[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
Chương 48: Tôi Không Ham Đồ, Tôi Chỉ Tham Con Người Em (1)
Mộc Dịch
20/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy Cố Vãn lộ vẻ nghi ngờ, Hoắc Tây Châu chủ động đứng ra giải thích: “Tôi không biết đồ của em sẽ bị rách, nhưng hôm nay, tiệc thọ của cha tôi sẽ tổ chức đến tận nửa đêm. Đợi sau khi mặt trời lặn, chính là tiệc tối theo kiểu Tây. Bộ này của em chỉ thích hợp mặc vào ban ngày. Hơn nữa, náo loạn một trận như vậy, váy cũng bẩn rồi. Cho nên tôi tự ý nhờ cửa hàng đồ tây trong thành đưa quần áo đến đây. Không ngờ, lại có thể giúp em giải vây lần nữa. Ha… trông có vẻ em thích màu xanh, tôi bèn nhờ họ mang quần áo màu xanh đến. Em chọn đi, thích cái nào thì giữ lại. Nếu không thích hết thì nhờ họ đổi sang bộ khác.”
Cố Vãn có hơi ngạc nhiên, quần áo nhiều thế này lại bảo cô chọn đại sao? Nhưng đống đồ này trông có vẻ rất xa xỉ, có khi nào đắt tiền lắm không? Vì một bộ đồ mà tốn quá nhiều tiền thì cũng không tốt cho lắm.
“Còn không mau giới thiệu sơ lược mấy bộ đồ của các người cho Vãn Vãn của tôi nghe?” Hoắc Tây Châu nói xong.
Bốn chữ ‘Vãn Vãn của tôi’ khiến người đang ôm đống quần áo này dừng như phát hiện ra thần tài mới, từng người một chen lấn giới thiệu đồ của mình.
“Mợ Tư, chọn đồ của phường Cẩm Tú chúng tôi đi. Phường Cẩm Tú chúng tôi là thương hiệu lâu đời ở Giang Thành. Đồ tây lần này cũng là kết hợp giữa Trung Tây với nhau, cũng nhất quán với gu của chiếc váy cô đang mặc. Hơn nữa, chất lượng của phường Cẩm Tú chúng tôi tuyệt đối đứng đầu ngành.”
“Nói nhảm, nếu nói đến sườn xám, phường Cẩm Tú của mấy người có thể nói là đứng đầu nhưng còn về đồ tây thì chưa chắc. Đồ tây thì cần phải vượt Đại Dương chuyển về đây. Mợ Tư, tiếng Trung của từ Mermaid chỗ chúng tôi là nàng tiên cá, quần áo chỗ chúng tôi đều trực tiếp do nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế ra, đi tàu nhiều ngày, chẳng màng xa xôi vận chuyển đến Giang Thành, là đồ tây hàng thật giá thật, đồ tốt, mặc quần áo của chúng tôi thì giống như nàng tiên cá vậy, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm!”
“Mermaid của mấy người đều là đồ mặc hàng ngày, Violet Love của chúng tôi mới thật sự chuyên về trang phục dạ hội. Chúng tôi trực tiếp mời những nhà thiết kế xuất sắc đến Giang Thành, chỉ cần mợ Tư thích kiểu của tiệm chúng tôi, có chỗ nào không hài lòng thì nhà thiết kế có thể tới tận nơi để chỉnh sửa…”
“… Ai không biết Violet Love của mấy người chủ yếu làm váy dạ hội tối màu, kiểu dáng đa phần là thiết kế cho quý bà, mợ Tư trẻ tuổi xinh đẹp, mặc những kiểu phức tạp như vậy làm gì? Mợ Tư, cô hãy xem Charm của chúng tôi, kiểu đồ của tiệm chúng tôi nhiều, màu sắc trang nhã không phô trương, mặc hàng ngày hay trang phục dạ hội đều có. Lần này mang mười mấy bộ sang đây, mang vào Hoắc phủ cũng được cha bộ. Nếu cô không thích cha bộ này, bảy bộ còn lại lập tức có thể mang vào ngay…”
“Quần áo của tiệm chúng tôi đẹp, chất liệu tốt…”
“Quần áo của tiệm chúng tôi đẹp, mẫu mã mới.”
“… Của tiệm chúng tôi là hàng đẹp giá rẻ.”
“… Hàng đẹp giá rẻ thì có ưu điểm gì chứ, mợ Tư nhà họ Hoắc còn thiếu tiền mua đồ hay sao? Quần áo của tiệm chúng tôi đều nhập từ nước ngoài về, đều là phiên bản giới hạn ở nước ngoài…”
Trong nhất thời, tất cả quần áo đều đưa tới trước mặt của Cố Vãn, căn phòng trở nên ồn ào hẳn ra.
“Dừng!” Cố Vãn bất lực lên tiếng: “Mọi người yên lặng đã!”
Thấy Cố Vãn lộ vẻ nghi ngờ, Hoắc Tây Châu chủ động đứng ra giải thích: “Tôi không biết đồ của em sẽ bị rách, nhưng hôm nay, tiệc thọ của cha tôi sẽ tổ chức đến tận nửa đêm. Đợi sau khi mặt trời lặn, chính là tiệc tối theo kiểu Tây. Bộ này của em chỉ thích hợp mặc vào ban ngày. Hơn nữa, náo loạn một trận như vậy, váy cũng bẩn rồi. Cho nên tôi tự ý nhờ cửa hàng đồ tây trong thành đưa quần áo đến đây. Không ngờ, lại có thể giúp em giải vây lần nữa. Ha… trông có vẻ em thích màu xanh, tôi bèn nhờ họ mang quần áo màu xanh đến. Em chọn đi, thích cái nào thì giữ lại. Nếu không thích hết thì nhờ họ đổi sang bộ khác.”
Cố Vãn có hơi ngạc nhiên, quần áo nhiều thế này lại bảo cô chọn đại sao? Nhưng đống đồ này trông có vẻ rất xa xỉ, có khi nào đắt tiền lắm không? Vì một bộ đồ mà tốn quá nhiều tiền thì cũng không tốt cho lắm.
“Còn không mau giới thiệu sơ lược mấy bộ đồ của các người cho Vãn Vãn của tôi nghe?” Hoắc Tây Châu nói xong.
Bốn chữ ‘Vãn Vãn của tôi’ khiến người đang ôm đống quần áo này dừng như phát hiện ra thần tài mới, từng người một chen lấn giới thiệu đồ của mình.
“Mợ Tư, chọn đồ của phường Cẩm Tú chúng tôi đi. Phường Cẩm Tú chúng tôi là thương hiệu lâu đời ở Giang Thành. Đồ tây lần này cũng là kết hợp giữa Trung Tây với nhau, cũng nhất quán với gu của chiếc váy cô đang mặc. Hơn nữa, chất lượng của phường Cẩm Tú chúng tôi tuyệt đối đứng đầu ngành.”
“Nói nhảm, nếu nói đến sườn xám, phường Cẩm Tú của mấy người có thể nói là đứng đầu nhưng còn về đồ tây thì chưa chắc. Đồ tây thì cần phải vượt Đại Dương chuyển về đây. Mợ Tư, tiếng Trung của từ Mermaid chỗ chúng tôi là nàng tiên cá, quần áo chỗ chúng tôi đều trực tiếp do nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế ra, đi tàu nhiều ngày, chẳng màng xa xôi vận chuyển đến Giang Thành, là đồ tây hàng thật giá thật, đồ tốt, mặc quần áo của chúng tôi thì giống như nàng tiên cá vậy, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm!”
“Mermaid của mấy người đều là đồ mặc hàng ngày, Violet Love của chúng tôi mới thật sự chuyên về trang phục dạ hội. Chúng tôi trực tiếp mời những nhà thiết kế xuất sắc đến Giang Thành, chỉ cần mợ Tư thích kiểu của tiệm chúng tôi, có chỗ nào không hài lòng thì nhà thiết kế có thể tới tận nơi để chỉnh sửa…”
“… Ai không biết Violet Love của mấy người chủ yếu làm váy dạ hội tối màu, kiểu dáng đa phần là thiết kế cho quý bà, mợ Tư trẻ tuổi xinh đẹp, mặc những kiểu phức tạp như vậy làm gì? Mợ Tư, cô hãy xem Charm của chúng tôi, kiểu đồ của tiệm chúng tôi nhiều, màu sắc trang nhã không phô trương, mặc hàng ngày hay trang phục dạ hội đều có. Lần này mang mười mấy bộ sang đây, mang vào Hoắc phủ cũng được cha bộ. Nếu cô không thích cha bộ này, bảy bộ còn lại lập tức có thể mang vào ngay…”
“Quần áo của tiệm chúng tôi đẹp, chất liệu tốt…”
“Quần áo của tiệm chúng tôi đẹp, mẫu mã mới.”
“… Của tiệm chúng tôi là hàng đẹp giá rẻ.”
“… Hàng đẹp giá rẻ thì có ưu điểm gì chứ, mợ Tư nhà họ Hoắc còn thiếu tiền mua đồ hay sao? Quần áo của tiệm chúng tôi đều nhập từ nước ngoài về, đều là phiên bản giới hạn ở nước ngoài…”
Trong nhất thời, tất cả quần áo đều đưa tới trước mặt của Cố Vãn, căn phòng trở nên ồn ào hẳn ra.
“Dừng!” Cố Vãn bất lực lên tiếng: “Mọi người yên lặng đã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.