[Dân Quốc] Phong Cốt

Chương 8

Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối

01/12/2024

Một lúc sau, từ trong phòng ôm ra một chiếc hộp trang sức. Chị hai lục lọi giữa đống hạt ngọc, từ sâu bên trong lấy ra một mảnh giấy gấp nhỏ, đưa cho Khương Tố Oánh: “Hiện giờ chị không thể ra ngoài, em nhất định phải nói với anh ấy, đừng viết thư cho chị nữa. Lỡ đâu bị phát hiện…”

“Phát hiện cái gì?” Đằng sau bỗng vang lên một âm thanh không có ý tốt.

Hai chị em nhà họ Khương quay lại, khi nhìn thấy người đến, sững sờ ngây ra tại chỗ.

— Thật sự là Liêu Ngũ đã về.

Tên súc sinh này rõ ràng đã đi xem đua ngựa, không biết sao lại trở về nhanh như vậy, khiến người ta không kịp trở tay.

Chị hai ôm hộp trang sức, lập tức run rẩy không nói nên lời.

Khương Tố Oánh đầu óc nhanh nhạy, dùng mũ rơm che đi bộ đồ, giấu mảnh giấy vào lớp áo lót. Sau đó cô tiến lên một bước, chắn trước mặt chị hai.

“Trước đây chị hai tốt bụng cho tôi mượn tiền son phấn, nói sợ bị Liêu Ngũ gia phát hiện. Theo tôi thấy, chỉ có năm mươi đồng bạc, chắc chắn Ngũ gia sẽ không để vào mắt, đúng không?”

Liêu Ngũ nheo mắt lại: “Đó là đương nhiên, trong thành phố ai không biết Liêu Ngũ tôi thiếu gì chứ không thiếu tiền. Đừng nói năm mươi đồng, một ngàn đồng tôi cũng có.”

Câu đầu tiên là tự khoe khoang, câu sau nghe có chút sâu xa. Hắn ta dừng lại một chút, rồi hỏi: “Nhưng cô là ai? Nhìn có vẻ lạ mắt. Có phải là em gái của Tố Trân không?”

Ánh mắt thèm thuồng quay quanh Khương Tố Oánh, như muốn lột bỏ một lớp áo.

Chị hai thấy tình hình này, sợ hãi đẩy em gái ra ngoài: “Tố Oánh, không phải cha đã bảo em về sớm sao, mau đi đi.”



“Vội gì chứ, khó khăn lắm mới gặp một lần, không thể trò chuyện được sao?” Liêu Ngũ giơ tay lên sờ cằm, ánh mắt có ý đồ xấu đánh giá Khương Tố Oánh, “Không ngờ nhà họ Khương còn giấu một cô em gái xinh đẹp như vậy, tôi thật sự là lần đầu được thấy đấy.”

Cánh cửa chỉ gần ngay gang tấc, nhưng lúc này Liêu Ngũ đang đứng ở hành lang, chắn hết mọi lối thoát.

Giờ phải làm sao đây?

Khương Tố Oánh vừa nghĩ kế sách, vừa nắm chặt cái mũ. Mép rơm không đều, đ.â.m vào đầu ngón tay có chút đau.

Đúng lúc này, cánh cửa lại mở ra.

***

Liêu Hải Bình bước vào biệt thự của Lão Ngũ, không ngờ lại gặp phải một màn kịch hay như vậy.

Trong phòng khách có ba người đứng đối diện, đứng đầu là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, bên cạnh là một người phụ nữ đang run rẩy mặt đầy nước mắt, cùng với một cô gái trẻ đứng chắn ở phía trước.

Xung quanh đầy người hầu, không ai dám lên tiếng, giống như những con rối trên sân khấu.

“Có chuyện gì vậy?” Liêu Hải Bình thản nhiên mở miệng.

Hắn vốn đang đợi Liêu Ngũ về để lấy sổ chi phiếu — hôm qua hắn đi kiểm tra sổ sách ở nhà máy, phát hiện Liêu Ngũ nợ tám ngàn đồng đại dương, nói là do chuyện cưới xin mà thiếu hụt.

Liêu Hải Bình không tin vào chuyện này, hôm nay cố ý đi ngang qua đường Canh Sinh, bắt gặp Liêu Ngũ vừa định đi xem đua ngựa, nói gì cũng phải ép hắn ta đưa ra một ít tiền.



Kết quả Liêu Ngũ nói sẽ quay lại ngay, nhưng vừa vào cửa biệt thự thì không thấy đâu nữa. Hóa ra không đi lấy chi phiếu, mà lại ở trong nhà diễn vở kịch “kim ốc tàng kiều”.

Liêu Ngũ nghe thấy giọng điệu của Nhị gia, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn.

Xong rồi, sắp có chuyện không hay rồi.

Vừa rồi hắn ta thấy cô gái đã nổi lên hứng thú, chỉ muốn ăn miếng thịt béo, hoàn toàn quên mất anh trai đang đợi bên ngoài.

“Anh hai, không có gì đâu. Chỉ là cô em vợ đến thăm, bọn em trò chuyện một chút thôi mà.” Nói thì nhẹ nhàng, chuyện cưỡng đoạt phụ nữ giờ lại biến thành họp mặt gia đình.

Khương Tố Oánh không thể kiềm chế được sự phẫn nộ, vượt qua vai Liêu Ngũ, nhìn về phía người đàn ông xa lạ vừa bước vào.

Người này vóc dáng cao ráo, đẹp trai cực kỳ, vừa nhìn qua là không thể quên được. Đáng tiếc đều là rắn chuột một ổ, kẻ vô liêm sỉ thì người anh tự nhiên cũng là vô liêm sỉ, thật uổng phí vẻ ngoài của hắn.

Khi Khương Tố Oánh đang đánh giá Liêu Hải Bình, thì Liêu Hải Bình cũng tự nhiên chú ý đến cô.

Cô gái này thật đẹp.

Không phải là vẻ đẹp mảnh mai không chịu được gió thổi mưa rơi, mà là kiểu khỏe khoắn tự tin nhất. Cánh tay và chiếc cổ được phô bày một cách không chút che giấu dưới ánh sáng mặt trời, trắng thật là trắng, làn da hồng hào, khỏe mạnh đến mức khiến người khác phải ghen tị.

Cô đứng thẳng người, chặt chẽ bảo vệ người thân phía sau. Ánh mắt giận dữ là thật, thù hận cũng là thật. Sự sống động tỏa ra từ bên trong, không hiểu sao nhìn có chút quen mắt.

Có lẽ đã từng gặp ở đâu đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Dân Quốc] Phong Cốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook