Xuyên Không Thập Niên 40, Khởi Đầu Cả Thôn Bị Tàn Sát
Chương 1: Hóng Hớt Mất Mạng 1
Ma Hoa Tiểu Manh
08/11/2024
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Tưởng Kỷ Vân tỉnh dậy trong tiếng nổ vang trời, mở mắt ra chỉ thấy một màu đỏ tươi, tai ù đi, không nghe thấy gì khác.
Anh cố gắng đứng dậy, vừa loạng choạng đứng lên thì lại cảm thấy thân thể bay lên không trung, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu rồi nằm im bất động.
"Vân Nhi..."
"Vân Nhi..."
Tưởng Kỷ Vân không biết mình đã hôn mê bao lâu, trong cơn mê man dường như nghe thấy tiếng một người phụ nữ gọi mình.
Anh cố gắng nhìn xem ai đang gọi mình, nhưng toàn thân đau đớn, không còn chút sức lực nào để mở mắt.
"Vân Nhi... con... con... nhất định... phải sống sót... đi... tìm anh trai con... các con đều... đều... phải sống..."
Tưởng Kỷ Vân cảm thấy trên người mình nặng trĩu, hình như có ai đó đang nằm đè lên.
"Mau kết thúc cuộc càn quét!"
"Đàn bà mang đi! Đàn ông giết sạch!"
Anh nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của rất nhiều phụ nữ, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, và cả tiếng khóc của trẻ con đột ngột im bặt.
Tưởng Kỷ Vân bỗng nhiên cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy thời đại chiến tranh loạn lạc ngày nào.
Đột nhiên một cơn đau nhói xuyên qua vai phải, nếu là mơ thì cảm giác này cũng thật quá!
Chưa kịp phản ứng lại cơn đau, đầu anh như có máy xay đang khuấy đảo, Tưởng Kỷ Vân thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã lại rơi vào hôn mê.
Lần này tỉnh lại, xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vo ve, Tưởng Kỷ Vân cố gắng mở to mắt, ngây ngốc nhìn khung cảnh tối đen xung quanh.
Anh đã xuyên không, xuyên vào cuốn tiểu thuyết dã sử anh đọc tối qua, trở thành em gái đoản mệnh của nam phụ, một nhân vật phụ chỉ được nhắc tên hai lần trong lời thoại của nam nữ chính.
Nhưng sao mình lại xuyên không được chứ? Anh dám thề mình chưa từng bình luận hay phàn nàn gì về cuốn tiểu thuyết đó, chỉ là nghe bạn học nói trong sách có người trùng tên với mình, tò mò nên mới đọc thử.
Tưởng Kỷ Vân nhíu mày suy nghĩ, tại sao mình lại xuyên không? Tối qua anh đói bụng khi đang đọc truyện, nên định ra trung tâm thương mại mua chút đồ ăn vặt rồi ăn tối luôn.
Vừa vào trung tâm thương mại chưa được bao lâu, đồ ăn chưa mua, món ăn vừa gọi cũng chưa lên, thì thấy rất nhiều người chạy ra ngoài.
Anh nghĩ đồ ăn còn phải chờ một lúc nữa mới được, nên cứ chạy ra xem náo nhiệt là gì.
Tưởng Kỷ Vân tỉnh dậy trong tiếng nổ vang trời, mở mắt ra chỉ thấy một màu đỏ tươi, tai ù đi, không nghe thấy gì khác.
Anh cố gắng đứng dậy, vừa loạng choạng đứng lên thì lại cảm thấy thân thể bay lên không trung, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu rồi nằm im bất động.
"Vân Nhi..."
"Vân Nhi..."
Tưởng Kỷ Vân không biết mình đã hôn mê bao lâu, trong cơn mê man dường như nghe thấy tiếng một người phụ nữ gọi mình.
Anh cố gắng nhìn xem ai đang gọi mình, nhưng toàn thân đau đớn, không còn chút sức lực nào để mở mắt.
"Vân Nhi... con... con... nhất định... phải sống sót... đi... tìm anh trai con... các con đều... đều... phải sống..."
Tưởng Kỷ Vân cảm thấy trên người mình nặng trĩu, hình như có ai đó đang nằm đè lên.
"Mau kết thúc cuộc càn quét!"
"Đàn bà mang đi! Đàn ông giết sạch!"
Anh nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của rất nhiều phụ nữ, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, và cả tiếng khóc của trẻ con đột ngột im bặt.
Tưởng Kỷ Vân bỗng nhiên cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy thời đại chiến tranh loạn lạc ngày nào.
Đột nhiên một cơn đau nhói xuyên qua vai phải, nếu là mơ thì cảm giác này cũng thật quá!
Chưa kịp phản ứng lại cơn đau, đầu anh như có máy xay đang khuấy đảo, Tưởng Kỷ Vân thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã lại rơi vào hôn mê.
Lần này tỉnh lại, xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vo ve, Tưởng Kỷ Vân cố gắng mở to mắt, ngây ngốc nhìn khung cảnh tối đen xung quanh.
Anh đã xuyên không, xuyên vào cuốn tiểu thuyết dã sử anh đọc tối qua, trở thành em gái đoản mệnh của nam phụ, một nhân vật phụ chỉ được nhắc tên hai lần trong lời thoại của nam nữ chính.
Nhưng sao mình lại xuyên không được chứ? Anh dám thề mình chưa từng bình luận hay phàn nàn gì về cuốn tiểu thuyết đó, chỉ là nghe bạn học nói trong sách có người trùng tên với mình, tò mò nên mới đọc thử.
Tưởng Kỷ Vân nhíu mày suy nghĩ, tại sao mình lại xuyên không? Tối qua anh đói bụng khi đang đọc truyện, nên định ra trung tâm thương mại mua chút đồ ăn vặt rồi ăn tối luôn.
Vừa vào trung tâm thương mại chưa được bao lâu, đồ ăn chưa mua, món ăn vừa gọi cũng chưa lên, thì thấy rất nhiều người chạy ra ngoài.
Anh nghĩ đồ ăn còn phải chờ một lúc nữa mới được, nên cứ chạy ra xem náo nhiệt là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.