Đan Thần

Chương 328: Kẻ không sợ chết là phiền toái nhất

Thắng Kỷ

13/05/2013

Tại Thành Chủ Phủ xe ngựa tấp nập như suối như rồng, người ra kẻ vào nối đuôi không dứt, giờ đã khai tiệc rồi. Những kẻ trên hàng ghế đầu đang lời qua tiếng lại, thì thầm to nhỏ với nhau, trên mặt đều nở nụ cười, lúc này Nhan Văn Hiên đang đứng sau hậu viên, người mặc áo bào tân lang, y nhắm tịt mắt lại, nghe quản gia đọc danh sách lễ vật.

- Đại hôn của lão gia người năm nay thu hoạch như sau, nếu không tính số tiền chia chát từ phía thương nhân thì lễ vật chúc mừng bao gồm bốn triệu sáu trăm lượng vàng, mười đại gia tộc ở bổn địa, ngoài trừ hai gia đình có người phía trên chống lưng, tám gia tộc còn lại đều bị chúng ta khống chế, năm nay chia phần lợi nhuận thì có tổng cộng là mười ba triệu chín trăm lượng vàng…

- Sao năm nay lại ít hơn năm ngoái rồi?

- Nhan Văn Hiên thân hình trông hơi gầy này nghe được, vội vàng mở to mắt, rõ ràng là rất không hài lòng.

- Năm nay đỗ trường của Đỗ Thần Phủ đã sớm khai trương tại Hồng Diệp Thành, bên đỗ trường chúng ta hay lấy sáu phần, cái mà Hồng Diệp Thành xưng là Địa Hạ Chi Vương thì lấy bốn phần, phần lợi nhuận này giảm sút ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta. Hơn nữa Ngự Đan Đường phát triển nuốt chửng tất cả các hiệu thuốc, đan dược khác, cứ đà này chúng ta sẽ chẳng ăn được đồng nào từ thị trường dược liệu và đan dược nữa. Do đó vốn dĩ con số năm nay đáng ra phải đạt hơn mười tám triệu lương vàng nhưng lại bị giảm sút đáng kể, tuy nhiên may thay năm nay chúng ta kết tội được Vệ Gia, tuy gia tộc bọn họ không lớn, nhưng số bù đắp vào đã gần triệu lượng vàng rồi.

- Trình Gia….

Nhan Văn Hiên nghe đến Trình Gia là đau đầu, những gia tộc khác coi như phía trên có người, có chỗ dựa, nhưng làm việc ở chỗ của gã cũng phải nể mặt gã vài phần. Thiệp cưới của gã gửi đi, ít nhất sẽ tặng một số lễ vật đến, chỉ có Đỗ Thần Phủ, Đan Thần Phủ của Trình Gia là không thèm cung phụng gã.

- Đọc tiếp đi, để bọn chúng mở tiệc trước đi, chúng ta xử lý xong con số rồi ta mới qua đó liếc mắt chào cái là được……

Nhan Văn Hiên tựa vào đó, nói năng có chút uể oải, đều biết gã là tham quan công nhận, nhưng làm tham quan cũng không phải dễ đâu!

Nhắm mắt lại, đợi quản gia tâm phúc đọc tiếp, nhưng nửa ngày trời không thấy phản ứng gì, mắt của Nhan Văn Hiên mở toang, trái lại thấy quản gia cầm sổ sách trong tay bất động, mà sau lưng gã chợt xuất hiện thêm một lão áo hồng, trên người mang theo khí chất khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy căng thẳng,dường như trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Nhan Văn Hiên muốn mở miệng kêu la, lại phát hiện bản thân mình căn bản không thể phát ra thành tiếng, cổ họng của mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn. Mở to miệng nhưng lại không phát ra tiếng được.

- Nhan Thành Chủ, chúc mừng chức mừng nha, để ta xem danh sách lễ vật của ngươi, có đủ phong phú chưa.

Trong lúc nói chuyện, Trình Cung dẫn theo Sắc Quỷ tiến vào. Trình Cung thuận tay cầm lấy danh sách trên tay quản gia đang đứng bất động.

- Cũng không tồi nhỉ, làm thành chủ như ngươi thích thật, còn sướng hơn cả Tổng Đốc Đô nữa đấy, tặc tặc……

Trình Cung đưa danh sách lễ vật cho Sắc Quỷ xem một cái nói:

- Có nhìn thấy chưa, kết hôn một lần thì thu được nhiều tiền như vậy, Lão Tam à, sau này phát gia phát lộc đều phải nhờ cả vào ngươi đấy, sau này ngươi cứ một tháng thì lấy vợ một lần đi nha.

Sắc Quỷ cười nói:

- Thôi chi bằng để ta một ngày lấy một lần đi.

- Nếu ngươi đồng ý. Cũng được, đợi khi ta đến được đất phong của ta thì ta cho phép ngươi một ngày bái đường một lần, để ngươi đêm nào cũng làm tân lang.

Trong lúc nói chuyện, Trình Cung đã tiến tới gần Nhan Văn Hiên, thấy Nhan Văn Hiên đã lộ vẻ kinh hãi, thần thái chấn động, hắn giơ tay vẫy vẫy về phía Huyết Y Lão Tổ.

Trình Cung im lặng nhìn Nhan Văn Hiên đang hồi phục trở lại, đợi chờ phản ứng đầu tiên của gã.

Người này là….Trình Cung, đây chẳng phải là Trình Cung sao. Lần trước mình trở về Đế Đô làm việc, vừa hay là lúc hắn làm Trạng Nguyên Lang cưỡi ngựa dạo phố. Cho dù chưa từng gặp đích thân Trình Cung, nhưng người đã đến tầng thứ như Nhan Văn Hiên đây tin tức vô cùng linh hoạt, Trình Cung ở Vân Ca Thành gần như lật úp cả cái Vân Ca Thành rồi, gã còn nhận không ra Trình Cung nữa thì không cần tồn tại nữa.

Chỉ là điều Nhan Văn Hiên đang lo sợ là, kẻ đứng đầu Tứ Đại Hại Vân Ca Thành sao lại chạy đến Hồng Diệp Thành này.

- Nhan Văn Hiên xin ra mắt Bách Chiến Hầu, không biết viếng thăm đột ngột có việc gì không. Xin người căn dặn.

Nhan Văn Hiên này tuy chỉ là Phạt Mạch Kỳ thông thường, nhưng cũng là người ở vị trí trên cao, phản ứng cũng khá nhanh nhạy. Lúc buông tay ra cũng không kêu la, mà trực tiếp vạch trần thân phận của bọn Trình Cung, chắp tay thi lễ.



- Người thông minh. Vậy mà đã nhận ra ta rồi. Nếu đã biết bổn hầu được phong làm Bách Chiến Hầu, ắt hẳn ngươi cũng biết Nam Hoang là nơi hẻo lánh, yêu thú hoành hành, bổn hầu vì nước vì dân, xây dựng biên cương, chống lại yêu thú, đương nhiên việc này cũng cần có lượng lớn đầu tư, vừa hay ta đi ngang qua nơi này của ngươi muốn mượn ngươi một ít tiền để tiêu.

Trình Cung vừa nói, người đã ngồi vào thư án khổng lồ của Nhan Văn Hiên, cười cười nhìn Nhan Văn Hiên.

Mượn dùng một ít, Nhan Văn Hiên vừa nghe đã ngẩn người ngơ ngác, ai mà không biết Đan Thần Phủ , Đỗ Thần Phủ mỗi ngày kiếm được cả đấu vàng, vậy còn chưa hết, mấy lần đánh cược tiếp đó khiến cho trên dưới Vân Ca Thành hễ nghe thấy Trình Đại Thiếu đánh cuộc với người khác, dường như đều không dám đặt cược nữa.

Nghe nói năm rồi ngay cả chuyện đại khảo, hoàng thượng cũng cược hắn thua, cuối cùng hắn làm ra một Thánh Nhân Hư Ảnh, khiến cho Hoàng Thượng cũng không thể không chấm hắn làm Trạng Nguyên.

Cuộc chiến Vọng Xuân Đình, trực tiếp khiến cho đại bộ phận đỗ trường của Vân Ca Thành dẹp tiệm, huống hồ trong Tứ Đại Hại của Vân Ca Thành còn có một người xưng là đỗ thần đệ nhất Nam Diêm Bộ Châu, Đỗ thần Bàn Tử, ai dám cược với hắn nữa.

Nhan Văn Hiên đột nhiên có cảm giác, như một đại phú ông chạy đến trước mắt gã ăn mày, nói muốn mượn chút tiền tiêu chơi. Ngươi mượn tiền ta, một ván cược của ngươi ở Vân Ca Thành cũng phải trên trăm triệu lượng vàng, thậm chí còn giàu có hơn cả Hoàng đế nữa, giờ không ngờ lại đi hỏi mượn tiền ta.

Nhan Văn Hiên cười nói:

- Đại Thiếu người đừng đùa ta nữa…..

- Ai đùa giỡn với ngươi.

Trình Cung thu nụ cười lại nói:

- Ngươi nhìn bộ dạng ta hiện giờ, giống đang đùa với ngươi lắm à, móa nó, ngươi làm thành chủ hay là coi Hồng Diệp Thành này như món hời để ngươi kiếm chát hả? Có cần ta dẫn ngươi đến trước mặt Hoàng đế tâm sự hàn huyên, hay là ta cứ thế hành quyết ngươi tại chỗ, giờ bổn Đại Thiếu ta phải đi biên cương khai hoang, chống đỡ yêu thú, các người ở đây làm quan mà như cường đạo, còn chia chát cả tiền đất đai nữa. Bớt phí lời đi, năm chục triệu lượng vàng, ngươi có cho mượn hay không, dứt khoát một tiếng đi.

- Hầu Gia, ngươi đây thật sự là làm khó ta rồi, năm mươi triệu lượng vàng, người có giết ta thì ta cũng không có mà đưa…

Con mịa nó đây nào phải là mượn tiền đâu, rõ ràng là ăn cướp mà.

- Ngươi xem, ngươi nói cách này tốt hơn, hay là cách của ta đơn giản hơn.

Trình Cung nói với Sắc Quỷ.

Sắc Quỷ nhún vai, rất thờ ơ nói:

- Con người là thế.

- Bập….

Trình Cung đột nhiên vỗ lên bàn chỗ hắn ngồi một cái, thoáng chốc một ngọn lửa xuất hiện thiêu rụi cái bàn thành tro, lúc Trình Cung giơ tay lên lần nữa đã tóm ngay cổ của Nhan Văn Hiên nói:

- Nghe cho rõ đây, đánh cướp. Bổn Đại Thiếu ta chính là con mẹ nó đến đây đánh cướp, muốn sống thì đem tiền ra đưa cho ta. Nếu không bổn Đại Thiếu sẽ giết ngươi trước, rồi cướp sạch tiền của ngươi. Cái gì mà con mẹ nó diễn tuồng hả, còn tỏ vẻ ngây ngô vô số tội, ngươi ớn ta à con mẹ ta mới phải phát ớn ngươi đó.

Trình Cung nói xong, tay dần dần ra sức thêm, sắc mặt của Nhan Văn Hiên trở nên tím tái, nhưng lại ngậm chặt đôi môi không chịu mở miệng.

Lúc này Nhan Văn Hiên biết mình sắp phải chết rồi, nhưng cho dù có chết gã cũng sẽ không khuất phục thứ đại thiếu ăn chơi trác táng này. Bản thân làm việc vì lão sư, có chết cũng không sợ.

Bản thân gánh phải tiếng xấu, nhưng mọi việc làm đều hết sức vĩ đại, chỉ đáng tiếc là không tài nào tiếp tục làm việc cho Lão sư nữa. Mơ hồ. Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, sức mạnh trên tay Trình cung khiến gã đau nhói khắp người, xương cốt gánh chịu áp lực, như muốn vỡ vụn ra. Đau khổ, cái chết đe dọa, tất cả đều không thể lay chuyển tín niệm của gã.

Chính vào lúc Nhan Văn Hiên nghĩ mình sắp toi mạng rồi, đột nhiên cảm giác trước mắt sáng lại, đau đớn tan biến.



- Khụ khụ…..

Nhan Văn Hiên cảm giác chân mình đang đứng trên mặt đất. Tiếp đó ôm chừng cổ họng ho sặc sụa, tuy nói vừa rồi không sợ chết, nhưng lúc này đột nhiên không sao lại nhìn vào mắt Trình Cung, gã ngập tràn nỗi khiếp đảm. Trình Đại Thiếu này đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ở tại nơi này, hắn rốt cục muốn gì?

- Lại là một tên cứng đầu, thật là, đi thôi.

Trình Cung gọi sắc Quỷ, hai người trực tiếp bước ra ngoài. Huyết Y Lão Tổ lặng lẽ theo sau.

Đi rồi, thủ lĩnh Tứ Đại Hại Vân Ca Thành, người khó chơi nhất Văn Ca Thành cứ thế mà bỏ đi ư?

Nhan Văn Hiên không thể tin được, hắn không làm gì cả, Nhan Văn Hiên thật sự mơ hồ rồi.

Nhưng nửa canh giờ sau, trong Phủ Thành Chủ Hồng Diệp Thành bỗng truyền đến một tiếng rống giận dữ, vị thành chủ xưa nay nho nhã thanh tao, tức điên đưa mắt nhìn tất cả đều bị phá nát. Thì ra kho báu tàng trữ của cải của gã đã bị dọn sạch sành xanh, trong đó trống rỗng, chẳng còn gì nữa, số của cải để dành riêng mình, còn có một số tài phú chuẩn bị nộp lên trên nữa, tất cả bay cả rồi.

Lúc này Trình Cung và Sắc Quỷ đã ở cách đó trăm dặm rồi, bọn họ vốn không trực tiếp để Huyết Y Lão Tổ dẫn theo bay đi. Mà cả ba người cưỡi bảo mã tùy ý dạo trên quan đạo rộng lớn.

- Đại Thiếu, chúng ta đi lòng vòng mười mấy hôm đã cướp được của hai vị Tổng Đốc, sáu Thành Chủ, năm Tuần Phủ, chắc người không phải muốn cứ thế này vừa đi vừa cướp đến Nam Hoàng đó chứ?

- Căn bản thì cũng kha khá rồi, mục tiêu quá nhỏ thì chẳng có ý nghĩa gì, còn số khác thì ngươi lại không nắm đủ tin tức. Mà mười mấy tên này đều là Chu Tùng, Đỗ Gia hoặc một số khác nữa ủng hộ Hoàng thượng, giúp Hoàng đế nghiên cứu là cái chức Bách Chiến hầu cho ta đấy.

Trình Cung trực tiếp mắng nói:

- Bổn Đại Thiếu chính là muốn đám khốn này biết rằng, bổn Đại Thiếu rất không vui, bọn chúng sẽ phải trả giá, điều bổn Đại Thiếu đi Nam Hoang phải không, thế thì bọn chúng phải ra máu giúp bổn Đại Thiếu xây dựng Nam Hoang.

- Nỗi thiệt thòi này, bọn chúng có bị đánh gãy răng cũng đành nuốt vào trong bụng thôi, một thành chủ bị chúng ta cướp đi mấy chục triệu lượng vàng, mẹ nó sắp giàu có như Trịnh Tam Nguyên lúc đầu rồi. Tuy nhiên trong số những người mà chúng ta cưỡm đoạt được, ngươi có phát hiện ra rằng, người dưới trướng Chu Tùng có võ lực không cao, nhưng người nào người nấy rất ư cứng đầu, hoàn toàn bị tẩy não cả rồi, bọn chúng đều có tín niệm của mình, đám người này xem ra thì không có gì, nhưng đôi khi cũng khá đáng sợ.

Mắt Sắc Quỷ đảo rất nhanh nói:

- Đại Thiếu ý người nói là Chu Gia cũng có mưu đồ à?

- Giờ vẫn chưa nói trước được, nhưng tình huống Tây Chu cũng rất đặc biệt, giờ Chu Dật Phàm chính là đang ở đó. Gã này tuy đã nhiều lần bị bổn Đại Thiếu đánh áp tại Vân Ca Thành, nhưng gã điều ẩn giấu còn kỹ hơn cả Vũ Thân Vương, lần này bổn Đại Thiếu đến Nam Hoang, chính là muốn tìm cơ hội lật tẩy gã ta.

Kỳ thật bất luận là Hồng Diệp Thành hay là nơi nào khác, mấy ngày gần đây Trình Cung một hơi đánh cướp mười mấy nơi, đều là những nơi Sắc Quỷ đã tìm hiểu qua. Hơn nữa có thể xác định, có cướp của bọn chúng thì bọn chúng cũng không dám nói gì.

Trước kia bọn chúng cưỡm tiền bổn Đại Thiếu không quan tâm, cũng lười đếm xỉa tới, nhưng giờ không ngờ dám đồng lõa với Hoàng thương đẩy bổn Đại Thiếu ra Nam Hoang, tuy nói là cho dù bọn chúng không làm ra cái chức Bách Chiến Hầu này, thì bản thân Trình Cung cũng muốn đi. Nhưng bọn họ làm như vậy, Trình Cung phải cho bọn họ chút bài học, để bọn họ phải trả giá một chút.

Chính vào lúc hai người đang nói chuyện, con bồ câu ngay hông của Sắc Quỷ không ngừng kêu lên, không ngờ đồng thời có cả hai tình báo báo về, Sắc Quỷ lập tức lấy bồ câu xuống.

- Hơ…Đại Thiếu người xem đi, Vân Ca Thành lại xảy ra chuyện rồi.

Sắc Quỷ nhìn qua, gượng cười đưa cho Trình Cung.

- Uh? Bổn Đại Thiếu không ở Vân Ca Thành, Vân Ca Thành có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Trình Cung nhận lấy mảnh giấy, nửa đùa vui nói.

- Người không còn, nhưng còn ảnh hưởng, chuyện này còn là do người mà ra đấy, bên quân đội náo loạn rồi, mẹ nó….gã biến thái Âu Dương Ngọc Bảo không ngờ lại…..

Sắc Quỷ vốn chỉ thuận miệng nói chơi, nhưng ngay lúc y trông thấy cái tin thứ hai, còn chấn động hơn cả tin thứ nhất nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook