Chương 23: Ôm Chặt Đùi Trước Mắt Khẳng Định Không Sai!
Hỉ Chước
24/06/2024
Trong buổi tụ hội tối nay của La Thiên Hoa, Tân Bảo Châu ăn mặc rất lộng lẫy.
Hai tháng nay Cận Chính án binh bất động tạm thời không hành động, cô cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là kiếm cớ để đưa Thái Trân Trân đi kiểm tra sức khỏe tổng thể trước, tất nhiên quan trọng nhất vẫn là chụp CT đầu và sàng lọc tế bào ung, nhưng cô cũng đoán được tám chín mươi phần trăm kết quả.
Bình thường Thái Trân Trân rất thích dưỡng sinh, cũng có thói quen kiên trì tập luyện thể dục thể thao, lúc này cơ thể vẫn chưa có bất cứ vấn đề gì.
Nếu như dựa theo kiếp trước, khi Tân Bảo Châu hai mươi bốn tuổi cô mất mẹ, nàng cùng mẹ mình chỉ còn không đến năm năm thời gian ở chung.
Ngày xưa không biết sầu não là gì, vui vui vẻ vẻ gả làm vợ người ta, nhưng không có người thân nhất ở bên cạnh mới biết được mình ngày xưa vô lý và bất hiếu như thế nào.
Tuy rằng Thái Trân Trân không cho cô một nền giáo dục trong gia đình bình thường, bà yêu cô vô điều kiện như vậy, nhưng Tân Bảo Châu hồi báo cho mẹ là việc học dở dang và sự xa hoa dâm dật, lúc còn trẻ luôn cho rằng mẹ vĩnh viễn sẽ đi theo phía sau, cũng không ngờ lúc quay đầu lại thì quang cảnh ngày xưa đã đổ nát rồi.
Tân Bảo Châu không phải bác sĩ, về việc tế bào ung thư đột biến có phải không có dấu hiệu báo trước hay không, cô cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng cô biết, kiếp trước trước khi Thái Trân Trân bị bệnh, bà đã thực sự bị một đòn tâm lý rất nghiêm trọng.
Không chỉ bởi vì gia cảnh sa sút, mà là bà không bỏ được Tân Thiệu Khanh để ra đi. Tân Bảo Châu không muốn nhìn bà cam chịu tự chà đạp chính mình, cô đã rất nhiều lần thừa dịp người giúp việc trong nhà ngủ rồi lén lái xe chạy đến cửa nhà họ Tân ấn chuông cửa.
Cô muốn giải thích rõ ràng với Tân Thiệu Khanh: Mẹ con cô không hề biết thân phận của Cận Chính, không hề có ý hại ông, muốn ông niệm tình cha con vợ chồng lúc trước, đừng đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tân Bảo Châu.
Nhưng Tân Thiệu Khanh rất nhẫn tâm, chắc lại sợ cô lại đến hút máu ông ta mà còn gọi vệ sĩ đưa cô ra ngoài đánh đập, còn dùng đủ thứ lời lẽ xúc phạm thậm tệ.
Để ngăn không cho cô dây dưa với mình, còn tung tin tức với truyền thông nói rằng trong mấy chục năm nay Thái Trân Trân lả lơi ong bướm, về phần Tân Bảo Châu có phải là con gái ruột của ông hay không, ông cũng không dám chắc, thậm chí còn muốn cố ý sắp xếp thử nghiệm quan hệ cha con.
Thái Trân Trân chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy trong đời này, vẫn luôn nghĩ bà là người được yêu nhất “Tân Sinh”.
Sau đó bà liền suy sụp không gượng dậy nổi, mà rất nhanh sau đó trong gia tộc cô liền truyền ra tin tức về Tân Thiệu Khanh có vợ ba.
Hoá ra căn bản không có sủng ái một người phụ nữ gì cả, phụ nữ đối với Tân Thiệu Khanh mà nói cũng chỉ giống như món đồ chơi mà thôi.
Từ năm sáu năm trước, trong khi đi công tác, Tân Thiệu Khanh đã làm quen với một tiếp viên hàng không chân dài.
Sau khi trải qua tình một đêm xong, không chỉ mua cho người ta nhà, mua xe, tặng cổ phần, cô vợ thứ ba xinh đẹp này vì để tránh sự ghen tuông như Thái Trân Trân còn cam tâm tình nguyện làm người không có danh phận, làm tình nhân dấu kín của ông.
Mà nhiều năm làm tình nhân không danh phận rốt cuộc ngày lành cũng đã tới, năm trước đã sinh cho ông một đứa con lúc tuổi già.
Có thể là Tân Thiệu Khanh cũng biết địa vị của mình đã mất, ông đã sớm lập di chúc thành lập một quỹ trong đó là một khối tài sản dư dả mà không phải lo cơm áo gạo tiền cho con trai mình.
Bây giờ hai bàn tay trắng, còn phải nhờ họ hàng bên nhà vợ cả nâng đỡ tạo cơ hội để mình thành đạt như trước kia nên đương nhiên phải ổn định vợ cả, làm vợ ba yên tâm. Chẳng trách Tân Thiệu Khanh không muốn để ý đến hai mẹ con mà chỉ biết làm nũng tiêu tiền như họ.
