Chương 20
Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối
01/12/2024
Chiếc xe chở Liêu Hải Bình tiếp tục đi ra ngoài thành phố, sau nửa giờ dừng lại trước một đại viện rộng rãi quyền quý.
Căn viện vẫn theo phong cách cũ, mái nhà cao vút, hành lang được trang trí công phu với những họa tiết dây leo, quấn quýt giao nhau, tựa như không thể tách rời.
Vào thời điểm này, người giàu có thường thích tụ tập ở phố Ngũ Đại, nhiều tứ hợp viện ở ngoại ô ngày càng bị bỏ hoang. Nhưng Liêu Hải Bình không hề di chuyển, từ khi chuyển đến Thiên Tân Vệ, hắn vẫn sống ở đây.
Ngôi nhà này yên tĩnh, cách Hải Hà không xa. Không chỉ ban đêm yên tĩnh, sáng dậy còn có thể nghe tiếng chim hót. Những chú chim sẻ vàng trắng ríu rít trên ngọn cây bên bờ sông, vui vẻ lại nhộn nhịp.
Liêu Hải Bình thích nghe tiếng chim hót, điều này khiến hắn nhớ đến kinh sư.
Người Bát Kỳ thích nuôi chim sáo, hồi nhỏ ở nhà tổ không thiếu những thứ này. Trong lồng gỗ cẩm lai có một con chim mỏ đỏ, thấy hắn liền kêu lên: “Tiểu Nhị gia cát tường, năm sau sẽ đỗ cao!”
Sau này cung đình thay đổi, ông bà cụ không yên ổn, hoảng hốt chạy ra ngoài. Những thứ quý giá cũng không mang theo đủ, huống chi là một con chim. Kinh sư đổi tên thành Thuận Thiên Phủ, cuối cùng thành Bắc Bình. Người trong Tử Cấm Thành đã không còn, sau này còn chuyện gì có thể tin cậy được nữa.
Theo lời Liêu Ngũ không ra gì nói: “Anh hai, chuyện đã qua chớ nhắc lại nữa.”
Liêu Hải Bình vén trường sam, xuống xe, bước vào trong nhà chính. Lão Tôn cầm ô giấy dầu đi theo sau: “Nhị gia, mặt đất trơn, ngài chậm một chút.”
Trong viện đã đến giờ thắp đèn, nến sáng lên, chiếu sáng khắp mọi nơi.
Nhị gia có quy tắc riêng, bữa tối ăn thanh đạm. Một bát cháo, một đĩa bánh ngô, ba kiểu món hộp*. Sau bữa ăn tắm rửa thay đồ, vào thư phòng đọc sách, đến giờ Hợi thì đi ngủ, ngày nào cũng như vậy. Những năm gần đây mặc dù hắn làm ngành công nghiệp, nhưng một số thói quen đã ăn sâu vào xương tủy, không thể thay đổi.
*món hộp: kiểu như bánh xếp.
Sau bữa ăn, lão Tôn hầu hạ Liêu Hải Bình súc miệng bằng trà, rồi tắt đèn. Trước khi rời thư phòng lại hỏi: “Nhị gia, bên kia có cần tiếp tục đi theo cô Khương không?”
Liêu Hải Bình dùng ngón tay ấn vào chồng sổ dày, lật đến một trang: “Không cần.”
Quy tắc là quy tắc, nếu đã đồng ý với Khương Tố Oánh, tự nhiên sẽ giữ lời.
“Vâng.” Lão Tôn khom người rời đi.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, càng làm cho tiếng mưa bên ngoài đặc biệt rõ ràng hơn. Đến đêm mưa nhỏ đi một chút, rơi tí tách, dường như đã đi vào hướng êm dịu, tĩnh lặng thấm ướt hết mọi vật.
Sự bình yên là điều quý giá nhất, vì thường không kéo dài lâu.
Một lúc lâu sau, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Cửa thư phòng bị gõ vang, có người vội vã bước vào.
“Nhị gia, bà mợ bảy lại tới nữa, không thể ngăn cản, còn tát tôi một cái.” Cô hầu tên Xuân Hồng vặn chặt đuôi tóc đen tới tố cáo, trên mặt còn in một dấu đỏ lớn.
Không cần cô ấy nói, Liêu Hải Bình cũng nghe thấy tiếng khóc của bà mợ bảy.
“Bắt nạt mẹ góa con côi— không có thiên lý mà—”
Mẹ của Liêu Ngũ từ khi con trai bị gãy chân, cứ ba bữa nửa tháng lại đến chỗ của Liêu Hải Bình khóc lóc om sòm. Bà ta thích cờ bạc, lúc nào cũng thua lỗ, nhất định phải kiếm chút lợi từ chuyện này.
“Nhị gia, ngài phải đứng ra làm chủ cho tôi!”
Không biết là Xuân Hồng hay bà mợ bảy kêu, tiếng khóc hòa thành một mảnh, rối rắm.
Liêu Hải Bình phải làm chủ, nếu không nhà sẽ sụp đổ mất.
Tiếng ồn ào ở ngoài càng lúc càng lớn, từng đợt nối tiếp nhau.
Liêu Hải Bình không nâng ánh mắt: “Truyền lời cho bà mợ bảy, nếu bà ta nhanh chóng rời đi, tháng sau tiền tháng sẽ được cấp như thường lệ. Nếu khóc thêm một tiếng, sẽ trừ của bà ta một lượng bạc.”
Hắn dừng lại một chút, rồi lại ra lệnh cho Xuân Hồng: “Cô đi phòng kế toán lấy mười đồng đại dương, mua ít cao dán về, cứ nói là tôi cho.”
Căn viện vẫn theo phong cách cũ, mái nhà cao vút, hành lang được trang trí công phu với những họa tiết dây leo, quấn quýt giao nhau, tựa như không thể tách rời.
Vào thời điểm này, người giàu có thường thích tụ tập ở phố Ngũ Đại, nhiều tứ hợp viện ở ngoại ô ngày càng bị bỏ hoang. Nhưng Liêu Hải Bình không hề di chuyển, từ khi chuyển đến Thiên Tân Vệ, hắn vẫn sống ở đây.
Ngôi nhà này yên tĩnh, cách Hải Hà không xa. Không chỉ ban đêm yên tĩnh, sáng dậy còn có thể nghe tiếng chim hót. Những chú chim sẻ vàng trắng ríu rít trên ngọn cây bên bờ sông, vui vẻ lại nhộn nhịp.
Liêu Hải Bình thích nghe tiếng chim hót, điều này khiến hắn nhớ đến kinh sư.
Người Bát Kỳ thích nuôi chim sáo, hồi nhỏ ở nhà tổ không thiếu những thứ này. Trong lồng gỗ cẩm lai có một con chim mỏ đỏ, thấy hắn liền kêu lên: “Tiểu Nhị gia cát tường, năm sau sẽ đỗ cao!”
Sau này cung đình thay đổi, ông bà cụ không yên ổn, hoảng hốt chạy ra ngoài. Những thứ quý giá cũng không mang theo đủ, huống chi là một con chim. Kinh sư đổi tên thành Thuận Thiên Phủ, cuối cùng thành Bắc Bình. Người trong Tử Cấm Thành đã không còn, sau này còn chuyện gì có thể tin cậy được nữa.
Theo lời Liêu Ngũ không ra gì nói: “Anh hai, chuyện đã qua chớ nhắc lại nữa.”
Liêu Hải Bình vén trường sam, xuống xe, bước vào trong nhà chính. Lão Tôn cầm ô giấy dầu đi theo sau: “Nhị gia, mặt đất trơn, ngài chậm một chút.”
Trong viện đã đến giờ thắp đèn, nến sáng lên, chiếu sáng khắp mọi nơi.
Nhị gia có quy tắc riêng, bữa tối ăn thanh đạm. Một bát cháo, một đĩa bánh ngô, ba kiểu món hộp*. Sau bữa ăn tắm rửa thay đồ, vào thư phòng đọc sách, đến giờ Hợi thì đi ngủ, ngày nào cũng như vậy. Những năm gần đây mặc dù hắn làm ngành công nghiệp, nhưng một số thói quen đã ăn sâu vào xương tủy, không thể thay đổi.
*món hộp: kiểu như bánh xếp.
Sau bữa ăn, lão Tôn hầu hạ Liêu Hải Bình súc miệng bằng trà, rồi tắt đèn. Trước khi rời thư phòng lại hỏi: “Nhị gia, bên kia có cần tiếp tục đi theo cô Khương không?”
Liêu Hải Bình dùng ngón tay ấn vào chồng sổ dày, lật đến một trang: “Không cần.”
Quy tắc là quy tắc, nếu đã đồng ý với Khương Tố Oánh, tự nhiên sẽ giữ lời.
“Vâng.” Lão Tôn khom người rời đi.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, càng làm cho tiếng mưa bên ngoài đặc biệt rõ ràng hơn. Đến đêm mưa nhỏ đi một chút, rơi tí tách, dường như đã đi vào hướng êm dịu, tĩnh lặng thấm ướt hết mọi vật.
Sự bình yên là điều quý giá nhất, vì thường không kéo dài lâu.
Một lúc lâu sau, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Cửa thư phòng bị gõ vang, có người vội vã bước vào.
“Nhị gia, bà mợ bảy lại tới nữa, không thể ngăn cản, còn tát tôi một cái.” Cô hầu tên Xuân Hồng vặn chặt đuôi tóc đen tới tố cáo, trên mặt còn in một dấu đỏ lớn.
Không cần cô ấy nói, Liêu Hải Bình cũng nghe thấy tiếng khóc của bà mợ bảy.
“Bắt nạt mẹ góa con côi— không có thiên lý mà—”
Mẹ của Liêu Ngũ từ khi con trai bị gãy chân, cứ ba bữa nửa tháng lại đến chỗ của Liêu Hải Bình khóc lóc om sòm. Bà ta thích cờ bạc, lúc nào cũng thua lỗ, nhất định phải kiếm chút lợi từ chuyện này.
“Nhị gia, ngài phải đứng ra làm chủ cho tôi!”
Không biết là Xuân Hồng hay bà mợ bảy kêu, tiếng khóc hòa thành một mảnh, rối rắm.
Liêu Hải Bình phải làm chủ, nếu không nhà sẽ sụp đổ mất.
Tiếng ồn ào ở ngoài càng lúc càng lớn, từng đợt nối tiếp nhau.
Liêu Hải Bình không nâng ánh mắt: “Truyền lời cho bà mợ bảy, nếu bà ta nhanh chóng rời đi, tháng sau tiền tháng sẽ được cấp như thường lệ. Nếu khóc thêm một tiếng, sẽ trừ của bà ta một lượng bạc.”
Hắn dừng lại một chút, rồi lại ra lệnh cho Xuân Hồng: “Cô đi phòng kế toán lấy mười đồng đại dương, mua ít cao dán về, cứ nói là tôi cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.