[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối
Chương 29: Không Hiểu Sao Trái Tim Rung Động (2)
Tiểu Bàn Cam
21/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Lo lắng?" Tần Du vừa mới nhắc đến từ này, là thiếu phu nhân của nhà họ Tống, Tần Du lập tức hiểu Phó Gia Thụ lo lắng cái gì, là sợ cô tự sát sao?
Cô khẽ cười, vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn khàn: "Không đến nỗi đâu, chỉ là mệt mỏi, ngủ lâu một chút!"
Phó Gia Thụ khôi phục lại trái tim đập thình thịch không lí do: "Vậy là tốt rồi. Nghỉ ngơi tốt là được, đồ ăn ở chỗ chúng tôi cũng không tệ lắm, cô có thể đi ăn thử. Đồ ăn Trung Quốc có đồ ăn Ninh Ba..."
Nói lên đồ ăn Ninh Ba, anh lại nhớ ra cô không phải người Ninh Ba, nhìn thấy hai chai coca trống không cô đặt ở trên bàn trà lập tức lại sửa lại: "Nếu muốn ăn đồ ăn tươi, đồ ăn Mỹ nhà hàng tây làm rất chuẩn vị."
Tần Du đứng lên lê đôi giày vải đi tới cửa: "Cảm ơn! Tôi sẽ đi ăn thử. Chỉ là tôi đề nghị, tốt nhất nên làm khóa an toàn trên cửa phòng."
Tần Du chỉ chỉ khung cửa: "Làm một chiếc khóa, để người ta càng yên tâm hơn."
Cô vẫn để ý, Phó Gia Thụ gật đầu: "Biết rồi."
"Hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng anh cũng là xuất phát từ ý tốt, nhưng cũng không có nghĩa là mỗi một lần đều có lòng tốt như vậy, tôi cũng chỉ đề nghị vậy, anh thấy sao?" Tần Du lấy cớ cho anh.
"Tôi sẽ đề nghị với người của khách sạn một chút. Tôi còn có khách hàng phải tiếp đãi, không quấy rầy cô nữa!" Phó Gia Thụ thấy cô không có việc gì, cũng an tâm.
"Được, theo ý anh."
Phó Gia Thụ rời khỏi, Tần Du đóng cửa lại, ngủ lâu như thế, quả thật đã đói bụng, quần áo trên người đã có nhiều nếp nhăn, ra ngoài như vậy cũng không được.
Tần Du mở hòm hành lý ra tìm bộ đồ để mặc, trong đống đồ cưới mẹ Tần cho con gái, ngoại trừ áo tay rộng, áo nhỏ với váy mà con gái Giang Nam mặc ra, mẹ Tần cũng suy xét đến Tống Thư Ngạn du học, thích mặc phong cách hiện đại, cho nên đã đặt mua cho cô rất nhiều sườn xám với đồ tây.
Chỉ là chuẩn bị nhiều như thế, đến khăn voan Tống Thư Ngạn còn chưa kéo lên đã bỏ chạy rồi. Con gái nhà người ta còn chưa thấy mặt, chứ đừng nói đến quần áo.
Quần áo đẹp thì đẹp, nhưng lại không thoải mái bằng T-shirt với quần bò cô mặc trong dịp trang trọng ở kiếp trước, Tần Du chọn một bộ sườn xám ca rô màu trắng, bộ sườn xám trắng thuần khiết này là nguyên chủ bảo người ta làm cho để giữ đạo hiếu cho mẹ, chỉ vì trở về nhà chồng thì không thể mặc áo trắng quần đen, nhưng bảo cô mặc bộ đồ lòe loẹt khi mà mẹ mất còn chưa đến trăm ngày, trong lòng lại không chịu nổi, liền đặt làm mấy bộ đồ màu trắng như này.
Những bộ đồ này lại rất hợp gu của Tần Du, đang muốn mặc bộ đồ này, lại bị bộ váy mùa thu đính ngọc trai màu xanh nhạt ở bên cạnh thu hút, bộ đồ tiên nữ này, cô vẫn luôn muốn mặc nó, chỉ là một thiếu phu nhân bị chồng vứt bỏ lại mặc đồ tây ở Ninh Ba, chắc chắn sẽ bị trách móc rất nhiều, cho nên vẫn không có cơ hội mặc. Hiện tại đến Thượng Hải rồi, không có mấy người nói linh tinh nữa, vậy thì chọn bộ này đi.
Tần Du thay quần áo xong, chải kiểu tóc đơn giản, cầm một chiếc túi nhỏ, đi đến tận cùng hành lang gấp khúc, một nhân viên phục vụ khách sạn kéo cảnh cửa dẫn lối ra.
Tần Du đi qua cửa dẫn, vén rèm cửa lên, nhân viên phục vụ đi tới hỏi: "Thưa cô, cô muốn đến phòng khiêu vũ hay là xuống dưới lầu ăn cơm?"
"Tôi xuống tầng dưới ăn cơm."
"Mời cô đi bên này." Nhân viên phục vụ dẫn cô đi đến giữa thang máy.
"Không cần. Tôi đi thang bộ."
Đối với loại thang máy kiểu cũ này, Tần Du không có ấn tượng tốt lắm, cô đi đến trước cửa thang bộ, trên thang bộ có mấy người đàn ông mặc đồ tây và người phụ nữ mặc sườn xám lục tục đi lên.
"Lo lắng?" Tần Du vừa mới nhắc đến từ này, là thiếu phu nhân của nhà họ Tống, Tần Du lập tức hiểu Phó Gia Thụ lo lắng cái gì, là sợ cô tự sát sao?
Cô khẽ cười, vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn khàn: "Không đến nỗi đâu, chỉ là mệt mỏi, ngủ lâu một chút!"
Phó Gia Thụ khôi phục lại trái tim đập thình thịch không lí do: "Vậy là tốt rồi. Nghỉ ngơi tốt là được, đồ ăn ở chỗ chúng tôi cũng không tệ lắm, cô có thể đi ăn thử. Đồ ăn Trung Quốc có đồ ăn Ninh Ba..."
Nói lên đồ ăn Ninh Ba, anh lại nhớ ra cô không phải người Ninh Ba, nhìn thấy hai chai coca trống không cô đặt ở trên bàn trà lập tức lại sửa lại: "Nếu muốn ăn đồ ăn tươi, đồ ăn Mỹ nhà hàng tây làm rất chuẩn vị."
Tần Du đứng lên lê đôi giày vải đi tới cửa: "Cảm ơn! Tôi sẽ đi ăn thử. Chỉ là tôi đề nghị, tốt nhất nên làm khóa an toàn trên cửa phòng."
Tần Du chỉ chỉ khung cửa: "Làm một chiếc khóa, để người ta càng yên tâm hơn."
Cô vẫn để ý, Phó Gia Thụ gật đầu: "Biết rồi."
"Hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng anh cũng là xuất phát từ ý tốt, nhưng cũng không có nghĩa là mỗi một lần đều có lòng tốt như vậy, tôi cũng chỉ đề nghị vậy, anh thấy sao?" Tần Du lấy cớ cho anh.
"Tôi sẽ đề nghị với người của khách sạn một chút. Tôi còn có khách hàng phải tiếp đãi, không quấy rầy cô nữa!" Phó Gia Thụ thấy cô không có việc gì, cũng an tâm.
"Được, theo ý anh."
Phó Gia Thụ rời khỏi, Tần Du đóng cửa lại, ngủ lâu như thế, quả thật đã đói bụng, quần áo trên người đã có nhiều nếp nhăn, ra ngoài như vậy cũng không được.
Tần Du mở hòm hành lý ra tìm bộ đồ để mặc, trong đống đồ cưới mẹ Tần cho con gái, ngoại trừ áo tay rộng, áo nhỏ với váy mà con gái Giang Nam mặc ra, mẹ Tần cũng suy xét đến Tống Thư Ngạn du học, thích mặc phong cách hiện đại, cho nên đã đặt mua cho cô rất nhiều sườn xám với đồ tây.
Chỉ là chuẩn bị nhiều như thế, đến khăn voan Tống Thư Ngạn còn chưa kéo lên đã bỏ chạy rồi. Con gái nhà người ta còn chưa thấy mặt, chứ đừng nói đến quần áo.
Quần áo đẹp thì đẹp, nhưng lại không thoải mái bằng T-shirt với quần bò cô mặc trong dịp trang trọng ở kiếp trước, Tần Du chọn một bộ sườn xám ca rô màu trắng, bộ sườn xám trắng thuần khiết này là nguyên chủ bảo người ta làm cho để giữ đạo hiếu cho mẹ, chỉ vì trở về nhà chồng thì không thể mặc áo trắng quần đen, nhưng bảo cô mặc bộ đồ lòe loẹt khi mà mẹ mất còn chưa đến trăm ngày, trong lòng lại không chịu nổi, liền đặt làm mấy bộ đồ màu trắng như này.
Những bộ đồ này lại rất hợp gu của Tần Du, đang muốn mặc bộ đồ này, lại bị bộ váy mùa thu đính ngọc trai màu xanh nhạt ở bên cạnh thu hút, bộ đồ tiên nữ này, cô vẫn luôn muốn mặc nó, chỉ là một thiếu phu nhân bị chồng vứt bỏ lại mặc đồ tây ở Ninh Ba, chắc chắn sẽ bị trách móc rất nhiều, cho nên vẫn không có cơ hội mặc. Hiện tại đến Thượng Hải rồi, không có mấy người nói linh tinh nữa, vậy thì chọn bộ này đi.
Tần Du thay quần áo xong, chải kiểu tóc đơn giản, cầm một chiếc túi nhỏ, đi đến tận cùng hành lang gấp khúc, một nhân viên phục vụ khách sạn kéo cảnh cửa dẫn lối ra.
Tần Du đi qua cửa dẫn, vén rèm cửa lên, nhân viên phục vụ đi tới hỏi: "Thưa cô, cô muốn đến phòng khiêu vũ hay là xuống dưới lầu ăn cơm?"
"Tôi xuống tầng dưới ăn cơm."
"Mời cô đi bên này." Nhân viên phục vụ dẫn cô đi đến giữa thang máy.
"Không cần. Tôi đi thang bộ."
Đối với loại thang máy kiểu cũ này, Tần Du không có ấn tượng tốt lắm, cô đi đến trước cửa thang bộ, trên thang bộ có mấy người đàn ông mặc đồ tây và người phụ nữ mặc sườn xám lục tục đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.