[Dân Quốc] Cưng Chiều Vợ Nhỏ, Thiếu Soái Nhẹ Nhàng Quyến Rũ
Chương 2: Không Phải Anh Tìm Tôi Sao? Tôi Đến Đây. 2
Phạm Thắng
27/11/2024
"Văn gia, Văn gia, anh phải giúp tôi, anh cứ bẩm báo với Tứ gia một tiếng, em gái tôi đã có thai rồi! Tứ gia gặp rồi chắc chắn sẽ rõ, anh nói xem có đúng không..."
"Đi đi đi, chuyện này tôi không giúp được cậu đâu! Nếu cậu thật sự muốn leo cao thì nghĩ cách khác đi. Cậu sống chán rồi, tôi còn chưa sống chán đâu, đi mau đi mau..."
"Văn gia! Tôi thật sự không có ý đó! Người Tứ gia tìm thật sự là em gái tôi, Noãn Noãn nhà tôi đang mang thai con của anh ấy!"
Hai người xô đẩy nhau đi ra khỏi nhà.
Yến Noãn ngước mắt nhìn, anh trai cô đang níu lấy tay áo của quản gia phủ soái, khẩn khoản cầu xin.
Người được gọi là 'Văn gia' kia với vẻ mặt đã không kiên nhẫn, đã hất tay anh trai cô ra.
"Cậu tự động não mà nghĩ đi, cho dù là thật thì đến lúc này rồi, Tứ gia còn nhận sao?"
"Phải là người ngốc đến mức nào mới để cậu toại nguyện?"
"Ồ, lúc tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm thì nhất quyết trốn tránh không nhận, giờ bụng to rồi lại tìm đến cửa, tự dâng lên nhận ba?"
"Ai nghe chuyện hoang đường này mà chẳng cảm thấy mình như thằng ngốc?!"
"Cậu thấy Tứ gia giống thằng ngốc sao?"
Môi Yến Noãn trắng bệch, hàm răng run lên vì lạnh.
Trong tai như có tiếng máu chảy rầm rầm.
Cô đã lường trước việc đến đây sau một thời gian dài sẽ bị làm khó dễ.
Nhưng cô còn trẻ người non dạ, làm sao ngờ được sẽ bị sỉ nhục thanh danh ngay trước mặt như vậy?
Cô chỉ là sơ suất bị người đàn ông kia chiếm đoạt thân thể.
Chẳng lẽ cô là loại phụ nữ lẳng lơ, ai muốn cũng được sao?
Yến Khác vừa hoảng vừa giận, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay.
"Văn gia! Anh có thể nghi ngờ ý đồ của tôi, nhưng sao anh có thể sỉ nhục em gái tôi như vậy, anh muốn bức tử con bé sao?"
Quản gia nhíu mày, vẻ mặt khó chịu: "Tôi nói với hai người những lời thật lòng này là vì nể tình quen biết cũ! Tôi làm quản gia trong phủ lớn này bao nhiêu năm rồi? Thủ đoạn mang thai để cầu danh phận, tôi thấy nhiều rồi!"
"Nhưng có mấy người thật sự được chủ nhà công nhận?"
Ông ta khịt mũi, giọng điệu khinh miệt.
"Đi đi đi, chuyện này tôi không giúp được cậu đâu! Nếu cậu thật sự muốn leo cao thì nghĩ cách khác đi. Cậu sống chán rồi, tôi còn chưa sống chán đâu, đi mau đi mau..."
"Văn gia! Tôi thật sự không có ý đó! Người Tứ gia tìm thật sự là em gái tôi, Noãn Noãn nhà tôi đang mang thai con của anh ấy!"
Hai người xô đẩy nhau đi ra khỏi nhà.
Yến Noãn ngước mắt nhìn, anh trai cô đang níu lấy tay áo của quản gia phủ soái, khẩn khoản cầu xin.
Người được gọi là 'Văn gia' kia với vẻ mặt đã không kiên nhẫn, đã hất tay anh trai cô ra.
"Cậu tự động não mà nghĩ đi, cho dù là thật thì đến lúc này rồi, Tứ gia còn nhận sao?"
"Phải là người ngốc đến mức nào mới để cậu toại nguyện?"
"Ồ, lúc tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm thì nhất quyết trốn tránh không nhận, giờ bụng to rồi lại tìm đến cửa, tự dâng lên nhận ba?"
"Ai nghe chuyện hoang đường này mà chẳng cảm thấy mình như thằng ngốc?!"
"Cậu thấy Tứ gia giống thằng ngốc sao?"
Môi Yến Noãn trắng bệch, hàm răng run lên vì lạnh.
Trong tai như có tiếng máu chảy rầm rầm.
Cô đã lường trước việc đến đây sau một thời gian dài sẽ bị làm khó dễ.
Nhưng cô còn trẻ người non dạ, làm sao ngờ được sẽ bị sỉ nhục thanh danh ngay trước mặt như vậy?
Cô chỉ là sơ suất bị người đàn ông kia chiếm đoạt thân thể.
Chẳng lẽ cô là loại phụ nữ lẳng lơ, ai muốn cũng được sao?
Yến Khác vừa hoảng vừa giận, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay.
"Văn gia! Anh có thể nghi ngờ ý đồ của tôi, nhưng sao anh có thể sỉ nhục em gái tôi như vậy, anh muốn bức tử con bé sao?"
Quản gia nhíu mày, vẻ mặt khó chịu: "Tôi nói với hai người những lời thật lòng này là vì nể tình quen biết cũ! Tôi làm quản gia trong phủ lớn này bao nhiêu năm rồi? Thủ đoạn mang thai để cầu danh phận, tôi thấy nhiều rồi!"
"Nhưng có mấy người thật sự được chủ nhà công nhận?"
Ông ta khịt mũi, giọng điệu khinh miệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.