Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]
Chương 9: Vậy sau này tôi gọi cô là Tình Nhi đi
Vân Cát Cẩm Tú
27/10/2021
Khi còn nhỏ Hạ Chi Tình quả thật trông rất bình thường, mắt nhỏ mũi nhỏ
miệng nhỏ, giống như con chuột nhỏ suy dinh dưỡng, mẹ Tô lo lắng sợ cô
quá xấu mà không tìm được nhà chồng, vì thế trước khi cô biết đi liền
tìm mấy bé trai kết thân, đạt kỷ lục cùng lúc kết thân với mười bé trai.
Nhưng mấy bé trai này sau khi thấy mấy em gái nhỏ xinh đẹp ở nhà trẻ liền không muốn chơi cùng cô dẫn đến ý tưởng kết thân trở thành phế thải. Mẹ Tô học Lâm Đại Ngọc ôm ngực ngã vào trên giường kêu đau, ba Hạ đau lòng vô cùng, bảo cô chạy nhanh đi mát xa cho mẹ Tô lấy công chuộc tội.
Cô rất nghe lời nghe lời mà làm theo, mẹ Tô nhéo khuôn mặt không có tí thịt nào của cô ngó trái ngó phải, thở dài nói: "Tiểu Tình, con phải biết rằng con lớn lên không đẹp bằng anh trai con cho nên nếu gặp gỡ được người con trai mình thích con liền lớn mật thượng vị."
Cô từ nhỏ tính tình rất tốt, khuôn mặt bị niết đến biến dạng cũng không khóc, mà là nghiêng đầu hỏi: "Mẹ ơi, cái gì gọi là lớn mật thượng vị? Thượng vị là ý là chỉ muốn ở mặt trên sao?"
MẹTô cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng không có di truyền vẻ đẹp của mình nhưng lại kế thừa được vài phần bưu hãn, nhỏ như vậy liền biết được nữ - thượng - vị, cũng coi như là an ủi, vì thế đem bí thuật cua trai suốt đời hết lòng truyền thụ cho Hạ Chi Tình: "Đó là con thích bạn trai nào thì nhanh chạy tới hôn nó một cái, như vậy nó liền là của con."
Cô chu chu miệng, kỳ thật cô không thích cùng bạn trai chơi với nhau, cô cảm thấy mấy bạn trai đều chán ghét giống như Hạ Chi Sơ vậy, hắn thích cố ý chọc cô khóc, chỉ là cô giáo nói, đứa bé ngoan phải nghe lời cha mẹ, cho nên vào một ngày trời mưa nào đó lúc sau giờ ngọ, cô đã hôn một bạn trai nhỏ lớp chồi.
Kỳ thật cô cũng không phải thích bạn trai nhỏ đó, chẳng qua lúc ấy thấy trong miệng bạn trai nhỏ đang ăn dâu tây ngào đường, hương vị ngọt ngào, nếu muốn cô hôn mấy bạn trai nhỏ thối hoắc kia chi bằng hôn bạn nhỏ dâu tây này, vì thế liền đẩy ngã bạn trai nhỏ vào tường rồi hôn lên.
Kết quả là bạn trai nhỏ bị đụng đầu vào tường sưng lên cục u, ngoài miệng cũng bị gặm phá da mà oa oa khóc lớn, cô bởi vậy bị phạt đứng một buổi chiều, quyết tâm tuyên thề rằng sẽ hận bạn trai nhỏ kia cả đời, chỉ là sau đó mẹ Tô đem chuyện này kể lại, cô một chút ấn tượng đều không có, đem bạn trai nhỏ xui xẻo kia quên đến không còn một mảnh.
Một ngày cuối tuần tốt đẹp như vậy đã bị một cuộc gọi giục hôn của mẹ Tô làm hỏng, sau khi cúp điện thoại, Hạ Chi Tình ở trên giường mà lăn qua lộn lại, rốt cuộc ngủ không được.
Còn có mười hai ngày liền tới Tết, tuy cô đã tìm được người đóng giả bạn trai, nhưng hai bên lại một chút cũng không quen thuộc, hai người còn xưng hô "Tiên sinh tiểu thư" với nhau, như vậy khẳng định không được, tìm thời gian để trao đổi tư liệu của hai người, sau đó nhanh chóng làm quen mới được.
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, cô quay cuồng một chút sau đó liền rời giường, cô mặc tốt quần áo đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Tống An Thần ngồi ở phòng khách đọc sách.
Mặc kệ anh có giả vờ hay không, không thể phủ nhận một chút là thói quen sinh hoạt của anh so với cô khỏe mạnh hơn nhiều, mỗi ngày vào lúc 6 giờ liền chạy bộ buổi sáng, 7 giờ trở về làm bữa sáng cho mình, mỗi tuần còn sẽ đi phòng tập thể thao một lần, muốn duy trì cơ bụng tám múi cũng là phải trả giá đại giới, cho nên cô quyết định ngưng trệ đến cùng.
Cô một bên suy nghĩ lung tung vừa đi đến sô pha bên cạnh anh ngồi xuống, "Tống tiên sinh, không biết bây giờ anh có tiện không, tôi muốn cùng anh nói về việc giả làm bạn trai về nhà ăn Tết."
Tống An Thần đem sách khép lại, hơi nghiêng thân mình, nhìn cô mở miệng nói: "Nói đi, tôi hiện tại có thời gian."
"Còn có mười hai ngày nữa chính là giao thừa, chỉ là thời gian chúng ta quen biết nhau không lâu lắm nên có chút không hiểu nhiều lẫn nhau, thí dụ như đến bây giờ chúng ta vẫn là xưng hô với nhau là tiên sinh tiểu thư."
"Cô nói có lý." Anh gật gật đầu, dừng một chút, cười như không cười nói: "Vậy về sau tôi gọi cô là Tình Nhi đi."
Tình Nhi!!!
Cô gái tri thư đạt lý lại thiện giải nhân ý dưới ngòi bút của bà nội Quỳnh Dao, đây cũng là nhân vật cô thích nhất, chỉ là gọi trong hiện thực lại giống như thiên lôi cuồn cuộn, nháy mắt liền khiến người bị đánh đến ngoài cháy trong mềm!
Cô gian nan mà kéo khóe môi, "...... Anh vẫn gọi tôi Chi Tình là tốt rồi, hai chữ Tình Nhi này quá dọa người rồi, tôi sợ anh trai tôi nghe được sẽ cười đến toét mang."
Hai chữ Tình Nhi nếu như bị Nhân Chi Sơ nghe được, chỉ sợ hắn có thể cười suốt một năm, cô cũng đừng mơ có ngày lành.
Anh cười như không cười nói: "Phải không? Tôi ngược lại cảm thấy ' Tình Nhi ' rất không tồi, có điều nếu cô không thích, vậy gọi Chi Tình cũng được."
Cô gật đầu, thuận tiện thay đổi tư thế, đem hai chân ngồi xếp bằng trên sô pha: "Tôi gọi anh là Tống An Thần?"
"An Thần." Khóe miệng anh hơi hơi cong lên, "Gọi tôi An Thần."
Cô gãi gãi trán, có chút ngượng ngùng: "Kêu như vậy có phải quá thân mật hay không?"
"Không đâu." Anh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Tới, gọi một tiếng thử xem."
Mắt phượng anh giảo ở trên mặt cô, ánh mắt như là có thể đem người hút vào, cô bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, hơi hơi rũ mi mắt, kêu nhỏ một tiếng, "An...... An Thần."
Tống An Thần đáy lòng góc nào đó giống như bị gió xuân thổi qua, thích ý đến toàn thân xương cốt anh đều mềm, mày đẹp anh hơi nhếch, "Có chút quá xa lạ, cô gọi nhiều lần thử xem, bằng không đến lúc đó rất dễ lộ tẩy."
Cô nghĩ nghĩ cảm thấy nói có lý, vì thế liên tục gọi vài lần tiếng "An Thần An Thần An Thần", càng kêu càng lớn tiếng, càng kêu càng thuận miệng, mà anh càng nghe độ cong khóe môi giương càng cao.
9-【2】
"Sao cô không điền chỗ này." Tống An Thần dùng đầu bút gõ gõ chỗ trống trên vở.
Vừa rồi hai dùng phương thức một hỏi một đáp trước để tiến hành hiểu biết lẫn nhau, sau đó lại từng người nói một ít chuyện liên quan đến mình cùng với người nhà, sau nữa Tống An Thần đề nghị nói đem vấn đề có khả năng sẽ bị hỏi đến toàn bộ đều viết ở trên vở, rồi đối phương điền vào, như vậy có thể thuận tiện sau này học lại, cô vui vẻ đồng ý.
Chỉ là hiện tại cô không cần xem vấn đề dưới ngòi bút của anh cũng biết anh đang chỉ cái gì, cô có chút ngượng ngùng nói: "...... Cái kia không cần thiết phải viết đi?"
Vẻ mặt anh nghiêm túc: "Ai nói không cần thiết? Đều phải mang bạn trai về nhà gặp ba mẹ thế nhưng không biết bạn gái của mình 3 vòng là bao nhiêu, cô cho rằng nói ra ba mẹ cô sẽ tin tưởng sao?"
Mặt cô có chút hơi hơi nóng lên: "Không phải vấn đề tin hay không, mà là tôi cảm thấy căn bản sẽ không có người nào hỏi dạng vấn đề này."
Anh cười: "Không phải mẹ cô rất thích hỏi một ít vấn đề khiến người không ngờ tới sao? Chẳng lẽ cô dám trăm phần trăm xác nhận bác ấy nhất định sẽ không hỏi vấn đề này?"
Cô lắc đầu, mẹ Tô từ trước đến nay rất biến thái, đích xác có khả năng sẽ hỏi vấn đề không biết xấu hổ này, hơn nữa dưới ánh mắt độc ác lão đạo của bà, nếu khiến bà nhìn ra có một chút không thích hợp gì, bà liền sẽ kéo tơ lột kén mà hướng lên trên bò, cho đến khi đem sự tình làm cho rành mạch mới thôi, nếu như bị bà phát hiện cô thuê một bạn trai giả trở về lừa dối bà, chỉ sợ mạng nhỏ của cô khó bảo toàn a! >_<
Nghĩ đến mẹ Tô cô đành phải lấy vở qua điền lên sau đó đưa lại cho anh. Tống An Thần tiếp nhận vở, vừa thấy mày đẹp khẽ nhếch cười như không cười nói: "Con số này không phải cô tùy tiện thêm bớt chứ?"
"Anh có ý gì?" Cô từ sô pha nhảy dựng lên, trên cao nhìn xuống nhìn anh, hoài nghi 3 vòng của phụ nữ giống như nghi ngờ phương diện kia của đàn ông không được, đều là sự tình liên quan đến vấn đề tôn nghiêm.
Hai mắt anh hướng trên người cô nhanh chóng quét qua bộ phận nào đó một chút, chậm rì rì nói: "Rõ ràng...... Tôi cảm thấy có chút không thành thật."
Cô giận, bộ ngực nẩy nẩy lên phía trước: "Tôi không thành thật chỗ nào, bổn tiểu thư hàng thật giá thật 32C! Không tin tới chiến!" Bởi vì khung xương cô quá nhỏ, lại không thích nội y quá dày cho nên người bình thường nhìn không ra cô như vậy căng tràn.
Anh thong thả ung dung mà ngắm cô liếc mắt một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm trường tươi cười nói: "Ừm, rất...... tốt, về sau có nhiều cơ hội giao chiến. Có điều...... Tôi nói chính là vòng eo, cô có phải hiểu lầm cái gì hay không?"
"......" Mặt cô "oanh" đỏ như đít khỉ, ngực yên lặng rụt rụt lại phía sau, chuyển mình một cái như thỏ bốn chân chạy vào trốn trong phòng mình lại bị anh gọi lại.
Mày anh không biết khi nào vặn lên: "Cô trước đừng đi, tôi còn có chút vấn đề muốn hỏi cô."
Cô thấy anh mặt như trời trong biến thành nhiều mây, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm xem mặt đoán ý của cô, lúc này cô tốt nhất tẩu vi thượng sách, miễn cho vô tội bị thương, cô làm bộ ngáp một cái: "Lần sau hỏi lại không được sao? Tôi muốn quay về ngủ một giấc."
"Cô mới vừa ngủ bù rồi." Anh không chút nào nể tình mà chọc thủng lời nói dối sứt sẹo của cô, sau đó âm dương quái khí nói: "Lục Xuyên gia hỏa này chính là mối tình đầu của cô?"
Cô gật đầu, không phải viết rõ ràng trên mặt vở sao? Anh hà tất hỏi nhiều làm gì?
Tống An Thần hai mắt chết nhìn chằm chằm trên vở hai chữ "Lục Xuyên", giống như hận không thể dùng đôi mắt đem nó thiêu ra hai cái lỗ, một hồi lâu, anh mới lạnh lạnh mở miệng: "Cô thích ở tên đó điểm gì?"
Thích Lục Xuyên điểm gì? Vấn đề này cô thật đúng là không nghiêm túc nghĩ tới, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Anh ta lớn lên rất đẹp."
"Nông cạn!" Anh khịt mũi coi thường, "Trừ cái này còn gì không? Còn có mặt khác sao? Hắn ta sẽ không chỉ có một bộ túi da tốt đi?"
"...... Còn có rất thông minh, anh ta không chỉ có thành tích học tập tốt, hơn nữa chơi bóng rổ rất lợi hại." Năm đó bộ dáng Lục Xuyên chơi bóng rổ soái khí chính là một phong cảnh đẹp đối với bọn họ, rất nhiều nữ sinh bên ngoài còn cố ý chạy tới xem anh ta chơi bóng rổ.
"Ấu trĩ!" Anh lại lần nữa khịt mũi coi thường, "Vậy mà gọi là lợi hại sao? Tùy tiện ném vào mấy trái bóng đã kêu lợi hại, có suy xét qua cảm thụ của NBA không?"
"......"
Cô đối với bóng rổ hiểu biết không nhiều lắm, cũng không có hứng thú, mỗi lần xem Lục Xuyên chơi bóng rổ cô đều có thể xem đến ngủ gục luôn làm Lục Xuyên đối với chuyện này rất bất mãn, cô cũng cảm thấy lãng phí thời gian, sau cô lại kêu Khương Vi thế cô đi cổ vũ Lục Xuyên, cũng bởi vậy cho bọn họ nơi phát triển gian tình.
Hạ Chi Tình cúi đầu bộ dáng đắm chìm ở quá khứ, làm Tống An Thần vô cùng khó chịu, một khuôn mặt tức khắc lạnh như trời sương tháng sáu, lạnh đến mức có thể đông chết người: "Chẳng lẽ cô bởi vì vẻ ngoài này của hắn mà cùng hắn ở bên nhau?"
Cô bị hắn khinh bỉ đến có chút chột dạ, thích một người đều không phải là bởi vì thích mấy thứ như thế của đối phương sao? Nếu một người nội tâm vô cùng xinh đẹp nhưng lớn lên giống tám lượng vàng, có bao nhiêu người sẽ bởi vì tâm hồn hắn mà đi thích hắn a? Ít nhất cô sẽ không, cho nên nói cô ấu trĩ nông cạn cũng không tính ủy khuất.
Không sai, cô chính là hội viên VIP của hiệp hội yêu thích cái đẹp thâm niên! Cô nhìn Tống An Thần yếu ớt nói: "Anh có thể nói cho tôi biết thích một người đẹp trai như thế nào thì mới không tính bị coi là không nông cạn không ấu trĩ không?"
Tống An Thần giật mình, đáy mắt có cảm giác thẹn quá hóa giận, "...... Dù sao cũng không thể bởi vì bề ngoài cùng với chơi bóng rổ liền thích một người."
Kia rốt cuộc muốn vì cái gì thích một trai đẹp không ấu trĩ không nông cạn? Anh vẫn là không có nói rõ a! Hạ Chi Tình vốn đang muốn hỏi đến cùng nhưng ở ngay lúc này di động anh reo lên.
Anh nhìn cô liếc mắt một cái, cầm lấy di động đi đến ban công, cũng đóng cửa lại, cô đối với bóng dáng đá một chân của anh, không biết có phải cô ảo giác hay không cái liếc mắt vừa rồi của anh khiến cô cảm thấy cái kia điện thoại dường như cùng cô có quan hệ.
Nhưng mấy bé trai này sau khi thấy mấy em gái nhỏ xinh đẹp ở nhà trẻ liền không muốn chơi cùng cô dẫn đến ý tưởng kết thân trở thành phế thải. Mẹ Tô học Lâm Đại Ngọc ôm ngực ngã vào trên giường kêu đau, ba Hạ đau lòng vô cùng, bảo cô chạy nhanh đi mát xa cho mẹ Tô lấy công chuộc tội.
Cô rất nghe lời nghe lời mà làm theo, mẹ Tô nhéo khuôn mặt không có tí thịt nào của cô ngó trái ngó phải, thở dài nói: "Tiểu Tình, con phải biết rằng con lớn lên không đẹp bằng anh trai con cho nên nếu gặp gỡ được người con trai mình thích con liền lớn mật thượng vị."
Cô từ nhỏ tính tình rất tốt, khuôn mặt bị niết đến biến dạng cũng không khóc, mà là nghiêng đầu hỏi: "Mẹ ơi, cái gì gọi là lớn mật thượng vị? Thượng vị là ý là chỉ muốn ở mặt trên sao?"
MẹTô cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng không có di truyền vẻ đẹp của mình nhưng lại kế thừa được vài phần bưu hãn, nhỏ như vậy liền biết được nữ - thượng - vị, cũng coi như là an ủi, vì thế đem bí thuật cua trai suốt đời hết lòng truyền thụ cho Hạ Chi Tình: "Đó là con thích bạn trai nào thì nhanh chạy tới hôn nó một cái, như vậy nó liền là của con."
Cô chu chu miệng, kỳ thật cô không thích cùng bạn trai chơi với nhau, cô cảm thấy mấy bạn trai đều chán ghét giống như Hạ Chi Sơ vậy, hắn thích cố ý chọc cô khóc, chỉ là cô giáo nói, đứa bé ngoan phải nghe lời cha mẹ, cho nên vào một ngày trời mưa nào đó lúc sau giờ ngọ, cô đã hôn một bạn trai nhỏ lớp chồi.
Kỳ thật cô cũng không phải thích bạn trai nhỏ đó, chẳng qua lúc ấy thấy trong miệng bạn trai nhỏ đang ăn dâu tây ngào đường, hương vị ngọt ngào, nếu muốn cô hôn mấy bạn trai nhỏ thối hoắc kia chi bằng hôn bạn nhỏ dâu tây này, vì thế liền đẩy ngã bạn trai nhỏ vào tường rồi hôn lên.
Kết quả là bạn trai nhỏ bị đụng đầu vào tường sưng lên cục u, ngoài miệng cũng bị gặm phá da mà oa oa khóc lớn, cô bởi vậy bị phạt đứng một buổi chiều, quyết tâm tuyên thề rằng sẽ hận bạn trai nhỏ kia cả đời, chỉ là sau đó mẹ Tô đem chuyện này kể lại, cô một chút ấn tượng đều không có, đem bạn trai nhỏ xui xẻo kia quên đến không còn một mảnh.
Một ngày cuối tuần tốt đẹp như vậy đã bị một cuộc gọi giục hôn của mẹ Tô làm hỏng, sau khi cúp điện thoại, Hạ Chi Tình ở trên giường mà lăn qua lộn lại, rốt cuộc ngủ không được.
Còn có mười hai ngày liền tới Tết, tuy cô đã tìm được người đóng giả bạn trai, nhưng hai bên lại một chút cũng không quen thuộc, hai người còn xưng hô "Tiên sinh tiểu thư" với nhau, như vậy khẳng định không được, tìm thời gian để trao đổi tư liệu của hai người, sau đó nhanh chóng làm quen mới được.
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, cô quay cuồng một chút sau đó liền rời giường, cô mặc tốt quần áo đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Tống An Thần ngồi ở phòng khách đọc sách.
Mặc kệ anh có giả vờ hay không, không thể phủ nhận một chút là thói quen sinh hoạt của anh so với cô khỏe mạnh hơn nhiều, mỗi ngày vào lúc 6 giờ liền chạy bộ buổi sáng, 7 giờ trở về làm bữa sáng cho mình, mỗi tuần còn sẽ đi phòng tập thể thao một lần, muốn duy trì cơ bụng tám múi cũng là phải trả giá đại giới, cho nên cô quyết định ngưng trệ đến cùng.
Cô một bên suy nghĩ lung tung vừa đi đến sô pha bên cạnh anh ngồi xuống, "Tống tiên sinh, không biết bây giờ anh có tiện không, tôi muốn cùng anh nói về việc giả làm bạn trai về nhà ăn Tết."
Tống An Thần đem sách khép lại, hơi nghiêng thân mình, nhìn cô mở miệng nói: "Nói đi, tôi hiện tại có thời gian."
"Còn có mười hai ngày nữa chính là giao thừa, chỉ là thời gian chúng ta quen biết nhau không lâu lắm nên có chút không hiểu nhiều lẫn nhau, thí dụ như đến bây giờ chúng ta vẫn là xưng hô với nhau là tiên sinh tiểu thư."
"Cô nói có lý." Anh gật gật đầu, dừng một chút, cười như không cười nói: "Vậy về sau tôi gọi cô là Tình Nhi đi."
Tình Nhi!!!
Cô gái tri thư đạt lý lại thiện giải nhân ý dưới ngòi bút của bà nội Quỳnh Dao, đây cũng là nhân vật cô thích nhất, chỉ là gọi trong hiện thực lại giống như thiên lôi cuồn cuộn, nháy mắt liền khiến người bị đánh đến ngoài cháy trong mềm!
Cô gian nan mà kéo khóe môi, "...... Anh vẫn gọi tôi Chi Tình là tốt rồi, hai chữ Tình Nhi này quá dọa người rồi, tôi sợ anh trai tôi nghe được sẽ cười đến toét mang."
Hai chữ Tình Nhi nếu như bị Nhân Chi Sơ nghe được, chỉ sợ hắn có thể cười suốt một năm, cô cũng đừng mơ có ngày lành.
Anh cười như không cười nói: "Phải không? Tôi ngược lại cảm thấy ' Tình Nhi ' rất không tồi, có điều nếu cô không thích, vậy gọi Chi Tình cũng được."
Cô gật đầu, thuận tiện thay đổi tư thế, đem hai chân ngồi xếp bằng trên sô pha: "Tôi gọi anh là Tống An Thần?"
"An Thần." Khóe miệng anh hơi hơi cong lên, "Gọi tôi An Thần."
Cô gãi gãi trán, có chút ngượng ngùng: "Kêu như vậy có phải quá thân mật hay không?"
"Không đâu." Anh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Tới, gọi một tiếng thử xem."
Mắt phượng anh giảo ở trên mặt cô, ánh mắt như là có thể đem người hút vào, cô bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, hơi hơi rũ mi mắt, kêu nhỏ một tiếng, "An...... An Thần."
Tống An Thần đáy lòng góc nào đó giống như bị gió xuân thổi qua, thích ý đến toàn thân xương cốt anh đều mềm, mày đẹp anh hơi nhếch, "Có chút quá xa lạ, cô gọi nhiều lần thử xem, bằng không đến lúc đó rất dễ lộ tẩy."
Cô nghĩ nghĩ cảm thấy nói có lý, vì thế liên tục gọi vài lần tiếng "An Thần An Thần An Thần", càng kêu càng lớn tiếng, càng kêu càng thuận miệng, mà anh càng nghe độ cong khóe môi giương càng cao.
9-【2】
"Sao cô không điền chỗ này." Tống An Thần dùng đầu bút gõ gõ chỗ trống trên vở.
Vừa rồi hai dùng phương thức một hỏi một đáp trước để tiến hành hiểu biết lẫn nhau, sau đó lại từng người nói một ít chuyện liên quan đến mình cùng với người nhà, sau nữa Tống An Thần đề nghị nói đem vấn đề có khả năng sẽ bị hỏi đến toàn bộ đều viết ở trên vở, rồi đối phương điền vào, như vậy có thể thuận tiện sau này học lại, cô vui vẻ đồng ý.
Chỉ là hiện tại cô không cần xem vấn đề dưới ngòi bút của anh cũng biết anh đang chỉ cái gì, cô có chút ngượng ngùng nói: "...... Cái kia không cần thiết phải viết đi?"
Vẻ mặt anh nghiêm túc: "Ai nói không cần thiết? Đều phải mang bạn trai về nhà gặp ba mẹ thế nhưng không biết bạn gái của mình 3 vòng là bao nhiêu, cô cho rằng nói ra ba mẹ cô sẽ tin tưởng sao?"
Mặt cô có chút hơi hơi nóng lên: "Không phải vấn đề tin hay không, mà là tôi cảm thấy căn bản sẽ không có người nào hỏi dạng vấn đề này."
Anh cười: "Không phải mẹ cô rất thích hỏi một ít vấn đề khiến người không ngờ tới sao? Chẳng lẽ cô dám trăm phần trăm xác nhận bác ấy nhất định sẽ không hỏi vấn đề này?"
Cô lắc đầu, mẹ Tô từ trước đến nay rất biến thái, đích xác có khả năng sẽ hỏi vấn đề không biết xấu hổ này, hơn nữa dưới ánh mắt độc ác lão đạo của bà, nếu khiến bà nhìn ra có một chút không thích hợp gì, bà liền sẽ kéo tơ lột kén mà hướng lên trên bò, cho đến khi đem sự tình làm cho rành mạch mới thôi, nếu như bị bà phát hiện cô thuê một bạn trai giả trở về lừa dối bà, chỉ sợ mạng nhỏ của cô khó bảo toàn a! >_<
Nghĩ đến mẹ Tô cô đành phải lấy vở qua điền lên sau đó đưa lại cho anh. Tống An Thần tiếp nhận vở, vừa thấy mày đẹp khẽ nhếch cười như không cười nói: "Con số này không phải cô tùy tiện thêm bớt chứ?"
"Anh có ý gì?" Cô từ sô pha nhảy dựng lên, trên cao nhìn xuống nhìn anh, hoài nghi 3 vòng của phụ nữ giống như nghi ngờ phương diện kia của đàn ông không được, đều là sự tình liên quan đến vấn đề tôn nghiêm.
Hai mắt anh hướng trên người cô nhanh chóng quét qua bộ phận nào đó một chút, chậm rì rì nói: "Rõ ràng...... Tôi cảm thấy có chút không thành thật."
Cô giận, bộ ngực nẩy nẩy lên phía trước: "Tôi không thành thật chỗ nào, bổn tiểu thư hàng thật giá thật 32C! Không tin tới chiến!" Bởi vì khung xương cô quá nhỏ, lại không thích nội y quá dày cho nên người bình thường nhìn không ra cô như vậy căng tràn.
Anh thong thả ung dung mà ngắm cô liếc mắt một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm trường tươi cười nói: "Ừm, rất...... tốt, về sau có nhiều cơ hội giao chiến. Có điều...... Tôi nói chính là vòng eo, cô có phải hiểu lầm cái gì hay không?"
"......" Mặt cô "oanh" đỏ như đít khỉ, ngực yên lặng rụt rụt lại phía sau, chuyển mình một cái như thỏ bốn chân chạy vào trốn trong phòng mình lại bị anh gọi lại.
Mày anh không biết khi nào vặn lên: "Cô trước đừng đi, tôi còn có chút vấn đề muốn hỏi cô."
Cô thấy anh mặt như trời trong biến thành nhiều mây, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm xem mặt đoán ý của cô, lúc này cô tốt nhất tẩu vi thượng sách, miễn cho vô tội bị thương, cô làm bộ ngáp một cái: "Lần sau hỏi lại không được sao? Tôi muốn quay về ngủ một giấc."
"Cô mới vừa ngủ bù rồi." Anh không chút nào nể tình mà chọc thủng lời nói dối sứt sẹo của cô, sau đó âm dương quái khí nói: "Lục Xuyên gia hỏa này chính là mối tình đầu của cô?"
Cô gật đầu, không phải viết rõ ràng trên mặt vở sao? Anh hà tất hỏi nhiều làm gì?
Tống An Thần hai mắt chết nhìn chằm chằm trên vở hai chữ "Lục Xuyên", giống như hận không thể dùng đôi mắt đem nó thiêu ra hai cái lỗ, một hồi lâu, anh mới lạnh lạnh mở miệng: "Cô thích ở tên đó điểm gì?"
Thích Lục Xuyên điểm gì? Vấn đề này cô thật đúng là không nghiêm túc nghĩ tới, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Anh ta lớn lên rất đẹp."
"Nông cạn!" Anh khịt mũi coi thường, "Trừ cái này còn gì không? Còn có mặt khác sao? Hắn ta sẽ không chỉ có một bộ túi da tốt đi?"
"...... Còn có rất thông minh, anh ta không chỉ có thành tích học tập tốt, hơn nữa chơi bóng rổ rất lợi hại." Năm đó bộ dáng Lục Xuyên chơi bóng rổ soái khí chính là một phong cảnh đẹp đối với bọn họ, rất nhiều nữ sinh bên ngoài còn cố ý chạy tới xem anh ta chơi bóng rổ.
"Ấu trĩ!" Anh lại lần nữa khịt mũi coi thường, "Vậy mà gọi là lợi hại sao? Tùy tiện ném vào mấy trái bóng đã kêu lợi hại, có suy xét qua cảm thụ của NBA không?"
"......"
Cô đối với bóng rổ hiểu biết không nhiều lắm, cũng không có hứng thú, mỗi lần xem Lục Xuyên chơi bóng rổ cô đều có thể xem đến ngủ gục luôn làm Lục Xuyên đối với chuyện này rất bất mãn, cô cũng cảm thấy lãng phí thời gian, sau cô lại kêu Khương Vi thế cô đi cổ vũ Lục Xuyên, cũng bởi vậy cho bọn họ nơi phát triển gian tình.
Hạ Chi Tình cúi đầu bộ dáng đắm chìm ở quá khứ, làm Tống An Thần vô cùng khó chịu, một khuôn mặt tức khắc lạnh như trời sương tháng sáu, lạnh đến mức có thể đông chết người: "Chẳng lẽ cô bởi vì vẻ ngoài này của hắn mà cùng hắn ở bên nhau?"
Cô bị hắn khinh bỉ đến có chút chột dạ, thích một người đều không phải là bởi vì thích mấy thứ như thế của đối phương sao? Nếu một người nội tâm vô cùng xinh đẹp nhưng lớn lên giống tám lượng vàng, có bao nhiêu người sẽ bởi vì tâm hồn hắn mà đi thích hắn a? Ít nhất cô sẽ không, cho nên nói cô ấu trĩ nông cạn cũng không tính ủy khuất.
Không sai, cô chính là hội viên VIP của hiệp hội yêu thích cái đẹp thâm niên! Cô nhìn Tống An Thần yếu ớt nói: "Anh có thể nói cho tôi biết thích một người đẹp trai như thế nào thì mới không tính bị coi là không nông cạn không ấu trĩ không?"
Tống An Thần giật mình, đáy mắt có cảm giác thẹn quá hóa giận, "...... Dù sao cũng không thể bởi vì bề ngoài cùng với chơi bóng rổ liền thích một người."
Kia rốt cuộc muốn vì cái gì thích một trai đẹp không ấu trĩ không nông cạn? Anh vẫn là không có nói rõ a! Hạ Chi Tình vốn đang muốn hỏi đến cùng nhưng ở ngay lúc này di động anh reo lên.
Anh nhìn cô liếc mắt một cái, cầm lấy di động đi đến ban công, cũng đóng cửa lại, cô đối với bóng dáng đá một chân của anh, không biết có phải cô ảo giác hay không cái liếc mắt vừa rồi của anh khiến cô cảm thấy cái kia điện thoại dường như cùng cô có quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.