Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 57: Phần 4: Thiên địa như tù - Đặt bẫy

Tô Thành Ách Nhân

14/08/2021

Lúc Lục Trầm Uyên dùng phương pháp bí mật trợ giúp bản thân và Nghiêm Tử Kỳ đầu thai, có giữ lại trí nhớ của bản thân, vì thế hắn biết rõ trong cơ thể của mình có hai người.

Một là hắn, một là phân thân của Thiên Ma năm đó.

Vào thời loạn lạc toàn bộ tu giả xuất thế đó, bốn người Lục Trầm Uyên, Nghiêm Tử Kỳ, Vân Chương và Ôn dương là bạn thân, thường kết bạn xuống núi trảm yêu trừ ma, cùng tu đạo.

Tuy nhiên, trong một lần tình cờ bói toán, Ôn Dương tiêu hao hết tuổi thọ, tính ra một quẻ diệt thế.

“Mười mấy năm trước, có một đứa bé trai ra đời, bởi do mấy đời nối tiếp làm việc thiện nên trở thành người đại công đức hiếm thấy trên thế gian. Đối với một người bình thường thì đây vốn là chuyện cực kỳ may mắn, nhưng lại lệch ở chỗ người này nắm giữ tư chất tu đạo bất phàm. Vào thời khắc công đức kim thân rơi xuống, người nọ mở thiên nhãn, dò xét một góc Thiên Đạo. Thiên Đạo chí cao vô thượng không thể khoan dung bất kỳ giun dế nào mạo phạm, lập tức giận chó đánh mèo lên người trần, thả ra Thiên Ma.”

“Thiên Ma từng xuất thế mấy ngàn năm trước, đi diệt thế khắp nơi, Thần Châu Đại Lục cho đến nay vẫn căng như dây đàn. Phương pháp phong ấn Thiên Ma được lưu truyền rộng rãi, cần dùng người có tu vi trăm năm trở lên để phong ấn, hoặc lấy công đức kim thân để trấn áp. Tu giả đương đại có trăm năm tu vi vẫn không thấy đâu, nhưng người đại công đức đắc tội Thiên Đạo kia vẫn còn trên đời. Hắn tên Dung Phỉ, thân phận không rõ, không được bói toán, tận lòng tìm kiếm.”

“Ta sắp chết, hồn phách sẽ bị tổn hại, e rằng không có kiếp sau, hoặc giả chờ đến trăm nghìn năm cũng chỉ là một tia tàn hồn. Nhưng Thiên Ma cần được diệt trừ, mong rằng ba vị giữ vững bản tâm, chớ nổi tạp niệm. Thiên Ma tôn nghiêm đáng sợ, thỏ khôn có ba hang, chết cũng không hàng.”

Ôn Dương chết rồi, chỉ để lại một phong thư, hài cốt không còn, hóa thành tro bụi.

Vân Chương lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho Ôn Dương, túc trực bên linh cữu bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó cùng Lục Trầm Uyên và Nghiêm Tử Kỳ xuất phát, tìm kiếm người đại công đức.

Lục Trầm Uyên tế luyện một viên bảo châu, có thể cảm ứng khí công đức.

Ba người dựa vào cách đó tìm kiếm nhiều năm, rốt cuộc xác nhận vị anh hùng chiếm cứ một phương, quốc chủ Phụng Dương Dung Phỉ chính là người đại công đức bọn họ muốn tìm.

Thế mà lúc này, Dung Phỉ chính trực thịnh niên, còn có một vị tu giả tu vi cao thâm bảo vệ bên người. Tuy ba người biết Dung Phỉ là nguyên nhân dẫn đến Thiên Ma giáng thế, thế nhưng thiên địa bất nhân, sớm muộn cũng sẽ gặp tai kiếp này, nguyên nhân dẫn đến cũng không phải nguyên nhân ban đầu, nghiên cứu trước sau, Dung Phỉ cũng là người vô tội.

Sau khi cân nhắc, ba người liền quyết định chờ một chút, đợi khi Dung Phỉ tự nhiên qua đời. Lúc Dung Phỉ sắp chết, bọn họ sẽ dùng thân của Dung Phỉ trấn áp Thiên Ma, dù sao hiện tại Thiên Ma còn chưa chính thức xuất thế, bọn họ còn rất nhiều thời gian.

Lần đợi này là mấy năm.

Cuối cùng, quốc chủ Phụng Dương trọng thương gần chết trong chiến tranh, lại đúng lúc gặp Thiên Ma giáng thế, thân cảm giác được ôn dịch, thời cơ đã đến.

Nghiêm Tử Kỳ tìm tới tu giả Cố Kinh Hàn bên cạnh quốc chủ Phụng Dương, nói rõ lai lịch và nguyên do, trong tình huống quốc chủ Phụng Dương tự nguyện, bọn họ sẽ phong ấn Thiên Ma.

Chỉ là, một câu kia của Ôn Dương không hề sai.

Thiên Ma tôn nghiêm đáng sợ, thỏ khôn có ba hang, chết cũng không hàng.

Trong lúc phong ấn Thiên Ma, có hai sợi Thiên Ma phân thân chạy ra, tiến vào trong cơ thể của Nghiêm Tử Kỳ và Vân Chương ở gần nhất.

Lúc đó, hai người cũng không phát hiện, kiểm tra cơ thể cũng không có bất cứ bất thường nào.

Thế nhưng, Lục Trầm Uyên vẫn không thể an tâm.

Sau chuyện ấy, vì coi giữ mộ của Ôn Dương, Vân Chương xây nhà ở, đóng cửa bế quan. Lục Trầm Uyên thì lại tiếp tục cùng với Nghiêm Tử Kỳ đi du ngoạn trong thời loạn lạc.

Nghiêm Tử Kỳ tâm tư nhạy cảm, đã nhận ra giữa Cố Kinh Hàn và vị quốc chủ Phụng Dương kia có tình cảm khác thường, thường cùng Lục Trầm Uyên đi đến núi Trường Thanh thăm hỏi, chỉ lo vị trời sinh đạo thể kiệm lời kia sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.

Sự thật đã chứng minh sự lo lắng của Nghiêm Tử Kỳ rất chính xác.

Cố Kinh Hàn bế quan rất lâu, lúc xuất quan, lại khoét mắt móc tim của mình, chỉ để chế tạo ra một thân hồn hoàn toàn thích hợp cho Thiên Ma ở lại.

Hắn tìm thấy Dung Phỉ tái thế, cố ý dẫn dụ Thiên Ma. Tiếp đó, vào lúc Nghiêm Tử Kỳ và Lục Trầm Uyên tìm đến cửa, hắn nói ra kế hoạch của mình.

Hắn muốn chịu thay cho Dung Phỉ.

Trời sinh thân thể tu đạo, vừa là trời sinh phản cốt thiên đạo.

Cố Kinh Hàn phong ấn Thiên Ma trong cơ thể Dung Phỉ vào người mình, việc làm này cũng giống như khiêu khích Thiên Đạo, mạo hiểm bỏ mình hồn diệt tiết lộ vô số thiên cơ.

Cố Kinh Hàn của núi Trường Thanh đứng trên vô số tu giả đương đại đã chết, Dung Phỉ lại lãng quên tất cả, thành tựu đế nghiệp thiên thu.

“Đáng giá không?” Nghiêm Tử Kỳ hỏi.

“Cố Kinh Hàn chắc chắn không thể trả lời câu hỏi này,” Lục Trầm Uyên cười nói, “Bởi vì hắn không hề nghĩ có đáng giá hay không. Hắn chỉ muốn quãng đời còn lại của Dung Phỉ bớt khổ hơn thôi.”

Nghiêm Tử Kỳ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Bởi vì ta cũng nghĩ vậy. Lục Trầm Uyên mỉm cười, không trả lời.

Và hắn không chỉ nghĩ vậy, sau đó còn thật sự làm vậy.

Khi Lục Trầm Uyên phát hiện trên người Nghiêm Tử Kỳ lại có phân thân của Thiên Ma, hắn không nói cho bất cứ ai biết, mà tự tìm kiếm khắp vô số kho kinh, tìm ra một bí pháp.

Nghiêm Tử Kỳ và hắn đều là tu giả, tu vi không chênh lệch bao nhiêu, nhưng cũng không sánh nổi với Cố Kinh Hàn. Ví như hắn muốn cưỡng ép dẫn Thiên Ma đến người mình như Cố Kinh Hàn, tất cả thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có, căn bản chẳng thể thành công, ngược lại còn dễ tạo thành sai lầm lớn.

Vì thế, Lục Trầm Uyên tìm được bí pháp, chính là vào thời khắc đầu thai chuyển kiếp, trao đổi thân và hồn.

Phân thân Thiên Ma không có uy năng lớn như Thiên Ma, chỉ chiếm cứ thân thể của Nghiêm Tử Kỳ, vẫn chưa ăn mòn đến hồn phách, vì thế phương pháp này khả thi.

Lục Trầm Uyên đã quyết định, gửi một phong thư cho Vân Chương, nói rõ nguyên do.

Về sau, sau mấy năm tu hành, bởi vì thiên tư có hạn nên Nghiêm Tử Kỳ và Lục Trầm Uyên già đi, không thể tiến thêm, đại nạn sắp tới.

Lúc Nghiêm Tử Kỳ qua đời, Lục Trầm Uyên đã lưu lại ký ức của bản thân, triển khai bí pháp, trao đổi thân hồn với Nghiêm Tử Kỳ, thay Nghiêm Tử Kỳ trở thành người bị phân thân Thiên Ma sống nhờ.



Sau đó, không biết bao nhiêu năm trôi qua, Lục Trầm Uyên đầu thai giáng thế thành Thế tử Hầu phủ. Sau lại bị vương triều hoàng đế Văn Húc lầm tưởng là người đại công đức, đón vào hoàng cung, trở thành người kế nhiệm của quốc sư.

Cuối cùng, hắn cũng hiểu rõ cụm từ “Giữ vững bản tâm” trong lá thư của Ôn Dương có nghĩa là gì.

Hắn không nên có suy nghĩ không nên có với Nghiêm Tử Kỳ, lại thêm hắn vừa tái thế, thi triển bí pháp cấm kỵ, thân và hồn vô cùng suy yếu, phân thân Thiên Ma thừa dịp xâm nhập, chiếm đoạt thần trí của hắn.

Lục Trầm Uyên chính mắt nhìn bản thân dần dần phát điên, dần dần đánh mất trí nhớ của kiếp trước, từng bước từng bước phá hủy Nghiêm Tử Kỳ chuyển thế.

Giam cầm, lừa gạt, dằn vặt, vô số ý nghĩ xấu xí của hắn được phóng đại vô tận, trở thành một vực thẳm ác mộng nhấn chìm tâm trí.

Nhưng mà, ngay trước khi hắn hại nước hại dân, sắp khiến cho thiên hạ trăm họ lầm than, thì quốc sư tiền nhiệm bế quan nhiều năm của vương triều Kỳ xuất quan.

Vị quốc sư trước đó bị người đời đồn đãi đã chết từ lâu lại chính là Dung Phỉ.

Dung Phỉ dò xét thiên đạo, hai mắt đã mù, bị trọng thương, sau khi bế quan nhiều năm mới hòa hoãn lại được.

Nhưng nào ngờ khi vừa xuất quan, lại nhìn thấy thế đạo hỗn loạn như thế này.

Sau khi biết được lai lịch của đương kim thánh thượng Lục Trầm Uyên, Dung Phỉ cứu Nghiêm Tử Kỳ bị cầm tù trên đài Thiên Cơ, đồng thời phát hiện Nghiêm Tử Kỳ không phải người công đức kim thân, mà là do trước đó Dung Phỉ bế quan mở thiên nhãn, một trong hai sợi khí thế bị rò rỉ, khí công đức rơi xuống người Nghiêm Tử Kỳ, làm cho bảo châu của Lục Trầm Uyên sáng lên, nên mới bị ngộ nhận là người công đức.

Dung Phỉ chế ngự Lục Trầm Uyên, nâng đỡ Nghiêm Tử Kỳ lên làm quốc sư Đại Kỳ.

Có điều, phân thân Thiên Ma trên người Lục Trầm Uyên rất khó khống chế, Dung Phỉ mở ra mộ cổ của Hoàng đế khai quốc vương triều Kỳ, quyết định phong ấn Lục Trầm Uyên vào mộ, tạm thời dùng trận pháp của mộ nhốt lại phân thân Thiên Ma, sau lại tiếp tục nghĩ cách.

Ngày đó.

Cuối cùng, Lục Trầm Uyên cũng bị phân thân Thiên Ma đánh tan hết trí nhớ kiếp trước, điên cuồng phản kích, muốn kéo Dung Phỉ cùng chết, song lại bị Nghiêm Tử Kỳ dùng hết sức ôm lấy, lôi vào lăng mộ.

“Ta lấy hồn phong ấn đại trận, phong ấn mộ này. Ba khúc xương làm mắt trận, tam thế không ra, huyết tế hồn tu vi trăm năm làm cửa mộ, tam thế giam cầm… Sư phụ, sau tam thế, người phải nhớ đến cứu đồ nhi…”

Thanh âm của Nghiêm Tử Kỳ chìm vào lòng đất cùng với đại mộ Kỳ Sơn, tam thế không ra.

Dung Phỉ bày ra đại trận ở ngoài mộ, trong trận một ngày, bên ngoài một tháng, sau đó vội vã lên đường, chạy tới núi Trường Thanh.

Cậu biết mình sắp chết, cậu muốn nhìn thấy sư huynh của cậu trước khi chết.

Còn chưa tới chân núi Trường Thanh, thiên khiển mang đến kết cục thảm hại chẳng thể áp chế.

Sương trắng dần dần nhuộm lên mái tóc dài của cậu.

Hình dáng của cậu héo mòn, giống như một ông lão 80 tuổi. Động lực giúp cậu đi tiếp đơn giản là con người ở trên núi Trường Thanh kia.

Thế nhưng, ý trời không thể trái, có lẽ thật sự lấy việc trêu đùa người trần làm niềm vui, lúc Dung Phỉ bước lên bậc đá thứ nhất của con đường dẫn lên núi Trường Sơn, nó cũng đã cắt đứt hơi thở cuối cùng của cậu.

Một ngụm máu rơi xuống bậc đá xanh.

Tóc bạc xương khô, từng chút từng chút thành tro.

Ngoài phòng, lá rừng rơi xào xạc, Cố Kinh Hàn sợ hãi bừng tỉnh từ trong bế quan, máu tươi chầm chậm tràn ra từ vành môi.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, xông ra ngoài như tên rời cung.

Băng qua sân trước, Trường Thanh đang luyện kiếm hết cả hồn, đột nhiên có cảm giác không ổn: “Đại sư huynh! Huynh sao vậy?”

Thân hình của Cố Kinh Hàn hơi dừng lại: “Không có gì.”

“Đại sư huynh?” Trường Thanh không hiểu, “Huynh muốn xuống núi hả? Kỳ hạn bế quan trăm năm của huynh vẫn chưa tới, sư phụ không cho huynh xuống núi đâu.”

“Ta không xuống núi, ta đi rừng trúc đợi người.” Cố Kinh Hàn nói.

Hắn từng chờ Dung Phỉ mười năm trong mái nhà tranh dựng ở rừng trúc lưng chừng núi, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, ngóng nhìn đường núi.

Lúc đó, Trường Thanh đưa tới phong thư của Dung Phỉ, trong giây phút Cố Kinh Hàn nhìn thấy câu nói sau cùng, ý cười chậm rãi dâng lên trong mắt.

Một ngày rồi lại một ngày, giống như khoảng thời gian từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, Cố Kinh Hàn vẫn luôn chờ đợi.

Nhưng hắn không biết rằng Dung Phỉ ở dưới ngọn núi, mãi mãi cũng không đi tới đỉnh núi được nữa.

Kỳ hạn trăm năm đến, lão đạo đặt một hũ tro ở trước mặt Cố Kinh Hàn, nói: “Đây là nhị sư đệ của con.”

Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm hũ tro này một lát, khẽ ho ra một ngụm máu.

“Con sao vậy?”

Giọng Cố Kinh Hàn khàn khàn: “Không có gì. Chẳng qua mơ một giấc mộng dài, cuối cùng cũng đã tỉnh.”

Hắn nâng mắt lên, nhìn lão đạo, “Vân Chương, tuổi thọ của ngươi đã hết, cưỡng ép ở lại đây là do chưa sẵn sàng sao?”

Vân Chương dần dần già đi, nở nụ cười: “Ngươi nhớ ra rồi, Cố thiên sư. Người muốn nghịch thiên cải mệnh không chỉ có mỗi ngươi đâu. Thiên Đạo bất nhân, bắt chúng ta làm giun làm dế, vậy chúng ta cần tôn kính nó làm gì? Đây là lá thư năm đó của Ôn Dương, ta muốn để ngươi xem, xem rồi sẽ hiểu rõ ý của ta.”

Cuộn giấy bằng da dê được bảo tồn rất tốt được mở ra, Cố Kinh Hàn đọc từng câu từng chữ, ánh mắt dần nặng trĩu.



“Ngươi thay Dung Phỉ phong ấn Thiên ma cũng vô dụng. Phân thân của nó đang ở trong người ta và Nghiêm Tử Kỳ… Không, hiện tại là Lục Trầm Uyên, nó ở trong cơ thể hai chúng ta, vẫn có thể quấy phá, không thể trừ hết, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn ngược. Dung Phỉ cũng không phải là người thật sự vô tội, cậu ta là nguyên nhân dẫn Thiên Ma giáng thế, là người nhìn trộm Thiên Đạo, dù cho không phong ấn Thiên Ma thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ có ngày thân hồn đều tan biến.”

Vân Chương thấp giọng nói: “Tựa như đời này, Dung Phỉ tu đạo, lần thứ hai nhìn trộm thiên đạo, phân thân Thiên Ma gần như xâm nhập Lục Trầm Uyên một cách điên cuồng, muốn thiên địa đại loạn. Tu giả dần dần ít ỏi, tu vi thấp, hiện tại có Dung Phỉ và Nghiêm Tử Kỳ coi như miễn cưỡng mượn trận trấn phong Lục Trầm Uyên, nhưng ngàn năm sau đại trận tan vỡ, lúc phân thân Thiên Ma lại hiện thế, chúng tu giả như mấy con mèo con phải lấy gì trấn áp đây?”

“Lần này, Dung Phỉ gặp thiên khiển mà chết, hơn nữa còn bị phân thân Thiên Ma phản công, nếu không có biến cố xảy ra thì đây chính là một đời cuối cùng của cậu ta. Hai lần nhìn trộm Thiên Đạo đều là cậu ta. Thiên Đạo có thể khoan nhượng cậu ta đến lúc này đã là ly kỳ.”

“Dung Phỉ sẽ không có thêm kiếp sau.”

Khi lời nói giấu ở trong lòng trăm năm được nói ra, Vân Chương như già đi mấy chục tuổi, khí tức cả người đều khô tàn.

“Lúc ta hoàn toàn hiểu được lời của Ôn Dương thì ngươi đã chết. Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, Cố thiên sư… rốt cuộc ngươi đã tỉnh.”

Theo lời nói này, phong thư này, hết thảy sương mù trước mắt đều tan sạch, Cố Kinh Hàn tỉnh thật rồi.

Quốc chủ Phụng Dương Dung Phỉ có được thân đại công đức, song vô tình nhìn trộm thiên đạo, dẫn Thiên Ma giáng thế, dân chúng lầm than.

Ôn Dương bói ra việc này nên bỏ mình. Ba hảo hữu tu giả còn lại vì phong ấn Thiên Ma nên đến tìm Cố Kinh Hàn.

Tiếp đó, Vân Chương bế quan, Lục Trầm Uyên trao đổi thân hồn với Nghiêm Tử Kỳ, đầu thai đến đời này. Thế mà không ngờ, gặp phải Dung Phỉ đầu thai nhìn trộm Thiên Đạo lần thứ hai.

Quả thật là oan nghiệt trời xui đất khiến, kéo dài mấy đời.

“Ngươi muốn ta làm gì hay không?” Cố Kinh Hàn hỏi Vân Chương già nua.

Vân Chương lắc đầu: “Trong nhiều năm qua, ta dùng hết tâm lực nhưng vẫn không tìm ra cách diệt trừ Thiên Ma, nhưng ta tin ngươi có thể làm được. Vì thế, ta chờ ngươi đến bây giờ chính là vì thời khắc ngươi tỉnh lại này, nói cho ngươi biết tất cả.”

“Cái chết của Dung Phỉ là ma của ngươi, chẳng phải ngươi thấy rất rõ ư?”

Ngồi đối diện trúc hiên, Cố Kinh Hàn giơ tay, chậm rãi ôm hũ tro của Dung Phỉ vào lòng, “Ta sẽ chọn một đời, để tất cả mọi người tụ họp lại, bày ra trận, dẫn ra Thiên Ma và hai phân thân của nó.”

Hắn buông mắt, giọng nói thấp mà lạnh: “Ta cũng muốn biết, vì sao người phàm… không thể đọ sức với trời?”

Vân Chương chết rồi.

Cố Kinh Hàn dùng Âm Dương điệp ____ quà sinh thần trăm tuổi hắn luyện chế cho Dung Phỉ làm vật dẫn, tiễn đưa Vân Chương chuyển kiếp. Hắn dựa theo hình dạng hũ tro của Dung Phỉ, luyện chế ra tám hũ tro. Lúc Vân Chương chuyển kiếp, hắn giật một sợi tàn hồn của Vân Chương, phong vào một trong hai hũ tro.

