[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 41:
Lạc Tân
28/02/2023
Bạch Hướng Mặc mở ra vách dạ dày: "Trong dạ dày có một chút chất lỏng cùng với cặn, đoạn đầu của ruột bên trong có chứa cặn đồ ăn, có thể xác định thời gian tử vong của nạn nhân là sau khi ăn cơm xong khoảng hai đến ba tiếng.”
Không đợi bị nhắc nhở, Tề Minh liền đưa qua một cái ống tiêm, để Bạch Hướng Mặc rút ra chất lỏng bên trong dạ dày.
Ngay sau đó hắn lại đưa qua hai cái khay nhỏ, Bạch Hướng Mặc liền đem dạ dày cùng cặn đồ ăn trong ruột phân biệt đặt ở trên từng khay.
Kế tiếp Bạch Hướng Mặc liền dùng cái nhíp ở cặn khảy khảy, cẩn thận phân biệt: “Xem ra lúc còn sống cô ấy đã ăn thịt cá, củ sen cùng cơm.”
“Mới sáng sớm ai lại ăn như vậy?” Tề Minh nhướng mày.
Người chết tên là Phương Mỹ Cầm, trời mới vừa tờ mờ sáng đã chạy đến bờ sông giặt quần áo.
Vương tham trưởng từ trên ghế đứng lên, duỗi đầu về phía trước nhìn: “Người Thượng Hải buổi sáng sẽ không ăn mấy thứ này.”
Bạch Hướng Mặc tiếp tục giải phẫu kiểm tra, đột nhiên cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Tề Minh lập tức phát hiện ra cậu ta khác thường: “Làm sao vậy?”
“Nạn nhân đã mang thai khoảng ba tháng.”
Một thi hai mệnh, mặc kệ là do ngoài ý muốn hay do nguyên nhân nào khác, đều làm người thổn thức không thôi.
Bạch Hướng Mặc vội suốt buổi chiều, cũng không có từ thi thể tìn thấy tin tức hữu dụng nào.
Nạn nhân ở trong nước ngâm thời gian quá dài, lúc thi thể bị vớt lên, những người vớt thi thể cũng không có làm cẩn thận, làm bên ngoài thi thể bị hư tổn, cũng sẽ gây trở ngại cho việc kiểm nghiệm.
“Anh có thể tìm được phòng thí nghiệm để tiến hành kiểm tra bệnh lý cùng xét nghiệm lý hoá không?”
Bạch Hướng Mặc lấy ra khí quan của nạn nhân bao gồm: vách dạ cùng một bộ phận của gan.
Tề Minh: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Nếu là anh thật sự không tìm được, có thể xin bên trường học mượn dùng phòng thí nghiệm được không.”
“Kiểm tra có cái thi thể mà phiền phức quá vậy?”
Vương tham trưởng vừa nghe phải dùng phòng thí nghiệm của Tây Dương, liền cảm thấy may mắn vụ án này không phải do Cục Cảnh Sát phụ trách, nếu không phí kiểm nghiệm cũng không biết mất bao nhiêu tiền.
“Mạng người quan trọng, càng tỉ mỉ càng tốt, mới có thể chân chính nghe được âm thanh của người chết.”
Vương tham trưởng nghe không nổi liền liếc mắt xem thường: “Lời này thật hoang đường, theo ta thấy đâu cần phải phiền toái như vậy.”
Câu nói kế tiếp của Vương tham trưởng còn chưa nói ra, nhưng Tề Minh cùng Bạch Hướng Mặc đều có thể nghe ra tới.
Chỉ cần bọn họ muốn kết quả, căn bản không cần phải đi một vòng lớn như vậy.
Người như Trương tiên sinh còn bị người của Cục cảnh sát lừa gạt, huống chi là một người không quyền không thế như Lý Đức Chí.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều, Bạch Hướng Mặc không để ý đến ông ta, chỉ nhìn về hướng Tề Minh.
“Kế tiếp chúng ta sẽ đến hiện trường kiểm tra, hiện tại đã khuya, cho nên để sáng ngày mai chọn thời gian nạn nhân rơi xuống nước, chúng ta sẽ đi nơi đó tìm hiểu.”
Thân thể này có chứng quáng gà, buổi tối căn bản nhìn không rõ đồ vật. Hiện tại độ sáng của đèn pin cũng có hạn, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả kiểm tra.
Tề Minh cũng không có ý kiến.
“Ta sẽ không đi, nếu như các ngươi tìm được cái gì, cứ gọi điện thoại đến Cục Cảnh Sát tìm ta là được.”
Vương tham trưởng từ ghế trên đứng lên, tháo xuống trên người đồng phục giải phẫu cùng khẩu trang, trực tiếp ném qua một bên.
Ngửi ngửi quần áo, ghét bỏ vô cùng: “Trên người hôi như vậy, không biết lúc về nhà có thể vào cửa không nữa!”
Tề Minh: “Nhà tang lễ có phòng tắm, Vương tham trưởng nếu không chê có thể ở chỗ này tắm rửa, còn quần áo có thể gọi điện thoại làm người giúp ngài mang lại đây, hoặc là trực tiếp lấy quần áo ở nơi này mặc vào. Ngài cứ yên tâm, đều là quần áo lao động mới, không phải áo liệm.”
“Vậy phiền toái cậu giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo đi, làm người đưa đến nhà tang lễ, nếu không lão bà nhà tôi ngửi được mùi này chắc phải bị dọa cho ngất xỉu.”
Bạch Hướng Mặc kinh hỉ: “Nơi này thế nhưng còn có phòng tắm!”
Hôm qua hắn vội vã trở về không thể tắm đàng hoàng, hôm nay đang muốn tìm nhà tắm để tắm cho sảng khoái đây.
Lần này mức độ hư thối của thi thể còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, mùi hôi thối cũng càng nặng.
Nếu như hắn cứ để vậy trực tiếp trở về, không biết sẽ bị mấy người trong hẻm nói thành cái gì nữa.
“Cho dù không có cũng phải xây một cái!” Tề Minh cắn răng nói.
Ngày hôm qua có lẽ là ngửi quen rồi, cũng không cảm thấy trên người có hương vị gì, vừa trở về, người trong nhà còn tưởng rằng hắn mới vừa rơi vào hố phân.
Lúc này cửa phòng giải phẫu bị mở ra, Lý Đức Chí ở bên ngoài đợi nãy giờ cũng đi vào.
Không đợi bị nhắc nhở, Tề Minh liền đưa qua một cái ống tiêm, để Bạch Hướng Mặc rút ra chất lỏng bên trong dạ dày.
Ngay sau đó hắn lại đưa qua hai cái khay nhỏ, Bạch Hướng Mặc liền đem dạ dày cùng cặn đồ ăn trong ruột phân biệt đặt ở trên từng khay.
Kế tiếp Bạch Hướng Mặc liền dùng cái nhíp ở cặn khảy khảy, cẩn thận phân biệt: “Xem ra lúc còn sống cô ấy đã ăn thịt cá, củ sen cùng cơm.”
“Mới sáng sớm ai lại ăn như vậy?” Tề Minh nhướng mày.
Người chết tên là Phương Mỹ Cầm, trời mới vừa tờ mờ sáng đã chạy đến bờ sông giặt quần áo.
Vương tham trưởng từ trên ghế đứng lên, duỗi đầu về phía trước nhìn: “Người Thượng Hải buổi sáng sẽ không ăn mấy thứ này.”
Bạch Hướng Mặc tiếp tục giải phẫu kiểm tra, đột nhiên cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Tề Minh lập tức phát hiện ra cậu ta khác thường: “Làm sao vậy?”
“Nạn nhân đã mang thai khoảng ba tháng.”
Một thi hai mệnh, mặc kệ là do ngoài ý muốn hay do nguyên nhân nào khác, đều làm người thổn thức không thôi.
Bạch Hướng Mặc vội suốt buổi chiều, cũng không có từ thi thể tìn thấy tin tức hữu dụng nào.
Nạn nhân ở trong nước ngâm thời gian quá dài, lúc thi thể bị vớt lên, những người vớt thi thể cũng không có làm cẩn thận, làm bên ngoài thi thể bị hư tổn, cũng sẽ gây trở ngại cho việc kiểm nghiệm.
“Anh có thể tìm được phòng thí nghiệm để tiến hành kiểm tra bệnh lý cùng xét nghiệm lý hoá không?”
Bạch Hướng Mặc lấy ra khí quan của nạn nhân bao gồm: vách dạ cùng một bộ phận của gan.
Tề Minh: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Nếu là anh thật sự không tìm được, có thể xin bên trường học mượn dùng phòng thí nghiệm được không.”
“Kiểm tra có cái thi thể mà phiền phức quá vậy?”
Vương tham trưởng vừa nghe phải dùng phòng thí nghiệm của Tây Dương, liền cảm thấy may mắn vụ án này không phải do Cục Cảnh Sát phụ trách, nếu không phí kiểm nghiệm cũng không biết mất bao nhiêu tiền.
“Mạng người quan trọng, càng tỉ mỉ càng tốt, mới có thể chân chính nghe được âm thanh của người chết.”
Vương tham trưởng nghe không nổi liền liếc mắt xem thường: “Lời này thật hoang đường, theo ta thấy đâu cần phải phiền toái như vậy.”
Câu nói kế tiếp của Vương tham trưởng còn chưa nói ra, nhưng Tề Minh cùng Bạch Hướng Mặc đều có thể nghe ra tới.
Chỉ cần bọn họ muốn kết quả, căn bản không cần phải đi một vòng lớn như vậy.
Người như Trương tiên sinh còn bị người của Cục cảnh sát lừa gạt, huống chi là một người không quyền không thế như Lý Đức Chí.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều, Bạch Hướng Mặc không để ý đến ông ta, chỉ nhìn về hướng Tề Minh.
“Kế tiếp chúng ta sẽ đến hiện trường kiểm tra, hiện tại đã khuya, cho nên để sáng ngày mai chọn thời gian nạn nhân rơi xuống nước, chúng ta sẽ đi nơi đó tìm hiểu.”
Thân thể này có chứng quáng gà, buổi tối căn bản nhìn không rõ đồ vật. Hiện tại độ sáng của đèn pin cũng có hạn, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả kiểm tra.
Tề Minh cũng không có ý kiến.
“Ta sẽ không đi, nếu như các ngươi tìm được cái gì, cứ gọi điện thoại đến Cục Cảnh Sát tìm ta là được.”
Vương tham trưởng từ ghế trên đứng lên, tháo xuống trên người đồng phục giải phẫu cùng khẩu trang, trực tiếp ném qua một bên.
Ngửi ngửi quần áo, ghét bỏ vô cùng: “Trên người hôi như vậy, không biết lúc về nhà có thể vào cửa không nữa!”
Tề Minh: “Nhà tang lễ có phòng tắm, Vương tham trưởng nếu không chê có thể ở chỗ này tắm rửa, còn quần áo có thể gọi điện thoại làm người giúp ngài mang lại đây, hoặc là trực tiếp lấy quần áo ở nơi này mặc vào. Ngài cứ yên tâm, đều là quần áo lao động mới, không phải áo liệm.”
“Vậy phiền toái cậu giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo đi, làm người đưa đến nhà tang lễ, nếu không lão bà nhà tôi ngửi được mùi này chắc phải bị dọa cho ngất xỉu.”
Bạch Hướng Mặc kinh hỉ: “Nơi này thế nhưng còn có phòng tắm!”
Hôm qua hắn vội vã trở về không thể tắm đàng hoàng, hôm nay đang muốn tìm nhà tắm để tắm cho sảng khoái đây.
Lần này mức độ hư thối của thi thể còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, mùi hôi thối cũng càng nặng.
Nếu như hắn cứ để vậy trực tiếp trở về, không biết sẽ bị mấy người trong hẻm nói thành cái gì nữa.
“Cho dù không có cũng phải xây một cái!” Tề Minh cắn răng nói.
Ngày hôm qua có lẽ là ngửi quen rồi, cũng không cảm thấy trên người có hương vị gì, vừa trở về, người trong nhà còn tưởng rằng hắn mới vừa rơi vào hố phân.
Lúc này cửa phòng giải phẫu bị mở ra, Lý Đức Chí ở bên ngoài đợi nãy giờ cũng đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.