất biểu hiện vẫn không tốt, liên tục bảy lần bị trường Trường quân đội nam tử đệ nhị đè ở vị trí thứ hai. Thế nhưng lần này, Đại tướng Lăng Tiêu đến, vì vậy vừa mới bắt đầu, Trường Quân đội nam sinh đệ nhất biểu hiện khí thế vượt trội, đánh các Trường quân đội khác không ngóc đầu lên được. Mà bây giờ, người đầu tiên tới đại bản doanh, vì có nhiều thời gian an bài lực lượng phòng ngự hơn các đại bản doanh khác. Triển vọng của Trường Quân đội nam sinh đệ nhất tại đại hỗn chiến rất khả quan.

Đang lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn, có người không ngừng kêu lên: "Đại tướng Lăng Tiêu đến."

Quan sát mọi người bên trong phòng đang vô cùng vui mừng, mặc dù mọi người biết Đại tướng Lăng Tiêu đã đích thân tới hiện trường, nhưng tất cả mọi người cho là, Đại tướng Lăng Tiêu bận rộn, cuối cùng sẽ chỉ tới quan sát hậu kỳ ở đại hỗn chiến, lại không nghĩ tới, còn chưa bắt đầu chính thức tranh tài, Đại tướng Lăng Tiêu đã tới rồi.

Rất nhanh, người trong phòng quan sát thấy tinh thần Đại tướng Lăng Tiêu phấn chấn mang theo một người đẹp như hoa đi vào, đó chính là Đại tướng Lăng Tiêu cùng phu nhân của ông Lam Lạc Phượng.



Chuyện xưa về tình yêu của hai người bọn họ, vẫn gây hứng thú với mọi người, Lam Lạc Phượng từng trở thành nhân vật mà tất cả nữ nhân Liên Bang hâm mộ ghen tỵ, lúc này thấy chân nhân, không ít trong lòng nữ sĩ sĩ quan nhân ở hiện trường cảm thấy chua, thầm hận vì sao nữ nhân đứng ở bên cạnh Đại tướng Lăng Tiêu không phải là mình. ^dien^dan*lequydon*

Dĩ nhiên, cùng tiến vào với Đại tướng Lăng Tiêu còn có rất nhiều sĩ quan, tỷ như Thiếu tướng Khâu Nguyệt, đệ nhất tham mưu của quân đoàn 23 Hà Húc Dương, các đại biểu những quân đoàn khác vân vân, cùng với đại biểu thuộc về Chính Phủ Liên Bang—— Phó Tổng Thống.

Dưới sự chỉ dẫn của người phụ trách, mọi người đi tới trước màn ảnh lớn, Lăng Tiêu thấy nơi thắp sáng duy nhất, huy hiệu quen thuộc thì khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Không nghĩ tới con gái mình chạy tới đại bản doanh nhanh như vậy, ông không nhịn được liếc mắt Khâu Nguyệt bên cạnh một cái, ánh mắt lộ ra một tia khinh bỉ.

Cái nhìn này của Lăng Tiêu, để cho Khâu Nguyệt lúng túng sờ sờ cái mũi của mình. Mới vừa rồi lúc tới đây đã nói với Lăng Tiêu chuyện anh ta làm chủ vứt Lăng Lan xuống Hải Vực Âm Dương. Không có cách nào, anh ta lo lắng Trường Quân đội nam sinh đệ nhất sẽ không nhìn thấu huyền bí của Hải Vực Âm Dương, không tìm được con đường chân chính sẽ bị loại một cách tiếc nuối, cho nên muốn nói trước cho Lăng Tiêu dự phòng, tránh cho cuối cùng bị chọc tức.

Bên này Lăng Tiêu hài lòng biểu hiện của Lăng Lan, bên kia các học sinh Trường Quân đội nam sinh đệ nhất, vừa đến đại bản doanh đã bắt đầu lu bù công việc. Mọi người phân công hợp tác, Lăng Lan triệu tập tiểu tổ cải tạo, dưới sự hướng dẫn của Thường Tân Nguyên, bắt đầu tiến hành cải tạo đối với một số vũ khí đơn giản. Cũng bởi vì những người này, vừa bắt đầu Lăng Lan mới từ bỏ việc đổi vũ khí hạng nặng, mà lựa chọn mang theo vũ khí đơn giản tiện lợi, có những chuyên gia cải tạo này, đại bản doanh tuyệt đối sẽ không thiếu hụt hỏa lực.

Lăng Lan cũng không nghỉ ngơi, cô để cho Lâm Trung Khanh thu thập nguồn sáng ra ngoài, cho Kiều Đình 100 tấm. Nguồn sáng hết sức hữu dụng ở hoàn cảnh tối tăm, có thể dùng để chiếu sáng, sau khi Kiều Đình lấy nguồn sáng, âm thầm lặng lẽ không phát ra tiếng động rời khu vực đội.

Theo kế hoạch sớm định ra, 24 người chiến đội Kiều Đình phụ trách đấu tranh anh dũng, cướp đoạt những khu vực bất kể có người hay không, lấy càng nhiều khu vực càng tích lũy nhiều điểm. Mà công việc phòng thủ đại bản doanh, là Lăng Lan, Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ, cùng với chiến đội khác phụ trách.

Đưa mắt nhìn chiến đội Kiều Đình rời đi, Lăng Lan quả quyết gọi điện cho Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ nói: "Mục đội trưởng, Hàn đội trưởng, tôi tìm các cậu có chuyện, xin tới đây một chút."

Hai chiến đội đang dò xét tình huống khu vực, đang nghe Lăng Lan gọi,nhanh chóng chạy tới.

Thấy Lăng Lan xuống cơ giáp, hai người cũng xuống cơ giáp theo, Lăng Lan đưa hai tờ giấy nhỏ đã sớm chuẩn bị xong, hé ra cho Mục Thiếu Vũ cùng Hàn Dục.

Hai người nhận lấy sau đó liếc mắt nhìn, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, có chút không hiểu ý này là gì.

Lăng Lan nhắc nhở: "Hai người có thể xem cùng nhau."

Trong lòng hai người vừa động, đưa tờ giấy cầm trong tay cho đối phương. Đồng thời bọn họ thấy được nội dung trên tờ giấy của đối phương, phát hiện trên tờ giấy của Mục Thiếu Vũ viết G14, mà trên tờ giấy của Hàn Dục viết là G20.

Trong lòng hai người có chút sáng tỏ, nhưng còn có một chút nghi hoặc, hai người bọn họ nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi Lăng Lan giải thích rõ.



Lúc này Lăng Lan đã mở bản đồ trong tay ra, ý bảo hai người đến gần một chút. Cô chỉ chỉ hai khu vực cách xa khu vực G17 nói: "Thật ra thì những khu vực này, trong trí nhớ của tôi, đều là khu vực không người. Tôi không muốn để cho đại bản doanh chúng ta trực tiếp bại lộ ở trước mặt mọi người, mới vừa rồi cho hai người hai khu vực, là đối tượng che chắn tốt..."

Lăng Lan nhỏ giọng nói ý tưởng của cô cho hai người Hàn Dục,Mục Thiếu Vũ, hai người vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt càng ngày càng sáng ngời, Lăng Lan an bài rõ ràng chính là kế sách thành trong thành, làm cho người ta không sờ được đại bản doanh chân chính của bọn họ ở khu vực nào.

"Ở khu vực núi cao, chúng ta chỉ có ba đối thủ, một G6, là đội trưởng Mục Thiếu Vũ phụ trách, một G12, đội trưởng Hàn Dục phụ trách tiếp cận." Lăng Lan vừa chỉ chỉ khoảng cách hai khu vực cách nơi bọn họ hơi xa, nói cho bọn họ biết địch nhân ở nơi nào. Tiếp cô vừa chỉ chỉ một nơi hẻo lánh cách bọn họ hơn xa xôi: "Còn có, ở G2 này, cái này không đáng nói nói, bởi vì nơi này, nơi này, nơi này, đều có đại bản doanh trường khác, bọn họ phải ứng phó những đối thủ trước, mới có thể mở rộng về phía chúng ta."

Lăng Lan phân tích nguyên nhân không cần suy tính đối thủ thứ ba, Mục Thiếu Vũ cùng Hàn Dục cho là rất chính xác, đối thủ thứ nhất cách bọn họ ở quá xa, G6, G12 không xa bằng. Thứ hai, này trường Trường quân đội G2 thật có chút xui xẻo, khu vực bọn họ có 4 khu liên tiếp nhau, trừ G1 là khu bên ngoài không người nào, cho nên 3 khu khác P3, P***5, trở thành đại bản doanh của các trường quân sự khác đều xui xẻo giống nhau. Có thể thấy được, 4 khu vực của 4 trường Trường quân đội, hoặc là tạm thời hợp tác, tất cả hợp lại mở rộng ra bên ngoài, hoặc là trước hết chém giết một phen, lưu lại đội mạnh nhất, chiếm cả 4 khu vực này.

Tuy nhiên, Lăng Lan không cho rằng bọn họ có thể hợp tác thành công, trừ nơi đó chen thành một đoàn, những nơi khác đều là khu vực không người. Không có địch nhân áp bách bên ngoài, bọn họ tuyệt đối không thể duy trì hợp tác, chỉ có thể là hoa trong gương trăng trong nước*, kết quả cuối cùng tất nhiên là ngươi thọt ta một đao ta ghim ngươi một kiếm, từng đôi chém giết, lưu lại chỉ có một. *dien*dan@lequydon*

(*đây là câu thành ngữ chỉ tình cảm chỉ hờ hững, không thật lòng)

Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ tiếp mệnh đi, bắt đầu chế tạo đại bản doanh bên ngoài để mê hoặc những trường quân đội khác. Về phần đại bản doanh bọn họ như thế nào, Lăng Lan mặc kệ. Có thể trở thành đoàn trưởng của tứ đại thế lực, không thể nào Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ không có chút tài năng, Lăng Lan luôn luôn dùng người thì không nên nghi người nghi người thì không dùng người. Cô thông báo Lâm Trung Khanh, chỉ cần yêu cầu không quá phận, sẽ thỏa mãn nhu cầu hai vị đoàn trưởng.

An bài xong hết thảy, thấy đám người Tề Long đã đi tới bên cạnh cô, bộ dạng Tề long càng buồn bã ỉu xìu.

"Làm sao rồi?" Lăng Lan hỏi.

"Bọn họ cũng đi ra ngoài, chẳng lẽ chúng ta ở trong đại bản doanh chờ đợi người khác tiến công? Đây cũng quá nhàm chán." Tề Long cũng muốn đi ra ngoài đấu tranh anh dũng, đối với cậu mà nói, phòng thủ xa không gây hứng thú bằng tấn công.

"Chờ tớ sắp xếp xong xuôi hết thảy, sẽ mang mọi người ra ngoài đi dạo một vòng." Lăng Lan im lặng nói, cũng biết bọn tiểu tử này không ngồi yên, hoàn hảo, ban đầu cô không chuẩn bị ở đại bản doanh tử thủ.

Lăng Lan nắn đồ vật trong túi, nếu cô đoán sai, rất có thể sẽ thất bại thảm hại, sẽ thua khi sắp lấy được tất cả... khóe miệng Lăng Lan nhếch lên, trong lòng đã có một quyết định.

Ở tình huống không phải đại chiến sinh tử, cô đánh cuộc cố chấp như vậy! Sẽ để cho toàn đoàn cùng cô chơi kích thích một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook