[Dân Quốc] Hoài Cẩn Bảo Du

Chương 46:

Tiểu Miêu Nhất Vĩ

02/12/2024

Có lẽ cô bé nghĩ rằng mình hẳn đã an toàn, vứt bỏ gậy đi, nhặt chiếc vali da của mình trên đất, cúi đầu thấy chiếc vali của mình hình như dính máu mũi của tên lính, nên chân đã nâng lên, mặc dù quân phục của tên lính không được sạch sẽ, nhưng cũng coi như là một miếng vải, cô bé đã chà lên bộ quân phục đó.

Cô bé cảm thấy như vậy là thỏa đáng rồi, quay đầu chuẩn bị rời đi, trong khi Tư Đồ Khiếu Phong đứng ở cửa khách sạn xa xa nhếch miệng cười.

Không tồi, tên lính dưới tay anh ta từng ra chiến trường đánh Nhật Bản, mà xử lý việc còn không bằng một nửa cô bé, điều quan trọng là cô bé từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, khiến Tư Đồ Khiếu Phong phải bội phục.

Tư Đồ Khiếu Phong vứt điếu thuốc đang hút dở, không nhanh không chậm đi đến sau lưng cô bé, nói: “Cô gái, đã đi rồi sao? Đánh người là phạm pháp, cô làm vậy đến cục cảnh sát ít nhất là tội cố ý gây thương tích.”

-

Hoài Cẩn nói với Ngũ Thế Thanh đều là sự thật, ban đầu cô thật sự không có ý định ở lại nhà Ngũ Thế Thanh lâu.

Năm đó, mẹ của Hoài Cẩn lúc lâm chung đã dặn cô dù có gặp khó khăn cũng không được tìm Ngũ Thế Thanh. Khi đó, Ngũ Thế Thanh chưa được tiếng tăm lừng lẫy như bây giờ, hai mẹ con cũng đã nhiều năm không đề cập đến người này, ai ngờ mẹ cô lúc sắp ra đi lại đột nhiên nhắc đến.



Mặc dù Hoài Cẩn luôn nói rằng, cho tới bây giờ cô không thấy Ngũ Thế Thanh là người xấu, nhưng đúng là không nghĩ đến việc vi phạm di ngôn của mẹ. Lần này tìm đến Ngũ Thế Thanh, nói ra cũng là không may, cô vốn chỉ đi ngang qua Thượng Hải, muốn nghỉ một đêm rồi đổi tàu xuống Hong Kong. Không ngờ trên đường đổi tàu, tiền bị kẻ cắp lấy sạch, trời lại mưa, vừa lạnh vừa gấp, đi đến cục cảnh sát báo án, cảnh sát cũng chỉ làm cho có, nhìn là biết khả năng lớn không thể lấy lại được tiền, ở Thượng Hải cô cũng không quen biết ai, chỉ đành tìm tới Ngũ Thế Thanh.

Cô cũng thật sự không nghĩ Ngũ Thế Thanh sẽ đối xử tốt với cô như vậy, ai cũng ghét họ hàng nghèo khổ, cô không một xu dính túi, cho dù là đến nhà thân thích thì nhiều lắm cũng chỉ ở được một tuần, người ta có thể đã phải khó chịu. Hơn nữa, việc cô cứu Ngũ Thế Thanh đã là chuyện nhiều năm trước, theo suy nghĩ của cô, Ngũ Thế Thanh nhận ra cô đã là tốt lắm rồi, tối đa chỉ có thể cho cô mượn khoảng trăm đồng, để cô mua vé tàu đi ngay, như vậy đã là người rất nghĩa khí.

Ai mà ngờ Ngũ Thế Thanh không hỏi cô đến đây bằng cách nào, không hỏi cô khi nào đi, không có câu dư thừa, từ trưa ngày hôm sau bắt đầu chuyển đủ thứ đồ ăn thức uống vào phòng cô, toàn bộ người trong phủ đều nghe theo cô, hiển nhiên là đã được anh căn dặn, đối với cô phải nói là càng thêm cung kính. Ngũ Thế Thanh còn muốn nhận cô làm con gái, sau lại muốn nhận cô làm em gái, mặc dù cô nghĩ có thể là muốn gửi cô đi học, nhưng rõ ràng là có ý định quản cô cả đời.

Ở dinh thự Ngũ gia rất thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn cả khi mẹ của Hoài Cẩn còn sống, lúc đó mẹ cô còn bắt cô học hành suốt ngày, mà ngay cả khi đó, nếu cô suốt ngày chỉ đan áo len, tưới hoa cắt cỏ, thì sợ rằng sẽ bị mẹ mắng cho thảm thương.

Vì vậy, Hoài Cẩn vẫn luôn không nói với Ngũ Thế Thanh về việc cô muốn rời đi.

Cô tuyệt đối không thừa nhận là vì biết Ngũ Thế Thanh muốn gửi cô đi học mà rời đi, cô vốn đã có ý định đi rồi.

Cô tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận mình trốn đi, chỉ là không muốn nói lời tạm biệt quá mức buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Dân Quốc] Hoài Cẩn Bảo Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook