Đan Thần

Chương 1252: Hoan nghênh đi vào cạm bẫy ta sớm bố trí. (2)

Thắng Kỷ

03/01/2014

Thần niệm Côn Bằng Đại Đế chớp động, sau khi trở lại liền tàn sát đẫm máu tu chân giới của Nam Chiêm Bộ Châu, nếu không như thế, không đủ để bình cơn giận trong lòng Côn Bằng Đại Đế.

- Đạo môn, mở!

Trình Cung phong tỏa không gian, phong tỏa hư không, bất luận là cánh cửa không gian hay là xé rách hư không cũng không làm được, nhưng Côn Bằng Đại Đế là nhân vật cỡ nào, đã là tồn tại đỉnh phong của đại địa, Kim Bằng kiếm trong tay của hắn lại là pháp bảo theo hắn nhiều năm, ngay cả một tia thần niệm của hắn cũng dung nhập vào bên trong khí linh Kim Bằng kiếm này, trực tiếp lấy Kim Bằng kiếm này làm dẫn, lấy thần niệm Đạo kỳ thôi thúc mở ra Đạo môn chỉ có Đạo kỳ mới có thể làm được, có thể trực tiếp trở lại U Minh tuyệt vực, nơi có chân thân của Côn Bằng Đại Đế.

Lúc đầu Đạo môn được xưng là Tiên môn, sau đó Tiên nhân biến mất, không có người phi thăng, nên dần dần gọi là Đạo môn. Là tồn tại còn cường đại hơn cánh cửa không gian, là một loại lực lượng chỉ có Đạo kỳ mới có thể nắm giữ, có thể đi ngang qua vô tận hư không, vượt xa cánh cửa không gian.

Nhìn thấy Côn Bằng Đại Đế thi triển Đạo môn, Trình Cung cũng cười, tất cả đều ở trong khống chế, rốt cục làm cho gia hoả này muốn chạy trở về.

Như vậy tốt nhất, bằng không muốn giải quyết nó đúng là khó, nếu như hắn không tiếc tổn thương thân thể Côn Bằng Thái tử, bạo phát ra lực lượng mạnh nhất, không chừng Tru Tiên đại trận lâm thời này vẫn không giữ nổi hắn.

Đạo môn mở ra, thần cùng đạo hợp, mới có thể đến vài chỗ bất cứ lúc nào.

- Bành!

Thời điểm Côn Bằng Đại Đế mở ra Đạo môn, cuối cùng nhìn về phía Trình Cung, không cam lòng rời đi, nhưng thấy nụ cười hài lòng của Trình Cung. Cười đến rất hài lòng, gia hoả này đang cười cái gì, chẳng lẽ là bởi vì thoát khỏi tay mình, nhưng không giống a, sao cảm giác xấu xa như vậy, thật giống có cái gì đó không đúng...

Sau đó là một tiếng nổ vang, Côn Bằng Đại Đế không dám tin nhìn thân thể của mình, lại bị một cây gậy trúc trong ảo cảnh đánh nát... đánh nát...

Chuyện này... điều này sao có thể, không... không thể nào, mình đã đi vào bên trong Đạo môn.

Trong nháy mắt này, tựa hồ Côn Bằng Đại Đế ý thức được không đúng, nụ cười kia của Trình Cung rất cổ quái, tựa hồ đã sớm biết sẽ như vậy. Đáng ghét, giết con trai Côn Bằng Đại Đế ta, trời cũng không bảo vệ được ngươi...



Là ai đang giúp hắn, bằng không không thể nào mình muốn liên lạc bản thể truyền đạt tình huống của nơi này cũng làm không được, gậy trúc, chẳng lẽ là...

Côn Bằng Đại Đế cùng Kim Bằng kiếm kia điên cuồng run rẩy, muốn nhảy vào bên trong cánh cửa kia, lại phát hiện Đạo môn cũng đã vỡ vụn, hắn muốn truyền tất cả chuyện ở nơi này trở về, cho bản thể của mình hoặc là người yêu tộc biết, nhưng phát hiện đại trận này đã biến hóa, hoàn toàn ngăn trở tất cả.

Lúc này thần niệm của Trình Cung hình thành từng đạo từng đạo trận pháp, triệt để trấn áp tia thần niệm của Côn Bằng Đại Đế trong Kim Bằng kiếm kia, làm cho Kim Bằng kiếm yên tĩnh trở lại.

- Đáng tiếc, Côn Bằng Thái tử này trực tiếp bị đánh giết, ngay cả không gian nguyên giới cùng với các vật trên người hắn đều bị hủy diệt, chỉ còn lại một cây Kim Bằng kiếm này.

Côn Bằng Đại Đế bị giết, Trình Cung lập tức chấm dứt vận chuyển Tru Tiên đại trận, cất bước đã xuất hiện ở bên trong đại trận, tay cầm Kim Bằng kiếm lên.

Kim Bằng kiếm này là đồ vật của Côn Bằng Đại Đế, đã tiếp cận Đạo khí thượng phẩm, hơn nữa bên trong còn có một tia lực lượng của Côn Bằng Đại Đế, nguyên bản là Côn Bằng Đại Đế muốn cho Côn Bằng Thái tử tự mình tế luyện Kim Bằng kiếm này thành Đạo khí thượng phẩm, lại không nghĩ rằng làm lợi cho mình.

Chỉ tiếc vừa nãy mình vì liên hệ ông ngoại, lãng phí một ít lực lượng, nếu không thì có thể trực tiếp đánh nát tia thần niệm này của Côn Bằng Đại Đế. Lời thì như vậy, nhưng sau này thời điểm mình luyện hóa Kim Bằng kiếm này, nhất định cũng phải phí một ít khí lực, hơn nữa còn phải cẩn thận tránh bị Côn Bằng Đại Đế phát hiện, nhưng Trình Cung cũng không hối hận, khoát tay thu cây gậy trúc mà lúc nãy đánh nát thân thể của Côn Bằng Thái tử tan kia, lúc này nó đã hóa thành một lệnh bài bằng trúc xanh, chỉ là trên lệnh bài này có thêm rất nhiều vết rạn, hiển nhiên đã không thể dùng lại.

Cùng một thời gian ở Cửu Châu đại địa, Nam Chiêm Bộ Châu, bầu trời Nam Hoang, bên trên Cửu Thiên cương phong, vốn phân thân của Côn Bằng Đại Đế đang mang theo nụ cười đắc ý, trêu chọc nhìn Lô Quân Hạo, đột nhiên thần tình kịch biến.

Lực lượng hắn dung nhập vào khí linh của Kim Bằng kiếm, lúc này đã mất đi liên lạc cùng bản thể, bản thể lại bị trấn áp.

Hơn nữa cũng mất đi cảm giác tồn tại của Côn Bằng Thái tử, không có biện pháp cảm ứng được bất luận thứ gì, không biết xảy ra bất luận chuyện gì, nhưng đến loại cảnh giới như hắn, đã có thể cảm giác được, Côn Bằng Thái tử... chết rồi!

Làm sao có khả năng như vậy, đến cùng có chuyện gì xảy ra, rõ ràng là một tia thần niệm của mình đang điều khiển thân thể nhi tử, còn có Kim Bằng kiếm, coi như gặp phải nhiều tên Thuần Dương đỉnh phong vây công cũng có thể tự vệ, vì sao lại như vậy.



Có Kim Bằng kiếm, hẳn là bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra Đạo môn, tại sao lại như vậy!

Người phương nào, người phương nào có thể làm cho thần niệm của mình cùng Kim Bằng kiếm không có cách nào truyền tin tức về, coi như là Thiên Tôn cũng chưa chắc có thể làm được, chẳng lẽ là tồn tại đỉnh phong nào đó ở Linh Sơn?

Không thể nào, Cửu Châu đại địa có quy tắc áp chế, sẽ không vì người mà thay đổi, lực lượng của bọn họ xuất hiện sẽ gặp thiên phạt.

Côn Bằng Đại Đế không tin đây là Trình Cung làm, nhất định là có âm mưu gì, có một số lực lượng mà mình không thể tính toán đến.

Giờ khắc này Côn Bằng Đại Đế chưa từng có mê man, khổ sở như thế, nhi tử chết đi, mình gần như tiêu hao một phân thân, đến đây lại còn để nhi tử chết đi, Kim Bằng kiếm bị đoạt, lực lượng phân thân bị diệt. Làm hắn khiếp sợ, không dám tin tưởng nhất chính là, thậm chí ngay cả là ai làm cũng không biết.

- Ai... Là ai...

Côn Bằng Đại Đế đè nén đến cực hạn nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm này vang vọng toàn bộ Nam Hoang, thậm chí nửa Nam Chiêm Bộ Châu cũng có thể nghe được, vô số người lực lượng yếu bị thanh âm này chấn động đến mức hôn mê.

- Đến cùng có chuyện gì xảy ra, Côn Bằng Đại Đế bị sao vậy?

- Sao Côn Bằng Đại Đế lại mất khống chế như vậy, khẳng định xảy ra chuyện lớn!

- Thật không nghĩ tới, chuyện vẫn còn có khúc chiết, lẽ nào có người làm cái gì.

- Có thể làm cho Côn Bằng Đại Đế cũng không đoán được là ai, tức giận như thế, chỉ sợ cũng là một vị...

- Hư! Chớ nói lung tung, tồn tại kia há là ngươi ta có thể nói lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook