Chương 38:
Ngải Mã
27/06/2024
Lúc cô cho rằng hắn cũng không tệ lắm, hắn liền bắt đầu không biết xấu hổ, lúc cô cho rằng hắn sẽ tiếp tục sự không biết xấu hổ ấy đến mức vô liêm sỉ, thì hắn lại khôi phục phong độ ban đầu.
Tôn Thế Lâm khoác áo khoác lên vai Giai Hi, từng bước một đi về phía cổng công viên.
Giai Hi dừng bước trước cửa sắt dưới tầng chung cư: “Hôm nay muộn quá rồi, hôm khác đến nhé.”
Ánh đèn trong tòa nhà sáng ngời, dưới ánh đèn sáng Tôn Sĩ Lâm cũng thanh tỉnh trở lại, nụ cười cũng dần dần biến mất, trong lòng có chút khó chịu, hắn phất phất tay, cố gắng giữ lại chút thể diện: “Đi thôi, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, tôi….”
Hắn vốn định nói ngày mai sẽ đi tìm cô, nhưng lại cắn chặt hàm răng đem lời nói nuốt trở về, quay người rời đi.
Tôn Thế Lâm trở lại khách sạn Đại Tân, người chỉ huy thứ hai Hồ Bưu đang chơi bài cùng với thuộc hạ nhìn thấy bộ dáng của hắn bây giờ vô cùng ngạc nhiên: “Nhị gia, áo khoác của anh đâu?”
Không chỉ chiếc áo khoác đã biến mất mà chiếc áo gi-lê đen cũng đã ô uế, chiếc quần ống dài cũng xộc xệch.
Tôn Thế Lâm quét mắt nhìn hắn một cái đầy nguy hiểm, sau đó đi vào gian trong phòng tắm rửa thay quần áo, Hồ Bưu bưng vào một ly rượu whisky đá lên, cười tà ác: “Cùng cô ngôi sao kia đánh dã chiến một hồi?”
Hồ Bưu chừng ba mươi tuổi, vốn là công nhân làm cu li trên thuyền, được Tôn Thế Lâm một tay đề bạt lên, tâm phục khẩu phục gọi Tôn Thế Lâm mới hai mươi tuổi một tiếng anh.
Anh của hắn bây giờ đang như không xương nghiêng ngả ở trên giường, vẻ mặt lúc thì phẫn uất lúc thì buồn bã, không giống với bộ dáng vui vẻ mọi khi.
“Ông chủ Trần-Trần Đỉnh Thiên lúc tối có gọi điện thoại tới một lần, hỏi anh đi đâu, tôi liền nói anh uống nhiều xuất huyết dạ dày, đi bệnh viện tiêm rồi.”
“Ừm.”
Hồ Bưu thấy hắn không hề có tâm tình nói chuyện, liền tự lui ra ngoài, đóng cửa phòng tiếp tục đi chơi bài.
Tôn Thế Lâm bực bội nuốt vào một ngụm rượu lạnh, quan hệ giữa anh ta và phụ nữ từ trước đến nay vô cùng đơn giản, tôi tình anh nguyện thích thì lên giường, cần mua thì mua, cần chơi thì chơi, cho nên cũng căn bản không cần kiên nhẫn chút nào, giống như hôm nay đầu óc nóng lên ngây ngô chui vào ngực phụ nữ, con mẹ nó đây vẫn là lần đầu tiên.
Huống hồ, Thế Lâm ngửa đầu, hai mắt vừa thất thần vừa thống khổ, chị ruột bị đám súc sinh kia cưỡng hiếp tập thể đến chết ở trước mặt hắn, hắn từng thề chỉ cần người phụ nữ nào không muốn, hắn sẽ không chạm vào một ngón tay của cô.
Hôm nay hắn xúc động! Đã chạm vào!
Tôn Thế Lâm càng nghĩ càng tức, tức giận đến cả đêm cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ, Tào Giai Hi kia rốt cuộc là ai, có phải đã ở trong rượu bỏ thuốc mình hay không? Sao lại khiến cho một người không cần thể diện, bỏ qua lời thề, đi làm một con chó dưới váy phụ nữ? Hắn sống hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ đuổi theo mông của một người phụ nữ!
Nhưng sao càng nhìn càng quen mắt thế, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào?
Tôn Thế Lâm khoác áo khoác lên vai Giai Hi, từng bước một đi về phía cổng công viên.
Giai Hi dừng bước trước cửa sắt dưới tầng chung cư: “Hôm nay muộn quá rồi, hôm khác đến nhé.”
Ánh đèn trong tòa nhà sáng ngời, dưới ánh đèn sáng Tôn Sĩ Lâm cũng thanh tỉnh trở lại, nụ cười cũng dần dần biến mất, trong lòng có chút khó chịu, hắn phất phất tay, cố gắng giữ lại chút thể diện: “Đi thôi, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, tôi….”
Hắn vốn định nói ngày mai sẽ đi tìm cô, nhưng lại cắn chặt hàm răng đem lời nói nuốt trở về, quay người rời đi.
Tôn Thế Lâm trở lại khách sạn Đại Tân, người chỉ huy thứ hai Hồ Bưu đang chơi bài cùng với thuộc hạ nhìn thấy bộ dáng của hắn bây giờ vô cùng ngạc nhiên: “Nhị gia, áo khoác của anh đâu?”
Không chỉ chiếc áo khoác đã biến mất mà chiếc áo gi-lê đen cũng đã ô uế, chiếc quần ống dài cũng xộc xệch.
Tôn Thế Lâm quét mắt nhìn hắn một cái đầy nguy hiểm, sau đó đi vào gian trong phòng tắm rửa thay quần áo, Hồ Bưu bưng vào một ly rượu whisky đá lên, cười tà ác: “Cùng cô ngôi sao kia đánh dã chiến một hồi?”
Hồ Bưu chừng ba mươi tuổi, vốn là công nhân làm cu li trên thuyền, được Tôn Thế Lâm một tay đề bạt lên, tâm phục khẩu phục gọi Tôn Thế Lâm mới hai mươi tuổi một tiếng anh.
Anh của hắn bây giờ đang như không xương nghiêng ngả ở trên giường, vẻ mặt lúc thì phẫn uất lúc thì buồn bã, không giống với bộ dáng vui vẻ mọi khi.
“Ông chủ Trần-Trần Đỉnh Thiên lúc tối có gọi điện thoại tới một lần, hỏi anh đi đâu, tôi liền nói anh uống nhiều xuất huyết dạ dày, đi bệnh viện tiêm rồi.”
“Ừm.”
Hồ Bưu thấy hắn không hề có tâm tình nói chuyện, liền tự lui ra ngoài, đóng cửa phòng tiếp tục đi chơi bài.
Tôn Thế Lâm bực bội nuốt vào một ngụm rượu lạnh, quan hệ giữa anh ta và phụ nữ từ trước đến nay vô cùng đơn giản, tôi tình anh nguyện thích thì lên giường, cần mua thì mua, cần chơi thì chơi, cho nên cũng căn bản không cần kiên nhẫn chút nào, giống như hôm nay đầu óc nóng lên ngây ngô chui vào ngực phụ nữ, con mẹ nó đây vẫn là lần đầu tiên.
Huống hồ, Thế Lâm ngửa đầu, hai mắt vừa thất thần vừa thống khổ, chị ruột bị đám súc sinh kia cưỡng hiếp tập thể đến chết ở trước mặt hắn, hắn từng thề chỉ cần người phụ nữ nào không muốn, hắn sẽ không chạm vào một ngón tay của cô.
Hôm nay hắn xúc động! Đã chạm vào!
Tôn Thế Lâm càng nghĩ càng tức, tức giận đến cả đêm cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ, Tào Giai Hi kia rốt cuộc là ai, có phải đã ở trong rượu bỏ thuốc mình hay không? Sao lại khiến cho một người không cần thể diện, bỏ qua lời thề, đi làm một con chó dưới váy phụ nữ? Hắn sống hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ đuổi theo mông của một người phụ nữ!
Nhưng sao càng nhìn càng quen mắt thế, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.