Chương 37: Quý gia cố trạch 06
Cung Thanh Hãn
11/07/2020
Vài ngày tiếp theo, Quý Lộc An không có thời gian đi quản việc làm ăn của Quý gia, nhưng mỗi ngày đều ra ngoài, Quý Thế Tài từng trộm đi theo, phát hiện ông đến tổ trạch Quý gia, vốn hắn còn định vào xem, nhưng vừa đi đến cửa đã bị Quý Lộc An phát hiện, tiếp theo là bị đuổi về.
Đến tối, Quý Lộc An lại mang cho hắn một mộc bài dính máu, bảo hắn mỗi đêm đi ngủ đều phải mang theo bên người, Quý Thế Tài có hỏi một chút đó là thứ gì, nhưng trông thấy sắc mặt tái nhợt của Quý Lộc An, cuối cùng hắn cũng chẳng hỏi được gì.
Sắc mặt của Quý Lộc An ngày càng trở nên nhợt nhạt, mặt cắt không còn giọt máu, có thời điểm Quý Thế Tài lơ đãng vén tay áo ông lên xem, liền trông thấy mấy vết sẹo ghê người trên tay, mỗi một chỗ đều còn rất mới, như là......như là mỗi ngày đều được cắt ra để lấy máu.
Trong lòng Quý Thế Tài tò mò chịu không nổi, hôm nay liền mang theo mộc bài dính máu, đêm khuya lén trốn đến viện của Quý Lộc An.
Sân của Quý Lộc An so với sân nhà hắn còn muốn tối hơn, ngày thường đều đốt đèn để ngừa tiểu đêm, mà bây giờ, tất cả đèn đều đã tắt, nhìn có vẻ như là đã vài ngày rồi không đốt, trong viện tối đen, Quý Thế Tài cũng không dám đi loạn, hắn sờ vách tường, nhờ vào tia sáng ít ỏi của ánh trăng mà đi đến cửa phòng ngủ.
Ai ngờ, còn chưa đến nơi, thân thể của hắn liền cứng đờ, bởi vì hắn thấy cái thứ giống như đêm hôm đó, đang tụ tập ngoài cửa phòng của Quý Lộc An, vì sao lại nói là tụ tập, bởi vì lần này không phải chỉ có một con, mà là vài con, vì đều là màu đen, cho nên Quý Thế Tài không thể đếm được số lượng cụ thể.
Chuyện này rốt cuộc là sao?!
Tay Quý Thế Tài gắt gao nắm lấy vách tường, không dám phát ra tiếng động, nửa ngày sau, hắn liền nhìn thấy phụ thân sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước cửa phòng, gương mặt kia được ánh trăng chiếu đến, trắng xanh, càng giống như là quỷ......
Chỉ thấy hắn cầm lấy một con dao nhỏ, vén tay áo lên, tựa hồ không có cảm giác ở trên tay mình cắt lấy một nhát, máu liền chảy đầy đất, mà những thứ kia tựa như ngửi thấy được mùi ngon, liền như nổi điên mà chen chúc đi đến, vươn cái lưỡi thon dài ra liếm láp......
Cả người Quý Thế Tài đều chấn kinh rồi, thì ra những vết thương trên tay phụ thân là xuất hiện như vậy.......
Hẳn là do quá mức sợ hãi, chân của Quý Thế Tài mềm nhũn, tay cũng rối loạn, bang một tiếng va vào trên vách tường.
Một thanh âm tầm thường như vậy, khẳng định sẽ không khiến người chú ý, nhưng mà bây giờ, trong bầu không khí quá mức yên tĩnh, sau khi có tiếng động phát ra, những con quỷ đang liếm láp liền yên ắng trở lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Quý Thế Tài.
Từng đôi mắt đỏ tươi đầy tham lam gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thế Tài, làm cho hắn phải nỗ lực dựa vào tường, mới không ngã xuống.
Ban đầu Quý Lộc An còn nghĩ ai lại không biết sống chết mà đến đây, đúng lúc đang đút đám quỷ này, không ngờ lại là con ông.
"Ngươi vì sao lại đến đây?! Ta không phải đã nói ngươi phải ở trong phòng sao!" Quý Lộc An vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lên.
Cảnh tượng bây giờ quá mức quỷ dị, môi của Quý Thế Tài nhấp mở mấy lần nhưng thủy chung cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể sợ hãi nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Mà những con quỷ kia, lại không hề có ý tốt mà nhìn Quý Thế Tài.
Quý Lộc An đại khái cũng ý thức được gì đó, cắn răng, hung hăng ở trên tay mình cắt thêm một đao: "Đi, các ngươi mau đi đi, uống xong máu rồi thì đi nhanh đi." Bộ dạng phi thường tức giận, hận không thể ngay lập tức làm lũ quỷ này biến mất.
Có một vài con quỷ tựa hồ đối với máu phi thường khát vọng, liền nhào lên trên mặt đất uống tiếp, nhưng vẫn có một số lại tham lam nhìn về phía Quý Thế Tài, thời gian dường như trôi qua rất lâu, đám quỷ kia mới biến mất không còn bóng dáng, mà Quý Thế Tài cuối cùng cũng xụi lơ trên mặt đất.
Hắn nhìn sắc mặt xám ngắt của Quý Lộc An, tự mình lẩm bẩm: "Phụ thân, ngài cuối cùng là đang làm gì....."
Vết cắt trên tay Quý Lộc An hiện ra một viết hở thật lớn, thế nhưng lúc này máu đã ngừng chảy, nghe thấy lời nói của Quý Thế Tài, ông chậm rãi cong lưng, ngồi trên bục cửa.
Nửa ngày sau mới đáp: "Đây đều là kết quả của lòng tham...... Ta cứ như vậy mà bị ma quỷ ám ảnh, gây ra những việc này, hiện tại nói gì thì cũng đã muộn."
"Cuối cùng là vì cái gì?" Quý Thế Tài truy vấn.
Quý Lộc An nhìn về phía mặt đất, Quý Thế Tài cứ mãi truy hỏi mới mở miệng, thì ra là để đối phó với Quý Thế Lăng, Quý Lộc An đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn, lại ở trên thương trường thất bại thảm hại, Quý Thế Lăng cũng chẳng lưu tình, mắt thấy Quý gia sắp phải đổi chủ, cuối cùng ông liền đi trên con đường tà đạo.
Không biết từ nơi nào, Quý Lộc An biết được một cách, dùng những cái bình chứa tro cốt, của một hoặc nhiều người, đều là do Quý Lộc An đi trộm thi thể của những người không ai đến nhận.
Chỉ cần làm theo biện pháp này, dùng máu để dưỡng, tà vật nuôi ra sẽ nghe theo ý của người đó mà làm việc, sau đó, Quý Lộc An liền muốn dùng cách này để hãm hại Quý Thế Lăng.
Nhưng thứ này tựa như là bị ma quỷ mê hoặc, chỉ một lòng nghĩ để Quý Thế Lăng chết đi, lại chưa từng nghĩ đến sẽ bị phản phệ, chính mình tạo nghiệp, hiện tại liền chịu phản phệ.
"Phụ thân, ngài từ đâu mà biết đến biện pháp này?!" Quý Thế Tài kinh ngạc mở to hai mắt, vì sao trước đây hắn chưa bao giờ biết đến.
Quý Lộc An nhắm lại hai mắt, tựa như là nghĩ đến chuyện trước kia: "......Phụ mẫu của Quý Thế Lăng là bị ta hại chết như thế....."
"Cái......Cái gì?" Quý Thế Tài ngồi dưới đất hoảng hốt lặp lại.
"Ta vốn nghĩ Quý Thế Lăng có chút bản lĩnh, một con quỷ sẽ không làm ra bao nhiêu hiệu quả, vì thế nên nuôi càng nhiều, giống như là bị nghiện, ta lại không hề nghĩ đến, sự việc sẽ phát triển đến tình trạng như bây giờ......" Quý Lộc An cắn răng nói, trong lòng căm hận, vì sao trước đây lại không phái ra nhiều quỷ vật hơn, như vậy Quý Thế Lăng hẳn là đã chết.
Chính Quý Lộc An cũng biết, hắn căn bản là không thể khống chế hết tất cả mọi chuyện, mà một khi sự việc bị nháo lớn lên, khó tránh khỏi sẽ không tra xét đến trên người hắn, rốt cuộc thì cũng tại hắn lấy mấy cái bình kia quá nhiều.....
"Vậy....Vậy bây giờ phải làm sao đây? Phụ thân, chúng ta không thể đem mấy cái bình đó đập nát sao?" Quý Thế Tài cẩn thận hỏi.
Tức thì Quý Lộc An liền kịch liệt phản đối: "Không được, một khi đập vỡ, những con quỷ kia sẽ không còn vật trói buộc......"
Còn có một việc, Quý Lộc An không có nói, chính là những con quỷ kia trong nháy mắt sẽ cắn chết hắn.
Cứ ngồi ở đây đến nửa đêm cũng không nghĩ ra cách, Quý Lộc An liền bảo Quý Thế Tài trở về viện của mình.
Quý Thế Tài không thể ngủ ngon, nghĩ bản thân hẳn là nên ra ngoài trừ khử những con quỷ kia, nhưng nhìn bộ dạng kia của phụ thân hắn, tựa hồ cũng không quá nguyện ý......
Quý Thế Tài nghĩ nghĩ thấy cũng được bèn đem ý nghĩ này nói với Quý Lộc An, liền bị ông phủ quyết, bởi vì khi làm việc này, tính mạng ông cũng khó đảm bảo.
Vài ngày tiếp theo, trong lòng Quý Thế Tài hiểu rõ những thứ quỷ quái kia luôn ở trong viện của Quý Lộc An, vì thế càng không thể nào ngủ ngon, càng ngày quầng thâm mắt càng đậm, mà có một đêm, lại thêm một vị di nương chết đi......
Mặt Quý Lộc An âm u, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía vị di nương đã chết kia: ".....Đều do nàng, không nghe lời ta, ta đã nói không cho nàng đến đây."
Quý Thế Tài kinh hãi, lại bất ngời phát hiện sắc mặt của Quý Lộc An tốt lên không ít.....Lòng lại càng thêm bất an.
Sau lại thêm một hạ nhân chết.....
Cảnh sát cũng đã đến tra xét, nhưng không hề phát hiện ra manh mối gì, bởi vì người chết rất quỷ dị, cố ý báo lại cho Quý Lộc An một tiếng, để ông đề phòng, nhưng lại không biết Quý Lộc An cái gì cũng rõ.
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, hạ nhân trong nhà không chịu nổi sự việc kỳ dị trong Quý gia, liền rời đi không sai biệt lắm, mà dư lại một đám di nương cũng chẳng dám đến gần Quý Lộc An, bởi vì sắc mặt của Quý Lộc An ngày càng khó coi, ánh mắt tựa hồ như muốn ăn thịt người.
Ngay cả ánh mắt khi nhìn Quý Thế Tài cũng như thế, phảng phất như đang chờ mong Quý Thế Tài có thể chết đi......
Bị ánh mắt ấy nhìn Quý Thế Tài cũng kinh hồn táng đảm, thầm nghĩ rời đi, nhưng vẫn là luyến tiếc phụ thân hắn.
Hôm nay, Quý Thế Tài gạt Quý Lộc An để ra ngoài, đi đến đạo quán.
Không gặp được quán chủ, nhưng hắn lại bắt gặp Lâm Mạc, lúc này Lâm Mạc đang mang theo Lâm Tinh ở trong đạo quán học tập, nhìn thấy Quý Thế Tài y cũng có chút ngạc nhiên, liền nhìn về phía Quý Thế Lăng.
Quý Thế Lăng chăm chú nhìn Lâm Mạc, một ánh mắt cũng không cho Quý Thế Tài.
Trong đạo quán, có tiểu đạo sĩ nói với Quý Thế Tài, quán chủ sẽ không ra ngoài, cũng sẽ không quản những việc như vậy, nhưng người có bản lĩnh trong đạo quán thì có một người, đó chính là Lâm Mạc.
Trông thấy Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng ở bên nhau, vẻ mặt của Quý Thế Tài liền khổ không thể tả.
Hắn biết vị Lâm tiểu thiếu gia này cùng Quý Thế Lăng có quan hệ rất tốt, lại không nghĩ đến mỗi ngày đều dính lấy nhau, cho dù là đi đạo quán, Quý Thế Lăng cũng đi theo.
"Có chuyện?" Lâm Mạc bảo Lâm Tinh qua một bên tự luyện tập, rồi hỏi Quý Thế Tài.
Quý Thế Tài cẩn thận liếc mắt nhìn Quý Thế Lăng một cái, nhỏ giọng hỏi có thể nói chuyện riêng không.
Hắn thật ra cũng không còn mặt mũi, hiện tại Quý gia đã thành như vậy, nếu cứ tiếp tục đi xuống, thì ngày nào đó hắn thật sự sẽ không xong.
Lâm Mạc nhướng mày, không cùng hắn nói lời vô nghĩa: "Ngươi là vì chuyện của Quý gia mà đến sao? Xem ra mấy việc kia là do phụ thân ngươi làm."
Quý Thế Tài kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt biết rõ của Lâm Mạc: "Ngươi.....Ngươi vì sao lại biết?"
"Bởi vì những thứ vào trong nhà Quý Thế Lăng kia đều là do ta thu thập."
Lâm Mạc vừa nói xong Quý Thế Tài liền cứng đờ cả người, muôn vàn ý nghĩ lướt qua, cuối cùng hung tợn nhìn về phía Lâm Mạc: "Thì ra.....Thì ra là do ngươi, cho nên mới bị phản phệ, phụ thân của ta mới....."
"Ngươi nên nói cho rõ ràng!" Lâm Mạc đánh gãy lời hắn, cau mày: "Trong chuyện này, nếu không phải phụ thân ngươi có ý xấu, muốn làm hại Thế Lănng cùng Thi Vận bọn họ, thì hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, tự làm bậy không thể sống, đều là do phụ thân ngươi gieo gió gặt bão."
Lâm Mạc nói không sai, Quý Thế Tài cũng biết đạo lý ấy, vài năm gần đây, hắn luôn xui chèo mát mái, người có thể đè trên đầu hắn là Quý Thế Lăng thì ở kinh thành cách xa nơi này, phía dưới lại có hai người cho hắn khi dễ, tuy rằng sau đó, Quý Thế Lăng trở về Hâm thành, nhưng thiếu gia Quý gia như trước vẫn là hắn.....
Sắc mặt Quý Thế Tài xám xịt: "Những cái bình đó phụ thân ta đặt ở cố trạch, ở trong phòng bài vị......Quý Thế Lăng, ngươi hẳn cũng không nghĩ đến tổ tiên của Quý gia lại đặt chung với đám quỷ vật kia đi."
Chuyện này, Quý Thế Lăng quả thật không biết, nghe vậy mi cũng nhăn lại.
"Ngươi muốn diệt mấy thứ kia? Chính ngươi cũng nên biết, diệt trừ nó, phụ thân của ngươi.....Không chừng sẽ chết." Lâm Mạc nói.
Quý Thế Tài biết, chuyện này trước đây Quý Lộc An cũng đã nói cho hắn biết, hắn vùi mặt vào hai lòng bàn tay, biết làm sao đây, làm sao bây giờ......
Hiện tại Quý Lộc An cũng không còn là Quý Lộc An trước đây, ông ngày càng trở nên xa lạ, đáng sợ, ánh mắt nhìn con của ông, như là nhìn một khối thịt béo bở, Quý Thế Tài có thể nhìn ra trong ánh mắt ông đều là thèm thuồng đến nhỏ dãi, tham lam, cùng.....Tràn ngập ác ý.
Đã không còn là phụ thân hắn nữa, có đôi khi nhìn thấy bộ dạng của Quý Lộc An, thế mà lại giống với đám quỷ vật kia.....Xa lạ lại đáng sợ.
Đến tối, Quý Lộc An lại mang cho hắn một mộc bài dính máu, bảo hắn mỗi đêm đi ngủ đều phải mang theo bên người, Quý Thế Tài có hỏi một chút đó là thứ gì, nhưng trông thấy sắc mặt tái nhợt của Quý Lộc An, cuối cùng hắn cũng chẳng hỏi được gì.
Sắc mặt của Quý Lộc An ngày càng trở nên nhợt nhạt, mặt cắt không còn giọt máu, có thời điểm Quý Thế Tài lơ đãng vén tay áo ông lên xem, liền trông thấy mấy vết sẹo ghê người trên tay, mỗi một chỗ đều còn rất mới, như là......như là mỗi ngày đều được cắt ra để lấy máu.
Trong lòng Quý Thế Tài tò mò chịu không nổi, hôm nay liền mang theo mộc bài dính máu, đêm khuya lén trốn đến viện của Quý Lộc An.
Sân của Quý Lộc An so với sân nhà hắn còn muốn tối hơn, ngày thường đều đốt đèn để ngừa tiểu đêm, mà bây giờ, tất cả đèn đều đã tắt, nhìn có vẻ như là đã vài ngày rồi không đốt, trong viện tối đen, Quý Thế Tài cũng không dám đi loạn, hắn sờ vách tường, nhờ vào tia sáng ít ỏi của ánh trăng mà đi đến cửa phòng ngủ.
Ai ngờ, còn chưa đến nơi, thân thể của hắn liền cứng đờ, bởi vì hắn thấy cái thứ giống như đêm hôm đó, đang tụ tập ngoài cửa phòng của Quý Lộc An, vì sao lại nói là tụ tập, bởi vì lần này không phải chỉ có một con, mà là vài con, vì đều là màu đen, cho nên Quý Thế Tài không thể đếm được số lượng cụ thể.
Chuyện này rốt cuộc là sao?!
Tay Quý Thế Tài gắt gao nắm lấy vách tường, không dám phát ra tiếng động, nửa ngày sau, hắn liền nhìn thấy phụ thân sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước cửa phòng, gương mặt kia được ánh trăng chiếu đến, trắng xanh, càng giống như là quỷ......
Chỉ thấy hắn cầm lấy một con dao nhỏ, vén tay áo lên, tựa hồ không có cảm giác ở trên tay mình cắt lấy một nhát, máu liền chảy đầy đất, mà những thứ kia tựa như ngửi thấy được mùi ngon, liền như nổi điên mà chen chúc đi đến, vươn cái lưỡi thon dài ra liếm láp......
Cả người Quý Thế Tài đều chấn kinh rồi, thì ra những vết thương trên tay phụ thân là xuất hiện như vậy.......
Hẳn là do quá mức sợ hãi, chân của Quý Thế Tài mềm nhũn, tay cũng rối loạn, bang một tiếng va vào trên vách tường.
Một thanh âm tầm thường như vậy, khẳng định sẽ không khiến người chú ý, nhưng mà bây giờ, trong bầu không khí quá mức yên tĩnh, sau khi có tiếng động phát ra, những con quỷ đang liếm láp liền yên ắng trở lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Quý Thế Tài.
Từng đôi mắt đỏ tươi đầy tham lam gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thế Tài, làm cho hắn phải nỗ lực dựa vào tường, mới không ngã xuống.
Ban đầu Quý Lộc An còn nghĩ ai lại không biết sống chết mà đến đây, đúng lúc đang đút đám quỷ này, không ngờ lại là con ông.
"Ngươi vì sao lại đến đây?! Ta không phải đã nói ngươi phải ở trong phòng sao!" Quý Lộc An vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lên.
Cảnh tượng bây giờ quá mức quỷ dị, môi của Quý Thế Tài nhấp mở mấy lần nhưng thủy chung cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể sợ hãi nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Mà những con quỷ kia, lại không hề có ý tốt mà nhìn Quý Thế Tài.
Quý Lộc An đại khái cũng ý thức được gì đó, cắn răng, hung hăng ở trên tay mình cắt thêm một đao: "Đi, các ngươi mau đi đi, uống xong máu rồi thì đi nhanh đi." Bộ dạng phi thường tức giận, hận không thể ngay lập tức làm lũ quỷ này biến mất.
Có một vài con quỷ tựa hồ đối với máu phi thường khát vọng, liền nhào lên trên mặt đất uống tiếp, nhưng vẫn có một số lại tham lam nhìn về phía Quý Thế Tài, thời gian dường như trôi qua rất lâu, đám quỷ kia mới biến mất không còn bóng dáng, mà Quý Thế Tài cuối cùng cũng xụi lơ trên mặt đất.
Hắn nhìn sắc mặt xám ngắt của Quý Lộc An, tự mình lẩm bẩm: "Phụ thân, ngài cuối cùng là đang làm gì....."
Vết cắt trên tay Quý Lộc An hiện ra một viết hở thật lớn, thế nhưng lúc này máu đã ngừng chảy, nghe thấy lời nói của Quý Thế Tài, ông chậm rãi cong lưng, ngồi trên bục cửa.
Nửa ngày sau mới đáp: "Đây đều là kết quả của lòng tham...... Ta cứ như vậy mà bị ma quỷ ám ảnh, gây ra những việc này, hiện tại nói gì thì cũng đã muộn."
"Cuối cùng là vì cái gì?" Quý Thế Tài truy vấn.
Quý Lộc An nhìn về phía mặt đất, Quý Thế Tài cứ mãi truy hỏi mới mở miệng, thì ra là để đối phó với Quý Thế Lăng, Quý Lộc An đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn, lại ở trên thương trường thất bại thảm hại, Quý Thế Lăng cũng chẳng lưu tình, mắt thấy Quý gia sắp phải đổi chủ, cuối cùng ông liền đi trên con đường tà đạo.
Không biết từ nơi nào, Quý Lộc An biết được một cách, dùng những cái bình chứa tro cốt, của một hoặc nhiều người, đều là do Quý Lộc An đi trộm thi thể của những người không ai đến nhận.
Chỉ cần làm theo biện pháp này, dùng máu để dưỡng, tà vật nuôi ra sẽ nghe theo ý của người đó mà làm việc, sau đó, Quý Lộc An liền muốn dùng cách này để hãm hại Quý Thế Lăng.
Nhưng thứ này tựa như là bị ma quỷ mê hoặc, chỉ một lòng nghĩ để Quý Thế Lăng chết đi, lại chưa từng nghĩ đến sẽ bị phản phệ, chính mình tạo nghiệp, hiện tại liền chịu phản phệ.
"Phụ thân, ngài từ đâu mà biết đến biện pháp này?!" Quý Thế Tài kinh ngạc mở to hai mắt, vì sao trước đây hắn chưa bao giờ biết đến.
Quý Lộc An nhắm lại hai mắt, tựa như là nghĩ đến chuyện trước kia: "......Phụ mẫu của Quý Thế Lăng là bị ta hại chết như thế....."
"Cái......Cái gì?" Quý Thế Tài ngồi dưới đất hoảng hốt lặp lại.
"Ta vốn nghĩ Quý Thế Lăng có chút bản lĩnh, một con quỷ sẽ không làm ra bao nhiêu hiệu quả, vì thế nên nuôi càng nhiều, giống như là bị nghiện, ta lại không hề nghĩ đến, sự việc sẽ phát triển đến tình trạng như bây giờ......" Quý Lộc An cắn răng nói, trong lòng căm hận, vì sao trước đây lại không phái ra nhiều quỷ vật hơn, như vậy Quý Thế Lăng hẳn là đã chết.
Chính Quý Lộc An cũng biết, hắn căn bản là không thể khống chế hết tất cả mọi chuyện, mà một khi sự việc bị nháo lớn lên, khó tránh khỏi sẽ không tra xét đến trên người hắn, rốt cuộc thì cũng tại hắn lấy mấy cái bình kia quá nhiều.....
"Vậy....Vậy bây giờ phải làm sao đây? Phụ thân, chúng ta không thể đem mấy cái bình đó đập nát sao?" Quý Thế Tài cẩn thận hỏi.
Tức thì Quý Lộc An liền kịch liệt phản đối: "Không được, một khi đập vỡ, những con quỷ kia sẽ không còn vật trói buộc......"
Còn có một việc, Quý Lộc An không có nói, chính là những con quỷ kia trong nháy mắt sẽ cắn chết hắn.
Cứ ngồi ở đây đến nửa đêm cũng không nghĩ ra cách, Quý Lộc An liền bảo Quý Thế Tài trở về viện của mình.
Quý Thế Tài không thể ngủ ngon, nghĩ bản thân hẳn là nên ra ngoài trừ khử những con quỷ kia, nhưng nhìn bộ dạng kia của phụ thân hắn, tựa hồ cũng không quá nguyện ý......
Quý Thế Tài nghĩ nghĩ thấy cũng được bèn đem ý nghĩ này nói với Quý Lộc An, liền bị ông phủ quyết, bởi vì khi làm việc này, tính mạng ông cũng khó đảm bảo.
Vài ngày tiếp theo, trong lòng Quý Thế Tài hiểu rõ những thứ quỷ quái kia luôn ở trong viện của Quý Lộc An, vì thế càng không thể nào ngủ ngon, càng ngày quầng thâm mắt càng đậm, mà có một đêm, lại thêm một vị di nương chết đi......
Mặt Quý Lộc An âm u, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía vị di nương đã chết kia: ".....Đều do nàng, không nghe lời ta, ta đã nói không cho nàng đến đây."
Quý Thế Tài kinh hãi, lại bất ngời phát hiện sắc mặt của Quý Lộc An tốt lên không ít.....Lòng lại càng thêm bất an.
Sau lại thêm một hạ nhân chết.....
Cảnh sát cũng đã đến tra xét, nhưng không hề phát hiện ra manh mối gì, bởi vì người chết rất quỷ dị, cố ý báo lại cho Quý Lộc An một tiếng, để ông đề phòng, nhưng lại không biết Quý Lộc An cái gì cũng rõ.
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, hạ nhân trong nhà không chịu nổi sự việc kỳ dị trong Quý gia, liền rời đi không sai biệt lắm, mà dư lại một đám di nương cũng chẳng dám đến gần Quý Lộc An, bởi vì sắc mặt của Quý Lộc An ngày càng khó coi, ánh mắt tựa hồ như muốn ăn thịt người.
Ngay cả ánh mắt khi nhìn Quý Thế Tài cũng như thế, phảng phất như đang chờ mong Quý Thế Tài có thể chết đi......
Bị ánh mắt ấy nhìn Quý Thế Tài cũng kinh hồn táng đảm, thầm nghĩ rời đi, nhưng vẫn là luyến tiếc phụ thân hắn.
Hôm nay, Quý Thế Tài gạt Quý Lộc An để ra ngoài, đi đến đạo quán.
Không gặp được quán chủ, nhưng hắn lại bắt gặp Lâm Mạc, lúc này Lâm Mạc đang mang theo Lâm Tinh ở trong đạo quán học tập, nhìn thấy Quý Thế Tài y cũng có chút ngạc nhiên, liền nhìn về phía Quý Thế Lăng.
Quý Thế Lăng chăm chú nhìn Lâm Mạc, một ánh mắt cũng không cho Quý Thế Tài.
Trong đạo quán, có tiểu đạo sĩ nói với Quý Thế Tài, quán chủ sẽ không ra ngoài, cũng sẽ không quản những việc như vậy, nhưng người có bản lĩnh trong đạo quán thì có một người, đó chính là Lâm Mạc.
Trông thấy Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng ở bên nhau, vẻ mặt của Quý Thế Tài liền khổ không thể tả.
Hắn biết vị Lâm tiểu thiếu gia này cùng Quý Thế Lăng có quan hệ rất tốt, lại không nghĩ đến mỗi ngày đều dính lấy nhau, cho dù là đi đạo quán, Quý Thế Lăng cũng đi theo.
"Có chuyện?" Lâm Mạc bảo Lâm Tinh qua một bên tự luyện tập, rồi hỏi Quý Thế Tài.
Quý Thế Tài cẩn thận liếc mắt nhìn Quý Thế Lăng một cái, nhỏ giọng hỏi có thể nói chuyện riêng không.
Hắn thật ra cũng không còn mặt mũi, hiện tại Quý gia đã thành như vậy, nếu cứ tiếp tục đi xuống, thì ngày nào đó hắn thật sự sẽ không xong.
Lâm Mạc nhướng mày, không cùng hắn nói lời vô nghĩa: "Ngươi là vì chuyện của Quý gia mà đến sao? Xem ra mấy việc kia là do phụ thân ngươi làm."
Quý Thế Tài kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt biết rõ của Lâm Mạc: "Ngươi.....Ngươi vì sao lại biết?"
"Bởi vì những thứ vào trong nhà Quý Thế Lăng kia đều là do ta thu thập."
Lâm Mạc vừa nói xong Quý Thế Tài liền cứng đờ cả người, muôn vàn ý nghĩ lướt qua, cuối cùng hung tợn nhìn về phía Lâm Mạc: "Thì ra.....Thì ra là do ngươi, cho nên mới bị phản phệ, phụ thân của ta mới....."
"Ngươi nên nói cho rõ ràng!" Lâm Mạc đánh gãy lời hắn, cau mày: "Trong chuyện này, nếu không phải phụ thân ngươi có ý xấu, muốn làm hại Thế Lănng cùng Thi Vận bọn họ, thì hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, tự làm bậy không thể sống, đều là do phụ thân ngươi gieo gió gặt bão."
Lâm Mạc nói không sai, Quý Thế Tài cũng biết đạo lý ấy, vài năm gần đây, hắn luôn xui chèo mát mái, người có thể đè trên đầu hắn là Quý Thế Lăng thì ở kinh thành cách xa nơi này, phía dưới lại có hai người cho hắn khi dễ, tuy rằng sau đó, Quý Thế Lăng trở về Hâm thành, nhưng thiếu gia Quý gia như trước vẫn là hắn.....
Sắc mặt Quý Thế Tài xám xịt: "Những cái bình đó phụ thân ta đặt ở cố trạch, ở trong phòng bài vị......Quý Thế Lăng, ngươi hẳn cũng không nghĩ đến tổ tiên của Quý gia lại đặt chung với đám quỷ vật kia đi."
Chuyện này, Quý Thế Lăng quả thật không biết, nghe vậy mi cũng nhăn lại.
"Ngươi muốn diệt mấy thứ kia? Chính ngươi cũng nên biết, diệt trừ nó, phụ thân của ngươi.....Không chừng sẽ chết." Lâm Mạc nói.
Quý Thế Tài biết, chuyện này trước đây Quý Lộc An cũng đã nói cho hắn biết, hắn vùi mặt vào hai lòng bàn tay, biết làm sao đây, làm sao bây giờ......
Hiện tại Quý Lộc An cũng không còn là Quý Lộc An trước đây, ông ngày càng trở nên xa lạ, đáng sợ, ánh mắt nhìn con của ông, như là nhìn một khối thịt béo bở, Quý Thế Tài có thể nhìn ra trong ánh mắt ông đều là thèm thuồng đến nhỏ dãi, tham lam, cùng.....Tràn ngập ác ý.
Đã không còn là phụ thân hắn nữa, có đôi khi nhìn thấy bộ dạng của Quý Lộc An, thế mà lại giống với đám quỷ vật kia.....Xa lạ lại đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.