Xuyên Không Thập Niên 40, Khởi Đầu Cả Thôn Bị Tàn Sát
Chương 3: Hóng Hớt Mất Mạng 3
Ma Hoa Tiểu Manh
08/11/2024
Anh chạy đến trước ngôi nhà đang cháy, mượn ánh lửa nhìn thấy bốn chữ Vân Nam Bạch Dược.
"Kim chỉ nam!" Tưởng Kỷ Vân mừng rỡ kêu lên.
Vội vàng vén áo lên, mở lọ thuốc ra lấy viên thuốc nhỏ cất đi rồi rắc thuốc bột lên vết thương.
"Tôi muốn vào không gian!"
Tưởng Kỷ Vân hét lớn một tiếng rồi bước vào một trung tâm thương mại vắng tanh.
"Không phải chứ! Cả cái trung tâm thương mại lớn thế này cũng đi theo tôi sao?"
Tưởng Kỷ Vân đứng ở sảnh tầng một, kinh ngạc nhìn những cửa hàng.
Anh thấy trên màn hình LED lớn trong sảnh có bốn chữ "Đang chờ mở khóa".
"Chẳng lẽ chỉ mở tầng một, những tầng trên tạm thời chưa mở được sao?" Tưởng Kỷ Vân cẩn thận bước lên thang máy đang chạy.
Theo thang máy di chuyển dần lên, cho đến khi lên đến tầng hai cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tầng hai toàn là quần áo, anh vào vài cửa hàng đều có thể vào được.
Tưởng Kỷ Vân lại không tin tà đi thang máy lên tầng ba, tầng này bán mỹ phẩm và đồ trang sức bằng vàng.
Tầng bốn bán đủ loại đồ chơi và đồ lót.
Tầng năm là đồ dùng trên giường và sản phẩm cho mẹ và bé.
Tầng sáu là đồ điện gia dụng các loại.
Tầng bảy là các nhà hàng cao cấp.
Tầng tám là văn phòng và kho của một số quầy trang sức.
Trên nữa là bãi đậu xe, có đủ loại xe ô tô.
Tưởng Kỷ Vân chạy lên chạy xuống hết các tầng mà không bị chặn lại ở đâu cả? Rốt cuộc còn chức năng gì chưa được mở khóa vậy!
Anh xuống tầng một lại thử đi ra ngoài, cũng không gặp trở ngại gì.
Trước cửa có đủ loại xe đạp và xe máy điện, anh lại gần thấy mỗi xe đều có chìa khóa, nhưng mỗi chiếc xe đều cao hơn anh, với chiều cao hiện tại của anh, ngoài xe đồ chơi trẻ em ra thì không lái được loại xe nào cả!
Thở dài một hơi, anh định đi sang bên kia đường xem thử nơi sương mù dày đặc kia có gì,
"Bốp!"
"Ui! Mũi của tôi!" Tưởng Kỷ Vân ôm mũi, nước mắt lưng tròng nhìn vật cản vô hình trước mặt.
"Ôi chao! Chảy máu mũi rồi?"
Tưởng Kỷ Vân nhìn bàn tay nhỏ bé bám đầy bụi của mình dính một vệt đỏ tươi.
Quay người chạy vào một cửa hàng ven đường ở tầng một, vào nhà vệ sinh, giẫm ghế lên mở vòi nước, dòng nước trong vắt chảy ra, anh đưa tay nhỏ bé của mình vào rửa sạch, rồi rửa mặt.
Xác định mũi không còn chảy máu nữa, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại đứng trước màn hình LED lớn.
"Kim chỉ nam!" Tưởng Kỷ Vân mừng rỡ kêu lên.
Vội vàng vén áo lên, mở lọ thuốc ra lấy viên thuốc nhỏ cất đi rồi rắc thuốc bột lên vết thương.
"Tôi muốn vào không gian!"
Tưởng Kỷ Vân hét lớn một tiếng rồi bước vào một trung tâm thương mại vắng tanh.
"Không phải chứ! Cả cái trung tâm thương mại lớn thế này cũng đi theo tôi sao?"
Tưởng Kỷ Vân đứng ở sảnh tầng một, kinh ngạc nhìn những cửa hàng.
Anh thấy trên màn hình LED lớn trong sảnh có bốn chữ "Đang chờ mở khóa".
"Chẳng lẽ chỉ mở tầng một, những tầng trên tạm thời chưa mở được sao?" Tưởng Kỷ Vân cẩn thận bước lên thang máy đang chạy.
Theo thang máy di chuyển dần lên, cho đến khi lên đến tầng hai cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tầng hai toàn là quần áo, anh vào vài cửa hàng đều có thể vào được.
Tưởng Kỷ Vân lại không tin tà đi thang máy lên tầng ba, tầng này bán mỹ phẩm và đồ trang sức bằng vàng.
Tầng bốn bán đủ loại đồ chơi và đồ lót.
Tầng năm là đồ dùng trên giường và sản phẩm cho mẹ và bé.
Tầng sáu là đồ điện gia dụng các loại.
Tầng bảy là các nhà hàng cao cấp.
Tầng tám là văn phòng và kho của một số quầy trang sức.
Trên nữa là bãi đậu xe, có đủ loại xe ô tô.
Tưởng Kỷ Vân chạy lên chạy xuống hết các tầng mà không bị chặn lại ở đâu cả? Rốt cuộc còn chức năng gì chưa được mở khóa vậy!
Anh xuống tầng một lại thử đi ra ngoài, cũng không gặp trở ngại gì.
Trước cửa có đủ loại xe đạp và xe máy điện, anh lại gần thấy mỗi xe đều có chìa khóa, nhưng mỗi chiếc xe đều cao hơn anh, với chiều cao hiện tại của anh, ngoài xe đồ chơi trẻ em ra thì không lái được loại xe nào cả!
Thở dài một hơi, anh định đi sang bên kia đường xem thử nơi sương mù dày đặc kia có gì,
"Bốp!"
"Ui! Mũi của tôi!" Tưởng Kỷ Vân ôm mũi, nước mắt lưng tròng nhìn vật cản vô hình trước mặt.
"Ôi chao! Chảy máu mũi rồi?"
Tưởng Kỷ Vân nhìn bàn tay nhỏ bé bám đầy bụi của mình dính một vệt đỏ tươi.
Quay người chạy vào một cửa hàng ven đường ở tầng một, vào nhà vệ sinh, giẫm ghế lên mở vòi nước, dòng nước trong vắt chảy ra, anh đưa tay nhỏ bé của mình vào rửa sạch, rồi rửa mặt.
Xác định mũi không còn chảy máu nữa, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại đứng trước màn hình LED lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.