Chương 50: Điều Ước Kỳ Lạ
Ngải Mã
27/06/2024
Sau khi xử lý xong con trai của mình, Trình Khôn nghiêng người, nhìn về phía Tào Giai Hi, cô con gái nuôi mà đêm qua hắn còn cảm thấy đáng yêu mềm mại, giờ phút này lại giống như một đống rác vô dụng được tái chế từ bãi rác, gần như không đáng một đồng,tay chân thon dài như vậy thế nhưng lại cùng đánh nhau với chính con trai hắn và chạy quanh phòng tán loạn.
Hắn không biết mình nên hối hận nhiều hơn hay là tự trách chính mình tinh trùng lên não mà chấp nhận thứ đồ vật như vậy. Một Trình Liên Sinh đã khiến hắn rất đau đầu, bây giờ lại có thêm một người nữa, thật là cũng biết tìm phiền toái cho hắn mà.
"Tại sao con lại cứ muốn đánh nhau với Trình Liên Sinh?"
Giai Hi đã nhận ra rằng tình hình không ổn, đang do dự giữa hai lựa chọn là tiếp tục rơi nước mắt và làm ra vẻ đau khổ hay là cô nên ra vẻ là một người cảm thông và tốt bụng.
Cô nghĩ tại sao chính mình lại đột nhiên xuất hiện ở nhà Trình gia, không phải là do tổng giám đốc Trình dẫn cô đến đây sao? Cô không muốn ở lại chỗ này, muốn chạy đi cũng không được, muốn ở lại còn phải bị thẩm vấn, trái phải đều không được, trái phải đều không đúng, cô còn hiếm lạ muốn làm con gái nuôi của hắn ư?
Giai Hi nghiến chặt răng, vẻ mặt thương tâm, không tiếng động mà rơi nước mắt, nhìn thực ủy khuất, buồn tủi.
Tổng giám đốc Trình thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Giai Hi, nhéo cằm cô, dùng ngón trỏ tay phải vuốt ve vết thương trên mặt cô, Giai Hi rít lên một tiếng, ánh mắt mơ hồ mà nhìn chằm chằm sàn nhà bằng gỗ lim. Trình Khôn nửa ngồi xổm xuống, đặt tay lên bên hông Giai Hi, đem người cô mơ hồ bao quanh hắn ta: "Có phải Liên Sinh đã nói gì đó không tốt đúng không?"
Hắn nhéo cằm đối phương, làm cho Giai Hi nhìn thẳng vào hai mắt của hắn: “Liên Sinh vẫn còn là một đứa trẻ, con——con cũng không phải chấp nhặt với nó.”
Những lời nói này của hắn còn mang theo ý tứ khác, con ngươi đen tối thâm trầm, cũng có ý ám chỉ gì đó. Ngực Giai Hi bị hung hăng nhéo lấy, da thịt bắt đầu không tự chủ được mà nóng lên như thiêu đốt, cô muốn quay mặt đi nhưng lại bị người đàn ông dùng sức giữ lại.
Trình Khôn thấy cô xấu hổ e lệ, lúc này mới cảm thấy cô cũng được coi như là có chút hương vị của một tiểu mỹ nữ, vì thế liền cúi người, ghé vào tai cô thì thầm: “Con gái nuôi, bảo bối, con biết mà, có phải hay không?"
Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy ba chữ "con gái nuôi" rất kỳ diệu, chữ đầu tiên có thể phát âm lần thứ nhất hoặc lần thứ tư, như thế nào cũng đều hoán đổi được, đều tồn tại vô hạn ý tứ hàm xúc kiều diễm.
Vừa rồi hắn còn có chút cảm giác, lại gặp phải Tào Giai Hi nghênh đón bằng dung mạo mặt mũi bầm dập thế kia, suy nghĩ của hắn trong nháy mắt liền vỡ vụn.
Tào Giai Hi vẫn như cũ ngồi trên sô pha, trước mặt cô đặt một bộ dụng cụ y tế màu trắng, tổng giám đốc Trình ngồi bên cạnh, tự tay giúp cô xử lý băng bó vết thương.
Lần đầu tiên cồn y tế tiếp xúc với vùng da bị tổn thương sẽ có cảm giác bỏng rát, đau nhói, thật ra cơn đau này cô cũng chịu được, cố gắng nhịn xuống, chính là càng ngày càng không cảm giác được tư vị gì.
Cô có linh cảm, lúc này “cha nuôi” đối với cô tuy dịu dàng, quan tâm nhưng không mang theo chút nhiệt tình nào.
Tất nhiên, điều cô muốn không phải là sự "chân thành" của đàn ông đối với phụ nữ, điều đó không thú vị chút nào.
Giao hợp thể xác không có gì to tát, cùng lắm thì, ham muốn dục vọng chính là một bản năng vốn có của con người, không phân biệt tuổi tác, giới tính. Điều cô coi trọng nhất chính là—"Con gái nuôi" cũng là con gái, Tào Ngọc Quân không coi trọng cô, nhưng mà tổng giám đốc Trình hình như cũng không coi trọng cô, hắn luôn coi cô như một người phụ nữ mà đối đãi, khiến cô khó tránh khỏi mà cảm thấy thất vọng.
Cô chỉ muốn làm một tiểu bảo bảo nghịch ngợm, khi nào muốn được dỗ ngọt thì sẽ được cha dỗ cho, khi nào nên được giáo huấn thì sẽ được giáo huấn, có thể hơi xa lạ một chút cũng được nhưng đừng quá khách khí, giống như thiếu gia nhà họ Trình vậy.
—— Trình Khôn dù có sáng suốt đến đâu cũng không biết rằng tâm nguyện của Tào Giai Hi lúc này, là được cùng quỳ xuống chịu phạt trong từ đường giống như Liên Sinh.
Hắn không biết mình nên hối hận nhiều hơn hay là tự trách chính mình tinh trùng lên não mà chấp nhận thứ đồ vật như vậy. Một Trình Liên Sinh đã khiến hắn rất đau đầu, bây giờ lại có thêm một người nữa, thật là cũng biết tìm phiền toái cho hắn mà.
"Tại sao con lại cứ muốn đánh nhau với Trình Liên Sinh?"
Giai Hi đã nhận ra rằng tình hình không ổn, đang do dự giữa hai lựa chọn là tiếp tục rơi nước mắt và làm ra vẻ đau khổ hay là cô nên ra vẻ là một người cảm thông và tốt bụng.
Cô nghĩ tại sao chính mình lại đột nhiên xuất hiện ở nhà Trình gia, không phải là do tổng giám đốc Trình dẫn cô đến đây sao? Cô không muốn ở lại chỗ này, muốn chạy đi cũng không được, muốn ở lại còn phải bị thẩm vấn, trái phải đều không được, trái phải đều không đúng, cô còn hiếm lạ muốn làm con gái nuôi của hắn ư?
Giai Hi nghiến chặt răng, vẻ mặt thương tâm, không tiếng động mà rơi nước mắt, nhìn thực ủy khuất, buồn tủi.
Tổng giám đốc Trình thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Giai Hi, nhéo cằm cô, dùng ngón trỏ tay phải vuốt ve vết thương trên mặt cô, Giai Hi rít lên một tiếng, ánh mắt mơ hồ mà nhìn chằm chằm sàn nhà bằng gỗ lim. Trình Khôn nửa ngồi xổm xuống, đặt tay lên bên hông Giai Hi, đem người cô mơ hồ bao quanh hắn ta: "Có phải Liên Sinh đã nói gì đó không tốt đúng không?"
Hắn nhéo cằm đối phương, làm cho Giai Hi nhìn thẳng vào hai mắt của hắn: “Liên Sinh vẫn còn là một đứa trẻ, con——con cũng không phải chấp nhặt với nó.”
Những lời nói này của hắn còn mang theo ý tứ khác, con ngươi đen tối thâm trầm, cũng có ý ám chỉ gì đó. Ngực Giai Hi bị hung hăng nhéo lấy, da thịt bắt đầu không tự chủ được mà nóng lên như thiêu đốt, cô muốn quay mặt đi nhưng lại bị người đàn ông dùng sức giữ lại.
Trình Khôn thấy cô xấu hổ e lệ, lúc này mới cảm thấy cô cũng được coi như là có chút hương vị của một tiểu mỹ nữ, vì thế liền cúi người, ghé vào tai cô thì thầm: “Con gái nuôi, bảo bối, con biết mà, có phải hay không?"
Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy ba chữ "con gái nuôi" rất kỳ diệu, chữ đầu tiên có thể phát âm lần thứ nhất hoặc lần thứ tư, như thế nào cũng đều hoán đổi được, đều tồn tại vô hạn ý tứ hàm xúc kiều diễm.
Vừa rồi hắn còn có chút cảm giác, lại gặp phải Tào Giai Hi nghênh đón bằng dung mạo mặt mũi bầm dập thế kia, suy nghĩ của hắn trong nháy mắt liền vỡ vụn.
Tào Giai Hi vẫn như cũ ngồi trên sô pha, trước mặt cô đặt một bộ dụng cụ y tế màu trắng, tổng giám đốc Trình ngồi bên cạnh, tự tay giúp cô xử lý băng bó vết thương.
Lần đầu tiên cồn y tế tiếp xúc với vùng da bị tổn thương sẽ có cảm giác bỏng rát, đau nhói, thật ra cơn đau này cô cũng chịu được, cố gắng nhịn xuống, chính là càng ngày càng không cảm giác được tư vị gì.
Cô có linh cảm, lúc này “cha nuôi” đối với cô tuy dịu dàng, quan tâm nhưng không mang theo chút nhiệt tình nào.
Tất nhiên, điều cô muốn không phải là sự "chân thành" của đàn ông đối với phụ nữ, điều đó không thú vị chút nào.
Giao hợp thể xác không có gì to tát, cùng lắm thì, ham muốn dục vọng chính là một bản năng vốn có của con người, không phân biệt tuổi tác, giới tính. Điều cô coi trọng nhất chính là—"Con gái nuôi" cũng là con gái, Tào Ngọc Quân không coi trọng cô, nhưng mà tổng giám đốc Trình hình như cũng không coi trọng cô, hắn luôn coi cô như một người phụ nữ mà đối đãi, khiến cô khó tránh khỏi mà cảm thấy thất vọng.
Cô chỉ muốn làm một tiểu bảo bảo nghịch ngợm, khi nào muốn được dỗ ngọt thì sẽ được cha dỗ cho, khi nào nên được giáo huấn thì sẽ được giáo huấn, có thể hơi xa lạ một chút cũng được nhưng đừng quá khách khí, giống như thiếu gia nhà họ Trình vậy.
—— Trình Khôn dù có sáng suốt đến đâu cũng không biết rằng tâm nguyện của Tào Giai Hi lúc này, là được cùng quỳ xuống chịu phạt trong từ đường giống như Liên Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.