Chương 73: Đại thiếu có phần thưởng, cáo ngự trạng
Thắng Kỷ
13/05/2013
- A. . .
Trình Cung cũng sớm có chuẩn bị, cười nói:
- Tự mình có bao nhiêu cân lượng ta tự nhiên tinh tường, chỉ là lần này là một cơ hội tốt, hơn nữa sau lần này ta ở lại đế đô sẽ rất gây chú ý. Ta chuẩn bị tham gia giải thi đấu cầm kỳ thư họa xong sẽ tự mình động thủ, căn cứ tin tức, Cuồng Phong lướt qua Thảo Nguyên Vương Đình, tiến vào một lục địa khác, tham dự một ít chiến đấu quốc gia thế tục, hiển nhiên bọn hắn là muốn tạo căn cơ. Cho nên hiện tại, chủ lực của Cuồng Phong không có ở đây, lực lượng cửu Phó bang chủ này vừa mới tổ kiến không lâu, nhân viên chỉ có hơn vạn, hơn nữa không phải tinh nhuệ nhất, cho nên chúng ta đối phó cũng không phải toàn bộ Cuồng Phong Mã Bang, chỉ là thế lực của một cửu Phó bang chủ. Gia gia, Bạch thúc, điểm ấy ta nói không sai chứ?
Trình lão gia tử cùng Bạch Khải Nguyên đều khẽ gật đầu, nhưng Trình lão gia tử vẫn rất kiên quyết nói:
- Cho dù như thế, ngươi không có một chút kinh nghiệm, trực tiếp lãnh binh đối phó bọn hắn là rất nguy hiểm, không được, tuyệt đối không được.
- Gia gia, trước hãy nghe ta nói hết.
Trình Cung vỗ ngực nói:
- Ta là ai a, ta là đế đứng đầu đô Tứ đại hại, đệ nhất quần là áo lượt Lam Vân đế quốc, loại chuyện chiến tranh này ta sao làm được. Đến lúc đó nếu như có Bạch thúc thúc chỉ huy, chỉ cần tám vạn mười vạn binh sĩ tinh nhuệ là đủ, ta thì mang theo một đám ca cơ, thị nữ, mỹ thực, một đường sống phóng túng, quân công này cũng có thể tới tay.
Lời nói này thoáng cái làm cho Trình Tiếu Thiên cùng Bạch Khải Nguyên trợn tròn mắt, tiểu Cửu không hiểu nhiều, còn đang nghiên cứu Bạch Khải Nguyên, thật sự dọa người ah!
Trình Cung nhún nhún vai, buông tay nói:
- Ta là đại thiếu quần là áo lượt, ta có gia gia tốt, ta có lão tử tốt, ta có thúc thúc tốt, sự tình đối với người khác là ngàn vàn khó khăn, với ta mà nói là rất đơn giản. Tại sao ta phải phí sức, sinh tử chém giết cùng hắn.
Vừa rồi Bạch Khải Nguyên nghe xong vốn là nhíu mày, sau đó là há hốc mồm, cuối cùng thì trong nội tâm âm thầm gọi hay. Trách không được đại soái coi trọng như thế, Bạo Hùng sinh ra hảo nhi tử ah.
Trình lão gia tử cũng hiểu được, đúng vậy, nếu phái Bạch Khải Nguyên mang theo mười vạn binh mã che chở cháu của ta đánh một cái Phó bang chủ Cuồng Phong Mã Bang, đây còn không phải là sự tình dễ như trở bàn tay sao. Hơn nữa được chỗ tốt không ít, còn có thể che dấu tai mắt người khác, tránh mũi nhọn, thuận tiện lại để cho cháu trai biết một chút về chinh chiến, hay, thật là khéo.
- Trừ khi Bạch thúc thúc sợ ta đoạt công lao, cái kia cũng chỉ có thể để cho Bạch thúc thúc làm chủ soái.
Trình Cung thấy thần sắc bọn hắn kinh ngạc đến ngây người, sau đó cười nói.
- Ha. . . Ha ha. . .
Bạch Khải Nguyên cười nói:
- Chỉ cần có thể xuất chinh là tốt rồi, nếu không ở đây quá rãnh rỗi sẽ sinh bệnh, cho dù làm tên lính quèn cũng không sao cả, chỉ là tình huống của ta hơi đặc thù, chỉ sợ bệ hạ sẽ không đồng ý.
- Lần này, không phải do hắn.
Ánh mắt Trình Cung ngẩng đầu nhìn thoáng qua thái giám ở xa xa, cũng không sợ hắn nghe, bởi vì Trình lão gia tử khống chế hết thảy chung quanh. Trình Cung nói xong, nhìn thoáng qua binh sĩ chung quanh, lại nhìn Bạch Khải Nguyên một chút:
- Bạch thúc thúc, mọi người vất vả cả đêm, thừa dịp lúc này khao cho mọi người thoáng một phát.
Bạch Khải Nguyên vừa muốn nói gì, Trình Cung khoát tay, hoàng kim trong không gian giới chỉ bay ra.
- Oanh!
Vừa rồi trong nội tâm Trình Cung đại khái tính toán một cái, trọn vẹn hơn hai trăm vạn lượng hoàng kim, lần này tạo thành một ngọn núi lớn, thanh âm càng siêu cấp vang dội.
Lúc này, thần sắc Trình Cung trở nên hết sức lông bông, vô cùng đắc ý nhìn tướng sĩ chung quanh:
- Hôm nay các vị huynh đệ khổ cực, mịa nó, lão già kia cũng dám đối nghịch cùng Trình gia ta, quả thực không biết sống chết. Người quen Trình đại thiếu ta đều biết, ta chưa bao giờ để thủ hạ thua thiệt. Hôm nay có chút bồi dưỡng cho các huynh đệ tới, binh sĩ mỗi người một trăm lượng, Ngũ trưởng mỗi người hai trăm lượng, thập trưởng mỗi người ba trăm lượng, Bách phu trưởng mỗi người năm trăm lượng, Thiên phu trưởng, Giáo úy mỗi người một ngàn lượng, thống lĩnh mỗi người năm ngàn lượng, Đại thống lĩnh mỗi người một vạn lượng, Tướng quân mỗi người năm vạn lượng, Đại tướng quân. . . Đại tướng quân, ha ha, đi, Bạch thúc đừng ngại ít, hai mươi vạn lượng.
- Oanh. . .
Vừa rồi đám người Trình Cung đối thoại, binh sĩ trong sân căn bản không nghe được, nhưng mà giờ phút này thoáng cái bạo chết.
- Tạ đại thiếu. . .
- Đại thiếu quá ngưu bức, trời ơi, ta có thể cầm đến một trăm lượng bạc, tương đương hai năm quân lương a
- Ah. . . Thật tốt quá. . .
. . .
- Ngừng.
Đột nhiên, thời điểm tất cả mọi người bộc phát gầm rú hưng phấn, đột nhiên hắn hô một tiếng, thoáng cái làm cho chung quanh đều dừng lại, lo lắng nhìn Trình Cung, vị đại thiếu này sẽ không đổi ý chứ.
Trình Cung rất là lớn lối nói:
- Các ngươi quá xem thường bản đại thiếu rồi đó, hoàng kim, về sau nhớ kỹ, bản đại thiếu thưởng đều là dùng hoàng kim để tính toán.
Yên lặng, giống yên lặng như chết, tất cả mọi người có chút không dám tin nhìn về phía Trình lão gia tử và hung thần Bạch đại tướng quân, này có thật không vậy.
- Phá gia chi tử, thật là bị ngươi làm cho tức chết, ta vào trong xem một chút.
Trình lão gia tử rất là bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau đó bước nhanh nhảy vào bên trong, tuy Trịnh Tam Nguyên này không phải thứ gì tốt, nhưng mà nhiều năm như vậy cũng kiếm không ít thứ tốt. Trước kia hắn một mực khoe khoang mình có Ngọc San Hô, còn có mấy thứ đồ vật khác mà Trình lão gia tử cũng rất ưa thích, hiện tại trực tiếp đi vào.
- Khục. . .
Bạch đại tướng quân nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Ta cũng đi dò tra Trịnh gia còn có chứng cứ phạm tội gì không, cái kia aii a, ngươi thu lấy giúp ta.
- Oanh. . .
Kíp nổ lần nữa, tiếng la vang vọng bầu trời, làm thái giám ngoài cửa sợ tới mức trực tiếp té ngã.
Nhưng thời điểm con mắt nhìn về phía mấy trăm vạn lượng hoàng kim trên mặt đất kia, cũng đều lộ ra ánh mắt tham lam, hận không thể lập tức đi lên chia lên một phần. Mấy ngàn vạn lượng bạc a, cứ như vậy phân ra, người này cũng quá phá sản.
Nếu như nói trước kia Giáo úy, Thống lĩnh, Đại thống lĩnh còn không kích động, nhưng sau khi nghe đến hoàng kim, bọn hắn cũng đều kích động. Dù sao không có chiến tranh, chất béo cũng ít, thủ hạ Hung Thần Đại tướng quân muốn cắt xén quân lương càng không thể nào, thời gian qua khó khăn ah. Chẳng ai ngờ rằng, hôm nay tới nơi này một chuyến vậy mà phát.
- Tạ đại thiếu ban thưởng.
Cơ hồ đồng thời, tất cả mọi người hưng phấn gầm rú.
- Ha ha, quay đầu lại ta sẽ đi Huệ Xuân Lâu, ta gọi hai cái cùng lên.
- Sức chiến đấu không được a, ta ít nhất gọi ba cái.
- Ngươi chỉ biết khoác lác, ha ha, ta nói rồi mà, năm đó đi theo đại soái rất tốt, hiện tại đại thiếu càng có khí phách.
. . .
Lão tửu quỷ ở trước nhất, cắm đại kỳ Trình gia vào sau lưng, bắt đầu chia tiền cho mọi người.
Lại đợi nửa canh giờ, đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, Trình lão gia tử cùng Bạch Khải Nguyên đều cảm thấy mỹ mãn từ bên trong đi ra, Trình lão gia tử xung ngựa lên trước, mang theo Trình Cung, Bạch Khải Nguyên cùng tiểu Cửu đi thẳng đến hoàng cung.
. . .
Trong hoàng cung, giờ phút này mọi chuyện cần thiết đều ngừng lại, trên Kim Loan Đại Điện yên lặng giống như chết, tất cả mọi người có thể cảm nhận được cổ áp lực vô hình kia. Thái giám phái đi ra chậm chạp chưa có trở về, này càng làm cho hoàng đế phiền muộn.
Cũng may vừa rồi có người đã âm thầm truyền tin cho hắn, nói không lâu trước Trình Cung đã vào thành, cũng tiến đến Trịnh gia, mặc dù có chút đáng tiếc vì Trình Cung không chết, nhưng ít ra Trình Cung không chết thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Gần đây sao sự tình gì đều có quan hệ cùng Trình Cung này, hắn quả thực đã thành mầm tai hoạ.
Đợi cả buổi, không đợi đến Trình Tiếu Thiên phụng chỉ vào triều, ngược lại là thấy Trịnh Tam Nguyên, chỉ mặc một bộ đồ lót, toàn thân lạnh đến phát tím, bờ môi run rẫy, ánh mắt đăm đăm, người chưa vào Kim Loan Đại Điện đã lên tiếng khóc rống, một bả nước mũi một bả nước mắt, vô cùng thê thảm.
- Bệ hạ. . . Bệ hạ làm chủ cho ta, thật sự ta không có cách nào sống, quả thực không có thiên lý, không có vương pháp. . .
Trịnh Tam Nguyên khóc đến thảm thiết ah.
Những đại thần kia cũng xem trợn tròn mắt, đây là diễn tuồng gì a, thời điểm bơi mùa đông còn chưa tới, lại chạy trần truồng ra đường, lúc nào thì Trịnh mập mạp có sở thích này.
Tự nhiên trong nội tâm Hoàng đế bệ hạ đã đoán được chuyện gì xảy ra, cũng thật sự nổi giận, trực tiếp phẫn nộ đứng lên:
- Nói, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Trình Tiếu Thiên, chẳng lẽ Trình gia ngươi thật sự muốn làm phản, ngươi thật sự cho rằng trẫm không làm gì được ngươi đúng không. Trẫm đường đường là cửu ngũ chí tôn, Trịnh Tam Nguyên này vô luận có sai lầm gì cũng là cha vợ trẫm, không nhìn thầy chùa thì xem mặt phật, đây là các ngươi đang đánh mặt trẫm ah.
- Bệ hạ, thần nhiều năm kinh thương, nhất là thông thương cùng thảo nguyên to lớn như vậy, khó tránh khỏi liên hệ cùng mã tặc, hàng bị bọn hắn giữ phải giao tiền, không trả tiền bọn hắn liền giết người. Loại chuyện này thuộc về quy tắc tiềm ẩn, kỳ thật nói ra công khai cũng không có gì, thần chỉ là vì cam đoan một ít hàng hóa bình thường, tỷ như da lông tiến cống cho bệ hạ, còn có các loại dược liệu không xảy ra chuyện, nên tiếp xúc có nhiều một ít cùng mã tặc. Trình Tiếu Thiên. . . Ô. . . Trình Tiếu Thiên hắn lấy cớ này, hôm nay mang theo binh mã đến nhà của ta, đánh toàn bộ gia đinh của ta tàn phế, còn buộc ta chuyển nhượng tất cả sản nghiệp cho hắn, bệ hạ, ngươi phải làm chủ cho ta, sản nghiệp ta tân tân khổ khổ kinh doanh vài thập niên, đều bị hắn đoạt đi, cái này cũng chưa tính, hắn còn cho người cởi hết quần áo thần rồi đuổi ra đường.
Những lời này Trịnh Tam Nguyên đã sớm nghĩ kỹ, hơn nữa đã đến loại trình độ này, có mấy lời hắn dứt khoát nói tất cả.
- Không chỉ là như thế, Trình Cung kia còn nói với thần, hắn chính là muốn cho người biết rõ, cho dù thần là nhạc phụ của bệ hạ, cũng không đắc tội nổi Trình gia. Ở Lam Vân đế quốc, cho dù bệ hạ cũng không có biện pháp bắt Trình gia hắn, còn để cho thần đến bệ hạ cáo trạng. Bệ hạ. . . Thần. . . Thần. . . Ách. . .
Trịnh Tam Nguyên một hơi nghẹn đến bây giờ, gắng gượng nói những lời này xong, giờ phút này kích động nức nở, trực tiếp hôn mê.
- Truyền thái y.
Hoàng đế mạnh mẽ đứng dậy, nhìn hằm hằm phía dưới nói:
- Tốt, tốt, cái này là thần tử tốt của trẫm. Người đâu, lập tức đuổi bắt ông cháu Trình gia, truyền khẩu dụ của trẫm, tứ đại quân doanh bên ngoài đế đô không được lộn xộn, nếu không luận xử theo như mưu phản. Cấm vệ quân Đại tướng quân đâu, lập tức chỉ huy năm vạn quân đội. . .
Trình Cung cũng sớm có chuẩn bị, cười nói:
- Tự mình có bao nhiêu cân lượng ta tự nhiên tinh tường, chỉ là lần này là một cơ hội tốt, hơn nữa sau lần này ta ở lại đế đô sẽ rất gây chú ý. Ta chuẩn bị tham gia giải thi đấu cầm kỳ thư họa xong sẽ tự mình động thủ, căn cứ tin tức, Cuồng Phong lướt qua Thảo Nguyên Vương Đình, tiến vào một lục địa khác, tham dự một ít chiến đấu quốc gia thế tục, hiển nhiên bọn hắn là muốn tạo căn cơ. Cho nên hiện tại, chủ lực của Cuồng Phong không có ở đây, lực lượng cửu Phó bang chủ này vừa mới tổ kiến không lâu, nhân viên chỉ có hơn vạn, hơn nữa không phải tinh nhuệ nhất, cho nên chúng ta đối phó cũng không phải toàn bộ Cuồng Phong Mã Bang, chỉ là thế lực của một cửu Phó bang chủ. Gia gia, Bạch thúc, điểm ấy ta nói không sai chứ?
Trình lão gia tử cùng Bạch Khải Nguyên đều khẽ gật đầu, nhưng Trình lão gia tử vẫn rất kiên quyết nói:
- Cho dù như thế, ngươi không có một chút kinh nghiệm, trực tiếp lãnh binh đối phó bọn hắn là rất nguy hiểm, không được, tuyệt đối không được.
- Gia gia, trước hãy nghe ta nói hết.
Trình Cung vỗ ngực nói:
- Ta là ai a, ta là đế đứng đầu đô Tứ đại hại, đệ nhất quần là áo lượt Lam Vân đế quốc, loại chuyện chiến tranh này ta sao làm được. Đến lúc đó nếu như có Bạch thúc thúc chỉ huy, chỉ cần tám vạn mười vạn binh sĩ tinh nhuệ là đủ, ta thì mang theo một đám ca cơ, thị nữ, mỹ thực, một đường sống phóng túng, quân công này cũng có thể tới tay.
Lời nói này thoáng cái làm cho Trình Tiếu Thiên cùng Bạch Khải Nguyên trợn tròn mắt, tiểu Cửu không hiểu nhiều, còn đang nghiên cứu Bạch Khải Nguyên, thật sự dọa người ah!
Trình Cung nhún nhún vai, buông tay nói:
- Ta là đại thiếu quần là áo lượt, ta có gia gia tốt, ta có lão tử tốt, ta có thúc thúc tốt, sự tình đối với người khác là ngàn vàn khó khăn, với ta mà nói là rất đơn giản. Tại sao ta phải phí sức, sinh tử chém giết cùng hắn.
Vừa rồi Bạch Khải Nguyên nghe xong vốn là nhíu mày, sau đó là há hốc mồm, cuối cùng thì trong nội tâm âm thầm gọi hay. Trách không được đại soái coi trọng như thế, Bạo Hùng sinh ra hảo nhi tử ah.
Trình lão gia tử cũng hiểu được, đúng vậy, nếu phái Bạch Khải Nguyên mang theo mười vạn binh mã che chở cháu của ta đánh một cái Phó bang chủ Cuồng Phong Mã Bang, đây còn không phải là sự tình dễ như trở bàn tay sao. Hơn nữa được chỗ tốt không ít, còn có thể che dấu tai mắt người khác, tránh mũi nhọn, thuận tiện lại để cho cháu trai biết một chút về chinh chiến, hay, thật là khéo.
- Trừ khi Bạch thúc thúc sợ ta đoạt công lao, cái kia cũng chỉ có thể để cho Bạch thúc thúc làm chủ soái.
Trình Cung thấy thần sắc bọn hắn kinh ngạc đến ngây người, sau đó cười nói.
- Ha. . . Ha ha. . .
Bạch Khải Nguyên cười nói:
- Chỉ cần có thể xuất chinh là tốt rồi, nếu không ở đây quá rãnh rỗi sẽ sinh bệnh, cho dù làm tên lính quèn cũng không sao cả, chỉ là tình huống của ta hơi đặc thù, chỉ sợ bệ hạ sẽ không đồng ý.
- Lần này, không phải do hắn.
Ánh mắt Trình Cung ngẩng đầu nhìn thoáng qua thái giám ở xa xa, cũng không sợ hắn nghe, bởi vì Trình lão gia tử khống chế hết thảy chung quanh. Trình Cung nói xong, nhìn thoáng qua binh sĩ chung quanh, lại nhìn Bạch Khải Nguyên một chút:
- Bạch thúc thúc, mọi người vất vả cả đêm, thừa dịp lúc này khao cho mọi người thoáng một phát.
Bạch Khải Nguyên vừa muốn nói gì, Trình Cung khoát tay, hoàng kim trong không gian giới chỉ bay ra.
- Oanh!
Vừa rồi trong nội tâm Trình Cung đại khái tính toán một cái, trọn vẹn hơn hai trăm vạn lượng hoàng kim, lần này tạo thành một ngọn núi lớn, thanh âm càng siêu cấp vang dội.
Lúc này, thần sắc Trình Cung trở nên hết sức lông bông, vô cùng đắc ý nhìn tướng sĩ chung quanh:
- Hôm nay các vị huynh đệ khổ cực, mịa nó, lão già kia cũng dám đối nghịch cùng Trình gia ta, quả thực không biết sống chết. Người quen Trình đại thiếu ta đều biết, ta chưa bao giờ để thủ hạ thua thiệt. Hôm nay có chút bồi dưỡng cho các huynh đệ tới, binh sĩ mỗi người một trăm lượng, Ngũ trưởng mỗi người hai trăm lượng, thập trưởng mỗi người ba trăm lượng, Bách phu trưởng mỗi người năm trăm lượng, Thiên phu trưởng, Giáo úy mỗi người một ngàn lượng, thống lĩnh mỗi người năm ngàn lượng, Đại thống lĩnh mỗi người một vạn lượng, Tướng quân mỗi người năm vạn lượng, Đại tướng quân. . . Đại tướng quân, ha ha, đi, Bạch thúc đừng ngại ít, hai mươi vạn lượng.
- Oanh. . .
Vừa rồi đám người Trình Cung đối thoại, binh sĩ trong sân căn bản không nghe được, nhưng mà giờ phút này thoáng cái bạo chết.
- Tạ đại thiếu. . .
- Đại thiếu quá ngưu bức, trời ơi, ta có thể cầm đến một trăm lượng bạc, tương đương hai năm quân lương a
- Ah. . . Thật tốt quá. . .
. . .
- Ngừng.
Đột nhiên, thời điểm tất cả mọi người bộc phát gầm rú hưng phấn, đột nhiên hắn hô một tiếng, thoáng cái làm cho chung quanh đều dừng lại, lo lắng nhìn Trình Cung, vị đại thiếu này sẽ không đổi ý chứ.
Trình Cung rất là lớn lối nói:
- Các ngươi quá xem thường bản đại thiếu rồi đó, hoàng kim, về sau nhớ kỹ, bản đại thiếu thưởng đều là dùng hoàng kim để tính toán.
Yên lặng, giống yên lặng như chết, tất cả mọi người có chút không dám tin nhìn về phía Trình lão gia tử và hung thần Bạch đại tướng quân, này có thật không vậy.
- Phá gia chi tử, thật là bị ngươi làm cho tức chết, ta vào trong xem một chút.
Trình lão gia tử rất là bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau đó bước nhanh nhảy vào bên trong, tuy Trịnh Tam Nguyên này không phải thứ gì tốt, nhưng mà nhiều năm như vậy cũng kiếm không ít thứ tốt. Trước kia hắn một mực khoe khoang mình có Ngọc San Hô, còn có mấy thứ đồ vật khác mà Trình lão gia tử cũng rất ưa thích, hiện tại trực tiếp đi vào.
- Khục. . .
Bạch đại tướng quân nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Ta cũng đi dò tra Trịnh gia còn có chứng cứ phạm tội gì không, cái kia aii a, ngươi thu lấy giúp ta.
- Oanh. . .
Kíp nổ lần nữa, tiếng la vang vọng bầu trời, làm thái giám ngoài cửa sợ tới mức trực tiếp té ngã.
Nhưng thời điểm con mắt nhìn về phía mấy trăm vạn lượng hoàng kim trên mặt đất kia, cũng đều lộ ra ánh mắt tham lam, hận không thể lập tức đi lên chia lên một phần. Mấy ngàn vạn lượng bạc a, cứ như vậy phân ra, người này cũng quá phá sản.
Nếu như nói trước kia Giáo úy, Thống lĩnh, Đại thống lĩnh còn không kích động, nhưng sau khi nghe đến hoàng kim, bọn hắn cũng đều kích động. Dù sao không có chiến tranh, chất béo cũng ít, thủ hạ Hung Thần Đại tướng quân muốn cắt xén quân lương càng không thể nào, thời gian qua khó khăn ah. Chẳng ai ngờ rằng, hôm nay tới nơi này một chuyến vậy mà phát.
- Tạ đại thiếu ban thưởng.
Cơ hồ đồng thời, tất cả mọi người hưng phấn gầm rú.
- Ha ha, quay đầu lại ta sẽ đi Huệ Xuân Lâu, ta gọi hai cái cùng lên.
- Sức chiến đấu không được a, ta ít nhất gọi ba cái.
- Ngươi chỉ biết khoác lác, ha ha, ta nói rồi mà, năm đó đi theo đại soái rất tốt, hiện tại đại thiếu càng có khí phách.
. . .
Lão tửu quỷ ở trước nhất, cắm đại kỳ Trình gia vào sau lưng, bắt đầu chia tiền cho mọi người.
Lại đợi nửa canh giờ, đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, Trình lão gia tử cùng Bạch Khải Nguyên đều cảm thấy mỹ mãn từ bên trong đi ra, Trình lão gia tử xung ngựa lên trước, mang theo Trình Cung, Bạch Khải Nguyên cùng tiểu Cửu đi thẳng đến hoàng cung.
. . .
Trong hoàng cung, giờ phút này mọi chuyện cần thiết đều ngừng lại, trên Kim Loan Đại Điện yên lặng giống như chết, tất cả mọi người có thể cảm nhận được cổ áp lực vô hình kia. Thái giám phái đi ra chậm chạp chưa có trở về, này càng làm cho hoàng đế phiền muộn.
Cũng may vừa rồi có người đã âm thầm truyền tin cho hắn, nói không lâu trước Trình Cung đã vào thành, cũng tiến đến Trịnh gia, mặc dù có chút đáng tiếc vì Trình Cung không chết, nhưng ít ra Trình Cung không chết thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Gần đây sao sự tình gì đều có quan hệ cùng Trình Cung này, hắn quả thực đã thành mầm tai hoạ.
Đợi cả buổi, không đợi đến Trình Tiếu Thiên phụng chỉ vào triều, ngược lại là thấy Trịnh Tam Nguyên, chỉ mặc một bộ đồ lót, toàn thân lạnh đến phát tím, bờ môi run rẫy, ánh mắt đăm đăm, người chưa vào Kim Loan Đại Điện đã lên tiếng khóc rống, một bả nước mũi một bả nước mắt, vô cùng thê thảm.
- Bệ hạ. . . Bệ hạ làm chủ cho ta, thật sự ta không có cách nào sống, quả thực không có thiên lý, không có vương pháp. . .
Trịnh Tam Nguyên khóc đến thảm thiết ah.
Những đại thần kia cũng xem trợn tròn mắt, đây là diễn tuồng gì a, thời điểm bơi mùa đông còn chưa tới, lại chạy trần truồng ra đường, lúc nào thì Trịnh mập mạp có sở thích này.
Tự nhiên trong nội tâm Hoàng đế bệ hạ đã đoán được chuyện gì xảy ra, cũng thật sự nổi giận, trực tiếp phẫn nộ đứng lên:
- Nói, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Trình Tiếu Thiên, chẳng lẽ Trình gia ngươi thật sự muốn làm phản, ngươi thật sự cho rằng trẫm không làm gì được ngươi đúng không. Trẫm đường đường là cửu ngũ chí tôn, Trịnh Tam Nguyên này vô luận có sai lầm gì cũng là cha vợ trẫm, không nhìn thầy chùa thì xem mặt phật, đây là các ngươi đang đánh mặt trẫm ah.
- Bệ hạ, thần nhiều năm kinh thương, nhất là thông thương cùng thảo nguyên to lớn như vậy, khó tránh khỏi liên hệ cùng mã tặc, hàng bị bọn hắn giữ phải giao tiền, không trả tiền bọn hắn liền giết người. Loại chuyện này thuộc về quy tắc tiềm ẩn, kỳ thật nói ra công khai cũng không có gì, thần chỉ là vì cam đoan một ít hàng hóa bình thường, tỷ như da lông tiến cống cho bệ hạ, còn có các loại dược liệu không xảy ra chuyện, nên tiếp xúc có nhiều một ít cùng mã tặc. Trình Tiếu Thiên. . . Ô. . . Trình Tiếu Thiên hắn lấy cớ này, hôm nay mang theo binh mã đến nhà của ta, đánh toàn bộ gia đinh của ta tàn phế, còn buộc ta chuyển nhượng tất cả sản nghiệp cho hắn, bệ hạ, ngươi phải làm chủ cho ta, sản nghiệp ta tân tân khổ khổ kinh doanh vài thập niên, đều bị hắn đoạt đi, cái này cũng chưa tính, hắn còn cho người cởi hết quần áo thần rồi đuổi ra đường.
Những lời này Trịnh Tam Nguyên đã sớm nghĩ kỹ, hơn nữa đã đến loại trình độ này, có mấy lời hắn dứt khoát nói tất cả.
- Không chỉ là như thế, Trình Cung kia còn nói với thần, hắn chính là muốn cho người biết rõ, cho dù thần là nhạc phụ của bệ hạ, cũng không đắc tội nổi Trình gia. Ở Lam Vân đế quốc, cho dù bệ hạ cũng không có biện pháp bắt Trình gia hắn, còn để cho thần đến bệ hạ cáo trạng. Bệ hạ. . . Thần. . . Thần. . . Ách. . .
Trịnh Tam Nguyên một hơi nghẹn đến bây giờ, gắng gượng nói những lời này xong, giờ phút này kích động nức nở, trực tiếp hôn mê.
- Truyền thái y.
Hoàng đế mạnh mẽ đứng dậy, nhìn hằm hằm phía dưới nói:
- Tốt, tốt, cái này là thần tử tốt của trẫm. Người đâu, lập tức đuổi bắt ông cháu Trình gia, truyền khẩu dụ của trẫm, tứ đại quân doanh bên ngoài đế đô không được lộn xộn, nếu không luận xử theo như mưu phản. Cấm vệ quân Đại tướng quân đâu, lập tức chỉ huy năm vạn quân đội. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.