Chương 30: Ra Vào Nhiều Lần Để Chính Mình Ăn No Mới Tốt
Hỉ Chước
24/06/2024
Nói đến đây Tân Bảo Châu ậm ừ cười cười không biết trả lời như thế nào.
La Thiên Hoa ở đối diện ăn phải một cái đinh mềm của Cận Chính, nếu hắn còn không rõ mối quan hệ mập mờ giữa hai người này thì hắn chính là kẻ ngốc.
Lại chuyển chủ đề nói sang dự án thu mua nguồn năng lượng mới gần đây, còn nịnh bợ khen ngợi ngân hàng đầu tư Cận thị. Còn nói nếu có cơ hội còn mong Cận tổng chỉ bảo nhiều hơn.
Tân Bảo Châu có mắt, hơn nữa còn là một đôi mắt xinh đẹp phân minh yêu ghét rõ ràng đương nhiên chú ý tới từ lúc cô ngồi xuống, Cận Chính ngồi bên cạnh đang có những hành động quái gở đối với mình.
Cầm lấy khăn tay, cô len lén liếc nhìn sắc mặt hắn.
Lúc đầu chỉ xoa xoa khăn tay không hiểu ý của hắn, cuối cùng trong sự nghi chủ động xoa xoa da ở cổ tay, lúc này mới thấy mặt hắn giãn ra quay mặt đi, cô thở vào nhẹ nhõm.
Bệnh thần kinh, thật sự có bệnh!
Vừa rồi ở sảnh lớn rõ ràng còn giả vờ không nhận ra cô, bây giờ lại ba phải như nào cũng được giống như rất để ý cô.
Nếu không phải Tân Bảo Châu trong lòng hiểu rõ mục đích của người này, người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn đang ăn dấm chua ghen tuông.
Thật vớ vẩn.
Đề tài vòng tới vòng lui đều là những chuyện tài chính rung chuyển gần đây, Tân Bảo Châu làm ổ cho mình ở bên cạnh Cận Chính, ánh đèn vốn đã mờ, cô lại nhỏ hơn Cận Chính, lần này thật sự là bị bóng dáng hắn bao vây lại, hoàn toàn ẩn thân.
Cô vẫn luôn muốn thò cổ ra muốn nói chuyện với đám thương nhân đối diện.
Nhưng mỗi khi cô mở miệng muốn nói gì đó, Cận Chính liền đẩy mấy cái đĩa thủy tinh trước mặt cô qua, cầm mấy cái trái cherry nhỏ nhét vào trong tay cô.
Còn tiện tay vẫy tay gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền cho cô uống, phô mai, bánh bích quy bơ bò, còn có mấy loại caramel.
Trong lòng Tân Bảo Châu rất khó chịu, nhưng cô đúng là ăn không thích ăn những hàng rẻ tiền bên ngoài.
Ai bảo miệng cô đã sớm bị Cận Chính nuôi nấng kén chọn, kiếp trước bọn họ cùng đi rất nhiều điền trang Italy và Pháp, lúc thưởng thức rượu cô đều thưởng thức không có chọn lọc, chủng loại gì năm bao nhiêu sản xuất hay hương vị gì cô đều không hiểu, thế mà lại nuôi thành một đầu lưỡi kén chọn.
Mặc kệ là rượu gì, uống vào trong miệng một ngụm cô liền có thể ước lượng được giá cả của nó.
Cho nên mỗi khi Cận Chính đi công tác về Hồng Kông, dù bận rộn đến đâu hắn cũng sẽ không quên mang theo một chai rượu ngon về, từ từ mở nắp chai, rồi đưa cho cô uống một ngụm ở chai mà không cần dùng cốc, để cô ngồi trên người mình và đoán giá.
Đoán cao, hắn liền đem gậy thịt rút ra một chút, đoán thấp, hắn liền đẩy mạnh vào bên trong cô.
Hầu như các đáp án Tân Bảo Châu đều biết rõ đáp án chính xác, nhưng cô cũng không ngại nói dối để cho hắn ra vào nhiều lần để đút no mình.
Đương nhiên, chuyện cũ không cần nhắc nữa, nhưng hôm nay Cận Chính chọn loại ngọt ngào và mùi thơm này cũng không tệ, giá sẽ không dưới vạn tệ, hơn nữa là cô thích loại tươi mát thuần khiết mà không ngấy này.
Kiếp trước lúc cô làm Cận phu nhân thì có rất nhiều thời gian, cho nên để giết thời gian thì uống rượu cũng coi như chuyện đứng đắn để làm, thường xuyên còn chưa đến giờ cơm trưa, đã mở một chai rót hai chén coi như súc miệng.
Cả ngày luôn hơi say.
Bây giờ uống được rượu ngon, sắc mặt vốn căng thẳng cũng nhu hòa không ít, Cận Chính giúp cô rót rượu, cô hào phóng nói lời cảm ơn.
Cứ như thế bốn năm sáu tám chín lần, mỗi khi cô muốn nói chuyện, Cận Chính liền giúp cô rót rượu, không đến nửa giờ, một mình Tân Bảo Châu uống hết một chai.
Lúc thấy Cận Chính lại gật đầu với nhân viên phục vụ, Tân Bảo Châu vội vàng ghé vào tai hắn nhỏ giọng ngăn cản: “Thôi đừng gọi nữa. Tôi thật sự không uống được nữa….”
Dù rượu có nồng độ thấp, nhưng cũng là uống vào người, bụng cô bây giờ đã no căng rượu, cần phải xả nước ra ngoài.
Tân Bảo Châu cũng không phải tới uống rượu.
Cận Chính cười như không cười nhìn đôi mắt hơi say của cô, bình tĩnh nói một câu: “À, uống đủ rồi.”
Ánh mắt từ đôi mắt trong suốt của cô nhìn xuống phía dưới, rủ mắt xuống, rất khó để mà không chú ý tới trang phục của cô hôm nay.
Nhưng có tư cách gì mà tức giận? Nhịn rồi lại nhịn lồng ngực đã như đánh trống reo hò, Cận Chính thở dài một hơi nhìn ánh mắt trong suốt của cô: “Uống no rồi còn không đi, chờ đi cùng La Thiên Hoa?”
Tài xế của tôi đang đợi ở cửa, cũng không còn sớm nữa, ra ngoài tôi bảo hắn đưa em về.”
La Thiên Hoa ở đối diện ăn phải một cái đinh mềm của Cận Chính, nếu hắn còn không rõ mối quan hệ mập mờ giữa hai người này thì hắn chính là kẻ ngốc.
Lại chuyển chủ đề nói sang dự án thu mua nguồn năng lượng mới gần đây, còn nịnh bợ khen ngợi ngân hàng đầu tư Cận thị. Còn nói nếu có cơ hội còn mong Cận tổng chỉ bảo nhiều hơn.
Tân Bảo Châu có mắt, hơn nữa còn là một đôi mắt xinh đẹp phân minh yêu ghét rõ ràng đương nhiên chú ý tới từ lúc cô ngồi xuống, Cận Chính ngồi bên cạnh đang có những hành động quái gở đối với mình.
Cầm lấy khăn tay, cô len lén liếc nhìn sắc mặt hắn.
Lúc đầu chỉ xoa xoa khăn tay không hiểu ý của hắn, cuối cùng trong sự nghi chủ động xoa xoa da ở cổ tay, lúc này mới thấy mặt hắn giãn ra quay mặt đi, cô thở vào nhẹ nhõm.
Bệnh thần kinh, thật sự có bệnh!
Vừa rồi ở sảnh lớn rõ ràng còn giả vờ không nhận ra cô, bây giờ lại ba phải như nào cũng được giống như rất để ý cô.
Nếu không phải Tân Bảo Châu trong lòng hiểu rõ mục đích của người này, người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn đang ăn dấm chua ghen tuông.
Thật vớ vẩn.
Đề tài vòng tới vòng lui đều là những chuyện tài chính rung chuyển gần đây, Tân Bảo Châu làm ổ cho mình ở bên cạnh Cận Chính, ánh đèn vốn đã mờ, cô lại nhỏ hơn Cận Chính, lần này thật sự là bị bóng dáng hắn bao vây lại, hoàn toàn ẩn thân.
Cô vẫn luôn muốn thò cổ ra muốn nói chuyện với đám thương nhân đối diện.
Nhưng mỗi khi cô mở miệng muốn nói gì đó, Cận Chính liền đẩy mấy cái đĩa thủy tinh trước mặt cô qua, cầm mấy cái trái cherry nhỏ nhét vào trong tay cô.
Còn tiện tay vẫy tay gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền cho cô uống, phô mai, bánh bích quy bơ bò, còn có mấy loại caramel.
Trong lòng Tân Bảo Châu rất khó chịu, nhưng cô đúng là ăn không thích ăn những hàng rẻ tiền bên ngoài.
Ai bảo miệng cô đã sớm bị Cận Chính nuôi nấng kén chọn, kiếp trước bọn họ cùng đi rất nhiều điền trang Italy và Pháp, lúc thưởng thức rượu cô đều thưởng thức không có chọn lọc, chủng loại gì năm bao nhiêu sản xuất hay hương vị gì cô đều không hiểu, thế mà lại nuôi thành một đầu lưỡi kén chọn.
Mặc kệ là rượu gì, uống vào trong miệng một ngụm cô liền có thể ước lượng được giá cả của nó.
Cho nên mỗi khi Cận Chính đi công tác về Hồng Kông, dù bận rộn đến đâu hắn cũng sẽ không quên mang theo một chai rượu ngon về, từ từ mở nắp chai, rồi đưa cho cô uống một ngụm ở chai mà không cần dùng cốc, để cô ngồi trên người mình và đoán giá.
Đoán cao, hắn liền đem gậy thịt rút ra một chút, đoán thấp, hắn liền đẩy mạnh vào bên trong cô.
Hầu như các đáp án Tân Bảo Châu đều biết rõ đáp án chính xác, nhưng cô cũng không ngại nói dối để cho hắn ra vào nhiều lần để đút no mình.
Đương nhiên, chuyện cũ không cần nhắc nữa, nhưng hôm nay Cận Chính chọn loại ngọt ngào và mùi thơm này cũng không tệ, giá sẽ không dưới vạn tệ, hơn nữa là cô thích loại tươi mát thuần khiết mà không ngấy này.
Kiếp trước lúc cô làm Cận phu nhân thì có rất nhiều thời gian, cho nên để giết thời gian thì uống rượu cũng coi như chuyện đứng đắn để làm, thường xuyên còn chưa đến giờ cơm trưa, đã mở một chai rót hai chén coi như súc miệng.
Cả ngày luôn hơi say.
Bây giờ uống được rượu ngon, sắc mặt vốn căng thẳng cũng nhu hòa không ít, Cận Chính giúp cô rót rượu, cô hào phóng nói lời cảm ơn.
Cứ như thế bốn năm sáu tám chín lần, mỗi khi cô muốn nói chuyện, Cận Chính liền giúp cô rót rượu, không đến nửa giờ, một mình Tân Bảo Châu uống hết một chai.
Lúc thấy Cận Chính lại gật đầu với nhân viên phục vụ, Tân Bảo Châu vội vàng ghé vào tai hắn nhỏ giọng ngăn cản: “Thôi đừng gọi nữa. Tôi thật sự không uống được nữa….”
Dù rượu có nồng độ thấp, nhưng cũng là uống vào người, bụng cô bây giờ đã no căng rượu, cần phải xả nước ra ngoài.
Tân Bảo Châu cũng không phải tới uống rượu.
Cận Chính cười như không cười nhìn đôi mắt hơi say của cô, bình tĩnh nói một câu: “À, uống đủ rồi.”
Ánh mắt từ đôi mắt trong suốt của cô nhìn xuống phía dưới, rủ mắt xuống, rất khó để mà không chú ý tới trang phục của cô hôm nay.
Nhưng có tư cách gì mà tức giận? Nhịn rồi lại nhịn lồng ngực đã như đánh trống reo hò, Cận Chính thở dài một hơi nhìn ánh mắt trong suốt của cô: “Uống no rồi còn không đi, chờ đi cùng La Thiên Hoa?”
Tài xế của tôi đang đợi ở cửa, cũng không còn sớm nữa, ra ngoài tôi bảo hắn đưa em về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.