Hai tháng nay Cận Chính án binh bất động tạm thời không hành động, cô cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là kiếm cớ để đưa Thái Trân Trân đi kiểm tra sức khỏe tổng thể trước, tất nhiên quan trọng nhất vẫn là chụp CT đầu và sàng lọc tế bào ung, nhưng cô cũng đoán được tám chín mươi phần trăm kết quả.
Bình thường Thái Trân Trân rất thích dưỡng sinh, cũng có thói quen kiên trì tập luyện thể dục thể thao, lúc này cơ thể vẫn chưa có bất cứ vấn đề gì.
Nếu như dựa theo kiếp trước, khi Tân Bảo Châu hai mươi bốn tuổi cô mất mẹ, nàng cùng mẹ mình chỉ còn không đến năm năm thời gian ở chung.
Ngày xưa không biết sầu não là gì, vui vui vẻ vẻ gả làm vợ người ta, nhưng không có người thân nhất ở bên cạnh mới biết được mình ngày xưa vô lý và bất hiếu như thế nào.
Tuy rằng Thái Trân Trân không cho cô một nền giáo dục trong gia đình bình thường, bà yêu cô vô điều kiện như vậy, nhưng Tân Bảo Châu hồi báo cho mẹ là việc học dở dang và sự xa hoa dâm dật, lúc còn trẻ luôn cho rằng mẹ vĩnh viễn sẽ đi theo phía sau, cũng không ngờ lúc quay đầu lại thì quang cảnh ngày xưa đã đổ nát rồi.
Tân Bảo Châu không phải bác sĩ, về việc tế bào ung thư đột biến có phải không có dấu hiệu báo trước hay không, cô cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng cô biết, kiếp trước trước khi Thái Trân Trân bị bệnh, bà đã thực sự bị một đòn tâm lý rất nghiêm trọng.
Không chỉ bởi vì gia cảnh sa sút, mà là bà không bỏ được Tân Thiệu Khanh để ra đi. Tân Bảo Châu không muốn nhìn bà cam chịu tự chà đạp chính mình, cô đã rất nhiều lần thừa dịp người giúp việc trong nhà ngủ rồi lén lái xe chạy đến cửa nhà họ Tân ấn chuông cửa.
Cô muốn giải thích rõ ràng với Tân Thiệu Khanh: Mẹ con cô không hề biết thân phận của Cận Chính, không hề có ý hại ông, muốn ông niệm tình cha con vợ chồng lúc trước, đừng đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tân Bảo Châu.
Nhưng Tân Thiệu Khanh rất nhẫn tâm, chắc lại sợ cô lại đến hút máu ông ta mà còn gọi vệ sĩ đưa cô ra ngoài đánh đập, còn dùng đủ thứ lời lẽ xúc phạm thậm tệ.
Để ngăn không cho cô dây dưa với mình, còn tung tin tức với truyền thông nói rằng trong mấy chục năm nay Thái Trân Trân lả lơi ong bướm, về phần Tân Bảo Châu có phải là con gái ruột của ông hay không, ông cũng không dám chắc, thậm chí còn muốn cố ý sắp xếp thử nghiệm quan hệ cha con.
Thái Trân Trân chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy trong đời này, vẫn luôn nghĩ bà là người được yêu nhất “Tân Sinh”.
Sau đó bà liền suy sụp không gượng dậy nổi, mà rất nhanh sau đó trong gia tộc cô liền truyền ra tin tức về Tân Thiệu Khanh có vợ ba.
Hoá ra căn bản không có sủng ái một người phụ nữ gì cả, phụ nữ đối với Tân Thiệu Khanh mà nói cũng chỉ giống như món đồ chơi mà thôi.
Từ năm sáu năm trước, trong khi đi công tác, Tân Thiệu Khanh đã làm quen với một tiếp viên hàng không chân dài.
Sau khi trải qua tình một đêm xong, không chỉ mua cho người ta nhà, mua xe, tặng cổ phần, cô vợ thứ ba xinh đẹp này vì để tránh sự ghen tuông như Thái Trân Trân còn cam tâm tình nguyện làm người không có danh phận, làm tình nhân dấu kín của ông.
Mà nhiều năm làm tình nhân không danh phận rốt cuộc ngày lành cũng đã tới, năm trước đã sinh cho ông một đứa con lúc tuổi già.
Có thể là Tân Thiệu Khanh cũng biết địa vị của mình đã mất, ông đã sớm lập di chúc thành lập một quỹ trong đó là một khối tài sản dư dả mà không phải lo cơm áo gạo tiền cho con trai mình.
Bây giờ hai bàn tay trắng, còn phải nhờ họ hàng bên nhà vợ cả nâng đỡ tạo cơ hội để mình thành đạt như trước kia nên đương nhiên phải ổn định vợ cả, làm vợ ba yên tâm. Chẳng trách Tân Thiệu Khanh không muốn để ý đến hai mẹ con mà chỉ biết làm nũng tiêu tiền như họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.