[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 43:
Lạc Tân
04/03/2023
Bởi vậy, nơi này có chuyên môn vì người nhà túc trực bên linh cữu chuẩn bị phòng, các loại phương tiện sinh hoạt hằng ngày cũng đều được trang bị đầy đủ xa hoa.
“Khó trách trong phòng tắm lại được trang bị tốt đến vậy.” Bạch Hướng Mặc như bừng tỉnh đại ngộ, “Nói vậy, thu phí cũng sẽ rất dọa người đi?”
“Nếu cậu muốn, có thể giảm giá a.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy, khóe miệng giựt giựt: “Thôi cảm ơn, không cần đâu.”
Tề Minh: “Để phòng ngừa chu đáo thôi, chứ thời buổi này ai biết lúc nào sẽ mất mạng.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy cũng nghĩ đến tình huống của thời đại này, cảm thấy lời này của Tề Minh nói cũng không sai.
Bạch Hướng Mặc: “Chết thì chết thôi, bày ra nhiều chuyện hoa hòe lòe loẹt như vậy để làm gì, còn không bằng để tiền lại cho người còn sống. Nếu tôi chết, tôi sẽ đem di thể đi quyên tặng.”
“Quyên tặng di thể?”
“Đúng vậy, nếu muốn y học phát triển thì người học y phải có hiểu biết đầy đủ tường tận về cơ thể người, cho nên sau khi tôi chết, tôi sẽ đem di thể của mình hiến cho viện y học, để cho bọn họ dùng thân thể của tôi làm nghiên cứu.”
Tề Minh không thể tin được mà nhìn Bạch Hướng Mặc, nhưng khi nghĩ đến bản lĩnh của cậu ta lại cảm thấy quyết định này không hề kỳ quái.
Bạch Hướng Mặc biết, người của thời đại này rất khó có thể lý giải hành động của hắn, cho dù là ở hiện đại cũng vậy, rất khó có thể làm người khác tiếp thu hành động này, cho nên cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn càng để ý một lát nữa nên ăn cái gì.
“Hiện tại cũng không biết có gì để ăn nữa, nếu có thể ăn thịt nướng thì tốt rồi.”
Đây là truyền thống trong phòng Bạch Hướng Mặc, sau khi kết thúc công việc, mọi người sẽ kéo nhau đến quán ăn khuya để ăn đồ nướng BBQ.
Hương vị của đồ nướng BBQ có thể đem mùi lạ trên người che đi hơn phân nửa.
Thịt nướng…
Tề Minh nhớ tới thi thể bị đốt cháy đen hôm qua, tuy rằng không đến mức sợ hãi, nhưng mới qua đi có một ngày, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một ít liên tưởng không tốt. Lại nhìn đến vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Bạch Hướng Mặc, Tề Minh tự đáy lòng cảm thấy rất khâm phục Bạch Hướng Mặc, liền giơ lên ngón tay cái: “Cậu thật là lợi hại.”
Lúc Bạch Hướng Mặc về đến nhà cũng đã khuya, mọi người trong hẻm nhỏ phần lớn đều đã ngủ.
Trong hẻm không có đèn đường, ánh sao đêm nay lại bị mây đen che khuất, cho nên cả con hẻm đều tối đen như mực.
Bạch Hướng Mặc thở ra một hơi, không phải là hắn sợ, nhưng cả con hẻm tối như vậy, hắn lại có bệnh quáng gà, chỉ sợ hắn đi đến cửa nhà cũng không biết chính mình đã tới rồi.
Trong đầu đang cố nhớ lại khoảng cách từ đầu hẻm đến cửa nhà mình dài khoảng bao nhiêu, để lát nữa còn tính bước chân để đi, đột nhiên lại nhìn thấy có ánh sáng từ phía sau rọi vào trong hẻm.
Quay đầu lại nhìn, mới phát hiện là Tề Minh làm tài xế cho xe đổi hướng, mở ra đèn pha rọi vào trong hẻm.
Bạch Hướng Mặc dùng tay đặt ở trước mắt che đi ánh sáng, không tiếng động mà nhìn về phía xe của Tề Minh cười cười, lại phất phất tay, sau đó mới nương theo ánh sáng của đèn xe đi về nhà.
“Mẹ, là con.” Đến trước cửa phòng, Bạch Hướng Mặc nhẹ nhàng gõ cửa nói.
Rất nhanh cửa phòng liền mở ra, lúc này Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi đều còn chưa ngủ, đang ở dưới ánh đèn dầu hoả tối tăm may quần áo.
Trong phòng cũng được thêm vào một ít đồ dùng sinh hoạt, làm cho căn phòng nhỏ hẹp nhiều thêm một chút hương vị cuộc sống.
“Thạch Đầu, chắc con còn chưa có ăn cơm đúng không? Trong nồi còn có cháo, để mẹ đi hâm nóng lại.”
Lâm Uyển Như vừa nói xong, đang định đem bếp lò đi ra ngoài thiêu cháy.
Căn phòng của bọn họ chỉ có một gian phòng chung, mỗi ngày nấu cơm chỉ có thể để bếp lò ở ngoài cửa nấu.
Bạch Hướng Mặc lập tức đi tới ngăn lại Lâm Uyển Như: “Mẹ, không cần đâu, con ăn rồi.”
“Vậy à, hay là lại ăn thêm một chút đi? Hiện tại thân thể của con vẫn còn chưa khoẻ hẳn, cần phải ăn nhiều cho có sức đề kháng, hôm nay mẹ nấu cháo thịt bằm.”
“Hiện tại bụng của con còn rất no, không thể ăn nổi nữa, nếu cố ăn một lát không tiêu hóa hết sẽ ngủ không được.”
Bạch Hướng Mặc dường như nghĩ đến chuyện gì lại mở miệng nói, “Mẹ, tiểu cô, hai người ăn no chưa? Đừng vì tiết kiệm tiền mà khắt khe với bản thân, nếu lỡ như bị bệnh tiền mua thuốc còn nhiều hơn, đã vậy cả người còn khó chịu.”
“Ăn rồi, chúng ta đều ăn no.”
Sau đó Lâm Uyển Như từ trong góc giường lấy ra một bao đồ vật, vừa mở ra liền xuất rất nhiều đồng Đại dương trắng bóng.
“Khó trách trong phòng tắm lại được trang bị tốt đến vậy.” Bạch Hướng Mặc như bừng tỉnh đại ngộ, “Nói vậy, thu phí cũng sẽ rất dọa người đi?”
“Nếu cậu muốn, có thể giảm giá a.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy, khóe miệng giựt giựt: “Thôi cảm ơn, không cần đâu.”
Tề Minh: “Để phòng ngừa chu đáo thôi, chứ thời buổi này ai biết lúc nào sẽ mất mạng.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy cũng nghĩ đến tình huống của thời đại này, cảm thấy lời này của Tề Minh nói cũng không sai.
Bạch Hướng Mặc: “Chết thì chết thôi, bày ra nhiều chuyện hoa hòe lòe loẹt như vậy để làm gì, còn không bằng để tiền lại cho người còn sống. Nếu tôi chết, tôi sẽ đem di thể đi quyên tặng.”
“Quyên tặng di thể?”
“Đúng vậy, nếu muốn y học phát triển thì người học y phải có hiểu biết đầy đủ tường tận về cơ thể người, cho nên sau khi tôi chết, tôi sẽ đem di thể của mình hiến cho viện y học, để cho bọn họ dùng thân thể của tôi làm nghiên cứu.”
Tề Minh không thể tin được mà nhìn Bạch Hướng Mặc, nhưng khi nghĩ đến bản lĩnh của cậu ta lại cảm thấy quyết định này không hề kỳ quái.
Bạch Hướng Mặc biết, người của thời đại này rất khó có thể lý giải hành động của hắn, cho dù là ở hiện đại cũng vậy, rất khó có thể làm người khác tiếp thu hành động này, cho nên cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn càng để ý một lát nữa nên ăn cái gì.
“Hiện tại cũng không biết có gì để ăn nữa, nếu có thể ăn thịt nướng thì tốt rồi.”
Đây là truyền thống trong phòng Bạch Hướng Mặc, sau khi kết thúc công việc, mọi người sẽ kéo nhau đến quán ăn khuya để ăn đồ nướng BBQ.
Hương vị của đồ nướng BBQ có thể đem mùi lạ trên người che đi hơn phân nửa.
Thịt nướng…
Tề Minh nhớ tới thi thể bị đốt cháy đen hôm qua, tuy rằng không đến mức sợ hãi, nhưng mới qua đi có một ngày, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một ít liên tưởng không tốt. Lại nhìn đến vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Bạch Hướng Mặc, Tề Minh tự đáy lòng cảm thấy rất khâm phục Bạch Hướng Mặc, liền giơ lên ngón tay cái: “Cậu thật là lợi hại.”
Lúc Bạch Hướng Mặc về đến nhà cũng đã khuya, mọi người trong hẻm nhỏ phần lớn đều đã ngủ.
Trong hẻm không có đèn đường, ánh sao đêm nay lại bị mây đen che khuất, cho nên cả con hẻm đều tối đen như mực.
Bạch Hướng Mặc thở ra một hơi, không phải là hắn sợ, nhưng cả con hẻm tối như vậy, hắn lại có bệnh quáng gà, chỉ sợ hắn đi đến cửa nhà cũng không biết chính mình đã tới rồi.
Trong đầu đang cố nhớ lại khoảng cách từ đầu hẻm đến cửa nhà mình dài khoảng bao nhiêu, để lát nữa còn tính bước chân để đi, đột nhiên lại nhìn thấy có ánh sáng từ phía sau rọi vào trong hẻm.
Quay đầu lại nhìn, mới phát hiện là Tề Minh làm tài xế cho xe đổi hướng, mở ra đèn pha rọi vào trong hẻm.
Bạch Hướng Mặc dùng tay đặt ở trước mắt che đi ánh sáng, không tiếng động mà nhìn về phía xe của Tề Minh cười cười, lại phất phất tay, sau đó mới nương theo ánh sáng của đèn xe đi về nhà.
“Mẹ, là con.” Đến trước cửa phòng, Bạch Hướng Mặc nhẹ nhàng gõ cửa nói.
Rất nhanh cửa phòng liền mở ra, lúc này Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi đều còn chưa ngủ, đang ở dưới ánh đèn dầu hoả tối tăm may quần áo.
Trong phòng cũng được thêm vào một ít đồ dùng sinh hoạt, làm cho căn phòng nhỏ hẹp nhiều thêm một chút hương vị cuộc sống.
“Thạch Đầu, chắc con còn chưa có ăn cơm đúng không? Trong nồi còn có cháo, để mẹ đi hâm nóng lại.”
Lâm Uyển Như vừa nói xong, đang định đem bếp lò đi ra ngoài thiêu cháy.
Căn phòng của bọn họ chỉ có một gian phòng chung, mỗi ngày nấu cơm chỉ có thể để bếp lò ở ngoài cửa nấu.
Bạch Hướng Mặc lập tức đi tới ngăn lại Lâm Uyển Như: “Mẹ, không cần đâu, con ăn rồi.”
“Vậy à, hay là lại ăn thêm một chút đi? Hiện tại thân thể của con vẫn còn chưa khoẻ hẳn, cần phải ăn nhiều cho có sức đề kháng, hôm nay mẹ nấu cháo thịt bằm.”
“Hiện tại bụng của con còn rất no, không thể ăn nổi nữa, nếu cố ăn một lát không tiêu hóa hết sẽ ngủ không được.”
Bạch Hướng Mặc dường như nghĩ đến chuyện gì lại mở miệng nói, “Mẹ, tiểu cô, hai người ăn no chưa? Đừng vì tiết kiệm tiền mà khắt khe với bản thân, nếu lỡ như bị bệnh tiền mua thuốc còn nhiều hơn, đã vậy cả người còn khó chịu.”
“Ăn rồi, chúng ta đều ăn no.”
Sau đó Lâm Uyển Như từ trong góc giường lấy ra một bao đồ vật, vừa mở ra liền xuất rất nhiều đồng Đại dương trắng bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.