Chương 40: Môn Sinh x Lâm Phác
Cung Thanh Hãn
11/07/2020
Người kia, rõ ràng là một vị hòa thượng, vậy mà vừa cười lên vẻ mặt liền trở nên câu nhân, hắn không biết đôi mắt mình có bao nhiêu là đa tình sao? Còn cười đến sáng lạn như vậy.
Lâm Phác đẩy đẩy kính mắt cúi đầu, không nhìn nữa, tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.
Người này là từ Toại Thành theo y đến Hâm Thành, Lâm Phác không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, cố tình chỉ đi theo bên người y, ngay cả khi y làm việc cũng muốn đợi ở một bên, còn......còn xoa cằm nhìn y chằm chằm.
Không thể nhịn được nữa, Lâm Phác phiền lòng khép lại văn kiện trên tay, đứng lên.
"Ngươi đi đâu? Tiểu Phác?" Môn Sinh cũng đứng dậy đi theo.
"Ra ngoài một chút, ngươi đừng đi theo ta." Thời điểm Môn Sinh chuẩn bị đuổi theo, Lâm Phác liền giơ tay cản hắn lại.
Môn Sinh sờ sờ mũi, nhìn Lâm Phác gật đầu, lúc này vẻ mặt của Lâm Phác mới tỏ vẻ không kiên nhẫn mà đi ra ngoài.
Trên đường, Lâm Phác suy nghĩ rất nhiều, y không biết bản thân mình đối với Môn Sinh là có tâm tư gì, từ khi biết chuyện của Mạc bảo cùng Quý Thế Lăng, phản ứng đầu tiên của y không phải là phản đối, mà là nghĩ đến Môn Sinh.
Cho nên, y là thích hắn sao?
Thế còn Môn Sinh thì sao? Lâm Phác không dám tiếp tục suy đoán.
Môn Sinh không có chỗ ở cố định, lúc này theo y đến Hâm Thành, giây tiếp theo hắn cũng có khả năng sẽ mang hành lý đi theo người ta đến nơi khác, là người có bản lĩnh, hắn đi đến đâu cũng sẽ không lo bị hại.
Bất tri bất giác đã đi thật lâu, trời dần tối, trong tay Lâm Phác còn cầm áo khoác tây trang, nhìn người trên đường không còn đông đúc, y liền tìm một nơi, ngồi xuống.
Sắc trời đã tối, trên đường người đến người đi, rất nhanh đã không còn ai, trong phút chốc, nơi này chỉ còn lại mỗi mình Lâm Phác.
"Vị thiếu gia này có thể phiền anh đỡ tôi dậy không?" Đúng lúc này, có một thanh âm nhu nhược truyền đến, Lâm Phác quay đầu, liền thấy trong một con hẻm, có một nữ nhân xõa tóc đang ngã trên mặt đất, vươn tay về phía y.
Lâm Phác nhàn nhạt ngồi ở bậc thang, nhìn nữ nhân kia nửa ngày, thẳng đến khi cánh tay của nữ nhân tê rần, cứng còng trong chốc lát, rồi chậm rãi buông xuống, lúc sau, lại lộ ra khuôn mặt kiều diễm được che dấu bên dưới lớp tóc, đáng thương hề hề mà nhìn Lâm Phác.
Lâm Phác nhìn nàng trong chốc lát, lúc này mới cầm lấy tay trang đứng lên, đi đến cạnh nữ nhân.
Nữ nhân cúi đầu, ánh mắt hiện vẻ ác ý, a, nam nhân điều như nhau, nhìn thấy mặt của nàng rồi thì đều như vậy.
Nữ nhân vươn tay chờ đợi Lâm Phác nâng nàng lên, Lâm Phác đứng trước mặt nàng cũng vươn tay.
Bất quá không phải là đỡ nàng dậy, mà là ở trong tay nàng thả xuống một thứ.
Thứ kia vừa rơi lên lòng bàn tay, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ nhân, nàng vội vàng run tay lăn qua một bên, mà lá bùa trong tay cũng đã hóa thành tro tàn.
Nữ nhân kia nhìn đôi tay khô gầy đen đúa của mình, thần sắc dữ tợn trừng Lâm Phác: "Ngươi tìm chết!" Trong lúc nói chuyện, tóc nàng dài ra, đánh về phía Lâm Phác.
Lâm Phác bình tĩnh đứng yên một chỗ, nhìn đồ vật khủng bố trước mắt hướng chính mình đánh tới, động cũng không động.
Đúng lúc này, một đạo kim quang sáng lên, phật châu đánh lên người nữ quỷ, kèm theo là thanh âm của phật pháp, không đến một hồi liền đem nữ quỷ kia tiêu diệt.
Vẻ mặt Môn Sinh bất đắc dĩ xuất hiện: "Tiểu Phác, ngươi có phải đã sớm biết ta đang đi theo sau ngươi?"
Lâm Phác nhìn hắn một cái, lộ ra bàn tay dưới áo khoác tây trang, phía trên là một tá lá bùa trừ tà mà Lâm Mạc đưa y, nói cách khác cho dù Môn Sinh không xuất hiện, y cũng sẽ không có chuyện gì.
Môn Sinh nhục chí, cúi đầu đi đến trước mặt Lâm Phác, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Phác, ngươi có phải là giận ta hay không?"
"Không có." Lâm Phác lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi, cánh tay lại bị Môn Sinh kéo lại.
"Tiểu, Tiểu Phác, ngươi đừng giận ta."
"Ngươi vì sao cho rằng ta tức giận với ngươi?" Lâm Phác nghi hoặc nhìn hắn.
"Không, không phải sao? Thế vì sao dạo gần đây ngươi không thèm để ý đến ta?" Môn Sinh nói lắp, đôi mắt trên mặt hiện ra vẻ trông mong nhìn Lâm Phác
Lâm Phác nhìn hắn nửa ngày, thẳng đến khi Môn Sinh bị nhìn đến sắc mặt đỏ ửng, mới cười đáp: "Ta là nghĩ, ta đối với ngươi hình như có tình cảm."
"Tình.....Tình cảm?" Môn Sinh kinh hỉ trừng lớn đôi mắt: "Tiểu Phác ngươi thích ta sao?"
"Hẳn là vậy."
"Cái gì là hẳn vậy, thích chính là thích, Tiểu Phác.....Ta thích ngươi." Môn Sinh lớn mật nói.
Lâm Phác gật đầu, xoay người rời đi, chuẩn bị về nhà, Môn Sinh phía sau nói không ngừng: "Tiểu Phác, ta thích ngươi, thật, thật đó!"
Môn Sinh cũng biết Lâm Phác cố kỵ việc gì, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý nếu Lâm Phác cả đời cũng không động tâm, hắn sẽ canh giữ bên y cả đời, hiện tại có hi vọng, nói gì Môn Sinh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tìm thời gian, liền tính cho dù phải quỳ trước mặt Lâm lão gia ba ngày ba đêm, hắn cũng nguyện ý!
Nghĩ đến đây, Môn Sinh giống như là được bơm máu gà, đi theo sau Lâm Phác.....Bóng dáng hai người được ánh trăng chiếu xuống, dần dần trùng lên nhau.
Lâm Phác đẩy đẩy kính mắt cúi đầu, không nhìn nữa, tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.
Người này là từ Toại Thành theo y đến Hâm Thành, Lâm Phác không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, cố tình chỉ đi theo bên người y, ngay cả khi y làm việc cũng muốn đợi ở một bên, còn......còn xoa cằm nhìn y chằm chằm.
Không thể nhịn được nữa, Lâm Phác phiền lòng khép lại văn kiện trên tay, đứng lên.
"Ngươi đi đâu? Tiểu Phác?" Môn Sinh cũng đứng dậy đi theo.
"Ra ngoài một chút, ngươi đừng đi theo ta." Thời điểm Môn Sinh chuẩn bị đuổi theo, Lâm Phác liền giơ tay cản hắn lại.
Môn Sinh sờ sờ mũi, nhìn Lâm Phác gật đầu, lúc này vẻ mặt của Lâm Phác mới tỏ vẻ không kiên nhẫn mà đi ra ngoài.
Trên đường, Lâm Phác suy nghĩ rất nhiều, y không biết bản thân mình đối với Môn Sinh là có tâm tư gì, từ khi biết chuyện của Mạc bảo cùng Quý Thế Lăng, phản ứng đầu tiên của y không phải là phản đối, mà là nghĩ đến Môn Sinh.
Cho nên, y là thích hắn sao?
Thế còn Môn Sinh thì sao? Lâm Phác không dám tiếp tục suy đoán.
Môn Sinh không có chỗ ở cố định, lúc này theo y đến Hâm Thành, giây tiếp theo hắn cũng có khả năng sẽ mang hành lý đi theo người ta đến nơi khác, là người có bản lĩnh, hắn đi đến đâu cũng sẽ không lo bị hại.
Bất tri bất giác đã đi thật lâu, trời dần tối, trong tay Lâm Phác còn cầm áo khoác tây trang, nhìn người trên đường không còn đông đúc, y liền tìm một nơi, ngồi xuống.
Sắc trời đã tối, trên đường người đến người đi, rất nhanh đã không còn ai, trong phút chốc, nơi này chỉ còn lại mỗi mình Lâm Phác.
"Vị thiếu gia này có thể phiền anh đỡ tôi dậy không?" Đúng lúc này, có một thanh âm nhu nhược truyền đến, Lâm Phác quay đầu, liền thấy trong một con hẻm, có một nữ nhân xõa tóc đang ngã trên mặt đất, vươn tay về phía y.
Lâm Phác nhàn nhạt ngồi ở bậc thang, nhìn nữ nhân kia nửa ngày, thẳng đến khi cánh tay của nữ nhân tê rần, cứng còng trong chốc lát, rồi chậm rãi buông xuống, lúc sau, lại lộ ra khuôn mặt kiều diễm được che dấu bên dưới lớp tóc, đáng thương hề hề mà nhìn Lâm Phác.
Lâm Phác nhìn nàng trong chốc lát, lúc này mới cầm lấy tay trang đứng lên, đi đến cạnh nữ nhân.
Nữ nhân cúi đầu, ánh mắt hiện vẻ ác ý, a, nam nhân điều như nhau, nhìn thấy mặt của nàng rồi thì đều như vậy.
Nữ nhân vươn tay chờ đợi Lâm Phác nâng nàng lên, Lâm Phác đứng trước mặt nàng cũng vươn tay.
Bất quá không phải là đỡ nàng dậy, mà là ở trong tay nàng thả xuống một thứ.
Thứ kia vừa rơi lên lòng bàn tay, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ nhân, nàng vội vàng run tay lăn qua một bên, mà lá bùa trong tay cũng đã hóa thành tro tàn.
Nữ nhân kia nhìn đôi tay khô gầy đen đúa của mình, thần sắc dữ tợn trừng Lâm Phác: "Ngươi tìm chết!" Trong lúc nói chuyện, tóc nàng dài ra, đánh về phía Lâm Phác.
Lâm Phác bình tĩnh đứng yên một chỗ, nhìn đồ vật khủng bố trước mắt hướng chính mình đánh tới, động cũng không động.
Đúng lúc này, một đạo kim quang sáng lên, phật châu đánh lên người nữ quỷ, kèm theo là thanh âm của phật pháp, không đến một hồi liền đem nữ quỷ kia tiêu diệt.
Vẻ mặt Môn Sinh bất đắc dĩ xuất hiện: "Tiểu Phác, ngươi có phải đã sớm biết ta đang đi theo sau ngươi?"
Lâm Phác nhìn hắn một cái, lộ ra bàn tay dưới áo khoác tây trang, phía trên là một tá lá bùa trừ tà mà Lâm Mạc đưa y, nói cách khác cho dù Môn Sinh không xuất hiện, y cũng sẽ không có chuyện gì.
Môn Sinh nhục chí, cúi đầu đi đến trước mặt Lâm Phác, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Phác, ngươi có phải là giận ta hay không?"
"Không có." Lâm Phác lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi, cánh tay lại bị Môn Sinh kéo lại.
"Tiểu, Tiểu Phác, ngươi đừng giận ta."
"Ngươi vì sao cho rằng ta tức giận với ngươi?" Lâm Phác nghi hoặc nhìn hắn.
"Không, không phải sao? Thế vì sao dạo gần đây ngươi không thèm để ý đến ta?" Môn Sinh nói lắp, đôi mắt trên mặt hiện ra vẻ trông mong nhìn Lâm Phác
Lâm Phác nhìn hắn nửa ngày, thẳng đến khi Môn Sinh bị nhìn đến sắc mặt đỏ ửng, mới cười đáp: "Ta là nghĩ, ta đối với ngươi hình như có tình cảm."
"Tình.....Tình cảm?" Môn Sinh kinh hỉ trừng lớn đôi mắt: "Tiểu Phác ngươi thích ta sao?"
"Hẳn là vậy."
"Cái gì là hẳn vậy, thích chính là thích, Tiểu Phác.....Ta thích ngươi." Môn Sinh lớn mật nói.
Lâm Phác gật đầu, xoay người rời đi, chuẩn bị về nhà, Môn Sinh phía sau nói không ngừng: "Tiểu Phác, ta thích ngươi, thật, thật đó!"
Môn Sinh cũng biết Lâm Phác cố kỵ việc gì, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý nếu Lâm Phác cả đời cũng không động tâm, hắn sẽ canh giữ bên y cả đời, hiện tại có hi vọng, nói gì Môn Sinh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tìm thời gian, liền tính cho dù phải quỳ trước mặt Lâm lão gia ba ngày ba đêm, hắn cũng nguyện ý!
Nghĩ đến đây, Môn Sinh giống như là được bơm máu gà, đi theo sau Lâm Phác.....Bóng dáng hai người được ánh trăng chiếu xuống, dần dần trùng lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.