Đan Thần

Chương 266: Bồi thường giá trên trời

Thắng Kỷ

13/05/2013

Một ít Long vệ cùng Cấm vệ quân còn lại, sau một chút ngây người, bọn hắn đã toàn bộ lấy vũ khí ra, trong mắt mang theo sát khí, chuẩn bị vây công Trình Cung.

- Muốn làm cái gì vậy, Mịa, các ngươi chán sống sao?

Lúc này, Bàn Tử rất có uy thế trừng mắt nhìn về phía bọn hắn:

- Các ngươi nghĩ đám các ngươi còn lợi hại hơn so với hai tên Đại thống lĩnh kia ư, đại thiếu khẽ vẫy tay, các ngươi liền bị phế toàn bộ, các ngươi muốn chết ah. Mịa nó, có biết đại thiếu là ai hay không, cháu trai Trình lão quốc công, thống lĩnh qua mười vạn đại quân tiễu phỉ, mười vạn đại quân vây quanh La Phù Kiếm Phái, tiêu diệt Huyết Y Lâu, Văn Khúc Tinh hạ phàm, tân khoa trạng nguyên, ngay cả người của Phong Vân Kiếm Tông cũng giết sạch, bệ hạ thân phong trọng thần triều đình. Các ngươi bây giờ là muốn tạo phản sao, không muốn sống thì tiến lên một bước thử xem, đến lúc đó không chỉ là các ngươi, ngay cả người nhà cùng gia tộc các ngươi đều bị liên luỵ, các ngươi chẳng lẽ thật sự coi mình trở thành chó giữ nhà cho địa phương rách nát này, các ngươi là Long vệ, là Cấm vệ quân. Thật sự, ngay cả ta cũng cảm giác sợ thay các ngươi, các ngươi xem ở đây có bao nhiêu người nhìn, không nói trước các ngươi đi lên chỉ là tìm cái chết, coi như các ngươi có thể giết ta cùng Trình đại thiếu, vậy các ngươi cho rằng này tốt hơn tru di cửu tộc sao, nếu Trình lão gia tử không tiêu diệt đám bọn ngươi, ta sẽ lấy họ của các ngươi. Nguyên một đám dùng đầu đi đại tiện, trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới hậu quả nghe chưa?

Nghe Bàn Tử ở đằng kia tán dóc, trong lòng Trình Cung âm thầm cười tươi, Bàn Tử vẫn là rất thông minh. Không cần phải nói bất luận lời gì, thấy Trình Cung ở đằng kia bày tư thế không nhúc nhích, đã biết rõ hắn bị tổn thương không thể di chuyển, bởi vậy khi những Cấm vệ quân cùng Long vệ kia kịp phản ứng muốn động thủ, hắn trực tiếp đi lên hù dọa.

Một chiêu này của hắn đúng là có tác dụng, bởi vì lúc trước Trình Cung một tát đánh bay Trình Lam, một chiêu phế bỏ Lăng Đạt, Tư Không Hằng thực sự quá rung động, bọn hắn căn bản không nghĩ tới giờ phút này Trình Cung không có lực xuất thủ. Dù sao muốn phế hai Siêu Phàm kỳ đỉnh phong, độ khó so với giết chết hoàn toàn không thể so sánh nổi, nếu như muốn giết bọn hắn, Trình Cung tuyệt đối sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy.

Đây cũng chính là thân thể Trình Cung đủ mạnh mẽ, đổi thành người bình thường, vừa rồi đã trực tiếp ngã xuống. Chính là bởi vì vừa rồi Trình Cung làm một chuyện quá mức rung động, trong lòng mọi người còn sợ hãi chưa tiêu, Bàn Tử vừa mắng, vừa quát, thật đúng là dọa bọn hắn sợ. Sau đó Bàn Tử nghĩ đến đâu nói đến đó, tóm lại chính là uy hiếp, đe dọa, mắng chửi.

Loại thời điểm này, ai cũng không nghĩ tới Bàn Tử là vì tranh thủ thời gian cho Trình Cung, Bàn Tử rất nhẹ nhàng liền hấp dẫn tất cả mọi người chú ý, vốn là mắng Long vệ, Cấm vệ quân, sau đó chính là mắng Trình Lam. Trình Lam vốn đã khí huyết công tâm, bị hắn mắng mà phun ra vài ngụm máu.

Người chung quanh đều xem ngây người, Tứ đại hại Vân Ca Thành quả nhiên không giống bình thường, bản lĩnh mắng chửi người của Bàn Tử này cũng không phải lợi hại bình thường.

- Được rồi, ngươi giảng những đạo lý lớn này làm sao bọn chúng hiểu.

Rốt cục, Trình Cung một mực lạnh lùng cầm đao đứng ở đó thu hồi Hồng Lưu Chiến Đao, quay đầu nói một câu cùng Bàn Tử.

Đạo lý lớn. . .

Đạo lý. . .

Người chung quanh nghe xong đều có một cảm giác im lặng, mà những Long vệ, Cấm vệ quân kia đều rất muốn khóc, Bàn Tử vừa rồi mắng người cũng gọi là đạo lý lớn, vậy mà hắn không biết xấu hổ nói ra miệng.

- Trở về nói cho chủ tử Vũ Thân Vương của ngươi, qua vài ngày nữa ta sẽ đến lấy tiền, bảo hắn chuẩn bị cho tốt. Mặt khác ngươi nói với hắn một câu, sự tình ước đấu năm trước cũng đã nói qua, hắn cũng kéo đủ lâu rồi, nếu không dám so đấu liền nói rõ, ta cũng sẽ không ép buộc, nói như thế nào hắn cũng là Thân Vương, mặt mũi này ta vẫn sẽ cho hắn.

Trình Cung mặc kệ người chung quanh nghĩ như thế nào, hắn đã cất bước đi ra ngoài, người rời khỏi tiếng nói lại vang lên.

- Đã sớm nghe nói lần trước ở trên yến hội, Vũ Thân Vương đã hẹn thi đấu cùng Trình Cung, không nghĩ tới Vũ Thân Vương một mực kéo dài.

- Trách không được một mực không có so đâu, không ngờ là Vũ Thân Vương một mực tránh, thật không nghĩ tới.

- Không thể nào, sao Vũ Thân Vương lại sợ Trình Cung.

- Cái này khó mà nói, ngươi xem Trình Cung này cũng công khai nói rõ, này rõ ràng cho thấy đang ép Vũ Thân Vương tỷ thí, xem ra nội tình không đơn giản giống như chúng ta nghĩ ah.



. . .

Trên đại tiệc, chuyện Vũ Thân Vương đưa ra ước đấu cùng Trình Cung cũng không phải bí mật gì, lúc ấy rất nhiều người biết, sau đó tự nhiên đã sớm truyền ra khắp Vân Ca Thành. Ở lễ mừng năm mới, có không ít người đều đang hỏi thăm, vì sao ước đấu của Vũ Thân Vương cùng Trình Cung còn chưa bắt đầu, chuyện này vẫn luôn được một số người suy đoán, hôm nay Trình Cung nói ra, lập tức đưa tới vô số phỏng đoán.

Sức tưởng tượng của con người vĩnh viễn là vô tận, Trình Cung chỉ nói một câu, lại đưa tới rất nhiều phỏng đoán.

- Ngươi. . . Phốc. . .

Giờ phút này Trình Lam muốn chỉ vào Trình Cung đang rời đi nói hắn vô sỉ, nhưng mà không đợi nói ra đã phun một búng máu.

Vô sỉ a, quả thực quá vô sỉ, chuyện này Trình Lam rõ ràng nhất, bởi vì Vũ Thân Vương trước trước sau sau nhiều lần phái người đi Trình gia tìm Trình Cung nói chuyện này, nhưng đều bị người của Trình gia ngăn lại, cuối cùng Trình lão gia tử dứt khoát ra mặt đạp người ra khỏi cửa, lúc này mới không ai dám đi Trình gia đề cập chuyện này.

Hiện tại lại khen ngược, Trình Cung nói Vũ Thân Vương trốn tránh, chưa thấy qua người vô sỉ như vậy, đáng giận như vậy.

Lại nghe người chung quanh nghị luận, Trình Lam càng bốc hỏa.

Lúc này, Trình Cung mang theo Bàn Tử đi ra Ngự Đan Đường, trực tiếp đi về phía Đan Thần Phủ ở đối diện, bọn hắn đi tới đâu, người chung quanh đều tự động nhượng một con đường, thời điểm đi qua hàng chữ treo cao kia, Trình Cung quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa tay lăng không vài cái.

Pháp lực cường đại trực tiếp cách không ngưng chữ.

- Trình Cung. . . Ta không tha cho ngươi. . . Phốc. . .

Xa xa, Trình Lam vừa mới được người dìu dắt đứng lên, khôi phục một chút năng lực hoạt động, thấy Trình Cung cách không ghi hai chữ, trực tiếp nộ quát một tiếng, phun ra một búng máu lần nữa, người trực tiếp hôn mê.

Trên đời ai dám xưng Thần, ta.

Để cho thiên hạ cười chê muôn đời, ngươi.

- Chỉ là thêm hai chữ, ý tứ lại thay đổi hoàn toàn.

- Hung hăng càn quấy, quá kiêu ngạo, quả nhiên không hổ là Trình đại thiếu.

- Mặt mũi Ngự Đan Đường mất sạch rồi, Trình đại thiếu là Văn Khúc Tinh hạ phàm, cùng hắn chơi văn chương, quả thực muốn chết.

. . .

Trình Cung thêm hai chữ ta và ngươi, trực tiếp làm Trình Lam tức giận đến thổ huyết hôn mê, Trình Cung thì nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp tiến vào Đan Thần Phủ.

- Ha ha, sướng chết ta, bà mẹ nó, cảm giác thoải mái so với ăn hiếp Sắc Quỷ thì kém một chút, nhưng mà tuyệt đối là cao trào thay nhau nổi lên, làm cho người ta hưng phấn không thôi. Đại thiếu, chẳng lẽ ngươi thực muốn thi đấu cùng Vũ Thân Vương, có muốn ta thông tri bọn Sắc Quỷ trở về hay không?



Bàn Tử tiến vào Đan Thần Phủ liền vô cùng vui vẻ cười to, nhưng sau đó nghĩ đến sự tình ước đấu liền lập tức nghiêm nghị, rất nghiêm túc nhìn về phía Trình Cung.

- Cái này không vội.

Trình Cung cười nhạt nói:

- Ta chỉ trước chụp mũ cho bọn hắn, cho bọn hắn mất mặt, về phần thời gian ước đấu cụ thể chúng ta quyết định. Như vậy, ngươi bảo Sắc Quỷ lập tức liên hệ đám người Trình Trảm, để cho bọn họ mau chóng trở về.

Bàn Tử nghe Trình Cung muốn triệu hồi đám người Trình Trảm về, trước mắt không khỏi sáng ngời, xem ra đại thiếu là muốn có động tác lớn ah.

. . .

Vũ Thân Vương Phủ, sớm đã khôi phục tình huống lúc đó, trên thực tế sau khi gặp chuyện không may, Hoàng đế đã từng đề cập đưa một tòa hành cung cho hắn sử dụng tạm thời, nhưng bị Vũ Thân Vương cự tuyệt. Hắn đã lựa chọn đây là Vũ Thân Vương Phủ, nếu như xảy ra một ít chuyện liền rời đi, vậy mặt mũi đâu nữa.

Ở trong đại điện Vũ Thân Vương Phủ, vốn là đã qua trời đông giá rét, gió xuân quất vào mặt, nhưng ở đây lại lạnh như băng, tất cả mọi người trong đại điện đều đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này thủ hạ trọng yếu của Vũ Thân Vương đều có mặt, đứng ở bên cạnh Vũ Thân Vương là Kim sư huynh của hắn, tay trái là Huyết Y Lão Tổ, Tô Liệt, tay phải là một nam một nữ, nam mặc quần áo màu vàng, mà ngay cả màu sắc của tóc, lông mi cùng làn da đều là màu vàng, con gái thì quần áo màu bạc, tóc, lông mi, làn da cùng đều màu bạc.

