Chương 712: Đông Phương kim đan
Thắng Kỷ
07/01/2014
Bản thân Đông Phương Cường cũng có tu vi Thiên Anh tầng bảy đỉnh phong, cộng thêm hạ phẩm đạo khí của hắn cũng gia tăng tốc độ, bản thân Đông Phương Cốc rất khóđối kháng, cộng thêm thần sắc của hắn lúc này có chút hoảng hốt, cho nên đứng đ ó làm bia ngắm.
- Oanh!
Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Đông Phương Cốc sẽ bịđ ánh chết, đột nhiên có một cái chung phát ra kim quang bao quanh thân thểĐông Phương Cốc, hạ phẩm đạo khí phi kiếm của Đông Phương Cường đụng vào kim quang, bịđánh văn ra ngoài, hơn nữa hào quang trên đó ảm đạm đi rất nhiều.
- Ân!
Không chỉ hào quang hạ phẩm đạo khí phi kiếm ảm đạm đi rất nhiều, cho dù bản thân Đông Phương Cường cũng buồn bực kêu một tiếng, cũng bởi vì lực phản chấn này làm cho hắn đường đường là Thiên Anh tầng bảy đỉnh phong bị một ít nội thương.
- Hoàng Kim Đan Đỉnh, là Hoàng Kim Đan Đỉnh của thủ tịch Thái Thượng trưởng lão.
- Chẳng lẽ thủ tịch Thái Thượng trường lão đã trở thành thái tôn?
- Khá tốt là thủ tịch Thái Thượng trường lão xuất quan, ta xem Bắc Minh gia tộc hung hăng càn quấy tới khi nào nữa đây.
Đông Phương Cường hận đến hàm răng ngứa ngáy, nhưng nhìn thấy Hoàng Kim Đan Đỉnh đang tỏa hào quang kim sắc bao quanh thân thểĐông Phương Cốc, trong lòng của hắn tựu trầm xuống, tại sao lão già này lại xuất hiện đúng lúc thế này, phụ thân nói hắn ít nhất cần hai mươi năm nữa mới xuất quan, đến lúc đó bản thân mình và phụ thân đã khống chếđược Đông Phương gia tộc rồi, cho dù hắn đột phá trở thành thái tôn, cũng không cải biến cục diện được.
Đông Phương Kim Đan, chính là nhân vật truyền kỳ của Đông Phương gia tộc vào một ngàn năm trăm năm trước, hắn cũng là nhân vật nổi danh khắp Cửu Châu đại địa, nghe nói đại danh của hắn tại Trung Châu cũng rất hiển hách. Nghe nói thời điểm hắn vừa sinh ra, trong miệng đã ngậm một khỏa Kim Đan, vì vậy mà có tên gọi như thế, sau đó tốc độ tu luyện nhanh tới kinh người, trước trăm tuổi đã là tồn tại Thiên Anh đỉnh phong.
Về sau hắn trở thành thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đông Phương gia tộc, chỉ tiếc sau đó bởi vì bị trọng thương, mọi người vốn cho rằng hắn tiền đồ vô lượng, nhất định trở thành thái tôn, thậm chí là thành đạo tôn, nhưng cứ như vậy mà trì trệ không tiến.
Sau đó đã số thời gian thì hắn bế quan, nhưng vẫn bị vây ở cảnh giới này suốt một ngàn năm trăm năm qua, mặc dù nói hắn là thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của một ngàn năm trăm năm trước, tồn tại Thiên Anh đỉnh phong cũng thuộc hàng tiểu bối trên Cửu Châu đại địa mà thôi, phong quang và thiên phú của hắn năm đó đã phai mờ, có người cho rằng hắn có đột phá thái tôn cũng chả có tư cách gì cả, cũng không có danh tiến quá lớn.
Nhưng Đông Phương Kim Đan, vẫn là một truyền kỳ của Đông Phương gia tộc, nhưng người trong Đông Phương gia tộc có nói trong suốt một ngàn năm trăm năm nay, hắn sẽ bế quan vĩnh viễn, với danh nghĩa thủ tịch Thái Thượng trường lão. Đương nhiên, mỗi lần Đông Phương gia tộc phải thay đổi gia chủ, hắn là nhất định phải xuất quan, bởi vì chỉ có hắn vàđại bộ phận Thái Thượng trường lão ủng hộ, tân gia chủ mới được tính là kế nhiệm thành công.
- Thái Thượng trường lão phạm sai lầm, phải giao cho tất cả Thái Thượng trường lão và gia chủ thương nghị xử trí, hoặc trong tình huống đặc thù phải do thái tôn và gia chủ xử trí, ngươi tính toán là cái gì, dám động thủ với Thái Thượng trưởng lão?
Đột nhiên, một âm thanh mang theo uy áp vô thượng truyền xuống.
- Hắn trơ mắt nhìn con ta bị giết, nhìn thấy ác đồ giết vãn bối trong gia tộc mà không ra tay ngăn cản, chết chưa hết tội.
Đông Phương Cường tuy cũng kiêng kỵ Đông Phương Kim Đan, nhưng nhớ tới lời của phụ thân, cộng thêm nhi tử bị giết, làm cho hắn khó nuốt được cục tức này, nhìn về phía Hoàng Kim Đan Đỉnh trên đầu Đông Phương Cốc mà rống lên.
- Hắn có chết hay không không phải do ngươi quyết định.
Âm thanh trầm ổn, uy áp khôn cùng, hiển nhiên không muốn nói thêm cái gì với Đông Phương Cường, giống như một người trưởng thành không muốn nói chuyện gì với một tiểu hài tử mới tập nói.
- Ta không có quyền, tốt lắm, đừng tưởng rằng ngươi là thủ tịch Thái Thượng trường lão là có thể bảo hộ cho hắn, sau khi phụ thân của ta về sẽ tính sổ với ngươi sau.
Đông Phương Cường hung ác nói ra, sau đ ó quay người nhìn chằm chằm vào đ ám người đi sau lưng Đông Phương Ngọc Sanh, Trình Cung, hắn muốn động thủ với những người này.
- Ta phụng mệnh đại gia chủ tọa trấn tổng bộ gia tộc, lại có Thái Thượng trưởng lão chấp pháp đường ở đây, trao cho ta quyền xử lý những tên ác tặc dám đi theo người ngoài tạo phản, phản bội gia tộc, giết đồng tộc, cấu kết kẻ thù bên ngoài, chết chưa hết tội, toàn bộ đi chết đi.
Nhi tửđều bị giết, bản thân mình không thể giết Đông Phương Cốc báo thù, tên thủ tịch Thái Thượng trường lão luôn bế quan ra tay ngăn cản, Đông Phương Cường cũng tức giận, hiện giờ hắn muốn giết chết vài trăm người này, muốn cho bọn chúng chôn cùng với con của mình.
Đã không thể giết chết lão già Đông Phương Cốc kia, ta đây vậy thì giết vài trăm người này, xem ngươi có lý do gì để ngăn cản.
- Thủ tịch Thái Thượng trường lão, ngươi phải làm chủ cho chúng ta, Đông Phương gia tộc chúng ta sao có thể tạm thời vì hòa bình mà hi sinh đại tiểu thư kết thông gia đổi lấy chứ.
- Đúng, Ngọc Sanh thiếu gia nói đ úng, thà rằng chết trận cũng tuyệt đối không dùng quan hệ thông gia này tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
- Đông Phương Cường, ngươi thực sự cho rằng phụ tử của các ngươi có thể một tay che trời sao?
- Giết đi, có năng lực ngươi liền giết đi, đã sớm không quen nhìn phụ tử các ngươi, bị trục xuất khỏi gia môn cũng muốn làm gia chủ.
- Đúng vậy, cũng không biết các ngươi dùng phương pháp gìám hại gia chủ, nhưng thủ đoạn của các ngươi không thể che dấu được mắt của chúng ta đâu.
- Đừng tưởng rằng giết chúng ta, các ngươi có thể tùy tâm sở dục.
Quay mắt về phía một vị chấp pháp đường là Thiên Anh tầng bảy mà tức giận mắng chửi, Thái Thượng trưởng lão bình thường nhìn thấy người của chấp pháp đường đã nom nớp lo sợ, huống chi những người bọn họ, mạnh nhất cũng chỉ là vài tên Địa Anh đỉnh phong mà thôi, nhưng vào lúc này một bộ dáng hùng hồn chịu chết.
Vài trăm người đoàn kết một lòng, giận dữ mắng chửi phụ tửĐông Phương Cường.
Điên rồi, con mẹ nó điên rồi, làm sao có thể, lúc trước những tên phản đối quyết liệt nhất đã nghĩ biện pháp điều đi nơi khác, nên uy hiếp đã uy hiếp, thu mua đã thu mua, ám sát cũng đã ám sát, tại sao lại lòi ra một đám điên thế này.
Phụ tửĐông Phương Thiên Báo trở thành đại gia chủ, chính giữa có quá nhiều vấn đề, cho nên không chịu được chất vấn.
Nhưng hiện giờ lão gia chủ Đông Phương Trung Đạo mất tích, Đông Phương Suất tu luyện xảy ra vấn đề, bên ngoài Bắc Minh gia tộc đ ánh áp, bên trong lại tranh chấp không ngừng, dưới loại tình huống này Đông Phương Thiên Báo dẫn đầu một cổ lực lượng cường đại đi ra ngoài, liên tiếp xuất hiện người của Đông Phương gia tộc đ ánh trọng thương và giết người của Bắc Minh gia tộc, trong lúc bất tri bất giác phát hiện có người ủng hộ.
- Oanh!
Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Đông Phương Cốc sẽ bịđ ánh chết, đột nhiên có một cái chung phát ra kim quang bao quanh thân thểĐông Phương Cốc, hạ phẩm đạo khí phi kiếm của Đông Phương Cường đụng vào kim quang, bịđánh văn ra ngoài, hơn nữa hào quang trên đó ảm đạm đi rất nhiều.
- Ân!
Không chỉ hào quang hạ phẩm đạo khí phi kiếm ảm đạm đi rất nhiều, cho dù bản thân Đông Phương Cường cũng buồn bực kêu một tiếng, cũng bởi vì lực phản chấn này làm cho hắn đường đường là Thiên Anh tầng bảy đỉnh phong bị một ít nội thương.
- Hoàng Kim Đan Đỉnh, là Hoàng Kim Đan Đỉnh của thủ tịch Thái Thượng trưởng lão.
- Chẳng lẽ thủ tịch Thái Thượng trường lão đã trở thành thái tôn?
- Khá tốt là thủ tịch Thái Thượng trường lão xuất quan, ta xem Bắc Minh gia tộc hung hăng càn quấy tới khi nào nữa đây.
Đông Phương Cường hận đến hàm răng ngứa ngáy, nhưng nhìn thấy Hoàng Kim Đan Đỉnh đang tỏa hào quang kim sắc bao quanh thân thểĐông Phương Cốc, trong lòng của hắn tựu trầm xuống, tại sao lão già này lại xuất hiện đúng lúc thế này, phụ thân nói hắn ít nhất cần hai mươi năm nữa mới xuất quan, đến lúc đó bản thân mình và phụ thân đã khống chếđược Đông Phương gia tộc rồi, cho dù hắn đột phá trở thành thái tôn, cũng không cải biến cục diện được.
Đông Phương Kim Đan, chính là nhân vật truyền kỳ của Đông Phương gia tộc vào một ngàn năm trăm năm trước, hắn cũng là nhân vật nổi danh khắp Cửu Châu đại địa, nghe nói đại danh của hắn tại Trung Châu cũng rất hiển hách. Nghe nói thời điểm hắn vừa sinh ra, trong miệng đã ngậm một khỏa Kim Đan, vì vậy mà có tên gọi như thế, sau đó tốc độ tu luyện nhanh tới kinh người, trước trăm tuổi đã là tồn tại Thiên Anh đỉnh phong.
Về sau hắn trở thành thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đông Phương gia tộc, chỉ tiếc sau đó bởi vì bị trọng thương, mọi người vốn cho rằng hắn tiền đồ vô lượng, nhất định trở thành thái tôn, thậm chí là thành đạo tôn, nhưng cứ như vậy mà trì trệ không tiến.
Sau đó đã số thời gian thì hắn bế quan, nhưng vẫn bị vây ở cảnh giới này suốt một ngàn năm trăm năm qua, mặc dù nói hắn là thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của một ngàn năm trăm năm trước, tồn tại Thiên Anh đỉnh phong cũng thuộc hàng tiểu bối trên Cửu Châu đại địa mà thôi, phong quang và thiên phú của hắn năm đó đã phai mờ, có người cho rằng hắn có đột phá thái tôn cũng chả có tư cách gì cả, cũng không có danh tiến quá lớn.
Nhưng Đông Phương Kim Đan, vẫn là một truyền kỳ của Đông Phương gia tộc, nhưng người trong Đông Phương gia tộc có nói trong suốt một ngàn năm trăm năm nay, hắn sẽ bế quan vĩnh viễn, với danh nghĩa thủ tịch Thái Thượng trường lão. Đương nhiên, mỗi lần Đông Phương gia tộc phải thay đổi gia chủ, hắn là nhất định phải xuất quan, bởi vì chỉ có hắn vàđại bộ phận Thái Thượng trường lão ủng hộ, tân gia chủ mới được tính là kế nhiệm thành công.
- Thái Thượng trường lão phạm sai lầm, phải giao cho tất cả Thái Thượng trường lão và gia chủ thương nghị xử trí, hoặc trong tình huống đặc thù phải do thái tôn và gia chủ xử trí, ngươi tính toán là cái gì, dám động thủ với Thái Thượng trưởng lão?
Đột nhiên, một âm thanh mang theo uy áp vô thượng truyền xuống.
- Hắn trơ mắt nhìn con ta bị giết, nhìn thấy ác đồ giết vãn bối trong gia tộc mà không ra tay ngăn cản, chết chưa hết tội.
Đông Phương Cường tuy cũng kiêng kỵ Đông Phương Kim Đan, nhưng nhớ tới lời của phụ thân, cộng thêm nhi tử bị giết, làm cho hắn khó nuốt được cục tức này, nhìn về phía Hoàng Kim Đan Đỉnh trên đầu Đông Phương Cốc mà rống lên.
- Hắn có chết hay không không phải do ngươi quyết định.
Âm thanh trầm ổn, uy áp khôn cùng, hiển nhiên không muốn nói thêm cái gì với Đông Phương Cường, giống như một người trưởng thành không muốn nói chuyện gì với một tiểu hài tử mới tập nói.
- Ta không có quyền, tốt lắm, đừng tưởng rằng ngươi là thủ tịch Thái Thượng trường lão là có thể bảo hộ cho hắn, sau khi phụ thân của ta về sẽ tính sổ với ngươi sau.
Đông Phương Cường hung ác nói ra, sau đ ó quay người nhìn chằm chằm vào đ ám người đi sau lưng Đông Phương Ngọc Sanh, Trình Cung, hắn muốn động thủ với những người này.
- Ta phụng mệnh đại gia chủ tọa trấn tổng bộ gia tộc, lại có Thái Thượng trưởng lão chấp pháp đường ở đây, trao cho ta quyền xử lý những tên ác tặc dám đi theo người ngoài tạo phản, phản bội gia tộc, giết đồng tộc, cấu kết kẻ thù bên ngoài, chết chưa hết tội, toàn bộ đi chết đi.
Nhi tửđều bị giết, bản thân mình không thể giết Đông Phương Cốc báo thù, tên thủ tịch Thái Thượng trường lão luôn bế quan ra tay ngăn cản, Đông Phương Cường cũng tức giận, hiện giờ hắn muốn giết chết vài trăm người này, muốn cho bọn chúng chôn cùng với con của mình.
Đã không thể giết chết lão già Đông Phương Cốc kia, ta đây vậy thì giết vài trăm người này, xem ngươi có lý do gì để ngăn cản.
- Thủ tịch Thái Thượng trường lão, ngươi phải làm chủ cho chúng ta, Đông Phương gia tộc chúng ta sao có thể tạm thời vì hòa bình mà hi sinh đại tiểu thư kết thông gia đổi lấy chứ.
- Đúng, Ngọc Sanh thiếu gia nói đ úng, thà rằng chết trận cũng tuyệt đối không dùng quan hệ thông gia này tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
- Đông Phương Cường, ngươi thực sự cho rằng phụ tử của các ngươi có thể một tay che trời sao?
- Giết đi, có năng lực ngươi liền giết đi, đã sớm không quen nhìn phụ tử các ngươi, bị trục xuất khỏi gia môn cũng muốn làm gia chủ.
- Đúng vậy, cũng không biết các ngươi dùng phương pháp gìám hại gia chủ, nhưng thủ đoạn của các ngươi không thể che dấu được mắt của chúng ta đâu.
- Đừng tưởng rằng giết chúng ta, các ngươi có thể tùy tâm sở dục.
Quay mắt về phía một vị chấp pháp đường là Thiên Anh tầng bảy mà tức giận mắng chửi, Thái Thượng trưởng lão bình thường nhìn thấy người của chấp pháp đường đã nom nớp lo sợ, huống chi những người bọn họ, mạnh nhất cũng chỉ là vài tên Địa Anh đỉnh phong mà thôi, nhưng vào lúc này một bộ dáng hùng hồn chịu chết.
Vài trăm người đoàn kết một lòng, giận dữ mắng chửi phụ tửĐông Phương Cường.
Điên rồi, con mẹ nó điên rồi, làm sao có thể, lúc trước những tên phản đối quyết liệt nhất đã nghĩ biện pháp điều đi nơi khác, nên uy hiếp đã uy hiếp, thu mua đã thu mua, ám sát cũng đã ám sát, tại sao lại lòi ra một đám điên thế này.
Phụ tửĐông Phương Thiên Báo trở thành đại gia chủ, chính giữa có quá nhiều vấn đề, cho nên không chịu được chất vấn.
Nhưng hiện giờ lão gia chủ Đông Phương Trung Đạo mất tích, Đông Phương Suất tu luyện xảy ra vấn đề, bên ngoài Bắc Minh gia tộc đ ánh áp, bên trong lại tranh chấp không ngừng, dưới loại tình huống này Đông Phương Thiên Báo dẫn đầu một cổ lực lượng cường đại đi ra ngoài, liên tiếp xuất hiện người của Đông Phương gia tộc đ ánh trọng thương và giết người của Bắc Minh gia tộc, trong lúc bất tri bất giác phát hiện có người ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.