Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 320: THỨC TỈNH!
Nhữ Phu Nhân
08/10/2017
Edit: Tuyết Dung Hoa
Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Lan cuối cùng cũng tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen âm u thì không khỏi sửng sốt, nếu không phải còn cảm giác được đai lưng an toàn đang đeo trên người, Lăng Lan còn tưởng rằng mình đã trở lại thế giới thực chứ không phải nằm trong khoang điều khiển của cơ giáp.
Phải biết rằng, chỉ cần có người thì khoang điều khiển cơ giáp sẽ luôn duy trì một nguồn sáng nhất định, trừ phi là cơ giáp xảy ra vấn đề, mới có thể xuất hiện tình trạng như bây giờ.
Lăng Lan vừa định cử động, liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, cô liền biết thế giới cơ giáp chắc chắn đã phán định cô đang trong tình trạng trọng thương. Nghĩ lại cũng đúng, đối mặt với bão từ có thể cắn nuốt tất cả mà sống sót đã là vạn phần may mắn, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng là nhờ vào sự bảo hộ của Vương cấp cơ giáp.
Lăng Lan cố gắng chịu đựng đau nhức trên người, dựa theo ký ức trong đầu lần tìm nút khởi động cơ giáp rồi ấn xuống.
“Tích” một tiếng, âm thanh này làm cho Lăng Lan thở phào một phen, âm thanh quả thật như tiếng trời, bởi vì nó cho thấy cơ giáp còn có thể sử dụng bình thường. Rất nhanh màn hình sáng lên, cô trực tiếp tiến vào hệ thống điều khiển của cơ giáp. Cùng lúc đó, khoang điều khiển bừng sáng, tất cả động cơ vẫn hoàn hảo có thể hoạt động bình thường. Thì ra, cơ giáp chỉ vì không có ai điều khiển nên tự động tiến vào trạng thái chờ, tiết kiệm năng lượng, nếu ấn nút khởi động liền có thể nháy mắt khởi động lại.
Lăng Lan chưa quan tâm đến tình huống bên ngoài, trước hết lấy từ trong bao ra một chai thuốc rồi nhanh chóng uống vào chữa khỏi thương thế của mình, lúc này cả người mới cảm thấy đỡ hơn. Cũng may đây là trong thế giới giả thuyết nên thương thế mới khôi khôi phục nhanh chóng như vậy. Chứ nếu trong thế giới hiện thực, lấy tình trạng trọng thương của Lăng Lan muốn khôi phục lại tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lăng Lan xử lý tốt thân thể của mình, lúc này mới có tâm tư xem xét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện các cơ giáp chung quanh đồng dạng tối đen không ánh sáng, cô quyết đoán bật chế độ đèn của cơ giáp chiếu sáng bên ngoài, lúc này mới phát hiện, cơ giáp của cô đang trôi nổi giữa không trung, bên người còn có vô số phế tích kim loại nổi lơ lửng.
Lăng Lan thấy thế có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là cô đang ở đâu? Ký ức cuối cùng là cô dùng Vương cấp cơ giáp chặn lại bão từ. Sau đó bị va chạm vào quân hạm rồi hôn mê. Chẳng lẽ quân hạm cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh, biến thành phế tích trong Tinh Không sao? Nhưng nếu cô đang ở trong Tinh Không cũng không thể tối đen như vậy.
Ở bên trong Tinh Không vô tận, kỳ thật vẫn có ánh sáng nhất định. Cũng sẽ không xuất hiện tình huống tất cả mọi thứ đều đen nhánh như vậy, Lăng Lan quyết đoán bài trừ khả năng này.
Đang lúc Lăng Lan cảm thấy mờ mịt, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh khóc lóc thảm thiết: “Lão đại, cô rốt cuộc tỉnh, ô ô ô, thật sự là quá tốt.”
“Tiểu Tứ……” Trán Lăng Lan không khỏi trừu rút, cô chẳng qua chỉ hôn mê cũng không phải chết, biểu hiện này của Tiểu Tứ có phải làm quá rồi hay không?
Tựa hồ nhận ra lão đại bất mãn, Tiểu Tứ thút tha thút thít nói: “Lão đại, cô đã hôn mê một đêm, không có người để ý tới tôi, tôi rất sợ hãi a…..” Một đêm này đối với Tiểu Tứ thật đáng sợ, thật giống như lại bị nhốt trong phòng tối, thế giới tĩnh mịch không chút tiếng động thiếu chút nữa là nghẹn điên nó, điều này làm cho nó nhớ lại kiếp trước của Lăng Lan. Nó vẫn luôn một mình chờ đợi Lăng Lan có thể cảm nhận được mình, đáng tiếc là phải tới khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời, Lăng Lan mới nghe được âm thanh của nó, làm cho nó chờ đợi suốt 21 năm.
Tiểu Tứ sợ hãi lại phải trở lại quá khứ lần nữa, nó đã quen cùng Lăng Lan làm nũng, quen cùng Lăng Lan trò chuyện, Tiểu Tứ biết nó rốt cuộc không thể chịu đựng được sự cô tịch của lúc trước, nó tin tưởng, nếu Lăng Lan thật sự xảy ra chuyện. Nó nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn tự huỷ.
“Đừng sợ, không phải tôi đã tỉnh rồi sao? Ngươi phải tin tưởng lão đại chứ” Lăng Lan thấy thế, trong lòng liền mềm nhũn, trong không gian ý thức nhẹ nhàng mà xoa dịu Tiểu Tứ, an ủi nó không cần sợ hãi.
“Ừm ừm ừm, lão đại là giỏi nhất.” Tiểu Tứ nước mắt còn chưa kịp lau khô. Liền cứ như vậy mặt mũi tèm nhem nở nụ cười, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Lăng Lan thấy thế không khỏi mà trầm mặc, cô đột nhiên phát hiện, Tiểu Tứ đã không còn là một dãy số vạn năng trí tuệ mà giống như một con người thật sự, cũng có vui, buồn, thương tâm hay sợ hãi…
Lăng Lan im lặng mà vuốt ve Tiểu Tứ một lát, rốt cuộc cũng làm Tiểu Tứ bình tĩnh trở lại. Lăng Lan định điều khiển cơ giáp bay xung quanh kiểm tra, lại đột nhiên phát hiện cơ giáp của mình hình như bị thứ gì đó trói buộc. Lăng Lan cẩn thận quan sát mới phát hiện thì ra cô bị cơ giáp báo ôm lấy gắt gao, xem ra từ đầu cho đến giờ báo con chưa từng buông tay.
Nhìn cơ giáp báo con một chút động tĩnh đều không có, Lăng Lan trong lòng lo lắng, vội khẩn trương mà hô: “Báo con, báo con……”
“Anh ta không có việc gì, chỉ bị hôn mê thôi.” Tiểu Tứ đã bình tĩnh trở lại, thấy Lăng Lan nôn nóng như vậy liền nhanh chóng thông báo cho cô tình huống của đối phương.
Lăng Lan hồi tưởng khoảng khắc cuối cùng khi bão từ đánh bay hai người về phía quân hạm, toàn bộ lực lượng va chạm báo con đều thừa nhận hoàn toàn, trong lòng không khỏi áy náy nói: “Báo con là vì bảo hộ ta nên mới bị trọng thương như vậy……”
“Nếu không nhờ cô ở phía trước ngăn trở bão từ, kết cục của anh ta không chỉ là trọng thương mà là hoàn toàn bị huỷ diệt, phải là anh ta cảm kích cô mới đúng chứ.” Tiểu Tứ kỳ quái trả lời, ở trong mắt Tiểu Tứ, 'Niệm thiên từ người' làm đệm lưng cho lão đại là sự trả giá cần thiết, vì cái gì mà lão đại phải áy náy còn muốn cảm kích đối phương cơ chứ.
Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan thật hết chỗ nói, cô cũng không biết phải giải thích với Tiểu Tứ như thế nào, chuyện này vốn không nên nhìn nhận như vậy…… Bất quá Tiểu Tứ là một người cố chấp, thông minh như Lăng Lan tự nhiên không tiếp tục đề tài này, cô nhanh chóng mở ra kênh trò chuyện kết nối với báo con, một tiếng lại một tiếng cố gắng gọi tỉnh báo con.
Lăng Lan rất rõ ràng, phải nhanh chóng đánh thức báo con, nếu báo con không được trị liệu kịp thời rất có thể sẽ bị thương nặng dẫn tới tử vong.
Có lẽ là do tiếng kêu có hiệu quả, chỉ chốc lát sau, Lăng Lan nghe được một tiếng rên rỉ yếu ớt, Lăng Lan vui mừng vội hô to: “Báo con, báo con, cậu không sao chứ.”
“Khụ khụ, tôi không có việc gì, thỏ con, cậu không có việc gì là tốt rồi.” Báo con rốt cuộc cũng trả lời, âm thanh nghe thực suy yếu, thoạt nhìn thương thế mười phần nghiêm trọng, thậm chí so với Lăng Lan còn nặng hơn. Nghĩ lại cũng phải, Lăng Lan tuy rằng bị trọng thương do phải ngăn cản bão từ nhưng bởi vì cơ giáp mà cô sử dụng là Vương cấp cơ giáp, mà sự bảo hộ của Vương cấp cơ giáp dành cho Cơ giáp sư so với những giá cao cấp cơ giáp khác là tốt hơn rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, giọng nói của báo con trở nên có lực hơn, anh hình như cũng nhận ra tình huống chung quang, liền hỏi Lăng Lan: “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lăng Lan nhìn không gian đen tối trước mắt, nhịn không được cười khổ nói.
“Tôi chỉ biết là chúng ta cuối cùng cũng vào được trong quân hạm, chỉ là không biết hiện tại có còn ở bên trong hay không…” Lý Lan Phong vực dậy tinh thần trả lời.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một thi thể bay ngang qua cơ giáp của bọn họ, mà người nọ lại đang mặc quân phục nhân viên hậu cần của quân hạm, trên vai còn có thể thấy rõ ràng quân hàm. Xem ra, bọn họ quả thật đang ở bên trong quân hạm, nhưng mà điều này cũng chứng minh quân hạm đã bị phá huỷ rất trầm trọng.
Lăng Lan nghĩ vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, nếu là quân hạm thật sự bị phá hủy hoàn toàn, chỉ dựa vào cơ giáp của bọn họ là không có biện pháp bay tới căn cứ Tấn Long, chẳng lẽ nỗ lực nhiều như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là nhiệm vụ thất bại, các đồng bọn tử vong hay sao?
“Không có việc gì, chủ hạm chỉ huy tuy rằng tình huống bây giờ không tốt, nhưng các động cơ cơ bản còn chưa bị phá huỷ, vẫn có thể phi hành bình thường.” Tiểu Tứ cảm giác được sầu lo của Lăng Lan, lập tức trả lời, “Chẳng qua, vị trí hiện tại của lão đại là ở phía đuôi chủ hạm, bọn họ đã phong toả nửa thân sau của quân hạm cho nên nơi này mới rơi vào trạng thái trôi nổi.”
“Thế tình huống của bọn Tề Long thế nào?” Điều Lăng Lan lo lắng từ đầu cho tới giờ cũng chỉ là tình trạng của các đồng bọn.
“Vẫn chưa tìm hiểu đươc, bởi vì đuôi quân hạm đã bị phá huỷ hoàn toàn nên em cũng không có biện pháp lợi dụng chủ hạm để đột nhập vào hệ thống theo dõi tìm bọn họ". Tiểu Tứ tiếc nuối mà trả lời.
“Nếu chúng ta không có việc gì, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không sao.” Lăng Lan đối với các đồng bọn rất tin tưởng. Kỳ thật vào khoảng khắc cuối cùng đuôi tàu bị nổ mạnh, đối với những nhân viên hậu cần không có cơ giáp bảo hộ là một chiêu chí mạng, tất cả bọn họ đều bỏ mình sau vụ nổ ấy, những người có thể sống sót hầu như đều là Cơ giáp sĩ được sự bảo hộ của cơ giáp mà tránh thoát một kiếp.
“Thỏ con, tôi cảm nhận được hình như chúng ta đang di chuyển, có lẽ quân hạm còn chưa bị trận bão từ vừa rồi phá huỷ hoàn toàn." Lý Lan Phong tựa hồ đã nhận ra một ít tình huống, vội cùng Lăng Lan nói.
“Ừm, chúng ta xem xét tình huống trước mắt, thử đi tìm bọn Cận Chiến xem sao rồi sau đó mới tiếp tục tính tiếp.” Lăng Lan nhanh chóng ra quyết định, trước tiên đi tìm đội viên của mình, xem bọn họ có bị lạc trong khu vực phế tích này không.
Hai người điều khiển cơ giáp bay đi, có vô số thi thể bay sượt qua người bọn họ, nhìn sơ hầu như đều là những nhân viên hậu cần đã tử vong trong trận bão từ vừa rồi. Cứ việc Lăng Lan biết những nhân viên này chỉ là NPC nhưng tâm tình vẫn cảm thấy vô cùng trầm trọng. Bất quá Lăng Lan rất nhanh lấy lại tinh thần, cô bắt đầu suy nghĩ tình hình này có khi lại có lợi cho bọn họ, bởi vì những người biết bọn họ nhập cư trái phép đều đã hy sinh, bây giờ chỉ cần bọn họ thay đổi thân phận là có thể thuận lợi ẩn núp, dễ dàng nguỵ trang thành binh cơ giáp chính thức của chủ hạm.
Tìm một vòng cũng không phát hiện được bọn Tề Long, Lăng Lan vui mừng suy đoán chắc bọn họ đã tiến vào khu vực an toàn của quân hạm. Nhưng điều làm cho Lăng Lan bất ngờ nhất, là khi bọn họ vô tình chạm vào các cơ giáp đang trôi nổi giữa không trung thì hệ thống của cơ giáp lại sáng lên nhắc nhở bọn họ có muốn lấy cơ giáp này hay không, như vậy những cơ giáp còn hoàn hảo này người chơi có thể tự do nhận lấy.
Lăng Lan cùng Lý Lan Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, phải biết rằng muốn có được những cơ giáp này phải dùng rất nhiều điểm tích phân mới có thể đổi được, hơn nữa cơ giáp của Lý Lan Phong năng lượng đã cạn kiệt, nếu có thể lấy được một giá cơ giáp năng lượng đầy đủ để sử dụng thì không còn gì tốt hơn. Điều này đối với Lý Lan Phong chẳng khác nào là nắng hạn gặp mưa rào, quả thật là cực kỳ may mắn. Phải biết rằng một khi năng lượng khô kiệt, cơ giáp sẽ không có biện pháp hoạt động, đồng thời cũng không có cách nào duy trì dưỡng khí trong khoang điều khiển.
Hai người lựa chọn hai cơ giáp có chức năng tốt nhất thu vào trong túi, không phải là không muốn lấy thêm mà là cho dù lấy thêm cũng mang không nổi.
Mỗi một giá cơ giáp được cất trong không gian riêng của người chơi mỗi giờ cũng sẽ tự tiêu hao một mức năng lượng nhất định. Nếu như cứ tiếp tục để đó đến cuối cùng năng lượng cạn kiêt, cơ giáp sẽ trở thành một chiếc vỏ rỗng, hơn nữa giữ quá nhiều cơ giáp sẽ gia tăng trọng lượng, làm cho người chơi mệt mỏi. Đây cũng là cách thế giới cơ giáp phòng ngừa người chơi sưu tập quá nhiều cơ giáp, cuối cùng lại không thể chuyên tâm luyện tập điều khiển một giá cơ giáp cho nhuần nhuyễn.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Lan cuối cùng cũng tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen âm u thì không khỏi sửng sốt, nếu không phải còn cảm giác được đai lưng an toàn đang đeo trên người, Lăng Lan còn tưởng rằng mình đã trở lại thế giới thực chứ không phải nằm trong khoang điều khiển của cơ giáp.
Phải biết rằng, chỉ cần có người thì khoang điều khiển cơ giáp sẽ luôn duy trì một nguồn sáng nhất định, trừ phi là cơ giáp xảy ra vấn đề, mới có thể xuất hiện tình trạng như bây giờ.
Lăng Lan vừa định cử động, liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, cô liền biết thế giới cơ giáp chắc chắn đã phán định cô đang trong tình trạng trọng thương. Nghĩ lại cũng đúng, đối mặt với bão từ có thể cắn nuốt tất cả mà sống sót đã là vạn phần may mắn, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng là nhờ vào sự bảo hộ của Vương cấp cơ giáp.
Lăng Lan cố gắng chịu đựng đau nhức trên người, dựa theo ký ức trong đầu lần tìm nút khởi động cơ giáp rồi ấn xuống.
“Tích” một tiếng, âm thanh này làm cho Lăng Lan thở phào một phen, âm thanh quả thật như tiếng trời, bởi vì nó cho thấy cơ giáp còn có thể sử dụng bình thường. Rất nhanh màn hình sáng lên, cô trực tiếp tiến vào hệ thống điều khiển của cơ giáp. Cùng lúc đó, khoang điều khiển bừng sáng, tất cả động cơ vẫn hoàn hảo có thể hoạt động bình thường. Thì ra, cơ giáp chỉ vì không có ai điều khiển nên tự động tiến vào trạng thái chờ, tiết kiệm năng lượng, nếu ấn nút khởi động liền có thể nháy mắt khởi động lại.
Lăng Lan chưa quan tâm đến tình huống bên ngoài, trước hết lấy từ trong bao ra một chai thuốc rồi nhanh chóng uống vào chữa khỏi thương thế của mình, lúc này cả người mới cảm thấy đỡ hơn. Cũng may đây là trong thế giới giả thuyết nên thương thế mới khôi khôi phục nhanh chóng như vậy. Chứ nếu trong thế giới hiện thực, lấy tình trạng trọng thương của Lăng Lan muốn khôi phục lại tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lăng Lan xử lý tốt thân thể của mình, lúc này mới có tâm tư xem xét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện các cơ giáp chung quanh đồng dạng tối đen không ánh sáng, cô quyết đoán bật chế độ đèn của cơ giáp chiếu sáng bên ngoài, lúc này mới phát hiện, cơ giáp của cô đang trôi nổi giữa không trung, bên người còn có vô số phế tích kim loại nổi lơ lửng.
Lăng Lan thấy thế có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là cô đang ở đâu? Ký ức cuối cùng là cô dùng Vương cấp cơ giáp chặn lại bão từ. Sau đó bị va chạm vào quân hạm rồi hôn mê. Chẳng lẽ quân hạm cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh, biến thành phế tích trong Tinh Không sao? Nhưng nếu cô đang ở trong Tinh Không cũng không thể tối đen như vậy.
Ở bên trong Tinh Không vô tận, kỳ thật vẫn có ánh sáng nhất định. Cũng sẽ không xuất hiện tình huống tất cả mọi thứ đều đen nhánh như vậy, Lăng Lan quyết đoán bài trừ khả năng này.
Đang lúc Lăng Lan cảm thấy mờ mịt, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh khóc lóc thảm thiết: “Lão đại, cô rốt cuộc tỉnh, ô ô ô, thật sự là quá tốt.”
“Tiểu Tứ……” Trán Lăng Lan không khỏi trừu rút, cô chẳng qua chỉ hôn mê cũng không phải chết, biểu hiện này của Tiểu Tứ có phải làm quá rồi hay không?
Tựa hồ nhận ra lão đại bất mãn, Tiểu Tứ thút tha thút thít nói: “Lão đại, cô đã hôn mê một đêm, không có người để ý tới tôi, tôi rất sợ hãi a…..” Một đêm này đối với Tiểu Tứ thật đáng sợ, thật giống như lại bị nhốt trong phòng tối, thế giới tĩnh mịch không chút tiếng động thiếu chút nữa là nghẹn điên nó, điều này làm cho nó nhớ lại kiếp trước của Lăng Lan. Nó vẫn luôn một mình chờ đợi Lăng Lan có thể cảm nhận được mình, đáng tiếc là phải tới khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời, Lăng Lan mới nghe được âm thanh của nó, làm cho nó chờ đợi suốt 21 năm.
Tiểu Tứ sợ hãi lại phải trở lại quá khứ lần nữa, nó đã quen cùng Lăng Lan làm nũng, quen cùng Lăng Lan trò chuyện, Tiểu Tứ biết nó rốt cuộc không thể chịu đựng được sự cô tịch của lúc trước, nó tin tưởng, nếu Lăng Lan thật sự xảy ra chuyện. Nó nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn tự huỷ.
“Đừng sợ, không phải tôi đã tỉnh rồi sao? Ngươi phải tin tưởng lão đại chứ” Lăng Lan thấy thế, trong lòng liền mềm nhũn, trong không gian ý thức nhẹ nhàng mà xoa dịu Tiểu Tứ, an ủi nó không cần sợ hãi.
“Ừm ừm ừm, lão đại là giỏi nhất.” Tiểu Tứ nước mắt còn chưa kịp lau khô. Liền cứ như vậy mặt mũi tèm nhem nở nụ cười, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Lăng Lan thấy thế không khỏi mà trầm mặc, cô đột nhiên phát hiện, Tiểu Tứ đã không còn là một dãy số vạn năng trí tuệ mà giống như một con người thật sự, cũng có vui, buồn, thương tâm hay sợ hãi…
Lăng Lan im lặng mà vuốt ve Tiểu Tứ một lát, rốt cuộc cũng làm Tiểu Tứ bình tĩnh trở lại. Lăng Lan định điều khiển cơ giáp bay xung quanh kiểm tra, lại đột nhiên phát hiện cơ giáp của mình hình như bị thứ gì đó trói buộc. Lăng Lan cẩn thận quan sát mới phát hiện thì ra cô bị cơ giáp báo ôm lấy gắt gao, xem ra từ đầu cho đến giờ báo con chưa từng buông tay.
Nhìn cơ giáp báo con một chút động tĩnh đều không có, Lăng Lan trong lòng lo lắng, vội khẩn trương mà hô: “Báo con, báo con……”
“Anh ta không có việc gì, chỉ bị hôn mê thôi.” Tiểu Tứ đã bình tĩnh trở lại, thấy Lăng Lan nôn nóng như vậy liền nhanh chóng thông báo cho cô tình huống của đối phương.
Lăng Lan hồi tưởng khoảng khắc cuối cùng khi bão từ đánh bay hai người về phía quân hạm, toàn bộ lực lượng va chạm báo con đều thừa nhận hoàn toàn, trong lòng không khỏi áy náy nói: “Báo con là vì bảo hộ ta nên mới bị trọng thương như vậy……”
“Nếu không nhờ cô ở phía trước ngăn trở bão từ, kết cục của anh ta không chỉ là trọng thương mà là hoàn toàn bị huỷ diệt, phải là anh ta cảm kích cô mới đúng chứ.” Tiểu Tứ kỳ quái trả lời, ở trong mắt Tiểu Tứ, 'Niệm thiên từ người' làm đệm lưng cho lão đại là sự trả giá cần thiết, vì cái gì mà lão đại phải áy náy còn muốn cảm kích đối phương cơ chứ.
Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan thật hết chỗ nói, cô cũng không biết phải giải thích với Tiểu Tứ như thế nào, chuyện này vốn không nên nhìn nhận như vậy…… Bất quá Tiểu Tứ là một người cố chấp, thông minh như Lăng Lan tự nhiên không tiếp tục đề tài này, cô nhanh chóng mở ra kênh trò chuyện kết nối với báo con, một tiếng lại một tiếng cố gắng gọi tỉnh báo con.
Lăng Lan rất rõ ràng, phải nhanh chóng đánh thức báo con, nếu báo con không được trị liệu kịp thời rất có thể sẽ bị thương nặng dẫn tới tử vong.
Có lẽ là do tiếng kêu có hiệu quả, chỉ chốc lát sau, Lăng Lan nghe được một tiếng rên rỉ yếu ớt, Lăng Lan vui mừng vội hô to: “Báo con, báo con, cậu không sao chứ.”
“Khụ khụ, tôi không có việc gì, thỏ con, cậu không có việc gì là tốt rồi.” Báo con rốt cuộc cũng trả lời, âm thanh nghe thực suy yếu, thoạt nhìn thương thế mười phần nghiêm trọng, thậm chí so với Lăng Lan còn nặng hơn. Nghĩ lại cũng phải, Lăng Lan tuy rằng bị trọng thương do phải ngăn cản bão từ nhưng bởi vì cơ giáp mà cô sử dụng là Vương cấp cơ giáp, mà sự bảo hộ của Vương cấp cơ giáp dành cho Cơ giáp sư so với những giá cao cấp cơ giáp khác là tốt hơn rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, giọng nói của báo con trở nên có lực hơn, anh hình như cũng nhận ra tình huống chung quang, liền hỏi Lăng Lan: “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lăng Lan nhìn không gian đen tối trước mắt, nhịn không được cười khổ nói.
“Tôi chỉ biết là chúng ta cuối cùng cũng vào được trong quân hạm, chỉ là không biết hiện tại có còn ở bên trong hay không…” Lý Lan Phong vực dậy tinh thần trả lời.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một thi thể bay ngang qua cơ giáp của bọn họ, mà người nọ lại đang mặc quân phục nhân viên hậu cần của quân hạm, trên vai còn có thể thấy rõ ràng quân hàm. Xem ra, bọn họ quả thật đang ở bên trong quân hạm, nhưng mà điều này cũng chứng minh quân hạm đã bị phá huỷ rất trầm trọng.
Lăng Lan nghĩ vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, nếu là quân hạm thật sự bị phá hủy hoàn toàn, chỉ dựa vào cơ giáp của bọn họ là không có biện pháp bay tới căn cứ Tấn Long, chẳng lẽ nỗ lực nhiều như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là nhiệm vụ thất bại, các đồng bọn tử vong hay sao?
“Không có việc gì, chủ hạm chỉ huy tuy rằng tình huống bây giờ không tốt, nhưng các động cơ cơ bản còn chưa bị phá huỷ, vẫn có thể phi hành bình thường.” Tiểu Tứ cảm giác được sầu lo của Lăng Lan, lập tức trả lời, “Chẳng qua, vị trí hiện tại của lão đại là ở phía đuôi chủ hạm, bọn họ đã phong toả nửa thân sau của quân hạm cho nên nơi này mới rơi vào trạng thái trôi nổi.”
“Thế tình huống của bọn Tề Long thế nào?” Điều Lăng Lan lo lắng từ đầu cho tới giờ cũng chỉ là tình trạng của các đồng bọn.
“Vẫn chưa tìm hiểu đươc, bởi vì đuôi quân hạm đã bị phá huỷ hoàn toàn nên em cũng không có biện pháp lợi dụng chủ hạm để đột nhập vào hệ thống theo dõi tìm bọn họ". Tiểu Tứ tiếc nuối mà trả lời.
“Nếu chúng ta không có việc gì, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không sao.” Lăng Lan đối với các đồng bọn rất tin tưởng. Kỳ thật vào khoảng khắc cuối cùng đuôi tàu bị nổ mạnh, đối với những nhân viên hậu cần không có cơ giáp bảo hộ là một chiêu chí mạng, tất cả bọn họ đều bỏ mình sau vụ nổ ấy, những người có thể sống sót hầu như đều là Cơ giáp sĩ được sự bảo hộ của cơ giáp mà tránh thoát một kiếp.
“Thỏ con, tôi cảm nhận được hình như chúng ta đang di chuyển, có lẽ quân hạm còn chưa bị trận bão từ vừa rồi phá huỷ hoàn toàn." Lý Lan Phong tựa hồ đã nhận ra một ít tình huống, vội cùng Lăng Lan nói.
“Ừm, chúng ta xem xét tình huống trước mắt, thử đi tìm bọn Cận Chiến xem sao rồi sau đó mới tiếp tục tính tiếp.” Lăng Lan nhanh chóng ra quyết định, trước tiên đi tìm đội viên của mình, xem bọn họ có bị lạc trong khu vực phế tích này không.
Hai người điều khiển cơ giáp bay đi, có vô số thi thể bay sượt qua người bọn họ, nhìn sơ hầu như đều là những nhân viên hậu cần đã tử vong trong trận bão từ vừa rồi. Cứ việc Lăng Lan biết những nhân viên này chỉ là NPC nhưng tâm tình vẫn cảm thấy vô cùng trầm trọng. Bất quá Lăng Lan rất nhanh lấy lại tinh thần, cô bắt đầu suy nghĩ tình hình này có khi lại có lợi cho bọn họ, bởi vì những người biết bọn họ nhập cư trái phép đều đã hy sinh, bây giờ chỉ cần bọn họ thay đổi thân phận là có thể thuận lợi ẩn núp, dễ dàng nguỵ trang thành binh cơ giáp chính thức của chủ hạm.
Tìm một vòng cũng không phát hiện được bọn Tề Long, Lăng Lan vui mừng suy đoán chắc bọn họ đã tiến vào khu vực an toàn của quân hạm. Nhưng điều làm cho Lăng Lan bất ngờ nhất, là khi bọn họ vô tình chạm vào các cơ giáp đang trôi nổi giữa không trung thì hệ thống của cơ giáp lại sáng lên nhắc nhở bọn họ có muốn lấy cơ giáp này hay không, như vậy những cơ giáp còn hoàn hảo này người chơi có thể tự do nhận lấy.
Lăng Lan cùng Lý Lan Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, phải biết rằng muốn có được những cơ giáp này phải dùng rất nhiều điểm tích phân mới có thể đổi được, hơn nữa cơ giáp của Lý Lan Phong năng lượng đã cạn kiệt, nếu có thể lấy được một giá cơ giáp năng lượng đầy đủ để sử dụng thì không còn gì tốt hơn. Điều này đối với Lý Lan Phong chẳng khác nào là nắng hạn gặp mưa rào, quả thật là cực kỳ may mắn. Phải biết rằng một khi năng lượng khô kiệt, cơ giáp sẽ không có biện pháp hoạt động, đồng thời cũng không có cách nào duy trì dưỡng khí trong khoang điều khiển.
Hai người lựa chọn hai cơ giáp có chức năng tốt nhất thu vào trong túi, không phải là không muốn lấy thêm mà là cho dù lấy thêm cũng mang không nổi.
Mỗi một giá cơ giáp được cất trong không gian riêng của người chơi mỗi giờ cũng sẽ tự tiêu hao một mức năng lượng nhất định. Nếu như cứ tiếp tục để đó đến cuối cùng năng lượng cạn kiêt, cơ giáp sẽ trở thành một chiếc vỏ rỗng, hơn nữa giữ quá nhiều cơ giáp sẽ gia tăng trọng lượng, làm cho người chơi mệt mỏi. Đây cũng là cách thế giới cơ giáp phòng ngừa người chơi sưu tập quá nhiều cơ giáp, cuối cùng lại không thể chuyên tâm luyện tập điều khiển một giá cơ giáp cho nhuần nhuyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.