Mà trong đại sảnh, Trình Lam được hai người dìu đứng ở nơi đó.

Ba mươi sáu ngàn vạn lượng hoàng kim, đây là tiền bồi thường hiện tại công tác thống kê ra, Ặc, nếu như sau đó giá cả Đan Thần Phủ bán ra dược vật lại hạ thấp một ít nữa, tiền bồi thường rất có thể sẽ đạt tới bốn mươi ngàn vạn.

Tiếp cận bốn mươi ngàn vạn lượng hoàng kim, coi như Vũ Thân Vương là chân chính phú khả địch quốc, thậm chí giàu có hơn so với quốc gia, thời điểm nghe được cái số này cũng choáng váng.

- Bản vương giao Ngự Đan Đường cho ngươi, còn lại để cho Lăng Đạt, Tư Không Hằng giúp đỡ ngươi, kết quả ngươi làm thành như vậy. Chẳng lẽ ngươi không dùng đầu cân nhắc vấn đề sao? Tiền của Trình Cung dễ cầm như vậy sao? Trước khi ký tên chẳng lẽ ngươi không ngẫm lại, đầu ngươi dùng để làm gì, chẳng lẽ chỉ là vì ăn cơm sao, ngươi không dùng đầu suy nghĩ sao?

Nhìn Trình Lam, Vũ Thân Vương cũng đã gần tức điên, bồi thường tiền là một mặt, trọng yếu hơn là hiện tại sinh ý Ngự Đan Đường rớt xuống ngàn trượng, cục diện kinh doanh trước kia thoáng cái liền hủy diệt toàn bộ.

Đây vẫn chỉ là một phương diện, sở dĩ hôm nay Vũ Thân Vương tức giận như thế, nguyên nhân trọng yếu hơn là Trình Lam lại bị Trình Cung chụp mũ, nói mình không dám ước đấu, vậy mà hắn không có chút phản bác nào. Hiện tại chuyện này đã truyền khắp Vân Ca Thành rồi.

Chuyện nhân đôi đền bù tổn thất này, là lúc trước ngươi định ra, lúc này dưới tình huống đó hắn mua đồ ta không bán mà nói, Ngự Đan Đường buôn bán còn thế nào. Trong lòng Trình Lam không ngừng phản bác Vũ Thân Vương, nhưng ngoài miệng lại không dám nói nhiều, chỉ có thể nhẫn nhục.

Vũ Thân Vương cũng thật sự nổi giận, hắn nộ không chỉ là tổn thất bốn mươi ngàn vạn lượng hoàng kim, hắn nộ chính là Trình Lam vô dụng, nộ chính là Trình Cung liên tiếp tính toán mình. Nhất là chuyện ước đấu này, hiện tại hắn không biết xấu hổ trước mặt mọi người nói mình không dám lên tiếng, hắn không biết xấu hổ nói ra. Nhưng hiện tại dù mình nói thế nào cũng vô dụng, dù sao thứ này không có bằng chứng, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Có thể làm cho Vũ Thân Vương thất thố như thế, cũng chỉ có Trình Cung, nhưng dù sao Vũ Thân Vương cũng là Vũ Thân Vương, rất nhanh cũng đã khống chế được tâm tình mình, thân thể tức giận có chút phập phồng cũng chậm rãi thở dài ra một hơi. Lại nhìn Trình Lam được người nâng, mặt xưng phù, bộ dạng thất hồn lạc phách, hắn cũng không có tâm tư giáo huấn hắn nữa.

- Đưa hắn vào trong, để cho người khác đến phụ trách Ngự Đan Đường.

Vũ Thân Vương nói xong khoát tay áo, cho người mang Trình Lam rời khỏi, sau đó ánh mắt quét về phía mấy người ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook