Chương 40: Trường Thanh
Tô Thành Ách Nhân
14/08/2021
Tiếng chim hót nho nhỏ rót vào từ cửa sổ.
Một làn sương mù mỏng, thơm ngát lượn lờ giữa hai hàng lông mày, một bàn tay nặng nề giơ lên xoa nhẹ ấn đường, Dung Phỉ vươn người ngồi dậy.
Một gian phòng bày biện đơn giản và cũ xưa, ngoại trừ một bàn một giường thì không còn gì nữa. Gian phòng này giống y hệt chủ nhân của nó, trống rỗng và lạnh lẽo.
Chỉ là, dù người có lạnh nhạt đến đâu thì vẫn có một chút dịu dàng.
Dung Phỉ giơ tay sờ lên quần áo mới tinh, được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường, vẫn còn hơi âm ấm.
Đổi sang áo tang đơn giản chưa mặc qua bao giờ, Dung Phỉ đi ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, mặt trời sắp lên cao.
Chiều hôm qua, Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn đã đến dưới chân núi Trường Thanh. Hai người không chú ý nhiều, đến cũng đến rồi nên quyết định suốt đêm lên núi. Dung Phỉ nhìn ra Cố Kinh Hàn có chút hồi hộp lo lắng, vì để xoa dịu Cố Kinh Hàn, sau khi lên núi, Dung Phỉ quấn lấy Cố Kinh Hàn nửa đêm. Nào nghĩ sang ngày hôm sau, Cố Kinh Hàn vẫn thức dậy như thói quen, còn cậu thì mềm oặt như cọng bún thiêu.
“Lão già Khố Lí vẫn còn mấy rương chim dê chim hổ nhỉ…”
Dung Phỉ gõ lên cái ống trúc, nhìn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, sao cứ thấy có hơi xanh xao.
Rửa mặt xong, Dung Phỉ nhấc cái ống trúc nhỏ dài về phía sau, dòng nước lập tức dừng chảy, chỉ để lại một vũng nước trong vắt chầm chậm chảy vào khóm hoa, bầu trời xanh thẳm và mây trôi quyến luyến.
Hôm qua chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay Dung Phỉ mới phát hiện tòa đạo quán Trường Thanh mà Cố Kinh Hàn ở mười mấy năm đúng là có thể ngợi ca tinh tế vượt trội. Lúc mới nhìn, sân của đạo quán không có gì đặc biệt, cực kỳ bình thường, chẳng qua là hoa cỏ um tùm, mọc thành từng bụi. Nhưng trên thực tế, đâu đâu trong đạo quán bé nhỏ này cũng có cơ quan nhỏ thực dụng và khéo léo.
Như dẫn nước tưới hoa, như nâng tơ tắt nến.
Vô cùng thú vị.
Dung Phỉ vừa quan sát bày biện trong sân, vừa đi ra trước tìm Cố Kinh Hàn.
Chỉ là vừa mới vòng qua cổng tròn, Dung Phỉ đã ngẩn ra, chân khựng lại.
Dưới tán cây cao, hoa trắng nở rộ đầy cành, Cố Kinh Hàn mặc đạo bào màu xanh nhạt, tay đặt lên thân cây, mắt nhắm lại, như thể đang cảm nhận điều gì đó.
Gió núi lướt qua, cành con nhẹ lay động, mưa hoa rơi xuống, mông lung như ẩn. Góc đạo bào của Cố Kinh Hàn cũng nhẹ tung bay, tư thế thuận gió, thanh dật xuất trần.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Cố Kinh Hàn quay đầu, nhìn về phía Dung Phỉ.
Đôi mắt thông hiểu đen kịt cùng với sự yêu thương nuông chiều không hề che giấu kia đã khiến cho Cố Kinh Hàn rơi xuống thần đàn, trở thành người phàm tục.
Lòng Dung Phỉ chấn động, bước dài đi đến, nhào vào người Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn vội đưa tay đỡ lấy eo cậu, lưng dựa vào thân cây, để mặc Dung thiếu gia đè mình xuống, miệng lập tức tràn đầy vị nước suối tươi mát.
“Hôn chào buổi sáng nha, cục cưng.”
Dung Phỉ nhướng mày, mỉm cười liếm khô sắc nước trên môi Cố Kinh Hàn, nháy mắt nhìn hắn, sau đó xoay người ngồi xuống bên cạnh Cố Kinh Hàn, ngửa đầu ngắm nhìn cỏ cây, “Vừa nãy anh làm gì vậy? Nói chuyện… với cây hả?”
Vẻ mặt vốn tự nhiên của Cố Kinh Hàn chợt nặng nề, song giọng điệu vẫn bình thường mà hỏi ngược lại: “Vì sao em lại nghĩ như vậy?”
Dung Phỉ cau mày, “Khi nãy gió thổi qua, em loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó, nhưng cũng có thể chỉ là tiếng gió… mấy tháng gần đây bám riết lấy anh, hình như em càng lúc càng đa nghi rồi.”
“Anh hỏi Bạch Phồn một chuyện.”
Cố Kinh Hàn nói, “Bạch Phồn tự đi lên núi rồi cắm rễ ở đây, sư phụ anh nói nó đã có ngàn năm tuổi. Dù chưa có cơ duyên tu luyện thành yêu, nhưng có được linh khí của núi thì vẫn thông linh được. Tuy anh đã không ở đây một thời gian dài, sư phụ cũng qua đời, nhưng anh vẫn phải hỏi một vài câu về những năm này của đạo quán.”
“Vậy mọi thứ thế nào?” Dung Phỉ xoay đầu hỏi.
Cố Kinh Hàn lắc đầu: “Tất cả đều bình thường.”
“Anh nói Bạch Phồn đã ở đây ngàn năm, vậy anh có hỏi nó chuyện của chữ Giả không? Cả hai ở cùng một núi, tuy khác đạo quán nhưng nói không chừng nó cũng biết chút gì đó?” Ánh mắt Dung Phỉ sáng lên, nói.
Cố Kinh Hàn cau mày: “Anh có hỏi nhưng Bạch Phồn không trả lời.”
“Tìm kiếm một người không có khả năng đầu thai đầu thai…”
Vẻ mặt Dung Phỉ nặng nề, “Chữ Giả này làm khó người khác thật đấy. Em cứ cảm thấy gã vẫn chưa nói hết… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi âm dương điệp vỡ nát? Rõ ràng Vân Chương đã hồn phi phách tán, vì sao gã vẫn tin chắc Vân Chương có thể đầu thai?”
“Tạm thời không có manh mối.” Cố Kinh Hàn đứng lên, nói, “Nhưng không sao, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, anh sẽ gọi hạc núi đến hỏi.”
Dung Phỉ cũng đứng dậy theo, nghe xong khó hiểu hỏi: “Hạc núi? Là chim à?”
“Là loài chim thai nghén núi Trường Thanh, xuân đi thu về,” Cố Kinh Hàn đi đến cạnh giếng, nhấc thùng nước lên rồi bắt đầu múc nước. “Bọn nó biết tất cả những chuyện xảy ra trong núi, đợi bọn nó trở về là có thể hỏi thử.”
Dung Phỉ gật đầu mỉm cười: “Giống như thổ địa nhỉ… Anh thả xuống đi, để em làm cho, anh muốn đun nước làm cơm à?”
Nói xong, Dung Phỉ nhận lấy công việc trên tay Cố Kinh Hàn, giành trước thả thùng gỗ xuống giếng. Bàn về cưng chiều vợ thì không ai sánh được Dung thiếu gia Hải thành cậu đâu, thậm chí cậu cũng không để vợ bị đau nữa là.
“Điểm tâm ở nhà trên,” Cố Kinh Hàn vịn cánh tay Dung Phỉ, “Em đi ăn đi. Anh sẽ quét dọn mấy căn phòng khác.”
Hôm qua do tới vội quá nên chỉ dọn dẹp qua loa phòng ngủ và nhà chính, ngay cả điện Tâm Thanh thờ phụng tổ sư còn chưa quét. Cố Kinh Hàn bị cả người mềm mại thơm ngát của Dung thiếu gia quấn quen, nên thật ra sáng nay cũng dậy trễ, chỉ kịp xuống núi mua cơm canh, còn chưa kịp quét dọn đạo quán.
“Em giúp anh.”
Dung Phỉ múc nước xong, đi đến nhà trên ăn bánh bao húp cháo, sau đó, xả nước một cái khăn, đi theo Cố Kinh Hàn vào điện Tam Thanh.
Nói là điện Tam Thanh nhưng thật ra không phải là cung điện nguy nga gì.
Không gian bên trong không lớn, sàn lót gạch đá xanh, vừa bước vào liền có một luồng khí âm u lạnh lẽo quanh năm vắng bóng người phả vào mặt. Phía trên thờ cúng Tam Thanh Đạo Tổ, người nào cũng bám đầy bụi, không nhang đèn đồ cúng, trước bàn thờ có đặt ba cái đệm hương bồ tả tơi không thể tả.
Trên đất cũng tích đầy bụi, có điều, những việc này không quá quan trọng, chỉ cần vài lá bùa nước của Cố Kinh Hàn là có thể giải quyết, còn ba vị Đạo Tổ thì bọn họ phải thành tâm quét dọn.
Lúc Dung Phỉ bước vào, Cố Kinh Hàn đang lau chùi tượng Đạo Tổ thứ nhất. Khi thấy Dung Phỉ đi vào, hắn liền nhảy xuống, dòng nước quấn quanh bàn tay, rửa đi bụi bặm, sau đó đưa tay kéo Dung Phỉ lên.
“Cẩn thận chút.”
Cố Kinh Hàn giúp Dung Phỉ xắn ống tay áo, bàn tay thon dài mới vừa xắn tới khuỷu tay thì đã muốn dừng lại, song, hắn bị Dung Phỉ túm lấy, ra hiệu xắn lên cao hơn.
Một dấu hôn xanh tím khá to lộ ra, trông như là bị cắn.
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn tối lại.
Hàm răng nhọn cắn một cái lên cằm, hơi thở của Dung Phỉ gần kề đến mức ủ ra một luồng mê hoặc đặc biệt: “Anh đừng hòng che lại… để em xem Cố đại thiếu trông lạnh lùng như ngọn núi tuyết cứ đến tối là điên cuồng đến đâu. Sau này… còn có thể điên cuồng hơn hay không… Hít!”
Lời trêu đùa chỉ nói được một nữa thì chợt biến đổi.
Cố Kinh Hàn cụp mắt, nhẹ nâng cánh tay Dung Phỉ, cúi đầu hôn lên phía trong cổ tay Dung Phỉ. Nụ hôn như lông tơ lướt qua, ngứa đến bàn tay Dung Phỉ khẽ run rẩy.
Nhưng chút run rẩy này lập tức cháy thành lửa tình.
Cố Kinh Hàn dần dần hôn lên trên, càng lúc càng sâu, làn da từ không dấu vết biến thành màu đỏ tím thẫm.
Nhoi nhói kèm với nóng rực xẹt qua mỗi tấc của cánh tay thon thả. Bàn tay của Dung Phỉ hơi co lại do mất kiểm soát, xoa lên cổ và xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo lỏng lẻo của Cố Kinh Hàn, tạo ra từng mảng đỏ.
“Cố Kinh Hàn…”
Dung Phỉ vừa mới rên nhẹ một tiếng thì đã bị Cố Kinh Hàn giơ tay chặn lại, nửa ôm vào trong lòng.
Bờ môi ướt mềm sượt qua lòng bàn tay, nhịp tim của Cố Kinh Hàn vốn tăng tốc nhanh chóng lại bắt đầu hỗn loạn khiến hắn gần như hóa rồ, hắn lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Trước mặt Đạo Tổ, đừng chọc anh.”
Dung Phỉ khép lại đôi mắt đào hoa, môi chuyển động, đầu lưỡi được tận dụng triệt để liếm láp lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn, tràn đầy ý khiêu khích. Xem ra, dù buổi tối dạy dỗ bao nhiêu thì vẫn không đủ cho Dung thiếu gia rút ra kinh nghiệm.
“Tối nay sẽ làm cá cho em ăn.”
Cố Kinh Hàn thấp giọng nói một câu, hôn nhẹ lên đuôi mắt Dung Phỉ, sau đó thả lỏng tay, xoay người tiếp tục lau chùi tượng Đạo Tổ.
Dung thiếu gia vốn nhất thời nổi hứng quyến rũ người ta thôi, lúc này không thành cũng chả thấy khó chịu, dùng cánh tay đầy vết đỏ tím xách một thùng nước, tiến vào điện Thanh Tâm ở phía sau điện Tam Thanh. Mới nãy cậu bị Cố Kinh Hàn nhén lên tí lửa, nếu như còn ở cùng một chỗ thì cậu không thể cam đoan mình có thể mạo phạm thần tiên hay không.
Điện Thanh Tâm là nơi dùng để tụng kinh và cất trữ sách kinh, lạnh hơn điện Tam Thanh nhiều.
Một hàng kệ sách dựa sát tường, ba cái bàn và đệm hương bồ kê ở ba mặt tường còn lại, một trong đó có đặt một quyển sách. Ở trong gian phòng đầy bụi bặm này, quyển sách đó lại rất sạch sẽ, quả thật vô cùng kỳ lạ.
Dung Phỉ che miệng ho hai tiếng, sau đó mở cửa sổ thông gió trước, rồi mới quay về trước bàn, cầm lấy quyển sách sạch sẽ khác thường kia.
“Đại kỳ quận thành chí?”
Vừa thấy tên sách, Dung Phỉ chợt cau mày.
Cậu chưa nghe qua triều đại này, nếu không phải có chuyện của chữ Lâm thì cậu chẳng dám tin triều đại này lại có một quyển tư liệu lịch sử như vậy? Hơn nữa, quyển sách này của ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi này, vì sao không bị phủ bụi?
Núi Trường Thanh, đạo quán Trường Thanh, Cố Kinh Hàn… nhóm người chữ Lâm kia, vì sao phải đặt ra khế ước máu với Cố Kinh Hàn?
Mạch suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, trong nháy mắt, Dung Phỉ nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng cậu lại không nghĩ ra manh mối nào. Cậu lật xem hai trang, đang muốn cầm sách đi ra trước tìm Cố Kinh Hàn thì tay chợt nhẹ bẫng.
Quyển sách biến mất từng chút, hóa thành tro bụi, y hệt bụi bặm bên trong phòng. Ở trong ánh sáng âm u lay động, nó như chưa từng tồn tại.
Dung Phỉ nhướng mày, lại nhìn cái bàn kia, sau đó xách thùng nước tới, bắt đầu lau chùi kệ sách.
Ngoại trừ những quyển sách kinh quý báu thì những nơi còn lại có thể để Cố Kinh Hàn dùng bùa nước. Do đó, Dung Phỉ chà rửa kệ sách trước, sau đó rửa tay, ôm sách kinh ra ngoài hành lang và bậc thang phơi nắng. Hôm nay, gió không lớn lắm, không cần lo sách sẽ bị gió thổi rách, ánh nắng khá tốt, quả thật là thời điểm tốt để phơi sách.
Số lượng sách kinh trong điện Thanh Tâm không nhiều, sau khi phơi xong, Dung Phỉ lại lau kệ sách một lần nữa.
Chờ Dung Phỉ làm xong, Cố Kinh Hàn cũng đã dọn dẹp xong tất cả gian phòng, đi vào điện Thanh Tâm. Cố Kinh Hàn dùng vài lá bùa nước lau chùi bàn, nghe thấy Dung Phỉ ở bên nói: “Khi còn bé, anh đọc kinh ở đây hả? Anh ngồi ở đâu?”
Cố Kinh Hàn gật đầu, chỉ vào cái bàn ở giữa, “Chỗ này.”
Dung Phỉ ngẩn ra, “Vậy anh có xem qua quyển sách gọi là Đại Kỳ quận thành chí hay không?”
Cố Kinh Hàn lắc đầu, hơi nhíu mày: “Đại Kỳ? Có liên quan đến chuyện của chữ Lâm sao? Nhìn từ tên sách thì hẳn là ghi chép lịch sử địa phương các nơi của vương triều Kỳ. Sử sách không ghi lại, nhưng triều đại lại tồn tại, có thể là thiếu hụt tư liệu lịch sử. Ví như quyển sách này chắc có thể chứng thực sự tồn tại của Đại Kỳ.”
“Điện Thanh Tâm có thể có vạn quyển sách kinh, nhưng lại không có quyển này.”
Dung Phỉ híp mắt, “Em cứ cảm thấy nghe qua ở đâu rồi.”
Ánh mắt Cố Kinh Hàn hơi động, kéo tay Dung Phỉ đi ra điện Thanh Tâm, sau đó đưa một thùng gỗ nhỏ cho cậu, nói: “Bên trong quán không có trữ nguyên liệu, chúng ta phải ra sau núi câu ít cá thôi.”
“Câu cá?”
Dung Phỉ lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Cố Kinh Hàn cầm lên hai cần câu, khóe môi nhếch lên, hứng thú bay đầy giữa hai hàng lông mày, ” Cố đại thiếu ơi, lần này anh thua chắc rồi. Lúc bốn năm tuổi em đã theo ông già học câu cá, hai mươi năm qua chưa từng sẩy tay bao giờ…”
Đôi mắt Cố Kinh Hàn lóe lên ý cười, nhắc nhở: “Cá ở núi Trường Thanh không giống nơi khác.”
Ra khỏi đạo quán, đi trên đường núi, Dung thiếu gia xách thùng nhỏ vác cần câu, không để bụng lời nói của Cố Kinh Hàn.
Nhưng rất nhanh, Dung thiếu gia đã hiểu rõ ý của Cố Kinh Hàn.
Cá của núi Trường Thành quả thật khác với số đông. Bởi vì bọn nó không nhìn mồi trên lưỡi câu, mà là nhìn mặt người cầm cần câu!
Cố Kinh Hàn vừa ngồi xuống, cá dưới đáy sông lập tức xao động, dồn dập bơi về phía bờ, tranh nhau cắn mồi. Vào thời điểm cạnh tranh kịch liệt nhất, vì muốn mắc câu nên bọn cá nhỏ hung bạo dị thường, chen lấn giành chỗ, thậm chí còn quẩy cho vài con bay lên bờ.
Trước khi mắc câu, con cái nào cũng liếc mắt nhìn Cố Kinh Hàn, khi bị gỡ xuống còn phải đập đuôi phành phạch mấy lần trên lòng bàn tay Cố Kinh Hàn, trông vui vẻ kỳ lạ.
Dung Phỉ nhìn đến hết nhịn nổi.
Dung thiếu gia hiển nhiên rất đẹp trai, nhưng đám cá không chịu nổi sự xốc nổi của cậu, kém xa sự bình tĩnh và trầm lắng của Cố Kinh Hàn.
Do đó, ròng rã nửa canh giờ, Dung Phỉ không câu được một con, còn Cố Kinh Hàn thì chất đầy một thùng, sau đó lại chìa tay lấy thùng nhỏ của Dung Phỉ tới. Dung thiếu gia thấy thế, lập tức đưa tay đè lại.
Mặt sông trong suốt thấy đáy, cây cối bao quanh bốn phía, đã vào cuối thu nhưng sắc xanh vẫn cứ ở lại, trông rất đẹp và tĩnh mịch. Tiếng suối róc rách kèm theo tiếng chim hót líu lo, ánh nắng loang lổ rơi đầy trên gương mặt anh tuấn của Cố Kinh Hàn.
Hắn xoay tay đè tay Dung Phỉ, “Đổi chỗ không?”
Dung Phỉ đứng lên, đi tới trước người Cố Kinh Hàn, nhấc chân dài, trực tiếp ngồi xuống đùi Cố Kinh Hàn, “Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá, không bằng Cố đại thiếu dạy em câu cá đi?”
“Được.”
Cố Kinh Hàn đáp lời một cách tự nhiên và bình tĩnh, ngồi trên hòn đá, một tay vòng qua eo Dung Phỉ, một tay kề sát tay Dung Phỉ, giữ chặt Dung Phỉ từ phía sau, sau đó mới đặt cần câu vào tay Dung Phỉ, vung nhẹ một cái. Lưỡi câu chìm vào trong nước, nhưng lần này không có nhiều cá nhỏ tranh nhau mắc câu, trái lại hồi lâu chả thấy động tĩnh gì.
“Chúng nó nhìn mặt rồi…” Dung Phỉ bực bội mỉm cười.
Cố Kinh Hàn hơi cúi đầu, cánh tay siết chặt eo Dung Phỉ, chóp mũi sượt qua làn da sau gáy lộ ra ngoài, thấp giọng nói: “Chúng nó bắt nạt em đấy, chỉ biết bắt nạt người yếu thôi.”
“Nhìn thế nào em phải là người mạnh hơn chứ?” Dung Phỉ không chấp nhận lời giải thích này.
Cố Kinh Hàn cắn nhẹ gáy Dung Phỉ, Dung Phỉ căng cứng người, rồi giống như có dòng điện chạy qua mà mềm nhũn ngã về sau, được Cố Kinh Hàn vững vàng ôm lấy, “Ừ. Không yếu, mà mạnh hơn nhiều.”
Đáp lại Cố Kinh Hàn là một nụ hôn mãnh liệt gần như tàn bạo của Dung Phỉ.
Phải nói rằng, tuy hiện giờ hai người chỉ dùng tay và chưa động phòng thật sự, nhưng lúc đầu, Cố Kinh Hàn vẫn rất kiềm chế và tuân theo. Nào ngờ lại nuôi trúng một chú sói tham lam vô độ. Dung Phỉ cứ như đã trúng độc của Cố Kinh Hàn, chỉ cần tiếp xúc hay thân mật một chút thôi là cũng có thể làm cho Dung Phỉ phát cuồng cắn tới.
Do đó, Cố Kinh Hàn đành phải dữ dội hơn thì mới hạn chế được con sói này. Do đó… cũng không thể trách Cố đại thiếu hung hăng trên giường như vậy.
Dung Phỉ ngồi trên người Cố Kinh Hàn, đè hắn ra hôn tới tấp, bờ môi sưng đỏ do cọ xát quá nhiều, thế nhưng Cố Kinh Hàn vẫn tám gió thổi không động ngồi đó, ngoại trừ môi lưỡi đáp trả kịch liệt thì không làm gì khác, ngay cả động tác câu cá vẫn không thay đổi.
“Muốn… ở đây.”
Dung Phỉ lùi lại một chút, giọng nói khàn khàn.
Đôi mắt của Cố Kinh Hàn tối sầm, lúc đang muốn lên tiếng thì cần câu trong tay chợt trĩu xuống, hắn theo bản năng vung tay lên cao, một con cá to dài gần một thước nhảy ra khỏi mặt nước, nước sông bắn tung tóe, vừa vặn giội lạnh xuyên tim Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn.
Giọt nước mắc trên mi mắt và lông mày của hai người, hai người nhìn nhau, không nhịn được cười phá lên.
Dung Phỉ cười đến lăn xuống từ trên người Cố Kinh Hàn, quơ lấy hòn đá nhỏ rồi ném vào nước, “Xem ra em với bọn cá trong con sông này có thù với nhau rồi… Mẹ ơi, bị nó dọa cho mềm nhũn luôn!”
“Đêm nay ăn nó.”
Một câu nói của Cố Kinh Hàn đã quyết định sống chết của con cá lớn vô tội kia.
Cố Kinh Hàn thả hết những con cá nhỏ về lại sông, xách theo đồ vật rồi dẫn Dung Phỉ về đạo quán.
Thời tiết trong núi thay đổi thất thường, đi tới nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa to. Hai người lập tức nhớ đến đống sách phơi đầy sân, Cố Kinh Hàn bèn bắn ra một đạo phù, ôm lấy Dung Phỉ chạy về đạo quán.
Hai người bận rộn như lửa thiêu mông, đón lấy làn mưa phả vào mặt đau đớn, nhanh chóng ôm lấy sách chạy ào vào điện Thanh Tâm. Không ai để ý việc sắp xếp, chỉ mau mau chạy vào điện tránh mưa. Nhưng ông trời lại trêu đùa hai người, mới ôm sách kinh vào điện, mưa liền ngừng rơi, mây bay sương tan.
Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ, Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn.
Người hai người ướt sũng trông cứ hai thằng ngốc, vịn khung cửa mà cắn nhau một cái.
“Tắm rửa, thay quần áo trước nhé?” Cố Kinh Hàn hỏi.
Dung Phỉ lắc đầu: “Thay quần áo, ăn cơm, rồi lát lại tắm. Đun nước hoài phiền lắm.”
Khi một kẻ lười không muốn làm chuyện nào đó, mãi mãi cũng chỉ có một lí do, đó chính là ngại phiền phức. Tuy người ướt nhẹp nhưng mưa núi rất sạch, lau mình sơ trước cũng được. Lúc còn ở trong núi, Cố Kinh Hàn từng gặp mưa rất nhiều lần, không cần phải tắm nước nóng, hắn chỉ sợ Dung Phỉ cảm lạnh mà thôi.
“Vậy ăn cơm trước.” Cố Kinh Hàn nói.
Hai người về phòng thay quần áo, dùng khăn vải lau sơ rồi đi vào nhà bếp.
Nhà bếp của đạo quán rất đơn sơ, là một bếp lò cũ xưa, nửa lộ thiên, được che chắn bằng một mái tranh. Mưa vừa dứt, nước mưa nhỏ giọt tí tách bên mép tranh, mùi lá cây trộn lẫn bùn đất thơm ngát bốc lên trong không khí ẩm ướt, vô cùng mát rượi.
Cố Kinh Hàn sửa sang lại bếp lò rồi bổ chút củi khô, Dung Phỉ ở bên cạnh thái rau làm cá.
Đối với Dung thiếu gia gần như thông thạo mọi kiểu võ nghệ, chơi dao thì hiển nhiên là chuyện nhỏ. Dung Phỉ thành thạo bặt bặt bặt vài tiếng, lập tức chia một con cá sống sờ sờ quẫy tưng bừng thành những khúc nhỏ. Khi thấy Cố Kinh Hàn bắt đầu đổ nước vào chảo, Dung thiếu gia bèn quơ lấy cá, muốn đi đến thả vào, nhưng bị Cố Kinh Hàn ngăn lại đúng lúc.
“Phải lấy nội tạng ra đã.”
Cố Kinh Hàn rửa cá một lần nữa, “Có trứng cá đấy, em có thích ăn không?”
Dung Phỉ ngồi xổm nhìn, nghe vậy hôn lên khóe miệng Cố Kinh Hàn, “Thích, ăn xong sinh cá con cho anh.”
Cố Kinh Hàn không nhịn được cười lên, song chưa đợi Dung thiếu gia nhìn rõ thì nụ cười đã thu về, chỉ để lại ánh lửa rạng rỡ phản chiếu trong đôi mắt.
Làm sạch cá, thêm chút gia vị, bỏ vào chảo hấp.
Cố Kinh Hàn kéo một cái ghế nhỏ tới, ngồi trước bếp lò, thỉnh thoảng châm thêm củi.
Ánh lửa nhảy nhót trước bếp lò, nóng hừng hừng, Cố Kinh Hàn bảo Dung Phỉ ngồi xa một chút, thế mà Dung Phỉ lại xách một cái ghế tới ngồi bên cạnh hắn, nằm nhoài lên lưng hắn, đầu gác lên vai hắn, tư thế cực kỳ vặn vẹo.
Tiếng củi đốt kêu lách tách.
Trời lại đổ mưa.
Mành châu màn nước, sương núi lại bốc lên, phóng mắt ra xa, một màu xanh biếc tràn trề và ướt át.
Trời mưa lạnh, nhưng ánh lửa nóng rực.
Dung Phỉ kề sát vào sườn mặt của Cố Kinh Hàn, nhìn lửa bếp lò, bỗng nhiên có ảo giác cuộc sống này đã trôi qua nhiều năm. Trước đây, khi nhìn thấy Cố Kinh Hàn, cậu không nghĩ rằng bản thân sẽ quấn quít một người khác, cùng nhau ngồi trước bếp lò thổi lửa nấu cơm như vậy. Thế mà, cuộc sống này đến thật, lại còn đặc sắc và sinh động muôn phần so với hai mươi năm ngơ ngơ ngác ngác trước đó của cậu.
“Em chẳng biết mình phải dùng hết vận may của bao nhiêu đời thì mới gặp được con hồ ly tinh nhà anh nữa.” Dung Phỉ cười nói.
Thấy qua bi kịch của Tô Thanh, còn có cả chữ Lâm, cậu mới biết vận may của mình hiếm có như thế nào.
Ánh mắt dừng trên ánh lửa của Cố Kinh Hàn hơi lấp lóe, qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Là do anh may mắn nên mới có được tờ hôn ước này.”
Cố đại thiếu có may hay không thì không biết, chỉ biết nấu ăn rất ngon.
Dung thiếu gia ăn no căng bụng, khom người bò về phòng, vứt luôn nguyên tắc cưng vợ của mình, không bò dậy giúp Cố Kinh Hàn nấu nước tắm rửa. Đương nhiên, lần nào Dung Phỉ giúp Cố Kinh Hàn tắm rửa cũng sa vào làm chuyện khác.
“Không nhúc nhích nổi nữa, em mang thai con của anh rồi… anh giúp em tắm đi…”
Dung thiếu gia bung xả không biết xấu hổ, lại còn y như thật kéo tay Cố Kinh Hàn sờ lên bụng của mình. Cố Kinh Hàn dở khóc dở cười, ôm người thả vào thùng đựng nước.
Dung Phỉ không bỏ qua cơ hội ôm chặt eo hắn, hòng kéo hắn xuống nước, giở trò lưu manh nói: “Em chưa tắm sạch…”
Cố Kinh Hàn như thường nói: “Chỗ nào chưa sạch?”
Dung Phỉ túm tay hắn cho vào nước, mắt đào hoa nheo lại, sâu xa nói: “Từ trong ra ngoài, không chỗ nào sạch hết.”
Thùng tắm một người cuối cùng trở thành bãi chiến trường của hai người.
Chờ tất cả ngừng lại, Cố Kinh Hàn nhét Dung Phỉ vào ổ chăn, trước khi đi vào giấc ngủ, hắn bắt đầu nhớ lại xem trong đạo quán còn bao nhiêu thuốc bổ mà sư phụ hắn tích trữ. Nếu tiếp tục như thế, hắn khẳng định mình không có chuyện gì, thế nhưng Dung Phỉ thế nào cũng bị suy thận do buông thả quá mức…
Ôm nhau ngủ, Cố Kinh Hàn chìm vào ngủ say khi vẫn còn suy nghĩ.
Nửa đêm.
Nhiệt độ chợt giảm, như thể có một luồng không khí cực kì lạnh đang bao phủ toàn bộ đạo quán. Cố Kinh Hàn bị cóng đến mức tỉnh giấc, phát hiện Dung Phỉ cau mày nhắm mắt đang mò chăn, ôm lấy vai hắn rồi kéo chăn đắp cho hai người.
Cố Kinh Hàn đắp kín chăn cho Dung Phỉ, ngồi dậy, thấp giọng nói: “Ban đêm trong núi rất lạnh, để anh đi tìm chăn dày.”
Dung Phỉ sắp sửa mở mắt lại nhắm mắt lại, ậm ờ một tiếng, rồi co người vùi mặt vào chăn, chỉ để lộ cái đầu bù xù.
Cố Kinh Hàn sờ đầu Dung Phỉ, lấy ra tấm chăn dày từ trong ngăn tủ, dùng bùa chú xử lí rồi mới phủ lên tấm chăn mỏng trên người hai người. Dù sao chăn chưa được phơi nắng qua nên không thể đắp trực tiếp lên được. Thấy ấm áp rồi, Cố Kinh Hàn mới dán một lá bùa định thần lên người Dung Phỉ, bảo đảm Dung Phỉ ngủ say, rồi khoác đạo bào đi ra sân.
Chỉ vẻn vẹn vài canh giờ.
Đạo quán lúc này khác hẳn đạo quán lúc ban ngày.
Cây bạch phồn héo rũ, cành lá xơ xác, như thể chợt già đi rất nhiều năm. Vách tường trong sân vốn còn rất tốt, giờ lại đổ nát thê lương, hai mép phòng ốc đổ sụp, cỏ dại mọc đầy.
Trăng tối gió lớn.
Một làn không khí âm lãnh xuất hiện trong đạo quán, quanh quẩn không tan.
Bùa định thần không chỉ giúp ngưng thần tĩnh khí, mà còn là kết giới trận pháp mạnh nhất mà Cố Kinh Hàn sở hữu. Dù là như vậy, khi hắn đi vào trong sân, cảm ứng được luồng khí này, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, hắn vẫn quay đầu liếc nhìn phòng ngủ, xác nhận Dung Phỉ vẫn bình an.
“Kinh Hàn.”
Một âm thanh nhẹ nhàng như có như không vang lên.
Cố Kinh Hàn nhìn về phía cây bạch phồn dần mất đi sức sống, vẻ mặt chậm rãi lạnh lẽo: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong năm năm mình rời đi? Hài cốt… của sư phụ đâu?”
…
Ngày hôm sau, trời trong.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ xuống núi rất sớm.
Dựa theo tính toán của Cố Kinh Hàn thì ngày mà hạc núi quay về là ba ngày sau đó.
Còn những ngày trước đó, Dung Phỉ nhớ ra lúc ở Kỳ Sơn, hai người đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm chuyện huyết mộ bí ẩn, nên đưa ra đề nghị làm theo một lần nữa. Tuy chữ Giả không gợi ý triều đại, nhưng núi Trường Thanh ở ngay đây, cũng chẳng rộng lớn, hơn nữa, tuy đạo quán Trường Thanh không nhất định là đạo quán của Vân Chương, nhưng trên một ngọn núi không thể xây hai nhà.
Nếu không thu được manh mối gì ở núi Trường Thanh, vậy thì trạm tiếp theo của bọn họ chính là Cô Tô.
“Hôm nay có chợ à?”
Vừa vào trấn, Dung Phỉ đã bị sốc bởi mức độ náo nhiệt của nơi này, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Chung quanh đều là người, rộn ràng tấp nập, đủ loại sạp hàng như dòng nước chảy bày đầy hai bên đường, tiếng la hét kèm theo tiếng cười nói hâm nóng bầu không khí của nguyên con phố.
Cách đó không xa, mùi thức ăn thơm phức bay tới, vừa ngửi liền biết là một loại đồ ăn vặt chính hiệu nào đó, thu hút khá nhiều trẻ con và người lớn.
“Em ăn không?”
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn, nói: “Bánh gạo hấp và bánh nướng cầu treo. Anh hay mua ăn khi còn bé.”
Cuối cùng Dung Phỉ cũng phát hiện Cố Kinh Hàn là một người ham ăn âm thầm, không chừng từng lén lút thử qua biết bao nhiêu đồ ăn ngon, bằng không không thể lần nào ra ngoài ăn cơm cũng chọn trúng những chỗ bán thức ăn ngon nhất được.
“Anh hiểu ý em chứ?” Dung Phỉ híp mắt cười.
“Ừ,” Cố Kinh Hàn vân vê tay Dung Phỉ, “Hai phần. Em qua kia đợi đi, cứ gọi món trước.” Nói xong, Cố Kinh Hàn đi tới xếp hàng trước sạp nhỏ kia.
Dung Phỉ nhìn quán cơm Cố Kinh Hàn chỉ, lượn một vòng trước cửa rồi lại chuyển chân đi vào cửa hàng bên cạnh.
Đồ trang sức được trưng bày trong cửa hàng xa hoa hơn bên ngoài, nếu nói đến tinh xảo và thời thượng thì chắc chắn không bằng Hải thành. Nhưng Dung Phỉ đến đây không phải để mua đồ.
“Ông chủ,, có thể dùng sợi vàng để đắp lại vết nứt của vật này hay không?”
Dung Phỉ lấy ra một hộp trang sức nhỏ, mở ra, bên trong là một hạt châu đỏ to cỡ hạt đậu tương, màu sắc nồng đậm, trông như một hạt máu nhỏ, thấm một lớp màu lạnh lẽo trơn bóng thâm trầm, dán mắt nhìn mãi lại có cảm giác hấp hồn nhiếp phách. Thế nhưng, nó không hoàn mỹ, ở giữa hạt châu xinh đẹp đến kỳ lạ này có một vết nứt nhỏ.
Ông chủ cửa hàng cầm lấy, nhìn tỉ mỉ nửa ngày, mới cau mày khó xử nói: “Tôi thật sự không nhìn ra chất liệu hạt châu này, chẳng hay là loại ngọc hay mã não nào?”
Dung Phỉ lắc đầu: “Tôi không biết. Ông chỉ cần quan tâm việc có sửa được hay không.”
Sau khi do dự, ông chủ nói: “Sửa được, nhưng giá tiền không thấp. Đây là việc đòi hỏi tỉ mỉ, hơn nữa, nhìn màu sắc của hạt châu này, nó hiển nhiên là vật quý, chắc sẽ không tiếc rẻ…”
“Bao nhiêu cũng được.” Dung Phỉ ngắt lời ông ta, “Nhưng tôi có vài yêu cầu.”
Ông chủ bị kinh ngạc bởi sự hào phóng của Dung thiếu gia, nâng kính mắt lên, “Yêu cầu gì?”
“Tôi muốn vá vết nứt thành một chữ Phỉ.”
Sau khi xác định ngày đến lấy đồ với ông chủ, Dung Phỉ rời khỏi cửa hàng, lúc đi vòng qua còn nhìn về chỗ Cố Kinh Hàn, phát hiện hắn còn đang xếp hàng, lập tức nhanh chóng đi vào quán ăn rồi gọi món, sau đó thả bộ đến bên cạnh Cố Kinh Hàn, cùng hắn xếp hàng, “Chờ ở trỏng chán quá, lại không có mỹ nhân để nhìn, chẳng bằng đứng đợi ở đây.”
Hai người mua đồ ăn vặt xong rồi đến quán dùng cơm, cửa hàng sát vách lại gặp phải vấn đề khó.
Ông chủ gặp được người vung tiền như rác, mặt mày hớn hở, vui vẻ không thôi. Vừa vặn giờ cơm tới, đang muốn ra ngoài uống vài hớp rượu thì lại bị thợ thủ công chặn lại.
“Ông chủ, hạt châu này không đắp lại bằng sợi vàng được.” Thợ thủ công đau khổ nói.
Ông chủ vừa nghe xong liền hoảng, tiền tới tay làm sao bay đi được, “Sao không đắp được? Có vấn đề gì hả? Để tôi xem thử!”
Thợ thủ công nấu chảy vàng, cẩn thận đắp lên hạt châu. Ban đầu, mọi thứ đều bình thường, ông chủ còn cho rằng thợ thủ công đang cố tình gây chuyện. Nhưng một giây sau, chuyện quái dị đã xảy ra, lớp vàng đắp lên hạt châu bỗng tỏa ra một làn khói, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Cứ như là hạt châu này là vật có nhiệt độ cao, có thể làm vàng bốc hơi vậy.
Việc này không hợp với lẽ thường.
Ánh mắt của ông chủ đăm đăm, nhìn thợ thủ công.
Thợ thủ công nuốt nước bọt, nói: “Vả lại, ông chủ… thật ra trong hạt châu này có một chữ, nhìn từ vết nứt là thấy ngay…”
“Chữ gì?”
“… Phỉ.”
Ông chủ cảm thấy có hơi hoang đường, lại thử nghiệm thêm vài lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, chán nản nói: “Bỏ đi, chờ ngày mai khách đến lấy, chúng ta hoàn lại toàn bộ tiền cho cậu ta. Chuyện này là sao đây… không phải cậu ta là bên đối thủ đưa đến trêu chúng ta chứ? Nhìn khí chất đầy người thế mà…”
Dung Phỉ hoàn toàn không biết về chuyện hạt châu.
Thật ra hạt châu này không phải của Dung Phỉ.
Nếu mọi người còn nhớ thì lúc ở huyết mộ, Cố Kinh Hàn từng sử dụng một bộ nhẫn làm bằng bạc. Năm chiếc nhẫn bạc, dây khóa cài ở cổ tay, trên chiếc nhẫn ngón tay giữa có khảm một viên châu hồng ngọc. Lúc đeo bộ nhẫn này, Cố Kinh Hàn có thể một tay đấu sức với móng vuốt quỷ của Lục Trầm Uyên.
Bộ nhẫn này có tên là Táng Châu, là món vũ khí chân chính duy nhất ngoài đào mộc tâm ngàn năm của Cố Kinh Hàn.
Sau khi chạm trán huyết mộ và Lục Trầm Uyên, trở về tới Hải thành, Cố Kinh Hàn mới phát hiện hạt châu trên bộ nhẫn đã bị nứt. Hắn cũng không rõ tác dụng của hạt châu, có thể là do sử dụng quá độ nên dẫn tới rạn nứt, hắn không coi đó là chuyện lớn lao gì, chỉ tạm thời cất đi, chờ khi nào rảnh rỗi thì sẽ đi sửa lại.
Chuyện này đã bị Cố Kinh Hàn quên bẵng.
Song, Dung Phỉ còn nhớ.
Tuy ở Hải thành có rất nhiều thợ kim hoàn tay nghề cao, nhưng cậu không tiện đi tìm, bởi vì cậu luôn cảm thấy hạt châu này có chút quỷ dị, nếu như xảy ra chuyện thì không dễ giải quyết.
Vì thế, lần này ra ngoài, cậu mới đề nghị đến trấn, chính là vì sửa lại hạt châu này cho Cố Kinh Hàn.
Dung Phỉ tạm thời chưa biết chuyện hạt châu, vẫn cùng với Cố Kinh Hàn đi loanh quanh chợ.
Hai người đi được một lúc, xài lại bài cũ, vào quán ngồi uống trà, tán gẫu qua lại với mấy người lớn tuổi và phu xe.
Nhưng kết quả thật thất vọng. Rất nhiều người biết trên núi Trường Thanh có một đạo quán, nhưng hỏi tiếp thì cũng chỉ nghe qua Trường Thanh quán, còn việc trên núi Trường Thanh có đạo quán nào khác hay không thì ngay cả lớp người già cũng chưa từng nghe qua lời đồn đại nào.
“Hay là đi mượn đọc lịch sử địa phương nhỉ?”
Dung Phỉ nhíu mày suy nghĩ, vừa đi vừa nói.
“Những thôn trấn ở núi Trường Thanh từng gặp phải cảnh chiến tranh khỏi lửa, ngay cả huyện còn bị lửa thiêu rụi, e là không có lưu trữ đâu.”
Cố Kinh Hàn nói, đột nhiên dừng chân, tầm mắt cố định trên một sạp hàng nhỏ bày đủ loại đồ vật, “Em đợi chút… Cho hỏi chiếc chìa khóa này bao nhiêu tiền?”
Dung Phỉ ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Cố Kinh Hàn cầm lên một cái chìa khóa đồng cũ kĩ, hỏi chủ sạp ục ịch.
“Một đồng đại dương, không thể thiếu!”
Chủ sạp nói như đinh đóng cột, “Cậu đừng coi thường chiếc chìa khóa này, cậu nhìn màu sắc, hoa văn, đá quý khảm phía trên của nó đi… Một đồng đại dương là cậu lời chắc rồi, đồ này lấy ra từ trong cung đấy…”
“Chú có phải là chủ nhân của chiếc chìa khóa này không?” Cố Kinh Hàn ngắt lời chủ sạp, mắt như hồ đen.
Chủ sạp bị đôi mắt này nhìn một cái, sống lưng lập tức lạnh lẽo không rõ lí do, một đống lời ba hoa được biên soạn sẵn không phọt nổi ra miệng.
Ánh mắt lấp lóe, quanh co chốc lát mới nói: “Tôi… tôi nhặt được từ chỗ gánh hát Hoa Hải Đường… nhìn nó giống đồ cổ nên hôm nay bày sạp… tôi mới mang nó ra bán…”
“Gánh hát Hoa Hải Đường?” Dung Phỉ nhíu mày.
Chủ sạp dứt khoát nói ra hết: “Hai cậu chưa nghe qua gánh hát Hoa Hải Đường hả? Là gánh hát mới chuyển đến phía Đông của trấn đó, từng mở hát hai lần, nghe cũng được lắm. Nghe nói là tới từ Cô Tô, đào kép của bọn họ gọi là Ninh Vân An, đẹp còn hơn con gái nữa…”
“Xem ra chúng ta phải đi một chyến đến Hoa Hải Đường thôi.”
Cố Kinh Hàn nhìn chiếc chìa khóa trong tay, dưới ánh mặt trời phản chiếu, một chữ cực nhỏ lóe lên ____ Vân.
Trả tiền mua chìa khóa, hai người lập tức đi về phía Đông, vừa đi vừa hỏi thăm.
Ban đầu, Dung Phỉ không rõ vì sao Cố Kinh Hàn lại liếc mắt nhìn trúng chiếc chìa khóa này, đợi khi cầm được chìa khóa trên tay, Dung Phỉ mới ngớ ra, phản ứng lại.
Viên đá quý được khảm trên chiếc chìa khóa hóa ra là mảnh vỡ của âm dương diệp thuộc về Vân Chương khi đó.
Tuy nhìn thấy ở trong mộng, nhưng cảnh mộng được dệt bởi Diễm quỷ lại tạo cho người khác cảm giác như đang đối diện với sự việc, chi tiết nhỏ âm dương điệp hiển nhiên cũng không chạy thoát đôi mắt của Cố Kinh Hàn.
Âm dương diệp được làm từ chất liệu đặc biệt, như ngọc mà không phải ngọc, âm khí và dương khí được trộn lẫn với nhau một cách kỳ dị, vừa hài hòa vừa mâu thuẫn, cực kỳ hiếm thấy. Thế nhưng, mảnh vỡ này thật sự rất nhỏ, nếu không có cảm ứng nhạy bén của Cố Kinh Hàn thì chỉ sợ bọn họ đã bỏ qua một manh mối quan trọng.
“Lẽ nào Ninh Vân An kia chính là Vân Chương?”
Dung Phỉ suy đoán, “Người đến từ Cô Tô…”
Cố Kinh Hàn nói: “Nếu đúng là chuyển kiếp của Vân Chương thì chúng ta cũng không nhận ra được. Trừ khi nhiếp hồn phách ra, rồi so sánh với hồn phách gốc. Nhưng nếu làm vậy thì Ninh Vân An chắc chắn phải chết. Do đó, có tìm đến Ninh Vân An, chúng ta cũng không làm được gì, chỉ có thể đợi chữ Giả tỉnh lại.”
Dung Phỉ đè nén cơn sốt ruột trong lòng, gật đầu.
Gánh hát Hoa Hải Đường ấy mà có chút tiếng tăm ở trên trấn, sau khi Dung Phỉ nghe ngóng sơ thì có khá nhiều người biết vị trí của nó.
Không hề tốn chút công sức, hai người đã đến trước ngôi nhà được gánh hát Hoa Hải Đường thuê ở trên trấn.
Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu thì mới có người đến mở cửa.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, thò đầu ra nhìn, ánh mắt có chút thận trọng, cười nói cứng nhắc: “Cho hỏi là khách quý nơi nào? Thật sự xin lỗi, ngày hôm qua, nhóm đào kép đã được Vương lão gia của trấn bên mời đến mừng thọ, hiện tại vẫn chưa về. Nếu như hai cậu muốn tìm vị đào kép nào thì hai ngày sau hãy quay lại…”
“Ninh Vân An Ninh tiên sinh cũng đi theo à?” Cố Kinh Hàn hỏi.
Người phụ nữ trung niên hiểu ra, gật đầu nói: “Đi chớ, Ninh tiên sinh là kép chánh của Hoa Hải Đường, sao có thể không đi? Vương lão gia thích Ninh tiên sinh lắm.”
“Dì có họa báo hay ảnh chụp của Ninh tiên sinh không? Thời gian gần nhất ấy.”
So với Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ hiển nhiên biết cách moi thông tin hơn nhiều, cậu lấy ra vài đồng đại dương, đổi lấy một tấm hình của Ninh Vân An và địa chỉ của Vương lão gia ở trấn bên.
Chẳng biết có phải là ảo giác tâm lý hay không, Ninh Vân An trong hình quả thật có vài phần tương tự với Vân Chương bên trong mộng.
Chỉ là khí chất không giống. Việc này có thể giải thích Vân Chương là đạo sĩ, tu hành nơi núi sâu, có chút thoát tục xuất trần là hiển nhiên. Còn Ninh Vân An thì hát hí khúc, thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, tự nhiên ngấm nhiều thế tục hơn.
“Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi trấn bên không?”
Dung Phỉ nhìn sắc trời, vẫn chưa tới giữa trưa, qua lời người phụ nữ trung niên kia miêu tả, hai trấn chỉ cách nhau một ngọn núi hoang, lộ trình không xa, đủ để đi và về trong ngày, còn nếu không thể thì ở lại cũng chả sao.
Cố Kinh Hàn gật đầu.
Lần này hai người không lết bộ nữa, mà thuê một chiếc xe ngựa.
May mắn là mấy năm gần đây, ranh giới núi Trường Thanh vẫn được coi là bình yên, không có sơn phỉ, bằng không loại xe này chẳng dám nhận tiền băng qua núi hoang. Vốn là Dung Phỉ muốn kiếm một chiếc xe hơi, nhưng xe trên trấn quá ít, hơn nữa đường núi khó đi, di chuyển bằng ô tô khá bất tiện. Vì thế, Dung thiếu gia chỉ có thể dập tắt mong muốn thuê xe của mình.
Người đánh xe cũng là người trong nghề, xe di chuyển vừa ổn vừa nhanh, nhưng dù thế, Dung thiếu gia vẫn có hơi say xe, làm ổ trên người Cố Kinh Hàn hồi lâu mới trở lại bình thường.
Lúc đến trấn bên thì đã qua giữa trưa.
Trước tiên, Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ đi tìm quán cơm, định bụng ăn chút gì đó để lấy lại sức.
Song, trong lúc chờ món ăn được mang lên, Cố Kinh Hàn nghe có người ở bàn bên cạnh nhỏ giọng buôn chuyện: “Nè, mấy người có nghe gì không? Hôm nay là đại thọ của Vương lão gia tử, có mời Hoa Hải Đường ở trấn bên, kết quả người không thấy đâu…”
“Ai mà không biết chút chuyện bẩn thỉu của Vương lão gia tử, lại còn mời người của Hoa Hải Đường nữa hả… Tôi mà là ông bầu của Hoa Hải Đường thì dẫn người bỏ chạy từ lâu rồi. Có điều không nên…”
Người còn lại khó hiểu nói: “Hôm qua, tôi có đến trấn bên thăm bà con, còn nhìn thấy Hoa Hải Đường chuẩn bị đồ đạc ra ngoài, đồ vật không nhiều lắm… không phải dọn nhà đâu, có để lại vài người trong coi nhà cửa mà, nhìn giống như là đến theo lời mời… Lạ thật đấy, lẽ nào đến nửa đường rồi lại không đi nữa?”
Một làn sương mù mỏng, thơm ngát lượn lờ giữa hai hàng lông mày, một bàn tay nặng nề giơ lên xoa nhẹ ấn đường, Dung Phỉ vươn người ngồi dậy.
Một gian phòng bày biện đơn giản và cũ xưa, ngoại trừ một bàn một giường thì không còn gì nữa. Gian phòng này giống y hệt chủ nhân của nó, trống rỗng và lạnh lẽo.
Chỉ là, dù người có lạnh nhạt đến đâu thì vẫn có một chút dịu dàng.
Dung Phỉ giơ tay sờ lên quần áo mới tinh, được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường, vẫn còn hơi âm ấm.
Đổi sang áo tang đơn giản chưa mặc qua bao giờ, Dung Phỉ đi ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, mặt trời sắp lên cao.
Chiều hôm qua, Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn đã đến dưới chân núi Trường Thanh. Hai người không chú ý nhiều, đến cũng đến rồi nên quyết định suốt đêm lên núi. Dung Phỉ nhìn ra Cố Kinh Hàn có chút hồi hộp lo lắng, vì để xoa dịu Cố Kinh Hàn, sau khi lên núi, Dung Phỉ quấn lấy Cố Kinh Hàn nửa đêm. Nào nghĩ sang ngày hôm sau, Cố Kinh Hàn vẫn thức dậy như thói quen, còn cậu thì mềm oặt như cọng bún thiêu.
“Lão già Khố Lí vẫn còn mấy rương chim dê chim hổ nhỉ…”
Dung Phỉ gõ lên cái ống trúc, nhìn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, sao cứ thấy có hơi xanh xao.
Rửa mặt xong, Dung Phỉ nhấc cái ống trúc nhỏ dài về phía sau, dòng nước lập tức dừng chảy, chỉ để lại một vũng nước trong vắt chầm chậm chảy vào khóm hoa, bầu trời xanh thẳm và mây trôi quyến luyến.
Hôm qua chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay Dung Phỉ mới phát hiện tòa đạo quán Trường Thanh mà Cố Kinh Hàn ở mười mấy năm đúng là có thể ngợi ca tinh tế vượt trội. Lúc mới nhìn, sân của đạo quán không có gì đặc biệt, cực kỳ bình thường, chẳng qua là hoa cỏ um tùm, mọc thành từng bụi. Nhưng trên thực tế, đâu đâu trong đạo quán bé nhỏ này cũng có cơ quan nhỏ thực dụng và khéo léo.
Như dẫn nước tưới hoa, như nâng tơ tắt nến.
Vô cùng thú vị.
Dung Phỉ vừa quan sát bày biện trong sân, vừa đi ra trước tìm Cố Kinh Hàn.
Chỉ là vừa mới vòng qua cổng tròn, Dung Phỉ đã ngẩn ra, chân khựng lại.
Dưới tán cây cao, hoa trắng nở rộ đầy cành, Cố Kinh Hàn mặc đạo bào màu xanh nhạt, tay đặt lên thân cây, mắt nhắm lại, như thể đang cảm nhận điều gì đó.
Gió núi lướt qua, cành con nhẹ lay động, mưa hoa rơi xuống, mông lung như ẩn. Góc đạo bào của Cố Kinh Hàn cũng nhẹ tung bay, tư thế thuận gió, thanh dật xuất trần.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Cố Kinh Hàn quay đầu, nhìn về phía Dung Phỉ.
Đôi mắt thông hiểu đen kịt cùng với sự yêu thương nuông chiều không hề che giấu kia đã khiến cho Cố Kinh Hàn rơi xuống thần đàn, trở thành người phàm tục.
Lòng Dung Phỉ chấn động, bước dài đi đến, nhào vào người Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn vội đưa tay đỡ lấy eo cậu, lưng dựa vào thân cây, để mặc Dung thiếu gia đè mình xuống, miệng lập tức tràn đầy vị nước suối tươi mát.
“Hôn chào buổi sáng nha, cục cưng.”
Dung Phỉ nhướng mày, mỉm cười liếm khô sắc nước trên môi Cố Kinh Hàn, nháy mắt nhìn hắn, sau đó xoay người ngồi xuống bên cạnh Cố Kinh Hàn, ngửa đầu ngắm nhìn cỏ cây, “Vừa nãy anh làm gì vậy? Nói chuyện… với cây hả?”
Vẻ mặt vốn tự nhiên của Cố Kinh Hàn chợt nặng nề, song giọng điệu vẫn bình thường mà hỏi ngược lại: “Vì sao em lại nghĩ như vậy?”
Dung Phỉ cau mày, “Khi nãy gió thổi qua, em loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó, nhưng cũng có thể chỉ là tiếng gió… mấy tháng gần đây bám riết lấy anh, hình như em càng lúc càng đa nghi rồi.”
“Anh hỏi Bạch Phồn một chuyện.”
Cố Kinh Hàn nói, “Bạch Phồn tự đi lên núi rồi cắm rễ ở đây, sư phụ anh nói nó đã có ngàn năm tuổi. Dù chưa có cơ duyên tu luyện thành yêu, nhưng có được linh khí của núi thì vẫn thông linh được. Tuy anh đã không ở đây một thời gian dài, sư phụ cũng qua đời, nhưng anh vẫn phải hỏi một vài câu về những năm này của đạo quán.”
“Vậy mọi thứ thế nào?” Dung Phỉ xoay đầu hỏi.
Cố Kinh Hàn lắc đầu: “Tất cả đều bình thường.”
“Anh nói Bạch Phồn đã ở đây ngàn năm, vậy anh có hỏi nó chuyện của chữ Giả không? Cả hai ở cùng một núi, tuy khác đạo quán nhưng nói không chừng nó cũng biết chút gì đó?” Ánh mắt Dung Phỉ sáng lên, nói.
Cố Kinh Hàn cau mày: “Anh có hỏi nhưng Bạch Phồn không trả lời.”
“Tìm kiếm một người không có khả năng đầu thai đầu thai…”
Vẻ mặt Dung Phỉ nặng nề, “Chữ Giả này làm khó người khác thật đấy. Em cứ cảm thấy gã vẫn chưa nói hết… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi âm dương điệp vỡ nát? Rõ ràng Vân Chương đã hồn phi phách tán, vì sao gã vẫn tin chắc Vân Chương có thể đầu thai?”
“Tạm thời không có manh mối.” Cố Kinh Hàn đứng lên, nói, “Nhưng không sao, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, anh sẽ gọi hạc núi đến hỏi.”
Dung Phỉ cũng đứng dậy theo, nghe xong khó hiểu hỏi: “Hạc núi? Là chim à?”
“Là loài chim thai nghén núi Trường Thanh, xuân đi thu về,” Cố Kinh Hàn đi đến cạnh giếng, nhấc thùng nước lên rồi bắt đầu múc nước. “Bọn nó biết tất cả những chuyện xảy ra trong núi, đợi bọn nó trở về là có thể hỏi thử.”
Dung Phỉ gật đầu mỉm cười: “Giống như thổ địa nhỉ… Anh thả xuống đi, để em làm cho, anh muốn đun nước làm cơm à?”
Nói xong, Dung Phỉ nhận lấy công việc trên tay Cố Kinh Hàn, giành trước thả thùng gỗ xuống giếng. Bàn về cưng chiều vợ thì không ai sánh được Dung thiếu gia Hải thành cậu đâu, thậm chí cậu cũng không để vợ bị đau nữa là.
“Điểm tâm ở nhà trên,” Cố Kinh Hàn vịn cánh tay Dung Phỉ, “Em đi ăn đi. Anh sẽ quét dọn mấy căn phòng khác.”
Hôm qua do tới vội quá nên chỉ dọn dẹp qua loa phòng ngủ và nhà chính, ngay cả điện Tâm Thanh thờ phụng tổ sư còn chưa quét. Cố Kinh Hàn bị cả người mềm mại thơm ngát của Dung thiếu gia quấn quen, nên thật ra sáng nay cũng dậy trễ, chỉ kịp xuống núi mua cơm canh, còn chưa kịp quét dọn đạo quán.
“Em giúp anh.”
Dung Phỉ múc nước xong, đi đến nhà trên ăn bánh bao húp cháo, sau đó, xả nước một cái khăn, đi theo Cố Kinh Hàn vào điện Tam Thanh.
Nói là điện Tam Thanh nhưng thật ra không phải là cung điện nguy nga gì.
Không gian bên trong không lớn, sàn lót gạch đá xanh, vừa bước vào liền có một luồng khí âm u lạnh lẽo quanh năm vắng bóng người phả vào mặt. Phía trên thờ cúng Tam Thanh Đạo Tổ, người nào cũng bám đầy bụi, không nhang đèn đồ cúng, trước bàn thờ có đặt ba cái đệm hương bồ tả tơi không thể tả.
Trên đất cũng tích đầy bụi, có điều, những việc này không quá quan trọng, chỉ cần vài lá bùa nước của Cố Kinh Hàn là có thể giải quyết, còn ba vị Đạo Tổ thì bọn họ phải thành tâm quét dọn.
Lúc Dung Phỉ bước vào, Cố Kinh Hàn đang lau chùi tượng Đạo Tổ thứ nhất. Khi thấy Dung Phỉ đi vào, hắn liền nhảy xuống, dòng nước quấn quanh bàn tay, rửa đi bụi bặm, sau đó đưa tay kéo Dung Phỉ lên.
“Cẩn thận chút.”
Cố Kinh Hàn giúp Dung Phỉ xắn ống tay áo, bàn tay thon dài mới vừa xắn tới khuỷu tay thì đã muốn dừng lại, song, hắn bị Dung Phỉ túm lấy, ra hiệu xắn lên cao hơn.
Một dấu hôn xanh tím khá to lộ ra, trông như là bị cắn.
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn tối lại.
Hàm răng nhọn cắn một cái lên cằm, hơi thở của Dung Phỉ gần kề đến mức ủ ra một luồng mê hoặc đặc biệt: “Anh đừng hòng che lại… để em xem Cố đại thiếu trông lạnh lùng như ngọn núi tuyết cứ đến tối là điên cuồng đến đâu. Sau này… còn có thể điên cuồng hơn hay không… Hít!”
Lời trêu đùa chỉ nói được một nữa thì chợt biến đổi.
Cố Kinh Hàn cụp mắt, nhẹ nâng cánh tay Dung Phỉ, cúi đầu hôn lên phía trong cổ tay Dung Phỉ. Nụ hôn như lông tơ lướt qua, ngứa đến bàn tay Dung Phỉ khẽ run rẩy.
Nhưng chút run rẩy này lập tức cháy thành lửa tình.
Cố Kinh Hàn dần dần hôn lên trên, càng lúc càng sâu, làn da từ không dấu vết biến thành màu đỏ tím thẫm.
Nhoi nhói kèm với nóng rực xẹt qua mỗi tấc của cánh tay thon thả. Bàn tay của Dung Phỉ hơi co lại do mất kiểm soát, xoa lên cổ và xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo lỏng lẻo của Cố Kinh Hàn, tạo ra từng mảng đỏ.
“Cố Kinh Hàn…”
Dung Phỉ vừa mới rên nhẹ một tiếng thì đã bị Cố Kinh Hàn giơ tay chặn lại, nửa ôm vào trong lòng.
Bờ môi ướt mềm sượt qua lòng bàn tay, nhịp tim của Cố Kinh Hàn vốn tăng tốc nhanh chóng lại bắt đầu hỗn loạn khiến hắn gần như hóa rồ, hắn lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Trước mặt Đạo Tổ, đừng chọc anh.”
Dung Phỉ khép lại đôi mắt đào hoa, môi chuyển động, đầu lưỡi được tận dụng triệt để liếm láp lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn, tràn đầy ý khiêu khích. Xem ra, dù buổi tối dạy dỗ bao nhiêu thì vẫn không đủ cho Dung thiếu gia rút ra kinh nghiệm.
“Tối nay sẽ làm cá cho em ăn.”
Cố Kinh Hàn thấp giọng nói một câu, hôn nhẹ lên đuôi mắt Dung Phỉ, sau đó thả lỏng tay, xoay người tiếp tục lau chùi tượng Đạo Tổ.
Dung thiếu gia vốn nhất thời nổi hứng quyến rũ người ta thôi, lúc này không thành cũng chả thấy khó chịu, dùng cánh tay đầy vết đỏ tím xách một thùng nước, tiến vào điện Thanh Tâm ở phía sau điện Tam Thanh. Mới nãy cậu bị Cố Kinh Hàn nhén lên tí lửa, nếu như còn ở cùng một chỗ thì cậu không thể cam đoan mình có thể mạo phạm thần tiên hay không.
Điện Thanh Tâm là nơi dùng để tụng kinh và cất trữ sách kinh, lạnh hơn điện Tam Thanh nhiều.
Một hàng kệ sách dựa sát tường, ba cái bàn và đệm hương bồ kê ở ba mặt tường còn lại, một trong đó có đặt một quyển sách. Ở trong gian phòng đầy bụi bặm này, quyển sách đó lại rất sạch sẽ, quả thật vô cùng kỳ lạ.
Dung Phỉ che miệng ho hai tiếng, sau đó mở cửa sổ thông gió trước, rồi mới quay về trước bàn, cầm lấy quyển sách sạch sẽ khác thường kia.
“Đại kỳ quận thành chí?”
Vừa thấy tên sách, Dung Phỉ chợt cau mày.
Cậu chưa nghe qua triều đại này, nếu không phải có chuyện của chữ Lâm thì cậu chẳng dám tin triều đại này lại có một quyển tư liệu lịch sử như vậy? Hơn nữa, quyển sách này của ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi này, vì sao không bị phủ bụi?
Núi Trường Thanh, đạo quán Trường Thanh, Cố Kinh Hàn… nhóm người chữ Lâm kia, vì sao phải đặt ra khế ước máu với Cố Kinh Hàn?
Mạch suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, trong nháy mắt, Dung Phỉ nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng cậu lại không nghĩ ra manh mối nào. Cậu lật xem hai trang, đang muốn cầm sách đi ra trước tìm Cố Kinh Hàn thì tay chợt nhẹ bẫng.
Quyển sách biến mất từng chút, hóa thành tro bụi, y hệt bụi bặm bên trong phòng. Ở trong ánh sáng âm u lay động, nó như chưa từng tồn tại.
Dung Phỉ nhướng mày, lại nhìn cái bàn kia, sau đó xách thùng nước tới, bắt đầu lau chùi kệ sách.
Ngoại trừ những quyển sách kinh quý báu thì những nơi còn lại có thể để Cố Kinh Hàn dùng bùa nước. Do đó, Dung Phỉ chà rửa kệ sách trước, sau đó rửa tay, ôm sách kinh ra ngoài hành lang và bậc thang phơi nắng. Hôm nay, gió không lớn lắm, không cần lo sách sẽ bị gió thổi rách, ánh nắng khá tốt, quả thật là thời điểm tốt để phơi sách.
Số lượng sách kinh trong điện Thanh Tâm không nhiều, sau khi phơi xong, Dung Phỉ lại lau kệ sách một lần nữa.
Chờ Dung Phỉ làm xong, Cố Kinh Hàn cũng đã dọn dẹp xong tất cả gian phòng, đi vào điện Thanh Tâm. Cố Kinh Hàn dùng vài lá bùa nước lau chùi bàn, nghe thấy Dung Phỉ ở bên nói: “Khi còn bé, anh đọc kinh ở đây hả? Anh ngồi ở đâu?”
Cố Kinh Hàn gật đầu, chỉ vào cái bàn ở giữa, “Chỗ này.”
Dung Phỉ ngẩn ra, “Vậy anh có xem qua quyển sách gọi là Đại Kỳ quận thành chí hay không?”
Cố Kinh Hàn lắc đầu, hơi nhíu mày: “Đại Kỳ? Có liên quan đến chuyện của chữ Lâm sao? Nhìn từ tên sách thì hẳn là ghi chép lịch sử địa phương các nơi của vương triều Kỳ. Sử sách không ghi lại, nhưng triều đại lại tồn tại, có thể là thiếu hụt tư liệu lịch sử. Ví như quyển sách này chắc có thể chứng thực sự tồn tại của Đại Kỳ.”
“Điện Thanh Tâm có thể có vạn quyển sách kinh, nhưng lại không có quyển này.”
Dung Phỉ híp mắt, “Em cứ cảm thấy nghe qua ở đâu rồi.”
Ánh mắt Cố Kinh Hàn hơi động, kéo tay Dung Phỉ đi ra điện Thanh Tâm, sau đó đưa một thùng gỗ nhỏ cho cậu, nói: “Bên trong quán không có trữ nguyên liệu, chúng ta phải ra sau núi câu ít cá thôi.”
“Câu cá?”
Dung Phỉ lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Cố Kinh Hàn cầm lên hai cần câu, khóe môi nhếch lên, hứng thú bay đầy giữa hai hàng lông mày, ” Cố đại thiếu ơi, lần này anh thua chắc rồi. Lúc bốn năm tuổi em đã theo ông già học câu cá, hai mươi năm qua chưa từng sẩy tay bao giờ…”
Đôi mắt Cố Kinh Hàn lóe lên ý cười, nhắc nhở: “Cá ở núi Trường Thanh không giống nơi khác.”
Ra khỏi đạo quán, đi trên đường núi, Dung thiếu gia xách thùng nhỏ vác cần câu, không để bụng lời nói của Cố Kinh Hàn.
Nhưng rất nhanh, Dung thiếu gia đã hiểu rõ ý của Cố Kinh Hàn.
Cá của núi Trường Thành quả thật khác với số đông. Bởi vì bọn nó không nhìn mồi trên lưỡi câu, mà là nhìn mặt người cầm cần câu!
Cố Kinh Hàn vừa ngồi xuống, cá dưới đáy sông lập tức xao động, dồn dập bơi về phía bờ, tranh nhau cắn mồi. Vào thời điểm cạnh tranh kịch liệt nhất, vì muốn mắc câu nên bọn cá nhỏ hung bạo dị thường, chen lấn giành chỗ, thậm chí còn quẩy cho vài con bay lên bờ.
Trước khi mắc câu, con cái nào cũng liếc mắt nhìn Cố Kinh Hàn, khi bị gỡ xuống còn phải đập đuôi phành phạch mấy lần trên lòng bàn tay Cố Kinh Hàn, trông vui vẻ kỳ lạ.
Dung Phỉ nhìn đến hết nhịn nổi.
Dung thiếu gia hiển nhiên rất đẹp trai, nhưng đám cá không chịu nổi sự xốc nổi của cậu, kém xa sự bình tĩnh và trầm lắng của Cố Kinh Hàn.
Do đó, ròng rã nửa canh giờ, Dung Phỉ không câu được một con, còn Cố Kinh Hàn thì chất đầy một thùng, sau đó lại chìa tay lấy thùng nhỏ của Dung Phỉ tới. Dung thiếu gia thấy thế, lập tức đưa tay đè lại.
Mặt sông trong suốt thấy đáy, cây cối bao quanh bốn phía, đã vào cuối thu nhưng sắc xanh vẫn cứ ở lại, trông rất đẹp và tĩnh mịch. Tiếng suối róc rách kèm theo tiếng chim hót líu lo, ánh nắng loang lổ rơi đầy trên gương mặt anh tuấn của Cố Kinh Hàn.
Hắn xoay tay đè tay Dung Phỉ, “Đổi chỗ không?”
Dung Phỉ đứng lên, đi tới trước người Cố Kinh Hàn, nhấc chân dài, trực tiếp ngồi xuống đùi Cố Kinh Hàn, “Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá, không bằng Cố đại thiếu dạy em câu cá đi?”
“Được.”
Cố Kinh Hàn đáp lời một cách tự nhiên và bình tĩnh, ngồi trên hòn đá, một tay vòng qua eo Dung Phỉ, một tay kề sát tay Dung Phỉ, giữ chặt Dung Phỉ từ phía sau, sau đó mới đặt cần câu vào tay Dung Phỉ, vung nhẹ một cái. Lưỡi câu chìm vào trong nước, nhưng lần này không có nhiều cá nhỏ tranh nhau mắc câu, trái lại hồi lâu chả thấy động tĩnh gì.
“Chúng nó nhìn mặt rồi…” Dung Phỉ bực bội mỉm cười.
Cố Kinh Hàn hơi cúi đầu, cánh tay siết chặt eo Dung Phỉ, chóp mũi sượt qua làn da sau gáy lộ ra ngoài, thấp giọng nói: “Chúng nó bắt nạt em đấy, chỉ biết bắt nạt người yếu thôi.”
“Nhìn thế nào em phải là người mạnh hơn chứ?” Dung Phỉ không chấp nhận lời giải thích này.
Cố Kinh Hàn cắn nhẹ gáy Dung Phỉ, Dung Phỉ căng cứng người, rồi giống như có dòng điện chạy qua mà mềm nhũn ngã về sau, được Cố Kinh Hàn vững vàng ôm lấy, “Ừ. Không yếu, mà mạnh hơn nhiều.”
Đáp lại Cố Kinh Hàn là một nụ hôn mãnh liệt gần như tàn bạo của Dung Phỉ.
Phải nói rằng, tuy hiện giờ hai người chỉ dùng tay và chưa động phòng thật sự, nhưng lúc đầu, Cố Kinh Hàn vẫn rất kiềm chế và tuân theo. Nào ngờ lại nuôi trúng một chú sói tham lam vô độ. Dung Phỉ cứ như đã trúng độc của Cố Kinh Hàn, chỉ cần tiếp xúc hay thân mật một chút thôi là cũng có thể làm cho Dung Phỉ phát cuồng cắn tới.
Do đó, Cố Kinh Hàn đành phải dữ dội hơn thì mới hạn chế được con sói này. Do đó… cũng không thể trách Cố đại thiếu hung hăng trên giường như vậy.
Dung Phỉ ngồi trên người Cố Kinh Hàn, đè hắn ra hôn tới tấp, bờ môi sưng đỏ do cọ xát quá nhiều, thế nhưng Cố Kinh Hàn vẫn tám gió thổi không động ngồi đó, ngoại trừ môi lưỡi đáp trả kịch liệt thì không làm gì khác, ngay cả động tác câu cá vẫn không thay đổi.
“Muốn… ở đây.”
Dung Phỉ lùi lại một chút, giọng nói khàn khàn.
Đôi mắt của Cố Kinh Hàn tối sầm, lúc đang muốn lên tiếng thì cần câu trong tay chợt trĩu xuống, hắn theo bản năng vung tay lên cao, một con cá to dài gần một thước nhảy ra khỏi mặt nước, nước sông bắn tung tóe, vừa vặn giội lạnh xuyên tim Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn.
Giọt nước mắc trên mi mắt và lông mày của hai người, hai người nhìn nhau, không nhịn được cười phá lên.
Dung Phỉ cười đến lăn xuống từ trên người Cố Kinh Hàn, quơ lấy hòn đá nhỏ rồi ném vào nước, “Xem ra em với bọn cá trong con sông này có thù với nhau rồi… Mẹ ơi, bị nó dọa cho mềm nhũn luôn!”
“Đêm nay ăn nó.”
Một câu nói của Cố Kinh Hàn đã quyết định sống chết của con cá lớn vô tội kia.
Cố Kinh Hàn thả hết những con cá nhỏ về lại sông, xách theo đồ vật rồi dẫn Dung Phỉ về đạo quán.
Thời tiết trong núi thay đổi thất thường, đi tới nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa to. Hai người lập tức nhớ đến đống sách phơi đầy sân, Cố Kinh Hàn bèn bắn ra một đạo phù, ôm lấy Dung Phỉ chạy về đạo quán.
Hai người bận rộn như lửa thiêu mông, đón lấy làn mưa phả vào mặt đau đớn, nhanh chóng ôm lấy sách chạy ào vào điện Thanh Tâm. Không ai để ý việc sắp xếp, chỉ mau mau chạy vào điện tránh mưa. Nhưng ông trời lại trêu đùa hai người, mới ôm sách kinh vào điện, mưa liền ngừng rơi, mây bay sương tan.
Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ, Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn.
Người hai người ướt sũng trông cứ hai thằng ngốc, vịn khung cửa mà cắn nhau một cái.
“Tắm rửa, thay quần áo trước nhé?” Cố Kinh Hàn hỏi.
Dung Phỉ lắc đầu: “Thay quần áo, ăn cơm, rồi lát lại tắm. Đun nước hoài phiền lắm.”
Khi một kẻ lười không muốn làm chuyện nào đó, mãi mãi cũng chỉ có một lí do, đó chính là ngại phiền phức. Tuy người ướt nhẹp nhưng mưa núi rất sạch, lau mình sơ trước cũng được. Lúc còn ở trong núi, Cố Kinh Hàn từng gặp mưa rất nhiều lần, không cần phải tắm nước nóng, hắn chỉ sợ Dung Phỉ cảm lạnh mà thôi.
“Vậy ăn cơm trước.” Cố Kinh Hàn nói.
Hai người về phòng thay quần áo, dùng khăn vải lau sơ rồi đi vào nhà bếp.
Nhà bếp của đạo quán rất đơn sơ, là một bếp lò cũ xưa, nửa lộ thiên, được che chắn bằng một mái tranh. Mưa vừa dứt, nước mưa nhỏ giọt tí tách bên mép tranh, mùi lá cây trộn lẫn bùn đất thơm ngát bốc lên trong không khí ẩm ướt, vô cùng mát rượi.
Cố Kinh Hàn sửa sang lại bếp lò rồi bổ chút củi khô, Dung Phỉ ở bên cạnh thái rau làm cá.
Đối với Dung thiếu gia gần như thông thạo mọi kiểu võ nghệ, chơi dao thì hiển nhiên là chuyện nhỏ. Dung Phỉ thành thạo bặt bặt bặt vài tiếng, lập tức chia một con cá sống sờ sờ quẫy tưng bừng thành những khúc nhỏ. Khi thấy Cố Kinh Hàn bắt đầu đổ nước vào chảo, Dung thiếu gia bèn quơ lấy cá, muốn đi đến thả vào, nhưng bị Cố Kinh Hàn ngăn lại đúng lúc.
“Phải lấy nội tạng ra đã.”
Cố Kinh Hàn rửa cá một lần nữa, “Có trứng cá đấy, em có thích ăn không?”
Dung Phỉ ngồi xổm nhìn, nghe vậy hôn lên khóe miệng Cố Kinh Hàn, “Thích, ăn xong sinh cá con cho anh.”
Cố Kinh Hàn không nhịn được cười lên, song chưa đợi Dung thiếu gia nhìn rõ thì nụ cười đã thu về, chỉ để lại ánh lửa rạng rỡ phản chiếu trong đôi mắt.
Làm sạch cá, thêm chút gia vị, bỏ vào chảo hấp.
Cố Kinh Hàn kéo một cái ghế nhỏ tới, ngồi trước bếp lò, thỉnh thoảng châm thêm củi.
Ánh lửa nhảy nhót trước bếp lò, nóng hừng hừng, Cố Kinh Hàn bảo Dung Phỉ ngồi xa một chút, thế mà Dung Phỉ lại xách một cái ghế tới ngồi bên cạnh hắn, nằm nhoài lên lưng hắn, đầu gác lên vai hắn, tư thế cực kỳ vặn vẹo.
Tiếng củi đốt kêu lách tách.
Trời lại đổ mưa.
Mành châu màn nước, sương núi lại bốc lên, phóng mắt ra xa, một màu xanh biếc tràn trề và ướt át.
Trời mưa lạnh, nhưng ánh lửa nóng rực.
Dung Phỉ kề sát vào sườn mặt của Cố Kinh Hàn, nhìn lửa bếp lò, bỗng nhiên có ảo giác cuộc sống này đã trôi qua nhiều năm. Trước đây, khi nhìn thấy Cố Kinh Hàn, cậu không nghĩ rằng bản thân sẽ quấn quít một người khác, cùng nhau ngồi trước bếp lò thổi lửa nấu cơm như vậy. Thế mà, cuộc sống này đến thật, lại còn đặc sắc và sinh động muôn phần so với hai mươi năm ngơ ngơ ngác ngác trước đó của cậu.
“Em chẳng biết mình phải dùng hết vận may của bao nhiêu đời thì mới gặp được con hồ ly tinh nhà anh nữa.” Dung Phỉ cười nói.
Thấy qua bi kịch của Tô Thanh, còn có cả chữ Lâm, cậu mới biết vận may của mình hiếm có như thế nào.
Ánh mắt dừng trên ánh lửa của Cố Kinh Hàn hơi lấp lóe, qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Là do anh may mắn nên mới có được tờ hôn ước này.”
Cố đại thiếu có may hay không thì không biết, chỉ biết nấu ăn rất ngon.
Dung thiếu gia ăn no căng bụng, khom người bò về phòng, vứt luôn nguyên tắc cưng vợ của mình, không bò dậy giúp Cố Kinh Hàn nấu nước tắm rửa. Đương nhiên, lần nào Dung Phỉ giúp Cố Kinh Hàn tắm rửa cũng sa vào làm chuyện khác.
“Không nhúc nhích nổi nữa, em mang thai con của anh rồi… anh giúp em tắm đi…”
Dung thiếu gia bung xả không biết xấu hổ, lại còn y như thật kéo tay Cố Kinh Hàn sờ lên bụng của mình. Cố Kinh Hàn dở khóc dở cười, ôm người thả vào thùng đựng nước.
Dung Phỉ không bỏ qua cơ hội ôm chặt eo hắn, hòng kéo hắn xuống nước, giở trò lưu manh nói: “Em chưa tắm sạch…”
Cố Kinh Hàn như thường nói: “Chỗ nào chưa sạch?”
Dung Phỉ túm tay hắn cho vào nước, mắt đào hoa nheo lại, sâu xa nói: “Từ trong ra ngoài, không chỗ nào sạch hết.”
Thùng tắm một người cuối cùng trở thành bãi chiến trường của hai người.
Chờ tất cả ngừng lại, Cố Kinh Hàn nhét Dung Phỉ vào ổ chăn, trước khi đi vào giấc ngủ, hắn bắt đầu nhớ lại xem trong đạo quán còn bao nhiêu thuốc bổ mà sư phụ hắn tích trữ. Nếu tiếp tục như thế, hắn khẳng định mình không có chuyện gì, thế nhưng Dung Phỉ thế nào cũng bị suy thận do buông thả quá mức…
Ôm nhau ngủ, Cố Kinh Hàn chìm vào ngủ say khi vẫn còn suy nghĩ.
Nửa đêm.
Nhiệt độ chợt giảm, như thể có một luồng không khí cực kì lạnh đang bao phủ toàn bộ đạo quán. Cố Kinh Hàn bị cóng đến mức tỉnh giấc, phát hiện Dung Phỉ cau mày nhắm mắt đang mò chăn, ôm lấy vai hắn rồi kéo chăn đắp cho hai người.
Cố Kinh Hàn đắp kín chăn cho Dung Phỉ, ngồi dậy, thấp giọng nói: “Ban đêm trong núi rất lạnh, để anh đi tìm chăn dày.”
Dung Phỉ sắp sửa mở mắt lại nhắm mắt lại, ậm ờ một tiếng, rồi co người vùi mặt vào chăn, chỉ để lộ cái đầu bù xù.
Cố Kinh Hàn sờ đầu Dung Phỉ, lấy ra tấm chăn dày từ trong ngăn tủ, dùng bùa chú xử lí rồi mới phủ lên tấm chăn mỏng trên người hai người. Dù sao chăn chưa được phơi nắng qua nên không thể đắp trực tiếp lên được. Thấy ấm áp rồi, Cố Kinh Hàn mới dán một lá bùa định thần lên người Dung Phỉ, bảo đảm Dung Phỉ ngủ say, rồi khoác đạo bào đi ra sân.
Chỉ vẻn vẹn vài canh giờ.
Đạo quán lúc này khác hẳn đạo quán lúc ban ngày.
Cây bạch phồn héo rũ, cành lá xơ xác, như thể chợt già đi rất nhiều năm. Vách tường trong sân vốn còn rất tốt, giờ lại đổ nát thê lương, hai mép phòng ốc đổ sụp, cỏ dại mọc đầy.
Trăng tối gió lớn.
Một làn không khí âm lãnh xuất hiện trong đạo quán, quanh quẩn không tan.
Bùa định thần không chỉ giúp ngưng thần tĩnh khí, mà còn là kết giới trận pháp mạnh nhất mà Cố Kinh Hàn sở hữu. Dù là như vậy, khi hắn đi vào trong sân, cảm ứng được luồng khí này, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, hắn vẫn quay đầu liếc nhìn phòng ngủ, xác nhận Dung Phỉ vẫn bình an.
“Kinh Hàn.”
Một âm thanh nhẹ nhàng như có như không vang lên.
Cố Kinh Hàn nhìn về phía cây bạch phồn dần mất đi sức sống, vẻ mặt chậm rãi lạnh lẽo: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong năm năm mình rời đi? Hài cốt… của sư phụ đâu?”
…
Ngày hôm sau, trời trong.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ xuống núi rất sớm.
Dựa theo tính toán của Cố Kinh Hàn thì ngày mà hạc núi quay về là ba ngày sau đó.
Còn những ngày trước đó, Dung Phỉ nhớ ra lúc ở Kỳ Sơn, hai người đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm chuyện huyết mộ bí ẩn, nên đưa ra đề nghị làm theo một lần nữa. Tuy chữ Giả không gợi ý triều đại, nhưng núi Trường Thanh ở ngay đây, cũng chẳng rộng lớn, hơn nữa, tuy đạo quán Trường Thanh không nhất định là đạo quán của Vân Chương, nhưng trên một ngọn núi không thể xây hai nhà.
Nếu không thu được manh mối gì ở núi Trường Thanh, vậy thì trạm tiếp theo của bọn họ chính là Cô Tô.
“Hôm nay có chợ à?”
Vừa vào trấn, Dung Phỉ đã bị sốc bởi mức độ náo nhiệt của nơi này, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Chung quanh đều là người, rộn ràng tấp nập, đủ loại sạp hàng như dòng nước chảy bày đầy hai bên đường, tiếng la hét kèm theo tiếng cười nói hâm nóng bầu không khí của nguyên con phố.
Cách đó không xa, mùi thức ăn thơm phức bay tới, vừa ngửi liền biết là một loại đồ ăn vặt chính hiệu nào đó, thu hút khá nhiều trẻ con và người lớn.
“Em ăn không?”
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn, nói: “Bánh gạo hấp và bánh nướng cầu treo. Anh hay mua ăn khi còn bé.”
Cuối cùng Dung Phỉ cũng phát hiện Cố Kinh Hàn là một người ham ăn âm thầm, không chừng từng lén lút thử qua biết bao nhiêu đồ ăn ngon, bằng không không thể lần nào ra ngoài ăn cơm cũng chọn trúng những chỗ bán thức ăn ngon nhất được.
“Anh hiểu ý em chứ?” Dung Phỉ híp mắt cười.
“Ừ,” Cố Kinh Hàn vân vê tay Dung Phỉ, “Hai phần. Em qua kia đợi đi, cứ gọi món trước.” Nói xong, Cố Kinh Hàn đi tới xếp hàng trước sạp nhỏ kia.
Dung Phỉ nhìn quán cơm Cố Kinh Hàn chỉ, lượn một vòng trước cửa rồi lại chuyển chân đi vào cửa hàng bên cạnh.
Đồ trang sức được trưng bày trong cửa hàng xa hoa hơn bên ngoài, nếu nói đến tinh xảo và thời thượng thì chắc chắn không bằng Hải thành. Nhưng Dung Phỉ đến đây không phải để mua đồ.
“Ông chủ,, có thể dùng sợi vàng để đắp lại vết nứt của vật này hay không?”
Dung Phỉ lấy ra một hộp trang sức nhỏ, mở ra, bên trong là một hạt châu đỏ to cỡ hạt đậu tương, màu sắc nồng đậm, trông như một hạt máu nhỏ, thấm một lớp màu lạnh lẽo trơn bóng thâm trầm, dán mắt nhìn mãi lại có cảm giác hấp hồn nhiếp phách. Thế nhưng, nó không hoàn mỹ, ở giữa hạt châu xinh đẹp đến kỳ lạ này có một vết nứt nhỏ.
Ông chủ cửa hàng cầm lấy, nhìn tỉ mỉ nửa ngày, mới cau mày khó xử nói: “Tôi thật sự không nhìn ra chất liệu hạt châu này, chẳng hay là loại ngọc hay mã não nào?”
Dung Phỉ lắc đầu: “Tôi không biết. Ông chỉ cần quan tâm việc có sửa được hay không.”
Sau khi do dự, ông chủ nói: “Sửa được, nhưng giá tiền không thấp. Đây là việc đòi hỏi tỉ mỉ, hơn nữa, nhìn màu sắc của hạt châu này, nó hiển nhiên là vật quý, chắc sẽ không tiếc rẻ…”
“Bao nhiêu cũng được.” Dung Phỉ ngắt lời ông ta, “Nhưng tôi có vài yêu cầu.”
Ông chủ bị kinh ngạc bởi sự hào phóng của Dung thiếu gia, nâng kính mắt lên, “Yêu cầu gì?”
“Tôi muốn vá vết nứt thành một chữ Phỉ.”
Sau khi xác định ngày đến lấy đồ với ông chủ, Dung Phỉ rời khỏi cửa hàng, lúc đi vòng qua còn nhìn về chỗ Cố Kinh Hàn, phát hiện hắn còn đang xếp hàng, lập tức nhanh chóng đi vào quán ăn rồi gọi món, sau đó thả bộ đến bên cạnh Cố Kinh Hàn, cùng hắn xếp hàng, “Chờ ở trỏng chán quá, lại không có mỹ nhân để nhìn, chẳng bằng đứng đợi ở đây.”
Hai người mua đồ ăn vặt xong rồi đến quán dùng cơm, cửa hàng sát vách lại gặp phải vấn đề khó.
Ông chủ gặp được người vung tiền như rác, mặt mày hớn hở, vui vẻ không thôi. Vừa vặn giờ cơm tới, đang muốn ra ngoài uống vài hớp rượu thì lại bị thợ thủ công chặn lại.
“Ông chủ, hạt châu này không đắp lại bằng sợi vàng được.” Thợ thủ công đau khổ nói.
Ông chủ vừa nghe xong liền hoảng, tiền tới tay làm sao bay đi được, “Sao không đắp được? Có vấn đề gì hả? Để tôi xem thử!”
Thợ thủ công nấu chảy vàng, cẩn thận đắp lên hạt châu. Ban đầu, mọi thứ đều bình thường, ông chủ còn cho rằng thợ thủ công đang cố tình gây chuyện. Nhưng một giây sau, chuyện quái dị đã xảy ra, lớp vàng đắp lên hạt châu bỗng tỏa ra một làn khói, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Cứ như là hạt châu này là vật có nhiệt độ cao, có thể làm vàng bốc hơi vậy.
Việc này không hợp với lẽ thường.
Ánh mắt của ông chủ đăm đăm, nhìn thợ thủ công.
Thợ thủ công nuốt nước bọt, nói: “Vả lại, ông chủ… thật ra trong hạt châu này có một chữ, nhìn từ vết nứt là thấy ngay…”
“Chữ gì?”
“… Phỉ.”
Ông chủ cảm thấy có hơi hoang đường, lại thử nghiệm thêm vài lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, chán nản nói: “Bỏ đi, chờ ngày mai khách đến lấy, chúng ta hoàn lại toàn bộ tiền cho cậu ta. Chuyện này là sao đây… không phải cậu ta là bên đối thủ đưa đến trêu chúng ta chứ? Nhìn khí chất đầy người thế mà…”
Dung Phỉ hoàn toàn không biết về chuyện hạt châu.
Thật ra hạt châu này không phải của Dung Phỉ.
Nếu mọi người còn nhớ thì lúc ở huyết mộ, Cố Kinh Hàn từng sử dụng một bộ nhẫn làm bằng bạc. Năm chiếc nhẫn bạc, dây khóa cài ở cổ tay, trên chiếc nhẫn ngón tay giữa có khảm một viên châu hồng ngọc. Lúc đeo bộ nhẫn này, Cố Kinh Hàn có thể một tay đấu sức với móng vuốt quỷ của Lục Trầm Uyên.
Bộ nhẫn này có tên là Táng Châu, là món vũ khí chân chính duy nhất ngoài đào mộc tâm ngàn năm của Cố Kinh Hàn.
Sau khi chạm trán huyết mộ và Lục Trầm Uyên, trở về tới Hải thành, Cố Kinh Hàn mới phát hiện hạt châu trên bộ nhẫn đã bị nứt. Hắn cũng không rõ tác dụng của hạt châu, có thể là do sử dụng quá độ nên dẫn tới rạn nứt, hắn không coi đó là chuyện lớn lao gì, chỉ tạm thời cất đi, chờ khi nào rảnh rỗi thì sẽ đi sửa lại.
Chuyện này đã bị Cố Kinh Hàn quên bẵng.
Song, Dung Phỉ còn nhớ.
Tuy ở Hải thành có rất nhiều thợ kim hoàn tay nghề cao, nhưng cậu không tiện đi tìm, bởi vì cậu luôn cảm thấy hạt châu này có chút quỷ dị, nếu như xảy ra chuyện thì không dễ giải quyết.
Vì thế, lần này ra ngoài, cậu mới đề nghị đến trấn, chính là vì sửa lại hạt châu này cho Cố Kinh Hàn.
Dung Phỉ tạm thời chưa biết chuyện hạt châu, vẫn cùng với Cố Kinh Hàn đi loanh quanh chợ.
Hai người đi được một lúc, xài lại bài cũ, vào quán ngồi uống trà, tán gẫu qua lại với mấy người lớn tuổi và phu xe.
Nhưng kết quả thật thất vọng. Rất nhiều người biết trên núi Trường Thanh có một đạo quán, nhưng hỏi tiếp thì cũng chỉ nghe qua Trường Thanh quán, còn việc trên núi Trường Thanh có đạo quán nào khác hay không thì ngay cả lớp người già cũng chưa từng nghe qua lời đồn đại nào.
“Hay là đi mượn đọc lịch sử địa phương nhỉ?”
Dung Phỉ nhíu mày suy nghĩ, vừa đi vừa nói.
“Những thôn trấn ở núi Trường Thanh từng gặp phải cảnh chiến tranh khỏi lửa, ngay cả huyện còn bị lửa thiêu rụi, e là không có lưu trữ đâu.”
Cố Kinh Hàn nói, đột nhiên dừng chân, tầm mắt cố định trên một sạp hàng nhỏ bày đủ loại đồ vật, “Em đợi chút… Cho hỏi chiếc chìa khóa này bao nhiêu tiền?”
Dung Phỉ ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Cố Kinh Hàn cầm lên một cái chìa khóa đồng cũ kĩ, hỏi chủ sạp ục ịch.
“Một đồng đại dương, không thể thiếu!”
Chủ sạp nói như đinh đóng cột, “Cậu đừng coi thường chiếc chìa khóa này, cậu nhìn màu sắc, hoa văn, đá quý khảm phía trên của nó đi… Một đồng đại dương là cậu lời chắc rồi, đồ này lấy ra từ trong cung đấy…”
“Chú có phải là chủ nhân của chiếc chìa khóa này không?” Cố Kinh Hàn ngắt lời chủ sạp, mắt như hồ đen.
Chủ sạp bị đôi mắt này nhìn một cái, sống lưng lập tức lạnh lẽo không rõ lí do, một đống lời ba hoa được biên soạn sẵn không phọt nổi ra miệng.
Ánh mắt lấp lóe, quanh co chốc lát mới nói: “Tôi… tôi nhặt được từ chỗ gánh hát Hoa Hải Đường… nhìn nó giống đồ cổ nên hôm nay bày sạp… tôi mới mang nó ra bán…”
“Gánh hát Hoa Hải Đường?” Dung Phỉ nhíu mày.
Chủ sạp dứt khoát nói ra hết: “Hai cậu chưa nghe qua gánh hát Hoa Hải Đường hả? Là gánh hát mới chuyển đến phía Đông của trấn đó, từng mở hát hai lần, nghe cũng được lắm. Nghe nói là tới từ Cô Tô, đào kép của bọn họ gọi là Ninh Vân An, đẹp còn hơn con gái nữa…”
“Xem ra chúng ta phải đi một chyến đến Hoa Hải Đường thôi.”
Cố Kinh Hàn nhìn chiếc chìa khóa trong tay, dưới ánh mặt trời phản chiếu, một chữ cực nhỏ lóe lên ____ Vân.
Trả tiền mua chìa khóa, hai người lập tức đi về phía Đông, vừa đi vừa hỏi thăm.
Ban đầu, Dung Phỉ không rõ vì sao Cố Kinh Hàn lại liếc mắt nhìn trúng chiếc chìa khóa này, đợi khi cầm được chìa khóa trên tay, Dung Phỉ mới ngớ ra, phản ứng lại.
Viên đá quý được khảm trên chiếc chìa khóa hóa ra là mảnh vỡ của âm dương diệp thuộc về Vân Chương khi đó.
Tuy nhìn thấy ở trong mộng, nhưng cảnh mộng được dệt bởi Diễm quỷ lại tạo cho người khác cảm giác như đang đối diện với sự việc, chi tiết nhỏ âm dương điệp hiển nhiên cũng không chạy thoát đôi mắt của Cố Kinh Hàn.
Âm dương diệp được làm từ chất liệu đặc biệt, như ngọc mà không phải ngọc, âm khí và dương khí được trộn lẫn với nhau một cách kỳ dị, vừa hài hòa vừa mâu thuẫn, cực kỳ hiếm thấy. Thế nhưng, mảnh vỡ này thật sự rất nhỏ, nếu không có cảm ứng nhạy bén của Cố Kinh Hàn thì chỉ sợ bọn họ đã bỏ qua một manh mối quan trọng.
“Lẽ nào Ninh Vân An kia chính là Vân Chương?”
Dung Phỉ suy đoán, “Người đến từ Cô Tô…”
Cố Kinh Hàn nói: “Nếu đúng là chuyển kiếp của Vân Chương thì chúng ta cũng không nhận ra được. Trừ khi nhiếp hồn phách ra, rồi so sánh với hồn phách gốc. Nhưng nếu làm vậy thì Ninh Vân An chắc chắn phải chết. Do đó, có tìm đến Ninh Vân An, chúng ta cũng không làm được gì, chỉ có thể đợi chữ Giả tỉnh lại.”
Dung Phỉ đè nén cơn sốt ruột trong lòng, gật đầu.
Gánh hát Hoa Hải Đường ấy mà có chút tiếng tăm ở trên trấn, sau khi Dung Phỉ nghe ngóng sơ thì có khá nhiều người biết vị trí của nó.
Không hề tốn chút công sức, hai người đã đến trước ngôi nhà được gánh hát Hoa Hải Đường thuê ở trên trấn.
Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu thì mới có người đến mở cửa.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, thò đầu ra nhìn, ánh mắt có chút thận trọng, cười nói cứng nhắc: “Cho hỏi là khách quý nơi nào? Thật sự xin lỗi, ngày hôm qua, nhóm đào kép đã được Vương lão gia của trấn bên mời đến mừng thọ, hiện tại vẫn chưa về. Nếu như hai cậu muốn tìm vị đào kép nào thì hai ngày sau hãy quay lại…”
“Ninh Vân An Ninh tiên sinh cũng đi theo à?” Cố Kinh Hàn hỏi.
Người phụ nữ trung niên hiểu ra, gật đầu nói: “Đi chớ, Ninh tiên sinh là kép chánh của Hoa Hải Đường, sao có thể không đi? Vương lão gia thích Ninh tiên sinh lắm.”
“Dì có họa báo hay ảnh chụp của Ninh tiên sinh không? Thời gian gần nhất ấy.”
So với Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ hiển nhiên biết cách moi thông tin hơn nhiều, cậu lấy ra vài đồng đại dương, đổi lấy một tấm hình của Ninh Vân An và địa chỉ của Vương lão gia ở trấn bên.
Chẳng biết có phải là ảo giác tâm lý hay không, Ninh Vân An trong hình quả thật có vài phần tương tự với Vân Chương bên trong mộng.
Chỉ là khí chất không giống. Việc này có thể giải thích Vân Chương là đạo sĩ, tu hành nơi núi sâu, có chút thoát tục xuất trần là hiển nhiên. Còn Ninh Vân An thì hát hí khúc, thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, tự nhiên ngấm nhiều thế tục hơn.
“Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi trấn bên không?”
Dung Phỉ nhìn sắc trời, vẫn chưa tới giữa trưa, qua lời người phụ nữ trung niên kia miêu tả, hai trấn chỉ cách nhau một ngọn núi hoang, lộ trình không xa, đủ để đi và về trong ngày, còn nếu không thể thì ở lại cũng chả sao.
Cố Kinh Hàn gật đầu.
Lần này hai người không lết bộ nữa, mà thuê một chiếc xe ngựa.
May mắn là mấy năm gần đây, ranh giới núi Trường Thanh vẫn được coi là bình yên, không có sơn phỉ, bằng không loại xe này chẳng dám nhận tiền băng qua núi hoang. Vốn là Dung Phỉ muốn kiếm một chiếc xe hơi, nhưng xe trên trấn quá ít, hơn nữa đường núi khó đi, di chuyển bằng ô tô khá bất tiện. Vì thế, Dung thiếu gia chỉ có thể dập tắt mong muốn thuê xe của mình.
Người đánh xe cũng là người trong nghề, xe di chuyển vừa ổn vừa nhanh, nhưng dù thế, Dung thiếu gia vẫn có hơi say xe, làm ổ trên người Cố Kinh Hàn hồi lâu mới trở lại bình thường.
Lúc đến trấn bên thì đã qua giữa trưa.
Trước tiên, Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ đi tìm quán cơm, định bụng ăn chút gì đó để lấy lại sức.
Song, trong lúc chờ món ăn được mang lên, Cố Kinh Hàn nghe có người ở bàn bên cạnh nhỏ giọng buôn chuyện: “Nè, mấy người có nghe gì không? Hôm nay là đại thọ của Vương lão gia tử, có mời Hoa Hải Đường ở trấn bên, kết quả người không thấy đâu…”
“Ai mà không biết chút chuyện bẩn thỉu của Vương lão gia tử, lại còn mời người của Hoa Hải Đường nữa hả… Tôi mà là ông bầu của Hoa Hải Đường thì dẫn người bỏ chạy từ lâu rồi. Có điều không nên…”
Người còn lại khó hiểu nói: “Hôm qua, tôi có đến trấn bên thăm bà con, còn nhìn thấy Hoa Hải Đường chuẩn bị đồ đạc ra ngoài, đồ vật không nhiều lắm… không phải dọn nhà đâu, có để lại vài người trong coi nhà cửa mà, nhìn giống như là đến theo lời mời… Lạ thật đấy, lẽ nào đến nửa đường rồi lại không đi nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.