Sau đó, hắn xuống núi tìm đến mộ của Ôn Dương, đặt tro xương của Ôn Dương vào trong ba hũ tro, đợi lúc hồn phách của Ôn Dương gặp được ba hũ tro này thì sẽ bị phong vào bên trong.

Cuối cùng, hắn đi vào đại mộ Kỳ Sơn, ngôi mộ từng thuộc về đế vương Dung Phỉ.

Nghiêm Tử Kỳ được Cố Kinh Hàn thu gom phần hồn còn sót lại, phong vào ba hũ tro cuối cùng.

Cố Kinh Hàn tính một quẻ, sau đó giao chín hũ tro cho Trường Thanh.

“Ba đời sau, gần núi Trường Thanh sẽ có một ổ thổ phỉ, trong đó có một người tên là Dung Bồi Tĩnh, ngươi hãy chỉ điểm cho ông ấy ba chuyện, đổi lấy một hôn ước.”

“Hôn ước?”

“Con trai Dung Phỉ của ông ấy đính ước với đồ đệ Cố Kinh Hàn của ngươi.”

Sợi dây số phận chẳng phải không có dấu vết tìm kiếm, khi nó được dệt thành, cũng có thể thay đổi.

Sau khi hoàn thành bố cục, Cố Kinh Hàn cưỡng ép phân chia tuổi thọ của mình cho Dung Phỉ đời sau, số tuổi thọ của bản thân đời sau chỉ còn lại hai mươi bốn.

Tiếp đó, thân chết ở Hải thành.

Là một người duy nhất biết được hết thảy chuyện cũ, Trường Thanh vẫn sống từ đời này qua đời khác.

Trường Thanh là núi Trường Thanh hóa thành yêu, vì thế tuổi thọ vô cùng dài.

Ở đời thứ hai, Trường Thanh thu nạp Vân Chương tái thế làm đồ đệ, bảo hắn gọi mình là sư phụ, gọi Cố Kinh Hàn và chân dung của Dung Phỉ là sư bá, để thể nghiệm cảm giác được người khác gọi là sư phụ.

Nhưng mà, làm một ngọn núi, Trường Thanh thường xuyên ngủ mê mệt.

Đến lần nọ tỉnh lại từ giấc ngủ say, phân thân của Thiên Ma trong cơ thể Vân Chương dẫn dụ Vân Chương động tình dục. Vân Chương bỏ mình, gần như hồn phi phách tán. Ôn Dương đời này trở thành Diễm quỷ hoàn toàn điên cuồng, đánh cắp sức sống của núi Trường Thanh nhằm nghịch thiên cải mệnh.

Trường Thanh không kịp thu lại tàn hồn của Vân Chương, buộc phải phong ấn Diễm quỷ vào hũ tro trước.

Hũ tro được Cố Kinh Hàn luyện chế là pháp khí nuôi hồn, có thể giúp người tu luyện tránh bị Thiên Ma xâm nhập. Tàn hồn bị phong ấn của Vân Chương vẫn chưa bị xâm nhập, Nghiêm Tử Kỳ và Ôn Dương đều không có phân thân của Thiên Ma.

Qua năm tháng, ba người tu hành thành đại quỷ có tu vi cao thâm, ký ức cũng trở nên hỗn loạn pha tạp, có người nhớ, có người quên.

Nhưng bọn họ đều nhỡ rõ chấp niệm sâu nhất của bản thân, tất cả đều đang chờ đợi.

Chờ đến đời mà Cố Kinh Hàn cam kết.

Sau đó, vào một ngày của giai đoạn đầu Dân quốc, Trường Thanh sơn nhân gặp thổ phỉ Dung Bồi Tĩnh, lắc lư thả xuống một tờ giấy hôn ước.

Lại có một ngày, Hải thành Cố gia Cố đại thiếu ra đời, trăm quỷ quỳ lạy Thiên Ma.

Trường Thanh sơn nhân đội tuyết mà đến, thu làm đồ đệ, tặng danh Kinh Hàn.

Qua nhiều năm sau, trên chuyến phà hồi hương, đống hũ tro im lặng rất nhiều năm trong rương của thanh niên tuấn lãnh phát ra tiếng rung rinh khe khẽ, nhắc nhớ hắn rằng đời này cuối cùng đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Quốc Yêu Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook