Chương 150: Ngoại truyện 8
Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối
01/12/2024
Năng lượng dùng cho cơ thể ít đi, năng lượng phân cho suy nghĩ trở nên phong phú hơn. Công việc bận rộn, cũng đầy đủ. Ngày qua ngày đều thú vị.
Tuy nhiên, sắp xếp hôm nay lại khác với hôm qua.
Khương Tố Oánh đối chiếu xong hai tin tức, chuẩn bị đi bộ đến làng bên. Bởi vì Trương Mẫn Linh đang làm việc ở đó, bọn họ đã lâu không gặp.
Mới vào hè, thời tiết chưa quá nóng.
Lá cây rung rinh theo gió, trên bò ruộng tỏa ra hương thơm của cây trồng. Có vẻ như mùa thu sẽ đầy ắp trái chín, là một năm bội thu.
Khương Tố Oánh đi dọc theo con đường nhỏ, giày dẫm vào bùn, trong lòng có chút vui vẻ nổi loạn. Niềm vui này càng lớn hơn khi gặp Trương Mẫn Linh, vài người bạn tụ tập ăn một bữa mì, trò chuyện.
Cuộc sống trong quá khứ như một giấc mơ, khi nói về những thập lý dương trường* và chiếc tàu Diamond Princess khi về nước, lại có chút vật đổi sao dời.
*thập lý dương trường: ý chỉ Thượng Hải.
Không biết từ lúc nào đã trở thành hoàng hôn, Khương Tố Oánh liền đi trở về. Nhìn thấy sắp đến sân nhà, cô lại dừng lại.
Bởi vì trước khi đi, cánh cửa rõ ràng đã khóa chặt, giờ lại mở ra một khe nhỏ. Ánh nến mờ ảo từ trong phòng chiếu ra, mang theo chút hơi ấm của nhân gian.
Không thể nào là bị trộm ————— không có lý do nào lại ăn trộm một cách thoải mái như vậy.
Khương Tố Oánh nhìn quanh, lặng lẽ nhặt lấy cái cuốc mà hàng xóm để lại trong sân, cẩn thận tiến lại gần.
Nhưng chưa kịp đến gần, dường như có một sự linh cảm ————
Cánh cửa mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc đứng trong ánh sáng, nhìn cô, dáng người thẳng tắp.
Cạch.
Cái cuốc trong tay Khương Tố Oánh rơi xuống đất.
“Hải Bình?” Cô rất ngạc nhiên, dụi dụi mắt, gần như nghĩ mình nhìn nhầm.
Cô không nhìn nhầm.
Quả thật là Liêu Hải Bình từ xa xôi chạy đến, không chỉ đứng trước mặt, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Đã lâu không gặp.” Hắn nói.
“Trời ạ, sao anh đến mà không nói một tiếng!” Khương Tố Oánh vui mừng nhưng đột nhiên có chút lúng túng, “Ăn chưa? Đói không?”
“Còn chưa ăn.” Liêu Hải Bình thật thà trả lời.
Cả đoạn đường đi nhanh, thường thì ba bữa ăn cũng chỉ thành hai bữa. Hôm nay hắn dậy sớm uống một bát cháo ngô, đến giờ vẫn chưa ăn gì.
“Nhà có bánh bao, em hâm nóng cho anh, anh đợi chút.” Khương Tố Oánh không kịp nói nhiều, vội vàng chạy đến bếp nhóm lửa.
Liêu Hải Bình đi theo, thấy cô vụng về thổi vào lò, liền nói: “Để anh làm.”
Hắn đã vào nam ra bắc nhiều năm, tuy không làm nhiều việc nặng, nhưng kỹ năng sống lại phong phú hơn Khương Tố Oánh. Có hắn hỗ trợ, một lát sau nước sôi lên, có thể đặt xửng lên.
Khương Tố Oánh được rảnh tay, miệng bắt đầu không ngừng. Câu hỏi liên tiếp được ném ra, líu ríu: “Anh đến đây bằng cách nào? Lão Tôn không đi cùng anh sao? Anh dự định ở đây bao lâu, việc kinh doanh thì sao? Ai nha, sao anh không gửi một bức điện tín, đến đây mà không nói một lời nào, để em không chuẩn bị gì cả, ngay cả cơm cũng không hâm nóng!”
Mỗi câu rơi vào tai Liêu Hải Bình, nhưng hắn không cảm thấy ồn ào, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Bởi vì không đợi được hồng nhạn trở về, cuối cùng vẫn phải có người lựa chọn. Tiền bạc hay đất đai đều không quan trọng bằng Khương Tố Oánh. Nếu cô muốn lăn xả, thì anh sẽ cùng cô lăn xả.
Còn về sự vất vả và nguy hiểm, đó không phải là điều đáng để suy nghĩ.
Dù sao thì cuộc sống cũng sẽ ngày càng tốt hơn, Liêu Hải Bình vẫn có chút tự tin rằng chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ.
Bánh hấp trong xửng rất thô ráp, tỏa ra một mùi đậu nành, ngửi vào khiến người ta mất hết cảm giác thèm ăn.
Nhưng Nhị gia không quá để tâm———mạng sống còn không quan tâm, ai sẽ để ý đến một miếng ăn chứ.
Lúc này, hắn cuốn trường sam lên, ngồi bên bếp lò, bên cạnh Khương Tố Oánh, chỉ cảm thấy trong lòng yên ổn cực kỳ.
Ngọn lửa nhảy múa kêu lách tách, mang lại chút ấm áp. Mọi thứ trong nhà đều ổn định, an bình, sáng sủa, như thể cuộc sống lang thang dài đằng đẵng trước đây, cuối cùng cũng có thể kết thúc ở đây.
Mà hắn đã trở về nhà, không cần phải đi nữa.
Tuy nhiên, sắp xếp hôm nay lại khác với hôm qua.
Khương Tố Oánh đối chiếu xong hai tin tức, chuẩn bị đi bộ đến làng bên. Bởi vì Trương Mẫn Linh đang làm việc ở đó, bọn họ đã lâu không gặp.
Mới vào hè, thời tiết chưa quá nóng.
Lá cây rung rinh theo gió, trên bò ruộng tỏa ra hương thơm của cây trồng. Có vẻ như mùa thu sẽ đầy ắp trái chín, là một năm bội thu.
Khương Tố Oánh đi dọc theo con đường nhỏ, giày dẫm vào bùn, trong lòng có chút vui vẻ nổi loạn. Niềm vui này càng lớn hơn khi gặp Trương Mẫn Linh, vài người bạn tụ tập ăn một bữa mì, trò chuyện.
Cuộc sống trong quá khứ như một giấc mơ, khi nói về những thập lý dương trường* và chiếc tàu Diamond Princess khi về nước, lại có chút vật đổi sao dời.
*thập lý dương trường: ý chỉ Thượng Hải.
Không biết từ lúc nào đã trở thành hoàng hôn, Khương Tố Oánh liền đi trở về. Nhìn thấy sắp đến sân nhà, cô lại dừng lại.
Bởi vì trước khi đi, cánh cửa rõ ràng đã khóa chặt, giờ lại mở ra một khe nhỏ. Ánh nến mờ ảo từ trong phòng chiếu ra, mang theo chút hơi ấm của nhân gian.
Không thể nào là bị trộm ————— không có lý do nào lại ăn trộm một cách thoải mái như vậy.
Khương Tố Oánh nhìn quanh, lặng lẽ nhặt lấy cái cuốc mà hàng xóm để lại trong sân, cẩn thận tiến lại gần.
Nhưng chưa kịp đến gần, dường như có một sự linh cảm ————
Cánh cửa mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc đứng trong ánh sáng, nhìn cô, dáng người thẳng tắp.
Cạch.
Cái cuốc trong tay Khương Tố Oánh rơi xuống đất.
“Hải Bình?” Cô rất ngạc nhiên, dụi dụi mắt, gần như nghĩ mình nhìn nhầm.
Cô không nhìn nhầm.
Quả thật là Liêu Hải Bình từ xa xôi chạy đến, không chỉ đứng trước mặt, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Đã lâu không gặp.” Hắn nói.
“Trời ạ, sao anh đến mà không nói một tiếng!” Khương Tố Oánh vui mừng nhưng đột nhiên có chút lúng túng, “Ăn chưa? Đói không?”
“Còn chưa ăn.” Liêu Hải Bình thật thà trả lời.
Cả đoạn đường đi nhanh, thường thì ba bữa ăn cũng chỉ thành hai bữa. Hôm nay hắn dậy sớm uống một bát cháo ngô, đến giờ vẫn chưa ăn gì.
“Nhà có bánh bao, em hâm nóng cho anh, anh đợi chút.” Khương Tố Oánh không kịp nói nhiều, vội vàng chạy đến bếp nhóm lửa.
Liêu Hải Bình đi theo, thấy cô vụng về thổi vào lò, liền nói: “Để anh làm.”
Hắn đã vào nam ra bắc nhiều năm, tuy không làm nhiều việc nặng, nhưng kỹ năng sống lại phong phú hơn Khương Tố Oánh. Có hắn hỗ trợ, một lát sau nước sôi lên, có thể đặt xửng lên.
Khương Tố Oánh được rảnh tay, miệng bắt đầu không ngừng. Câu hỏi liên tiếp được ném ra, líu ríu: “Anh đến đây bằng cách nào? Lão Tôn không đi cùng anh sao? Anh dự định ở đây bao lâu, việc kinh doanh thì sao? Ai nha, sao anh không gửi một bức điện tín, đến đây mà không nói một lời nào, để em không chuẩn bị gì cả, ngay cả cơm cũng không hâm nóng!”
Mỗi câu rơi vào tai Liêu Hải Bình, nhưng hắn không cảm thấy ồn ào, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Bởi vì không đợi được hồng nhạn trở về, cuối cùng vẫn phải có người lựa chọn. Tiền bạc hay đất đai đều không quan trọng bằng Khương Tố Oánh. Nếu cô muốn lăn xả, thì anh sẽ cùng cô lăn xả.
Còn về sự vất vả và nguy hiểm, đó không phải là điều đáng để suy nghĩ.
Dù sao thì cuộc sống cũng sẽ ngày càng tốt hơn, Liêu Hải Bình vẫn có chút tự tin rằng chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ.
Bánh hấp trong xửng rất thô ráp, tỏa ra một mùi đậu nành, ngửi vào khiến người ta mất hết cảm giác thèm ăn.
Nhưng Nhị gia không quá để tâm———mạng sống còn không quan tâm, ai sẽ để ý đến một miếng ăn chứ.
Lúc này, hắn cuốn trường sam lên, ngồi bên bếp lò, bên cạnh Khương Tố Oánh, chỉ cảm thấy trong lòng yên ổn cực kỳ.
Ngọn lửa nhảy múa kêu lách tách, mang lại chút ấm áp. Mọi thứ trong nhà đều ổn định, an bình, sáng sủa, như thể cuộc sống lang thang dài đằng đẵng trước đây, cuối cùng cũng có thể kết thúc ở đây.
Mà hắn đã trở về nhà, không cần phải đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.