Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 70: Ý nghĩa của tình bạn
Nhữ Phu Nhân
09/12/2016
Cách làm của Lâm Trung Khanh được rất nhiều bạn học lớp giáp ban đồng ý, thậm chí ngay cả thầy giáo Trình Viễn Hàng cũng tán thưởng không thôi,
điều này càng khiến Lăng Lan nổi giận.
Mẹnó! Lăng Lan rất không thục nữ mắng một câu thô tục, cực kỳ khinh bỉ cách làm này của Lâm Trung Khanh. Chẳng lẽ đi quấy nhiễu cuộc sống của người khác là nam tử hán sao?
Được rồi, nếu cô thật là một học sinh nam, thì có lẽ cô sẽ không rối rắm như vậy. Nhưng mà cô là con gái, chắc chắn 100% là con gái, và mãi mãi là con gái, bỗng nhiên có một thằng con trai xuất hiện luôn phục vụ bên người, nếu để người khác biết thì làm sao cô có thể lấy chồng, lập gia đình đây?
Lăng Lan vẫn rất muốn có thể quang minh chính đại lập gia đình, rồi sinh ra một đứa trẻ có thể chơi đùa với cô.
Hai kiếp sống cộng lại cô cũng đã là bà già hơn 30 tuổi rồi, đây chính là độ tuổi mà mỗi người phụ nữ đều muốn cấp thiết lập gia đình, sinh con dưỡng cái. Bất quá Lăng Lan vẫn rất lý trí, bây giờ cô chỉ tưởng tượng thôi, nếu thật sự muốn sinh con thì cũng phải chờ cơ thể này trưởng thành mới được.
Nhưng mà cô phải chờ thêm bao lâu nữa, 10 năm, 20 năm, hay hơn thế nữa?
Nghĩ tới 20 năm sau mới có cơ hội lấy chồng mà Lăng Lan khóc ròng, chẳng lẽ cô phải chờ mỏi mòn giống Tề Thiên đại thánh mới có cơ hội lập gia đình, sinh con sao?
Lăng Lan bên này còn đang oán niệm thời gian quá dài không biết phải làm sao thì cái đuôi phiền toái bên kia lại tới.
"Bạn học Lăng, đây là nội dung bài học mà mình đã ghi lại trong buổi học sáng nay.” Lâm Trung Khanh vẻ mặt cung kính dâng lên một cái USB quang não ở thế giới này. Thứ đó quả thật rất tiên tiến, chỉ cần bấm nút mở thì những nội dung bên trong nó sẽ được gửi tới liên lạc khí ngay lập tức. Đỡ mất công phải làm những thủ thuật khác.
Ý tốt của Lâm Trung Khanh khiến Lăng Lan dở khóc dở cười, dù sao cô cũng không cần thứ đó, nếu muốn, cô có thể bảo tiểu Tứ copy lại chương trình học dạy của giáo viên, như vậy khi nào cô muốn cũng có thể tìm đọc.
Đương nhiên khả năng của tiểu Tứ cũng chỉ phát huy được lúc này, đến sáu tháng cuối năm nhất, học sinh đã được phép tiến vào thế giới ảo của trường học để học tập, như vậy học sinh cũng không cần lo lắng mình không theo kịp với bài giảng nữa.
Ở trong thế giới ảo, chương trình học cũng được sắp xếp giống như đời thực, chẳng qua nếu muốn nghe giảng thì phải mất một ít điểm danh dự làm phí hoặc có thể dùng điểm chiến tích để đổi cũng được.
Cách làm của Lâm Trung Khanh cũng không ảnh hưởng gì lắm tới Lăng Lan lắm, nhưng mà.... có một kẻ đang phát điên lên ngay cạnh cô....
ở trong không gian học tập, Tiểu Tứ tức giận giơ chân, nó cho rằng Lâm Trung Khanh đang khiêu khích với mình, là Lâm Trung Khanh muốn cướp đi ngôi vị đàn em số 1 của nó. Tiểu Tứ phẩn nộ giơ thanh đao sáng bóng trong tay (không biết nó lấy từ đâu mà ra) kích động vung lung tung, Lăng Lan ở bên cạnh hoảng sợ đứng núp một bên, cô sợ tiểu Tứ không cẩn thận sẽ chém trúng mình, thậm chí còn chém trúng nó.
Tiểu Tứ hung hăng cầm thanh đao ánh sáng trong tay vừa vung vừa nói: “Ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết hắn, lão đại, cô đừng ngăn tôi!"
Chị căn bản không muốn ngăn cản cưng! Lăng Lan rất muốn nói như vậy, nhưng cô lại sợ tiểu Tứ sẽ dùng nước mắt để dìm chết mình, cô tuyệt đối mình không muốn chết đuối lãng xẹt như vậy.
Cô ấn ấn mi tâm đang phát đau nói: “Tiểu Tứ, hiện tại ngươi có thể giết cậu ta sao?" Không có thân thể thật, tiểu Tứ làm sao có thể giết được một người trong hiện thực chứ? Chuyện cười mà.
Được nhắc nhở, Tiểu Tứ mới nhận ra hành vi của mình thật ngu ngốc, nó lập tức vứt bỏ cây đao trong tay rồi lao tới ôm đùi của Lăng Lan khóc lóc: "Lão đại, cô nhất định sẽ giúp tôi, có đúng không?"
Ồ.... Đây chính là cảm giác đi ôm đùi người khác trong truyền thuyết sao? Ừm, quả nhiên thật thoải mái....
Tiểu Tứ dùng khuôn mặt cọ cọ lên đùi Lăng Lan, tuy bây giờ tiểu Tứ chỉ mới là một đứa trẻ nhỏ nhưng hành vi của nó càng ngày càng có xu hướng trở thành sắc lang.
Vẫn chưa nhận ra mình bị ăn đậu hủ, Lăng Lan nhìn hành vi “vô lại” của tiểu Tứ mà gân xanh trên trán dựt dựt. Cô hận không thể kéo tiểu Tứ lên đánh cho một trận, đáng tiếc cô đáp ứng với tiểu Tứ không thể gia bạo rồi. (ý là đánh đấy, mình thấy để gia bạo hay hơn)
Nhưng mà lời nói tiếp theo của tiểu Tứ tiếp khiến Lăng Lan triệt để không còn ý tưởng đánh nó nữa, cô đổ mồ hôi lạnh, chân cũng mềm đi một chút: "Lão đại, cô chờ đi, chỉ cần hắn ta tiến vào thế giới ảo tôi nhất đínhẽ khiến cho hắn được đẹp mặt, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không kịp ngáp trong thế giới ảo, ha ha ha!”
Nhìn bộ dạng âm hiểm của Tiểu Tứ làm lưng Lăng Lan phát lạnh, sao cô có thế quên năng lực của tiểu Tứ ở thế giới ảo chứ? Như vậy nhưng gì tiểu Tứ mới nói chắc chắn không phải là trò đùa, Lăng Lan sốt ruột .
Đúng vậy, tuy cô cảm thấy Lâm Trung Khanh rất phiền toái, cũng muốn cắt cái đuôi phiền toái này nhưng cô chưa từng nghĩ muốn Lâm Trung Khanh phải chết, dù sao nó cũng là một đứa trẻ đáng yêu, chỉ là tâm tư quá nặng mới khiến cô không thích thôi.
Cô nhanh chóng trấn an tiểu Tứ, muốn óa đi cái ý tưởng điên rồ này: "Tiểu Tứ, ngươi yên tâm, thằng nhóc kia tuyệt đối không thể uy hiếp ngươi, tiểu Tứ vĩnh viễn là tiểu đệ bảo bối trong lòng ta."
Lúc này Lăng Lan cũng không keo kiệt dùng lời ngon tiếng ngọt để xua tan sát ý của tiểu Tứ. Vì cứu một người qua đường không liên quan, cô không thể không nói những lời yêu thương như thế.
Lời nói của Lăng Lan làm tiểu Tứ nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nó một bên vui vẻ lắc lắc mông, một bên mắc cỡ ngại ngùng nói: "Là bảo bối tốt nhất, cũng là quan trọng nhất, cũng là tiểu đệ số một."
Lăng Lan quyết đoán gật đầu: "Đúng vậy, tiểu Tứ là bảo bối tốt nhất, quan trọng nhất, cũng là tiểu đệ số một, không có ai có thể cướp đi vị trí của ngươi. Cho nên tiểu Tứ, ngươi hoàn toàn có thể cười nhìn đám tiểu đệ dưới ngươi tranh đoạt ta...”
Ách... Cô căn bản là không muốn tiếp tục đi thu thêm tiểu đệ mà, vì sao lại nói với tiểu Tứ như vậy? Đây chắc chắn là do cô bị tiểu Tứ lây rồi... Lăng Lan quyết đoán đem tội danh này đá đến trên người tiểu Tứ.
Tiểu Tứ cũng không biết ý nghĩ trong lòng Lăng Lan, nghe Lăng Lan nói như vậy liền như hiểu ra:: "Lão đại, tôi hiểu rồi, ý của cô chính là những người đó cũng là tiểu đẹ của tôi chứ gì...”
Lăng Lan khóc, hình như cô cũng không có ý này mà! Đáng tiếc giờ phút này cô không dám không gật đầu, nếu tiểu Tứ lại bão nổi thì có thể tưởng tượng nửa năm sau học sinh lớp đặc cấp ban 1 tuyệt đối sẽ sống trong vùng tâm của bão, chịu hành hạ không ngừng. Cô phải ngăn hành động của tiểu Tứ lại.
Được rồi, Lăng Lan cũng không thánh mẫu như vậy, nói cho cùng cô cũng vì sự an toàn của chính mình.
Lăng Lan quyết đoán gật đầu, trong đầu tưởng tượng đến lúc Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng đứng sau lưng đứa trẻ tiểu Tứ, cúi đầu chào một tiếng “Đại ca”, còntiểu Tứ chống tay lên hông,đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lăng Lan chột dạ囧, âm thầm nói: các anh em, thật xin lỗi, vì hòa bình thế giới, vì an nguy của nhân loại, chỉ có thể ủy khuất các cậu.
Bởi vì cô cũng không nghĩ tới mình đã mang theo một thứ "Vũ khí hạt nhân" để đến thế giới này, là cô có tội!
Tiểu Tứ cuối cùng cũng bị viên đạn bọc đường của Lăng Lan đánh trúng, nó tỏ vẻ bản thân từ bi, để cho Lâm Trung Khanh kia một con ngựa.
Lăng Lan nghe xong, lại tiếp tục vỗ mông ngựa làm tiểu Tứ mặt mày hớn hở, mới quay lại nói chuyện với Lâm Trung Khanh, dù sao đều là Lâm Trung Khanh gây họa.
Lúc này Lăng Lan cũng không quanh co cự tuyệt nưa, cô trực tiếp đẩy cái USB đó lại, lạnh nhạt nói: "Không cần." Cô cũng chẳng cần dùng lời lẽ lịch sự nữa, vì cứu đứa nhỏ trước mặt, cô đã mất bao nhiêu là tâm sức, thậm chí đám Tề Long cũng phải trả đại giới rất lớn....
Lăng Lan không lưu tình cự tuyệt làm sắc mặt Lâm Trung Khanh trực tiếp cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, cậu ta thu USB lại, làm bộ không cảm giác thấy lạnh nhạt Lăng Lan, tiếp tục cười hỏi: "Bạn học Lăng, láy nữa các cậu muốn đi đâu?"
Buổi sáng có tiết học văn, đến giờ ăn cơm trưa là thời gian hoạt động tự do, làm người phục vụ cậu phải biết tiếp theo Lăng Lan muốn làm gì.
Lăng Lan nhàn nhạt liếc mắt nhìn không trả lời, giờ phút này Lăng Lan đã không còn nhẫn nại chơi với Lâm Trung Khanh nữa.
Hàn Kế Quân bên cạnh cảm giác được suy nghĩ của Lăng Lan liền tiếp lời: "Lâm Trung Khanh, chúng tôi cũng không chào đón cậu, cũng không cần thiết cậu phục vụ gì, hi vọng cậu đừng tìm lão đại của chúng ta nữa.”
Lần đầu tiên bị chính thức cự tuyệt, Lâm Trung Khanh rốt cuộc không duy trì được khuôn mặt tươi cười nữa, cậu trầm mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Lan, nhưng lúc này cũng không tiếp tục nói chuyện dây dưa nữa, cậu nhanh chóng chào Lăng Lan rồi xoay người rời đi.
Lâm Trung Khanh quyết đoán rời đi khiến Tề Long hoang mang : "Cậu ta có ý tứ gì? Như vậy có phải sẽ không có lại tới tìm chúng ta nữa không?"
Lạc Lãng không xác định nói: "Chắc vậy, dù sao chúng ta cũng đã nói rõ rồi."
Hàn Kế Quân nhìn bóng lưng Lâm Trung Khanh dần dần rời xa, mày hơi nhăn lại, cậu nói: "Lan lão đại, người này chỉ sợ không dễ đuổi như vậy."
Lăng Lan gật đầu: "Uh, cậu ta tới tìm tớ hẳn là có mục đích gì khác.”
Hàn Kế Quân trong lòng cả kinh: "Mục đích gì?"Vì sao cậu lại không nhận ra.
Lúc này trong lòng Hàn Kế Quân không ngừng gợn sóng, cậu luôn cho rằng mình chính là quân sư trong tiểu đội của Lăng Lan.
Xét về thể thuật cậu không bằng Tề Long, đây là sự thật mà cậu đã chấp nhận từ trước nên cũng không quá buồn lòng (dù sao Tề Long cũng là một kẻ cuồng cách đấu). Nhưng mà cậu không nghĩ tới, người gia nhập vào sau như Lạc Lãng năng lực cách đấu cũng mạnh hơn mình, điều này khiến cấu nhất thời không nhìn thấy vị trí của mình, không thể không tìm kiếm vị trí khác. Rất nhanh, Hàn Kế Quân phát hiện tiểu đội của bọn họ còn thiếu một người chuyên bày mưu tính kế. Đối với vị trí này, Hàn Kế Quân tự nhận mình là người thích hợp nhất. Tuy không nói ra nhưng nhìn chương trình học bắt đầu đi về hướng khác thì có thể thấy cậu quyết tâm đến mức nào.
Nhưng lời nói Lăng Lan lại lần nữa đả kích đến cậu. Chẳng lẽ cậu không thích hợp làm quân sư sao? Hàn Kế Quân càng lúc càng không tin tưởng vào bản thân, cảm xúc liền trầm xuống.
Nhìn vẻ mặt Hàn Kế Quân thay đổi, Lăng Lan liền cảm thấy đầu của mình đau đớn, vì sao những đứa trẻ bên cạnh cô đều suy nghĩ nhiều như vậy chứ>
Lăng Lan chỉ có cười khổ nói: "Kỳ thực, tớ cũng không rõ ràng, ánh mắt mà mỗi lần Lâm Trung Khanh nhìn tớ khiến tớ cảm thấy như vậy, có lẽ là đa tâm thôi cũng nên.”
Tuy Lăng Lan biểu cảm có chút khoa trương nhưng những gì cô nói cũng không phải giả, cô biết Lâm Trung Khanh lấy lòng mình nhất định vì một thứ gì đó. Bất quá Lăng Lan cũng không nóng nảy, cô tin chắc trong thời gian tiếp theo cô nhất định sẽ biết mục đích của đối phương.
Hơn nữa, bây giờ bọn họ chỉ mới là những đứa trẻ 6 tuổi, đều chưa có chuyện xảy ra xung đột về quyền thế và lợi ích, Lâm Trung Khanh tính kế nhiều cũng không nguy hại nhiều đến Lăng Lan. Đây cũng là lý do vì sao Lăng Lan vẫn luôn bình thản với những hành động của Lâm Trung Khanh.
Lăng Lan nói khiến Hàn Kế Quân tạm thời vứt bỏ cảm xúc thất lạc trong lòng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lan lão đại nếu đã nói như vậy thì khẳng định Lâm Trung Khanh có vấn đề, chúng ta cần phải cẩn thận một chút ." Đối với lời giải thích không có lực thuyết phục của Lăng Lan, Hàn Kế Quân quyết đoán bỏ phiếu tin tưởng, bắt đầu nhắc nhở những người khác phải đề cao cảnh giác.
Không chỉ Hàn Kế Quân tin tưởng lời nói của Lăng Lan, ngay cả Tề Long và Lạc Lãng như thế, bọn họ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Nhìn nhóm bạn tin tưởng không lý do khiến Lăng Lan đen mặt, nhưng trong lòng cũng có một thắc mắc không yên. Đây chính là sự tin tưởng giữ những người bạn sao?
Kiếp trước Lăng Lan luôn sống trong bệnh viện, giãy dụa trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô chưa bao giờ cảm nhận được ý nghĩa của tình bạn, lúc này cô có chút hiểu rõ về thứ tình cảm ấy.
Sự thật chứng minh Hàn Kế Quân phán đoán không sai, Lâm Trung Khanh tuyệt đối không phải là người biết cách lùi bước.
Giữa trưa, khi Lăng Lan mới vừa đi vào căn tin của học viện thì liền nghe thấy tiếng hô quen thuộc: "Bạn học Lăng, nơi này nơi này."
Lăng Lan ngẩng đầu, khuôn mặt Lâm Trung Khanh tươi cười vẫy tay về phía bọn họ, giống như sự kiện sáng nay chưa hề xảy ra. Cô triệt để bội phục da mặt dày của Lâm Trung Khanh. Đã vô tình cự tuyệt như vậy, vì sao cậu ta có thể nhiệt tình chào đón như vậy chứ? Khả năng thừa nhận đả kích của thằng bé này thật sự quá mạnh mẽ.
Đám Tề Long hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng đụng tới đứa trẻ nào như Lâm Trung Khanh. Nhìn khuôn mặt tươi cười, hồn nhiên của Lâm Trung Khanh khiến bọn họ không thể hạ quyết tâm cự tuyệt, cho dù là người vẫn luôn lạnh lùng như Hàn Kế Quân cũng trầm mặc không nói .
Lăng Lan thở dài một hơi, được rồi, cô cũng không có biện pháp lại cự tuyệt đứa trẻ luôn ủy khuất bản thân này, vì thế cô nói: "Chúng ta tiếp xúc một thời gian thử xem, nếu có chuyện gì thì bốn người chúng ta chống lại một người chắc chắn sẽ không chịu thiệt."
Lời này được mọi người nhất trí tán thành vì thế trực tiếp đi về phía Lâm Trung Khanh đang không ngừng vẫn tay.
Bất quá trong lòng Lăng Lan cảnh giác càng mạnh, Lâm Trung Khanh có thể nhẫn nhịn như vậy tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Cô nhịn không được lại lần nữa cảm thán, trẻ con thế giới này tuyệt đối không phải là người... Cho dù cô đã sống hai kiếp mà cũng chỉ có thể hơn chúng 1 cái đầu, nếu cô thật sự là một đứa trẻ 6 tuổi thì không biết bây giờ mình đang ở chỗ nào, khoảng cách quá lớn.
Mẹnó! Lăng Lan rất không thục nữ mắng một câu thô tục, cực kỳ khinh bỉ cách làm này của Lâm Trung Khanh. Chẳng lẽ đi quấy nhiễu cuộc sống của người khác là nam tử hán sao?
Được rồi, nếu cô thật là một học sinh nam, thì có lẽ cô sẽ không rối rắm như vậy. Nhưng mà cô là con gái, chắc chắn 100% là con gái, và mãi mãi là con gái, bỗng nhiên có một thằng con trai xuất hiện luôn phục vụ bên người, nếu để người khác biết thì làm sao cô có thể lấy chồng, lập gia đình đây?
Lăng Lan vẫn rất muốn có thể quang minh chính đại lập gia đình, rồi sinh ra một đứa trẻ có thể chơi đùa với cô.
Hai kiếp sống cộng lại cô cũng đã là bà già hơn 30 tuổi rồi, đây chính là độ tuổi mà mỗi người phụ nữ đều muốn cấp thiết lập gia đình, sinh con dưỡng cái. Bất quá Lăng Lan vẫn rất lý trí, bây giờ cô chỉ tưởng tượng thôi, nếu thật sự muốn sinh con thì cũng phải chờ cơ thể này trưởng thành mới được.
Nhưng mà cô phải chờ thêm bao lâu nữa, 10 năm, 20 năm, hay hơn thế nữa?
Nghĩ tới 20 năm sau mới có cơ hội lấy chồng mà Lăng Lan khóc ròng, chẳng lẽ cô phải chờ mỏi mòn giống Tề Thiên đại thánh mới có cơ hội lập gia đình, sinh con sao?
Lăng Lan bên này còn đang oán niệm thời gian quá dài không biết phải làm sao thì cái đuôi phiền toái bên kia lại tới.
"Bạn học Lăng, đây là nội dung bài học mà mình đã ghi lại trong buổi học sáng nay.” Lâm Trung Khanh vẻ mặt cung kính dâng lên một cái USB quang não ở thế giới này. Thứ đó quả thật rất tiên tiến, chỉ cần bấm nút mở thì những nội dung bên trong nó sẽ được gửi tới liên lạc khí ngay lập tức. Đỡ mất công phải làm những thủ thuật khác.
Ý tốt của Lâm Trung Khanh khiến Lăng Lan dở khóc dở cười, dù sao cô cũng không cần thứ đó, nếu muốn, cô có thể bảo tiểu Tứ copy lại chương trình học dạy của giáo viên, như vậy khi nào cô muốn cũng có thể tìm đọc.
Đương nhiên khả năng của tiểu Tứ cũng chỉ phát huy được lúc này, đến sáu tháng cuối năm nhất, học sinh đã được phép tiến vào thế giới ảo của trường học để học tập, như vậy học sinh cũng không cần lo lắng mình không theo kịp với bài giảng nữa.
Ở trong thế giới ảo, chương trình học cũng được sắp xếp giống như đời thực, chẳng qua nếu muốn nghe giảng thì phải mất một ít điểm danh dự làm phí hoặc có thể dùng điểm chiến tích để đổi cũng được.
Cách làm của Lâm Trung Khanh cũng không ảnh hưởng gì lắm tới Lăng Lan lắm, nhưng mà.... có một kẻ đang phát điên lên ngay cạnh cô....
ở trong không gian học tập, Tiểu Tứ tức giận giơ chân, nó cho rằng Lâm Trung Khanh đang khiêu khích với mình, là Lâm Trung Khanh muốn cướp đi ngôi vị đàn em số 1 của nó. Tiểu Tứ phẩn nộ giơ thanh đao sáng bóng trong tay (không biết nó lấy từ đâu mà ra) kích động vung lung tung, Lăng Lan ở bên cạnh hoảng sợ đứng núp một bên, cô sợ tiểu Tứ không cẩn thận sẽ chém trúng mình, thậm chí còn chém trúng nó.
Tiểu Tứ hung hăng cầm thanh đao ánh sáng trong tay vừa vung vừa nói: “Ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết hắn, lão đại, cô đừng ngăn tôi!"
Chị căn bản không muốn ngăn cản cưng! Lăng Lan rất muốn nói như vậy, nhưng cô lại sợ tiểu Tứ sẽ dùng nước mắt để dìm chết mình, cô tuyệt đối mình không muốn chết đuối lãng xẹt như vậy.
Cô ấn ấn mi tâm đang phát đau nói: “Tiểu Tứ, hiện tại ngươi có thể giết cậu ta sao?" Không có thân thể thật, tiểu Tứ làm sao có thể giết được một người trong hiện thực chứ? Chuyện cười mà.
Được nhắc nhở, Tiểu Tứ mới nhận ra hành vi của mình thật ngu ngốc, nó lập tức vứt bỏ cây đao trong tay rồi lao tới ôm đùi của Lăng Lan khóc lóc: "Lão đại, cô nhất định sẽ giúp tôi, có đúng không?"
Ồ.... Đây chính là cảm giác đi ôm đùi người khác trong truyền thuyết sao? Ừm, quả nhiên thật thoải mái....
Tiểu Tứ dùng khuôn mặt cọ cọ lên đùi Lăng Lan, tuy bây giờ tiểu Tứ chỉ mới là một đứa trẻ nhỏ nhưng hành vi của nó càng ngày càng có xu hướng trở thành sắc lang.
Vẫn chưa nhận ra mình bị ăn đậu hủ, Lăng Lan nhìn hành vi “vô lại” của tiểu Tứ mà gân xanh trên trán dựt dựt. Cô hận không thể kéo tiểu Tứ lên đánh cho một trận, đáng tiếc cô đáp ứng với tiểu Tứ không thể gia bạo rồi. (ý là đánh đấy, mình thấy để gia bạo hay hơn)
Nhưng mà lời nói tiếp theo của tiểu Tứ tiếp khiến Lăng Lan triệt để không còn ý tưởng đánh nó nữa, cô đổ mồ hôi lạnh, chân cũng mềm đi một chút: "Lão đại, cô chờ đi, chỉ cần hắn ta tiến vào thế giới ảo tôi nhất đínhẽ khiến cho hắn được đẹp mặt, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không kịp ngáp trong thế giới ảo, ha ha ha!”
Nhìn bộ dạng âm hiểm của Tiểu Tứ làm lưng Lăng Lan phát lạnh, sao cô có thế quên năng lực của tiểu Tứ ở thế giới ảo chứ? Như vậy nhưng gì tiểu Tứ mới nói chắc chắn không phải là trò đùa, Lăng Lan sốt ruột .
Đúng vậy, tuy cô cảm thấy Lâm Trung Khanh rất phiền toái, cũng muốn cắt cái đuôi phiền toái này nhưng cô chưa từng nghĩ muốn Lâm Trung Khanh phải chết, dù sao nó cũng là một đứa trẻ đáng yêu, chỉ là tâm tư quá nặng mới khiến cô không thích thôi.
Cô nhanh chóng trấn an tiểu Tứ, muốn óa đi cái ý tưởng điên rồ này: "Tiểu Tứ, ngươi yên tâm, thằng nhóc kia tuyệt đối không thể uy hiếp ngươi, tiểu Tứ vĩnh viễn là tiểu đệ bảo bối trong lòng ta."
Lúc này Lăng Lan cũng không keo kiệt dùng lời ngon tiếng ngọt để xua tan sát ý của tiểu Tứ. Vì cứu một người qua đường không liên quan, cô không thể không nói những lời yêu thương như thế.
Lời nói của Lăng Lan làm tiểu Tứ nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nó một bên vui vẻ lắc lắc mông, một bên mắc cỡ ngại ngùng nói: "Là bảo bối tốt nhất, cũng là quan trọng nhất, cũng là tiểu đệ số một."
Lăng Lan quyết đoán gật đầu: "Đúng vậy, tiểu Tứ là bảo bối tốt nhất, quan trọng nhất, cũng là tiểu đệ số một, không có ai có thể cướp đi vị trí của ngươi. Cho nên tiểu Tứ, ngươi hoàn toàn có thể cười nhìn đám tiểu đệ dưới ngươi tranh đoạt ta...”
Ách... Cô căn bản là không muốn tiếp tục đi thu thêm tiểu đệ mà, vì sao lại nói với tiểu Tứ như vậy? Đây chắc chắn là do cô bị tiểu Tứ lây rồi... Lăng Lan quyết đoán đem tội danh này đá đến trên người tiểu Tứ.
Tiểu Tứ cũng không biết ý nghĩ trong lòng Lăng Lan, nghe Lăng Lan nói như vậy liền như hiểu ra:: "Lão đại, tôi hiểu rồi, ý của cô chính là những người đó cũng là tiểu đẹ của tôi chứ gì...”
Lăng Lan khóc, hình như cô cũng không có ý này mà! Đáng tiếc giờ phút này cô không dám không gật đầu, nếu tiểu Tứ lại bão nổi thì có thể tưởng tượng nửa năm sau học sinh lớp đặc cấp ban 1 tuyệt đối sẽ sống trong vùng tâm của bão, chịu hành hạ không ngừng. Cô phải ngăn hành động của tiểu Tứ lại.
Được rồi, Lăng Lan cũng không thánh mẫu như vậy, nói cho cùng cô cũng vì sự an toàn của chính mình.
Lăng Lan quyết đoán gật đầu, trong đầu tưởng tượng đến lúc Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng đứng sau lưng đứa trẻ tiểu Tứ, cúi đầu chào một tiếng “Đại ca”, còntiểu Tứ chống tay lên hông,đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lăng Lan chột dạ囧, âm thầm nói: các anh em, thật xin lỗi, vì hòa bình thế giới, vì an nguy của nhân loại, chỉ có thể ủy khuất các cậu.
Bởi vì cô cũng không nghĩ tới mình đã mang theo một thứ "Vũ khí hạt nhân" để đến thế giới này, là cô có tội!
Tiểu Tứ cuối cùng cũng bị viên đạn bọc đường của Lăng Lan đánh trúng, nó tỏ vẻ bản thân từ bi, để cho Lâm Trung Khanh kia một con ngựa.
Lăng Lan nghe xong, lại tiếp tục vỗ mông ngựa làm tiểu Tứ mặt mày hớn hở, mới quay lại nói chuyện với Lâm Trung Khanh, dù sao đều là Lâm Trung Khanh gây họa.
Lúc này Lăng Lan cũng không quanh co cự tuyệt nưa, cô trực tiếp đẩy cái USB đó lại, lạnh nhạt nói: "Không cần." Cô cũng chẳng cần dùng lời lẽ lịch sự nữa, vì cứu đứa nhỏ trước mặt, cô đã mất bao nhiêu là tâm sức, thậm chí đám Tề Long cũng phải trả đại giới rất lớn....
Lăng Lan không lưu tình cự tuyệt làm sắc mặt Lâm Trung Khanh trực tiếp cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, cậu ta thu USB lại, làm bộ không cảm giác thấy lạnh nhạt Lăng Lan, tiếp tục cười hỏi: "Bạn học Lăng, láy nữa các cậu muốn đi đâu?"
Buổi sáng có tiết học văn, đến giờ ăn cơm trưa là thời gian hoạt động tự do, làm người phục vụ cậu phải biết tiếp theo Lăng Lan muốn làm gì.
Lăng Lan nhàn nhạt liếc mắt nhìn không trả lời, giờ phút này Lăng Lan đã không còn nhẫn nại chơi với Lâm Trung Khanh nữa.
Hàn Kế Quân bên cạnh cảm giác được suy nghĩ của Lăng Lan liền tiếp lời: "Lâm Trung Khanh, chúng tôi cũng không chào đón cậu, cũng không cần thiết cậu phục vụ gì, hi vọng cậu đừng tìm lão đại của chúng ta nữa.”
Lần đầu tiên bị chính thức cự tuyệt, Lâm Trung Khanh rốt cuộc không duy trì được khuôn mặt tươi cười nữa, cậu trầm mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Lan, nhưng lúc này cũng không tiếp tục nói chuyện dây dưa nữa, cậu nhanh chóng chào Lăng Lan rồi xoay người rời đi.
Lâm Trung Khanh quyết đoán rời đi khiến Tề Long hoang mang : "Cậu ta có ý tứ gì? Như vậy có phải sẽ không có lại tới tìm chúng ta nữa không?"
Lạc Lãng không xác định nói: "Chắc vậy, dù sao chúng ta cũng đã nói rõ rồi."
Hàn Kế Quân nhìn bóng lưng Lâm Trung Khanh dần dần rời xa, mày hơi nhăn lại, cậu nói: "Lan lão đại, người này chỉ sợ không dễ đuổi như vậy."
Lăng Lan gật đầu: "Uh, cậu ta tới tìm tớ hẳn là có mục đích gì khác.”
Hàn Kế Quân trong lòng cả kinh: "Mục đích gì?"Vì sao cậu lại không nhận ra.
Lúc này trong lòng Hàn Kế Quân không ngừng gợn sóng, cậu luôn cho rằng mình chính là quân sư trong tiểu đội của Lăng Lan.
Xét về thể thuật cậu không bằng Tề Long, đây là sự thật mà cậu đã chấp nhận từ trước nên cũng không quá buồn lòng (dù sao Tề Long cũng là một kẻ cuồng cách đấu). Nhưng mà cậu không nghĩ tới, người gia nhập vào sau như Lạc Lãng năng lực cách đấu cũng mạnh hơn mình, điều này khiến cấu nhất thời không nhìn thấy vị trí của mình, không thể không tìm kiếm vị trí khác. Rất nhanh, Hàn Kế Quân phát hiện tiểu đội của bọn họ còn thiếu một người chuyên bày mưu tính kế. Đối với vị trí này, Hàn Kế Quân tự nhận mình là người thích hợp nhất. Tuy không nói ra nhưng nhìn chương trình học bắt đầu đi về hướng khác thì có thể thấy cậu quyết tâm đến mức nào.
Nhưng lời nói Lăng Lan lại lần nữa đả kích đến cậu. Chẳng lẽ cậu không thích hợp làm quân sư sao? Hàn Kế Quân càng lúc càng không tin tưởng vào bản thân, cảm xúc liền trầm xuống.
Nhìn vẻ mặt Hàn Kế Quân thay đổi, Lăng Lan liền cảm thấy đầu của mình đau đớn, vì sao những đứa trẻ bên cạnh cô đều suy nghĩ nhiều như vậy chứ>
Lăng Lan chỉ có cười khổ nói: "Kỳ thực, tớ cũng không rõ ràng, ánh mắt mà mỗi lần Lâm Trung Khanh nhìn tớ khiến tớ cảm thấy như vậy, có lẽ là đa tâm thôi cũng nên.”
Tuy Lăng Lan biểu cảm có chút khoa trương nhưng những gì cô nói cũng không phải giả, cô biết Lâm Trung Khanh lấy lòng mình nhất định vì một thứ gì đó. Bất quá Lăng Lan cũng không nóng nảy, cô tin chắc trong thời gian tiếp theo cô nhất định sẽ biết mục đích của đối phương.
Hơn nữa, bây giờ bọn họ chỉ mới là những đứa trẻ 6 tuổi, đều chưa có chuyện xảy ra xung đột về quyền thế và lợi ích, Lâm Trung Khanh tính kế nhiều cũng không nguy hại nhiều đến Lăng Lan. Đây cũng là lý do vì sao Lăng Lan vẫn luôn bình thản với những hành động của Lâm Trung Khanh.
Lăng Lan nói khiến Hàn Kế Quân tạm thời vứt bỏ cảm xúc thất lạc trong lòng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lan lão đại nếu đã nói như vậy thì khẳng định Lâm Trung Khanh có vấn đề, chúng ta cần phải cẩn thận một chút ." Đối với lời giải thích không có lực thuyết phục của Lăng Lan, Hàn Kế Quân quyết đoán bỏ phiếu tin tưởng, bắt đầu nhắc nhở những người khác phải đề cao cảnh giác.
Không chỉ Hàn Kế Quân tin tưởng lời nói của Lăng Lan, ngay cả Tề Long và Lạc Lãng như thế, bọn họ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Nhìn nhóm bạn tin tưởng không lý do khiến Lăng Lan đen mặt, nhưng trong lòng cũng có một thắc mắc không yên. Đây chính là sự tin tưởng giữ những người bạn sao?
Kiếp trước Lăng Lan luôn sống trong bệnh viện, giãy dụa trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô chưa bao giờ cảm nhận được ý nghĩa của tình bạn, lúc này cô có chút hiểu rõ về thứ tình cảm ấy.
Sự thật chứng minh Hàn Kế Quân phán đoán không sai, Lâm Trung Khanh tuyệt đối không phải là người biết cách lùi bước.
Giữa trưa, khi Lăng Lan mới vừa đi vào căn tin của học viện thì liền nghe thấy tiếng hô quen thuộc: "Bạn học Lăng, nơi này nơi này."
Lăng Lan ngẩng đầu, khuôn mặt Lâm Trung Khanh tươi cười vẫy tay về phía bọn họ, giống như sự kiện sáng nay chưa hề xảy ra. Cô triệt để bội phục da mặt dày của Lâm Trung Khanh. Đã vô tình cự tuyệt như vậy, vì sao cậu ta có thể nhiệt tình chào đón như vậy chứ? Khả năng thừa nhận đả kích của thằng bé này thật sự quá mạnh mẽ.
Đám Tề Long hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng đụng tới đứa trẻ nào như Lâm Trung Khanh. Nhìn khuôn mặt tươi cười, hồn nhiên của Lâm Trung Khanh khiến bọn họ không thể hạ quyết tâm cự tuyệt, cho dù là người vẫn luôn lạnh lùng như Hàn Kế Quân cũng trầm mặc không nói .
Lăng Lan thở dài một hơi, được rồi, cô cũng không có biện pháp lại cự tuyệt đứa trẻ luôn ủy khuất bản thân này, vì thế cô nói: "Chúng ta tiếp xúc một thời gian thử xem, nếu có chuyện gì thì bốn người chúng ta chống lại một người chắc chắn sẽ không chịu thiệt."
Lời này được mọi người nhất trí tán thành vì thế trực tiếp đi về phía Lâm Trung Khanh đang không ngừng vẫn tay.
Bất quá trong lòng Lăng Lan cảnh giác càng mạnh, Lâm Trung Khanh có thể nhẫn nhịn như vậy tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Cô nhịn không được lại lần nữa cảm thán, trẻ con thế giới này tuyệt đối không phải là người... Cho dù cô đã sống hai kiếp mà cũng chỉ có thể hơn chúng 1 cái đầu, nếu cô thật sự là một đứa trẻ 6 tuổi thì không biết bây giờ mình đang ở chỗ nào, khoảng cách quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.