Dấn Thân Vào Trời Cao, Vạn Vật Ôm Lấy Người Vĩnh Viễn
Chương 8
Ban Nhược Thang Vô Căn Thủy
15/09/2023
Tại một ngõ nhỏ thành Kim An, "Hạ đệ đệ, nhận thưởng thôi" một vị tráng sĩ nói. "Đa tạ Mưu huynh" An Hạ nhanh chóng xếp bao hàng vào kho
chạy tới nhận lấy bao tiền. "Ngày mai đệ không đi làm à, nghe bảo ngày
mai thu hoạch bội thu lắm đấy" Mưu tráng sĩ khoách tay lên vai hắn vẻ
mặt đầy tiếc nuối. "Đệ ngày mai có việc rồi, huynh xin nghỉ cho đệ nhé"
An Hạ mỉn cười đáp lại. Mưu ca vô cùng yêu thích vị đệ đệ này hắn ngoan
ngoãn, làm việc cũng chăm chỉ, thấu hiểu lòng người chỉ tiếc tuổi còn
hơi nhỏ không hắn sẽ thực sự kiếm ra rất nhiều tiền. "Được thôi, lúc nào có công việc tốt ca sẽ gọi đệ" Mưu huynh hào sảng đáp. "Cảm ơn ca" An
Hạ chắp tay cảm tạ. Mưu huynh vẫy tay làm động tác đuổi "Đi.. đi.. đi".
An Hạ quay người rời khỏi khu làm việc, vừa đi vừa nhảy chân sáo hắn vô cùng vui. "Tỷ tỷ, ta về rồi nè" hắn vẫy tay gọi chạy đến ôm nàng. Mới đầu Vĩnh An cũng có chút giật mình, ngại ngùng nhưng dù sao cũng là đệ đệ mình nàng cũng quen rồi. "Xú tiểu tử, ta vẫn chưa hết giận đâu nhé, đi tắm rửa đi cả người bẩn chết đi được" Vĩnh An tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lòng đầy cưng chiều đẩy hắn ra. Hắn giơ tay dậm chân "Tuân mệnh", cả hai người cùng bật cười vì hành động này.
Trong đêm tối, ánh trăng hôm nay dường như sáng hơn, hắn vừa ra khỏi cửa bắt gặp cảnh Vĩnh An đang dọn dẹp mâm cơm mái tóc nàng khẽ bay trong gió sợi tóc bám vào mặt nàng, nàng nhẹ vuốt sợi tóc ngồi xuống ghế bên cạnh cây đào đợi hắn, ánh mắt nàng dịu dàng lấp lánh ánh đỏ như sao trời "Còn đứng đó làm gì, ăn cơm thôi". Chỉ với lời nói ấy "ăn cơm thôi" cho hắn cảm nhận được tất cả sự dịu dàng của thế gian, hắn thực sự thuộc về một ngôi nhà, mũi hắn hơi chua xót, vội chạy đến bên cạnh nàng.
Bữa cơm đó tràn đầy sự hạnh phúc đầy ắp tiếng cười. Bữa cơm đó cũng không có cao lương mỹ vị nhưng là bữa cơm ngon nhất mà hắn từng ăn chỉ với rau dưa một ít cơm trắng nhưng món rau dưa đó ngon đến lạ thường, đó cũng là món sở trường của nàng vị rau dưa chua chua ngọt ngọt cay cay hài hòa ăn vô cùng cuốn miệng trộn cùng một ít hương hoa của rượu hoa đào như cảm nhận tất cả hương vị say mê của đất trời.
"Tỷ tỷ, món Kim Hồng Thang này ngon thật sự, đệ muốn ăn món này cả đời luôn". An Hạ vừa gắp vừa say mê nói. "Được rồi, một món ăn thôi mà làm đệ vui đến vậy sao, nhưng ăn vừa phải thôi không dễ say lắm đó. Ngày mai, ta đem tú phẩm đi bán lấy ít tiền mua thịt cho đệ nhé" Vĩnh An nhìn đôi mắt lấp lánh của An Hạ như có dòng nước ngọt ngào chảy qua, nụ cười cũng ngọt ngào và dịu dàng hơn thường ngày.
An Hạ chợt nhớ "Tỷ tỷ, ngày mai ta đưa tỷ đi hội kinh thành chơi nhé". Vĩnh An sửng sốt "Sao tự dưng lại muốn đi?" "Bí mật, nha tỷ tỷ" An Hạ dùng đôi mắt chớp chớp khiến nàng phải mềm lòng mà đồng ý.
Ngày hôm sau từ sớm An Hạ đã đi ra ngoài, giờ ăn tối cũng ăn nhanh hơn thường ngày lại nha ngoài "Hạ nhi, đệ đi đâu vậy?" "Bí mật, ta đi lấy thứ này rồi cùng tỷ đi chơi hội nha" An Hạ đôi mắt lém lỉnh. Vĩnh An cũng chỉ lắc đầu bất lực.
Nàng ngồi đợi An Hạ dưới gốc cây đào cành lá xanh tươi gió khẽ đưa là bầu không khí trở nên mát dịu hơn trong ngày hè nhưng đợi mãi không thấy hắn về lòng nàng lại càng lo lắng hơn có chút bất an. Nàng đứng dậy ngọc bội bỗng rơi xuống làm xước mất chữ "nhà" trong miếng ngọc đôi mày nàng khẽ nhíu lại nắm lấy ngọc bội đeo lại bên hông.
An Hạ tay cầm giấy gói vàng bên có đề chữ Vạn Phúc Lâu đỏ trong tay nâng niu trân trọng cười. Con đường quen thuộc này hắn đi nhanh hơn muốn tặng cho tỷ tỷ món quà mà hắn đã chuẩn bị vội bỏ gói giấy vào bên trong ngực. Nơi ở của hắn cùng tỷ tỷ hơi hẻo lánh, khi đi qua một bụi trúc cảnh hắn bỗng nghe thấy âm thanh lạ. "Phong lang~~~chàng mấy ngày hôm nay đi đâu vậy" một giọng nữ ưỡn ẹo tay đấm đấm vào ngưc một tên nam tử khác dán cả người nàng vào lồng ngực hắn. "Đâu có, đâu có chẳng phải đi tìm một chút đồ cho nàng thôi sao, bày tỏ tâm ý của ta" hắc y nam tử lấy trong ngực ra một cây trâm phượng cài lên mái tóc nữ tử hôn lên trán nàng ta. "Đáng ghét~chàng đó đợi ta lên chức tướng quân phu nhân ta sẽ hồi báo đáp chàng đầy đủ." nữ tử đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn khiến xuân tâm hắn rạo rực nàng khuôn mặt nhỏ của nàng ta hôn xuống, bàn tay dạo khắp người nàng ta nhéo chỗ này cắn chỗ kia. Nữ tử vội đưa tay nàng cản tay hắn "Chàng nhẹ một chút còn có tiểu hài tử này, hắn là bổn mệnh của ta và chàng đó". "Nó là con của ta, tiểu yêu tinh Quân Liệt hắn biết ta hớt tay trên của hắn hắn có tức chết không" hắn cười tiếp tục dạo chơi.
Thì ra là Lý di nương và tên thị về tình lang của bà ta. An Hạ đi chậm lại, cẩn thận hơn, hắn không muốn xen vào chuyện của người khác biết nhiều không phải chuyện tốt nhưng hắn không để ý dẫm phải cành cây khô "Cạch" hắn chạy nhanh. Hai Lý di nương và tình nhân của nàng ta liền lập tức chỉnh đốn "Ai?" lý di nương hét. Phong thị vệ nhanh tay chặn hắn lại. Hắn thầm nghĩ "không ổn!" "Thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi, nếu ngươi đã biết bí mật của bọn ta thì ngươi cũng biết kết cục của chính mình đúng không?" Lý Diên Vi khuôn mặt ác độc. "Đánh chết hắn đi" nàng ta kết luận một câu nhẹ nhàng nhưng đầy thâm độc cướp đi sinh mệnh của một người khác như giết một con kiến. An Hạ dãy dụa muốn thoát nhưng hắn không thể nào thoát được dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém không thể nào có sức lớn bằng mấy đại nam nhân.
Một chút chú ý cho độc giả: Nếu các vị yêu thích chuyện của tôi hãy tìm đọc ở web Việt Nam Overnight. Cảm ơn
* * * Tú phẩm: Là vật thêu bằng tay
An Hạ quay người rời khỏi khu làm việc, vừa đi vừa nhảy chân sáo hắn vô cùng vui. "Tỷ tỷ, ta về rồi nè" hắn vẫy tay gọi chạy đến ôm nàng. Mới đầu Vĩnh An cũng có chút giật mình, ngại ngùng nhưng dù sao cũng là đệ đệ mình nàng cũng quen rồi. "Xú tiểu tử, ta vẫn chưa hết giận đâu nhé, đi tắm rửa đi cả người bẩn chết đi được" Vĩnh An tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lòng đầy cưng chiều đẩy hắn ra. Hắn giơ tay dậm chân "Tuân mệnh", cả hai người cùng bật cười vì hành động này.
Trong đêm tối, ánh trăng hôm nay dường như sáng hơn, hắn vừa ra khỏi cửa bắt gặp cảnh Vĩnh An đang dọn dẹp mâm cơm mái tóc nàng khẽ bay trong gió sợi tóc bám vào mặt nàng, nàng nhẹ vuốt sợi tóc ngồi xuống ghế bên cạnh cây đào đợi hắn, ánh mắt nàng dịu dàng lấp lánh ánh đỏ như sao trời "Còn đứng đó làm gì, ăn cơm thôi". Chỉ với lời nói ấy "ăn cơm thôi" cho hắn cảm nhận được tất cả sự dịu dàng của thế gian, hắn thực sự thuộc về một ngôi nhà, mũi hắn hơi chua xót, vội chạy đến bên cạnh nàng.
Bữa cơm đó tràn đầy sự hạnh phúc đầy ắp tiếng cười. Bữa cơm đó cũng không có cao lương mỹ vị nhưng là bữa cơm ngon nhất mà hắn từng ăn chỉ với rau dưa một ít cơm trắng nhưng món rau dưa đó ngon đến lạ thường, đó cũng là món sở trường của nàng vị rau dưa chua chua ngọt ngọt cay cay hài hòa ăn vô cùng cuốn miệng trộn cùng một ít hương hoa của rượu hoa đào như cảm nhận tất cả hương vị say mê của đất trời.
"Tỷ tỷ, món Kim Hồng Thang này ngon thật sự, đệ muốn ăn món này cả đời luôn". An Hạ vừa gắp vừa say mê nói. "Được rồi, một món ăn thôi mà làm đệ vui đến vậy sao, nhưng ăn vừa phải thôi không dễ say lắm đó. Ngày mai, ta đem tú phẩm đi bán lấy ít tiền mua thịt cho đệ nhé" Vĩnh An nhìn đôi mắt lấp lánh của An Hạ như có dòng nước ngọt ngào chảy qua, nụ cười cũng ngọt ngào và dịu dàng hơn thường ngày.
An Hạ chợt nhớ "Tỷ tỷ, ngày mai ta đưa tỷ đi hội kinh thành chơi nhé". Vĩnh An sửng sốt "Sao tự dưng lại muốn đi?" "Bí mật, nha tỷ tỷ" An Hạ dùng đôi mắt chớp chớp khiến nàng phải mềm lòng mà đồng ý.
Ngày hôm sau từ sớm An Hạ đã đi ra ngoài, giờ ăn tối cũng ăn nhanh hơn thường ngày lại nha ngoài "Hạ nhi, đệ đi đâu vậy?" "Bí mật, ta đi lấy thứ này rồi cùng tỷ đi chơi hội nha" An Hạ đôi mắt lém lỉnh. Vĩnh An cũng chỉ lắc đầu bất lực.
Nàng ngồi đợi An Hạ dưới gốc cây đào cành lá xanh tươi gió khẽ đưa là bầu không khí trở nên mát dịu hơn trong ngày hè nhưng đợi mãi không thấy hắn về lòng nàng lại càng lo lắng hơn có chút bất an. Nàng đứng dậy ngọc bội bỗng rơi xuống làm xước mất chữ "nhà" trong miếng ngọc đôi mày nàng khẽ nhíu lại nắm lấy ngọc bội đeo lại bên hông.
An Hạ tay cầm giấy gói vàng bên có đề chữ Vạn Phúc Lâu đỏ trong tay nâng niu trân trọng cười. Con đường quen thuộc này hắn đi nhanh hơn muốn tặng cho tỷ tỷ món quà mà hắn đã chuẩn bị vội bỏ gói giấy vào bên trong ngực. Nơi ở của hắn cùng tỷ tỷ hơi hẻo lánh, khi đi qua một bụi trúc cảnh hắn bỗng nghe thấy âm thanh lạ. "Phong lang~~~chàng mấy ngày hôm nay đi đâu vậy" một giọng nữ ưỡn ẹo tay đấm đấm vào ngưc một tên nam tử khác dán cả người nàng vào lồng ngực hắn. "Đâu có, đâu có chẳng phải đi tìm một chút đồ cho nàng thôi sao, bày tỏ tâm ý của ta" hắc y nam tử lấy trong ngực ra một cây trâm phượng cài lên mái tóc nữ tử hôn lên trán nàng ta. "Đáng ghét~chàng đó đợi ta lên chức tướng quân phu nhân ta sẽ hồi báo đáp chàng đầy đủ." nữ tử đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn khiến xuân tâm hắn rạo rực nàng khuôn mặt nhỏ của nàng ta hôn xuống, bàn tay dạo khắp người nàng ta nhéo chỗ này cắn chỗ kia. Nữ tử vội đưa tay nàng cản tay hắn "Chàng nhẹ một chút còn có tiểu hài tử này, hắn là bổn mệnh của ta và chàng đó". "Nó là con của ta, tiểu yêu tinh Quân Liệt hắn biết ta hớt tay trên của hắn hắn có tức chết không" hắn cười tiếp tục dạo chơi.
Thì ra là Lý di nương và tên thị về tình lang của bà ta. An Hạ đi chậm lại, cẩn thận hơn, hắn không muốn xen vào chuyện của người khác biết nhiều không phải chuyện tốt nhưng hắn không để ý dẫm phải cành cây khô "Cạch" hắn chạy nhanh. Hai Lý di nương và tình nhân của nàng ta liền lập tức chỉnh đốn "Ai?" lý di nương hét. Phong thị vệ nhanh tay chặn hắn lại. Hắn thầm nghĩ "không ổn!" "Thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi, nếu ngươi đã biết bí mật của bọn ta thì ngươi cũng biết kết cục của chính mình đúng không?" Lý Diên Vi khuôn mặt ác độc. "Đánh chết hắn đi" nàng ta kết luận một câu nhẹ nhàng nhưng đầy thâm độc cướp đi sinh mệnh của một người khác như giết một con kiến. An Hạ dãy dụa muốn thoát nhưng hắn không thể nào thoát được dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém không thể nào có sức lớn bằng mấy đại nam nhân.
Một chút chú ý cho độc giả: Nếu các vị yêu thích chuyện của tôi hãy tìm đọc ở web Việt Nam Overnight. Cảm ơn
* * * Tú phẩm: Là vật thêu bằng tay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.