Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 488: Hải Vực Âm Dương!
Nhữ Phu Nhân
01/07/2018
Lăng Lan chờ đợi tất cả đoàn viên tập họp, cô cũng không đợi một cách vô ích, cô lấy khẩu súng ánh sáng tầm xa từ sau lưng, nhắm ngay phía dưới, bắn một phát không mục đích.
Một đường sáng chói mắt phá vỡ bầu trời đêm, từ trên trời giáng xuống.
“Oanh” một âm thanh trầm đục, chùm ánh sángbắn trúng mặt đất, không phát ra tiếng vang dữ dội, chùm ánh sáng chói mắt kia biến mất trong nháy mắt, vô ảnh vô tung, giống như bị cái gì cắn nuốt.
"Cảm giác này, hình như phía dưới không phải là mặt đất." Lăng Lan nhíu mày, mặt sắc mặt ngưng trọng hỏi thăm Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, một kích mới vừa rồi, em phát hiện cái gì?"
"Theo phản ứng của ánh sáng, phía dưới giống như là chất lỏng." Bởi vì cách mặt đất có hai ba trăm thước, chỉ dựa vào máy ghi hình của cơ giáp, trời tối đen như mực mang đến không ít phiền toái để Tiểu Tứ thu tài liệu.
"Lão đại, có cơ giáp tới." Đang lúc Lăng Lan muốn lại gần xem một chút thì đột nhiên Tiểu Tứ nhắc nhở Lăng Lan, có biến rồi.
"Lão đại!" Tiến vào khoảng cáchcó thể liên lạc cho tiểu đội, Lăng Lan nghe trong băng tần, một giọng nói gà trống quen thuộc xuất hiện, chẳng qua bây giờ giọng nói của cậu ta, lạnh hơn bình thường.
"Là Lạc Lãng!" khóe miệng Lăng Lan mỉm cười nói, cô không nghĩ tới người thứ nhất đến lại là Lạc Lãng, tuy nhiên nghĩ đến giọng nói vừa rồi của Lạc Lãng, cũng biết Lạc Lãng mở ra nhân cách vô cùng bình tĩnh, khi Lạc Lãng có nhân cách này thì trình độ thao tác điều khiển cơ giáp của Lạc Lãng, liền tăng vọt, một bước tiến vào phạm vi đặc cấp sư sĩ, điều này cũng có thể hiểu được vì sao cậu ta có thể tìm đến nhanh như vậy.
"Lão đại, tớ tới rồi." Mặc dù Lạc Lãng điều khiển cơ giáp cao cấp, nhưng tốc độ đã đạt đến cơ giáp cao cấp cao nhất, chênh lệch cũng không lớn với tốc độ cơ giáp đặc biệt.
"Lạc Lãng, tớ đi phía dưới điều tra tình huống, nơi này giao cho cậu." Lăng Lan trực tiếp nói một câu, điều khiển cơ giáp nhanh chóng bay xuống.
Lạc Lãng nghe vậy, nhanh chóng lấy kiếm quang từ sau lưng cùng súng ánh sáng tầm ngắn, ở trong bóng tối không ánh sáng, có kiếm quang chứa quang năng thích hợp hơn so với binh khí lạnh, dĩ nhiên, đây là chỉ là lúc chiến đấu cận chiến. Nhưng lúc này, lại không thích hợp mở kiếm quang ra, mặc dù ánh sáng kiếm quang có thể chiếu sáng bốn năm mươi thước, nhưng cũng làm cho cậu ta trở thành cái biabị đánh lén, Lạc Lãng mở nhân cách vô cùng bình tĩnh ra dĩ nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.
Ánh mắt Lạc Lãng trở nên tĩnh táo hơn, cậu cẩn thận phòng bị tình huống bốn phía, nhìn như một câu nói đơn giản của Lan lão đại, nhưng thật ra là giao an nguy cho Lạc Lãng, cho nên coi như Lạc Lãng mở nhân cách vô cùng bình tĩnh, cũng cảm thấy căng thẳng.
Nhưng, cho dù như thế, cậu cũng sẽ không cô phụ đối với tín nhiệm của lão đại! Lạc Lãng trong khoang thuyền điều khiển dùng sức nắm thành quyền.
Đột nhiên cậu cảm giác phía bên phải, có động tĩnh, cậu không cần suy nghĩ, giơ súng ánh sáng tầm ngắn lên bắn một phát.
"Má ơi, mưu sát!" Tề Long mới vừa đuổi tới, còn chưa chờ cậu thở gấp, cũng cảm giác được một nguy cơ lớn lại sắp tới, trong nháy mắt, tốc độ trên tay, lại phá kỷ lục của chính mình. Cũng bởi vì phản xạ thần kinh thần kỳ này, để cho cậu tránh thoát một kích xuất hiện ngoài ý muốn này.
Cho đến lúc này, Tề Long mới phát hiện, cách cậu mười mấy thước, vẫn còn có một cơ giáp ẩn ở trong bóng tối.
Nghe được trong băng tần tiểu đội đột nhiên phát ra một giọng nói lớn, Lạc Lãng cảm thấy lũ lụt trôi miếu long vương *, người mình đánh người mình. Cậu thu súng, lạnh lùng nói: "Thì ra là cậu, Tề Long."
(*Lũ lụt trôi miếu Long vương từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. Nói về hoàn cảnh người cùng một nhà, vì không biết nhau mà xảy ra hiểu lầm gây nên xích mích.)
"Lạc Lãng... Ách, cho dù là Lạc Lãng, tại sao cậu không phát một tiếng thì nổ súng đây?" Tề Long thấy người quen, cũng thu hồi vũ khí trong tay, điều khiển cơ giáp đi tới trước mặt Lạc Lãng.
"Cậu quay về, vì sao không thông báo một tiếng?" Lạc Lãng lạnh lùng hỏi, trong lời nói thậm chí còn mang theo một tia trách cứ.
Tề Long sờ sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói: "Tớ... Đây không phải là gấp gáp chạy tới sao?"
"Đáng đời!" Lạc Lãng khinh bỉ liếc Tề Long một cái, đừng tưởng rằng cậu là Lạc Lãng bản thể, nói gì sẽ tin cái đấy.
Tề Long im lặng sờ sờ lỗ mũi lần nữa, sau đó nói sang chuyện khác: "Tại sao lão đại không có ở đây?" Cậu muốn cho lão đại một kinh hỉ, còn tưởng rằng cậu là người thứ nhất đến, không nghĩ tới, chạy tới đầu tiên chính là Lạc Lãng, Lạc Lãng còn mở nhân cách vô cùng bình tĩnh ra, thật là một nhân cách lừa gạt khó khăn.
Lạc Lãng không trả lời, chẳng qua là chỉ chỉ phía dưới. Tề Long cũng không phải người đần, liên tưởng đến lão đại bắn đạn tín hiệu màu tím chỉ thị cho việc trôi lơ lửng, cũng biết phía dưới nhất định là có chút vấn đề, có thể cũng không an toàn.
Nếu lão đại chưa nói để cho bọn họ đi xuống, Tề Long cũng không có tự chủ trương, mà là cùng Lạc Lãng chờ đợi cảnh giới chung quanh. Tề Long rất rõ ràng, bây giờ là thực chiến, bất kỳ nguy hiểm nào đều có thể mang đến cho cậu tai hoạ ngập đầu, cậu không muốn bởi vì xung động mù quáng, để cho mình thấy Ngọc đế trước thời gian.
Lăng Lan bên này, điều khiển cơ giáp trực tiếp bay đến phía dưới, cô lấy kiếm quang từ sau lưng ra, cũng mở nguyên năng lượng ra, nhất thời kiếm quang phát ra một đường sáng mạnh, trong nháy mắt thắp sáng chung quanh chừng năm mươi thước không gian.
Lăng Lan mượn ánh sáng này, đi xuống chút nữa, rốt cục nhích tới gần "Mặt đất", mặt đất bằng phẳng, bóng loáng bắt đầu phản xạ ánh sáng kiếm quang, khiến cặp mắt Lăng Lan lập tức bị chói lóa.
Không đợi Lăng Lan phân phó, trong nháy mắt màn hình cơ giáp tối xuống, Tiểu Tứ trực tiếp che bớt ánh sáng phản xạ, cũng không hề ảnh hưởng tầm mắt Lăng Lan.
Lăng Lan phi hành một đoạn dọc theo mặt đất, phát hiện chung quanh cũng là "Mặt đất" như vậy, không biết điểm cuối ở nơi nào.
Lăng Lan đâm một phát kiếm quang xuống, kiếm quang gần như không có cảm giác lực cản, trực tiếp không xuống mặt đất, cho đến chuôi kiếm.
Lăng Lan nhanh chóng nhấc tới, vốn "Mặt đất" bằng phẳng nên thay đổi, bắt đầu từ từ lay động.
"Kiếm quang năng lượng bỗng chốc bị tiêu hao hết một phần sáu, nước này thật là kỳ quái." Lăng Lan thấy trong màn hình nhắc nhở năng lượng kiếm quang tiêu hao, tự nhủ nói.
"Là nước, hơn nữa nước này có thể có sự ăn mòn, hoặc là nó có năng lực hấp thu năng lượng." Lăng Lan nhanh chóng đeo kiếm quang sau lưng, đồng thời lại lấy Binh khí lạnh xuống —— cự kiếm.
Lăng lan cầm cự kiếm trong tay, sử dụng kiếm nhọn không ngừng khiêu nhẹ chất lỏng, sau đó lấy nguồn sáng ra, chiếu sáng mũi cự kiếm, phát hiện mũi kiếm có nước đang rơi xuống, mà kiếm quang vẫn như cũ, không thấy một chút tổn thương...
"Có lẽ năng lực ăn mòn của nước này đối với cự kiếm cũng không có tác dụng, nhưng hơn thế, nó là một loại tồn tại có thể cắn nuốt năng lượng thần kỳ." Nếu thật có sự ăn mòn, sợ rằng người chủ sự củacuộc tranh tài cơ giáp không có gan này, bỏ bọn họ từ vị trí này xuống, trong vô số cơ giáp rơi xuống, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lăng Lan phỏng đoán, đại khái. Cô vừa định trở về thì nơi đó bắn đạn tín hiệu, phát hiện bầu trời đang tối đengần như không nhìn thấy năm ngón tay bắt đầu từ từ phai nhạt.
"Tiểu Tứ, chị cảm thấy bóng đêm phai nhạt sao?" Lăng Lan hỏi.
"Thật." Lăng Lan nhắc nhở để cho Tiểu Tứ phản ứng kịp, nó thu góp tài liệu, đúng là tầm nhìn bắt đầu lớn hơn: "Xem ra ban ngày tới rồi."
"Không biết ban ngày khoảng bao lâu, khoảng thời gian từ giờ đến 12 giờ đêm, chúng ta cũng đủ sáu giờ rồi.
"Ừ, chỉ có 5 giờ bốn mươi mốt phút." Tiểu Tứ báo cáo thời gian chính xác.
"Phải mau sớm xác định địa điểm chúng ta, nếu không sẽ không có biện pháp quyết định đi hướng phương nào." Nơi này không phải là Giang Hà thì là Hải Vực, cô rút được chỗ dãy núi cao, khác nhau một trời một vực. Đáng tiếc, Lăng Lan suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ tới, rốt cuộc mình ở Giang Hà hay là Hải Vực.
Mấy câu nói, bóng đêm càng ngày càng nhạt, trong nháy mắt ban ngày đã tới rồi.
Lúc này, Lăng Lan mới nhìn rõ, bọn họ rơi xuống, đích xác là một Hải Vực, hơn nữa cái Hải Vực này rất kỳ quái, sương khói tràn ngập, gần như không thấy rõ tình huống bên trong, mà nơi khác lại vô cùng rõ ràng, thậm chí Lăng Lan mơ hồ nhìn ở phía cuối có núi cao chập chùng...
"Hải Vực Âm Dương!" Lăng Lan tự nhiên địa nhớ lại danh xưng hải vực này trên bản đồ, một nửa Hải Vực này trời quang mây đãng, ít mưa, mà một nửa kia lại liên tục mưa dầm, không có mấy ngày là trong, đây cũng là nguyên nhân vì sao nơi này được gọi là Hải Vực Âm Dương.
"Xem ra, một mặt tràn ngập sương khói này là Hải Vực âm, mà bên phải là Hải Vực dương, mặc dù mặt trời còn chưa ra. Muốn tới mục đích của chúng ta, chúng ta đi một đường dọc theo Hải Vực dương, vòng qua những núi cao kia là được." Lăng Lan bắt đầu tính toán.
"Tiểu Tứ, lấy bản đồ Hải Vực Âm Dương." Lăng Lan phân phó nói.
Rất nhanh, trong ý thức hải Lăng Lan, đã xuất hiện bản đồ Hải Vực Âm Dương chi tiết. Đúng là, viết Hải Vực dương này rất gần đại bản doanh bọn họ, theo khoảng cách thực tế quy đổi ra thời gian, nửa giờ mới có thể chạy tới. Lăng Lan nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời buông lỏng, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi mọi người trở về.
Ban ngày lại tới, cũng làm cho mấy trường quân đội khác không có phương hướng, không biết nên làm sao bây giờ, cũng bắt đầu tích cực tập hợp đoàn viên. Mà Lăng Lan bên này, mặc dù phần lớn đoàn viên đều được tập họp về hàng, nhưng còn có số ít người không có báo cáo, các đại đội trưởng chiến đội cũng không chờ, rối rít phái ra các thủ hạ họp thành đội đi ra ngoài tìm kiếm.
Đám người Lý Lan Phong về sau cùng, lúc này cũng đi tới bên người Lăng Lan. Bọn họ tràn đầy nụ cười, với Lâm Trung Khanh đang báo cáo tình huống hao tổn vật liệu, làm một tư thế chiến thắng, Lâm Trung Khanh thấy vậy, tinh thần trực tiếp phấn khởi.
Thì ra là, bọn họ về trễ như thế, bởi vì bọn họ đi tìm đội cơ giáp hậu cần Lâm Trung Khanh, cuối cùng bọn họ lại đi cướp vật liệu. Thì ra, xuất thủ cướp đoạt vật liệu chính là bốn người Lý Lan Phong, Triệu Tuấn, Hàn Kế Quân cùng Tạ Nghi.
Chủ ý này là Lý Lan Phong đề nghị trongthời gian ba phút sau cùng, Hàn Kế Quân đồng ý, hai người Triệu Tuấn, Tạ Nghi tự động chờ lệnh thò chân vào. Cuối cùng bọn họ hoàn thành sáng kiến hoàn mỹ này, thành công cướp đoạt tư nguyên.
Trải qua kiểm tra, bốn người mang đến gì đó đều là vật tốt, thậm chí bọn họ không có, bọn họ tiện nghi rất lớn, cũng để cho bọn họ có cảm giác thành tựu.
Một đường sáng chói mắt phá vỡ bầu trời đêm, từ trên trời giáng xuống.
“Oanh” một âm thanh trầm đục, chùm ánh sángbắn trúng mặt đất, không phát ra tiếng vang dữ dội, chùm ánh sáng chói mắt kia biến mất trong nháy mắt, vô ảnh vô tung, giống như bị cái gì cắn nuốt.
"Cảm giác này, hình như phía dưới không phải là mặt đất." Lăng Lan nhíu mày, mặt sắc mặt ngưng trọng hỏi thăm Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, một kích mới vừa rồi, em phát hiện cái gì?"
"Theo phản ứng của ánh sáng, phía dưới giống như là chất lỏng." Bởi vì cách mặt đất có hai ba trăm thước, chỉ dựa vào máy ghi hình của cơ giáp, trời tối đen như mực mang đến không ít phiền toái để Tiểu Tứ thu tài liệu.
"Lão đại, có cơ giáp tới." Đang lúc Lăng Lan muốn lại gần xem một chút thì đột nhiên Tiểu Tứ nhắc nhở Lăng Lan, có biến rồi.
"Lão đại!" Tiến vào khoảng cáchcó thể liên lạc cho tiểu đội, Lăng Lan nghe trong băng tần, một giọng nói gà trống quen thuộc xuất hiện, chẳng qua bây giờ giọng nói của cậu ta, lạnh hơn bình thường.
"Là Lạc Lãng!" khóe miệng Lăng Lan mỉm cười nói, cô không nghĩ tới người thứ nhất đến lại là Lạc Lãng, tuy nhiên nghĩ đến giọng nói vừa rồi của Lạc Lãng, cũng biết Lạc Lãng mở ra nhân cách vô cùng bình tĩnh, khi Lạc Lãng có nhân cách này thì trình độ thao tác điều khiển cơ giáp của Lạc Lãng, liền tăng vọt, một bước tiến vào phạm vi đặc cấp sư sĩ, điều này cũng có thể hiểu được vì sao cậu ta có thể tìm đến nhanh như vậy.
"Lão đại, tớ tới rồi." Mặc dù Lạc Lãng điều khiển cơ giáp cao cấp, nhưng tốc độ đã đạt đến cơ giáp cao cấp cao nhất, chênh lệch cũng không lớn với tốc độ cơ giáp đặc biệt.
"Lạc Lãng, tớ đi phía dưới điều tra tình huống, nơi này giao cho cậu." Lăng Lan trực tiếp nói một câu, điều khiển cơ giáp nhanh chóng bay xuống.
Lạc Lãng nghe vậy, nhanh chóng lấy kiếm quang từ sau lưng cùng súng ánh sáng tầm ngắn, ở trong bóng tối không ánh sáng, có kiếm quang chứa quang năng thích hợp hơn so với binh khí lạnh, dĩ nhiên, đây là chỉ là lúc chiến đấu cận chiến. Nhưng lúc này, lại không thích hợp mở kiếm quang ra, mặc dù ánh sáng kiếm quang có thể chiếu sáng bốn năm mươi thước, nhưng cũng làm cho cậu ta trở thành cái biabị đánh lén, Lạc Lãng mở nhân cách vô cùng bình tĩnh ra dĩ nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.
Ánh mắt Lạc Lãng trở nên tĩnh táo hơn, cậu cẩn thận phòng bị tình huống bốn phía, nhìn như một câu nói đơn giản của Lan lão đại, nhưng thật ra là giao an nguy cho Lạc Lãng, cho nên coi như Lạc Lãng mở nhân cách vô cùng bình tĩnh, cũng cảm thấy căng thẳng.
Nhưng, cho dù như thế, cậu cũng sẽ không cô phụ đối với tín nhiệm của lão đại! Lạc Lãng trong khoang thuyền điều khiển dùng sức nắm thành quyền.
Đột nhiên cậu cảm giác phía bên phải, có động tĩnh, cậu không cần suy nghĩ, giơ súng ánh sáng tầm ngắn lên bắn một phát.
"Má ơi, mưu sát!" Tề Long mới vừa đuổi tới, còn chưa chờ cậu thở gấp, cũng cảm giác được một nguy cơ lớn lại sắp tới, trong nháy mắt, tốc độ trên tay, lại phá kỷ lục của chính mình. Cũng bởi vì phản xạ thần kinh thần kỳ này, để cho cậu tránh thoát một kích xuất hiện ngoài ý muốn này.
Cho đến lúc này, Tề Long mới phát hiện, cách cậu mười mấy thước, vẫn còn có một cơ giáp ẩn ở trong bóng tối.
Nghe được trong băng tần tiểu đội đột nhiên phát ra một giọng nói lớn, Lạc Lãng cảm thấy lũ lụt trôi miếu long vương *, người mình đánh người mình. Cậu thu súng, lạnh lùng nói: "Thì ra là cậu, Tề Long."
(*Lũ lụt trôi miếu Long vương từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. Nói về hoàn cảnh người cùng một nhà, vì không biết nhau mà xảy ra hiểu lầm gây nên xích mích.)
"Lạc Lãng... Ách, cho dù là Lạc Lãng, tại sao cậu không phát một tiếng thì nổ súng đây?" Tề Long thấy người quen, cũng thu hồi vũ khí trong tay, điều khiển cơ giáp đi tới trước mặt Lạc Lãng.
"Cậu quay về, vì sao không thông báo một tiếng?" Lạc Lãng lạnh lùng hỏi, trong lời nói thậm chí còn mang theo một tia trách cứ.
Tề Long sờ sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói: "Tớ... Đây không phải là gấp gáp chạy tới sao?"
"Đáng đời!" Lạc Lãng khinh bỉ liếc Tề Long một cái, đừng tưởng rằng cậu là Lạc Lãng bản thể, nói gì sẽ tin cái đấy.
Tề Long im lặng sờ sờ lỗ mũi lần nữa, sau đó nói sang chuyện khác: "Tại sao lão đại không có ở đây?" Cậu muốn cho lão đại một kinh hỉ, còn tưởng rằng cậu là người thứ nhất đến, không nghĩ tới, chạy tới đầu tiên chính là Lạc Lãng, Lạc Lãng còn mở nhân cách vô cùng bình tĩnh ra, thật là một nhân cách lừa gạt khó khăn.
Lạc Lãng không trả lời, chẳng qua là chỉ chỉ phía dưới. Tề Long cũng không phải người đần, liên tưởng đến lão đại bắn đạn tín hiệu màu tím chỉ thị cho việc trôi lơ lửng, cũng biết phía dưới nhất định là có chút vấn đề, có thể cũng không an toàn.
Nếu lão đại chưa nói để cho bọn họ đi xuống, Tề Long cũng không có tự chủ trương, mà là cùng Lạc Lãng chờ đợi cảnh giới chung quanh. Tề Long rất rõ ràng, bây giờ là thực chiến, bất kỳ nguy hiểm nào đều có thể mang đến cho cậu tai hoạ ngập đầu, cậu không muốn bởi vì xung động mù quáng, để cho mình thấy Ngọc đế trước thời gian.
Lăng Lan bên này, điều khiển cơ giáp trực tiếp bay đến phía dưới, cô lấy kiếm quang từ sau lưng ra, cũng mở nguyên năng lượng ra, nhất thời kiếm quang phát ra một đường sáng mạnh, trong nháy mắt thắp sáng chung quanh chừng năm mươi thước không gian.
Lăng Lan mượn ánh sáng này, đi xuống chút nữa, rốt cục nhích tới gần "Mặt đất", mặt đất bằng phẳng, bóng loáng bắt đầu phản xạ ánh sáng kiếm quang, khiến cặp mắt Lăng Lan lập tức bị chói lóa.
Không đợi Lăng Lan phân phó, trong nháy mắt màn hình cơ giáp tối xuống, Tiểu Tứ trực tiếp che bớt ánh sáng phản xạ, cũng không hề ảnh hưởng tầm mắt Lăng Lan.
Lăng Lan phi hành một đoạn dọc theo mặt đất, phát hiện chung quanh cũng là "Mặt đất" như vậy, không biết điểm cuối ở nơi nào.
Lăng Lan đâm một phát kiếm quang xuống, kiếm quang gần như không có cảm giác lực cản, trực tiếp không xuống mặt đất, cho đến chuôi kiếm.
Lăng Lan nhanh chóng nhấc tới, vốn "Mặt đất" bằng phẳng nên thay đổi, bắt đầu từ từ lay động.
"Kiếm quang năng lượng bỗng chốc bị tiêu hao hết một phần sáu, nước này thật là kỳ quái." Lăng Lan thấy trong màn hình nhắc nhở năng lượng kiếm quang tiêu hao, tự nhủ nói.
"Là nước, hơn nữa nước này có thể có sự ăn mòn, hoặc là nó có năng lực hấp thu năng lượng." Lăng Lan nhanh chóng đeo kiếm quang sau lưng, đồng thời lại lấy Binh khí lạnh xuống —— cự kiếm.
Lăng lan cầm cự kiếm trong tay, sử dụng kiếm nhọn không ngừng khiêu nhẹ chất lỏng, sau đó lấy nguồn sáng ra, chiếu sáng mũi cự kiếm, phát hiện mũi kiếm có nước đang rơi xuống, mà kiếm quang vẫn như cũ, không thấy một chút tổn thương...
"Có lẽ năng lực ăn mòn của nước này đối với cự kiếm cũng không có tác dụng, nhưng hơn thế, nó là một loại tồn tại có thể cắn nuốt năng lượng thần kỳ." Nếu thật có sự ăn mòn, sợ rằng người chủ sự củacuộc tranh tài cơ giáp không có gan này, bỏ bọn họ từ vị trí này xuống, trong vô số cơ giáp rơi xuống, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lăng Lan phỏng đoán, đại khái. Cô vừa định trở về thì nơi đó bắn đạn tín hiệu, phát hiện bầu trời đang tối đengần như không nhìn thấy năm ngón tay bắt đầu từ từ phai nhạt.
"Tiểu Tứ, chị cảm thấy bóng đêm phai nhạt sao?" Lăng Lan hỏi.
"Thật." Lăng Lan nhắc nhở để cho Tiểu Tứ phản ứng kịp, nó thu góp tài liệu, đúng là tầm nhìn bắt đầu lớn hơn: "Xem ra ban ngày tới rồi."
"Không biết ban ngày khoảng bao lâu, khoảng thời gian từ giờ đến 12 giờ đêm, chúng ta cũng đủ sáu giờ rồi.
"Ừ, chỉ có 5 giờ bốn mươi mốt phút." Tiểu Tứ báo cáo thời gian chính xác.
"Phải mau sớm xác định địa điểm chúng ta, nếu không sẽ không có biện pháp quyết định đi hướng phương nào." Nơi này không phải là Giang Hà thì là Hải Vực, cô rút được chỗ dãy núi cao, khác nhau một trời một vực. Đáng tiếc, Lăng Lan suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ tới, rốt cuộc mình ở Giang Hà hay là Hải Vực.
Mấy câu nói, bóng đêm càng ngày càng nhạt, trong nháy mắt ban ngày đã tới rồi.
Lúc này, Lăng Lan mới nhìn rõ, bọn họ rơi xuống, đích xác là một Hải Vực, hơn nữa cái Hải Vực này rất kỳ quái, sương khói tràn ngập, gần như không thấy rõ tình huống bên trong, mà nơi khác lại vô cùng rõ ràng, thậm chí Lăng Lan mơ hồ nhìn ở phía cuối có núi cao chập chùng...
"Hải Vực Âm Dương!" Lăng Lan tự nhiên địa nhớ lại danh xưng hải vực này trên bản đồ, một nửa Hải Vực này trời quang mây đãng, ít mưa, mà một nửa kia lại liên tục mưa dầm, không có mấy ngày là trong, đây cũng là nguyên nhân vì sao nơi này được gọi là Hải Vực Âm Dương.
"Xem ra, một mặt tràn ngập sương khói này là Hải Vực âm, mà bên phải là Hải Vực dương, mặc dù mặt trời còn chưa ra. Muốn tới mục đích của chúng ta, chúng ta đi một đường dọc theo Hải Vực dương, vòng qua những núi cao kia là được." Lăng Lan bắt đầu tính toán.
"Tiểu Tứ, lấy bản đồ Hải Vực Âm Dương." Lăng Lan phân phó nói.
Rất nhanh, trong ý thức hải Lăng Lan, đã xuất hiện bản đồ Hải Vực Âm Dương chi tiết. Đúng là, viết Hải Vực dương này rất gần đại bản doanh bọn họ, theo khoảng cách thực tế quy đổi ra thời gian, nửa giờ mới có thể chạy tới. Lăng Lan nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời buông lỏng, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi mọi người trở về.
Ban ngày lại tới, cũng làm cho mấy trường quân đội khác không có phương hướng, không biết nên làm sao bây giờ, cũng bắt đầu tích cực tập hợp đoàn viên. Mà Lăng Lan bên này, mặc dù phần lớn đoàn viên đều được tập họp về hàng, nhưng còn có số ít người không có báo cáo, các đại đội trưởng chiến đội cũng không chờ, rối rít phái ra các thủ hạ họp thành đội đi ra ngoài tìm kiếm.
Đám người Lý Lan Phong về sau cùng, lúc này cũng đi tới bên người Lăng Lan. Bọn họ tràn đầy nụ cười, với Lâm Trung Khanh đang báo cáo tình huống hao tổn vật liệu, làm một tư thế chiến thắng, Lâm Trung Khanh thấy vậy, tinh thần trực tiếp phấn khởi.
Thì ra là, bọn họ về trễ như thế, bởi vì bọn họ đi tìm đội cơ giáp hậu cần Lâm Trung Khanh, cuối cùng bọn họ lại đi cướp vật liệu. Thì ra, xuất thủ cướp đoạt vật liệu chính là bốn người Lý Lan Phong, Triệu Tuấn, Hàn Kế Quân cùng Tạ Nghi.
Chủ ý này là Lý Lan Phong đề nghị trongthời gian ba phút sau cùng, Hàn Kế Quân đồng ý, hai người Triệu Tuấn, Tạ Nghi tự động chờ lệnh thò chân vào. Cuối cùng bọn họ hoàn thành sáng kiến hoàn mỹ này, thành công cướp đoạt tư nguyên.
Trải qua kiểm tra, bốn người mang đến gì đó đều là vật tốt, thậm chí bọn họ không có, bọn họ tiện nghi rất lớn, cũng để cho bọn họ có cảm giác thành tựu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.